Nghịch Tập Trọng Sinh: Để Em Chủ Động!!!
Chương 46: Bị thương
Thanh Lý Trúc
22/06/2023
Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh thấy thế thì không quan tâm gì nhiều nữa, hai
người họ cùng lúc nhảy lên, dốc hết sức đá vào đầu chiếc xe máy, sức lực của họ làm nó nghiêng sang một bên, mà họ cũng bị lực quán tính đẩy ra
xa.
Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh câu giờ cho Mộ Cẩn Y, cô xoay người, khó khăn lắm mới tránh được chiếc xe máy, nó va vào bậc thang dẫn vào nhà hàng tạo ra tiếng rầm thật lớn, xe hư mà người cũng tử vong.
Biết Mộ Cẩn Y muốn tới đây bàn chuyện làm ăn, Lãnh Cao Tuấn đã tới chờ từ sáng sớm, khi được báo tin, anh vội đẩy Trần Lương ra, nhìn thấy Mộ Cẩn Y đang chật vật trên mặt đất, sắc mặt anh tối lại trông rất đáng sợ.
“Trần Lương, điều tra cho tôi, nhất định phải điều tra cho rõ.” Lãnh Cao Tuấn trầm giọng nói.
“Vâng, cậu chủ.”
Bây giờ Trần Lương vẫn đang sợ hãi, anh ta cho rằng mình chỉ cần đẩy Mộ Cẩn Y ra thì sẽ không sao, ai ngờ chiếc xe kia lại quẹo vào, rõ ràng là có người muốn lấy mạng Mộ Cẩn Y, nếu cô Mộ xảy ra chuyện gì trong tầm mắt của anh ta, anh ta nghĩ mạng mình cũng không đền nổi.
Lúc Mộ Cẩn Y bị Trần Lương đẩy ra, người cô va vào bậc thang, cô vốn đã bị trầy da, vừa rồi lại phải tránh đầu máy nên phải lăn mấy vòng trên mặt đất, cô thấy vết thương trên người mình lại càng đau hơn nữa.
“Nhóc con à, em có sao không?” Lãnh Cao Tuấn bước tới trước mặt Mộ Cẩn Y, lo lắng hỏi.
“Em không sao, A Ngôn, anh nói người đưa Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh tới bệnh viện trước đã.”
Vừa rồi nếu hai người họ không đá đầu máy đi để câu giờ cho cô thì chưa chắc cô có thể tránh được, nếu bị đụng phải thì sợ là cô sẽ bỏ mạng, cũng không biết là ai dám dùng mạng của mình để đối lấy mạng cô. Rốt cuộc là có bao nhiêu người oán hận cô vậy?
“Trần Lương, đưa họ đi viện trước đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Tiểu Quách bước ra từ một bên khác của chiếc xe, anh ta hoàn toàn không làm được gì, lúc này mới bình tĩnh lại được, anh ta đi tới chỗ Mộ Cẩn Y, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đi nói một tiếng với tổng giám đốc Vương đã nhé, để hẹn gặp ngày khác vậy.”
“Ừm, đi đi.” Mộ Cẩn Y biết mình đang bị thương, bây giờ cô không nghĩ đến thể diện nữa.
Lãnh Cao Tuấn duỗi tay nâng Mộ Cẩn Y lên, Mộ Cẩn Y thấy anh đang lo lắng thì nói nhỏ: “Em không sao, chỉ hơi trầy da thôi, về nhà xử lý một chút là được.”
“Trần Hảo, chạy xe tới đây đi, sẵn tiện gọi điện cho Lâm Hân luôn, nói anh ta chờ sẵn ở nhà đi.”
Thật ra thì tới bệnh viện là đơn giản nhất, nhưng thuốc trị vết thương của Lâm Hân là loại tốt nhất, dù là thuốc tốt nhất của bệnh viện cũng không có hiệu quả bằng thuốc của Lâm Hân, nên Lãnh Cao Tuấn vẫn quyết định đưa Mộ Cẩn Y về nhà trước.
“Được rồi.”
Mộ Cẩn Y vốn muốn tới bệnh viện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Cao Tuấn thì không dám phản đối.
Tâm trạng của Lãnh Cao Tuấn bây giờ còn tệ hơn ngày thường rất nhiều, lúc này, vẻ mặt của anh còn đáng sợ hơn cả lúc cô suýt bị Bạch Chu ức hiếp.
Trần Hảo lái xe rất nhanh, dùng tốc độ cao nhất để đưa Mộ Cẩn Y và Lãnh Cao Tuấn về nhà, lúc này Lâm Hân đã tới. Vì Lâm Hân là nam nên Mộ Cẩn Y có hơi không muốn, cô hối hận, sớm biết vậy thì đã tới bệnh viện rồi, ít nhất y tá trong bệnh viện là nữ. Cho dù anh ta là bác sĩ nhưng đã là nam giới thì cô cũng bài xích.
Lãnh Cao Tuấn nhìn Lâm Hân, anh khẽ nói: “Cậu ra ngoài trước đi, để tôi kiểm tra vết thương của cô ấy đã, nếu không nặng thì cậu chỉ cần để thuốc lại rồi chỉ tôi cách dùng là được.”
Mộ Cẩn Y nghe Lãnh Cao Tuấn nói vậy thì thầm thở phào một hơi.
Sau khi Lâm Hân rời đi, Mộ Cẩn Y mới chịu cởi áo. Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy trên tấm lưng mịn màng của cô có mấy vết thương đã sưng lên, da còn bị trầy. Anh nhìn mà xót xa, suýt nữa thì anh đã không kìm được sự tức giận, anh muốn đi chà đạp cái xác của người đã lái chiếc xe.
Lòng Lãnh Cao Tuấn ngứa ngáy lắm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Sao lại bị thương như vậy? Đều tại anh không bảo vệ cho em thật tốt.”
“Sao có thể trách anh được? Huống chi, nếu không có Trần Lương thì sợ là em đã chết rồi, cho nên thật ra anh đã bảo vệ được em rồi.” Mộ Cẩn Y không nỡ nhìn thấy anh như vậy nên vội vàng an ủi.
Trong mắt cô, Lãnh Cao Tuấn nên sống thật thoải mái và mạnh mẽ, bây giờ anh lại cảm thấy tự trách, dường như anh đã nhận trách nhiệm phải bảo vệ cô.
Điều này làm cô không quen, cô thích anh sống thật thoải mái, dù anh có ăn chơi trác táng cũng không sao. Dù sao thì cô có thể nuôi được anh, vệ sĩ không đủ giỏi thì cô sẽ tìm vệ sĩ khác, chỉ cần anh không phải chịu đựng những việc như vậy.
Lãnh Cao Tuấn lắc đầu rồi sau đó anh lấy điện thoại ra chụp miệng vết thương của cô, rồi đưa cho Lâm Hân xem.
“Cậu chủ, miệng vết thương như thế thì nên để tôi xử lý thì hơn, tôi là bác sĩ, trong mắt tôi thì nam nữ cũng như nhau mà thôi.”
Lãnh Cao Tuấn trừng mắt nhìn anh ta: “Không phải tôi để ý, mà là cô ấy…” có chướng ngại tâm lý.
“Thôi, anh chỉ cần chỉ tôi làm là được, đó là người phụ nữ của tôi, sao có thể cho anh nhìn được?” Lãnh Cao Tuấn cố tình ngang ngược.
Lâm Hân bất đắc dĩ, chỉ có thể viết ra giấy cách xử lý, để thuốc lại, dặn dò vài việc cần chú ý rồi mới rời đi.
Lãnh Cao Tuấn làm theo hướng dẫn của anh ta, cẩn thận rửa sạch vết thương của Mộ Cẩn Y, trong lúc đó, cơ thể cô đã đau đến phát run, nhưng cô không hề kêu lên.
Lãnh Cao Tuấn nhìn cô như vậy thì đau lòng lắm: “Nếu đau thì em cứ la lên, đừng cố chịu đựng.”
“Em không sao.” Mộ Cẩn Y kiên cường lên tiếng, cô cắn môi dưới để ngăn mình phát ra tiếng.
Lãnh Cao Tuấn chỉ có thể cố gắng làm thật nhanh nhìn thấy cô đổ mồ hôi vì đau, anh còn thấy khó chịu hơn cả cô, ít nhất là tim thấy đau muốn chết rồi.
Sau khi bôi thuốc cho cô, Lãnh Cao Tuấn mới nói nhỏ: “Bác sĩ nói miệng vết thương không được chạm nước, hai ngày nay em tắm phải cẩn thận, biết chưa?”
Mộ Cẩn Y gật đầu: “Em biết rồi.”
“Em có đói không? Anh đã dặn dì Trương làm cơm rồi, chúng ta xuống ăn thôi.”
“Được.”
Sau khi vết thương được bôi thuốc thì đã không còn đau như trước nữa, nhưng vừa rồi đổ mồ hôi nên cô thấy người mình dính nhớp khó chịu, nhưng nhớ Lãnh Cao Tuấn nói không được đụng nước nên cô không dám tắm ngay, chỉ có thể cố chịu đựng.
Cơ thể không thoải mái thì đương nhiên ăn cũng không ngon, sau khi ăn qua loa nửa chén cơm, uống nửa chén canh thì cô buông đũa.
Vì gặp phải chuyện này nên Lãnh Cao Tuấn cũng không có hứng ăn uống gì, sau khi Mộ Cẩn Y buông đũa thì anh cũng không ăn nữa. Anh nhìn Mộ Cẩn Y nói: “Nhóc con, em về phòng ngủ trước đi, anh còn có chút việc nên vào thư phòng cái đã.”
Mộ Cẩn Y gật đầu: “Anh đi làm việc đi, em tới bệnh viện.”
Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh bị thương vì cô, cô không đi thăm thì không yên tâm được.
Lãnh Cao Tuấn nghe cô nói vậy thì vội gọi Trần Hảo tới: “Trần Hảo, cậu đưa cô ấy tới bệnh viện, mang thêm hai người nữa.”
“Vâng, cậu chủ.”
Mộ Cẩn Y không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Lãnh Cao Tuấn, có người bảo vệ thì càng tốt, cho tới giờ cô vẫn còn sợ chuyện đã xảy ra tối nay. Khó khăn lắm mới được sống lại, cô không muốn chết nhanh như vậy, thù của cô còn chưa được báo, tuy Trang Đông Quân đã nếm mùi cay đắng nhưng còn lâu mới đủ.
Còn Thôi Uyên Uyên nữa, cô ta còn chưa chịu đau khổ đâu, sao cô có thể cam tâm đây?
Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh câu giờ cho Mộ Cẩn Y, cô xoay người, khó khăn lắm mới tránh được chiếc xe máy, nó va vào bậc thang dẫn vào nhà hàng tạo ra tiếng rầm thật lớn, xe hư mà người cũng tử vong.
Biết Mộ Cẩn Y muốn tới đây bàn chuyện làm ăn, Lãnh Cao Tuấn đã tới chờ từ sáng sớm, khi được báo tin, anh vội đẩy Trần Lương ra, nhìn thấy Mộ Cẩn Y đang chật vật trên mặt đất, sắc mặt anh tối lại trông rất đáng sợ.
“Trần Lương, điều tra cho tôi, nhất định phải điều tra cho rõ.” Lãnh Cao Tuấn trầm giọng nói.
“Vâng, cậu chủ.”
Bây giờ Trần Lương vẫn đang sợ hãi, anh ta cho rằng mình chỉ cần đẩy Mộ Cẩn Y ra thì sẽ không sao, ai ngờ chiếc xe kia lại quẹo vào, rõ ràng là có người muốn lấy mạng Mộ Cẩn Y, nếu cô Mộ xảy ra chuyện gì trong tầm mắt của anh ta, anh ta nghĩ mạng mình cũng không đền nổi.
Lúc Mộ Cẩn Y bị Trần Lương đẩy ra, người cô va vào bậc thang, cô vốn đã bị trầy da, vừa rồi lại phải tránh đầu máy nên phải lăn mấy vòng trên mặt đất, cô thấy vết thương trên người mình lại càng đau hơn nữa.
“Nhóc con à, em có sao không?” Lãnh Cao Tuấn bước tới trước mặt Mộ Cẩn Y, lo lắng hỏi.
“Em không sao, A Ngôn, anh nói người đưa Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh tới bệnh viện trước đã.”
Vừa rồi nếu hai người họ không đá đầu máy đi để câu giờ cho cô thì chưa chắc cô có thể tránh được, nếu bị đụng phải thì sợ là cô sẽ bỏ mạng, cũng không biết là ai dám dùng mạng của mình để đối lấy mạng cô. Rốt cuộc là có bao nhiêu người oán hận cô vậy?
“Trần Lương, đưa họ đi viện trước đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Tiểu Quách bước ra từ một bên khác của chiếc xe, anh ta hoàn toàn không làm được gì, lúc này mới bình tĩnh lại được, anh ta đi tới chỗ Mộ Cẩn Y, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đi nói một tiếng với tổng giám đốc Vương đã nhé, để hẹn gặp ngày khác vậy.”
“Ừm, đi đi.” Mộ Cẩn Y biết mình đang bị thương, bây giờ cô không nghĩ đến thể diện nữa.
Lãnh Cao Tuấn duỗi tay nâng Mộ Cẩn Y lên, Mộ Cẩn Y thấy anh đang lo lắng thì nói nhỏ: “Em không sao, chỉ hơi trầy da thôi, về nhà xử lý một chút là được.”
“Trần Hảo, chạy xe tới đây đi, sẵn tiện gọi điện cho Lâm Hân luôn, nói anh ta chờ sẵn ở nhà đi.”
Thật ra thì tới bệnh viện là đơn giản nhất, nhưng thuốc trị vết thương của Lâm Hân là loại tốt nhất, dù là thuốc tốt nhất của bệnh viện cũng không có hiệu quả bằng thuốc của Lâm Hân, nên Lãnh Cao Tuấn vẫn quyết định đưa Mộ Cẩn Y về nhà trước.
“Được rồi.”
Mộ Cẩn Y vốn muốn tới bệnh viện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Cao Tuấn thì không dám phản đối.
Tâm trạng của Lãnh Cao Tuấn bây giờ còn tệ hơn ngày thường rất nhiều, lúc này, vẻ mặt của anh còn đáng sợ hơn cả lúc cô suýt bị Bạch Chu ức hiếp.
Trần Hảo lái xe rất nhanh, dùng tốc độ cao nhất để đưa Mộ Cẩn Y và Lãnh Cao Tuấn về nhà, lúc này Lâm Hân đã tới. Vì Lâm Hân là nam nên Mộ Cẩn Y có hơi không muốn, cô hối hận, sớm biết vậy thì đã tới bệnh viện rồi, ít nhất y tá trong bệnh viện là nữ. Cho dù anh ta là bác sĩ nhưng đã là nam giới thì cô cũng bài xích.
Lãnh Cao Tuấn nhìn Lâm Hân, anh khẽ nói: “Cậu ra ngoài trước đi, để tôi kiểm tra vết thương của cô ấy đã, nếu không nặng thì cậu chỉ cần để thuốc lại rồi chỉ tôi cách dùng là được.”
Mộ Cẩn Y nghe Lãnh Cao Tuấn nói vậy thì thầm thở phào một hơi.
Sau khi Lâm Hân rời đi, Mộ Cẩn Y mới chịu cởi áo. Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy trên tấm lưng mịn màng của cô có mấy vết thương đã sưng lên, da còn bị trầy. Anh nhìn mà xót xa, suýt nữa thì anh đã không kìm được sự tức giận, anh muốn đi chà đạp cái xác của người đã lái chiếc xe.
Lòng Lãnh Cao Tuấn ngứa ngáy lắm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Sao lại bị thương như vậy? Đều tại anh không bảo vệ cho em thật tốt.”
“Sao có thể trách anh được? Huống chi, nếu không có Trần Lương thì sợ là em đã chết rồi, cho nên thật ra anh đã bảo vệ được em rồi.” Mộ Cẩn Y không nỡ nhìn thấy anh như vậy nên vội vàng an ủi.
Trong mắt cô, Lãnh Cao Tuấn nên sống thật thoải mái và mạnh mẽ, bây giờ anh lại cảm thấy tự trách, dường như anh đã nhận trách nhiệm phải bảo vệ cô.
Điều này làm cô không quen, cô thích anh sống thật thoải mái, dù anh có ăn chơi trác táng cũng không sao. Dù sao thì cô có thể nuôi được anh, vệ sĩ không đủ giỏi thì cô sẽ tìm vệ sĩ khác, chỉ cần anh không phải chịu đựng những việc như vậy.
Lãnh Cao Tuấn lắc đầu rồi sau đó anh lấy điện thoại ra chụp miệng vết thương của cô, rồi đưa cho Lâm Hân xem.
“Cậu chủ, miệng vết thương như thế thì nên để tôi xử lý thì hơn, tôi là bác sĩ, trong mắt tôi thì nam nữ cũng như nhau mà thôi.”
Lãnh Cao Tuấn trừng mắt nhìn anh ta: “Không phải tôi để ý, mà là cô ấy…” có chướng ngại tâm lý.
“Thôi, anh chỉ cần chỉ tôi làm là được, đó là người phụ nữ của tôi, sao có thể cho anh nhìn được?” Lãnh Cao Tuấn cố tình ngang ngược.
Lâm Hân bất đắc dĩ, chỉ có thể viết ra giấy cách xử lý, để thuốc lại, dặn dò vài việc cần chú ý rồi mới rời đi.
Lãnh Cao Tuấn làm theo hướng dẫn của anh ta, cẩn thận rửa sạch vết thương của Mộ Cẩn Y, trong lúc đó, cơ thể cô đã đau đến phát run, nhưng cô không hề kêu lên.
Lãnh Cao Tuấn nhìn cô như vậy thì đau lòng lắm: “Nếu đau thì em cứ la lên, đừng cố chịu đựng.”
“Em không sao.” Mộ Cẩn Y kiên cường lên tiếng, cô cắn môi dưới để ngăn mình phát ra tiếng.
Lãnh Cao Tuấn chỉ có thể cố gắng làm thật nhanh nhìn thấy cô đổ mồ hôi vì đau, anh còn thấy khó chịu hơn cả cô, ít nhất là tim thấy đau muốn chết rồi.
Sau khi bôi thuốc cho cô, Lãnh Cao Tuấn mới nói nhỏ: “Bác sĩ nói miệng vết thương không được chạm nước, hai ngày nay em tắm phải cẩn thận, biết chưa?”
Mộ Cẩn Y gật đầu: “Em biết rồi.”
“Em có đói không? Anh đã dặn dì Trương làm cơm rồi, chúng ta xuống ăn thôi.”
“Được.”
Sau khi vết thương được bôi thuốc thì đã không còn đau như trước nữa, nhưng vừa rồi đổ mồ hôi nên cô thấy người mình dính nhớp khó chịu, nhưng nhớ Lãnh Cao Tuấn nói không được đụng nước nên cô không dám tắm ngay, chỉ có thể cố chịu đựng.
Cơ thể không thoải mái thì đương nhiên ăn cũng không ngon, sau khi ăn qua loa nửa chén cơm, uống nửa chén canh thì cô buông đũa.
Vì gặp phải chuyện này nên Lãnh Cao Tuấn cũng không có hứng ăn uống gì, sau khi Mộ Cẩn Y buông đũa thì anh cũng không ăn nữa. Anh nhìn Mộ Cẩn Y nói: “Nhóc con, em về phòng ngủ trước đi, anh còn có chút việc nên vào thư phòng cái đã.”
Mộ Cẩn Y gật đầu: “Anh đi làm việc đi, em tới bệnh viện.”
Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh bị thương vì cô, cô không đi thăm thì không yên tâm được.
Lãnh Cao Tuấn nghe cô nói vậy thì vội gọi Trần Hảo tới: “Trần Hảo, cậu đưa cô ấy tới bệnh viện, mang thêm hai người nữa.”
“Vâng, cậu chủ.”
Mộ Cẩn Y không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Lãnh Cao Tuấn, có người bảo vệ thì càng tốt, cho tới giờ cô vẫn còn sợ chuyện đã xảy ra tối nay. Khó khăn lắm mới được sống lại, cô không muốn chết nhanh như vậy, thù của cô còn chưa được báo, tuy Trang Đông Quân đã nếm mùi cay đắng nhưng còn lâu mới đủ.
Còn Thôi Uyên Uyên nữa, cô ta còn chưa chịu đau khổ đâu, sao cô có thể cam tâm đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.