Nghịch Tập Trọng Sinh: Để Em Chủ Động!!!
Chương 34: Những ngày sống tại Lãnh gia
Thanh Lý Trúc
15/06/2023
Sáng sớm, Mộ Cẩn Y vừa mở mắt ra đã nhìn thấy xung quanh là một khung
cảnh vô cùng xa lạ. Cô có chút hoảng hốt, một lát sau mới phản ứng lại,
cô đã dọn đến nhà họ Lãnh ở. Nhớ tới đêm qua ngủ rất ngon, cô không khỏi có chút ngạc nhiên, trước kia cô có thói quen nhận giường, không ngờ
buổi tối đầu tiên tới nhà họ Lãnh, cô lại ngủ ngon như vậy.
Cô vừa mới đi ra khỏi phòng, thì nhìn thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Trần Lương – người phụ trách chăm sóc Lãnh Cao Tuấn cũng đẩy anh ấy ra.
Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy Mộ Cẩn Y thì nói chào buổi sáng với cô, sau đó hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Không tệ.”
Lãnh Cao Tuấn tâm trạng tốt, nhếch khóe miệng: "Hôm nay thứ hai, em có muốn đến công ty không? Để tôi bảo Trần Hảo đưa em đi.”
"Được." Mộ Cẩn Y đi tới, tiếp nhận công việc của Trần Lương, đẩy Lãnh Cao Tuấn đi về phía trước, bởi vì Lãnh Cao Tuấn ngồi xe lăn không tiện nên Mộ Cẩn Y đẩy anh đi thang máy dự phòng.
Tầng dưới, Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam đã dậy, cho tới bây giờ hai người này chưa bao giờ sống cuộc sống an nhàn. Cũng may, mặc kệ bận rộn đến đâu, hai vợ chồng lại rất ít khi tách ra, cho dù là đi đến trời nam đất bắc cũng là hai vợ chồng cùng nhau đi.
Điều khiến Mộ Cẩn Y nghi ngờ chính là, Lãnh Cao Tuấn năm nay đã hai mươi sáu tuổi vẫn chưa vào công ty làm việc. Mà Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam hình như cũng không sốt ruột, mặc kệ Lãnh Cao Tuấn sống phóng túng như thế nào, bọn họ đều không quản.
Diêu Bội Sam nhìn thấy Mộ Cẩn Y đẩy Lãnh Cao Tuấn vào thì có chút ngạc nhiên: "Ồ, tên nhóc này hôm nay dậy sớm vậy?”
Phải biết rằng, Lãnh Cao Tuấn thường ngày ở nhà không đến chín giờ sẽ không rời giường, nhưng hôm nay mới chưa tới tám giờ mà anh đã dậy, sao Diêu Bội Sam không ngạc nhiên cho được?
Lãnh Cao Tuấn thì thầm một câu: "Con muốn ăn sáng với cô ấy.”
Mộ Cẩn Y nghe được anh đang nói tới mình, trái tim đột nhiên trở nên rất mềm mại. Rõ ràng đây chỉ là một chuyện rất đơn giản, nhưng lại làm cho cô thấy ấm lòng.
Diêu Bội Sam càng cười tươi, bà ấy rất hài lòng với biểu hiện của con trai. Bà nhìn Lãnh Cao Tuấn bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó đứng lên, lôi kéo Mộ Cẩn Y ngồi xuống bên cạnh bà ấy, cười tủm tỉm nói: "Cẩn Y, không biết con thích ăn gì nên bác đã sai người nấu mỗi thứ một chút, ngày sau, nếu con có nhu cầu gì, cứ việc nói với vú Trương là được.”
"Cảm ơn bác."
Diêu Bội Sam khoát tay áo: "Hiện tại để con đổi giọng gọi mẹ hình như có chút bắt nạt con, nhưng con gọi bác gái như vậy, bác cảm thấy quá xa lạ, nếu không con gọi bác là dì Nam đi, nghe như vậy sẽ thân thiết một chút. ”
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Được ạ, dì Nam.”
Mộ Cẩn Y tuy rằng không nói nhiều, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng Diêu Bội Sam cảm thấy cô nhìn thế nào cũng thấy dịu dàng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, bà vô cùng hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Lúc ăn sáng, Diêu Bội Sam nói với Mộ Cẩn Y, bà ấy và Lãnh Bác Văn lại phải đi công tác, trong khoảng thời gian này không ở trong nước, để cho cô biết có chuyện gì thì gọi điện thoại.
Mộ Cẩn Y đồng ý, sau khi ăn sáng xong, cô đến công ty, bắt đầu một ngày bận rộn, lúc trở lại Nam Viên, trời đã tối.
Lúc vú Trương nhìn Mộ Cẩn Y bước vào, tuy rằng bước chân của cô ấy vững vàng nhưng vẫn có thể nhìn ra sự mệt mỏi trong đôi mắt vô hồn ấy, bà không khỏi có chút đau lòng. Cô gái này mới hai mươi hai tuổi, so với cậu chủ cả ngày ăn uống vui vẻ mà nói, cô ấy thật sự quá vất vả.
Giấu đi cảm xúc, vú Trương tiến lên, mỉm cười nói: "Cô chủ đã về, cơm chiều đã chuẩn bị xong, tôi đi mời cậu chủ xuống.”
"Vú Trương, để tôi đi đi, cậu chủ ở trong phòng sao?"
"Hiện giờ, cậu chủ chắc là ở thư phòng, thư phòng ở đối diện phòng cậu ấy."
Mộ Cẩn Y gật gật đầu: "Được, tôi biết rồi.”
Quả thật đúng như lời vú Trương nói, Lãnh Cao Tuấn bây giờ đang ở trong thư phòng. Cửa thư phòng khép hờ, Mộ Cẩn Y đứng ở cửa, có thể nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn ngồi trước bàn làm việc, giờ phút này anh đang nhìn chằm chằm máy tính, tay phải cầm chuột, dáng vẻ bận rộn.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩn Y nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Lãnh Cao Tuấn. Trước kia nhìn thấy anh, đều là cà lơ phất phơ hoặc là rất tùy hứng, cô cho rằng, anh trời sinh đã là dáng vẻ kia.
Mộ Cẩn Y do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ cửa. Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy Mộ Cẩn Y, lập tức mỉm cười: "Em đã về.”
Anh nói trở về như một lẽ đương nhiên, như thể Mộ Cẩn Y chính là chủ nhân trong nhà này, trái tim Mộ Cẩn Y hơi rung động, một loại cảm xúc tên là ấm áp chậm rãi tràn vào trong lòng.
Nhà này rất lớn, chủ nhân rất ít, người có thể tiến vào nhà chính cũng không nhiều, nhưng Mộ Cẩn Y lại cảm thấy nơi này rất ấm áp, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi qua lạnh lùng nói: "Vú Trương nói cơm tối xong rồi, chúng ta xuống ăn cơm.”
"Được."
Lãnh Cao Tuấn cúi đầu, dùng sức chớp chớp mắt để giảm bớt sự mỏi mắt do sủ dụng quá độ.
Dưới tầng, vú Trương đã đem tất cả bát đũa sắp xếp xong xuôi, nhà họ Lãnh có thói quen uống canh trước bữa ăn, ăn uống lấy thanh đạm làm chủ, tất cả đồ ăn đều do đầu bếp The Mu làm, so với đầu bếp Mộ gia, mùi vị thức ăn ở đây còn tốt hơn.
Mộ Cẩn Y bởi vì công việc bận rộn, ngày thường lượng cơm vốn lớn hơn thiên kim tiểu thư bình thường một chút, bởi vì đồ ăn nhà họ Lãnh rất hợp khẩu vị, cô không khỏi ăn thêm vài miếng.
Lãnh Cao Tuấn thấy cô ăn rất say mê, cũng không tự chủ ăn nhiều hơn một chút, sau khi hai người ăn no uống đủ, Mộ Cẩn Y nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn, hỏi: "Có muốn dạo lại trong khuôn viên một chút không?”
"Được."
Mộ Cẩn Y gật đầu rồi đẩy anh đi ra ngoài.
Phong cảnh Nam Viên đẹp không sao kể xiết, tuy rằng Mộ Cẩn Y cũng không phải là người chưa từng thấy qua, nhưng trang viên đẹp như Nam Viên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Nhà thiết kế vườn này, chắc hẳn là một người vô cùng tài năng." Mộ Cẩn Y nhìn sân vườn phong cảnh đa dạng, không khỏi xuýt xoa.
Lãnh Cao Tuấn nghe Mộ Cẩn Y nói lời này, khẽ nhếch khóe miệng: "Ừ, hẳn là vậy.”
"Em nhớ rõ nhà anh trước kia không phải ở chỗ này, đây là trang viên mới xây phải không?" Hiếm khi, Mộ Cẩn Y chủ động tìm đề tài cùng Lãnh Cao Tuấn nói chuyện phiếm.
"Ừm, trang viên này năm năm trước mới xây xong, ba anh cưng chiều mẹ anh, nên lấy tên của bà ấy đặt." Nhắc tới ba mẹ mình, vẻ mặt ôn hòa Lãnh Cao Tuấn hơn.
Anh cảm thấy nhà anh hiện tại rất tốt, ít người, hòa thuận vui vẻ, nếu như có thể, anh hy vọng đời này vẫn tiếp tục như vậy.
"Dì Nam rất hạnh phúc." Mộ Cẩn Y cảm khái nói.
Nhắc tới Diêu Bội Sam, cô không khỏi nghĩ đến ba mẹ mình đã qua đời. Cô nhớ rõ lúc ba mẹ còn sống cũng là một đôi vợ chồng ân ái, kết hôn hơn mười năm, lại vẫn còn như còn đang trong thời kỳ mặn nồng, đáng tiếc...
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Cẩn Y lại dâng lên sự tự trách mạnh mẽ, nếu như không phải vì cứu cô, ba mẹ cũng sẽ không chết.
Lãnh Cao Tuấn tuy rằng nhìn lơ đãng, nhưng là một người rất nhạy bén, lúc Mộ Cẩn Y cúi đầu, anh đã cảm giác được không đúng, anh ôm đầu cô, nghiêng đầu nhìn: "Cô gái, là gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Nhận được ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ là đột nhiên nhớ tới ba mẹ em.”
Cô vừa mới đi ra khỏi phòng, thì nhìn thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Trần Lương – người phụ trách chăm sóc Lãnh Cao Tuấn cũng đẩy anh ấy ra.
Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy Mộ Cẩn Y thì nói chào buổi sáng với cô, sau đó hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Không tệ.”
Lãnh Cao Tuấn tâm trạng tốt, nhếch khóe miệng: "Hôm nay thứ hai, em có muốn đến công ty không? Để tôi bảo Trần Hảo đưa em đi.”
"Được." Mộ Cẩn Y đi tới, tiếp nhận công việc của Trần Lương, đẩy Lãnh Cao Tuấn đi về phía trước, bởi vì Lãnh Cao Tuấn ngồi xe lăn không tiện nên Mộ Cẩn Y đẩy anh đi thang máy dự phòng.
Tầng dưới, Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam đã dậy, cho tới bây giờ hai người này chưa bao giờ sống cuộc sống an nhàn. Cũng may, mặc kệ bận rộn đến đâu, hai vợ chồng lại rất ít khi tách ra, cho dù là đi đến trời nam đất bắc cũng là hai vợ chồng cùng nhau đi.
Điều khiến Mộ Cẩn Y nghi ngờ chính là, Lãnh Cao Tuấn năm nay đã hai mươi sáu tuổi vẫn chưa vào công ty làm việc. Mà Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam hình như cũng không sốt ruột, mặc kệ Lãnh Cao Tuấn sống phóng túng như thế nào, bọn họ đều không quản.
Diêu Bội Sam nhìn thấy Mộ Cẩn Y đẩy Lãnh Cao Tuấn vào thì có chút ngạc nhiên: "Ồ, tên nhóc này hôm nay dậy sớm vậy?”
Phải biết rằng, Lãnh Cao Tuấn thường ngày ở nhà không đến chín giờ sẽ không rời giường, nhưng hôm nay mới chưa tới tám giờ mà anh đã dậy, sao Diêu Bội Sam không ngạc nhiên cho được?
Lãnh Cao Tuấn thì thầm một câu: "Con muốn ăn sáng với cô ấy.”
Mộ Cẩn Y nghe được anh đang nói tới mình, trái tim đột nhiên trở nên rất mềm mại. Rõ ràng đây chỉ là một chuyện rất đơn giản, nhưng lại làm cho cô thấy ấm lòng.
Diêu Bội Sam càng cười tươi, bà ấy rất hài lòng với biểu hiện của con trai. Bà nhìn Lãnh Cao Tuấn bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó đứng lên, lôi kéo Mộ Cẩn Y ngồi xuống bên cạnh bà ấy, cười tủm tỉm nói: "Cẩn Y, không biết con thích ăn gì nên bác đã sai người nấu mỗi thứ một chút, ngày sau, nếu con có nhu cầu gì, cứ việc nói với vú Trương là được.”
"Cảm ơn bác."
Diêu Bội Sam khoát tay áo: "Hiện tại để con đổi giọng gọi mẹ hình như có chút bắt nạt con, nhưng con gọi bác gái như vậy, bác cảm thấy quá xa lạ, nếu không con gọi bác là dì Nam đi, nghe như vậy sẽ thân thiết một chút. ”
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Được ạ, dì Nam.”
Mộ Cẩn Y tuy rằng không nói nhiều, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng Diêu Bội Sam cảm thấy cô nhìn thế nào cũng thấy dịu dàng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, bà vô cùng hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Lúc ăn sáng, Diêu Bội Sam nói với Mộ Cẩn Y, bà ấy và Lãnh Bác Văn lại phải đi công tác, trong khoảng thời gian này không ở trong nước, để cho cô biết có chuyện gì thì gọi điện thoại.
Mộ Cẩn Y đồng ý, sau khi ăn sáng xong, cô đến công ty, bắt đầu một ngày bận rộn, lúc trở lại Nam Viên, trời đã tối.
Lúc vú Trương nhìn Mộ Cẩn Y bước vào, tuy rằng bước chân của cô ấy vững vàng nhưng vẫn có thể nhìn ra sự mệt mỏi trong đôi mắt vô hồn ấy, bà không khỏi có chút đau lòng. Cô gái này mới hai mươi hai tuổi, so với cậu chủ cả ngày ăn uống vui vẻ mà nói, cô ấy thật sự quá vất vả.
Giấu đi cảm xúc, vú Trương tiến lên, mỉm cười nói: "Cô chủ đã về, cơm chiều đã chuẩn bị xong, tôi đi mời cậu chủ xuống.”
"Vú Trương, để tôi đi đi, cậu chủ ở trong phòng sao?"
"Hiện giờ, cậu chủ chắc là ở thư phòng, thư phòng ở đối diện phòng cậu ấy."
Mộ Cẩn Y gật gật đầu: "Được, tôi biết rồi.”
Quả thật đúng như lời vú Trương nói, Lãnh Cao Tuấn bây giờ đang ở trong thư phòng. Cửa thư phòng khép hờ, Mộ Cẩn Y đứng ở cửa, có thể nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn ngồi trước bàn làm việc, giờ phút này anh đang nhìn chằm chằm máy tính, tay phải cầm chuột, dáng vẻ bận rộn.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩn Y nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Lãnh Cao Tuấn. Trước kia nhìn thấy anh, đều là cà lơ phất phơ hoặc là rất tùy hứng, cô cho rằng, anh trời sinh đã là dáng vẻ kia.
Mộ Cẩn Y do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ cửa. Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy Mộ Cẩn Y, lập tức mỉm cười: "Em đã về.”
Anh nói trở về như một lẽ đương nhiên, như thể Mộ Cẩn Y chính là chủ nhân trong nhà này, trái tim Mộ Cẩn Y hơi rung động, một loại cảm xúc tên là ấm áp chậm rãi tràn vào trong lòng.
Nhà này rất lớn, chủ nhân rất ít, người có thể tiến vào nhà chính cũng không nhiều, nhưng Mộ Cẩn Y lại cảm thấy nơi này rất ấm áp, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi qua lạnh lùng nói: "Vú Trương nói cơm tối xong rồi, chúng ta xuống ăn cơm.”
"Được."
Lãnh Cao Tuấn cúi đầu, dùng sức chớp chớp mắt để giảm bớt sự mỏi mắt do sủ dụng quá độ.
Dưới tầng, vú Trương đã đem tất cả bát đũa sắp xếp xong xuôi, nhà họ Lãnh có thói quen uống canh trước bữa ăn, ăn uống lấy thanh đạm làm chủ, tất cả đồ ăn đều do đầu bếp The Mu làm, so với đầu bếp Mộ gia, mùi vị thức ăn ở đây còn tốt hơn.
Mộ Cẩn Y bởi vì công việc bận rộn, ngày thường lượng cơm vốn lớn hơn thiên kim tiểu thư bình thường một chút, bởi vì đồ ăn nhà họ Lãnh rất hợp khẩu vị, cô không khỏi ăn thêm vài miếng.
Lãnh Cao Tuấn thấy cô ăn rất say mê, cũng không tự chủ ăn nhiều hơn một chút, sau khi hai người ăn no uống đủ, Mộ Cẩn Y nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn, hỏi: "Có muốn dạo lại trong khuôn viên một chút không?”
"Được."
Mộ Cẩn Y gật đầu rồi đẩy anh đi ra ngoài.
Phong cảnh Nam Viên đẹp không sao kể xiết, tuy rằng Mộ Cẩn Y cũng không phải là người chưa từng thấy qua, nhưng trang viên đẹp như Nam Viên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Nhà thiết kế vườn này, chắc hẳn là một người vô cùng tài năng." Mộ Cẩn Y nhìn sân vườn phong cảnh đa dạng, không khỏi xuýt xoa.
Lãnh Cao Tuấn nghe Mộ Cẩn Y nói lời này, khẽ nhếch khóe miệng: "Ừ, hẳn là vậy.”
"Em nhớ rõ nhà anh trước kia không phải ở chỗ này, đây là trang viên mới xây phải không?" Hiếm khi, Mộ Cẩn Y chủ động tìm đề tài cùng Lãnh Cao Tuấn nói chuyện phiếm.
"Ừm, trang viên này năm năm trước mới xây xong, ba anh cưng chiều mẹ anh, nên lấy tên của bà ấy đặt." Nhắc tới ba mẹ mình, vẻ mặt ôn hòa Lãnh Cao Tuấn hơn.
Anh cảm thấy nhà anh hiện tại rất tốt, ít người, hòa thuận vui vẻ, nếu như có thể, anh hy vọng đời này vẫn tiếp tục như vậy.
"Dì Nam rất hạnh phúc." Mộ Cẩn Y cảm khái nói.
Nhắc tới Diêu Bội Sam, cô không khỏi nghĩ đến ba mẹ mình đã qua đời. Cô nhớ rõ lúc ba mẹ còn sống cũng là một đôi vợ chồng ân ái, kết hôn hơn mười năm, lại vẫn còn như còn đang trong thời kỳ mặn nồng, đáng tiếc...
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Cẩn Y lại dâng lên sự tự trách mạnh mẽ, nếu như không phải vì cứu cô, ba mẹ cũng sẽ không chết.
Lãnh Cao Tuấn tuy rằng nhìn lơ đãng, nhưng là một người rất nhạy bén, lúc Mộ Cẩn Y cúi đầu, anh đã cảm giác được không đúng, anh ôm đầu cô, nghiêng đầu nhìn: "Cô gái, là gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Nhận được ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ là đột nhiên nhớ tới ba mẹ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.