Chương 84: An ủi lẫn nhau
Sài Kê Đản
04/11/2016
Ngô Sở Úy nhận được bài thơ này, lập tức dộng mạnh lên giường, má! Má! Má! Nói cái gì cũng không quên nhắc đến hai trái trứng lớn. Trứng của tôi lớn sao? Lớn chỗ nào? Ngô Sở Úy thò tay vào ổ chăn đo một chút, trong lòng không phục, một chút cũng không lớn, còn kém xa cái pín lừa của anh!
Thế là, ngón tay hung ác đâm chọt bàn phím.
Trì Sính buông di động xuống, thu dọn giấy bút.
Nhạc Duyệt thầm vui, cuối cùng cũng xong rồi, vừa muốn sáp qua, âm báo tin nhắn lại vang lên.
"Nói trứng sao không nói pín?
Ngày xưa triền miên hiện trước mắt,
Anh đẩy tôi kéo pín cọ pín,
Tôi cọ anh cọ trứng đánh trứng."
Trong lòng Trì Sính sôi sục sóng lớn, hồn đều sắp bị Ngô Sở Úy câu đi, tiếp tục mở giấy ra, đã đấu thì đấu cho sướng.
Nhạc Duyệt hoàn toàn không ngờ được, người họ Trì nào đó múa bút thành văn, kỳ thật là đang tán tỉnh. Cô càng không ngờ được, Trì Sính khom người ổn định như thế, nhưng cây gậy bên dưới đã rục rịch từ lâu, không phải vì cô gợi cảm nóng bỏng, mà vì mấy hàng chữ kia.
Lại hơn hai mươi phút, khóe miệng Trì Sính hiện nụ cười dữ tợn.
"Tôi đây khí định tâm tự an,
Một câu dâm ngữ loạn tình tôi,
Dục vọng càn quét giữa khe mông,
Đánh thẳng một mạch chẳng muốn dừng."
Ngô Sở Úy đợi cũng sắp ngủ mất, nghe âm báo tin nhắn, vội cầm di động lên, vừa thấy nội dung lập tức liền có tinh thần. Ngửa đầu gào to ba tiếng, khí thế hào hùng, ý chí hiên ngang.
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính xuống giường, thần kinh đang lười biếng lập tức bị gọi tỉnh, ánh mắt nóng bỏng ném qua, nhưng không thể thành công dụ Trì Sính lại đây. Ngược lại do Túi Dấm Nhỏ bị giày vò, Trì Sính tạm thời dừng bút đến giải cứu nó ra.
Vì Chung Văn Ngọc sợ rắn, Trì Sính tạm thời nhốt Túi Dấm Nhỏ vào hồ kính, lúc nãy văn chương lai láng, không nhớ đến Nhị Bảo. Lúc này nhân lúc Ngô Sở Úy bận suy nghĩ, hắn vội đi an ủi thằng con.
Thấy Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ ra, tim Nhạc Duyệt lạnh đi một nửa.
Đợi khi âm báo tin nhắn vang lên lần nữa, tim Nhạc Duyệt hoàn toàn lạnh đi.
Đêm nay, không biết phải trôi qua thế nào.
Trì Sính không biết mệt mỏi làm thơ tán tỉnh trên giấy, Túi Dấm Nhỏ bám trên lưng hắn, ánh mắt lạnh lẽo ném sang Nhạc Duyệt. Hận ý của Nhạc Duyệt với Túi Dấm Nhỏ càng tăng thêm mấy phần, nếu không có thứ động vật máu lạnh chướng mắt này, cô hoàn toàn có thể ghé vào cạnh Trì Sính, lấy giấy bút dưới tay hắn, khuyên hắn nên sớm nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ, chỉ cần cô động đậy, Túi Dấm Nhỏ nhất định sẽ ném ánh mắt phòng bị qua, không cho phép vượt giới hạn.
Mấy ngày sau đó, Nhạc Duyệt luôn trôi qua trong nôn nóng và bất an.
Số điện thoại xa lạ gửi tin nặc danh lúc trước thỉnh thoảng sẽ quấy rối cô, mỗi lần đều sẽ dùng vài ngôn từ công kích, chế nhạo Nhạc Duyệt không tự biết mình, sào không đủ chắc còn muốn câu cá lớn, cẩn thận tự lọt xuống mương.
Càng tự mình ám thị, càng không thể khống chế muốn nghĩ về hướng đó, vì cô thực sự không có cảm giác an toàn. Bên phía Trì Sính thì không thể trông mong rồi, hiện tại hắn cũng không thèm lại gần cô. Trì Giai Lệ hiển nhiên không thích cô, không tất yếu phải đụng vào cái đinh này, hiện tại người duy nhất có thể trông mong, chính là mẹ của Trì Sính.
Thế là, Nhạc Duyệt điều chỉnh chiến lược.
Không quấn lấy Trì Sính nữa, mà đặt tâm tư lên mẹ chồng tương lai.
Nói cũng khéo, Nhạc Duyệt nhận được tin nhắn nặc danh chưa được mấy ngày, Chung Văn Ngọc cũng nhận được một tin nhắn.
"Quản cho tốt con trai bà, đừng để nó đến quấy rối tôi, tôi là đàn ông bình thường."
Chung Văn Ngọc cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt gọi điện đến, Chung Văn Ngọc trong lòng run rẩy. Sau khi gặp mặt, thấy Nhạc Duyệt vẫn tươi cười như cũ, nét mặt hồng hào, bà mới yên tâm một chút.
Mấy ngày sau, sự bầu bạn của Nhạc Duyệt mang đến an ủi về mặt tâm lý cho Chung Văn Ngọc rất nhiều.
Mà trong lời nói của Chung Văn Ngọc đã truyền đạt sự chấp nhận và thương yêu cũng khiến Nhạc Duyệt yên tâm phần nào.
Hai người phụ nữ nắm lấy đối phương như cọng rơm cứu mạng, an ủi lẫn nhau.
Thế là, ngón tay hung ác đâm chọt bàn phím.
Trì Sính buông di động xuống, thu dọn giấy bút.
Nhạc Duyệt thầm vui, cuối cùng cũng xong rồi, vừa muốn sáp qua, âm báo tin nhắn lại vang lên.
"Nói trứng sao không nói pín?
Ngày xưa triền miên hiện trước mắt,
Anh đẩy tôi kéo pín cọ pín,
Tôi cọ anh cọ trứng đánh trứng."
Trong lòng Trì Sính sôi sục sóng lớn, hồn đều sắp bị Ngô Sở Úy câu đi, tiếp tục mở giấy ra, đã đấu thì đấu cho sướng.
Nhạc Duyệt hoàn toàn không ngờ được, người họ Trì nào đó múa bút thành văn, kỳ thật là đang tán tỉnh. Cô càng không ngờ được, Trì Sính khom người ổn định như thế, nhưng cây gậy bên dưới đã rục rịch từ lâu, không phải vì cô gợi cảm nóng bỏng, mà vì mấy hàng chữ kia.
Lại hơn hai mươi phút, khóe miệng Trì Sính hiện nụ cười dữ tợn.
"Tôi đây khí định tâm tự an,
Một câu dâm ngữ loạn tình tôi,
Dục vọng càn quét giữa khe mông,
Đánh thẳng một mạch chẳng muốn dừng."
Ngô Sở Úy đợi cũng sắp ngủ mất, nghe âm báo tin nhắn, vội cầm di động lên, vừa thấy nội dung lập tức liền có tinh thần. Ngửa đầu gào to ba tiếng, khí thế hào hùng, ý chí hiên ngang.
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính xuống giường, thần kinh đang lười biếng lập tức bị gọi tỉnh, ánh mắt nóng bỏng ném qua, nhưng không thể thành công dụ Trì Sính lại đây. Ngược lại do Túi Dấm Nhỏ bị giày vò, Trì Sính tạm thời dừng bút đến giải cứu nó ra.
Vì Chung Văn Ngọc sợ rắn, Trì Sính tạm thời nhốt Túi Dấm Nhỏ vào hồ kính, lúc nãy văn chương lai láng, không nhớ đến Nhị Bảo. Lúc này nhân lúc Ngô Sở Úy bận suy nghĩ, hắn vội đi an ủi thằng con.
Thấy Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ ra, tim Nhạc Duyệt lạnh đi một nửa.
Đợi khi âm báo tin nhắn vang lên lần nữa, tim Nhạc Duyệt hoàn toàn lạnh đi.
Đêm nay, không biết phải trôi qua thế nào.
Trì Sính không biết mệt mỏi làm thơ tán tỉnh trên giấy, Túi Dấm Nhỏ bám trên lưng hắn, ánh mắt lạnh lẽo ném sang Nhạc Duyệt. Hận ý của Nhạc Duyệt với Túi Dấm Nhỏ càng tăng thêm mấy phần, nếu không có thứ động vật máu lạnh chướng mắt này, cô hoàn toàn có thể ghé vào cạnh Trì Sính, lấy giấy bút dưới tay hắn, khuyên hắn nên sớm nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ, chỉ cần cô động đậy, Túi Dấm Nhỏ nhất định sẽ ném ánh mắt phòng bị qua, không cho phép vượt giới hạn.
Mấy ngày sau đó, Nhạc Duyệt luôn trôi qua trong nôn nóng và bất an.
Số điện thoại xa lạ gửi tin nặc danh lúc trước thỉnh thoảng sẽ quấy rối cô, mỗi lần đều sẽ dùng vài ngôn từ công kích, chế nhạo Nhạc Duyệt không tự biết mình, sào không đủ chắc còn muốn câu cá lớn, cẩn thận tự lọt xuống mương.
Càng tự mình ám thị, càng không thể khống chế muốn nghĩ về hướng đó, vì cô thực sự không có cảm giác an toàn. Bên phía Trì Sính thì không thể trông mong rồi, hiện tại hắn cũng không thèm lại gần cô. Trì Giai Lệ hiển nhiên không thích cô, không tất yếu phải đụng vào cái đinh này, hiện tại người duy nhất có thể trông mong, chính là mẹ của Trì Sính.
Thế là, Nhạc Duyệt điều chỉnh chiến lược.
Không quấn lấy Trì Sính nữa, mà đặt tâm tư lên mẹ chồng tương lai.
Nói cũng khéo, Nhạc Duyệt nhận được tin nhắn nặc danh chưa được mấy ngày, Chung Văn Ngọc cũng nhận được một tin nhắn.
"Quản cho tốt con trai bà, đừng để nó đến quấy rối tôi, tôi là đàn ông bình thường."
Chung Văn Ngọc cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt gọi điện đến, Chung Văn Ngọc trong lòng run rẩy. Sau khi gặp mặt, thấy Nhạc Duyệt vẫn tươi cười như cũ, nét mặt hồng hào, bà mới yên tâm một chút.
Mấy ngày sau, sự bầu bạn của Nhạc Duyệt mang đến an ủi về mặt tâm lý cho Chung Văn Ngọc rất nhiều.
Mà trong lời nói của Chung Văn Ngọc đã truyền đạt sự chấp nhận và thương yêu cũng khiến Nhạc Duyệt yên tâm phần nào.
Hai người phụ nữ nắm lấy đối phương như cọng rơm cứu mạng, an ủi lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.