Chương 94: Cảnh báo vô thanh
Sài Kê Đản
04/11/2016
Trì Sính đi công tác về chưa được hai ngày, Chung Văn Ngọc đã nhận được tin nhắn nặc danh.
Nội dung không khác mấy với tin nhắn lần trước, chính là cảnh cáo Chung Văn Ngọc nên quản tốt con trai của mình, đừng để hắn tiếp tục quấy rối đàn ông.
Chung Văn Ngọc mới vừa yên lòng không lâu, bởi vì tin nhắn này mà lại loạn lên. Bà không dám nói với Trì Viễn Đoan, sợ với cá tính của Trì Viễn Đoan, một khi biết chuyện này, khẳng định sẽ cãi cọ với Trì Sính. Vạn nhất chỉ vì một tin nhắn quấy rối, vì một chuyện chỉ có thể có, mà khiến cho gia đình tràn đầy âm u chướng khí, thực sự không đáng.
Thế là chờ đến cuối tuần, bà lại gọi Nhạc Duyệt đến.
Nhạc Duyệt vẫn cái kiểu đó, bất luận tâm trạng tốt hay không, chỉ cần gặp mặt Chung Văn Ngọc, luôn luôn là tươi cười.
"Duyệt Duyệt à, con nói thật cho dì đi, con và Trì Sính rốt cuộc sao rồi?"
Nhạc Duyệt giật mình, ngữ khí có chút không tự nhiên.
"Tụi con vẫn vậy thôi."
Chung Văn Ngọc hơi cấp thiết: "Giữa hai đứa không có mâu thuẫn gì chứ?"
Nhạc Duyệt cẩn thận hỏi: "Dì à, có phải Trì Sính đã nói gì với dì không?"
"Không, từ khi các con về, dì vẫn chưa gặp nó."
Nhạc Duyệt càng thêm cẩn thận, "Dì à, dì yên tâm đi, tụi con vẫn rất tốt. Ai cũng có cá tính của riêng mình, con chưa từng trông mong Trì Sính có thể nghe theo con mọi điều. Mẹ con thường xuyên nói với con, khi yêu nhau quá nũng nịu, sau khi kết hôn sẽ phải thừa nhận chênh lệch rất lớn. Cho nên con vẫn tiến hành tình cảm này bằng lý trí, chưa từng ảo tưởng những chuyện không chân thật, hai người chỉ cần bên nhau thực tiễn là được."
Chung Văn Ngọc uống trà, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Vẫn là con đủ thông minh, khó trách con trai dì không vừa ý cô gái nào, lại ngắm trúng con."
Nhạc Duyệt lúng túng cười.
Chung Văn Ngọc lại nói: "Hai đứa chọn ngày đi lấy giấy chứng nhận đi."
Nhạc Duyệt mừng rỡ, ly trà trong tay cũng muốn cầm không vững, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, hỏi dò: "Có phải hơi nhanh không ạ?"
"Không nhanh đâu!" Chung Văn Ngọc nắm tay Nhạc Duyệt: "Dì chấp nhận con là con dâu rồi."
...
Tối đó, Trì Sính đặt một phòng riêng ở khách sạn, đặc biệt mời một vài người bạn, giới thiệu cho Ngô Sở Úy quen biết.
"Đây là giám đốc Vương của công ty kỹ thuật quang điện Hợp Thông."
Giám đốc Vương đứng lên bắt tay Ngô Sở Úy, đưa cho y một tấm danh thiếp: "Công ty chúng tôi chuyên nghiên cứu và phát triển hệ thống hiển thị LED, nếu cậu có gì cần, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Ngô Sở Úy khách sáo cười nói: "Sau này có gì không hiểu, tôi phải thỉnh giáo anh nhiều rồi."
"Câu này nghe xa lạ quá." Giám đốc Vương cười sảng khoái, "Cậu của Trì Sính là thầy của tôi, không có ông ấy tôi không thể tạo nên công ty này. Cậu là bạn của Trì Sính cũng có nghĩa là bạn của tôi, sau này chúng ta cùng nghề rồi, cơ hội hợp tác sẽ nhiều hơn."
Có một người đàn ông cao gầy đứng lên mời rượu Ngô Sở Úy, lời nói cũng khách sáo vô cùng.
"Tôi là Trương Đằng tổng giám đốc công ty thương mại Quang Thuận, phạm vi kinh doanh chủ yếu của công ty chúng tôi là mảng màn hình hiển thị và đèn tiết kiệm điện, nếu thấy hứng thú có thể đến xem."
Ngô Sở Úy cầm danh thiếp ngó qua, tán thưởng: "Công ty các anh rất nổi tiếng ở lĩnh vực này đó! Hai ngày trước tôi lên mạng tra tài liệu, thấy giới thiệu sơ bộ về công ty các anh, còn đặc biệt chú ý một chút."
Trương Đằng cười khiêm tốn, "Công ty chúng tôi chỉ là đi trước nên giành được tiên cơ, hai năm nay áp lực cạnh tranh rất lớn, có vài công ty mới xuất hiện. Chẳng hạn thương mại Tấn Đạt, vị ngồi chếch đối diện cậu chính là người đứng đầu của họ."
Ngô Sở Úy lại đứng lên cụng ly với người đó, đơn giản nói chuyện vài câu.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, rượu cũng uống không ít, mặt Ngô Sở Úy đã đỏ, đi đường cũng lảo đảo. Lúc ngồi lên xe rồi vẫn còn chưa hoàn hồn lắm, từng vì một đơn đặt hàng, phải đi khắp nơi cúi đầu hạ giọng, chịu vô số cảnh đóng cửa không tiếp. Hiện tại vừa nổi lên ý định, còn chưa có phương án thực hành thiết thực, cơ hội hợp tác tổng hợp đã chủ động tìm đến.
Loại biến hóa cảnh ngộ này, thật không phải dạ dày bình thường có thể tiêu hóa được.
Trì Sính vừa định vặn nút xoay, Ngô Sở Úy ở ghế phụ đột nhiên nghiêng đầu, nửa người đều đè lên tay Trì Sính, không để hắn khởi động xe. Trì Sính dùng cái cằm cứng ngắc cọ lên đỉnh đầu sáng bóng của Ngô Sở Úy, tay vuốt lên mặt y vài cái, hỏi: "Sao rồi? Uống nhiều khó chịu?"
Ngô Sở Úy cứ ỳ ra như thế, cũng không nói chuyện.
Đôi môi dương cương của Trì Sính di chuyển lên tai Ngô Sở Úy cọ cọ, mùi rượu phả ra thuận theo lỗ tai thấm vào cả đầu. Vai Ngô Sở Úy run run, đột nhiên mạnh bạo kéo tay Trì Sính ra, nện trán lên trán Trì Sính, lực đạo rất mạnh.
Chỗ khác không cứng như Trì Sính, nhưng trán thì vẫn có lực sát thương.
Không chỉ nện cho Trì Sính ăn đau, còn tức giận bừng bừng nắm cổ áo hắn chất vấn: "Tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?"
Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào y.
Ngô Sở Úy cảm thấy thứ mình vừa uống không phải rượu, là dấm, mùi dấm vọt lên cổ họng phun ra mắt, không biết mình đang ghen cái gì. Người cũng câu được rồi, tình cảm cũng buộc vào rồi, lời nên nói cũng nói rồi, chuyện xấu nên làm cũng làm rồi... không chỉ chưa nhận được báo ứng, mà cuộc sống còn rất nóng bỏng!
Còn có gì không thỏa mãn nữa?
Bao nhiêu cảm xúc trào ra, lại nói không ra nguyên do, đến cuối cùng chỉ có thể đấm mạnh vào ngực Trì Sính, gào lên: "Trán tôi đau."
Trì Sính vươn năm ngón bóp sau đầu Ngô Sở Úy, kéo đến trước mặt mình.
"Trán đau trách ai chứ?"
Thô giọng đáp trả: "Trách anh!"
Không có anh tôi đây sẽ sống rất cứng cỏi!
Nếu dựa vào tính khí của Trì Sính lúc trước, sớm đã đánh cho, có cái kiểu hồ đồ này sao? Đối tốt với cậu lại thành ra là tôi không đúng? Cậu đi nghe ngóng thử xem, Trì Sính tôi cho ai một câu dễ nghe, người đó không trộm vui cả đêm? Nhất định phải muốn tôi lấy pín quất cậu, lấy gót giày đạp cậu, cậu mới cảm thấy thoải mái sao?
Ấn y lên đùi mình, ra sức gặm, gặm đến khi y phải chửi rủa liên tục, gặm đến khi y không nói được một câu lưu loát nữa, xe của Trì Sính cũng đã lái đến trước cửa nhà.
Không lấy chìa khóa mở cửa, mà trực tiếp đạp ra, sau khi vào trực tiếp ấn lên tường, hơi thở thô ráp cứng cỏi mang theo xúc cảm kim loại, lòng bàn tay thô ráp từ eo mò dần lên, bá đạo lại dịu dàng.
"Đầu nhũ đã sưng đến thế này rồi?" Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy nghẹn hừ một tiếng, hung tợn cắn cần cổ chắc nịch của Trì Sính.
Nhiệt độ trong phòng vừa bị đốt cháy, tiếng chuông di động lại vang lên.
Thật ra đã sớm biết sẽ có lúc này, ngay từ khi lên xe y đã biết, tối nay không thể ở lại đây. Nghiệt mình đã gieo, thì mình phải tự ăn hậu quả, Ngô Sở Úy sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Trì Sính ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Ngô Sở Úy không có biểu cảm gì rút một bao thuốc bột ra khỏi túi, thuốc này chuyên môn dùng để độc hại rắn, y biết Túi Dấm Nhỏ sẽ không ăn, thế là yên tâm ném túi thuốc đó vào thùng rác ở nhà vệ sinh.
Cả quá trình lặng yên không chút dấu tích, cho đến khi Trì Sính trở vào, Ngô Sở Úy vẫn giữ tư thế đó.
"Lát nữa mẹ tôi sẽ đến." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy không nói hai lời, cài nút áo rồi đi ra cửa.
Trì Sính đau lòng, kéo y lại, hung tợn ôm lấy.
"Tôi mắc nợ cậu, nhất định sẽ trả."
Ngô Sở Úy ngẩn ra, quay đầu bỏ đi.
Hai mươi phút sau, Nhạc Duyệt đến, vào cửa liền hôn lên chỗ Ngô Sở Úy từng hôn qua.
Trì Sính không có bất cứ phản ứng nào, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Một câu "dì chấp nhận con là con dâu rồi" của Chung Văn Ngọc đã cho Nhạc Duyệt một tấm kim bài miễn tử, Túi Dấm Nhỏ nằm khoanh mình gần đó, nhàn nhã nhìn cô, giống như một sự khiêu chiến không lời. Hơi ấm của Nhạc Duyệt giảm xuống nghiêm trọng, cô chậm rãi bước lại chỗ Túi Dấm Nhỏ, cúi xuống, lấy một con chim sẻ trong túi ra ném cho nó.
"Ăn đi." Dịu dàng gọi.
Túi Dấm Nhỏ hất đuôi, ngửi cũng không thèm ngửi, bộ dáng đặc biệt kiêu ngạo
Thế nhưng không ăn?! Nhạc Duyệt kiên nhẫn đẩy đẩy tới miệng Túi Dấm Nhỏ.
"Vừa bắt đó, rất ngon."
Túi Dấm Nhỏ vẫn không để ý đến cô, trừ Trì Sính và Ngô Sở Úy đút cho nó ăn, thì cho dù là đồ tốt, nó cũng không ăn.
Kế hoạch này không thông, Nhạc Duyệt không cam lòng, xem ra phải nghĩ chiêu khác trị nó... đang cân nhắc, tay nắm cửa phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng mở, Nhạc Duyệt vội vã nhét con chim sẻ vào túi, ngồi xuống giường, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Nửa đêm, nhân lúc Trì Sính đã ngủ say, Nhạc Duyệt len lén vào nhà vệ sinh, ném chim sẻ vào bồn cầu, xả nước mấy lần mới trôi được.
Trì Sính ngủ rất cảnh giác, động tĩnh khác thường ở nhà vệ sinh khiến thần kinh hắn căng chặt.
Sáng hôm sau, thức dậy vào nhà vệ sinh, cúi nhìn thùng rác, một túi thuốc lặng lẽ nằm bên trong.
Nội dung không khác mấy với tin nhắn lần trước, chính là cảnh cáo Chung Văn Ngọc nên quản tốt con trai của mình, đừng để hắn tiếp tục quấy rối đàn ông.
Chung Văn Ngọc mới vừa yên lòng không lâu, bởi vì tin nhắn này mà lại loạn lên. Bà không dám nói với Trì Viễn Đoan, sợ với cá tính của Trì Viễn Đoan, một khi biết chuyện này, khẳng định sẽ cãi cọ với Trì Sính. Vạn nhất chỉ vì một tin nhắn quấy rối, vì một chuyện chỉ có thể có, mà khiến cho gia đình tràn đầy âm u chướng khí, thực sự không đáng.
Thế là chờ đến cuối tuần, bà lại gọi Nhạc Duyệt đến.
Nhạc Duyệt vẫn cái kiểu đó, bất luận tâm trạng tốt hay không, chỉ cần gặp mặt Chung Văn Ngọc, luôn luôn là tươi cười.
"Duyệt Duyệt à, con nói thật cho dì đi, con và Trì Sính rốt cuộc sao rồi?"
Nhạc Duyệt giật mình, ngữ khí có chút không tự nhiên.
"Tụi con vẫn vậy thôi."
Chung Văn Ngọc hơi cấp thiết: "Giữa hai đứa không có mâu thuẫn gì chứ?"
Nhạc Duyệt cẩn thận hỏi: "Dì à, có phải Trì Sính đã nói gì với dì không?"
"Không, từ khi các con về, dì vẫn chưa gặp nó."
Nhạc Duyệt càng thêm cẩn thận, "Dì à, dì yên tâm đi, tụi con vẫn rất tốt. Ai cũng có cá tính của riêng mình, con chưa từng trông mong Trì Sính có thể nghe theo con mọi điều. Mẹ con thường xuyên nói với con, khi yêu nhau quá nũng nịu, sau khi kết hôn sẽ phải thừa nhận chênh lệch rất lớn. Cho nên con vẫn tiến hành tình cảm này bằng lý trí, chưa từng ảo tưởng những chuyện không chân thật, hai người chỉ cần bên nhau thực tiễn là được."
Chung Văn Ngọc uống trà, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Vẫn là con đủ thông minh, khó trách con trai dì không vừa ý cô gái nào, lại ngắm trúng con."
Nhạc Duyệt lúng túng cười.
Chung Văn Ngọc lại nói: "Hai đứa chọn ngày đi lấy giấy chứng nhận đi."
Nhạc Duyệt mừng rỡ, ly trà trong tay cũng muốn cầm không vững, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, hỏi dò: "Có phải hơi nhanh không ạ?"
"Không nhanh đâu!" Chung Văn Ngọc nắm tay Nhạc Duyệt: "Dì chấp nhận con là con dâu rồi."
...
Tối đó, Trì Sính đặt một phòng riêng ở khách sạn, đặc biệt mời một vài người bạn, giới thiệu cho Ngô Sở Úy quen biết.
"Đây là giám đốc Vương của công ty kỹ thuật quang điện Hợp Thông."
Giám đốc Vương đứng lên bắt tay Ngô Sở Úy, đưa cho y một tấm danh thiếp: "Công ty chúng tôi chuyên nghiên cứu và phát triển hệ thống hiển thị LED, nếu cậu có gì cần, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Ngô Sở Úy khách sáo cười nói: "Sau này có gì không hiểu, tôi phải thỉnh giáo anh nhiều rồi."
"Câu này nghe xa lạ quá." Giám đốc Vương cười sảng khoái, "Cậu của Trì Sính là thầy của tôi, không có ông ấy tôi không thể tạo nên công ty này. Cậu là bạn của Trì Sính cũng có nghĩa là bạn của tôi, sau này chúng ta cùng nghề rồi, cơ hội hợp tác sẽ nhiều hơn."
Có một người đàn ông cao gầy đứng lên mời rượu Ngô Sở Úy, lời nói cũng khách sáo vô cùng.
"Tôi là Trương Đằng tổng giám đốc công ty thương mại Quang Thuận, phạm vi kinh doanh chủ yếu của công ty chúng tôi là mảng màn hình hiển thị và đèn tiết kiệm điện, nếu thấy hứng thú có thể đến xem."
Ngô Sở Úy cầm danh thiếp ngó qua, tán thưởng: "Công ty các anh rất nổi tiếng ở lĩnh vực này đó! Hai ngày trước tôi lên mạng tra tài liệu, thấy giới thiệu sơ bộ về công ty các anh, còn đặc biệt chú ý một chút."
Trương Đằng cười khiêm tốn, "Công ty chúng tôi chỉ là đi trước nên giành được tiên cơ, hai năm nay áp lực cạnh tranh rất lớn, có vài công ty mới xuất hiện. Chẳng hạn thương mại Tấn Đạt, vị ngồi chếch đối diện cậu chính là người đứng đầu của họ."
Ngô Sở Úy lại đứng lên cụng ly với người đó, đơn giản nói chuyện vài câu.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, rượu cũng uống không ít, mặt Ngô Sở Úy đã đỏ, đi đường cũng lảo đảo. Lúc ngồi lên xe rồi vẫn còn chưa hoàn hồn lắm, từng vì một đơn đặt hàng, phải đi khắp nơi cúi đầu hạ giọng, chịu vô số cảnh đóng cửa không tiếp. Hiện tại vừa nổi lên ý định, còn chưa có phương án thực hành thiết thực, cơ hội hợp tác tổng hợp đã chủ động tìm đến.
Loại biến hóa cảnh ngộ này, thật không phải dạ dày bình thường có thể tiêu hóa được.
Trì Sính vừa định vặn nút xoay, Ngô Sở Úy ở ghế phụ đột nhiên nghiêng đầu, nửa người đều đè lên tay Trì Sính, không để hắn khởi động xe. Trì Sính dùng cái cằm cứng ngắc cọ lên đỉnh đầu sáng bóng của Ngô Sở Úy, tay vuốt lên mặt y vài cái, hỏi: "Sao rồi? Uống nhiều khó chịu?"
Ngô Sở Úy cứ ỳ ra như thế, cũng không nói chuyện.
Đôi môi dương cương của Trì Sính di chuyển lên tai Ngô Sở Úy cọ cọ, mùi rượu phả ra thuận theo lỗ tai thấm vào cả đầu. Vai Ngô Sở Úy run run, đột nhiên mạnh bạo kéo tay Trì Sính ra, nện trán lên trán Trì Sính, lực đạo rất mạnh.
Chỗ khác không cứng như Trì Sính, nhưng trán thì vẫn có lực sát thương.
Không chỉ nện cho Trì Sính ăn đau, còn tức giận bừng bừng nắm cổ áo hắn chất vấn: "Tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?"
Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào y.
Ngô Sở Úy cảm thấy thứ mình vừa uống không phải rượu, là dấm, mùi dấm vọt lên cổ họng phun ra mắt, không biết mình đang ghen cái gì. Người cũng câu được rồi, tình cảm cũng buộc vào rồi, lời nên nói cũng nói rồi, chuyện xấu nên làm cũng làm rồi... không chỉ chưa nhận được báo ứng, mà cuộc sống còn rất nóng bỏng!
Còn có gì không thỏa mãn nữa?
Bao nhiêu cảm xúc trào ra, lại nói không ra nguyên do, đến cuối cùng chỉ có thể đấm mạnh vào ngực Trì Sính, gào lên: "Trán tôi đau."
Trì Sính vươn năm ngón bóp sau đầu Ngô Sở Úy, kéo đến trước mặt mình.
"Trán đau trách ai chứ?"
Thô giọng đáp trả: "Trách anh!"
Không có anh tôi đây sẽ sống rất cứng cỏi!
Nếu dựa vào tính khí của Trì Sính lúc trước, sớm đã đánh cho, có cái kiểu hồ đồ này sao? Đối tốt với cậu lại thành ra là tôi không đúng? Cậu đi nghe ngóng thử xem, Trì Sính tôi cho ai một câu dễ nghe, người đó không trộm vui cả đêm? Nhất định phải muốn tôi lấy pín quất cậu, lấy gót giày đạp cậu, cậu mới cảm thấy thoải mái sao?
Ấn y lên đùi mình, ra sức gặm, gặm đến khi y phải chửi rủa liên tục, gặm đến khi y không nói được một câu lưu loát nữa, xe của Trì Sính cũng đã lái đến trước cửa nhà.
Không lấy chìa khóa mở cửa, mà trực tiếp đạp ra, sau khi vào trực tiếp ấn lên tường, hơi thở thô ráp cứng cỏi mang theo xúc cảm kim loại, lòng bàn tay thô ráp từ eo mò dần lên, bá đạo lại dịu dàng.
"Đầu nhũ đã sưng đến thế này rồi?" Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy nghẹn hừ một tiếng, hung tợn cắn cần cổ chắc nịch của Trì Sính.
Nhiệt độ trong phòng vừa bị đốt cháy, tiếng chuông di động lại vang lên.
Thật ra đã sớm biết sẽ có lúc này, ngay từ khi lên xe y đã biết, tối nay không thể ở lại đây. Nghiệt mình đã gieo, thì mình phải tự ăn hậu quả, Ngô Sở Úy sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Trì Sính ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Ngô Sở Úy không có biểu cảm gì rút một bao thuốc bột ra khỏi túi, thuốc này chuyên môn dùng để độc hại rắn, y biết Túi Dấm Nhỏ sẽ không ăn, thế là yên tâm ném túi thuốc đó vào thùng rác ở nhà vệ sinh.
Cả quá trình lặng yên không chút dấu tích, cho đến khi Trì Sính trở vào, Ngô Sở Úy vẫn giữ tư thế đó.
"Lát nữa mẹ tôi sẽ đến." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy không nói hai lời, cài nút áo rồi đi ra cửa.
Trì Sính đau lòng, kéo y lại, hung tợn ôm lấy.
"Tôi mắc nợ cậu, nhất định sẽ trả."
Ngô Sở Úy ngẩn ra, quay đầu bỏ đi.
Hai mươi phút sau, Nhạc Duyệt đến, vào cửa liền hôn lên chỗ Ngô Sở Úy từng hôn qua.
Trì Sính không có bất cứ phản ứng nào, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Một câu "dì chấp nhận con là con dâu rồi" của Chung Văn Ngọc đã cho Nhạc Duyệt một tấm kim bài miễn tử, Túi Dấm Nhỏ nằm khoanh mình gần đó, nhàn nhã nhìn cô, giống như một sự khiêu chiến không lời. Hơi ấm của Nhạc Duyệt giảm xuống nghiêm trọng, cô chậm rãi bước lại chỗ Túi Dấm Nhỏ, cúi xuống, lấy một con chim sẻ trong túi ra ném cho nó.
"Ăn đi." Dịu dàng gọi.
Túi Dấm Nhỏ hất đuôi, ngửi cũng không thèm ngửi, bộ dáng đặc biệt kiêu ngạo
Thế nhưng không ăn?! Nhạc Duyệt kiên nhẫn đẩy đẩy tới miệng Túi Dấm Nhỏ.
"Vừa bắt đó, rất ngon."
Túi Dấm Nhỏ vẫn không để ý đến cô, trừ Trì Sính và Ngô Sở Úy đút cho nó ăn, thì cho dù là đồ tốt, nó cũng không ăn.
Kế hoạch này không thông, Nhạc Duyệt không cam lòng, xem ra phải nghĩ chiêu khác trị nó... đang cân nhắc, tay nắm cửa phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng mở, Nhạc Duyệt vội vã nhét con chim sẻ vào túi, ngồi xuống giường, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Nửa đêm, nhân lúc Trì Sính đã ngủ say, Nhạc Duyệt len lén vào nhà vệ sinh, ném chim sẻ vào bồn cầu, xả nước mấy lần mới trôi được.
Trì Sính ngủ rất cảnh giác, động tĩnh khác thường ở nhà vệ sinh khiến thần kinh hắn căng chặt.
Sáng hôm sau, thức dậy vào nhà vệ sinh, cúi nhìn thùng rác, một túi thuốc lặng lẽ nằm bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.