Chương 244: CHẠY CẤP TỐC
Sài Kê Đản
04/11/2016
Cuối tuần, Trì Sính và Ngô Sở Úy mang theo Đâu Đâu và Quyển Quyển ra ngoài chơi cả ngày, mãi cho đến khi trời tối hẳn mới về.
Trên đường về, 'ba đứa bé' đều ngủ say.
Đâu Đâu nằm ngửa ở ghế sau, chân đạp lên cửa sổ xe, Quyển Quyển nằm ở bên cạnh cái mông căng tròn vểnh lên, tóc bay phất phơ quanh cái mặt trắng mịn nhỏ nhắn. Ngô Sở Úy dựa vào trên cửa sổ xe mắt hơi híp lại, đầu ở trên cửa sổ xe gật gà gật gù theo nhịp chạy của chiếc xe.
Đâu Đâu và Quyển Quyển ở lại chơi hai ngày, cảm giác lớn nhất của Ngô Sở Úy chính là mệt mỏi, cả ngày chơi cùng hai thằng nhóc đi đâu cũng phải dẫn hai đứa nó đi theo. Ban ngày thì còn đỡ một chút, chúng nó có chơi đùa thì cậu còn có thể nhìn thấy, nhưng đến buổi tối, thì không dám dời mắt khỏi Đâu Đâu lúc nào cũng nhìn chằm chằm nó, sợ nó bị màn đêm nuốt mất.
Trong nhà cũng bị hai đứa nghịch ngợm tung hoành ngổn ngang, mới đầu đi vào còn tưởng công an vừa đến khám xét nơi tàng trữ buôn bán đồ chơi tình dục.
Trên mặt đất rải rác các loại đồ chơi tình dục, đĩa phim đồi trụy, video tự quay của hai người... . Không ra đâu vào đâu cả, đáng giận hơn là Đâu Đâu đem hết 'áo mưa' đâm thủng từng cái một, Quyển Quyển đem dầu bôi trơn rót vào trong chai xì dầu.
Điều bực nhất mà cậu không thể chịu được chính là hai cái thằng dở hơi này cứ đến lúc ngủ liền chui lên giường bọn họ. Đuổi thế nào cũng không chịu đi, đuổi được đến cửa thì liền khóc lớn ầm ĩ.
Cho nên, hôm nay Trì Sính đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi thỏa thích, chơi đến điên thì thôi.
Mục đích chính là để chúng mệt mỏi không còn sức nữa, để cho bọn nó về nhà liền ngủ ngay, còn cho hai người bọn họ một nơi riêng tư.
Trì Sính liếc mắt sang Ngô Sở Úy bên cạnh, Ngô Sở Úy đang dùng tay xoa xoa trán.
Một bàn tay Trì Sính đưa tới, kéo đầu Ngô Sở Úy đặt lên trên đùi, rồi lấy tay xoa xoa trán cho cậu rồi cứ xoa xoa mấy cái lại ấn ấn huyệt thái dương bóp gáy nhẹ nhẹ hai cái. Vừa định rụt tay về, đã bị Ngô Sở Úy nắm lấy.
Ngô Sở Úy đem tay của Trì Sính đặt ở nách kẹp lại, ngủ rất thoải mái.
Trì Sính dùng một tay lái xe, ô tô vẫn có thể chạy rất ổn. Không có một chút lắc lư hay phanh gấp nào, cứ như vậy Ngô Sở Úy một mạch ngủ thẳng về đến cửa nhà.
Sau khi xuống xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy từ ghế bên cạnh ra cửa xe. Không đợi cho cậu tỉnh hẳn, liền lôi cái cánh tay cậu, đem cậu kéo lên lưng.
"Ôm chắc vào, đùi kẹp vào." Trì Sính nghiêng đầu nói với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy mê mê mệt mệt làm theo, cậu biết cậu đang ở trên lưng Trì Sính, vậy còn hai thằng nhóc thì làm sao bậy giờ?
Đang nghĩ ngợi, Trì Sính lại đem cửa phía sau mở ra, mỗi tay ôm một đứa. Trên người tổng cộng cõng một bế hai, nhưng không một chút tốn sức nào, đi bộ vững vàng lên trên tầng.
Tắm rửa xong, Quyển Quyển ngồi ở trên giường chơi đùa một lúc liền thiếp đi.
Đâu Đâu trong lúc vô tình lấy ra cặp trứng gỗ nhỏ kia, cầm lên tay xoay xoay một hồi, tò mò hỏi Ngô Sở Úy," Đây là cái gì?"
Ngô Sở Úy đem hai chân của Đâu Đâu dạng ra, chỉ vào trứng nhỏ nhỏ của nó nói, "Chính là cái này."
Đâu Đâu đem trứng gỗ đặt ở dưới trứng nhỏ của nó so sánh một chút, nhịn không được thở dài, "So big! (Thật lớn) "
Ngô Sở Úy nghe được tiếng cười khẽ ở sau lưng, tức giận trợn mắt lườm Trì Sính ồn ào.
Thấy anh không có ý định ngưng cười, liền quay sang 'cắn' anh một trận, vật lộn một hồi, cuối cùng nằm bất động trên người anh không nhúc nhích, gương mặt ủ rũ.
Đâu Đâu thấy hai người tình cảm nồng nàn như vậy, bản thân cũng không chịu cô đơn, chợt nhào qua Quyển Quyển.
Quyển Quyển bị nó đánh thức sau đó đặc biệt khó chịu, tức giận giật tóc Đâu Đâu. Đâu Đâu bị đau, cũng dùng quả đấm nhỏ của mình đập đầu Quyển Quyển. Ầm ầm ĩ ĩ một hồi, hai đứa càng nóng nảy hơn, cứ như thế mà đánh nhau.
Ngô Sở Úy và Trì Sính không thể làm gì khác hơn là ngăn cản, kéo hai đứa ra, hai thằng nhóc liền gào khóc ầm ĩ hơn, lại phải dỗ bao nhiêu lâu.
Kết quả, một phen làm ầm ĩ như thế, hai đứa trẻ lại tỉnh táo.
Ngô Sở Úy nhìn hai đưa dở hơi hòa thuận lại đang trên đất lăn lộn nghịch ngợm, thật muốn để cho hai đứa nó ở trong bụng rắn chơi một đêm.
Đâu Đâu đem kẹo cao su rải rác trên mặt đất, cái mông vểnh vểnh lên từng bước từng bước nhặt lên, dáng vẻ đặt biệt dễ thương. Ngô Sở Úy nằm lỳ ở trên giường, nhìn một chút liền vui vẻ.
Đâu Đâu phát hiện Ngô Sở Úy theo dõi nó, vội vàng đem kẹo cao su cấp tốc nhét vào túi áo, rất sợ Ngô Sở Úy cướp mất.
Quyển Quyển trực tiếp đi tới, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo cao su nhỏ, vươn tay bé xíu xinh xinh đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn tay nhỏ bé trắng mịn của Quyển Quyển cầm hai viên kẹo cao su, đột nhiên cảm thấy đặc biệt cảm động.
"Đúng là Quyển Quyển ngoan nhất."
Đâu Đâu nghe được Ngô Sở Úy nói, thẳng lưng thẳng cổ ngồi một mình trên ghế salon, lưng quay về phía Ngô Sở Úy vắt chân lên tỏ vẻ khó chịu, bất kể Ngô Sở Úy có gọi thế nào cũng không trả lời.
Sau đó, Đâu Đâu cứ như vậy vùi trên ghế salon ngủ, Quyển Quyển cũng chui vào bên cạnh chân của Trì Sính im lặng một hồi không còn lên tiếng.
Rốt cuộc Trì Sính cũng chờ đến giờ khắc này, dập tàn thuốc đi tới bên cạnh Đâu Đâu. Vừa mới đem nó ôm lên, cặp kia mắt to của Đâu Đâu liền mở ra, ngay sau đó liền lớn tiếng khóc một hồi nữa lại ầm ĩ.
Nó bên này vừa khóc, Quyển Quyển bên kia cũng tỉnh.
Trì Sính lại đặt Đâu Đâu trả về, Đâu Đâu lập tức liền ngừng khóc.
Ngô Sở Úy vội vàng đem Quyển Quyển ôm tới, khẽ vỗ vai nó một cái dỗ dành một hồi, Quyển Quyển rất nhanh lại ngủ say.
"Chờ nó ngủ say anh hãy bế nó." Ngô Sở Úy nói.
Lại qua hơn hai mươi phút, cơ thể Đâu Đâu hoàn toàn vùi vào trong salon. Kết quả, Trì Sính lại bế nó lên, nó lại như trước, lại khóc như vậy ầm ĩ. Trì Sính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại đem nó đặt xuống.
Sau đó trong một thời gian ngắn, Trì Sính cứ như vậy ôm một cái rồi lại đặt lại. Đâu Đâu tựa như một con lật đật tự động, không biết mệt mỏi lật qua lật lại, nhưng chỉ cần Trì Sính vừa đụng vào nó lập tức nó phản xạ ngay mà mở mắt.
Nếu không phải là thằng cháu ngoại thì Trì Sính đã sớm một đấm đánh cho nó ngất đi rồi.
Lại đợi một hồi, Trì Sính nghe được tiếng ngáy nhỏ nhỏ.
Quay đầu nhìn lại, Ngô Sở Úy đã ngủ thiếp đi. (Số nhọ.. tinh trùng bắt đầu cắn.. )
.......
Ngày hôm sau, Trì Sính mang theo Quyển Quyển đến đơn vị, Ngô Sở Úy mang theo Đâu Đâu đến công ty.
Buổi tối tan việc, Ngô Sở Úy gọi một cuộc điện thoại cho Khương Tiểu Soái.
"Này, có rảnh rỗi không?"
Giọng nói lười biếng của Khương Tiểu Soái truyền tới,"Tôi ngày nào cũng rảnh rỗi."
Ngô Sở Úy âm thầm chửi rủa, cậu bên này bận rộn đến không thở ra hơi, Khương Tiểu Soái bên kia vậy mà lại nhàn hạ ung dung, làm cho người ta vô cùng ghen tỵ!
"Đến công ty tôi một chuyến đi, cho cậu gặp cháu ngoại đáng yêu của tôi.. Vô cùng buồn cười, cậu xem đảm bảo thích thú!." (Sắp có thời gian phịch nhau rồi.)
Khương Tiểu Soái hỏi,"Chị cậu dẫn theo con trai đến?"
"Không phải, chị gái Trì Sính, sinh đôi một đen một trắng."
Khương Tiểu Soái vừa nghe nhất thời hứng thú, sáng sớm cậu đã nghe Quách Thành Vũ nói qua, Trì Giai Lệ có một cặp song sinh vô cùng dễ thương dòng máu pha trộn, một đứa da trắng một đứa da đen.
"Được, tôi lập tức đến."
Ngô Sở Úy cười hà hà, nếu Khương Tiểu Soái rãnh rỗi như vậy, để Đâu Đâu ở chỗ cậu ta một đêm đi. Vừa lúc quấy rối cậu ta một trận, để cho cậu ta bớt bớt chút thoải mái....
Khương Tiểu Soái mỗi ngày lái xe trên đường cũng sẽ nghe FM kể truyện ma quỷ. Cậu chính là người như vậy, càng sợ lại càng hay nghe truyện kinh dị, thích nghe nhất là truyện ma, mỗi ngày trước khi về đến nhà cũng đem bản thân mình hù dọa mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Lúc này, trong đài FM đang phát chuyện nửa xác chết đàn ông.
"Có người đàn ông, một lần ông ta bị tai nạn chiếc xe tải nghiền qua, chỉ còn lại nửa phần thân thể. Việc ông ta thích nhất chính là đứng ở đầu đường, lẳng lặng chờ một chiếc xe đi tới, sau đó điên cuồng chạy mà đuổi theo chiếc xe đó. Làm cho tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thì chỉ thấy hai cái đùi trống rỗng......"
Khương Tiểu Soái nhịn không được cả người nổi da gà lên.
Ngô Sở Úy từ công ty đi ra, ôm Đâu Đâu đến đầu đường chờ Khương Tiểu Soái.
Đâu Đâu quay sang cậu hỏi,"Chú ở đây chờ ai.?"
Ngô Sở Úy dùng tiếng Anh không được lưu loát trả lời nó,"Chờ một bác sĩ, cậu ta có thể làm cho cháu trắng ra, sau đó vĩnh viễn biến thành da trắng luôn."
Khương Tiểu Soái vòng vo ở khúc quẹo, phía trước chính là công ty Ngô Sở Úy, liền giảm bớt tốc độ xe.
Đúng lúc này, cậu ta nhìn ra ngoài cửa xe ngắm, đột nhiên hoảng sợ thấy một cái bóng mơ hồ, mà cái bóng kia....... người ta chỉ có hai cái chân.! ! !.
Khương Tiểu Soái đạp một cái liền phanh xe lại, tim đập loạn.
Lúc ban đầu cậu ta còn tưởng bản thân nghe xong truyện ma sinh ảo giác, kết quả tập trung nhìn lại lần nữa, quả thực chỉ có hai cái chân, hơn nữa đang từ từ hướng đến cậu ta lại gần.
Khương Tiểu Soái toàn thân đều đảo ngược, hai cánh tay máy móc mà chuyển động vô lăng. Người đông cứng lại không gì sánh được quay đầu lại nhìn đường, đạp chân ga liền chạy ra ngoài.
Ngô Sở Úy đã nhận ra Khương Tiểu Soái, cho nên mới đi lại gần cậu ta. Mặc dù Khương Tiểu Soái đột nhiên quay đầu lại, Ngô Sở Úy cũng cho là cậu ta là vì tìm chỗ đỗ xe tốt hơn để đón cậu.
Nhưng nhìn lại thì thấy Khương Tiểu Soái có vẻ muốn bỏ đi!!!
Ngô Sở Úy vừa nghĩ: Không được! Cậu đi rồi thì tối nay ai trông cháu trai cho tôi????
Vì vậy ôm Đâu Đâu ở phía sau đuổi theo một trận, vừa đuổi theo vừa kêu gào.
Tiếng gào của Ngô Sở Úy trải qua cái tai của Khương Tiểu Soái lại được lọc thành những âm thanh kêu gào thảm thiết rên rỉ. Nhịn không được nhìn kính chiếu hậu lướt qua một cái, vừa nhìn thấy hai cái đùi, thực sự đang đuổi theo xe! !
"A.. aaaaaaaaaaa......."
Khương Tiểu Soái sợ hãi rống mấy tiếng, ô tô bay thẳng khỏi tầm mắt của Ngô Sở Úy.
Trên đường về, 'ba đứa bé' đều ngủ say.
Đâu Đâu nằm ngửa ở ghế sau, chân đạp lên cửa sổ xe, Quyển Quyển nằm ở bên cạnh cái mông căng tròn vểnh lên, tóc bay phất phơ quanh cái mặt trắng mịn nhỏ nhắn. Ngô Sở Úy dựa vào trên cửa sổ xe mắt hơi híp lại, đầu ở trên cửa sổ xe gật gà gật gù theo nhịp chạy của chiếc xe.
Đâu Đâu và Quyển Quyển ở lại chơi hai ngày, cảm giác lớn nhất của Ngô Sở Úy chính là mệt mỏi, cả ngày chơi cùng hai thằng nhóc đi đâu cũng phải dẫn hai đứa nó đi theo. Ban ngày thì còn đỡ một chút, chúng nó có chơi đùa thì cậu còn có thể nhìn thấy, nhưng đến buổi tối, thì không dám dời mắt khỏi Đâu Đâu lúc nào cũng nhìn chằm chằm nó, sợ nó bị màn đêm nuốt mất.
Trong nhà cũng bị hai đứa nghịch ngợm tung hoành ngổn ngang, mới đầu đi vào còn tưởng công an vừa đến khám xét nơi tàng trữ buôn bán đồ chơi tình dục.
Trên mặt đất rải rác các loại đồ chơi tình dục, đĩa phim đồi trụy, video tự quay của hai người... . Không ra đâu vào đâu cả, đáng giận hơn là Đâu Đâu đem hết 'áo mưa' đâm thủng từng cái một, Quyển Quyển đem dầu bôi trơn rót vào trong chai xì dầu.
Điều bực nhất mà cậu không thể chịu được chính là hai cái thằng dở hơi này cứ đến lúc ngủ liền chui lên giường bọn họ. Đuổi thế nào cũng không chịu đi, đuổi được đến cửa thì liền khóc lớn ầm ĩ.
Cho nên, hôm nay Trì Sính đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi thỏa thích, chơi đến điên thì thôi.
Mục đích chính là để chúng mệt mỏi không còn sức nữa, để cho bọn nó về nhà liền ngủ ngay, còn cho hai người bọn họ một nơi riêng tư.
Trì Sính liếc mắt sang Ngô Sở Úy bên cạnh, Ngô Sở Úy đang dùng tay xoa xoa trán.
Một bàn tay Trì Sính đưa tới, kéo đầu Ngô Sở Úy đặt lên trên đùi, rồi lấy tay xoa xoa trán cho cậu rồi cứ xoa xoa mấy cái lại ấn ấn huyệt thái dương bóp gáy nhẹ nhẹ hai cái. Vừa định rụt tay về, đã bị Ngô Sở Úy nắm lấy.
Ngô Sở Úy đem tay của Trì Sính đặt ở nách kẹp lại, ngủ rất thoải mái.
Trì Sính dùng một tay lái xe, ô tô vẫn có thể chạy rất ổn. Không có một chút lắc lư hay phanh gấp nào, cứ như vậy Ngô Sở Úy một mạch ngủ thẳng về đến cửa nhà.
Sau khi xuống xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy từ ghế bên cạnh ra cửa xe. Không đợi cho cậu tỉnh hẳn, liền lôi cái cánh tay cậu, đem cậu kéo lên lưng.
"Ôm chắc vào, đùi kẹp vào." Trì Sính nghiêng đầu nói với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy mê mê mệt mệt làm theo, cậu biết cậu đang ở trên lưng Trì Sính, vậy còn hai thằng nhóc thì làm sao bậy giờ?
Đang nghĩ ngợi, Trì Sính lại đem cửa phía sau mở ra, mỗi tay ôm một đứa. Trên người tổng cộng cõng một bế hai, nhưng không một chút tốn sức nào, đi bộ vững vàng lên trên tầng.
Tắm rửa xong, Quyển Quyển ngồi ở trên giường chơi đùa một lúc liền thiếp đi.
Đâu Đâu trong lúc vô tình lấy ra cặp trứng gỗ nhỏ kia, cầm lên tay xoay xoay một hồi, tò mò hỏi Ngô Sở Úy," Đây là cái gì?"
Ngô Sở Úy đem hai chân của Đâu Đâu dạng ra, chỉ vào trứng nhỏ nhỏ của nó nói, "Chính là cái này."
Đâu Đâu đem trứng gỗ đặt ở dưới trứng nhỏ của nó so sánh một chút, nhịn không được thở dài, "So big! (Thật lớn) "
Ngô Sở Úy nghe được tiếng cười khẽ ở sau lưng, tức giận trợn mắt lườm Trì Sính ồn ào.
Thấy anh không có ý định ngưng cười, liền quay sang 'cắn' anh một trận, vật lộn một hồi, cuối cùng nằm bất động trên người anh không nhúc nhích, gương mặt ủ rũ.
Đâu Đâu thấy hai người tình cảm nồng nàn như vậy, bản thân cũng không chịu cô đơn, chợt nhào qua Quyển Quyển.
Quyển Quyển bị nó đánh thức sau đó đặc biệt khó chịu, tức giận giật tóc Đâu Đâu. Đâu Đâu bị đau, cũng dùng quả đấm nhỏ của mình đập đầu Quyển Quyển. Ầm ầm ĩ ĩ một hồi, hai đứa càng nóng nảy hơn, cứ như thế mà đánh nhau.
Ngô Sở Úy và Trì Sính không thể làm gì khác hơn là ngăn cản, kéo hai đứa ra, hai thằng nhóc liền gào khóc ầm ĩ hơn, lại phải dỗ bao nhiêu lâu.
Kết quả, một phen làm ầm ĩ như thế, hai đứa trẻ lại tỉnh táo.
Ngô Sở Úy nhìn hai đưa dở hơi hòa thuận lại đang trên đất lăn lộn nghịch ngợm, thật muốn để cho hai đứa nó ở trong bụng rắn chơi một đêm.
Đâu Đâu đem kẹo cao su rải rác trên mặt đất, cái mông vểnh vểnh lên từng bước từng bước nhặt lên, dáng vẻ đặt biệt dễ thương. Ngô Sở Úy nằm lỳ ở trên giường, nhìn một chút liền vui vẻ.
Đâu Đâu phát hiện Ngô Sở Úy theo dõi nó, vội vàng đem kẹo cao su cấp tốc nhét vào túi áo, rất sợ Ngô Sở Úy cướp mất.
Quyển Quyển trực tiếp đi tới, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo cao su nhỏ, vươn tay bé xíu xinh xinh đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn tay nhỏ bé trắng mịn của Quyển Quyển cầm hai viên kẹo cao su, đột nhiên cảm thấy đặc biệt cảm động.
"Đúng là Quyển Quyển ngoan nhất."
Đâu Đâu nghe được Ngô Sở Úy nói, thẳng lưng thẳng cổ ngồi một mình trên ghế salon, lưng quay về phía Ngô Sở Úy vắt chân lên tỏ vẻ khó chịu, bất kể Ngô Sở Úy có gọi thế nào cũng không trả lời.
Sau đó, Đâu Đâu cứ như vậy vùi trên ghế salon ngủ, Quyển Quyển cũng chui vào bên cạnh chân của Trì Sính im lặng một hồi không còn lên tiếng.
Rốt cuộc Trì Sính cũng chờ đến giờ khắc này, dập tàn thuốc đi tới bên cạnh Đâu Đâu. Vừa mới đem nó ôm lên, cặp kia mắt to của Đâu Đâu liền mở ra, ngay sau đó liền lớn tiếng khóc một hồi nữa lại ầm ĩ.
Nó bên này vừa khóc, Quyển Quyển bên kia cũng tỉnh.
Trì Sính lại đặt Đâu Đâu trả về, Đâu Đâu lập tức liền ngừng khóc.
Ngô Sở Úy vội vàng đem Quyển Quyển ôm tới, khẽ vỗ vai nó một cái dỗ dành một hồi, Quyển Quyển rất nhanh lại ngủ say.
"Chờ nó ngủ say anh hãy bế nó." Ngô Sở Úy nói.
Lại qua hơn hai mươi phút, cơ thể Đâu Đâu hoàn toàn vùi vào trong salon. Kết quả, Trì Sính lại bế nó lên, nó lại như trước, lại khóc như vậy ầm ĩ. Trì Sính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại đem nó đặt xuống.
Sau đó trong một thời gian ngắn, Trì Sính cứ như vậy ôm một cái rồi lại đặt lại. Đâu Đâu tựa như một con lật đật tự động, không biết mệt mỏi lật qua lật lại, nhưng chỉ cần Trì Sính vừa đụng vào nó lập tức nó phản xạ ngay mà mở mắt.
Nếu không phải là thằng cháu ngoại thì Trì Sính đã sớm một đấm đánh cho nó ngất đi rồi.
Lại đợi một hồi, Trì Sính nghe được tiếng ngáy nhỏ nhỏ.
Quay đầu nhìn lại, Ngô Sở Úy đã ngủ thiếp đi. (Số nhọ.. tinh trùng bắt đầu cắn.. )
.......
Ngày hôm sau, Trì Sính mang theo Quyển Quyển đến đơn vị, Ngô Sở Úy mang theo Đâu Đâu đến công ty.
Buổi tối tan việc, Ngô Sở Úy gọi một cuộc điện thoại cho Khương Tiểu Soái.
"Này, có rảnh rỗi không?"
Giọng nói lười biếng của Khương Tiểu Soái truyền tới,"Tôi ngày nào cũng rảnh rỗi."
Ngô Sở Úy âm thầm chửi rủa, cậu bên này bận rộn đến không thở ra hơi, Khương Tiểu Soái bên kia vậy mà lại nhàn hạ ung dung, làm cho người ta vô cùng ghen tỵ!
"Đến công ty tôi một chuyến đi, cho cậu gặp cháu ngoại đáng yêu của tôi.. Vô cùng buồn cười, cậu xem đảm bảo thích thú!." (Sắp có thời gian phịch nhau rồi.)
Khương Tiểu Soái hỏi,"Chị cậu dẫn theo con trai đến?"
"Không phải, chị gái Trì Sính, sinh đôi một đen một trắng."
Khương Tiểu Soái vừa nghe nhất thời hứng thú, sáng sớm cậu đã nghe Quách Thành Vũ nói qua, Trì Giai Lệ có một cặp song sinh vô cùng dễ thương dòng máu pha trộn, một đứa da trắng một đứa da đen.
"Được, tôi lập tức đến."
Ngô Sở Úy cười hà hà, nếu Khương Tiểu Soái rãnh rỗi như vậy, để Đâu Đâu ở chỗ cậu ta một đêm đi. Vừa lúc quấy rối cậu ta một trận, để cho cậu ta bớt bớt chút thoải mái....
Khương Tiểu Soái mỗi ngày lái xe trên đường cũng sẽ nghe FM kể truyện ma quỷ. Cậu chính là người như vậy, càng sợ lại càng hay nghe truyện kinh dị, thích nghe nhất là truyện ma, mỗi ngày trước khi về đến nhà cũng đem bản thân mình hù dọa mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Lúc này, trong đài FM đang phát chuyện nửa xác chết đàn ông.
"Có người đàn ông, một lần ông ta bị tai nạn chiếc xe tải nghiền qua, chỉ còn lại nửa phần thân thể. Việc ông ta thích nhất chính là đứng ở đầu đường, lẳng lặng chờ một chiếc xe đi tới, sau đó điên cuồng chạy mà đuổi theo chiếc xe đó. Làm cho tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thì chỉ thấy hai cái đùi trống rỗng......"
Khương Tiểu Soái nhịn không được cả người nổi da gà lên.
Ngô Sở Úy từ công ty đi ra, ôm Đâu Đâu đến đầu đường chờ Khương Tiểu Soái.
Đâu Đâu quay sang cậu hỏi,"Chú ở đây chờ ai.?"
Ngô Sở Úy dùng tiếng Anh không được lưu loát trả lời nó,"Chờ một bác sĩ, cậu ta có thể làm cho cháu trắng ra, sau đó vĩnh viễn biến thành da trắng luôn."
Khương Tiểu Soái vòng vo ở khúc quẹo, phía trước chính là công ty Ngô Sở Úy, liền giảm bớt tốc độ xe.
Đúng lúc này, cậu ta nhìn ra ngoài cửa xe ngắm, đột nhiên hoảng sợ thấy một cái bóng mơ hồ, mà cái bóng kia....... người ta chỉ có hai cái chân.! ! !.
Khương Tiểu Soái đạp một cái liền phanh xe lại, tim đập loạn.
Lúc ban đầu cậu ta còn tưởng bản thân nghe xong truyện ma sinh ảo giác, kết quả tập trung nhìn lại lần nữa, quả thực chỉ có hai cái chân, hơn nữa đang từ từ hướng đến cậu ta lại gần.
Khương Tiểu Soái toàn thân đều đảo ngược, hai cánh tay máy móc mà chuyển động vô lăng. Người đông cứng lại không gì sánh được quay đầu lại nhìn đường, đạp chân ga liền chạy ra ngoài.
Ngô Sở Úy đã nhận ra Khương Tiểu Soái, cho nên mới đi lại gần cậu ta. Mặc dù Khương Tiểu Soái đột nhiên quay đầu lại, Ngô Sở Úy cũng cho là cậu ta là vì tìm chỗ đỗ xe tốt hơn để đón cậu.
Nhưng nhìn lại thì thấy Khương Tiểu Soái có vẻ muốn bỏ đi!!!
Ngô Sở Úy vừa nghĩ: Không được! Cậu đi rồi thì tối nay ai trông cháu trai cho tôi????
Vì vậy ôm Đâu Đâu ở phía sau đuổi theo một trận, vừa đuổi theo vừa kêu gào.
Tiếng gào của Ngô Sở Úy trải qua cái tai của Khương Tiểu Soái lại được lọc thành những âm thanh kêu gào thảm thiết rên rỉ. Nhịn không được nhìn kính chiếu hậu lướt qua một cái, vừa nhìn thấy hai cái đùi, thực sự đang đuổi theo xe! !
"A.. aaaaaaaaaaa......."
Khương Tiểu Soái sợ hãi rống mấy tiếng, ô tô bay thẳng khỏi tầm mắt của Ngô Sở Úy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.