Nghịch Tập

Chương 260: THẬT SỰ ĐỤNG* PHẢI

Sài Kê Đản

04/11/2016

Quách Thành Vũ ở phòng gặp mặt lẳng lặng chờ, trong chốc lát, Trì Sính được Cổ Thân dẫn vào. Quách Thành Vũ quan sát Trì Sính một phen qua lớp kính, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, có vẻ như so với trước khi tới còn béo lên một chút, xem ra cuộc sống trong đây cũng không phải khó khăn gì.

Đánh giá hết toàn bộ người Trì Sính xong, Quách Thành Vũ lại nhìn chằm chằm Cổ Thân nhìn mấy lần nhìn đến Cổ Thân thấy trong lòng sợ hãi.

"Có chuyện gì nói nhanh nhanh lên, các cậu chỉ có nửa tiếng đồng hồ."

Nói xong, Cổ Thân nâng tay lên nhìn đồng hồ một cái, cuối cùng liếc mắt nhìn Trì Sính, đôi giày da sáng bóng sải bước đi ra ngoài.

(Thèm cảnh Cổ Thân bị Trì Sính hiếp thế. . có vẻ ông này DÂM lắm. . chỉ nhìn Trì Sính nghịch súng* thôi mà còn phun ra đc thì dâm lắm. . )

Quách Thành Vũ lại đưa ánh mắt di chuyển quay về trên mặt Trì Sính, hỏi, "Đã biết ai tố cáo chưa?"

Trì Sính thản nhiên trả lời, "Hiện tại còn không rõ ràng lắm, trong tài liệu người này tố cáo phần lớn liên quan đến cuộc sống riêng của tôi và Ngô Sở Úy, nghe đâu nội dung rất tỉ mỉ chính xác."

"Có phải là Trương Bảo Quý người sắp xếp Trương Doanh bên cạnh Ngô Sở Úy hay không? Cô ta cũng cùng Ngô Sở Úy tiếp xúc gần gũi một thời gian không ngắn. Hơn nữa cậu đem Trương Bảo Quý chỉnh đến mất chức, bên kia trả thù cũng là có khả năng nhỉ."

Trì Sính lắc đầu, "Cô ta làm thư ký bên cạnh Đại Bảo thời gian đó căn bản thì không hề biết mối quan hệ giữa tôi và Đại Bảo. Nếu như cô ta sớm đã biết tình cảm của tôi với Đại Bảo, cũng sẽ không muốn ngu xuẩn như vậy mà dụ dỗ Đại Bảo." (Một câu Đại Bảo hai câu Đại Bảo có phải nhớ lắm rồi đúng không ba ba, thương ba ba quá. . )

Quách Thành Vũ nghĩ cũng đúng, rất có lý.

"Hơn nữa lấy được chứng cứ đầy đủ lại chính xác như vậy, nếu không phải người bên cạnh thì căn bản không làm ra như vậy được."

Dây thần kinh trong đầu Quách Thành Vũ giật giật mấy cái. (ĐIÊU)

"Hiện tại bây giờ không cần quan tâm người này là ai." Trì Sính nói, "Tôi đã tìm xong rồi luật sư, cậu đi ra ngoài cùng cậu ta nói chuyện đi."

"Là Trương Tân Hoa hay sao?" Quách Thành Vũ hỏi.

Trì Sính gật đầu, "Là cậu ta."

Hai người lại vây quanh án kiện chi tiết trò chuyện rất lâu, thừa dịp, Trì Sính dùng khẩu hình phát âm đọc lên tên một người.

"Cậu đi tìm người này."

Quách Thành Vũ cũng dùng khẩu hình phát âm đáp lại, "Là ủy ban kiểm tra kỷ luật hả?"

Trì Sính gật đầu.

Đúng lúc này, Cổ Thân đột nhiên đẩy cửa đi vào. Sau lưng Trì Sính dạo qua một vòng, ánh mắt bén nhọn quét nhìn Quách Thành Vũ, cuối cùng sâu kín nhắc nhở, "Còn có mười phút, nắm chặt thời gian." (Chuẩn tiểu tam đây rồi. . em này nghe đồn đẹp lắm. . )

Nói xong, liền trực tiếp đi ra.

Quách Thành Vũ mang theo ý cười xấu xa, nói," Mới vừa vào đến nơi đã có quản giáo nhỏ xinh che chở rồi, diễm phúc không nhỏ!"

Quách Thành Vũ không định buông tha, "Tôi thấy cậu ta rất lẳng lơ, đôi mắt nhỏ tròn cứ đảo đi đảo lại xung quanh cậu như muốn vây bắt con mồi, buổi tối có đem cậu gọi đến phòng trực ban thẩm vấn cá nhân không?"

Giọng của Trì Sính đùa cợt nói, "Cần phải gọi đến phòng trực ban hả? Ở phòng giam của tôi liền đem cậu ta làm!"

Quách Thành Vũ cười hà hà một trận, không cùng Trì Sính đùa dai nữa, nắm chặt thời gian nghiêm chỉnh mà nói.

"Công trình bên kia đã bị đình chỉ."

Trì Sính mới vừa rồi còn rất nhàn nhã vui vẻ, nghe thấy tin này, lông mày nheo lại trong nháy mắt bao phủ lên một tầng dày đặc mây đen.

"Đại Bảo đâu? Có phải là lại động đến lòng dạ hẹp hòi hả?"

Quách Thành Vũ nói, "Cũng không hẳn là nghiêm trọng như cậu nghĩ, tôi thấy cậu ta cũng không có tâm tư để ý đến vấn đề đó. Hiện tại ở công ty thiếu nợ chồng chất, lại khất nợ tiền công trình lẫn lương công nhân, mấy ngày nay cậu ta đang gặp khó khăn vì tiền đó."

Trì Sính vô cùng lo lắng, giọng nói chuyện với Quách Thành Vũ cũng âm u đi rất nhiều.

"Trước tiên cậu cứ lấy tiền giúp cậu ta đi, khi nào tôi về sẽ trả lại cho cậu."

Quách Thành Vũ phát sầu, "Quan trọng là cậu ta không muốn đó!"

Kỳ thực, Trì Sính đã sớm ngờ tới sẽ như vậy, cho nên mới cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, khó chịu.

"Vậy tốt hơn là cậu đi khuyên bảo cậu ấy! Khương Tiểu Soái tuy rằng cũng nhanh mồm nhanh miệng, và quan hệ với cậu ấy cũng tốt. Nhưng Khương Tiểu Soái không trấn áp được cậu ấy, thời điểm mấu chốt vẫn phải là cậu ra tay. Nếu là cậu ấy thực sự thà chết không nghe, cứ thẳng tay, chỉ cần giáo huấn hai câu cậu ta liền nghe lời."

Quách Thành Vũ cố ý hỏi,"Tôi có thể tức giận, có thể cho hai cái tát hay không?"

Trì Sính lẳng lặng nói,"Nếu như cậu cảm thấy tôi có thể bị xử tử hình, cậu có thể ra tay."



Quách Thành Vũ bỡn cợt cười.

Trì Sính còn nói,"Giáo huấn cũng phải có chừng mực."

"Hai người các cậu thật là.. con mẹ nó,.... khó chiều, khó hầu hạ."

Đang lúc cười cười nói nói, thời gian còn dư lại không nhiều.

Trì Sính bình tĩnh nhìn Quách Thành Vũ một hồi, hỏi,"Đại Bảo có biết cậu tới đây tìm tôi không?"

"Biết, tôi có nói với cậu ta."

Ánh mắt Trì Sính thử dò xét quét tới,"Cậu ấy không chuyển lời gì hả?"

Quách Thành Vũ sau khi nghe xong liền 'cười'.

Trì Sính chờ thật lâu không đợi được Quách Thành Vũ mở miệng, hơi lộ ra vẻ cuống cuồng mà thúc giục,"Cậu còn không nói đi!"

"Chính là cái này đó!" Quách Thành Vũ lại toét miệng cười cười,"Cậu ấy bảo tôi chuyển cho cậu một nụ cười."

Thần sắc của Trì Sính cứng đờ, rất nhanh liền rõ ràng dụng ý của Ngô Sở Úy.

Vừa đau lòng vừa tức giận.

Cuối cùng lẩm bẩm âm trầm nói,"Thật sự là rất keo kiệt mà!"

Quách Thành Vũ lại hỏi,"Cậu có cái gì....muốn tôi giúp chuyển đến cậu ta hay không?"

Trì Sính chưa kịp nói.

"Cứ thẳng thắn chút!" Quách Thành Vũ thúc giục.

Trì Sính nói,"Cậu thay tôi hôn cậu ấy một cái đi.!"

"Cái mẹ gì vậy? Chuyện tốt đây hả?" Quách Thành Vũ vừa mừng lại vừa lo. ( thụ sủng nhược kinh)

Trì Sính đen mặt liếc mắt nhìn cậu ta,"Coi là tôi tạm thời đem cậu ấy giao phó cho cậu, coi như thưởng công lao đi."

"Có thể mặc cả hay không?" Quách Thành Vũ được voi đòi tiên.

Trì Sính 'thưởng' cho cậu ta một chữ.

"Cút!"

Quách Thành Vũ vui tươi hớn hở mà nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Còn những một phút đó! Có thể trò chuyện thêm chút nữa không?"

"Nhanh biến khỏi tầm mắt của tôi!"

Nói xong câu đó, biểu cảm vô cùng chua xót, Trì Sính đứng dậy đi ra cửa.

Quách Thành Vũ hừ lạnh một tiếng, chủ động để cho người khác hôn, sau đó bản thân vẫn còn ghen, cái này có gọi là người hay không?

Cổ Thân vừa mới muốn đi vào, Trì Sính liền đẩy cửa đi ra, hai người một vào một ra, suýt chút nữa đụng vào nhau, đây là lần đầu cùng với Trì Sính mặt đối mặt mà còn lại gần đến như vậy, đường nhìn ngay phía trước vừa vặn chính là bộ râu nồng đậm đó. Một mùi tinh khiết đầy khí chất đàn ông thổi đến đập vào mặt, kích thích Cổ Thân tim đập loạn. (OMG, thích thế. )

"Không đợi tôi mà liền đi ra, rất tự giác!" Cổ Thân tự mình vui đùa.

Trì Sính vẫn còn đắm chìm trong nụ cười Ngô Sở Úy gửi cho anh trong lòng vô cùng chua xót, không có chút gì để ý đến Cổ Thân, bản thân mình ngoảnh lại đi về phía trước.

Cổ Thân nhịn không được liếc mắt quan sát Trì Sính, thường ngày Trì Sính luôn luôn lãnh đạm, tuy rằng hôm nay cũng nghiêm mặt, nhưng đã có thể thấy rõ ràng tâm tình biến hóa thay đổi một chút. ( Ba ba mình chỉ cần cái thắt lưng có thể vuốt súng.. không biết cái nụ cười của em Úy thì thành dạng gì nữa..đã bảo phịch Cổ Thân đi mà ba ba..,, Con thích có tiểu tam xinh đẹp này..)

Mấy ngày nay, Cổ Thân không có việc gì liền tìm hiểu tình hình về Trì Sính, cậu ta phát hiện mọi người đều nói anh ta là thiếu gia phong lưu ăn chơi trác táng nhưng người trước mặt cậu lúc này rất đàn ông mạnh mẽ kiên cường thanh khiết chênh lệch tương đối lớn. Trì Sính đối với cậu mà nói giống như một điều bí ẩn, bất kỳ thời khắc nào cũng không khỏi để cho cậu tò mò.

.............

Ngô Sở Úy nghe nói Quách Thành Vũ đã trở về, bỏ đủ loại vướng tay vướng chân qua một bên, sốt ruột vội vàng luống cuống mà lái xe đi tìm anh ta. Trước đó rõ ràng Quách Thành Vũ gọi điện thoại nói anh ta sẽ đến công ty, nhưng Ngô Sở Úy thực sự không kịp đợi, trực tiếp chạy xe đi.

Lúc đầu Quách Thành Vũ lái xe rất ổn định, nào ngờ đầu đường đột nhiên lại có một chiếc xe phi ra. May là phản ứng kịp thời, không phải vậy thì đã đụng phải.

Vừa muốn mắng chửi, đột nhiên phát hiện biển số xe nhìn rất quen mắt.

Ngô Sở Úy rất nhanh đỗ xe lại, đem xe dừng sát ở ven đường, liền hướng phía xe Quách Thành Vũ xông tới.

Khương Tiểu Soái cũng ở trên xe.



Quách Thành Vũ nhìn khuôn mặt dữ tợn của Ngô Sở Úy, âm thầm líu lưỡi,"Đây là muốn hỏi thăm tin tức hay là muốn giết người hả?"

Xe Quách Thành Vũ còn chưa kịp đỗ xong, Ngô Sở Úy liền ở ngoài cửa xe truy hỏi.

"Thế nào? Thế nào rồi? "

Quách Thành Vũ sau khi dừng xe lại, hạ cửa kính xuống nhìn Ngô Sở Úy.

"Không phải tôi nói cậu ở công ty chờ hay sao?Sao cậu lại đi ra đây?"

Ngô Sở Úy một bên lau mồ hôi hột một bên nói,"Không phải tôi sợ trên đường anh đã xảy ra chuyện hay sao?"

"Có thể xảy ra chuyện gì hả?" Khương Tiểu Soái không nhịn được cười.

Ngô Sở Úy vẻ mặt máu lạnh,"Nếu tôi không đi, vừa rồi ở cái đầu đường kia, không phải nghiêm trọng rồi hay sao, anh đã sớm cùng xe khác đụng phải! May mà là tôi, may mắn tốc độ phản ứng của tôi nhanh nhẹn, không thì anh chẳng thể ở đây mà nói chuyện!"

Quách Thành Vũ thở không ra hơi nghiến răng, "Cậu nếu không đi, căn bản đường này không có xe!"

"Được rồi được rồi!" Ngô Sở Úy không nhịn được, "Anh mau mau nói với tôi đi, tình hình cụ thể ra làm sao rồi?."

Quách Thành Vũ nói,"Chúng ta đến chỗ nào yên tĩnh ngồi được hay không? Chuyện như thế này có thể ở trên đường nói hay sao?"

Ngô Sở Úy túm anh ta không chịu buông tay,"Anh nói trước đi nói sơ sơ tình hình xem nào, nói xong chúng ta lại đi, nếu không tôi không thể lái xe." (Nói mẹ nó là ổn hay không đi.. )

"Cậu ta tốt, vô cùng tốt." Quách Thành Vũ nói,"Như vậy được chưa?"

Trên mặt của Ngô Sở Úy lúc này mới có chút dáng vẻ cười cười, lại mặt dày mày dạn năn nỉ Quách Thành Vũ,"Cụ thể một chút đi mà, một chút nữa là được mà."

Khương Tiểu Soái ở bên cạnh nhìn không được, vỗ vỗ vai Quách Thành Vũ nói,"Như vậy đi, tôi đi xe của cậu ấy, hai người ở trên đường vừa đi vừa trò chuyện."

"Được được được!"

Khương Tiểu Soái còn không có kịp xuống xe, Ngô Sở Úy liền mở cửa sau nhảy lên.

"Ngồi vào ghế kế bên tài xế đi." Quách Thành Vũ nói. (ĐM có ý đồ bất chính)

Ngô Sở Úy hỏi,"Vì sao?"

"Nói chuyện tiện hơn."

Ngô Sở Úy sợ xuống xe tốn thời gian, trực tiếp từ ghế sau xe bước qua đến ghế kế bên tài xế

"Nói mau đi."

Quách Thành Vũ khởi động xe, không nhanh không chậm đem tình hình của Trì Sính nói hết cho Ngô Sở Úy nghe. Còn đem sắp xếp phía sau nói cho Ngô Sở Úy nghe một chút, hỏi ý kiến và nói cho cậu biết phải làm như thế nào.

"Cậu nên đến nhà ba mẹ Trì Sính một chuyến, nói rõ suy nghĩ với họ. Thân phận ba Trì Sính tương đối nhạy cảm, có thể hạn chế ông ta can thiệp càng nhiều càng tốt."

Ngô Sở Úy gật đầu,"Tôi biết rồi."

Hai người lần lượt im lặng một trận, Quách Thành Vũ lại nói,"Trì Sính bảo tôi chuyển cho cậu cái này."

Ngô Sở Úy tim đập loạn, mặt nóng lên.

"Chuyển cái gì, nói cái gì?"

Quách Thành Vũ tiến tới gần khuôn mặt Ngô Sở Úy hôn lên một cái. (Sao không hôn lưỡi..)

"Là cái này."

Hôn xong còn phân biệt rõ một chút, không nhẵn bằng Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái mắt nhìn đường phía trước, lơ đãng liếc mắt sang bên cạnh, cậu tình cờ nhìn thấy một màn như vậy.

Chết tiệt! Nói chuyện gì thì nói sao lại còn hôn nhau hả?????!!!!

Vì vậy Khương Tiểu Soái yên lặng đạp chân ga, phi đến phía sau xe Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ và Ngô Sở Úy bên kia sau khi xong việc, Quách Thành Vũ theo bản năng nhìn lướt sang kính chiếu hậu, buồn bực,"Soái Soái không phải là cùng chúng ta đi song song hay sao? Sao lại không thấy xe của cậu ấy đâu?"

Vừa mới nói xong, đuôi xe truyền đến ầm một tiếng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook