Chương 105: Tôi không nỡ để anh đi!
Sài Kê Đản
04/11/2016
Ngô Sở Úy xuất viện chưa đến hai tuần lễ, "công ty thương mại LEO Sở Úy" của y chính thức thành lập.
Vốn Nhạc Duyệt không biết chuyện này, kết quả bạn cùng trường của họ nhận được thiệp mời, tưởng Nhạc Duyệt và Ngô Sở Úy vẫn còn yêu nhau, lập tức gửi tin nhắn đến chúc mừng Nhạc Duyệt, còn liên tục trêu đùa vợ tổng giám đốc này vợ tổng giám đốc nọ.
Từ khi chia tay với Trì Sính, Nhạc Duyệt luôn chán nản, cả ngày ủ trong nhà không chịu ra ngoài. Ai cũng không gặp, điện thoại cũng không tiếp. Thấy tin nhắn của bạn học cũ, cảm thấy khó hiểu mới hỏi thêm vài câu.
"Ôi... vẫn chỉ có cậu may mắn thôi, vừa nhìn đã để mắt đến Ngô Kỳ Khung. Một người có năng lực cỡ nào a! Tốt nghiệp xong vào xí nghiệp quốc doanh, không đến ba năm đã có công ty riêng rồi, hơn nữa còn chung tình với cậu. Hồi chúng ta còn đi học, cậu ấy ngày ngày đứng dưới ký túc xá đợi cậu, trong túi là bữa sáng, ai trong ký túc xá cũng ghen tỵ muốn chết luôn!"
Bạn học còn nhớ cả những chi tiết nhỏ lúc qua lại, nhưng Nhạc Duyệt nghe lại cứ như cách một đời.
Từ trước đến nay chưa từng biết, bất kể là Ngô Kỳ Khung từng thành thật ít thay đổi, hay Ngô Sở Úy bây giờ dám nghĩ dám làm, trong mắt người khác đều là miếng bánh ngon. Thì ra trong đoạn thời gian mà cô cho rằng không đáng quay đầu nhìn, cô đã từng được người ta ngưỡng mộ, chỉ là bị trái tim mọc cao quá mức xem thường, nếu sớm thức tỉnh một chút thì tốt biết bao.
Lễ khai trương cử hành trước cửa công ty, trung tâm khu thương mại quốc gia CBO, khu vực thành phố tấc đất tấc vàng.
Nhạc Duyệt nhớ rõ, nơi này có bất động sản dưới tên Trì Sính, hơn nữa không chỉ một cái. Cô từng ảo tưởng sẽ rời khỏi ngoại ô, vào ở trong khu biệt thự thành phố xa hoa ngắm cảnh đêm phồn vinh, không ngờ cuối cùng chỉ còn lại một thân hàng hiệu. Hiện tại đi trên phố, đối diện ánh mắt ngưỡng mộ người khác ném tới, sâu trong nội tâm trào lên tự ti sâu đậm.
Đột nhiên cảm thấy mình rất nghèo nàn, nghèo nàn lộ ra từ trong xương, có ăn mặc thế nào cũng không thể bước vào nơi trang nhã nổi.
Khi Nhạc Duyệt đi trong đám đông quan sát, lễ khai trương đã tiến hành được một nửa, lãnh đạo khu ủy đến hiện trường cắt băng khánh thành đọc diễn văn, tập thể nhân viên tuyên thệ, tổng giám đốc công ty bước lên thảm đỏ phát biểu.
Ngô Sở Úy trước mặt không có bất cứ khái niệm nào trong lòng Nhạc Duyệt. Một người xa lạ hoàn toàn. Tây trang giày da, tóc tai gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, giơ tay nhấc chân đều cách hình tượng Ngô Kỳ Khung trong ấn tượng của cô rất xa. Điểm duy nhất có chút quen biết chính là đôi mắt to đó, cũng từ tê liệt không ánh sáng lúc trước trở thành sắc bén hữu thần hiện tại.
Mấy nhân viên ghép lại thành nhóm, bình luận Ngô Sở Úy từ đầu đến chân, Nhạc Duyệt vỗ vai một người.
"Làm phiền anh giúp tôi gọi tổng giám đốc của các anh lại đây một chút."
Nhân viên này đánh giá Nhạc Duyệt từ đầu đến đuôi một lượt, cảm thấy giống một vị khách hàng, thế là chạy qua gọi Ngô Sở Úy.
Không bao lâu, Ngô Sở Úy bình thản bước qua.
Nhạc Duyệt hỏi: "Lát nữa có rảnh không? Tìm chỗ nói chuyện đi."
"Cô có gì cứ nói đi." Ngô Sở Úy rất ôn hòa.
Khóe miệng Nhạc Duyệt lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt cố ý di chuyển trên người Ngô Sở Úy.
"Anh mặc âu phục rất đẹp."
Nếu vào một năm trước, sẽ mê đắm choáng váng, hiện tại cảm giác gì cũng không có, chỉ tùy tiện đáp một câu: "Vậy sao? Cảm ơn."
"Ai, cà vạt của anh bị lệch rồi này." Nhạc Duyệt vươn tay tới cà vạt của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy né đi: "Để tự tôi làm."
Nhạc Duyệt nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lát, lại nói: "Anh thay đổi rất nhiều."
Ngô Sở Úy không mấy bận tâm: "Có lẽ vậy đi."
Nhạc Duyệt đưa tay che trán, nhắc nhở: "Ở đây hơi nắng nhỉ!"
Nếu là trước kia, Ngô Sở Úy nhất định sẽ ân cần tìm một tấm giấy phủ lên đầu Nhạc Duyệt, hoặc kéo cô đến chỗ có bóng râm, hiện tại dứt khoát đến một câu.
"Sợ nắng thì nói mau đi."
Lúc này Trì Sính đang ở trong phòng tiếp khách, còn rầy rà nữa hắn ta sẽ ra đây mất.
Trong lòng Nhạc Duyệt chua xót, hô hấp cũng mang theo mấy phần đắng chát.
"Lúc trước em rời khỏi anh, không phải vì chê anh nghèo ngứa mắt."
"Tôi biết."
"Anh ta không yêu em, em đã chia tay với anh ta rồi."
"Tôi biết."
"Anh biết? Thì ra anh vẫn còn quan tâm em như thế."
"Vì anh ta đang ở cùng với tôi."
Một tiếng sét đánh thẳng lên đỉnh đầu Nhạc Duyệt, khiến cô đơ như khúc gỗ, vẻ mặt cứng đờ.
"Anh nói gì?"
Ngô Sở Úy chỉ cửa công ty, lại chỉ chiếc xe đậu gần đó.
"Nơi này chắc cô nhận ra chứ? Chiếc xe này cô cũng nên biết nó là của ai đúng không?" Ngô Sở Úy lại kéo áo Nhạc Duyệt: "Còn một thân đồ hiệu của cô nữa, thật ra, là do tôi trả tiền."
Nhạc Duyệt xé họng gào trả: "Anh nói bậy!"
Ngô Sở Úy cười gằn một tiếng, quay người bỏ đi.
Hai phút sau, Nhạc Duyệt trân mắt nhìn Trì Sính bước ra khỏi cửa công ty, vẫn dáng vẻ như thần linh đó. Chẳng qua hắn lại cười, hơn nữa là cười với bạn trai cũ của cô, hai người cùng lên xe.
Thực tế, Trì Sính vừa rồi đã thấy cảnh Ngô Sở Úy và Nhạc Duyệt nói chuyện, trong mắt vụt qua nghi ngờ, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Xe lái được nửa đường, Trì Sính hỏi: "Sao cô ta lại đến?"
Ngô Sở Úy chột dạ nhưng không hề sợ hãi.
"Câu này anh nên hỏi bản thân mình đi."
Trì Sính liền ngậm miệng không nói nữa.
Sau lễ khai trương, tối lại cử hành một bữa tiệc.
Mở màn rất trịnh trọng, sau đó mọi người ăn uống, không khí trở nên náo nhiệt, không biết ai gọi một tốp model đến, ăn mặc hở hang biểu diễn trên bục của sảnh tiệc, dẫn đến từng đợt hoan hô. Có vài model luôn cố ý vô tình lấy ngực mình cọ lên vai Trì Sính hoặc cố ý đụng vào Trì Sính, Ngô Sở Úy không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi.
Sau đó một mình y ngồi trên sô pha uống rượu, uống một hồi liền uống hơi quá.
Trì Sính vẫn luôn lượn qua lượn lại trong quần thể khách hàng, vì mở đường tài lộ cho Ngô Sở Úy, đợi khi hắn vô thức tìm kiếm Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đã nghiêng đầu ngủ vì say trên sô pha.
Đi qua, cúi xuống, ngón tay thô ráp búng hai cái lên trán Ngô Sở Úy.
"Ai bảo cậu uống nhiều như thế hả?"
Ngô Sở Úy đột nhiên túm tay Trì Sính, gào lên.
"Tôi luyến tiếc anh a!"
Trên mặt Trì Sính xuất hiện nụ cười, luồn tay vào nách Ngô Sở Úy ôm y lên.
"Tôi cũng luyến tiếc cậu."
Ngô Sở Úy gục lên vai Trì Sính, lớn tiếng cao giọng với những tranh treo tường nhanh chóng vút qua: "Ông cho anh biết, ông là người từng bị thương tổn, ông không tin tình cảm! Không tin!" Cố sức đấm hai đấm lên cổ Trì Sính, hung hãn chất vấn: "Anh có tin không hả? Anh tin không hả?"
Trì Sính không nói gì, trực tiếp nhét y vào băng ghế sau.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính muốn đóng cửa xe, đột nhiên nóng ruột, nắm chặt thắt lưng hắn không buông, nước mắt nước mũi nói: "Đừng đi mà! Anh không thể bỏ tôi ở đây được!"
Trì Sính mềm lòng lại chui vào, kiên nhẫn nói với Ngô Sở Úy: "Tôi không muốn đi, tôi muốn lên băng ghế trước lái xe."
"Ồ." Ngô Sở Úy buông tay.
Trì Sính vừa mới mở cửa xe, Ngô Sở Úy lại kéo hắn lại, vẫn cái kiểu nói đó.
"Anh đừng đi! Tôi luyến tiếc anh."
Trì Sính bình tĩnh tháo thắt lưng xuống, dựng mày trừng mắt, lực uy hiếp mười phần.
"Còn ồn ào nữa, có tin tôi lấy nó quất mông cậu không?'
Không ngờ Ngô Sở Úy lại cúi đầu nói một câu.
"Quất dù sao cũng tốt hơn thao."
Trì Sính bực mình cười, ném thắt lưng lên cửa xe, vang lên thanh thúy, sau đó ngồi vào, đóng cửa xe cái rầm, ôm Ngô Sở Úy dứt khoát đáp ứng, "Không đi nữa, ngồi đây cả đêm vậy."
Ngô Sở Úy lập tức thành thật, nghiêm túc nói với Trì Sính: "Tôi hát cho anh nghe, muốn nghe không?"
Lỗ tai Trì Sính không muốn nghe, nhưng trong lòng lại muốn nghe.
"Đưa anh đưa đến ngoài thôn, có một câu muốn dặn dò. Tuy trăm hoa đã nở, nhưng đừng hái hoa dại bên đường! Hãy nhớ tình tôi nhớ lòng tôi, nhớ tôi ngày ngày chờ đợi anh. Tôi đang đợi anh trở lại, nhớ đừng quên tôi..."
"Tôi sợ tôi không kịp ôm anh, cho đến khi cảm thấy được nếp nhăn của anh, dấu vết của năm tháng... nếu cả thế giới tôi cũng có thể từ bỏ, ít nhất còn có anh đáng để tôi trân trọng..."
"Anh nói anh yêu phải người không nên yêu, trong lòng anh tràn đầy vết thương, anh nói anh phạm phải sai lầm không nên có, trong lòng anh tràn đầy hối hận..."
Trì Sính nghe những bài tình ca vừa cũ vừa sến này mất gần hai tiếng đồng hồ.
Sau đó Ngô Sở Úy hát mệt rồi. Lại muốn tâm sự với Trì Sính? Lải nhải càm càm, lời trước không khớp với lời sau. Trì Sính thật không phải người bình thường, Ngô Sở Úy nói mơ hồ lung tung, hắn lại có thể kết nối được, hai người còn nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Ngô Sở Úy lủi vào lòng Trì Sính ngủ, Trì Sính muốn lái xe chở y về nhà. Kết quả vừa động đậy, Ngô Sở Úy đột nhiên tỉnh, nhìn đăm đăm chằm chằm vào Trì Sính bất thình lình gào lên.
"Tôi không nỡ để anh đi mà!"
Tối nay, Trì Sính không biết đã nghe câu này bao nhiêu lần. Chỉ cần hắn vừa động, Ngô Sở Úy sẽ tỉnh, tỉnh rồi chính là câu này.
Cuối cùng quyết tâm, dứt khoát đóng cửa xe lại, ôm Ngô Sở Úy ngồi cả đêm, ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi.
Vốn Nhạc Duyệt không biết chuyện này, kết quả bạn cùng trường của họ nhận được thiệp mời, tưởng Nhạc Duyệt và Ngô Sở Úy vẫn còn yêu nhau, lập tức gửi tin nhắn đến chúc mừng Nhạc Duyệt, còn liên tục trêu đùa vợ tổng giám đốc này vợ tổng giám đốc nọ.
Từ khi chia tay với Trì Sính, Nhạc Duyệt luôn chán nản, cả ngày ủ trong nhà không chịu ra ngoài. Ai cũng không gặp, điện thoại cũng không tiếp. Thấy tin nhắn của bạn học cũ, cảm thấy khó hiểu mới hỏi thêm vài câu.
"Ôi... vẫn chỉ có cậu may mắn thôi, vừa nhìn đã để mắt đến Ngô Kỳ Khung. Một người có năng lực cỡ nào a! Tốt nghiệp xong vào xí nghiệp quốc doanh, không đến ba năm đã có công ty riêng rồi, hơn nữa còn chung tình với cậu. Hồi chúng ta còn đi học, cậu ấy ngày ngày đứng dưới ký túc xá đợi cậu, trong túi là bữa sáng, ai trong ký túc xá cũng ghen tỵ muốn chết luôn!"
Bạn học còn nhớ cả những chi tiết nhỏ lúc qua lại, nhưng Nhạc Duyệt nghe lại cứ như cách một đời.
Từ trước đến nay chưa từng biết, bất kể là Ngô Kỳ Khung từng thành thật ít thay đổi, hay Ngô Sở Úy bây giờ dám nghĩ dám làm, trong mắt người khác đều là miếng bánh ngon. Thì ra trong đoạn thời gian mà cô cho rằng không đáng quay đầu nhìn, cô đã từng được người ta ngưỡng mộ, chỉ là bị trái tim mọc cao quá mức xem thường, nếu sớm thức tỉnh một chút thì tốt biết bao.
Lễ khai trương cử hành trước cửa công ty, trung tâm khu thương mại quốc gia CBO, khu vực thành phố tấc đất tấc vàng.
Nhạc Duyệt nhớ rõ, nơi này có bất động sản dưới tên Trì Sính, hơn nữa không chỉ một cái. Cô từng ảo tưởng sẽ rời khỏi ngoại ô, vào ở trong khu biệt thự thành phố xa hoa ngắm cảnh đêm phồn vinh, không ngờ cuối cùng chỉ còn lại một thân hàng hiệu. Hiện tại đi trên phố, đối diện ánh mắt ngưỡng mộ người khác ném tới, sâu trong nội tâm trào lên tự ti sâu đậm.
Đột nhiên cảm thấy mình rất nghèo nàn, nghèo nàn lộ ra từ trong xương, có ăn mặc thế nào cũng không thể bước vào nơi trang nhã nổi.
Khi Nhạc Duyệt đi trong đám đông quan sát, lễ khai trương đã tiến hành được một nửa, lãnh đạo khu ủy đến hiện trường cắt băng khánh thành đọc diễn văn, tập thể nhân viên tuyên thệ, tổng giám đốc công ty bước lên thảm đỏ phát biểu.
Ngô Sở Úy trước mặt không có bất cứ khái niệm nào trong lòng Nhạc Duyệt. Một người xa lạ hoàn toàn. Tây trang giày da, tóc tai gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, giơ tay nhấc chân đều cách hình tượng Ngô Kỳ Khung trong ấn tượng của cô rất xa. Điểm duy nhất có chút quen biết chính là đôi mắt to đó, cũng từ tê liệt không ánh sáng lúc trước trở thành sắc bén hữu thần hiện tại.
Mấy nhân viên ghép lại thành nhóm, bình luận Ngô Sở Úy từ đầu đến chân, Nhạc Duyệt vỗ vai một người.
"Làm phiền anh giúp tôi gọi tổng giám đốc của các anh lại đây một chút."
Nhân viên này đánh giá Nhạc Duyệt từ đầu đến đuôi một lượt, cảm thấy giống một vị khách hàng, thế là chạy qua gọi Ngô Sở Úy.
Không bao lâu, Ngô Sở Úy bình thản bước qua.
Nhạc Duyệt hỏi: "Lát nữa có rảnh không? Tìm chỗ nói chuyện đi."
"Cô có gì cứ nói đi." Ngô Sở Úy rất ôn hòa.
Khóe miệng Nhạc Duyệt lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt cố ý di chuyển trên người Ngô Sở Úy.
"Anh mặc âu phục rất đẹp."
Nếu vào một năm trước, sẽ mê đắm choáng váng, hiện tại cảm giác gì cũng không có, chỉ tùy tiện đáp một câu: "Vậy sao? Cảm ơn."
"Ai, cà vạt của anh bị lệch rồi này." Nhạc Duyệt vươn tay tới cà vạt của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy né đi: "Để tự tôi làm."
Nhạc Duyệt nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lát, lại nói: "Anh thay đổi rất nhiều."
Ngô Sở Úy không mấy bận tâm: "Có lẽ vậy đi."
Nhạc Duyệt đưa tay che trán, nhắc nhở: "Ở đây hơi nắng nhỉ!"
Nếu là trước kia, Ngô Sở Úy nhất định sẽ ân cần tìm một tấm giấy phủ lên đầu Nhạc Duyệt, hoặc kéo cô đến chỗ có bóng râm, hiện tại dứt khoát đến một câu.
"Sợ nắng thì nói mau đi."
Lúc này Trì Sính đang ở trong phòng tiếp khách, còn rầy rà nữa hắn ta sẽ ra đây mất.
Trong lòng Nhạc Duyệt chua xót, hô hấp cũng mang theo mấy phần đắng chát.
"Lúc trước em rời khỏi anh, không phải vì chê anh nghèo ngứa mắt."
"Tôi biết."
"Anh ta không yêu em, em đã chia tay với anh ta rồi."
"Tôi biết."
"Anh biết? Thì ra anh vẫn còn quan tâm em như thế."
"Vì anh ta đang ở cùng với tôi."
Một tiếng sét đánh thẳng lên đỉnh đầu Nhạc Duyệt, khiến cô đơ như khúc gỗ, vẻ mặt cứng đờ.
"Anh nói gì?"
Ngô Sở Úy chỉ cửa công ty, lại chỉ chiếc xe đậu gần đó.
"Nơi này chắc cô nhận ra chứ? Chiếc xe này cô cũng nên biết nó là của ai đúng không?" Ngô Sở Úy lại kéo áo Nhạc Duyệt: "Còn một thân đồ hiệu của cô nữa, thật ra, là do tôi trả tiền."
Nhạc Duyệt xé họng gào trả: "Anh nói bậy!"
Ngô Sở Úy cười gằn một tiếng, quay người bỏ đi.
Hai phút sau, Nhạc Duyệt trân mắt nhìn Trì Sính bước ra khỏi cửa công ty, vẫn dáng vẻ như thần linh đó. Chẳng qua hắn lại cười, hơn nữa là cười với bạn trai cũ của cô, hai người cùng lên xe.
Thực tế, Trì Sính vừa rồi đã thấy cảnh Ngô Sở Úy và Nhạc Duyệt nói chuyện, trong mắt vụt qua nghi ngờ, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Xe lái được nửa đường, Trì Sính hỏi: "Sao cô ta lại đến?"
Ngô Sở Úy chột dạ nhưng không hề sợ hãi.
"Câu này anh nên hỏi bản thân mình đi."
Trì Sính liền ngậm miệng không nói nữa.
Sau lễ khai trương, tối lại cử hành một bữa tiệc.
Mở màn rất trịnh trọng, sau đó mọi người ăn uống, không khí trở nên náo nhiệt, không biết ai gọi một tốp model đến, ăn mặc hở hang biểu diễn trên bục của sảnh tiệc, dẫn đến từng đợt hoan hô. Có vài model luôn cố ý vô tình lấy ngực mình cọ lên vai Trì Sính hoặc cố ý đụng vào Trì Sính, Ngô Sở Úy không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi.
Sau đó một mình y ngồi trên sô pha uống rượu, uống một hồi liền uống hơi quá.
Trì Sính vẫn luôn lượn qua lượn lại trong quần thể khách hàng, vì mở đường tài lộ cho Ngô Sở Úy, đợi khi hắn vô thức tìm kiếm Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đã nghiêng đầu ngủ vì say trên sô pha.
Đi qua, cúi xuống, ngón tay thô ráp búng hai cái lên trán Ngô Sở Úy.
"Ai bảo cậu uống nhiều như thế hả?"
Ngô Sở Úy đột nhiên túm tay Trì Sính, gào lên.
"Tôi luyến tiếc anh a!"
Trên mặt Trì Sính xuất hiện nụ cười, luồn tay vào nách Ngô Sở Úy ôm y lên.
"Tôi cũng luyến tiếc cậu."
Ngô Sở Úy gục lên vai Trì Sính, lớn tiếng cao giọng với những tranh treo tường nhanh chóng vút qua: "Ông cho anh biết, ông là người từng bị thương tổn, ông không tin tình cảm! Không tin!" Cố sức đấm hai đấm lên cổ Trì Sính, hung hãn chất vấn: "Anh có tin không hả? Anh tin không hả?"
Trì Sính không nói gì, trực tiếp nhét y vào băng ghế sau.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính muốn đóng cửa xe, đột nhiên nóng ruột, nắm chặt thắt lưng hắn không buông, nước mắt nước mũi nói: "Đừng đi mà! Anh không thể bỏ tôi ở đây được!"
Trì Sính mềm lòng lại chui vào, kiên nhẫn nói với Ngô Sở Úy: "Tôi không muốn đi, tôi muốn lên băng ghế trước lái xe."
"Ồ." Ngô Sở Úy buông tay.
Trì Sính vừa mới mở cửa xe, Ngô Sở Úy lại kéo hắn lại, vẫn cái kiểu nói đó.
"Anh đừng đi! Tôi luyến tiếc anh."
Trì Sính bình tĩnh tháo thắt lưng xuống, dựng mày trừng mắt, lực uy hiếp mười phần.
"Còn ồn ào nữa, có tin tôi lấy nó quất mông cậu không?'
Không ngờ Ngô Sở Úy lại cúi đầu nói một câu.
"Quất dù sao cũng tốt hơn thao."
Trì Sính bực mình cười, ném thắt lưng lên cửa xe, vang lên thanh thúy, sau đó ngồi vào, đóng cửa xe cái rầm, ôm Ngô Sở Úy dứt khoát đáp ứng, "Không đi nữa, ngồi đây cả đêm vậy."
Ngô Sở Úy lập tức thành thật, nghiêm túc nói với Trì Sính: "Tôi hát cho anh nghe, muốn nghe không?"
Lỗ tai Trì Sính không muốn nghe, nhưng trong lòng lại muốn nghe.
"Đưa anh đưa đến ngoài thôn, có một câu muốn dặn dò. Tuy trăm hoa đã nở, nhưng đừng hái hoa dại bên đường! Hãy nhớ tình tôi nhớ lòng tôi, nhớ tôi ngày ngày chờ đợi anh. Tôi đang đợi anh trở lại, nhớ đừng quên tôi..."
"Tôi sợ tôi không kịp ôm anh, cho đến khi cảm thấy được nếp nhăn của anh, dấu vết của năm tháng... nếu cả thế giới tôi cũng có thể từ bỏ, ít nhất còn có anh đáng để tôi trân trọng..."
"Anh nói anh yêu phải người không nên yêu, trong lòng anh tràn đầy vết thương, anh nói anh phạm phải sai lầm không nên có, trong lòng anh tràn đầy hối hận..."
Trì Sính nghe những bài tình ca vừa cũ vừa sến này mất gần hai tiếng đồng hồ.
Sau đó Ngô Sở Úy hát mệt rồi. Lại muốn tâm sự với Trì Sính? Lải nhải càm càm, lời trước không khớp với lời sau. Trì Sính thật không phải người bình thường, Ngô Sở Úy nói mơ hồ lung tung, hắn lại có thể kết nối được, hai người còn nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Ngô Sở Úy lủi vào lòng Trì Sính ngủ, Trì Sính muốn lái xe chở y về nhà. Kết quả vừa động đậy, Ngô Sở Úy đột nhiên tỉnh, nhìn đăm đăm chằm chằm vào Trì Sính bất thình lình gào lên.
"Tôi không nỡ để anh đi mà!"
Tối nay, Trì Sính không biết đã nghe câu này bao nhiêu lần. Chỉ cần hắn vừa động, Ngô Sở Úy sẽ tỉnh, tỉnh rồi chính là câu này.
Cuối cùng quyết tâm, dứt khoát đóng cửa xe lại, ôm Ngô Sở Úy ngồi cả đêm, ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.