Chương 110: Tiến về Đại mạc
Ý Tại Ngôn Ngoại
06/03/2018
-Các ngươi có nghe tin gì chưa, triều đình bắt đầu hỗn loạn rồi, nghe nói đại quân Mông Cổ bắt đầu đánh tới rồi…không chỉ nước Kim chao đảo, Đại Tống ta cũng bị hoạ lây đó..
-Thật sao? Chuyện khi nào? Vì sao chỉ có mình ngươi biết? Có phải là ngươi đang tung tin đồn nhảm hay không đây?
-Dĩ nhiên là thật trăm phần trăm, ta dám lấy đầu mình ra đảm bảo, các ngươi không biết đó thôi, ta có người bà con làm thái giám trong hoàng cung nên biết được thông tin nội bộ, nếu không phải người này nể tình xưa nhắc nhở với ta mấy câu thì dân đen như chúng ta chỉ có nước làm bia đỡ đạn mà thôi.
….
Không thể không nói, muốn biết thông tin gì không cần phải đi đâu xa, cứ chọn một khách điếm nào đông người mà vào, ắt sẽ nghe ngóng được một số thông tin ngoài lề. Đây là lý do vì sao Trần Tinh dẫn Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ xuất hiện ở nơi này, từ khi hắn rời khỏi Đào Hoa Đảo đến hiện tại cũng chỉ chừng mấy canh giờ trôi qua, thế nhưng biển người mênh mông biết đâu mà tìm? Hoàng Dung thì không cần phải nói, tung tích hoàn toàn bạt vô âm tính, chỉ riêng Chu Bá Thông thôi muốn tìm cũng là một vấn đề nan giải, hắn muốn thử vận may muốn xem có thể nghe ngóng một chút tin tức liên quan gì đến hai người này hay không. Không ngờ lại nghe được tin tức như vậy, nếu thật sự đại quân mông cổ đã đánh tới cũng đồng nghĩa với việc Hoa sơn luận kiếm lần 2 chuẩn bị bắt đầu? Hắn dĩ nhiên không hứng thú tham gia trận chiến của những con kiến này, vấn đề trước mắt chính là làm sao tìm được Chu Bá Thông cùng Hoàng Dung, còn có bí ẩn đang tồn tại cần có một lời giải thích thỏa đáng, nếu không làm sao hắn có thể yên tâm mà tìm cách đột phá thực lực được?
Lúc trước hắn từng có ý nghĩ tìm hiểu nguyên nhân vì sao đại quân Mông Cổ lại có thể chất cùng sức chiến đấu kinh người như vậy, nếu chỉ vì tài lãnh binh của Thành Cát Tư Hãn thì hắn không tin. Một quốc gia hùng mạnh lập nên cả một đế chế không thể chỉ dựa vào một người, tất yếu là có bí mật nào đó. Hiện tại nhân cơ hội này trực tiếp tới Mông Cổ để tìm hiểu bí mật đó cũng như có hay không liên quan tới những việc kỳ bí trước đó chẳng hạn như thần bí luyện khí phổ này.
-Thi Vũ, Niệm Từ, có muốn đi Mông Cổ tham quan một chút không?
Trần Tinh hớp một chung trà nhìn 2 nàng rồi hỏi, Thi Vũ bước chân vào giang hồ chưa lâu dĩ nhiên Trần Tinh nói gì đều nghe nấy còn tỏ ra hào hứng, Niệm Từ thì chần chờ trong chốc lát rồi mở miệng hỏi
-Chủ nhân, không tìm Hoàng Dung cô nương nữa sao? Mông Cổ hiện tại không được an lành cho lắm? Chúng ta đến đó liệu có việc gì không?
Trần Tinh nhìn nàng rồi cười nhẹ, hắn đáp
-Trước sau gì cũng gặp, không có gì phải gấp gáp, còn chuyến đi Mông Cổ lần này xem như thư giãn đi, có ta ở đây, không có việc gì xảy ra đâu.
Tiếng nói hắn vừa dứt thì có một số người đang dùng bửa trong khách điếm la toán lên
-Ế..ế..mọi người xem kìa, ở ngoài hình như có người đang đánh nhau, chúng ta mau đến xem đi…
Những chuyện như vậy thường hay xảy ra nên Trần Tinh cũng không để ý cho lắm, có điều phải hay không tình cờ như vậy? Người gây sự đánh nhau không ai khác chính là Chu Bá Thông, tuy hiện tại so với hai mươi năm trước khác biệt rất lớn nhưng Trần Tinh vẫn có thể nhận ra y, đầu tóc của y có chút mất trật tự, những sợi tóc bạc đã trông thấy rõ, khuôn mặt có phần tròn trịa và hồng hào hơn.
Đang bao vây xung quanh y là đội ngũ có khoảng trăm người ngựa chỉnh tề với, ăn mặc quân nhân, dĩ nhiên là quân đội có điều không biết là của nước nào mà thôi.
-Người đâu, mau bắt lão già điên này lại, hắn đã đánh cắp viên dạ minh châu của hoàng thượng dùng để tặng cho đại hãn, nếu không lấy về được thì bọn bây đừng nghĩ còn sống mà trở về.
Một đại hán cưỡi ngựa vung roi hét lớn rồi xong về phía Chu Bá Thông, những tên còn lại cũng cắm đầu lên theo. Giữa thế vây công của nhiều quan binh, Chu Bá Thông thân thể uốn éo liên tục né tránh miệng thì không ngừng nói “ỷ, ỷ không trúng, haha, lại không trúng…”
Trần Tinh bên trong khách điếm chỉ có thể lắc đầu, hắn cảm thấy thật sự là trùng hợp như vậy, đi mòn giày kiếm không ra, đến khi chuyển mục tiêu thì y lại xuất hiện, phương thức xuất hiện cũng thật độc đáo như vậy.
Chu Bá Thông hoàn toàn không đánh trả, y chỉ né tránh miệng thì hoan hô cứ như một đứa trẻ đang chơi trò đánh nhau với lũ bạn vậy, nếu không phải hắn từng có một khoảng thời gian tiếp xúc với Chu Bá Thông thì sẽ nghĩ người này không điên cũng từng té giếng, nhưng hắn biết tính cách y vốn không phải như vậy, có ham chơi nhưng không đến mức tưng tửng như hiện tại, chỉ có một lời giải thích, đó chính là y đang trốn tránh. Còn là việc gì thì chỉ có thể liên quan tới ân oán chuyện tình tay ba của y.
-Haha, nhanh đến đây bắt ta đi, cục đá này đang ở đây, nếu không bắt được thì ta đi đây…
Lão ngoan đồng cầm trong tay viên dạ minh châu sáng bóng lại gọi là cục đá giơ lên quơ quơ thánh thức trước mặt đám người, viên đại tướng thì mắt đỏ lên tức giận ra sức tấn công. Chu Bá Thông lăn vòng trên mặt đất né tránh, các binh lính xung quanh cũng nhân cơ hội ra tay.
Hơn mười quân nhân tay cầm thương đồng loạt đâm thương về Chu Bá Thông, lão ngoan đồng tung người nhảy lên đứng trên các mũi thương cất tiếng cười lớn, rồi nhanh chóng phi thân đạp lên các sạp hàng thong dong rời đi trong sự sửng sờ của hàng trăm người.
-Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo! Các ngươi không muốn sống nữa sao, Mau!!!
Kẻ cầm đầu tát mạnh vào mặt một tên lính rồi bồi thêm một cước hét lên, cả mặt y đỏ lên vì tức giận, đám binh lính nhanh chóng hồi phục lại tinh thần rồi lên ngựa đuổi theo, nhưng có lẽ bọn họ không thể bắt được Chu Bá Thông.
Trần Tinh đặt chung trà xuống rồi đứng lên, Thi Vũ cùng Niệm Từ cũng nhanh chóng theo sát phía sau, vừa ra khỏi khách điếm hắn một tay ôm một người thi triển thân pháp bay đi.
Bên dòng suối nhỏ, đứng trên không trung, Trần Tinh có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Lão ngoan đồng
-Tiểu nha đầu, viên dạ minh châu ta đã lấy được rồi, mau nói cho ta biết làm sao có thể cưỡi cá mập đi. Không phải chúng ta đã giao kèo từ trước rồi sao?
Người mà y nói đến là một tên khất cái với thân người nhỏ nhắn, đầu đội nón do tấm vải trong cũ kỹ quấn quanh, tay cầm một cây gậy trúc chính xác hơn là Trần Tinh có thể nhận ra được đây chính là tín vật bang chủ cái bang: đả cẩu bổng.
Về phần tên khất cái không ai khác chính là Hoàng Dung giả trang. Bỏ công sức ra tìm thì một người cũng không tìm được, quyết định không tìm ai hết thì cả hai cùng xuất hiện, có nhiều việc dường như đã định sẵn trêu người như vậy. Hắn cũng không bàn nhiều vấn đề này nữa, tìm được dĩ nhiên là tốt nhất.
Vấn đề hiện tại là Hoàng Dung đã trở thành bang chủ Cái Bang, vậy tại sao bảo Chu Bá Thông đi ăn cắp viên dạ minh châu này làm gì? Có lợi ích gì cơ chứ?
-Gấp cái gì chứ, lão già ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn cứ ham chơi như vậy, ở đây làm gì có cá mập mà cưỡi? Khi nào có dịp ra biển bổn cô nương sẽ dạy cho ngươi. Giờ thì đưa cho ta viên dạ minh châu đó.
Chu Bá Thông khuôn mặt khổ sáp từ trong người lấy ra viên dạ minh châu rồi giao cho Hoàng Dung, nhưng đúng lúc này Trần Tinh từ trên không hạ xuống và sử dụng Cầm Long công hút viên dạ minh châu này về trong sự ngỡ ngàng của hai người.
-Là ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi mau trả nó cho ta..
Hoàng Dung giật mình xoay người lại, trông thấy kẻ cướp lấy Dạ minh châu của mình chính là Trần Tinh thì bắt đầu phùng mang lên mắng chửi, còn Chu Bá Thông thì im lặng quan sát Hắn rồi gãi gãi đầu dường như suy nghĩ điều gì.
Trần Tinh hoàn toàn không để ý điệu bộ của hai người ra sao, bởi vì khi hắn nắm viên dạ minh châu này trong tay dường như có một luồn hấp lực muốn hút hắn vào vậy, Trần Tinh nhíu mày, hàng ngàn câu hỏi tại sao đang quanh quẩn trong đầu hắn lúc này? Các sự việc, các hiện tượng kỳ bí luôn bị hắn bắt gặp, là một âm mưu hay chỉ là trùng hợp? Hoặc có thể là một dấu hiệu báo trước điều gì chăng?
-Nha đầu, đã lâu không gặp? Món nợ cũ tính quỵt sao?
Trần Tinh không tiếp tục tìm hiểu nữa mà thu viên dạ minh châu vào trữ vật giới chỉ, như một thuật biến ảo, ở đây chỉ có Mục Niệm Từ và Thi Vũ là biết chuyện gì xảy ra nên cũng không bất ngờ, về Hoàng Dung cùng Chu Bá Thông thì mỗi người một biểu hiện khác nhau.
-Ngươi nói cái gì ta không nhớ, ai thiếu nợ ngươi? Ngươi giấu viên dạ minh châu ở đâu? Mau trả nó lại cho ta...
Chu Bá Thông chen miệng
-Cao nhân a, cao nhân a, thật thần kỳ, viên dạ minh châu ngươi giấu nó đâu rồi? Làm sao không thấy? Này, dạy cho ta đi..
Dứt lời y cũng chạy xung quanh Trần Tinh nhìn trên nhìn dưới nhưng không phát hiện hắn giấu đi nơi nào.
Hoàng Dung thấy vậy vội kéo Chu Bá Thông về phía sau rồi mặt đối mặt Trần Tinh chất vấn
-Tên khốn kiếp nhà Ngươi có trả lại cho ta không? Nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trần Tinh cảm thấy buồn cười không nhịn được nói
-Tiểu nha đầu, có phải được tên tiểu quỷ Hồng Thất truyền cho vài chiêu mèo cào cùng ngôi vị Bang chủ cái bang thì cảm thấy bản thân rất mạnh? Mông cảm thấy ngứa sao?
Hoàng Dung khuôn mặt thay đổi nhanh chóng hai tay che mông lùi về phía sau quên để ý việc hắn xưng hô Hồng Thất Công là tiểu quỷ, khuôn mặt cảnh giác nhìn Trần Tinh, nàng nói
-Ngươi thân là một nam nhân lại không biết xấu hổ như vậy, cướp đồ vật của nữ nhi yếu đuối như ta còn hâm doạ gạ gẫm ta nữa. Ngươi không cảm thấy mất mặt, cảm thấy có lỗi với phụ mẫu sao?
-Trí tưởng tượng của cô cũng không tệ, đi làm tiểu thuyết gia ắt hẳn không sợ chết đói, có điều trước hết ta muốn hỏi, cô lấy viên dạ minh châu này để làm gì?
Hoàng Dung hoàn toàn nghe không hiểu Trần Tinh đang nói cái gì, nhưng nàng vẫn trả lời
-Vật ngươi vừa lấy chính là bảo vật của vua Kim chuẩn bị dùng làm lễ vật dâng tặng cho Thành Cát Tư Hãn mục đích để cầu hoà, các huynh đệ trong bang muốn đạt được tin tức này đã không biết phải chết bao nhiêu người, hiện tại ta lấy nó đi để ngăn cản mục đích người Kim đạt thành, để Mông Cổ cùng Kim bang đánh nhau, ai thắng ai thua Đại Tống ta cũng sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị đối đầu với kẻ địch còn lại.
Trần Tinh nghe Hoàng Dung giải thích thì ôm bụng cười rộ lên, hắn nói
-Suy nghĩ của cô thật ấu trĩ, cho dù cô không lấy đi viên dạ minh châu này thì nước Kim cùng Mông Cổ cũng sẽ đánh nhau mà thôi, Thành Cát Tư Hãn không phải là người ham vinh hoa phú quý trước mắt, tuy hiện tại y đã già nhưng cái ước muốn cháy bổng được ghi danh sử sách dương danh thiên cổ vẫn không hề bị tuổi tác mai một.
Hoàng Dung nghe vậy liền phản bác
-Ngươi không phải là y làm sao biết y muốn gì, nếu lỡ không như ngươi nói thì chẳng phải Đại Tống lâm nguy? Làm sao ta có thể để việc đó xảy ra? Làm sao ta ăn nói với các huynh đệ đã chết?
Thấy Hoàng Dung tỏ vẻ xúc động như vậy Trần Tinh không cười nữa mà trở nên nghiêm túc nói
-Cô không tin? Có dám hay không cùng ta đến Mông Cổ gặp trực tiếp Thành Cát Tư Hãn để hỏi y?
Hoàng Dung tức quá vội đồng ý
-Có gì không dám!
Chu Bá Thông lù lù phía sau Trần Tinh nhảy ra vỗ tay chen miệng
-Hay, hay lắm, ta cũng muốn đi chơi...
Trần Tinh nhìn về phía y rồi cười nói
-Tiểu Chu, không nghĩ tới ngươi tới giờ vẫn không nhận ra ta? Đầu óc của ngươi chắc hỏng rồi chăng?
Lão ngoan đồng giật mình khi nghe được lời nói Trần Tinh, y gãi gãi đầu ánh mắt chăm chú nhìn hắn, khi thì cúi đầu, một lúc sau khuôn mặt y mừng rỡ nhảy cẩng lên
-Ta nhớ ra rồi, là ngươi... Thật là ngươi... ngươi chưa chết...ta biết là sư huynh gạt ta...huhu
Chu Bá Thông chạy xung quanh hắn rồi nói sau đó lại khóc như một đứa trẻ, tính cách vô cùng cổ quái. Thấy người đã lớn mà không biết cách tiết chế như vậy Trần Tinh cũng vỗ vai y an ủi.
-Được rồi, đưng khóc nữa, mấy nha đầu này đang cười ngươi kìa...
-Kệ bọn họ, ngươi không chết là tốt rồi, ta rất vui... à đúng rồi huynh đệ, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi..huhu
Lão ngoan đồng hất tay Trần Tinh ra khỏi bả vai mình nước mắt nước mũi tè le ngẩng mặt lên nhìn hắn nói
Trần Tinh hiếu kỳ hỏi ngược lại
-Hử? Chuyện gì? Ngươi nói đi? Ấp a ấp úng như vậy làm gì?
Chu Bá Thông hai tay nắm góc áo cúi đầu nói
-Ngươi...ngươi tên là gì a?
Trần Tinh nghe xong như muốn té ngửa, còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm té ra là chuyện này, hắn không ngần ngại đạp cho lão ngoan đồng một cước.
Chu Bá Thông bất ngờ bị hắn đạp lăn đùng ra mặt đất miệng chửi đổng lên
-Ngươi không nói cho ta biết tên đến khi ngươi chết rồi ta còn không biết tên của ngươi làm sao mà khóc..?
Trần Tinh liếc y một cái để lại một câu
-Ta tên Trần Tinh...
Sau đó nhìn về mấy nữ ra hiệu...Chu Bá Thông cũng bò dậy lếch xác theo sau. Cả đám 5 người bắt đầu hướng đại mạc mà đi.
Trên đường đi Trần Tinh nhân tiện dò hỏi lão ngoan đồng.
-Này Tiểu Chu, mấy năm nay ngươi đi đâu? Nghe nói là bị nhốt ở Đảo Đào Hoa phải không?
Chu Bá Thông nghe hắn hỏi thì bắt đầu nhảy cẩng lên cãi lại
-Ngươi mới bị nhốt, cả nhà ngươi đều bị nhốt, ta đây chính là lên đảo du ngoạn có được không? Nói khó nghe như vậy xem chừng ta đánh ngươi.
Trần Tinh cười cười, tính cách trẻ con của y hắn cũng không chấp nhất làm gì, hắn nói
-Bá Thông, ngươi du ngoạn trên đảo mười mấy năm không chán sao? Ở trên đó ngươi làm gì?
Lão ngoan đồng chẳng những không cảm thấy buồn mà còn tự hào khoe khoang.
-Dĩ nhiên là không, ở đó có rất nhiều động vật nhỏ để chơi, làm sao có thể chán được, ngươi bị ấm đầu chăng? Hỏi mấy chuyện không đâu thế?
-Haha, không nghĩ tới tính cách của ngươi vẫn vậy, có điều võ công không biết có mạnh hơn lúc trước hay không?
Lão ngoan đồng mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu miệng luôn nói "không được, không đánh", Trần Tinh hiếu kỳ hỏi tiếp
-Có chuyện gì? Tại sao không được?
Y trả lời
-Lúc trước võ công ta còn thấp kém mà ngươi ngay cả 1 chiêu cũng đỡ không được, hiện tại ta sáng tạo ra thần công tuyệt đỉnh sợ không tiết chế đánh ngươi trọng thương thì lại phiền phức nữa.
Trần Tinh ánh mắt cảm kích nhìn Chu Bá Thông, không nghĩ tới nhiều năm như vậy y còn nghĩ vấn đề này, hắn nói
-Bá Thông, không cần phải lo lắng, ngươi cứ ra tay, khi nào thấy ta đánh không lại thì dừng tay lại, ngươi không nhớ lúc trước ta rất lỳ đòn sao?
Chu Bá Thông ánh mắt xoay vòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, y cười hì hì nhìn Trần Tinh xoa bàn tay nói
-Là ngươi nói, không được về nói với bà điên kia là ta đánh ngươi?
Bà điên trong miệng y không ai khác chính là Lâm Triều Anh, Trần Tinh nụ cười cũng đã tắt, hắn thầm nghĩ
-Triều Anh sao? Đã lâu rồi không về Cổ Mộ, không biết nàng ấy đã tỉnh chưa, xong việc này phải về đó xem thử mới được...
Sau đó nhìn về Chu Bá Thông nói
-Được rồi, tới đây, nói nhiều quá..
Trần Tinh ngoắt ngoắt ngón tay, Lão ngoan đồng thấy vậy cũng không chần chừ nữa lao tới, hai tay y nắm lại tành quả đấm rồi thay phiên tấn công Trần Tinh, có điều các chiêu thức đều bị hắn dễ dàng né tránh, lý do đơn giản là vì nó quá chậm so với tốc độ của hắn hiện tại.
-Tiểu Chu, có phải hay không trước giờ võ công của ngươi vẫn yếu như vậy?
Trần Tinh thong dong né tráng bắt đầu mở miệng nói khích vài câu, thật ra mục đích của hắn dĩ nhiên là vì Song thủ hỗ bác, nhưng từ đầu do Chu Bá Thông có vẻ lo lắng làm Trần Tinh bị thương nên mãi không sử dụng, chỉ có bằng cách này mới là chọc giận y.
Quả nhiên Lão ngoan đồng trúng kế, hai tay của y bắt đầu biến ảo, tay trái y dùng toàn chân chiêu thức, tay phải vẫn giữ nguyên nắm đấm nhưng lại khác nhau về hình thức, chắc có lẽ đây chính là 72 lộ không minh quyền.
Có thể nói Chu Bá Thông so với ngũ tuyệt đều không thể đánh lại người nào, nhưng nếu sử dụng song thủ hỗ bác thì kể cả Vương Trùng Dương có sống lại cũng phải ăn chật vật mới khả năng thắng y.
Đánh nhau với lão ngoan đồng cứ như đánh nhau với hai người vậy, dĩ nhiên là thiệt thòi hơn cho kẻ khác rồi, nhưng nhược điểm lại chính là lật con bài tẩy quá sớm và vấn đề nghiền ép thực lực làm cho y có đánh thế nào cũng không động được cọng lông Trần Tinh.
Hắn giả đò trúng một quyền rồi lùi về phía sau, tay ôm ngực nhìn về Chu Bá Thong cười nói
-Tiểu Chu, không nghĩ tới võ công của ngươi tiến bộ thần tốc như vậy, mà sao ta thấy đánh với ngươi cảm giác như đánh với hai người thế?
Chu Bá Thông nghe được lời khen thì híp hết cả mắt cười nói
-Haha, dĩ nhiên là vậy rồi, đây là công phu ta dùng thời gian mấy năm để nghĩ ra, nó được gọi là Song thủ hỗ bác, ngươi có muốn học không? Ta dạy cho ngươi rồi chúng ta do tài lại xem thế nào?
Trần Tinh nghe vậy liền đáp
-Ta dùng võ công của ngươi để thắng ngươi thì không có gì hay ho, hay là ta truyền cho ngươi lại một môn khác coi như trao đổi thế nào? Nếu ta thắng ngươi thì ngươi cũng không lớn tiếng chối được chứ?
Hắn dĩ nhiên có dự tính từ trước, Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng đang nằm trong tay hắn cho nên trên giang hồ hoàn toàn không có ai biết được phương pháp tu luyện này, nếu như trong nguyên tác thì Chu Bá Thông học được nên võ công tăng tiến nhanh, thế nhưng hiện tại y chỉ biết được Cửu Âm quyển hạ với các chiêu thức mà thôi, không có nội công phối hợp, uy lực đương nhiên không đủ. Vì sao Trần Tinh không lấy Cửu Âm quyển hạ? Đơn giản là ngoại trừ Cửu Âm Bạch Cốt Trảo giờ đã được hắn cải tiến thành Cửu Âm Hàn Thi Trảo ra những chiêu còn lại không có tác dụng gì đối với hắn cả. Có đi giữ cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
-Này ngươi nghiên cứu trước đi...
Lão ngoan đồng nhận lấy quyển sách, cầm trên tay y bật thốt
-Cửu Âm Chân Kinh! Ngươi...ngươi vì sao có nó?
-Đừng hỏi nhiều nữa, giữ lại mà học đi....
-Được, giờ đến phiên ta dạy ngươi chiêu thức vừa rồi, nó gọi Song Thủ Hỗ Bác, ngươi trước tiên dùng tay trái vẽ hình vuông trong tay phải vẽ hình tròn thử đi.
Hắn đương nhiên biết cái yêu cầu tiền đề này, Trần Tinh không dài dòng bắt đầu vẽ, cái này thật ra luyện tập nhiều, trong lúc vẽ không cần suy nghĩ gì là làm được. Không cần phải khoa trương như trong miêu tả là phải có tâm hồn trong sáng này kia.
-Dĩ? há, không nghĩ tới ngươi có thể làm được, hay hay, ta truyền cho ngươi khẩu quyết luyện tập nghe cho kỹ.
Chu Bá Thông bắt đầu đọc khẩu quyết, chỉ đơn giản vài câu là tâm vô tạp niệm, phân thân giáp kích,..đại loại vậy, hoàn toàn không dính dáng gì với song thủ hỗ bác, nhưng đây lại là điểm mấu chốt.
-Hảo huynh đệ, ngươi nhớ hết rồi chứ? Chúng ta bắt đầu chơi thôi?
Trần Tinh mỉm cười, hắn đáp
-Ngươi gấp như vậy làm gì? Ngươi còn chưa học được quyển sách ta giao cho ngươi, nếu bây giờ ngươi thua há có phải lấy lý do đó đỗ thừa cho thất bại?
-Đúng đúng, ta quên mất, không chơi nữa, ta nghiên cứu nó đây...
Chu Bá Thông chạy lên phía trước rồi bắt đầu vừa đi vừa đọc, hắn không để ý mà tiếp tục suy ngẫm lại nguyên lý vận hành để thành thục thuật phân thân giáo kích này.
Và rồi, đoàn ngươi rốt cuộc cũng tới được lãnh địa Mông Cổ, vừa xuất hiện liền có một đội quân nhân đang lao về phía Trần Tinh bao vây bọn hắn lại.
-Thật sao? Chuyện khi nào? Vì sao chỉ có mình ngươi biết? Có phải là ngươi đang tung tin đồn nhảm hay không đây?
-Dĩ nhiên là thật trăm phần trăm, ta dám lấy đầu mình ra đảm bảo, các ngươi không biết đó thôi, ta có người bà con làm thái giám trong hoàng cung nên biết được thông tin nội bộ, nếu không phải người này nể tình xưa nhắc nhở với ta mấy câu thì dân đen như chúng ta chỉ có nước làm bia đỡ đạn mà thôi.
….
Không thể không nói, muốn biết thông tin gì không cần phải đi đâu xa, cứ chọn một khách điếm nào đông người mà vào, ắt sẽ nghe ngóng được một số thông tin ngoài lề. Đây là lý do vì sao Trần Tinh dẫn Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ xuất hiện ở nơi này, từ khi hắn rời khỏi Đào Hoa Đảo đến hiện tại cũng chỉ chừng mấy canh giờ trôi qua, thế nhưng biển người mênh mông biết đâu mà tìm? Hoàng Dung thì không cần phải nói, tung tích hoàn toàn bạt vô âm tính, chỉ riêng Chu Bá Thông thôi muốn tìm cũng là một vấn đề nan giải, hắn muốn thử vận may muốn xem có thể nghe ngóng một chút tin tức liên quan gì đến hai người này hay không. Không ngờ lại nghe được tin tức như vậy, nếu thật sự đại quân mông cổ đã đánh tới cũng đồng nghĩa với việc Hoa sơn luận kiếm lần 2 chuẩn bị bắt đầu? Hắn dĩ nhiên không hứng thú tham gia trận chiến của những con kiến này, vấn đề trước mắt chính là làm sao tìm được Chu Bá Thông cùng Hoàng Dung, còn có bí ẩn đang tồn tại cần có một lời giải thích thỏa đáng, nếu không làm sao hắn có thể yên tâm mà tìm cách đột phá thực lực được?
Lúc trước hắn từng có ý nghĩ tìm hiểu nguyên nhân vì sao đại quân Mông Cổ lại có thể chất cùng sức chiến đấu kinh người như vậy, nếu chỉ vì tài lãnh binh của Thành Cát Tư Hãn thì hắn không tin. Một quốc gia hùng mạnh lập nên cả một đế chế không thể chỉ dựa vào một người, tất yếu là có bí mật nào đó. Hiện tại nhân cơ hội này trực tiếp tới Mông Cổ để tìm hiểu bí mật đó cũng như có hay không liên quan tới những việc kỳ bí trước đó chẳng hạn như thần bí luyện khí phổ này.
-Thi Vũ, Niệm Từ, có muốn đi Mông Cổ tham quan một chút không?
Trần Tinh hớp một chung trà nhìn 2 nàng rồi hỏi, Thi Vũ bước chân vào giang hồ chưa lâu dĩ nhiên Trần Tinh nói gì đều nghe nấy còn tỏ ra hào hứng, Niệm Từ thì chần chờ trong chốc lát rồi mở miệng hỏi
-Chủ nhân, không tìm Hoàng Dung cô nương nữa sao? Mông Cổ hiện tại không được an lành cho lắm? Chúng ta đến đó liệu có việc gì không?
Trần Tinh nhìn nàng rồi cười nhẹ, hắn đáp
-Trước sau gì cũng gặp, không có gì phải gấp gáp, còn chuyến đi Mông Cổ lần này xem như thư giãn đi, có ta ở đây, không có việc gì xảy ra đâu.
Tiếng nói hắn vừa dứt thì có một số người đang dùng bửa trong khách điếm la toán lên
-Ế..ế..mọi người xem kìa, ở ngoài hình như có người đang đánh nhau, chúng ta mau đến xem đi…
Những chuyện như vậy thường hay xảy ra nên Trần Tinh cũng không để ý cho lắm, có điều phải hay không tình cờ như vậy? Người gây sự đánh nhau không ai khác chính là Chu Bá Thông, tuy hiện tại so với hai mươi năm trước khác biệt rất lớn nhưng Trần Tinh vẫn có thể nhận ra y, đầu tóc của y có chút mất trật tự, những sợi tóc bạc đã trông thấy rõ, khuôn mặt có phần tròn trịa và hồng hào hơn.
Đang bao vây xung quanh y là đội ngũ có khoảng trăm người ngựa chỉnh tề với, ăn mặc quân nhân, dĩ nhiên là quân đội có điều không biết là của nước nào mà thôi.
-Người đâu, mau bắt lão già điên này lại, hắn đã đánh cắp viên dạ minh châu của hoàng thượng dùng để tặng cho đại hãn, nếu không lấy về được thì bọn bây đừng nghĩ còn sống mà trở về.
Một đại hán cưỡi ngựa vung roi hét lớn rồi xong về phía Chu Bá Thông, những tên còn lại cũng cắm đầu lên theo. Giữa thế vây công của nhiều quan binh, Chu Bá Thông thân thể uốn éo liên tục né tránh miệng thì không ngừng nói “ỷ, ỷ không trúng, haha, lại không trúng…”
Trần Tinh bên trong khách điếm chỉ có thể lắc đầu, hắn cảm thấy thật sự là trùng hợp như vậy, đi mòn giày kiếm không ra, đến khi chuyển mục tiêu thì y lại xuất hiện, phương thức xuất hiện cũng thật độc đáo như vậy.
Chu Bá Thông hoàn toàn không đánh trả, y chỉ né tránh miệng thì hoan hô cứ như một đứa trẻ đang chơi trò đánh nhau với lũ bạn vậy, nếu không phải hắn từng có một khoảng thời gian tiếp xúc với Chu Bá Thông thì sẽ nghĩ người này không điên cũng từng té giếng, nhưng hắn biết tính cách y vốn không phải như vậy, có ham chơi nhưng không đến mức tưng tửng như hiện tại, chỉ có một lời giải thích, đó chính là y đang trốn tránh. Còn là việc gì thì chỉ có thể liên quan tới ân oán chuyện tình tay ba của y.
-Haha, nhanh đến đây bắt ta đi, cục đá này đang ở đây, nếu không bắt được thì ta đi đây…
Lão ngoan đồng cầm trong tay viên dạ minh châu sáng bóng lại gọi là cục đá giơ lên quơ quơ thánh thức trước mặt đám người, viên đại tướng thì mắt đỏ lên tức giận ra sức tấn công. Chu Bá Thông lăn vòng trên mặt đất né tránh, các binh lính xung quanh cũng nhân cơ hội ra tay.
Hơn mười quân nhân tay cầm thương đồng loạt đâm thương về Chu Bá Thông, lão ngoan đồng tung người nhảy lên đứng trên các mũi thương cất tiếng cười lớn, rồi nhanh chóng phi thân đạp lên các sạp hàng thong dong rời đi trong sự sửng sờ của hàng trăm người.
-Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo! Các ngươi không muốn sống nữa sao, Mau!!!
Kẻ cầm đầu tát mạnh vào mặt một tên lính rồi bồi thêm một cước hét lên, cả mặt y đỏ lên vì tức giận, đám binh lính nhanh chóng hồi phục lại tinh thần rồi lên ngựa đuổi theo, nhưng có lẽ bọn họ không thể bắt được Chu Bá Thông.
Trần Tinh đặt chung trà xuống rồi đứng lên, Thi Vũ cùng Niệm Từ cũng nhanh chóng theo sát phía sau, vừa ra khỏi khách điếm hắn một tay ôm một người thi triển thân pháp bay đi.
Bên dòng suối nhỏ, đứng trên không trung, Trần Tinh có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Lão ngoan đồng
-Tiểu nha đầu, viên dạ minh châu ta đã lấy được rồi, mau nói cho ta biết làm sao có thể cưỡi cá mập đi. Không phải chúng ta đã giao kèo từ trước rồi sao?
Người mà y nói đến là một tên khất cái với thân người nhỏ nhắn, đầu đội nón do tấm vải trong cũ kỹ quấn quanh, tay cầm một cây gậy trúc chính xác hơn là Trần Tinh có thể nhận ra được đây chính là tín vật bang chủ cái bang: đả cẩu bổng.
Về phần tên khất cái không ai khác chính là Hoàng Dung giả trang. Bỏ công sức ra tìm thì một người cũng không tìm được, quyết định không tìm ai hết thì cả hai cùng xuất hiện, có nhiều việc dường như đã định sẵn trêu người như vậy. Hắn cũng không bàn nhiều vấn đề này nữa, tìm được dĩ nhiên là tốt nhất.
Vấn đề hiện tại là Hoàng Dung đã trở thành bang chủ Cái Bang, vậy tại sao bảo Chu Bá Thông đi ăn cắp viên dạ minh châu này làm gì? Có lợi ích gì cơ chứ?
-Gấp cái gì chứ, lão già ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn cứ ham chơi như vậy, ở đây làm gì có cá mập mà cưỡi? Khi nào có dịp ra biển bổn cô nương sẽ dạy cho ngươi. Giờ thì đưa cho ta viên dạ minh châu đó.
Chu Bá Thông khuôn mặt khổ sáp từ trong người lấy ra viên dạ minh châu rồi giao cho Hoàng Dung, nhưng đúng lúc này Trần Tinh từ trên không hạ xuống và sử dụng Cầm Long công hút viên dạ minh châu này về trong sự ngỡ ngàng của hai người.
-Là ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi mau trả nó cho ta..
Hoàng Dung giật mình xoay người lại, trông thấy kẻ cướp lấy Dạ minh châu của mình chính là Trần Tinh thì bắt đầu phùng mang lên mắng chửi, còn Chu Bá Thông thì im lặng quan sát Hắn rồi gãi gãi đầu dường như suy nghĩ điều gì.
Trần Tinh hoàn toàn không để ý điệu bộ của hai người ra sao, bởi vì khi hắn nắm viên dạ minh châu này trong tay dường như có một luồn hấp lực muốn hút hắn vào vậy, Trần Tinh nhíu mày, hàng ngàn câu hỏi tại sao đang quanh quẩn trong đầu hắn lúc này? Các sự việc, các hiện tượng kỳ bí luôn bị hắn bắt gặp, là một âm mưu hay chỉ là trùng hợp? Hoặc có thể là một dấu hiệu báo trước điều gì chăng?
-Nha đầu, đã lâu không gặp? Món nợ cũ tính quỵt sao?
Trần Tinh không tiếp tục tìm hiểu nữa mà thu viên dạ minh châu vào trữ vật giới chỉ, như một thuật biến ảo, ở đây chỉ có Mục Niệm Từ và Thi Vũ là biết chuyện gì xảy ra nên cũng không bất ngờ, về Hoàng Dung cùng Chu Bá Thông thì mỗi người một biểu hiện khác nhau.
-Ngươi nói cái gì ta không nhớ, ai thiếu nợ ngươi? Ngươi giấu viên dạ minh châu ở đâu? Mau trả nó lại cho ta...
Chu Bá Thông chen miệng
-Cao nhân a, cao nhân a, thật thần kỳ, viên dạ minh châu ngươi giấu nó đâu rồi? Làm sao không thấy? Này, dạy cho ta đi..
Dứt lời y cũng chạy xung quanh Trần Tinh nhìn trên nhìn dưới nhưng không phát hiện hắn giấu đi nơi nào.
Hoàng Dung thấy vậy vội kéo Chu Bá Thông về phía sau rồi mặt đối mặt Trần Tinh chất vấn
-Tên khốn kiếp nhà Ngươi có trả lại cho ta không? Nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trần Tinh cảm thấy buồn cười không nhịn được nói
-Tiểu nha đầu, có phải được tên tiểu quỷ Hồng Thất truyền cho vài chiêu mèo cào cùng ngôi vị Bang chủ cái bang thì cảm thấy bản thân rất mạnh? Mông cảm thấy ngứa sao?
Hoàng Dung khuôn mặt thay đổi nhanh chóng hai tay che mông lùi về phía sau quên để ý việc hắn xưng hô Hồng Thất Công là tiểu quỷ, khuôn mặt cảnh giác nhìn Trần Tinh, nàng nói
-Ngươi thân là một nam nhân lại không biết xấu hổ như vậy, cướp đồ vật của nữ nhi yếu đuối như ta còn hâm doạ gạ gẫm ta nữa. Ngươi không cảm thấy mất mặt, cảm thấy có lỗi với phụ mẫu sao?
-Trí tưởng tượng của cô cũng không tệ, đi làm tiểu thuyết gia ắt hẳn không sợ chết đói, có điều trước hết ta muốn hỏi, cô lấy viên dạ minh châu này để làm gì?
Hoàng Dung hoàn toàn nghe không hiểu Trần Tinh đang nói cái gì, nhưng nàng vẫn trả lời
-Vật ngươi vừa lấy chính là bảo vật của vua Kim chuẩn bị dùng làm lễ vật dâng tặng cho Thành Cát Tư Hãn mục đích để cầu hoà, các huynh đệ trong bang muốn đạt được tin tức này đã không biết phải chết bao nhiêu người, hiện tại ta lấy nó đi để ngăn cản mục đích người Kim đạt thành, để Mông Cổ cùng Kim bang đánh nhau, ai thắng ai thua Đại Tống ta cũng sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị đối đầu với kẻ địch còn lại.
Trần Tinh nghe Hoàng Dung giải thích thì ôm bụng cười rộ lên, hắn nói
-Suy nghĩ của cô thật ấu trĩ, cho dù cô không lấy đi viên dạ minh châu này thì nước Kim cùng Mông Cổ cũng sẽ đánh nhau mà thôi, Thành Cát Tư Hãn không phải là người ham vinh hoa phú quý trước mắt, tuy hiện tại y đã già nhưng cái ước muốn cháy bổng được ghi danh sử sách dương danh thiên cổ vẫn không hề bị tuổi tác mai một.
Hoàng Dung nghe vậy liền phản bác
-Ngươi không phải là y làm sao biết y muốn gì, nếu lỡ không như ngươi nói thì chẳng phải Đại Tống lâm nguy? Làm sao ta có thể để việc đó xảy ra? Làm sao ta ăn nói với các huynh đệ đã chết?
Thấy Hoàng Dung tỏ vẻ xúc động như vậy Trần Tinh không cười nữa mà trở nên nghiêm túc nói
-Cô không tin? Có dám hay không cùng ta đến Mông Cổ gặp trực tiếp Thành Cát Tư Hãn để hỏi y?
Hoàng Dung tức quá vội đồng ý
-Có gì không dám!
Chu Bá Thông lù lù phía sau Trần Tinh nhảy ra vỗ tay chen miệng
-Hay, hay lắm, ta cũng muốn đi chơi...
Trần Tinh nhìn về phía y rồi cười nói
-Tiểu Chu, không nghĩ tới ngươi tới giờ vẫn không nhận ra ta? Đầu óc của ngươi chắc hỏng rồi chăng?
Lão ngoan đồng giật mình khi nghe được lời nói Trần Tinh, y gãi gãi đầu ánh mắt chăm chú nhìn hắn, khi thì cúi đầu, một lúc sau khuôn mặt y mừng rỡ nhảy cẩng lên
-Ta nhớ ra rồi, là ngươi... Thật là ngươi... ngươi chưa chết...ta biết là sư huynh gạt ta...huhu
Chu Bá Thông chạy xung quanh hắn rồi nói sau đó lại khóc như một đứa trẻ, tính cách vô cùng cổ quái. Thấy người đã lớn mà không biết cách tiết chế như vậy Trần Tinh cũng vỗ vai y an ủi.
-Được rồi, đưng khóc nữa, mấy nha đầu này đang cười ngươi kìa...
-Kệ bọn họ, ngươi không chết là tốt rồi, ta rất vui... à đúng rồi huynh đệ, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi..huhu
Lão ngoan đồng hất tay Trần Tinh ra khỏi bả vai mình nước mắt nước mũi tè le ngẩng mặt lên nhìn hắn nói
Trần Tinh hiếu kỳ hỏi ngược lại
-Hử? Chuyện gì? Ngươi nói đi? Ấp a ấp úng như vậy làm gì?
Chu Bá Thông hai tay nắm góc áo cúi đầu nói
-Ngươi...ngươi tên là gì a?
Trần Tinh nghe xong như muốn té ngửa, còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm té ra là chuyện này, hắn không ngần ngại đạp cho lão ngoan đồng một cước.
Chu Bá Thông bất ngờ bị hắn đạp lăn đùng ra mặt đất miệng chửi đổng lên
-Ngươi không nói cho ta biết tên đến khi ngươi chết rồi ta còn không biết tên của ngươi làm sao mà khóc..?
Trần Tinh liếc y một cái để lại một câu
-Ta tên Trần Tinh...
Sau đó nhìn về mấy nữ ra hiệu...Chu Bá Thông cũng bò dậy lếch xác theo sau. Cả đám 5 người bắt đầu hướng đại mạc mà đi.
Trên đường đi Trần Tinh nhân tiện dò hỏi lão ngoan đồng.
-Này Tiểu Chu, mấy năm nay ngươi đi đâu? Nghe nói là bị nhốt ở Đảo Đào Hoa phải không?
Chu Bá Thông nghe hắn hỏi thì bắt đầu nhảy cẩng lên cãi lại
-Ngươi mới bị nhốt, cả nhà ngươi đều bị nhốt, ta đây chính là lên đảo du ngoạn có được không? Nói khó nghe như vậy xem chừng ta đánh ngươi.
Trần Tinh cười cười, tính cách trẻ con của y hắn cũng không chấp nhất làm gì, hắn nói
-Bá Thông, ngươi du ngoạn trên đảo mười mấy năm không chán sao? Ở trên đó ngươi làm gì?
Lão ngoan đồng chẳng những không cảm thấy buồn mà còn tự hào khoe khoang.
-Dĩ nhiên là không, ở đó có rất nhiều động vật nhỏ để chơi, làm sao có thể chán được, ngươi bị ấm đầu chăng? Hỏi mấy chuyện không đâu thế?
-Haha, không nghĩ tới tính cách của ngươi vẫn vậy, có điều võ công không biết có mạnh hơn lúc trước hay không?
Lão ngoan đồng mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu miệng luôn nói "không được, không đánh", Trần Tinh hiếu kỳ hỏi tiếp
-Có chuyện gì? Tại sao không được?
Y trả lời
-Lúc trước võ công ta còn thấp kém mà ngươi ngay cả 1 chiêu cũng đỡ không được, hiện tại ta sáng tạo ra thần công tuyệt đỉnh sợ không tiết chế đánh ngươi trọng thương thì lại phiền phức nữa.
Trần Tinh ánh mắt cảm kích nhìn Chu Bá Thông, không nghĩ tới nhiều năm như vậy y còn nghĩ vấn đề này, hắn nói
-Bá Thông, không cần phải lo lắng, ngươi cứ ra tay, khi nào thấy ta đánh không lại thì dừng tay lại, ngươi không nhớ lúc trước ta rất lỳ đòn sao?
Chu Bá Thông ánh mắt xoay vòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, y cười hì hì nhìn Trần Tinh xoa bàn tay nói
-Là ngươi nói, không được về nói với bà điên kia là ta đánh ngươi?
Bà điên trong miệng y không ai khác chính là Lâm Triều Anh, Trần Tinh nụ cười cũng đã tắt, hắn thầm nghĩ
-Triều Anh sao? Đã lâu rồi không về Cổ Mộ, không biết nàng ấy đã tỉnh chưa, xong việc này phải về đó xem thử mới được...
Sau đó nhìn về Chu Bá Thông nói
-Được rồi, tới đây, nói nhiều quá..
Trần Tinh ngoắt ngoắt ngón tay, Lão ngoan đồng thấy vậy cũng không chần chừ nữa lao tới, hai tay y nắm lại tành quả đấm rồi thay phiên tấn công Trần Tinh, có điều các chiêu thức đều bị hắn dễ dàng né tránh, lý do đơn giản là vì nó quá chậm so với tốc độ của hắn hiện tại.
-Tiểu Chu, có phải hay không trước giờ võ công của ngươi vẫn yếu như vậy?
Trần Tinh thong dong né tráng bắt đầu mở miệng nói khích vài câu, thật ra mục đích của hắn dĩ nhiên là vì Song thủ hỗ bác, nhưng từ đầu do Chu Bá Thông có vẻ lo lắng làm Trần Tinh bị thương nên mãi không sử dụng, chỉ có bằng cách này mới là chọc giận y.
Quả nhiên Lão ngoan đồng trúng kế, hai tay của y bắt đầu biến ảo, tay trái y dùng toàn chân chiêu thức, tay phải vẫn giữ nguyên nắm đấm nhưng lại khác nhau về hình thức, chắc có lẽ đây chính là 72 lộ không minh quyền.
Có thể nói Chu Bá Thông so với ngũ tuyệt đều không thể đánh lại người nào, nhưng nếu sử dụng song thủ hỗ bác thì kể cả Vương Trùng Dương có sống lại cũng phải ăn chật vật mới khả năng thắng y.
Đánh nhau với lão ngoan đồng cứ như đánh nhau với hai người vậy, dĩ nhiên là thiệt thòi hơn cho kẻ khác rồi, nhưng nhược điểm lại chính là lật con bài tẩy quá sớm và vấn đề nghiền ép thực lực làm cho y có đánh thế nào cũng không động được cọng lông Trần Tinh.
Hắn giả đò trúng một quyền rồi lùi về phía sau, tay ôm ngực nhìn về Chu Bá Thong cười nói
-Tiểu Chu, không nghĩ tới võ công của ngươi tiến bộ thần tốc như vậy, mà sao ta thấy đánh với ngươi cảm giác như đánh với hai người thế?
Chu Bá Thông nghe được lời khen thì híp hết cả mắt cười nói
-Haha, dĩ nhiên là vậy rồi, đây là công phu ta dùng thời gian mấy năm để nghĩ ra, nó được gọi là Song thủ hỗ bác, ngươi có muốn học không? Ta dạy cho ngươi rồi chúng ta do tài lại xem thế nào?
Trần Tinh nghe vậy liền đáp
-Ta dùng võ công của ngươi để thắng ngươi thì không có gì hay ho, hay là ta truyền cho ngươi lại một môn khác coi như trao đổi thế nào? Nếu ta thắng ngươi thì ngươi cũng không lớn tiếng chối được chứ?
Hắn dĩ nhiên có dự tính từ trước, Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng đang nằm trong tay hắn cho nên trên giang hồ hoàn toàn không có ai biết được phương pháp tu luyện này, nếu như trong nguyên tác thì Chu Bá Thông học được nên võ công tăng tiến nhanh, thế nhưng hiện tại y chỉ biết được Cửu Âm quyển hạ với các chiêu thức mà thôi, không có nội công phối hợp, uy lực đương nhiên không đủ. Vì sao Trần Tinh không lấy Cửu Âm quyển hạ? Đơn giản là ngoại trừ Cửu Âm Bạch Cốt Trảo giờ đã được hắn cải tiến thành Cửu Âm Hàn Thi Trảo ra những chiêu còn lại không có tác dụng gì đối với hắn cả. Có đi giữ cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
-Này ngươi nghiên cứu trước đi...
Lão ngoan đồng nhận lấy quyển sách, cầm trên tay y bật thốt
-Cửu Âm Chân Kinh! Ngươi...ngươi vì sao có nó?
-Đừng hỏi nhiều nữa, giữ lại mà học đi....
-Được, giờ đến phiên ta dạy ngươi chiêu thức vừa rồi, nó gọi Song Thủ Hỗ Bác, ngươi trước tiên dùng tay trái vẽ hình vuông trong tay phải vẽ hình tròn thử đi.
Hắn đương nhiên biết cái yêu cầu tiền đề này, Trần Tinh không dài dòng bắt đầu vẽ, cái này thật ra luyện tập nhiều, trong lúc vẽ không cần suy nghĩ gì là làm được. Không cần phải khoa trương như trong miêu tả là phải có tâm hồn trong sáng này kia.
-Dĩ? há, không nghĩ tới ngươi có thể làm được, hay hay, ta truyền cho ngươi khẩu quyết luyện tập nghe cho kỹ.
Chu Bá Thông bắt đầu đọc khẩu quyết, chỉ đơn giản vài câu là tâm vô tạp niệm, phân thân giáp kích,..đại loại vậy, hoàn toàn không dính dáng gì với song thủ hỗ bác, nhưng đây lại là điểm mấu chốt.
-Hảo huynh đệ, ngươi nhớ hết rồi chứ? Chúng ta bắt đầu chơi thôi?
Trần Tinh mỉm cười, hắn đáp
-Ngươi gấp như vậy làm gì? Ngươi còn chưa học được quyển sách ta giao cho ngươi, nếu bây giờ ngươi thua há có phải lấy lý do đó đỗ thừa cho thất bại?
-Đúng đúng, ta quên mất, không chơi nữa, ta nghiên cứu nó đây...
Chu Bá Thông chạy lên phía trước rồi bắt đầu vừa đi vừa đọc, hắn không để ý mà tiếp tục suy ngẫm lại nguyên lý vận hành để thành thục thuật phân thân giáo kích này.
Và rồi, đoàn ngươi rốt cuộc cũng tới được lãnh địa Mông Cổ, vừa xuất hiện liền có một đội quân nhân đang lao về phía Trần Tinh bao vây bọn hắn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.