Chương 37: Lễ Giáng Sinh Bất Ổn
Ẩn long
07/08/2023
Sáng hôm sau, mọi người từ biệt ngài Võ Hoàng với những đôi mắt thâm quầng sau khi trải qua một đêm khó quên trong đời. Không một sinh linh nào có thể ngủ được đêm qua với tiếng ngáy kinh thiên động địa của ngài Đại tướng. Dù đã rất cố gắng dùng đủ mọi biện pháp, nhét đủ mọi thứ vào mồm và mũi của ông lão thế nhưng tiếng ngáy vẫn vang vọng, chẳng hiểu từ lỗ nào chui ra.
Khi Long thắc mắc với Ngọc làm cách nào mà mọi người trong doanh trại có thể sống cùng với cha nàng thì Ngọc bảo ổng chỉ ngáy lúc say, những lúc đó, doanh trại sẽ chuyển về căn cứ phụ cách đó khoảng vài cây số. Qua chuyện lần này, mãi về sau không bao giờ Long uống thêm với lão lần nào nữa, mặc cho ông ta có nài nỉ thế nào.
Chiếc trực thăng loạng choạng rời đi trong sự lo lắng của mọi người. Chàng sư huynh của Ngọc vẫn còn bất tỉnh nên Võ Hoàng đành phải cầm lái. Trước lúc khởi hành, ông ta đã đưa cho Long thêm một chiếc huy hiệu được khắc hình đầu trâu, dặn rằng sau một tháng nữa khi trung tâm huấn luyện khai giảng thì mang theo đến trình diện, thời gian và địa điểm chính xác sẽ được Lan thông báo sau.
Mọi người tranh thủ tận hưởng ngày cuối cùng của chuyến du lịch. Sau một màn giao hoan tập thể cùng thành viên mới là cô hiệu trưởng, cả gia đình ôm nhau chìm vào giấc ngủ để bù lại sự mệt mỏi đêm qua.
Xế chiều, Lan đưa mọi người đến sân bay, nàng phải ở lại thu xếp mọi việc nên sẽ về sau. Chuyến du lịch kết thúc với đầy niềm vui và nhiều sự kiện đáng mong đợi.
Vài ngày sau, Lan gọi Long lên văn phòng, cả hai có một cuộc ái ân nồng nhiệt trên tầng cao nhất của ngôi trường. Khi Long vừa bước ra khỏi thang máy, Lan đã đợi sẵn, nàng tươi cười bảo nó vào đợi ở văn phòng. Cậu học trò ngoan ngoãn nghe lời cô hiệu trưởng đáng kính, trên đường đi, nó quay lại thì thấy cô nàng đang hí hoáy bấm gì đó ở bảng điều khiển thang máy, đôi mông ngún nguẩy, lắc lư trông vô cùng đáng yêu.
Long vào trong văn phòng, nó đặt mình ngồi xuống bộ sofa dùng để tiếp khách. Long đảo mắt nhìn quanh một vòng, giờ nó mới có cơ hội ngắm nhìn một lượt nơi làm việc của Lan. Tất cả được sắp xếp ngăn nắp, mùi hương ngọc lan dịu nhẹ thì luôn thoang thoảng trong không khí. Bất chợt, nó trông thấy một thứ thú vị, đó là bộ đồ đầu bếp trắng tinh được xếp ngay ngắn trong một ngăn tủ, đang định tiến đến xem thử thì đã nghe tiếng tằng hắng từ ngoài cửa. Long cười hề hề, nhướng nhướng đôi mắt về phía bộ trang phục ấy thì Lan đỏ mặt, lườm yêu nó một cái.
Nói đoạn, cơ thể nàng từ từ biến đổi, trong phút chốc đã trở thành dáng hình của người phụ nữ gặp nó nơi phòng y tế. Long há hốc mồm kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến khả năng kỳ diệu của nàng. Vài giây sau, Lan lại trở về với diện mạo thật sự của mình, nàng lao vào vòng tay của nó như một chú mèo con mừng đón chủ nhân.
Long giật mình nhưng cũng kịp đón nàng vào lòng, nó hỏi thì Lan bảo vừa nãy đã khóa thang máy rồi, không ai có thể tiến lên tầng này được. Long thích chí cười sảng khoái rồi ngấu nghiến lấy đôi môi thơm ngọt của người tình. Đôi tay nhanh chóng chiếm giữ những cứ điểm quan trọng trên cơ thể ngà ngọc. Long thích thú tận hưởng sự ướt át thấm cả qua lớp tất lưới đen tuyền bao bọc đôi chân của nàng, chà xát một hồi, bàn tay nó nhẹ nhàng xé toạc ra một lỗ to, nhanh chóng luồn lách qua thêm một lớp vải ren mỏng manh, chính thức nắm gọn vùng đầu não sung sướng trong lòng bàn tay, khiến cho kẻ địch nhanh chóng đầu hàng, co giật phun nước tung tóe lên mặt bàn.
Long thích thú cười vang trước sự bất lực, xấu hổ của người tình. Cả hai sau đó thoả thích tận hưởng những khoái lạc ái ân suốt mấy tiếng đồng hồ, nó còn bạo gan bế nàng ra tận dàn khung kính bên ngoài sảnh mà tìm cảm giác mới. Lan cũng chiều lòng cu cậu bởi đây là lớp kính một chiều, từ đối diện không thể thấy được bên trong. Đứng ở nơi cao nhất, Long vừa nắc phầm phập cô hiệu trưởng, vừa ngắm nhìn kiến trúc độc đáo của ngôi trường. Bên dưới đang giờ giải lao, bọn học sinh ngây thơ đùa vui dưới sân, Long cảm giác mình như một nghệ sĩ đang trình diễn kỹ năng trước đông đảo khán giả, điều này càng làm nó phấn khích, cả Lan cũng vậy, nàng rên rỉ liên hồi, không ngừng động viên cậu học trò:
- A…a… a… sướng quá, em địt cô sướng lồn quá Long ơi. Giỏi… a… ưm… giỏi quá, em đúng là học sinh xuất sắc… ưm… hơ… đúng rồi, địt mạnh lên em… cả trường đang ngắm chúng ta kìa… ưm… á… a… a… đúng rồi, mạnh thật… cặc em… đâm tới tận giữa bụng của cô… ưm… hơ… sướng quá… sâu quá… trời ơi… cặc gì mà to quá… dài quá… nóng quá… địt thế này… mới là địt… sướng chết em rồi anh ơi… lồn em… hơ… á… a… a… lại mạnh nữa à… chết… chết em anh ơi… tê lồn… hết rồi… ưm… em lại ra rồi… á… a…. a… a…
Long hơi giảm tốc để cô hiệu trưởng tận hưởng khoái cảm, nửa dưới cô co giật, nước lồn thì chảy xè xè thành tia. Long chỉ cho cô nàng được vài giây rồi lại tiếp tục nắc pành pạch khiến Lan căng người, há hốc miệng. Một cô một trò cứ thế đi vòng quanh cả tầng lầu, cặc nó không một giây nào rời khỏi cơ thể của Lan, khắp nơi đều vương vãi “thành tích” của đôi tình nhân.
Cuộc chiến kết thúc trên chính chiếc ghế bành bên bàn làm việc. Cô hiệu trưởng nhún nhảy, dập mông điên cuồng trên chính nơi mà cô hàng ngày làm việc, chỉ là giờ đây, lớp nệm êm ái đã thay bằng một chiếc cọc gân guốc cắm trên cơ thể chắc khoẻ. Chiếc cọc ấy đang dần dần bành trướng, như muốn xé toang lỗ lồn mềm mại của Lan. Biết người tình sắp đạt cao trào, Lan càng vui sướng, quên hết mệt mỏi mà gia tăng nhịp dập. Long sướng đến phát điên, nó gầm lên sảng khoái rồi ôm chầm lấy cơ thể người tình, lấy lại thế chủ động. Long đứng thẳng dậy, Lan vội vàng vòng tay sau gáy, ghì sát lấy người tình, nàng vẫn cố gắng nhịp nửa thân dưới của mình để duy trì nhịp sướng. Long hít sâu một hơi, nó nắc phầm phập với tốc độ kinh khủng vào cái lỗ đang lơ lửng giữa không trung. Lan lập tức đầu hàng, lỗ lồn nàng bắn nước tưới lên đầu cặc, mép lồn siết chặt lại, bó sát khiến Long sướng đến tê rần đầu óc.
Vậy mà phải hơn 10 phút sau, con rồng gân guốc mới xuất hiện, phun xả đầy một bụng tinh dịch. Lan lúc này đã mềm nhũn, cơ thể hoàn toàn do Long chống đỡ, đón nhận cơn cực sướng của người tình, nàng chỉ còn đủ sức hét lên một tiếng rồi co giật toàn thân, ngất lịm đi trong hạnh phúc.
Nửa tiếng sau, Lan mới hồi tỉnh. Nàng hạnh phúc khi thấy cơ thể mình đã được nam nhân kia lau rửa sạch sẽ, hơi đỏ mặt khi cậu chàng chỉ quấn quanh chiếc khăn tắm cho mình. Lan ngó mọi thứ xung quanh thì tất cả đều ngăn nắp, sạch sẽ, còn người tình thì đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế hiệu trưởng, chân vắt lên bàn. Lan nhà nhàng tiến đến, đặt lên trán cậu học trò một nụ hôn yêu thương. Long choàng tỉnh, nó bế nàng đặt vào lòng, hỏi nhỏ:
- Thế nào, vợ anh có sướng không, sao không ngủ thêm một chút, anh thấy hình như em vừa mệt lắm thì phải.
- Hứ, anh này… sướng chứ sao không, anh cứ như thế ai mà không sướng. em… mấy ngày qua… em nhớ anh lắm.
- Anh cũng vậy, hay là, mình nói với ngài Võ Hoàng, để ổng tính toán cho em về với anh.
- Việc này để em xem sao. Úi, mà quên mất, anh nhắc em mới nhớ… hôm nay em gọi anh lên đây là để đưa anh thông báo triệu tập của khóa đào tạo.
Lan lại đỏ hết mặt, lục tục lôi ra từ ngăn kéo một phong bì tài liệu. Nàng cứ mãi say mê hoan lạc mà suýt nữa quên mất việc chính. Long cười lớn rồi bảo nàng mở ra đọc cho nó nghe, bởi đôi tay cu cậu đang bận bịu phía sau lớp khăn tắm. Nàng liếc yêu cậu học trò tinh nghịch nhưng cũng nhanh chóng chiều lòng cu cậu, theo nội dung trong thông báo thì thời gian tập trung là vào đầu năm mới, địa điểm là một doanh trại ở vùng ngoại ô.
Việc chính đã xong, Long lại cùng nàng lao vào chinh chiến cho thỏa nỗi nhớ mong. Nó còn gọi thêm cả Yến và Hương tham gia, với lý do là có thêm một phong bì thông báo dành cho nàng, cuộc vui vì thế kéo dài đến tận khi ánh chiều tà len vào khung cửa, nơi cả ba cơ thể nóng bỏng đang chống tay vào đấy, ưỡn cao đôi mông chờ đợi đến lượt mình được con cặc nóng ấm ấy đút vào.
Khi cả bọn kéo nhau ra khỏi văn phòng thì trời đã sập tối, sân trường vắng lặng không một bóng người. Lan tạm biệt mọi người rồi lên xe phóng đi, đôi mắt nàng có hơi hoe đỏ vì không nỡ rời xa sau một ngày được hưởng niềm vui thú bên người tình. Về đến nhà, Long nói cho mọi người về những điều được Lan thông báo. Sau một hồi thảo luận, tất cả thống nhất quyết định sẽ để Long và Yến ở lại trung tâm để hiểu thêm cuộc sống quân nhân, chỉ cần về nhà dịp cuối tuần mà thôi.
Những ngày cuối năm ở Sài Gòn trời se se lạnh, những cơn mưa bất chợt cứ… dồn dập xả xuống mọi nẻo đường. Thời tiết làm cho người ta trở nên lười biếng, hôm nay lại là lễ Noel, thế nhưng nhân vật chính của chúng ta lại có mặt trên lớp từ rất sớm, bởi hôm nay cũng là buổi học cuối trước khi bước vào kỳ nghỉ lễ. Đối với Long, đây còn là buổi cuối cùng trước khi nó tạm biệt mái trường để bước vào con đường mới, và người mà nó muốn từ biệt nhất chính là cô bạn gái khả ái, cộc cằn đã ngồi bên cạnh nó trong suốt thời gian vừa qua.
Thế nhưng, đáp lại sự chờ đợi của nó chỉ là sự hiu quạnh, Long bơ vơ một mình nơi chiếc bàn quen thuộc, còn bóng dáng mỹ miều thường ngày đã vắng bóng. Nó thơ thẩn nhìn màn mưa trắng xóa nơi khung cửa sổ, nơi nó vẫn thường trêu chọc nàng mỗi lúc bước qua. Nó cứ thế lặng im nhìn về nơi xa, mặc cho những tà áo dài ướt át, bám sát vào da thịt, lộ rõ nội y đủ màu sắc lần lượt vút qua tầm mắt.
Trong chiếc hộc bàn của cô bé vẫn còn để sẵn một xấp giấy nhỏ mà cô thường dùng để viết nên những lời “yêu thương” chan chứa dành cho nó. Long bồi hồi lấy ra xem thử, bất ngờ thay, trên đó đã có sẵn nét bút của Ái, vẫn như thế, chỉ vẻn vẹn một chữ “CHÀO”, khác chăng là có thêm một trái tim nho nhỏ kế bên. Long ôm thắc mắc, nó gọi cho Lan hỏi thăm thì nàng bảo là đêm qua có nhận được email đơn xin thôi học của cô bé, chưa kịp thông báo cho Long thì nó đã gọi.
Long ngẩn ra một hồi, chẳng biết sau này có còn gặp lại dáng vẻ thướt tha, đôi mắt long lanh cùng gương mặt bí ẩn sau lớp khăn voan ấy nữa hay không, Nó ngẩn ngơ suốt buổi học ngày hôm ấy, chẳng buồn thông báo cho bạn bè việc mình cũng sắp thôi học. Nó cẩn thận cất tập giấy còn vương mùi hương dịu dàng của Ái vào ngăn cặp, mong rằng sẽ có duyên gặp lại.
Tan học, nó và Yến nhìn lại khung cảnh thân thuộc một lần nữa rồi mới phóng vút đi, nơi này dù sao cũng mang lại những kỉ niệm khó quên về một thời cắp sách đến trường.
Đêm hôm ấy cũng là lễ giáng sinh, Long và Yến nhanh chóng rũ sạch những bùi ngùi mà cùng với mọi người hoà vào không khí lễ hội tưng bừng trên hòn đảo nhỏ. Những mỹ nhân của nó đều tề tựu đầy đủ, cả cô hiệu trưởng đáng yêu. Tất cả đều chỉ mặc trên người bộ đồ “bà già noel” đỏ thắm, đủ mọi kiểu dáng, phụ kiện thế nhưng đều có điểm chung là phô bày da thịt, hai chị em Loan và Phụng còn chơi lớn, chỉ có 2 mảnh đồ lót che lấy điểm nhạy cảm.
Long như lạc vào chốn thần tiên, nó quên béng hết mọi buồn phiền. Nó phóng vào nhà rồi trở ra với độc một chiếc quần boxer và chiếc mũ đặc trưng của ông già noel được Phụng chuẩn bị sẵn trong phòng, Yến thì còn thê thảm hơn, do về trễ nên chỉ còn độc nhất một bộ đồ… à không, phải nói là một bộ dây quấn quanh cơ thể, đầu ti và khe lồn chỉ được che đậy bởi những miếng vải vừa khít với kích cỡ của chúng. Khi bước ra sân, gương mặt nàng như bị hoà cùng sắc đỏ chủ đề của buổi tiệc.
Tiệc tùng và những màn hoan lạc cứ thế diễn ra như một quy luật tự nhiên. Chiều hôm sau, khi tất cả đã hồi phục sức lực, quây quần bên phòng khách sau bữa ăn thịnh soạn, Phụng kéo Long vào phòng thí nghiệm, sau đó vài phút, cả hai mang ra một chiếc rương trông cũ kỹ nhưng có vẻ vô cùng bền chắc.
Loan thấy hai mẹ con mang ra thứ kia thì vội vàng lên tiếng:
- Chị… mẹ đã dặn…
- Chị biết. Thực ra chị cũng có kế hoạch khác, nhất là từ khi gặp được cô bé Ngọc kia. Nhưng mà thời gian cũng không có nhiều, nếu cùng là mạo hiểm thì chị nghĩ chẳng thà ngay từ bây giờ. - Phụng ngắt lời cô em rồi nói một mạch.
Mọi người trong phòng đều ngơ ngác, Loan thì trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi cũng gật gù ra vẻ đồng ý. Lúc này, Phụng mới giải thích với mọi người:
- Chúng ta đều hiểu rằng, việc tiến lên hòn đảo kia là vô cùng hung hiểm, cho dù Long được chúng ta bảo vệ, nhưng cũng không thể nói trước điều gì.
Mọi người đều gật gù đồng ý, Phụng nói tiếp:
- Cách bảo vệ tốt nhất là khiến cho Long mạnh lên. Điều này không thể một sớm một chiều, trừ khi…
- Trừ khi Long được hấp thu thêm các nguồn dị năng. - Yến nhanh nhảu tiếp lời.
Phụng mỉm cười với nàng dâu sáng dạ, nàng tiếp tục giải thích:
- Đúng vậy, và chúng ta đều biết "việc ấy" diễn ra như thế nào và cần có "nguyên liệu" - Phụng vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh những chỗ quan trọng khiến cho mọi người cười khúc khích, cậu chàng thì gãi đầu gãi tai ra chiều vô tội.
- Vừa rồi, khi em và Loan về Phượng Sào và hỏi ý mẹ, bà ấy đã nói vẫn chưa có ghi chép nào xác thực khả năng của anh, chỉ có thể tiếp tục kiểm tra bằng thực tế. - Loan quay sang nói với Long.
- Ừm, thế nhưng việc tìm kiếm "nguyên liệu" cũng không dễ dàng gì. Gần đây nhất, chỉ có bé Ngọc là sở hữu năng lượng thuộc tính Kim, em đã dò xét nhiều lần, rõ nhất là khi anh thi lực tay với cô bé, lúc ấy, nàng ta đã định sử dụng năng lượng tiềm ẩn ấy nhưng đã bị ngài Võ Hoàng ngăn lại. - Phụng tiếp lời cô em và mau chóng đưa cô nàng phổng phao kia vào tầm ngắm.
- Ơ… cô ấy… ừm, đúng là anh cũng có cảm nhận dao động của những tinh cầu năng lượng trong người khi ở gần cô ta. Vậy…
- Hứ… vậy cái gì, để anh đạt được cô ta thì chắc còn lâu, chưa kể ông lão quái vật kia cũng không dễ dàng cho anh toại nguyện đâu, ở đó mà tưởng bở - Hồng phụ hoạ, dập tắt suy nghĩ đê hèn nhen nhóm trong đầu cu cậu.
Cả hội phụ nữ cười vang, Long xấu hổ lại gãi đầu gãi tai, cười giả lã.
- Thế… giờ thì sao, khóa huấn luyện cũng sắp bắt đầu rồi. Vào đấy thì Long đâu còn cơ hội đuổi ong bắt bướm, chỉ toàn một đám đấu kiếm với nhau qua ngày thôi. - Lan tiếp tục trêu chọc người tình khiến cho cả hội lại một phen cười khoái trá.
Phụng lúc này mới tiếp tục câu chuyện của mình:
- Ừm, thế nên chị mới quyết định không nghe lời mẹ mà thử một phen.
Nói rồi, nàng quẳng chiếc chìa khoá cho Long, ra hiệu nó mở chiếc rương ra. Trong lúc cậu chàng đang hí hoáy thì nàng tiếp tục giải thích:
- Mẹ đã dặn là khi nào chúng ta một lần nữa kiểm chứng khả năng hấp thu năng lượng của Long thì mới cho ảnh tiếp xúc với vật này. Đó là… Úi…
Phụng hốt hoảng dừng lại giữa chừng. Bởi sau những tiếng lách cách mở khoá, chiếc nắp hòm mở tung, bên trong ánh lên một vầng sáng màu nâu. Ánh sáng ấy quét qua một lượt cơ thể Long rồi một vật không xác định bên trong phóng thẳng vào khoang miệng đang há hốc ngạc nhiên của nó, nhanh đến mức một cao thủ như Long không kịp nhận biết.
Long bắn người ra sau theo phản xạ nhưng đã muộn, Hồng như tia chớp xuất hiện bên cạnh cậu, định tung một cú đấm cho Long nôn ra vật kia nhưng Loan đã kịp ngăn cản.
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, các cao thủ như Hồng, Phụng, Loan còn kịp phản ứng chứ các nàng còn lại thì chỉ có thể đứng nhìn.
Căn phòng khách lặng im không một tiếng động. Ai cũng nín thở trông theo tình trạng của người chồng yêu quý.
Khi Long thắc mắc với Ngọc làm cách nào mà mọi người trong doanh trại có thể sống cùng với cha nàng thì Ngọc bảo ổng chỉ ngáy lúc say, những lúc đó, doanh trại sẽ chuyển về căn cứ phụ cách đó khoảng vài cây số. Qua chuyện lần này, mãi về sau không bao giờ Long uống thêm với lão lần nào nữa, mặc cho ông ta có nài nỉ thế nào.
Chiếc trực thăng loạng choạng rời đi trong sự lo lắng của mọi người. Chàng sư huynh của Ngọc vẫn còn bất tỉnh nên Võ Hoàng đành phải cầm lái. Trước lúc khởi hành, ông ta đã đưa cho Long thêm một chiếc huy hiệu được khắc hình đầu trâu, dặn rằng sau một tháng nữa khi trung tâm huấn luyện khai giảng thì mang theo đến trình diện, thời gian và địa điểm chính xác sẽ được Lan thông báo sau.
Mọi người tranh thủ tận hưởng ngày cuối cùng của chuyến du lịch. Sau một màn giao hoan tập thể cùng thành viên mới là cô hiệu trưởng, cả gia đình ôm nhau chìm vào giấc ngủ để bù lại sự mệt mỏi đêm qua.
Xế chiều, Lan đưa mọi người đến sân bay, nàng phải ở lại thu xếp mọi việc nên sẽ về sau. Chuyến du lịch kết thúc với đầy niềm vui và nhiều sự kiện đáng mong đợi.
Vài ngày sau, Lan gọi Long lên văn phòng, cả hai có một cuộc ái ân nồng nhiệt trên tầng cao nhất của ngôi trường. Khi Long vừa bước ra khỏi thang máy, Lan đã đợi sẵn, nàng tươi cười bảo nó vào đợi ở văn phòng. Cậu học trò ngoan ngoãn nghe lời cô hiệu trưởng đáng kính, trên đường đi, nó quay lại thì thấy cô nàng đang hí hoáy bấm gì đó ở bảng điều khiển thang máy, đôi mông ngún nguẩy, lắc lư trông vô cùng đáng yêu.
Long vào trong văn phòng, nó đặt mình ngồi xuống bộ sofa dùng để tiếp khách. Long đảo mắt nhìn quanh một vòng, giờ nó mới có cơ hội ngắm nhìn một lượt nơi làm việc của Lan. Tất cả được sắp xếp ngăn nắp, mùi hương ngọc lan dịu nhẹ thì luôn thoang thoảng trong không khí. Bất chợt, nó trông thấy một thứ thú vị, đó là bộ đồ đầu bếp trắng tinh được xếp ngay ngắn trong một ngăn tủ, đang định tiến đến xem thử thì đã nghe tiếng tằng hắng từ ngoài cửa. Long cười hề hề, nhướng nhướng đôi mắt về phía bộ trang phục ấy thì Lan đỏ mặt, lườm yêu nó một cái.
Nói đoạn, cơ thể nàng từ từ biến đổi, trong phút chốc đã trở thành dáng hình của người phụ nữ gặp nó nơi phòng y tế. Long há hốc mồm kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến khả năng kỳ diệu của nàng. Vài giây sau, Lan lại trở về với diện mạo thật sự của mình, nàng lao vào vòng tay của nó như một chú mèo con mừng đón chủ nhân.
Long giật mình nhưng cũng kịp đón nàng vào lòng, nó hỏi thì Lan bảo vừa nãy đã khóa thang máy rồi, không ai có thể tiến lên tầng này được. Long thích chí cười sảng khoái rồi ngấu nghiến lấy đôi môi thơm ngọt của người tình. Đôi tay nhanh chóng chiếm giữ những cứ điểm quan trọng trên cơ thể ngà ngọc. Long thích thú tận hưởng sự ướt át thấm cả qua lớp tất lưới đen tuyền bao bọc đôi chân của nàng, chà xát một hồi, bàn tay nó nhẹ nhàng xé toạc ra một lỗ to, nhanh chóng luồn lách qua thêm một lớp vải ren mỏng manh, chính thức nắm gọn vùng đầu não sung sướng trong lòng bàn tay, khiến cho kẻ địch nhanh chóng đầu hàng, co giật phun nước tung tóe lên mặt bàn.
Long thích thú cười vang trước sự bất lực, xấu hổ của người tình. Cả hai sau đó thoả thích tận hưởng những khoái lạc ái ân suốt mấy tiếng đồng hồ, nó còn bạo gan bế nàng ra tận dàn khung kính bên ngoài sảnh mà tìm cảm giác mới. Lan cũng chiều lòng cu cậu bởi đây là lớp kính một chiều, từ đối diện không thể thấy được bên trong. Đứng ở nơi cao nhất, Long vừa nắc phầm phập cô hiệu trưởng, vừa ngắm nhìn kiến trúc độc đáo của ngôi trường. Bên dưới đang giờ giải lao, bọn học sinh ngây thơ đùa vui dưới sân, Long cảm giác mình như một nghệ sĩ đang trình diễn kỹ năng trước đông đảo khán giả, điều này càng làm nó phấn khích, cả Lan cũng vậy, nàng rên rỉ liên hồi, không ngừng động viên cậu học trò:
- A…a… a… sướng quá, em địt cô sướng lồn quá Long ơi. Giỏi… a… ưm… giỏi quá, em đúng là học sinh xuất sắc… ưm… hơ… đúng rồi, địt mạnh lên em… cả trường đang ngắm chúng ta kìa… ưm… á… a… a… đúng rồi, mạnh thật… cặc em… đâm tới tận giữa bụng của cô… ưm… hơ… sướng quá… sâu quá… trời ơi… cặc gì mà to quá… dài quá… nóng quá… địt thế này… mới là địt… sướng chết em rồi anh ơi… lồn em… hơ… á… a… a… lại mạnh nữa à… chết… chết em anh ơi… tê lồn… hết rồi… ưm… em lại ra rồi… á… a…. a… a…
Long hơi giảm tốc để cô hiệu trưởng tận hưởng khoái cảm, nửa dưới cô co giật, nước lồn thì chảy xè xè thành tia. Long chỉ cho cô nàng được vài giây rồi lại tiếp tục nắc pành pạch khiến Lan căng người, há hốc miệng. Một cô một trò cứ thế đi vòng quanh cả tầng lầu, cặc nó không một giây nào rời khỏi cơ thể của Lan, khắp nơi đều vương vãi “thành tích” của đôi tình nhân.
Cuộc chiến kết thúc trên chính chiếc ghế bành bên bàn làm việc. Cô hiệu trưởng nhún nhảy, dập mông điên cuồng trên chính nơi mà cô hàng ngày làm việc, chỉ là giờ đây, lớp nệm êm ái đã thay bằng một chiếc cọc gân guốc cắm trên cơ thể chắc khoẻ. Chiếc cọc ấy đang dần dần bành trướng, như muốn xé toang lỗ lồn mềm mại của Lan. Biết người tình sắp đạt cao trào, Lan càng vui sướng, quên hết mệt mỏi mà gia tăng nhịp dập. Long sướng đến phát điên, nó gầm lên sảng khoái rồi ôm chầm lấy cơ thể người tình, lấy lại thế chủ động. Long đứng thẳng dậy, Lan vội vàng vòng tay sau gáy, ghì sát lấy người tình, nàng vẫn cố gắng nhịp nửa thân dưới của mình để duy trì nhịp sướng. Long hít sâu một hơi, nó nắc phầm phập với tốc độ kinh khủng vào cái lỗ đang lơ lửng giữa không trung. Lan lập tức đầu hàng, lỗ lồn nàng bắn nước tưới lên đầu cặc, mép lồn siết chặt lại, bó sát khiến Long sướng đến tê rần đầu óc.
Vậy mà phải hơn 10 phút sau, con rồng gân guốc mới xuất hiện, phun xả đầy một bụng tinh dịch. Lan lúc này đã mềm nhũn, cơ thể hoàn toàn do Long chống đỡ, đón nhận cơn cực sướng của người tình, nàng chỉ còn đủ sức hét lên một tiếng rồi co giật toàn thân, ngất lịm đi trong hạnh phúc.
Nửa tiếng sau, Lan mới hồi tỉnh. Nàng hạnh phúc khi thấy cơ thể mình đã được nam nhân kia lau rửa sạch sẽ, hơi đỏ mặt khi cậu chàng chỉ quấn quanh chiếc khăn tắm cho mình. Lan ngó mọi thứ xung quanh thì tất cả đều ngăn nắp, sạch sẽ, còn người tình thì đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế hiệu trưởng, chân vắt lên bàn. Lan nhà nhàng tiến đến, đặt lên trán cậu học trò một nụ hôn yêu thương. Long choàng tỉnh, nó bế nàng đặt vào lòng, hỏi nhỏ:
- Thế nào, vợ anh có sướng không, sao không ngủ thêm một chút, anh thấy hình như em vừa mệt lắm thì phải.
- Hứ, anh này… sướng chứ sao không, anh cứ như thế ai mà không sướng. em… mấy ngày qua… em nhớ anh lắm.
- Anh cũng vậy, hay là, mình nói với ngài Võ Hoàng, để ổng tính toán cho em về với anh.
- Việc này để em xem sao. Úi, mà quên mất, anh nhắc em mới nhớ… hôm nay em gọi anh lên đây là để đưa anh thông báo triệu tập của khóa đào tạo.
Lan lại đỏ hết mặt, lục tục lôi ra từ ngăn kéo một phong bì tài liệu. Nàng cứ mãi say mê hoan lạc mà suýt nữa quên mất việc chính. Long cười lớn rồi bảo nàng mở ra đọc cho nó nghe, bởi đôi tay cu cậu đang bận bịu phía sau lớp khăn tắm. Nàng liếc yêu cậu học trò tinh nghịch nhưng cũng nhanh chóng chiều lòng cu cậu, theo nội dung trong thông báo thì thời gian tập trung là vào đầu năm mới, địa điểm là một doanh trại ở vùng ngoại ô.
Việc chính đã xong, Long lại cùng nàng lao vào chinh chiến cho thỏa nỗi nhớ mong. Nó còn gọi thêm cả Yến và Hương tham gia, với lý do là có thêm một phong bì thông báo dành cho nàng, cuộc vui vì thế kéo dài đến tận khi ánh chiều tà len vào khung cửa, nơi cả ba cơ thể nóng bỏng đang chống tay vào đấy, ưỡn cao đôi mông chờ đợi đến lượt mình được con cặc nóng ấm ấy đút vào.
Khi cả bọn kéo nhau ra khỏi văn phòng thì trời đã sập tối, sân trường vắng lặng không một bóng người. Lan tạm biệt mọi người rồi lên xe phóng đi, đôi mắt nàng có hơi hoe đỏ vì không nỡ rời xa sau một ngày được hưởng niềm vui thú bên người tình. Về đến nhà, Long nói cho mọi người về những điều được Lan thông báo. Sau một hồi thảo luận, tất cả thống nhất quyết định sẽ để Long và Yến ở lại trung tâm để hiểu thêm cuộc sống quân nhân, chỉ cần về nhà dịp cuối tuần mà thôi.
Những ngày cuối năm ở Sài Gòn trời se se lạnh, những cơn mưa bất chợt cứ… dồn dập xả xuống mọi nẻo đường. Thời tiết làm cho người ta trở nên lười biếng, hôm nay lại là lễ Noel, thế nhưng nhân vật chính của chúng ta lại có mặt trên lớp từ rất sớm, bởi hôm nay cũng là buổi học cuối trước khi bước vào kỳ nghỉ lễ. Đối với Long, đây còn là buổi cuối cùng trước khi nó tạm biệt mái trường để bước vào con đường mới, và người mà nó muốn từ biệt nhất chính là cô bạn gái khả ái, cộc cằn đã ngồi bên cạnh nó trong suốt thời gian vừa qua.
Thế nhưng, đáp lại sự chờ đợi của nó chỉ là sự hiu quạnh, Long bơ vơ một mình nơi chiếc bàn quen thuộc, còn bóng dáng mỹ miều thường ngày đã vắng bóng. Nó thơ thẩn nhìn màn mưa trắng xóa nơi khung cửa sổ, nơi nó vẫn thường trêu chọc nàng mỗi lúc bước qua. Nó cứ thế lặng im nhìn về nơi xa, mặc cho những tà áo dài ướt át, bám sát vào da thịt, lộ rõ nội y đủ màu sắc lần lượt vút qua tầm mắt.
Trong chiếc hộc bàn của cô bé vẫn còn để sẵn một xấp giấy nhỏ mà cô thường dùng để viết nên những lời “yêu thương” chan chứa dành cho nó. Long bồi hồi lấy ra xem thử, bất ngờ thay, trên đó đã có sẵn nét bút của Ái, vẫn như thế, chỉ vẻn vẹn một chữ “CHÀO”, khác chăng là có thêm một trái tim nho nhỏ kế bên. Long ôm thắc mắc, nó gọi cho Lan hỏi thăm thì nàng bảo là đêm qua có nhận được email đơn xin thôi học của cô bé, chưa kịp thông báo cho Long thì nó đã gọi.
Long ngẩn ra một hồi, chẳng biết sau này có còn gặp lại dáng vẻ thướt tha, đôi mắt long lanh cùng gương mặt bí ẩn sau lớp khăn voan ấy nữa hay không, Nó ngẩn ngơ suốt buổi học ngày hôm ấy, chẳng buồn thông báo cho bạn bè việc mình cũng sắp thôi học. Nó cẩn thận cất tập giấy còn vương mùi hương dịu dàng của Ái vào ngăn cặp, mong rằng sẽ có duyên gặp lại.
Tan học, nó và Yến nhìn lại khung cảnh thân thuộc một lần nữa rồi mới phóng vút đi, nơi này dù sao cũng mang lại những kỉ niệm khó quên về một thời cắp sách đến trường.
Đêm hôm ấy cũng là lễ giáng sinh, Long và Yến nhanh chóng rũ sạch những bùi ngùi mà cùng với mọi người hoà vào không khí lễ hội tưng bừng trên hòn đảo nhỏ. Những mỹ nhân của nó đều tề tựu đầy đủ, cả cô hiệu trưởng đáng yêu. Tất cả đều chỉ mặc trên người bộ đồ “bà già noel” đỏ thắm, đủ mọi kiểu dáng, phụ kiện thế nhưng đều có điểm chung là phô bày da thịt, hai chị em Loan và Phụng còn chơi lớn, chỉ có 2 mảnh đồ lót che lấy điểm nhạy cảm.
Long như lạc vào chốn thần tiên, nó quên béng hết mọi buồn phiền. Nó phóng vào nhà rồi trở ra với độc một chiếc quần boxer và chiếc mũ đặc trưng của ông già noel được Phụng chuẩn bị sẵn trong phòng, Yến thì còn thê thảm hơn, do về trễ nên chỉ còn độc nhất một bộ đồ… à không, phải nói là một bộ dây quấn quanh cơ thể, đầu ti và khe lồn chỉ được che đậy bởi những miếng vải vừa khít với kích cỡ của chúng. Khi bước ra sân, gương mặt nàng như bị hoà cùng sắc đỏ chủ đề của buổi tiệc.
Tiệc tùng và những màn hoan lạc cứ thế diễn ra như một quy luật tự nhiên. Chiều hôm sau, khi tất cả đã hồi phục sức lực, quây quần bên phòng khách sau bữa ăn thịnh soạn, Phụng kéo Long vào phòng thí nghiệm, sau đó vài phút, cả hai mang ra một chiếc rương trông cũ kỹ nhưng có vẻ vô cùng bền chắc.
Loan thấy hai mẹ con mang ra thứ kia thì vội vàng lên tiếng:
- Chị… mẹ đã dặn…
- Chị biết. Thực ra chị cũng có kế hoạch khác, nhất là từ khi gặp được cô bé Ngọc kia. Nhưng mà thời gian cũng không có nhiều, nếu cùng là mạo hiểm thì chị nghĩ chẳng thà ngay từ bây giờ. - Phụng ngắt lời cô em rồi nói một mạch.
Mọi người trong phòng đều ngơ ngác, Loan thì trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi cũng gật gù ra vẻ đồng ý. Lúc này, Phụng mới giải thích với mọi người:
- Chúng ta đều hiểu rằng, việc tiến lên hòn đảo kia là vô cùng hung hiểm, cho dù Long được chúng ta bảo vệ, nhưng cũng không thể nói trước điều gì.
Mọi người đều gật gù đồng ý, Phụng nói tiếp:
- Cách bảo vệ tốt nhất là khiến cho Long mạnh lên. Điều này không thể một sớm một chiều, trừ khi…
- Trừ khi Long được hấp thu thêm các nguồn dị năng. - Yến nhanh nhảu tiếp lời.
Phụng mỉm cười với nàng dâu sáng dạ, nàng tiếp tục giải thích:
- Đúng vậy, và chúng ta đều biết "việc ấy" diễn ra như thế nào và cần có "nguyên liệu" - Phụng vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh những chỗ quan trọng khiến cho mọi người cười khúc khích, cậu chàng thì gãi đầu gãi tai ra chiều vô tội.
- Vừa rồi, khi em và Loan về Phượng Sào và hỏi ý mẹ, bà ấy đã nói vẫn chưa có ghi chép nào xác thực khả năng của anh, chỉ có thể tiếp tục kiểm tra bằng thực tế. - Loan quay sang nói với Long.
- Ừm, thế nhưng việc tìm kiếm "nguyên liệu" cũng không dễ dàng gì. Gần đây nhất, chỉ có bé Ngọc là sở hữu năng lượng thuộc tính Kim, em đã dò xét nhiều lần, rõ nhất là khi anh thi lực tay với cô bé, lúc ấy, nàng ta đã định sử dụng năng lượng tiềm ẩn ấy nhưng đã bị ngài Võ Hoàng ngăn lại. - Phụng tiếp lời cô em và mau chóng đưa cô nàng phổng phao kia vào tầm ngắm.
- Ơ… cô ấy… ừm, đúng là anh cũng có cảm nhận dao động của những tinh cầu năng lượng trong người khi ở gần cô ta. Vậy…
- Hứ… vậy cái gì, để anh đạt được cô ta thì chắc còn lâu, chưa kể ông lão quái vật kia cũng không dễ dàng cho anh toại nguyện đâu, ở đó mà tưởng bở - Hồng phụ hoạ, dập tắt suy nghĩ đê hèn nhen nhóm trong đầu cu cậu.
Cả hội phụ nữ cười vang, Long xấu hổ lại gãi đầu gãi tai, cười giả lã.
- Thế… giờ thì sao, khóa huấn luyện cũng sắp bắt đầu rồi. Vào đấy thì Long đâu còn cơ hội đuổi ong bắt bướm, chỉ toàn một đám đấu kiếm với nhau qua ngày thôi. - Lan tiếp tục trêu chọc người tình khiến cho cả hội lại một phen cười khoái trá.
Phụng lúc này mới tiếp tục câu chuyện của mình:
- Ừm, thế nên chị mới quyết định không nghe lời mẹ mà thử một phen.
Nói rồi, nàng quẳng chiếc chìa khoá cho Long, ra hiệu nó mở chiếc rương ra. Trong lúc cậu chàng đang hí hoáy thì nàng tiếp tục giải thích:
- Mẹ đã dặn là khi nào chúng ta một lần nữa kiểm chứng khả năng hấp thu năng lượng của Long thì mới cho ảnh tiếp xúc với vật này. Đó là… Úi…
Phụng hốt hoảng dừng lại giữa chừng. Bởi sau những tiếng lách cách mở khoá, chiếc nắp hòm mở tung, bên trong ánh lên một vầng sáng màu nâu. Ánh sáng ấy quét qua một lượt cơ thể Long rồi một vật không xác định bên trong phóng thẳng vào khoang miệng đang há hốc ngạc nhiên của nó, nhanh đến mức một cao thủ như Long không kịp nhận biết.
Long bắn người ra sau theo phản xạ nhưng đã muộn, Hồng như tia chớp xuất hiện bên cạnh cậu, định tung một cú đấm cho Long nôn ra vật kia nhưng Loan đã kịp ngăn cản.
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, các cao thủ như Hồng, Phụng, Loan còn kịp phản ứng chứ các nàng còn lại thì chỉ có thể đứng nhìn.
Căn phòng khách lặng im không một tiếng động. Ai cũng nín thở trông theo tình trạng của người chồng yêu quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.