Nghịch Thế Chân Long

Chương 14: Nhà Có Khách

Ẩn long

28/07/2023

Ò… tiếng con gà gáy sảng vừa cất lên đã bỗng dưng im bặt. Bên trong căn phòng đầy hoa, đôi bạn trẻ vẫn say sưa trong giấc mộng. Cô gái bé bỏng đã leo hẳn lên người chàng trai mà ngủ ngon lành, thỉnh thoảng, đầu nàng lại gục gặc dụi vào bờ ngực săn chắc bên dưới.

“Rầm”… Cánh cửa phòng mở toang kèm theo âm thanh vang dội. Rồi một tiếng cười giòn tan tiếp nối khiến cặp đôi đang trần truồng bên trong hoảng hồn che che đậy đậy.

- Hà… hà… bắt quả tang nhé… hết chối nhé… hà… hà… chị Phụng ơi, trong này, vào mà xem con trai chị này…

Thế rồi một bóng dáng yêu kiều lại xuất hiện nơi khung cửa. Hai cơ thể quyến rũ, ưỡn ẹo tiến về hiện trường vụ bắt gian tại trận. Nhi lúc này đã rút người lại phía sau tấm lưng vững chãi của tên gian phu. Còn hắn thì cười toe toét gãi gãi đầu như đứa học trò lì lợm đang trơ mặt ra không thèm nhận lỗi.

Vừa lơ đễnh chớp mắt một cái, Long đã cảm thấy hơi thở của Hồng phía sau lưng. Nàng xốc lấy cô gái nhỏ đang vụng về ẩn nấp đặt lên vai rồi phóng vút về chỗ cũ. Long chỉ còn thấy đôi chân nhỏ nhắn và bờ mông tròn lẳn của Nhi buông dài từ vai người dì nóng bỏng.

- Chát… hư này… chát… hư này… chát… con nít quỷ này… chát… thắt nơ làm quà này… chát… dụ dỗ con nít này… chát…

- UI… hu… hu… đau quá… ui… Long ơi… cứu em… ui… chị ơi… em… cũng là con nít mà… ui…

Hồng liên tiếp tét vào mông cô bé. Long lúc này cũng không thể giúp được gì, bởi nó và cậu em đang đối mặt với màn tra khảo của mẹ.

- Hừm… sướng nhỉ, dám lẻn mẹ ăn vụng à. Con có biết là tối qua con liều mạng đến mức nào không?

- Dạ, con… ưm… con biết lỗi rồi… ưm… mẹ bóp mạnh, con đau…

- Hứ… cái thứ này mà cũng biết đau à… đêm qua nó dũng mãnh lắm mà…

- Ưm… đau đấy mẹ… ưm…

- Hừm, lần này là con may mắn đấy, giờ thì oai rồi, nhưng sau này, nhớ không được liều lĩnh khi chưa đủ sức mạnh, biết không?

- Dạ… ưm… ưm… đúng rồi, như thế… ưm, sướng… ai ui…

Phụng sục cho nó vài cái, rồi co tay búng một cái póc vào thân cặc làm nó giật tưng tưng.

Hồng bên này cũng đã ngưng hình phạt dành cho nàng dâm phụ bé bỏng. Trước khi thả cô bé về lại với vòng tay của Long, nàng cũng không quên tinh nghịch vuốt mạnh vào chiếc đuôi xinh xắn làm cho Nhi rên xiết một hồi rồi xấu hổ núp vào lồng ngực Long.

Hai người phụ nữ quyền lực cười khanh khách khi đôi bạn trẻ lúi húi mặc lại quần áo. Ít lâu sau, tất cả đã cùng quây quần vui vẻ bên bàn ăn thịnh soạn, nổi bật chính giữa là nồi lẩu gà thơm phức được Thanh chuẩn bị.

Buổi tập luyện của Long và Hồng cũng diễn ra theo như giáo trình vạch sẵn, chỉ có điều, người dì đã yêu thương phế bỏ cùng lúc cả tứ chi của nó chứ không phải một tay như đã nói. Lý do là "chắc nó làm được".

Kết quả là buổi tập kết thúc với gương mặt xanh ngắt của Hồng, Nhi và Long khi mà cu cậu cứ phải đi bằng hai tay và ăn tối bằng chân. Mãi đến giữa khuya, bằng nỗ lực của mình, Long mới thành công hoàn toàn làm chủ tứ chi của mình.

Đêm hôm đó cũng không có hoạt động ái ân nào diễn ra bởi tình trạng dở khóc dở cười của nó, còn Hồng và Phụng sau bữa ăn cũng mất dạng trong căn phòng mà nghe Phụng bảo là chấp hành gia pháp. Bé Nhi cũng mệt mỏi sau một đêm hầu hạ Long mà say sưa ôm nó ngủ.

Một ngày mới lại đến, mai đã là sinh nhật của Long, thế nên ngày này nó thấy mọi người theo chỉ đạo của Phụng, tất bật chạy tới chạy lui dường như đang chuẩn bị cho một kế hoạch nào đó của nàng.

Long không được tham gia nên nó một mình tập luyện ngoài sân. Phương pháp rèn luyện của Hồng đã bị Phụng cấm tiệt nên nó chỉ vận động cơ bản với cường độ tăng cao. Cuối buổi tập, nó bắt đầu kiểm tra thành quả của việc luyện khí mấy hôm nay.

Rất nhanh, Long dồn khí lực vào cánh tay phải rồi vung một quyền. Chiếc đĩa với những vòng tròn trắng đỏ xen kẽ và ngôi sao ở giữa, gắn trên hình nhân mà nó vẫn dùng để tập luyện hàng ngày lập tức hõm vào một lỗ hình nắm đấm.

Long cũng bất ngờ với sức mạnh của mình. Cái đĩa ấy đã hứng chịu biết bao sức mạnh của nó mà lâu nay không hề suy suyển. Long thích thú, nó tiếp tục chia khí lực vào đôi chân, phóng lên không trung rồi treo mình lơ lửng. Nó gầm lên một tiếng, vung tay về hướng ngọn cây cao nhất. Lần này, Long để cho kình lực phóng xuất ra ngoài bằng một tuyệt kỹ được Hồng truyền dạy "Sóng tình".

Chẳng biết thiên tài nào đã đặt ra cái tên mỹ miều như vậy cho một đòn thế sát thủ. Chỉ biết, từ những cơ bắp cuồn cuộn đang vặn xoắn không khí kia phát ra kình lực xoáy thẳng về phía ngọn cây xa tít.

- Rầm … xoạch, bộp.



Long nhẹ nhàng tiếp đất, nó đang vui sướng vì đã đạt khoảng cách phát kình xa gấp 5 lần trước đây. Rồi đột nhiên, nó đưa tay gãi gãi cằm ngẫm nghĩ về điều gì đó không đúng.

- Dư một tiếng bộp.

Nói rồi nó phóng người vun vút về phía phát ra âm thanh khác thường đó. Long dừng lại trước một thi thể, à không, cơ thể đang dang rộng tay chân, mặt cắm xuống đất. Vừa định tiến đến thì quần nó đã bị kéo lại, rồi cả cơ thể bị giật ngược về phía sau.

Long vừa đứng vững lại thì Hồng đã ngồi bên kẻ lạ mặt. Nàng xoay ngang cơ thể ấy rồi đưa tay lên mũi, bị che khuất nên Long cũng chẳng nhìn thấy mặt mũi, chỉ nghe Hồng thỏ thẻ:

- May quá, còn thở. Đã bảo đến bình thường mà cứ thích bày trò. Chà… cũng lớn ra phết rồi nhỉ.

Nói rồi Hồng xóc cơ thể ấy lên, giũ giũ cho bụi đất rơi ra sau đó quẳng về phía Long.

- Mang về - Hồng nói gọn lỏn rồi biến mất.

Trên đôi tay rắn rỏi của Long lúc này là một cơ thể mềm mại trong bộ sườn xám lấy sắc đỏ làm chủ đạo. Bụi đất lấm lem không thể che đi gương mặt dâm đãng… à không, dâm đãng đang là nét mặt của nó, còn cô gái tội nghiệp kia sở hữu diện mạo quý phái pha chút uy nghiêm.

Mái tóc màu nâu đỏ suôn mượt, phủ qua cánh tay Long buông dài chấm đất. Bờ mi cong vút cùng đôi chân mày thanh mảnh tọa lạc trên đôi mắt đang nhắm nghiền, dù rằng một bên có hơi ẩn ẩn sắc tím. Long cũng không quan tâm nhiều lắm, nó cho rằng đó cũng chỉ là một điểm nhấn cho dung nhan yêu kiều kia. Cái nó đang tập trung lúc này là thứ đang phập phồng bên dưới.

Nó dành một lời tri ân và khâm phục cho thiên tài đã tạo nên bộ trang phục này. Thiên tài ấy, rõ ràng không hề có ý định che đậy đôi gò bồng đảo của người phụ nữ. Từ chiếc cúc nhỏ nhắn điểm trên xương quai xanh, phần thân áo phía trước được khoét sâu đến mức hai khối thịt trắng hồng gần như phơi bày toàn bộ. Chúng nó tròn trịa, ép sát vào nhau tạo nên đường rãnh sâu hút. Hai mảnh cúp ngực phía dưới chỉ vừa đủ che lấy đầu ti. Long biết chắc như vậy bởi từ nơi đó, một đôi cánh phượng hoàng hồng thắm vươn lên, giống như quầng vú nơi đầu ti của Phụng.

Cánh tay còn lại của Long thì bận rộn sắm vai người đầu bếp, đang ra sức cân đo và nhồi bột. Vâng, chính xác là nhồi hai khối mông khổng lồ, mềm mịn như bột của cô gái. Ba người vợ của nó không ai có bộ mông vĩ đại như nàng. Nó cứ thế đứng mân mê hồi lâu, cho đến khi giọng nói của Hồng xông thẳng vào tận trong đầu óc.

- Về mau. Nhà có khách.

Đang ấp ủ những suy nghĩ đê tiện trong đầu nên Long giật thót mình mà quẳng cô nàng đáng thương ra xa. May mà nó kịp hoàn hồn phóng tới đỡ lấy. Chỉ là giờ đây, bầu ngực kia đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của nó. Long sung sướng bóp nắn vài cái test hàng rồi nhanh chóng xoay nàng lại, phóng vun vút về nhà.

Đến trước cửa, 4 bóng hình xinh đẹp quen thuộc đã chờ sẵn tươi cười chào đón nó. À khoan, sao lại dư một người. A! Sao lại có đến hai mẹ. Long ngơ ngẩn làm cho cơ thể mỹ miều lăn nhẹ trên cánh tay rồi lọt thỏm xuống. Một làn gió ập đến chộp lấy cô bé rồi lại xuất hiện ngay cửa. Hồng bế cô bé mang vào trong nhà, không quên để lại lời trách móc:

- Hừm… chỉ biết sờ cho đã tay.

- Ba người phụ nữ cười khúc khích rồi Phụng bắt đầu giới thiệu:

- Long nè, đây là Loan, cô ruột của con đấy. Cô Loan là người đã giúp con chui ra từ bụng mẹ, là người đầu tiên ẵm con trên tay đấy.

- Dạ, con… chào cô… cô với mẹ… giống nhau quá, làm con vô lễ quá, con xin lỗi.

- Hi hi… thế cô với mẹ con, ai đẹp hơn nào.

Loan cất lên giọng nói trong trẻo thánh thót. Đây cũng là điểm khác biệt đầu tiên của 2 người phụ nữ, giọng của Phụng thì có phần nhẹ nhàng, du dương hơn. Đối mặt với câu hỏi khó, Long gãi gãi đầu trả lời:

- Hì hì… dạ, nhìn bên ngoài thì hai người đều đẹp như nhau ạ.

- Ha… ha… thế muốn nhìn bên trong nữa à. Chà, lớn lên trông cũng ngon... à không, đẹp trai nhỉ.

Long biết Loan chỉ đang trêu chọc mình, cu cậu cũng phối hợp làm ra vẻ lúng túng. Bên này, Phụng và Nhi thì nét mặt có hơi lo lắng. Cả hai đều biết rằng, người phụ nữ đang cười cười nói nói kia không dễ trêu chọc. Cô ta cũng như Phụng, là truyền nhân của dòng tộc Phượng Hoàng. Phụng là băng, còn cô ta là Hỏa.

Hỏa Phượng Hoàng là nhánh thần thú chuyên về chiến đấu trong Phượng tộc, họ làm bạn với lửa ngay từ lúc chào đời. Ngọn lửa càng thuần khiết, sức chiến đấu của họ càng khủng khiếp. Đặc biệt, Loan còn là Hoả phượng ưu tú nhất nhì trong tộc, nàng sở hữu Tam Muội Chân Hỏa, ngọn lửa được xưng danh là thần hỏa trong truyền thuyết. Đối với Long hiện tại, chỉ một tàn lửa mỏng manh của nàng cũng đủ làm cho nó bốc hơi ngay lập tức.

Chàng trai của chúng ta vẫn ngây ngô, không biết gì về người họ hàng khủng bố này. Nó vẫn đang cười cười, nói nói, nhìn nhìn, ngó ngó, đụng đụng, chạm chạm khi Loan bật đèn xanh cho nó tìm kiếm điểm khác biệt của nàng với mẹ nó.



Sau một hồi nỗ lực và săm soi kỹ lưỡng, Long vẫn không thể tìm ra điểm khác biệt của hai nàng. Chỉ là, nó đã có một quyết định mới, nhất định, nó phải tìm gặp được vị thiên tài đã thiết kế nên trang phục của hai người phụ nữ vừa gặp, để kết giao tri kỷ.

Loan cực kỳ quyến rũ trong bộ trang phục công sở, đang vất vả bám sát vào những đường cong trên cơ thể của nàng. Chiếc áo sơ mi trắng dài tay mỏng dính chẳng có mấy tác dụng trong việc che đậy những màu sắc bên trong. Hàng cúc áo chỉ có một mối phía trên và vài ba mối phía dưới, còn ở vị trí cần che đậy nhất thì có lẽ do quá khó khăn khi kết chúng với nhau bởi bầu ngực căng mọng, nên vị thiên tài kia đã loại bỏ hoàn toàn. Khe ngực hun hút vì thế được phơi bày trọn vẹn. Chiếc áo ngực đỏ thắm lấp ló bên trong, cũng chỉ vừa đủ để che đi đôi chút nơi đầu ti, và dĩ nhiên, quầng vú đỏ tươi hình đôi cánh phượng hoàng cũng đóng vai trò là hoạ tiết sinh động, nổi bật dưới lớp vải mỏng manh.

Bọc lấy đôi chân dài thanh thoát là lớp tất lưới màu đen trơn mịn. Dải màu đen ấy trải hết chiều dài đôi chân rồi lẩn sâu vào không gian huyền bí dưới lớp váy bút chì vừa đủ dài để ôm lấy bờ mông căng tròn nung núc.

- Nè, hai người xong chưa? Long, bỏ tay xuống. Đi vào mà xem bé Yến có làm sao không?

Phụng lên tiếng, vừa kịp lúc ngăn cánh tay Long táy máy dự định đặt lên bờ mông khêu gợi. Loan xoay lại trả lời nàng, khiến cho thằng cháu được một phen sung sướng khi đã vô tình đạt được mục đích của đôi bàn tay.

- Hì hì… ưm… không sao, không sao. Có 10 cu Long cũng không làm gì được con bé ấy đâu. Nó… ưm… Long, nhẹ nhẹ… bé Yến nó mang trong người Sinh mệnh chi hoả, vừa thức tỉnh vào sinh nhật của nó tháng trước đấy.

- Thật… thật à… hừm… cô cũng khéo sinh đấy. chúc mừng nhé.

- Hì… hì… sao mà khéo bằng chị được. Cái cục nợ này, chẳng phải cũng là của báu hay sao. Loan vừa nói vừa nắm sau ót Long thả về phía trước như xách một chú mèo nhỏ vậy.

- Hừm… còn non và xanh lắm. Thôi, vào mà dùng cơm.

Nói rồi, hai bóng hình như chỉ cách nhau một tấm gương, cùng sánh bước vào trong. Loan dắt Phụng vào phòng thí nghiệm rồi hai người họ ở bên trong đến tận bữa cơm tối mới lại xuất hiện. Bên ngoài, Long còn đang thẫn thờ trước sức mạnh của người phụ nữ mà nó vừa “tiếp xúc”. Mùi hương vẫn còn lưu luyến trên tay, nó định đưa lên ngửi thì Nhi đã chộp lấy rồi e ấp nép sát vào. Trong lúc cùng nó vào trong, nàng cũng đã tranh thủ kể với nó về lai lịch và bản lĩnh của người cô từ trên trời rơi xuống.

Vào đến phòng ăn thì Yến cũng đã tỉnh, những vết bùn đất cũng đã biến mất để nhường chỗ cho vẻ đẹp mỹ miều của nàng quay trở lại. Long vỗ vỗ ra hiệu cho Nhi buông mình ra rồi tiến đến bên cô bé:

- Chào Yến, cho… Long xin lỗi, lúc nãy Long không cố ý, Yến có làm sao không?

- Không… không có gì, chỉ hơi ê mông thôi. Mà tui nhớ, mình té sấp mặt mà ta.

- À… thôi mình chuẩn bị ăn cơm, để Long vào phụ dì Thanh. - Long lanh lẹ đánh tan đi cái chủ đề cặp mông bị nó nắn bóp. Vừa định vào bếp thì đã nghe Yến gọi lại.

- Này… người ta còn chưa tha lỗi cho đấy. Muốn chuộc lỗi cũng phải có điều kiện chớ.

- Điều kiện gì thế, Yến nói xem nào, làm được Long nhất định không từ chối.

- Là… phải dạy cho tui cái chiêu thức kia. Chiêu đó có tên gì vậy.

Long tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi theo lời Nhi thì với một người mẹ cao thủ như vậy, sao nàng lại phải nhờ nó dạy võ. Thế nhưng, nó cũng nhanh chóng đồng ý.

- Được thôi, chiêu đó là "Sóng tình". Yến thích thì mai có thể bắt đầu luyện tập với Long.

- Chà, tên nghe cũng hay đấy. Để lát nữa Yến vào xin mẹ, từ bé đến giờ, mẹ toàn không cho Yến tập võ, bảo rằng "hư phọt" gì đấy không biết.

Long cũng không hiểu điều mẹ Yến nói tới là gì. Trong đầu óc nó đang dần dần vẽ nên cảnh tượng sẽ được sờ bóp thoải mái cơ thể bốc lửa kia khi tập luyện. Đôi mắt nó bất giác lại chăm chú vào khe rãnh sâu hút nơi bờ ngực của Yến.

- Này, nhìn đủ chưa. Tui móc mắt ra bây giờ.

- Xin… xin lỗi… để mình vào bếp phụ mọi người. À mà bên ấy bao nhiêu tuổi đấy?

- 16, còn nhìn tiếp à?

- Hì hì, ai bảo chúng đẹp quá làm chi… ha… ha… ha…

Nói rồi Long lao vút vào bên trong để lại cô bé đang lóng ngóng kéo lại phần cúp ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thế Chân Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook