Nghịch Thế Chân Long

Chương 44: Thử Thách Đầu Tiên

Ẩn long

15/08/2023

Theo sự sắp xếp của các chỉ huy, hai nhóm nam nữ rất nhanh xếp thành hai hàng dài, hành quân vào khoảng rừng phía sau khu chòi phát biểu. Điểm qua quân số bao gồm 40 nam và 20 nữ, tất cả bám sát hàng ngũ lặng yên tiến bước.

Long quay sang gật đầu tạm biệt với hai người vợ xinh đẹp, không quên tranh thủ ngắm nghía cô thiếu tướng nghiêm nghị cùng một vài cô nàng nổi bật trong hàng ngũ nữ nhân. Đa phần các nàng đều có nét riêng, Long thấy khá thú vị nhưng cũng không quá để tâm, dù gì thời gian còn nhiều, nó sẽ từ từ khám phá.

Hai nhóm nhanh chóng tách nhau để tiến vào lối đi riêng của mình. Long đi ở gần giữa hàng, đoàn quân cứ thế lầm lũi đi vào sâu trong khu rừng rậm rạp. Sau nhiều ngã rẽ quanh co, cuối cùng viên chỉ huy cũng dừng lại. Nhìn qua nơi đây cũng không có gì khác biệt so với cảnh vật nãy giờ, lúc này, viên chỉ huy mới cất tiếng, vẫn với phong cách quân đội quen thuộc:

- Chào các đồng chí. Tôi là Nguyễn Văn Ba, quân hàm Trung Tá. Tôi là người quản lý việc ăn ở, kỷ luật của các đồng chí nam. Để tiện lợi, mọi người có thể gọi tôi là anh Ba. Rất mong các đồng chí hợp tác, giữ kỷ luật, đừng để tôi phải áp dụng các hình phạt không mong muốn. CÁC ĐỒNG CHÍ RÕ CHƯA Ạ?

- RÕ.

- Tốt. Giờ chúng ta bắt đầu hành quân về khu nhà ở tập thể. Các đồng chí lưu ý, chúng ta sẽ di chuyển bằng địa đạo, đây là hệ thống đường hầm, chỉ có thể di chuyển bằng cách bò trườn. Tôi là người dẫn đường, rất mong các đồng chí cố gắng để không lạc hoặc bị bỏ lại phía sau. MỌI NGƯỜI CÓ THẮC MẮC GÌ KHÔNG?

Sau câu hỏi của anh Ba chỉ huy, liên tiếp các cánh tay giơ cao, anh Ba chỉ tay về phía người đầu tiên, cậu ta lập tức phát biểu, cũng rất có tác phong quân ngũ:

- Thưa chỉ huy…

- Cứ gọi tôi là anh Ba.

- Rõ. Thưa anh Ba, chúng ta di chuyển nối đuôi nhau, nếu người đi đầu không theo kịp dẫn tới lạc đường thì sao ạ?

- Tốt, hỏi hay lắm, còn ai có thắc mắc nữa không?

Vẫn có những cánh tay khác nhanh chóng giơ cao, một người có thể hình to lớn hơn cả Long, trông khá cục mịch được chỉ định phát biểu:

- Thưa anh Ba, lối đi dưới địa đạo có vừa với tôi không ạ?

Xung quanh vang lên những tiếng cười có vẻ chế giễu, anh Ba gật đầu rồi tiếp tục mời một người khác, người này có vẻ hiểu biết, dáng vẻ khá thư sinh với cặp kính dày cộm:

- Thưa anh Ba, trường hợp đi sai đường thì phải làm gì tiếp theo ạ. Theo tôi biết, hệ thống địa đạo rất phức tạp và nguy hiểm. Xin hết ạ.



Lúc này đã không còn cánh tay nào đưa lên, anh Ba giờ mới bắt đầu giải đáp:

- Cảm ơn mọi người. Đầu tiên, nếu người đi đầu bị lạc, rẽ sai hướng, hệ thống sẽ lập tức bít kín lối đi đó, người đi sau sẽ không tiếp tục lạc đường, tôi sẽ đợi ở ngã rẽ tiếp theo nếu mất dấu người sau lưng.

Ngưng lại một vài giây để mọi người thấm ý, anh Ba nói tiếp:

- Đây là huấn luyện nên lối đi đã được cải tạo đúng với thể trạng mọi người, dĩ nhiên to con vẫn sẽ gặp tương đối khó khăn trong nhiệm vụ này.

Lúc này lại có một cánh tay giơ lên, anh Ba trừng mắt nhìn về hướng đó phát ra uy áp, tên này lập tức rụt về. Long cũng bất ngờ trước áp lực mà anh Ba vừa tạo ra, tuy không mấy ảnh hưởng đến nó nhưng qua đó thấy được viên chỉ huy này cũng là một cao thủ đáng gờm. Anh Ba lúc này mới ôn tồn nói tiếp:

- Nếu đã đi sai hướng và lối đi bị bịt kín phía sau, tốt nhất các đồng chí nên ở yên tại chỗ, chờ người đến giải cứu. Đừng tự tiện đi tiếp về phía trước, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu hệ thống phòng vệ hoặc bẫy ở các khu vực cấm kích hoạt. CÁC ĐỒNG CHÍ RÕ CHƯA?

- Rõ. - tiếng hô lần này có vẻ yếu ớt vì trong lòng mỗi người bất chợt dấy lên sự lo lắng và e ngại.

- CÁC ĐỒNG CHÍ ĐÃ RÕ CHƯA? - anh Ba hét lớn khi thấy sự hồi đáp yếu ớt của mọi người.

- RÕ.

- Tốt lắm. Mọi người sẵn sàng, chúng ta chuẩn bị xuất phát.

- Da, em có ý kiến… - tên vừa nãy lại tiếp tục muốn ý kiến ý cò gì đó

- KHÔNG Ý KIẾN GÌ CẢ. TÔI ĐÃ CHO MỌI NGƯỜI THỜI GIAN. NƠI ĐÂY KHÔNG PHẢI Ở NHÀ ĐỂ CÁC CẬU THÍCH LÀM GÌ THÌ LÀM. Cậu lên đứng hàng đầu cho tôi.

Mọi người ngơ ngác, một phần vì lời khiển trách của anh Ba, một phần vì khó hiểu với chỉ thị tiếp sau đó. Tên vừa phát biểu thì cũng đơ ra một lát rồi hí hửng di chuyển lên hàng đầu. Đó cũng là ý mà hắn muốn phát biểu. Hắn định bảo rằng, phải để những tên to xác xếp hàng phía sau để tránh ảnh hưởng tập thể, giờ được đưa lên hẳn hàng đầu. thế là quá đúng ý rồi.

Tuy vẫn còn thắc mắc nhưng mọi người cũng mau chóng tuân theo mệnh lệnh, sẵn sàng cho thử thách đầu tiên. Anh Ba cũng đứng vào hàng ngũ, xoay mặt cùng chiều với mọi người. Đoạn, anh cúi xuống lần mò dưới mặt đất phủ đầy là cây và bụi cát, sau một hồi mò mẫm, tính toán, anh mới cậy lên được một mô đất bé xíu. Bất chợt, anh Ba nhổm người lên vào thế đứng tấn, chỉ thấy cơ bắp anh ta nổi lên cuồn cuộn, đầu ngón tay vẫn bám chặt vào mô đất ấy, từ từ chiếc nắp hầm nặng nề, vuông vức được định hình trên mặt đất.

Khe hở nơi miệng hầm dần được mở rộng, khi vừa đủ lọt ngón tay, anh Ba hướng mắt về phía tên đứng đầu, ra hiệu cho hắn hỗ trợ nâng nắp hầm lên. Anh chàng nhanh nhảu lúc này mới bắt đầu hối hận, chiếc nắp không biết làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ nặng nề, khiến cho hắn ta phải căng hết sức mới nâng thêm được một đoạn nhỏ, thế nhưng nguy cơ dập nát ngón tay là đang cận kề. Hắn khổ sở nhìn anh Ba với ánh mắt cầu cứu, đáp lại hắn là lạnh lùng, nghiêm nghị của viên chỉ huy.

Khi hắn bắt đầu tuyệt vọng, chuẩn bị buông xuôi thì ngay lúc này, anh chàng to xác ban nãy cùng với Long đã lao đến bên cạnh, đỡ lấy chiếc nắp đã có dấu hiệu sụp xuống. Cùng nhau hợp sức, cả ba nhanh chóng thành công khai thông lối vào địa đạo.



Long và anh chàng to xác lặng lẽ lui về vị trí của mình trong hàng, để lại cậu thanh niên nhanh nhảu đứng lại thở dốc từng cơn, Anh Ba gật đầu với hai người bọn Long, sau đó như một chú sóc lẫn vào đường hầm, không để tên lăng xăng kia có cơ hội nghỉ ngơi.

Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị mọi người phía sau thúc giục, bất đắc dĩ, hắn đành phải quýnh quáng lao theo. Vừa bò vào trong, hắn hoảng hốt khi chỉ kịp nhìn thấy gót chân của anh Ba vừa rẽ phải vào đoạn hầm tiếp theo, khoảng cách từ đây đến nơi ấy cũng khá xa vậy mà chỉ thoáng chốc ngần ngừ, hắn đã gần như mất dấu.

Quá kinh hãi, hắn vội vàng dùng hết sức lực bò theo, hy vọng bắt kịp dấu vết. Đường hầm ban đầu còn được ánh sáng từ nắp hầm chiếu rọi đôi chút, nhưng vừa đến đoạn ngã rẽ đầu tiên, tất cả đều chìm vào bóng tối. Không gian ngột ngạt, tâm lý hoảng loạn, anh Ba thì cứ thoăn thoắt, không hề có dấu hiệu chậm lại chờ đoàn. Chỉ thêm được vài ngã rẽ, tên thanh niên nhanh nhảu đã hoàn toàn mất dấu. Mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, sức lực cũng đã suy yếu quá nhiều sau màn nâng tạ quá sức, hắn tuyệt vọng rẽ vào một hướng theo trực giác. Kết quả là “ rầm rầm”, thành viên đầu tiên đã rời bỏ lộ trình khi nắp hầm tự động kích hoạt bịt kín sau lưng anh chàng xấu số.

Mọi người nhanh chóng hiểu ra sự việc, không ai bảo ai, cả dòng người tiếp tục nối đuôi nhau tiến về hướng còn lại, thêm một đoạn thì đã thấy anh Ba đang đợi sẵn. Hành trình lại tiếp diễn, lần này tiến độ có vẻ khá hơn nhưng cũng chỉ được thêm một quãng, tiếng rầm rập lạnh lùng của cánh cửa sụp xuống lại vang lên. Cứ thế, lần lượt từng thành viên rời khỏi hành trình.

Dần dà, đoàn người còn lại hiểu rằng cần phải tăng tốc hơn nữa mới mong bắt kịp được viên chỉ huy quái vật kia. Nói thì dễ chứ làm được thì khó vô cùng. Những nhịp thở dốc, những tiếng va đập do vội vã liên tục vang lên. Cả nhóm quả thật có đuổi kịp anh Ba nhưng xem ra cũng không duy trì được quá lâu, lại thêm những cánh cửa lạnh lùng sập xuống. Phía tốp sau lại còn phát sinh thêm một vấn đề, một vài thanh niên đuối sức khiến cho đoàn người phân thành 3 tốp nhỏ. Tốp đầu bám theo anh Ba gồm 8 người, tốp 2 là đông nhất gồm 17 người, tốp cuối cùng bị bỏ lại phía sau gồm 5 người. Long bò ngay sau anh chàng to xác đang ở trong tốp thứ hai và cũng có nguy cơ bị bỏ lại.

Phía trước hai người bọn Long là ba thanh niên đang thở hồng hộc, cố gắng duy trì tốc độ nhưng đã bị tốp đầu bỏ khá xa, chỉ còn thấy những bóng dáng lờ mờ trong bóng tối. Được thêm một lúc, tình hình càng ngày càng xấu hơn, nhóm của Long muốn nhanh cũng không được do những người dẫn đầu đã hụt hơi. Ai nấy cũng đều lo lắng, phía sau bắt đầu vang lên những tiếng hối thúc.

Bất chợt, anh chàng dẫn đầu tốp này quay ngoắt sang một lối rẽ, dù rằng biết đó không phải là con đường đúng. Lập tức, cánh cửa đóng sầm lại, che khuất anh chàng, người đi sau chỉ còn kịp nhìn thấy hình bóng anh ta tựa lưng vào thành tường, thở hổn hển, giơ tay chào từ biệt. Người tiếp bước nhanh chóng hiểu ra anh bạn vừa rồi đã quyết định bỏ cuộc để không làm ảnh hưởng mọi người, như được tiếp thêm sức mạnh, anh này cũng tăng tốc, gánh lấy trọng trách được giao lại.

Đến giờ, mọi người mới hiểu ra ý nghĩa của bài huấn luyện đầu tiên này, “hãy luôn làm hết sức mình cho đến khi gục ngã, sự cống hiến của mỗi cá nhân sẽ làm nên sức mạnh cho một tập thể”. Hiểu ra điều này, mọi người không còn giữ sức nữa, cứ hết mình tiến về phía trước. Nhờ vậy, khoảng cách dần được thu hẹp. Chỉ là, noi theo tấm gương của người đi trước, lần lượt hai thanh niên dẫn đầu nhóm Long cũng chia tay đồng đội sau lớp cửa sập lạnh lẽo. Người dẫn đầu lúc này lo anh chàng to xác, tuy có sức vóc nhưng anh chàng xem ra khá cục mịch, lại xoay trở khó khăn, từ nãy đến giờ, không ít lần anh ta được Long nhắc nhở mới theo được đúng lộ trình. Anh chàng cảm thấy áp lực khi mình đang làm cho tốc độ chậm đi, anh ta nói vọng về phía sau với Long:

- Này, anh bạn bên dưới, ở ngã rẽ tiếp theo, nhờ cậu tiếp tục dẫn dắt mọi người nhé. Cảm ơn cậu đã hỗ trợ tôi nãy giờ. Tôi tên Hậu, gọi tôi là Hậu Béo, còn cậu?

- Tôi tên Long. Này, không cần phải như thế đâu, nghe lời tôi, cậu cứ tiếp tục tốc độ này là được, có nhanh hơn cũng không giúp được mọi người phía sau đâu.

- Nhưng mà…

- Không cần nói nữa, tiết kiệm sức lực đi, cứ nghe tôi hướng dẫn là được.

Đoàn người phía sau, có người đồng thuận có người không nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối, bởi họ hiểu cũng không làm gì được trong tình cảnh này. Hậu Béo cũng rất nhanh quyết định, dĩ nhiên khoảng cách với nhóm trên cũng bị kéo giãn trở lại, đến khi không còn dấu vết, lúc này Long mới chỉ đạo Hậu Béo di chuyển.

Những người phía sau lắc đầu ngao ngán, nghĩ rằng chắc chỉ có phép màu mới mang họ về đúng nơi tập kết. Ấy vậy mà đi một lúc lâu, qua bao cung đường ngoằn ngoèo phức tạp thế nhưng Hậu Béo vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫn đầu. Tất cả đều là nhờ Long, thuộc tính Thổ trong người giúp nó cảm nhận được những xung động của mặt đất nên dễ dàng lần theo chính xác, hơn nữa, để chắc ăn, từ lúc nghe anh Ba phổ biến thử thách, nó đã khéo léo bắn một kết tinh băng sương pha với thuộc tính Kim để gia tăng độ bền, nhờ đó có thể định vị chính xác bằng cảm ứng với năng lượng của mình.

Trong lòng mọi người bắt đầu dấy lên hoài nghi nhưng chẳng một ai nói ra, giờ đây hoàn thành thử thách là mục tiêu hàng đầu của họ. Tốc độ của Hậu Béo khiến cho mọi người giảm bớt áp lực, tuy cũng có thêm vài người bỏ cuộc nhưng nhìn chung cả nhóm đều hài lòng với sự dẫn dắt của Long. Đi thêm chừng 30 phút thì cũng đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường, Hậu Béo reo hò ầm ĩ, cuối cùng cả đám cũng đã thành công vượt qua thử thách đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thế Chân Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook