Nghịch Thế Chân Long

Chương 47: Tổn Thất

Ẩn long

18/08/2023

Long phóng vun vút về phía phát ra tiếng kêu cứu của đồng đội, len lỏi giữa những hàng cây rậm rạp. Vừa đi, nó vừa tranh thủ phát lực, cào vào các thân cây để đánh dấu phương hướng.

Cũng may rằng khoảng cách không mấy xa, chắc là người này cũng đang trên đường quay về thì gặp nguy hiểm. Chạy thêm một đoạn, Long đã nhìn thấy đồng đội, người này tên Hoàng, thuộc tính hoả, anh chàng đang vật lộn với một con Sói to lớn với những cơ bắp chắc khỏe.

Trên người cả hai cũng đã xuất hiện nhiều vết thương, tuy nhiên ở đùi anh Hoàng còn có thêm một vết rách sâu, máu chảy ròng ròng. Lúc này anh ta đang nằm vật trên đất, còn con vật thì đang lao vào muốn kết thúc trận chiến. Không chút do dự, Long liền vận lực phóng đến, chắn trước mặt đồng đội. Tình thế cấp bách, Long chỉ còn kịp giơ cánh tay trần trụi đón đỡ lấy cú táp của con vật hung hãn.

“Rốp… rốp… Phập” - Tiếng hàm răng sắc nhọn của con Sói cắn nát lớp Băng phòng vệ và rồi cắm vào da thịt của Long. Nơi cánh tay lập tức rỉ máu, rất may là vết cắn đã không còn lực nên chỉ đi sâu một đoạn, thế nhưng có thể thấy được lực đạo của con dã thú mạnh mẽ đến mức nào. Cũng lớp băng sương này đã bảo hộ hoàn hảo cho Long trước một đòn toàn lực của một cao thủ cấp SS, vậy mà giờ đây nó mau chóng vỡ vụn. Hung hiểm đã qua, giờ là lúc con vật hung hãn gánh lấy hậu quả. Cánh tay còn lại của Long liền vung ra một đấm, chỉ là, nắm đấm gần chạm vào con Sói bỗng dưng giảm tốc, lực đạo chỉ vừa đủ để đánh con vật văng ra một bên.

Không phải Long thương xót động vật hay che giấu thực lực, thứ làm nó chùn tay chính là khí thế áp bức từ xa ập tới. Long cảm nhận được luồng khí tức này phát ra từ nơi sâu thẳm trong rừng, cách đây rất xa vậy mà vẫn khiến Long rối loạn. Long nghĩ nếu như đối đầu trực diện thì còn khủng khiếp đến mức nào.

Tuy vậy nhưng Long vẫn không thể tỏ ra yếu thế, nó nhanh chóng ổn định cơ thể, tập trung khí lực vung ra một chiêu “Sóng tình”, thẳng hướng về nơi phát ra áp lực. Hai luồng sóng xung kích va chạm trực diện vào nhau, không gian nơi ấy có chút xao động rồi lặng im, như chưa từng có gì xảy ra.

Bên này, con Sói sau vài giây choáng váng đã lấy lại sự hung mãnh, nó gầm gừ, manh nha tiếp tục tấn công. Biết Long không hề dễ xơi như con mồi lúc nãy, con Sói tăng cao khí thế, hai chân sau của nó căng phồng những bắp cơ gân guốc. “Vù” - chỉ kịp nghe thấy một tiếng gió vút lên, thân hình to lớn tưởng như chậm chạp của con vật đã biến mất. Khi xuất hiện trở lại đã ở ngay trên đỉnh đầu của Long.

Nãy giờ, tuy bận đối phó với luồng uy áp từ xa nhưng Long vẫn luôn để mắt đến từng cử động nhỏ của con vật. Nó nhẹ nhàng lách người né tránh khiến cho con Sói chỉ có thể nhảy bổ vào không khí. Ngay khi vừa tiếp đất bằng những móng vuốt sắc nhọn, con vật hung mãnh liền lao theo, quyết tâm dứt điểm con mồi.

Long biết mình không thể né tránh mãi được trước tốc độ và sự dẻo dai của đối thủ, nó âm thầm vận lực, huy động Khởi Nguyên Thổ để phòng hộ và chiến đấu. Giờ phút sinh tử thì việc che giấu thực lực cũng không còn quan trọng. Cánh tay Long đã dần dần hoá thạch, con Sói cũng như mũi tên đã rời cung mà phóng tới.

Khi cả hai đang chuẩn bị lao vào nhau thì bất chợt một tiếng tru uy mãnh vang vọng từ trong rừng sâu. Tiếng tru không kéo dài, chỉ độc nhất một tiếng nhưng đủ khiến cho tất cả mọi người lạnh toát sống lưng. Con Sói đang trên đà lao tới cũng phải co rúm người lại, mặc cho cơ thể sẽ bị thương tổn, nó dành hết sức lực cho việc thu hồi thế tấn công. Cơ thể to lớn của nó lập tức văng mạnh sang một bên, đập uỳnh xuống đất rồi nằm im lìm, thoi thóp.

Long đứng hình vài giây trước diễn tiến bất ngờ, sau đó, nó liền hiểu ra tiếng tru kia dường như là hiệu lệnh ngừng chiến của con Sói đầu đàn, đang ngự trị sâu trong khu rừng. Chính nó cũng là thứ đã phát ra uy áp kinh khủng lan đến tận nơi này. Long nuốt khan một ngụm nước bọt, không biết con quái vật ấy sẽ mạnh mẽ dường nào. Nó không phải chờ đợi lâu, chỉ giây lát sau, một bóng dáng khổng lồ đã lầm lũi xuất hiện.

“Bạch Nguyệt Lang

Cấp độ theo phân cấp hiện tại: SSS 12 sao.

Cấp độ theo phân cấp thượng cổ: Hoàng Giai thú sơ kỳ.

Đặc tính: Mãnh thú chuyên về chiến đấu và tốc độ, thường được dùng làm chiến kỵ thời thượng cổ trong quân đội. Cấp độ cao nhất có thể đạt tới: Địa Giai thú Viên mãn.”

Long đơ cứng hết cả người trước những thông tin từ Long Nhãn. Lần đầu tiên nó gặp một sinh vật đủ tiêu chuẩn cấp độ thời thượng cổ. Thậm chí, không cần Long Nhãn, nó cũng thấy được độ khủng của đối phương.

Đúng như tên gọi, con Sói toàn thân trắng muốt, nó cao gấp đôi Long, phải đến gần 4m, cây cối xung quanh liền trở nên nhỏ bé. Đối diện với nó, Long biết rằng mình không có chút cơ hội nào, chỉ cần qua khí thế bức người mà những bước chân chậm rãi của nó tạo ra đã khiến mọi thứ xung quanh tê liệt.

Phải cố gắng lắm, Long mới kéo về được tâm trí của mình. Mọi sự tập trung và khí lực của nó liền dồn hết vào đôi chân và Long nhãn, mục tiêu duy nhất trong đầu lúc này là… bỏ chạy.

Thấy Long đã có thể làm chủ cơ thể, con Bạch Nguyệt Lang cũng có đôi chút bất ngờ, nó trừng lớn đôi mắt sáng như đèn pha ô tô nhìn về phía Long dò xét. Đôi mắt ấy có chút dao động về phía cánh tay còn đang rỉ máu của Long, chiếc mũi ngay chóp miệng cũng lay động. Tranh thủ giây phút này, Long thận trọng lê từng bước nhẹ nhàng về phía Hoàng, người đã bất tỉnh từ nãy vì mất máu quá nhiều.

Cuối cùng nó cũng thành công trở lại đứng bên cơ thể của đồng đội, nhưng bước tiếp theo thế nào thì chưa biết. Còn đang vắt óc suy nghĩ thì thời gian đã hết, Bạch Nguyệt Lang sau khi dò xét bỗng trừng to đôi mắt, đôi tròng đen láy dao động lên xuống như đang quét qua cơ thể của Long. Sau một lúc, nó lần nữa toả ra uy áp kinh người, thế nhưng lần này Long lại không hề cảm thấy chút áp lực nào đối với mình. Liền đó, con Sói khổng lồ lặng lẽ ngoảnh mặt lui vào khu rừng, bỏ lại chàng trai ngơ ngác đang trong tư thế cúi người chuẩn bị vác đồng đội bỏ chạy.

Long cũng không dám tin vào sự thật, dù nó rành rành trước mắt. Cậu chàng vẫn không dám lơ là, căng mắt quan sát cho đến khi luồng khí tức hung mãnh của Bạch Nguyệt Lang hoàn toàn tiêu biến, trả lại không khí trầm lặng cho khu rừng. Con sói nhỏ lúc nãy cũng đã không còn dấu vết, cơ thể Long lúc này mới mềm nhũn ra, mồ hôi tuôn như tắm, ướt cả tấm lưng vạm vỡ.



Để sự im lặng chiếm lĩnh không gian thêm vài phút, Long mới cất tiếng:

- An… An toàn rồi. Giúp em đưa anh Hoàng về.

Phải thêm vài phút, từ phía sau, Minh và Trọng mới xuất hiện từ khoảng rừng phía sau, một người nữa trong đội trinh sát cũng lao ra từ bên phải. Long vẫn biết đến sự xuất hiện của họ nhưng tình huống lúc nãy, có thêm người cũng chẳng giúp được gì nên nó vẫn để yên cho mọi người ẩn nấp quan sát từ xa. Vừa lao tới, Minh đã chụp lấy Hoàng, phóng thích ra nguồn năng lượng thuộc tính Mộc truyền vào cơ thể anh ta. Phải thêm vài phút, sắc mặt của Hoàng mới có chút hồng hào trở lại. Minh ngừng truyền năng lượng, giờ đến lượt anh ta tái xanh mặt mũi, hơi thở nặng nhọc, có lẽ vừa rồi cũng đã hao tổn không ít.

Chàng bác sĩ lôi từ trong túi ra các dụng cụ sơ cứu, băng bó lại vết thương nơi đùi đồng đội. Xong xuôi mọi việc, anh mới quay sang Long báo cáo và hỏi thăm tình hình:

- Cậu ta ổn rồi, không chết được. Còn cậu thế nào, có bị thương không?

- Em không sao, chỉ bị xây xước nhẹ. Chúng ta quay về thôi, không nên ở lại đây lâu hơn nữa.

- Ờ… mà cậu có bị sao thì cũng ráng mà chịu, tôi hết sức rồi, giờ chỉ còn dựa vào y khoa mà chữa trị thôi.

Nói rồi cả nhóm nhanh chóng dìu dắt nhau về khu trại. Long chỉ đường cho anh Trọng đến nơi hốc cây để lấy nước và lương thực, không quên cảnh báo về con Thạch xà, còn nó thì cõng Hoàng trên lưng. Trên đường đi, mọi người cũng không nói với nhau câu gì, ai cũng tranh thủ hồi phục, việc bàn bạc để về đến nơi rồi tính.

Ở nơi tập kết, mọi người đã dựng xong lều trại, tất cả vật liệu được lấy từ cây lá xung quanh nhưng xem qua vẫn rất chắc chắn. Chính giữa khu lều là một bếp lửa to được dựng bằng gạch đá. Long hỏi qua thì là do Trọng hướng dẫn mọi người trước khi cùng Minh phóng vào rừng đi cứu viện.

Long khá hài lòng với biểu hiện của hai người. Hậu Béo từ trong lều bước ra sau khi nhận lấy anh Hoàng từ tay Long cũng là lúc anh Trọng trở về cùng với nước và lương thực. Không khí bỗng trở nên rộng ràng, một nhóm được phân công công tác hậu cần, còn lại đều quây quần bên ánh lửa chăm chú lắng nghe tình hình tiền tuyến mang về.

Long nhanh chóng tường thuật quá trình trinh sát của mình cùng trận chiến với đám Sói. Sau đó, người còn lại trong tổ trinh sát cũng miêu tả tình hình hướng đi của mình. Theo anh ta thì lối đi đó khá an toàn, chỉ có điều là có rất nhiều côn trùng, tổ ong và các loài bò sát nhỏ. Mọi người đều chăm chú lắng nghe và phân tích tình hình, đột nhiên, anh Trọng phóng vút về phía sau của anh chàng trinh sát, dùng lực xé toạc chiếc áo thun trên người chàng ta.

Một cảnh tượng kinh khủng phơi bày trước mắt mọi người, tấm lưng đen nhẻm của anh chàng lúc này đã như cái tổ ong, đầy những lỗ lở loét, nhầy nhụa. Vài người không chịu đựng nổi lập tức nôn oẹ tại chỗ. Anh Trọng cũng kinh hãi, lập tức lùi lại, miệng hét lớn:

- LỬA… MAU MANG LỬA ĐẾN, NGƯỜI NÀO CÓ THUỘC TÍNH HOẢ MAU RA TAY.

Long lập tức hiểu ý, nó nhanh như cắt xuất hiện trước mặt người anh, vận lực phát ra Sinh Mệnh Hoả. Mạng người quan trọng, tình thế cấp bách khiến nó không thể chần chừ, che giấu thêm nữa. Ngọn lửa hừng hực bám vào tấm lưng phía trước, từng con côn trùng ký sinh rơi rớt lộp độp dưới mặt đất. Anh chàng trinh sát lúc này mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy chờ đợi số phận của mình.

Hơn 10 phút sau, đã một thời gian không còn có thêm một sinh vật nào rơi ra nữa, Long quay sang anh Trọng xin ý kiến. Người anh vẫn còn đang kinh ngạc trước cậu em biến thái, có thể cùng lúc sở hữu hai thuộc tính năng lượng. Hơn nữa, nguồn lửa này xem ra không hề tầm thường, từ nãy tới giờ, da thịt của anh chàng kia vẫn không hề bị tổn hại, bằng không, chắc giờ này anh ta chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.

Long chờ mãi không thấy Trọng phản hồi bèn quay sang Minh dò xét. Minh vẫn chăm chú quan sát các vết thương qua làn lửa. Thêm một lúc, anh giơ tay ra dấu cho Long dừng lại khi đã nắm chắc không còn thứ gì bên trong các lỗ trên lưng anh chàng kia. Long liền thu lại năng lượng, mặt vẫn tỉnh bơ không mấy mệt mỏi càng khiến anh Trọng há hốc mồm kinh ngạc.

Lúc này, Minh mới lên tiếng nói với anh chàng xấu số:

- Xong đợt này thì về cúng một mâm lớn đi nhé, nhớ mời cả hắn nữa. Không có cậu nhóc này thì chắc cậu toi mạng rồi. Nhưng cũng đừng vội mừng, độc tố chắc là đã ngấm vào người cậu rồi, theo tôi biết thì bị loài côn trùng ký sinh này thâm nhập chỉ có từ chết tới lết mà thôi. Tuy đã ngăn ngừa kịp nhưng khả năng phát triển tiếp của cậu là không còn, may ra thì giữ được cuộc sống bình thường, không tàn phế mà thôi.

Anh chàng mếu máo, than khóc cho tương lai mù mịt. Ai cũng đến động viên anh ta nhưng cũng nhanh chóng rời đi vì không chịu nổi khi nhìn cái tấm lưng loang lỗ, sởn hết gai óc kia. Long và anh Trọng cẩn thận dùng lửa đốt rụi đống xác côn trùng thành bột vụn, anh Minh lấy ra một ít lá giã nhuyễn, pha thành thuốc bôi cho anh chàng, vừa thoa, anh vừa khuyên nhủ:

- Đắp thuốc này, ngủ một đêm rồi sáng mai theo lối cũ mà quay về điểm tập trung ban đầu. Nơi ấy nhất định sẽ có người chờ sẵn để chăm sóc cho cậu, còn cứ thế này mà đi tiếp thì để lại số bạn gái hay vợ cậu cho tôi nhé.

Mọi người dở khóc dở cười với cái kiểu an ủi của anh Minh, còn anh chàng xấu số thì cũng hiểu tình hình, anh ta quay sang nói với Long:

- Cảm ơn cậu. Tôi nợ cậu một mạng. Tuy tôi giờ tàn phế nhưng nếu sau này cậu cần thì tôi sẽ dốc hết sức.



- Xin… xin lỗi anh, do sự chủ quan của tôi mà anh phải gặp tình cảnh này. Tôi thực sự rất tiếc chứ không dám nhận ân huệ gì hết.

- Khùng. Đừng tự trách, cậu không làm gì sai cả, chúng ta đều nhận nhiệm vụ như nhau, chỉ là tôi thiếu hiểu biết và quá liều lĩnh mà thôi.

- Nhưng… - Long ấp úng, định nói gì đó

- Không nhưng gì cả. Chỉ khi nào cậu không thể dẫn dắt tiếp anh em đến thắng lợi thì lúc đó mới phải xin lỗi. Còn bây giờ là lúc phải hướng về phía trước. HIỂU KHÔNG?... ai ui…

- Nỗ lực hét lớn khiến anh ta đau rớt cả nước mắt. Long cũng dõng dạc, mạnh mẽ trả lời người đồng đội:

- RÕ.

Anh chàng lại quay sang Minh, hỏi:

- Còn tên trong lều, có cần mai tôi kéo hắn về luôn không?

- Không cần. Cậu ta tuy bị thương nhưng không đáng lo ngại, hơn nữa tôi đã dùng năng lượng Mộc của mình truyền vào, cậu ta sẽ nhanh chóng bình phục mà thôi.

- Ừm. vậy thì tốt, thế thì thiếu mình tôi chắc cũng không sao đâu nhỉ. Phải không anh em? - anh ta quay sang mọi người, nhưng không ai trả lời, chỉ có sự xót thương dành cho sự hy sinh, thấy vậy anh nói tiếp.

Xin lỗi mọi người vì không đóng góp được gì nhiều mà lại về nghỉ dưỡng quá sớm. Mọi người cố gắng luôn phần tôi nhé.

Anh Trọng lúc này mới lên tiếng:

- Này, bớt nói lại mà nghỉ đi. Dù gì cũng cảm ơn cậu, bằng không, toàn bộ chúng ta đều sẽ gặp rắc rối lớn với đám côn trùng kia rồi. Yên tâm mà nghỉ đi, chúc cậu mau hồi phục.

Câu nói vừa dứt, anh Minh đã cắm phập ống tiêm vào mông chàng ta, chỉ trong vài giây, anh ta đã chìm vào giấc ngủ. Hậu Béo lại một lần nữa vác người vào lều. Khi trở ra thì đã có vài món ăn được mang lên khiến anh chàng thích thú. Vừa ăn, Long vừa bàn bạc với mọi người:

- Như vậy xem ra, chỉ có lối đi của em là an toàn nhất, dù phải vượt qua con thạch xà kia. Hơn nữa, hướng ấy còn có nguồn nước, là nơi dừng chân tiếp theo của chúng ta.

- Ừm. Anh cũng không muốn đối mặt với con Sói to đùng kia lần nào nữa đâu. Mẹ nó chứ, suýt thì đái cả ra quần. - anh Trọng tiếp lời, tán thành ý của Long.

- Ừm, còn lối đi kia thì khỏi bàn, mập như tôi thì côn trùng nó càng khoái bạo - Hậu béo vừa ngồm ngoàm một cái đùi thỏ thơm phức, vừa góp ý.

- Rõ ràng rồi, trong rừng thì côn trùng mới là thứ nguy hiểm và khó nắm bắt nhất. Chúng ta tuyệt đối không thể đi vào lối ấy, ngoại trừ những người có Hỏa năng, như cậu nhóc này. - Minh nói thêm vào, tay chỉ về phía Long.

- Hì hì… em cũng không có can đảm đi vào đó đâu, chẳng thà để em đánh với con Sói kia, dù có chết cũng oanh oanh liệt liệt chứ không phải bất lực như vậy. À, con con Thạch xà kia, mọi người tính thế nào.

- GIẾT!! Tất cả đều đồng thanh và đưa tay quét ngang cổ. Điều này cũng hợp ý Long bởi không thể để mối hiểm hoạ to đùng như vậy tung tăng sau lưng.

Kế hoạch đã định, mọi người chia ca canh gác rồi tranh thủ nghỉ ngơi, phục hồi sức lực sau một đêm gian khổ và nhiều mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thế Chân Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook