Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 10: Chương 10: Đoạt trứng

Huyết Tu La

02/09/2018

Quả nhiên, Huyền Linh Mãng tại dưới Lữ Hàm cùng Lôi Dực liền tục công kích, đã nhanh không chịu được, mình mãng hiện ra vô số vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra như suối.

Lôi Dực phát hiện ra nó sơ hở, liền một đao toàn lực bổ đi ra, mạnh mẽ lưu lại trên người Huyền Linh Mãng một đạo thật sâu vết đao, kém một chút liền đem nó trực tiếp chặt làm hai khúc.

Huyền Linh Mãng dường như biết mình chắc chắn không có cơ hội sống sót, vì thế quyết tâm liều mạng một lần cuối cùng, chỉ thấy nó miệng mãng mở rộng, không quản đến Lữ Hàm công kích đang không ngừng đánh tại nó trên thân, điên cuồng hướng Lôi Dực cắn tới.

Một kích này, chính là nó toàn bộ lực lượng, thậm chí ngay cả sinh mệnh lực đều điên cuồng thiêu đốt, coi như là Ngũ Tinh Vũ Đồ không cẩn thận đều có thể thuyền lật trong mương.

Lôi Dực không ngờ Huyền Linh Mãng còn có sức đánh ra cuối cùng nhất kích, vì thế không kịp né tránh, đành phải vung lên trường đao, cùng Huyền Linh Mãng liều mạng một kích.

-Xuất thủ!

Vương Hạo Thần ở trong bóng tối nhìn thấy một màn này, biết được cơ hội của hắn đã tới, lập tức lao mình ra khỏi rừng cây, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến chỗ ba khoả trứng rắn, như một đầu chim ưng vồ mồi.

-Vô sỉ!

Lôi Dực một bên thấy liền giận dữ, bất quá hắn lại không có cách nào xuất thủ ngăn chặn, bởi vì đối mặt với Huyền Linh Mãng toàn lực một kích, nếu như hắn phân tâm e rằng liền sẽ bị nó trực tiếp cắn chết.

-Đừng hòng!

Lữ Hàm mặc dù cũng không kịp lao ra, thế nhưng nàng ánh mắt một khắc này liền trở nên lạnh như băng, tay áo vung lên, chỉ thấy ba đạo ngân châm từ đó bay ra, nhanh như chớp hướng Vương Hạo Thần chỗ yếu hại bắn tới.

Lữ Hàm tự tin, nếu như bị ám khí của nàng bắn trúng chỗ yếu hại, đối phương nhất định không chết cũng sẽ trọng thương.

Mà nếu đối phương quay lại ngăn cản nàng ám khí, vậy nàng liền có đủ thời gian để tiếp cận hắn.

-Hừ!

Vương Hạo Thần trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, cắn răng một cái, cánh tay đột nhiên vung lên, sau đó tại dưới ánh mắt kinh khủng của Lữ Hàm, trực tiếp để cho ba cái ngân châm cắm vào mình trên cánh tay da thịt, tránh đi chỗ yếu hại, đồng thời đem ám khí toàn bộ ngăn trở xuống.

Vương Hạo Thần tự biết mình bản thân thực lực không bằng hai người trước mắt, mà đây lại là cơ hội duy nhất để bắt lấy trứng rắn, một khi để đối phương tiếp cận, đó chính là tự chui đầu vào rọ, vì thế hắn liền hung ác với chính mình một chút, mặc dù cánh tay bị thương không nhẹ, hầu như tê liệt, bất quá lại để cho hắn một hơi thuận lợi đem ba khoả trứng hắn thu vào tay.

Đoạt được trứng rắn về sau, Vương Hạo Thần cũng không quản trên tay đau đớn, lập tức một đường bỏ chạy.

-Ầm!

Đúng lúc này, Lôi Dực cùng với cái kia Huyền Linh Mãng mạnh nhất một kích đụng vào nhau, chỉ thấy Lôi Dực thân ảnh đột nhiên bắn ngược ra ngoài, hổ khẩu tứa máu, trường đao cũng rơi xuống đất, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Huyền Linh Mãng mặc dù tại một lần giao phong này chiếm thượng phong, thế nhưng cũng bởi vì thế mà hao hết còn sót lại sinh mệnh, thân thể chậm rãi cứng ngắc cứng ngắc xuống, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả mảnh đất xung quanh.

Lôi Dực lau đi vết máu, cũng không có để ý tới mình thương thế, thậm chí ngay cả Huyền Linh Mãng thi thể cũng không kịp thu, vội vàng cùng với Lữ Hàm đuổi theo Vương Hạo Thần.



Bọn hắn bỏ ra giá lớn như vậy mới đem Huyền Linh Mãng cầm xuống, mục đích lớn nhất chính là muốn cầm đi trứng rắn, lúc này lại có kẻ tại trước mũi bọn hắn cướp đồ ăn, khẩu khí này hai người thực sự nuốt không trôi.

Hai người thực lực căn bản không phải Vương Hạo Thần có thể so sánh, vì thế hắn cũng vô pháp cắt đuôi đối phương.

-Cứ như vậy, ta sớm muộn cũng bị bọn hắn bắt kịp!

Vương Hạo Thần ánh mắt khẽ loé lên, quyết định thật nhanh, tay cầm hai khoả trứng đột nhiên hướng về hai nơi khác ném đi.

-Không tốt!

Lôi Dực, Lữ Hàm phía sau đang kiên trì bám theo, nhìn thấy Vương Hạo Thần hành động liền không khỏi kinh kêu một tiếng, hai người thực sự không ngờ, Vương Hạo Thần vậy mà tình nguyện đem trứng rắn phá huỷ, cũng không muốn để chúng rơi vào tay bọn hắn.

Bọn hắn hai người tân tân khổ khổ mới tìm được cơ hội lấy trứng rắn, làm sao có thể trơ mắt nhìn chúng bị huỷ?

Lôi Dực cùng Lữ Hàm nhìn nhau một cái, đành phải đem việc truy đuổi Vương Hạo Thần quẳng ra sau đầu, mỗi người hướng về Huyền Linh Mãng trứng rắn rơi xuống lao tới, đem chúng tiếp được.

Thế nhưng là, bọn hắn vì một cái cử động này, lại tạo cơ hội cho Vương Hạo Thần chạy thoát.

-Đáng hận! Người này đến tột cùng là ai?

Lôi Dực hai mắt gần như muốn phun ra lửa, trong lòng khó chịu vô cùng, tức giận nói.

Người kia thân thủ quá nhanh, hơn nữa còn chọn thời cơ rất đúng lúc, bọn hắn cũng vô pháp nhìn thấy Vương Hạo Thần diện mạo.

Tuy là bọn hắn thu hoạch vẫn là lớn nhất, bất quá không có ai lại muốn chia sẻ bữa ăn của mình với người khác, hơn nữa còn là một cái hắn chẳng hề quen biết chi nhân.

Lữ Hàm một bên nhìn theo phương hướng Vương Hạo Thần rời đi một chút, trong lòng lại đang muốn sau khi trở về liền vận dụng nàng mị lực, nhờ mấy cái đang theo đuổi nàng nam tử đi điều tra Vương Hạo Thần tin tức.

Vương Hạo Thần một đường chạy như điên, đợi đến khi chắc chắn đã đem Lôi Dực, Lữ Hàm hơi người cắt đuôi mới thở phào một hơi, mang theo thân thể mệt mỏi ngồi xuống dưới một gốc cây đại thụ.

-Tứ Tinh Vũ Đồ quả nhiên lợi hại, chỉ dựa vào ta bây giờ thực lực căn bản không có cách nào chống lại!

Vương Hạo Thần nhìn qua cánh tay của mình bị ba cây ngân châm đả thương nặng, máu chảy đầm đìa mà cười khổ một tiếng.

Nếu như vừa rồi hắn không quyết đoán đem hai khoả trứng rắn ném đi thu hút Lôi Dực, Lữ Hàm hai người chú ý, e rằng hắn muốn thoát thân là rất khó khăn.

Cái này cũng khó trách, dù sao hắn chỉ vừa mới trở thành vũ giả, có rất nhiều không gian còn chưa kịp tu luyện, thậm chí ngay cả một thanh huyền khí cầm tay cũng không có, thế nhưng hắn thực lực cũng đã không hề thua kém Tam Tinh Vũ Đồ, bất quá muốn cùng Tứ Tinh Vũ Đồ so sánh vẫn có chút khoảng cách.

Vương Hạo Thần suy nghĩ một chút, cho rằng biện pháp nhanh nhất để rút ngắn cái này khoảng cách, chính là phải đem cái kia Toàn Phong kiếm pháp luyện thành.



Hắn vốn dĩ đã sớm muốn tu luyện bộ này kiếm pháp, thế nhưng bởi vì thời gian không cho phép, đồng thời trong tay hắn cũng không có bội kiếm, vì thế lúc trước chỉ có thể đem chuyện này tạm thời gác lại.

Vương Hạo Thần thở dài một hơi, sau đó chậm rãi đem ba cây ngân châm cắm ở trên tay hắn từng cái rút ra, mỗi lần như vậy, liền để cho hắn đau đến cơ mặt có chút vặn vẹo.

Đem ngâm châm toàn bộ tháo xuống, Vương Hạo Thần liền lấy ra từ trong túi càn khôn một cuộn băng trắng, đem vết thương băng lại.

Nếu hắn trong tay có trị thương đan dược, vết thương nhất định có thể lành nhanh hơn, bất quá hắn trước đây thân phận tì tiện, căn bản không có tư cách nhận lấy đan dược từ tông môn.

Sau cùng, Vương Hạo Thần mới đem khoả trứng rắn còn lại trong tay cầm lên quan sát, bất quá rất nhanh, hắn sắc mặt liền tái xuống rồi.

Bởi vì khoả trứng rắn này trên người khí tức có thể nói là suy yếu vô cùng, nếu không phải hắn cẩn thận tra xét, còn tưởng đây là một quả trứng chết đấy.

Cái này khẳng định, sau này ấu thủ ra đời tương lai cũng sẽ không có bao nhiêu thành tựu, coi như là đem khoả trứng này đi bán, khẳng định cũng sẽ không có bao nhiêu người muốn mua.

-Ai...

Vương Hạo Thần cảm giác mình đúng là bị hố một cái thật lớn, cánh tay cầm Huyền Linh Mãng trứng run rẩy, hết nâng lên lại đặt xuống, khoé miệng không tự chủ được lộ ra một tia đắng chắt cười, thiên tân vạn khổ mới lấy được đồ vật này, ai ngờ lại chỉ là một món hàng dỏm, khá tốt bản tính hắn không xấu, nếu không đã sớm đem trứng rắn một cái đập nát.

Đang trong lúc Vương Hạo Thần còn đang buồn bực, trong cơ thể hắn đang tu luyện Vạn Đạo Thông Thiên Quyết lúc này đột nhiên loé lên một tia hào quang, để cho hắn tâm thần chấn động một cái, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn bị Vương Hạo Thần phát giác ra được.

-Hả?

Vương Hạo Thần hơi nhướng mày, Vạn Đạo Thông Thiên Quyết tầm mắt cực kỳ cao, lại có khả năng cảm ứng được vật có giá trị, có thể để cho nó để ý đồ vật, tự nhiên sẽ không tầm thường.

Mà Vạn Đạo Thông Thiên Quyết lúc này rõ ràng là đang muốn nói với Vương Hạo Thần, cái này Huyền Linh Mãng trứng rắn không tầm thường.

Vương Hạo Thần còn là lần đầu tiên thấy được Vạn Đạo Thông Thiên Quyết đối với một vật biểu hiện thái độ tương đối tốt, ánh mắt nhìn về phía Huyền Linh Mãng trứng rắn đã có chút hiếu kỳ, thế nhưng mặc cho hắn cẩn thận đánh giá như thế nào, cũng không phát hiện ra quả trứng này có gì đặc biệt.

-Bỏ đi! Không phải là hoạ thì là phúc a!

Vương Hạo Thần tặc lưỡi, không có cách khác đành phải đem Huyền Linh Mãng trứng bỏ vào trong túi càn khôn, để sau này tính.

Những ngày sau đó, Vương Hạo Thần cũng không có nhàn rỗi, liên tục đi khắp nơi tìm kiếm linh thảo, hoặc là cùng với huyền thú chiến đấu, hắn không có chờ đối phương tìm đến nữa, mà tự mình đi tìm đối thủ.

Cứ như vậy, mỗi ngày đều chiến đấu không ngừng nghỉ, sau đó lại dùng huyền thú linh nhục tẩm bổ, Vương Hạo Thần thực lực tăng tiến rất nhanh, mà Phục Hổ Quyền của hắn cũng vừa vặn đạt đến ba hổ chi lực, tính là quyền pháp tiểu thành.

Đương nhiên, Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ là ở chân núi khu vực đệ thất phong lịch luyện, cũng không dám tiến vào sâu hơn, bởi vì trong đó huyền thú số lượng mặc dù ít đi, thế nhưng thực lực lại so với đám tiểu thú bên ngoài rìa phải mạnh hơn nhiều, nếu hắn đi vào úc đó thực sự ai săn ai còn chưa biết.

-Là lúc quay về a!

Vương Hạo Thần cảm thấy thu hoạch lần này đã đầy đủ cho mình tu luyện một khoảng thời gian, hơn nữa hắn cũng đã có chút không kịp chờ đợi muốn tu luyện Toàn Phong kiếm pháp, vì thế không nán lại đệ thất phong thêm nữa, thu dọn một chút liền chuẩn bị quay về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thế Vũ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook