Chương 266: Đại Chiến Thường Tiễn (1)
Huyết Tu La
23/06/2021
Đợi Lâm Vũ Hinh rời đi, Vương Hạo Thần lại nhìn sang Hình Nhân, cười nói:
- Thời gian qua sống thế nào ?
Hình Nhân cười đáp:
- Rất tốt, nơi này điều kiện tu luyện rất tuyệt vời, đại ca và nhị ca đều đã đột phá đến Vũ Linh, ta ngược lại có chút không đuổi kịp bọn hắn cước bộ, đến giờ vẫn còn kẹt tại Vũ Sư đỉnh phong !
Vũ Linh không có được tiến vào Đệ Thất Phong trong khoảng thời gian này, trừ phi bọn hắn là tại đó đột phá, vì thế Hình Thiên và Hình Địa mới không có mặt ở nơi này.
- Ta nói ngươi a, tu luyện cũng tiết chế một điểm ! Dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho chúng ta !
Hình Nhân nhìn Vương Hạo Thần vô lực nói.
Hắn nhớ rất rõ, lần cuối gặp Vương Hạo Thần đối phương chỉ là một vị Thất Tinh Vũ Sĩ, mấy tháng không gặp, không ngờ đã là Ngũ Tinh Vũ Sư, chiến lực đều nhanh đuổi kịp hắn.
Hắn biết Vương Hạo Thần là thiên tài, thế nhưng có cần phải khoa trương như vậy không ?
- Tình huống của ta có chút đặc thù !
Vương Hạo Thần chỉ có thể nói như vậy, bản thân hắn không nhận ra chính mình tiến bộ rất mình, ít nhất . . . là cho đến khi hắn có thể quang minh chính đại ở bên cạnh người mình yêu.
- Ngươi nghĩ Đồ Nguyên khi nào sẽ đến gặp chúng ta ?
Hình Nhân hỏi.
- Có lẽ là hôm nay !
Vương Hạo Thần cười cười.
………
Cùng thời điểm này, Đông Hoa hoàng triều biên cảnh bất ngờ có kinh biến.
Đại lượng quân đội xuất phát từ lân cận Tử Kinh hoàng triều bất ngờ đột kích, chỉ trong vòng một canh giờ liền xuyên phá thành trì trấn thủ biên cương là Đoạn Thiên Thành, tướng sĩ trong thành toàn bộ chiến tử !
Cả hoàng triều chấn động, Đông Hoa hoàng tộc giận dữ, hoàng chủ cuồng nộ thét lệnh đại quân xuất chinh nghênh chiến, Đại tướng quân đích thân lĩnh đội.
Ba ngày, hai quân tại Thiên Chung Sơn gặp nhau, nổ ra đại chiến với quy mô nhiều năm chưa từng có.
Hai quân giao chiến một ngày một đêm, đồng thời tiếp nhận tổn thất nặng nề, nhưng chung quy bất phân thắng bại, đành phải lấy Thiên Chung Sơn làm ranh giới chia cắt, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tử Kinh hoàng triều và Đông Hoa hoàng triều buộc phải vận động các tông môn phái cao thủ đến trợ chiến.
Thiên Sinh Môn cũng không phải ngoại lệ, trọn vẹn phái đi ba vị Vũ Vương đi đến chiến trường.
………..
Hai ngày qua tại Đệ Thất Phong mọi chuyện xảy ra đúng như dự tính của Vương Hạo Thần, Đồ Nguyên xác thực trực tiếp đến tìm hắn.
Đồ Nguyên người này có chút không giống với tưởng tượng của Vương Hạo Thần, tuy bề ngoài giống như một đại hán thô cuồng nhưng tính tình lại rất dễ nói chuyện, thân thiện lại gần gũi.
Việc thuyết phục Đồ Nguyên dễ dàng hơn nhiều so với Vương Hạo Thần dự đoán, người trước từ đầu đến cuối chỉ ngồi nghe hắn nói sau đó gật đầu đồng ý, hoàn toàn không có chút phản đối.
Chính vì như vậy, mới khiến Vương Hạo Thần thật sự có chút nghi ngờ đối phương có dụng tâm khác.
Chỉ có thể nói, cái tên này che giấu quá tốt.
Bất quá hắn cũng không để ý, dù sao hắn không nghĩ ra được kế hoạch nào tốt hơn, thực lực chênh lệch quá lớn, nếu thành công thì là may mắn, không thành công thì cũng không có gì nuối tiếc.
…….
Hai ngày đã trôi qua, trên Đệ Thất Phong linh khí cuồn cuộn, đây là dấu hiệu của việc linh tuyền sắp được mở ra toàn bộ.
Vương Hạo Thần cùng mọi người sớm đã chuẩn bị xong.
Ngày hôm qua, Tiêu Ngọc Huyên bởi vì sớm đã tích lũy đầy đủ, thành công bước vào Bát Tinh Vũ Sư cảnh giới, khiến cho tinh thần của mọi người càng lên cao.
- Đi thôi !
Vương Hạo Thần nhận thấy thời cơ đã đến, liền dẫn theo đồng bạn rời đi.
Bọn hắn không có ý định muốn tử thủ nơi này.
Cho dù thực lực thua kém kẻ địch rất nhiều, cũng phải chiếm được tiên cơ.
Không lâu sau đó, ở chỗ Thanh Nguyên Phong đoàn đội, Thường Tiễn đích thân dẫn người xuất trận, mục tiêu chính là địa bàn của tổ đội Vương Hạo Thần.
Đồ Nguyên thì dẫn theo gần như toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, dáng vẻ là muốn chơi một canh bạc tất tay.
Duy nhất không có hành động, chỉ có đám người Lâm Hải.
Vương Hạo Thần tổ đội xuất phát đầu tiên, mục tiêu chính là đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền do Thanh Nguyên Phong đoàn đội chấn thủ mà bọn hắn đã tiến đánh trước đó.
Bọn hắn tới rất kịp lúc, bởi lẽ linh tuyền ở nơi này chỉ vừa mới được khai mở phong ấn, Thanh Nguyên Phong đệ tử còn chưa kịp sử dụng.
Thanh Nguyên Phong đệ tử ở nơi này canh giác vừa mới nhìn Vương Hạo Thần mấy người còn tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm, bởi lẽ bọn hắn biết Thường Tiễn sư huynh đang dẫn người đi đến tập kích địa bàn của Vương Hạo Thần tổ đội, đám người kia ở nhà cố thủ còn không kịp, sao có gan dám đến tấn công bọn hắn ?
Thế nhưng là . . . ngọa tào !
Đám điên kia thế mà thật đến rồi !
Cái này hoàn toàn không có tuân theo đạo lý thông thường !
Thanh Nguyên Phong đệ tử sau khi xác định bản thân không có nhìn nhầm liền cuống cuồng mở ra Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận vừa được tu sửa lại xong, nghênh chiến cường địch, một bên lại vội vàng báo tin cho Thường Tiễn, để hắn mau chóng đến đây cứu viện.
Thế nhưng là, nơi này hiện không có Bát Tinh Vũ Sư trấn thủ, chỉ dựa vào một Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, làm sao có thể đỡ nổi Vương Hạo Thần mấy người công kích.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận bị cưỡng ép xé nát, ngay cả trận bàn đều bị lực lượng khủng bố phá hủy hoàn toàn.
Thanh Nguyên Phong đệ tử tất cả đều bị đánh gục.
Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm, Hình Nhân, Chu Thông, Đường Chấn, Kiều Linh, Lâm Vũ Hình lập tức đi vào trong linh tuyền, dùng hết khả năng hấp thu linh khí, tận lực đột phá cảnh giới.
Sở Thanh Tiêu, Ôn Linh Mật và Tiêu Ngọc Huyên thì ở bên ngoài canh gác.
Đây chính là kế hoạch của bọn hắn, thay vì ở nhà cố thủ thì mạo hiểm tấn công chiếm giữ linh tuyền của Thanh Nguyên Phong, vừa khiến đối phương bất ngờ vừa tranh thủ được thêm chút thời gian, thuận tiện có thể nhân cơ hội này tăng lên thực lực của tổ đội.
Sở dĩ làm vậy, là vì Thường Tiễn nếu là người cẩn thận, khẳng định sẽ chọn thời điểm linh tuyền vừa xuất thế để tấn công bọn hắn, không cho bọn hắn có cơ hội tăng lên thực lực.
Một khi đã tranh thủ được một chút thời gian, phần thắng của bọn hắn sẽ lớn hơn nhiều.
Điểm mấu chốt chính là, để cho Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm, hoặc Hình Nhân đột phá tu vi !
Bọn hắn cùng với Sở Thanh Tiêu chính là những người mạnh nhất ở nơi này, một khi bọn hắn có chỗ đột phá thì cơ hội xoay chuyển tình thế sẽ càng lớn !
Khoan hãy nói đến Tư Mộ Liêm và Hình Nhân, chỉ riêng Vương Hạo Thần đã hứa chắc rằng, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, hắn khẳng định có thể trăm phần trăm đột phá.
Mặc dù mọi người cũng không hiểu hắn vì cái gì lại tự tin đến như vậy, thế nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng hắn.
Lưu lại ba người canh gác, là bởi vì bọn hắn đều không có tiềm năng đột phá tu vi.
Sở Thanh Tiêu bởi vì một chút nguyên nhân đặc biệt, tu vi cảnh giới từ lâu đã đình trệ không tiến.
Tiêu Ngọc Huyên thì vừa mới bước vào Bát Tinh Vũ Sư chi cảnh, trong thời gian ngắn khó có khả năng lại có đột phá.
Ôn Linh Mật lại là tinh thần lực võ giả, linh khí trong linh tuyền cơ hồ vô dụng đối với nàng.
………..
Thường Tiễn dẫn người xông đến chỗ địa bàn của tổ đội Vương Hạo Thần nhưng lại không thấy nửa cái bóng người, trong lòng còn đang ngơ ngác không hiểu thấu thì đã nhận được tin báo khẩn cấp.
Vừa xem tin báo, Thường Tiễn trong đầu lập tức hiện lên liên tiếp dấu chấm hỏi, ngay sau đó chính là nổi giận.
Khá lắm !
Ta còn chưa tìm đến nơi, các ngươi vậy mà mẹ nó đã chạy đi tập kích địa bàn của chúng ta !
Thường Tiễn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lập tức dẫn người quay trở về.
Mặc kệ đối phương đang mưu tính cái gì, lần này nhất định phải chấm dứt mọi chuyện !
……….
- Đến rồi !
Sở Thanh Tiêu canh giữ ở phía trước linh tuyền, cũng là người đầu tiên phát hiện ra khí tức của Thường Tiễn.
Ôn Linh Mật và Tiêu Ngọc Huyên trong lòng hồi hộp, đến rồi sao ?
Thật nhanh !
Các nàng thực sự không thể không lo lắng cùng e ngại, dù sao kẻ địch chính là đệ nhất nhân tại Đệ Thất Phong ở thời điểm hiện tại.
- Hắn chỉ có một mình, các ngươi ở lại đây, ta đến ngăn hắn !
Sở Thanh Tiêu thần sắc cũng ngưng trọng chưa từng có, lập tức dẫm lên bộ pháp lao tới, quanh người xuất hiện một đạo thanh sắc khí trụ.
Thiên Thanh Đạo Quyết !
Đối thủ đang đến quá mạnh, Sở Thanh Tiêu không thể không dốc toàn lực ngay từ đầu, hơn nữa cũng chỉ là hi vọng có thể cầm cự kéo dài chút thời gian.
Hắn thừa biết, một mình hắn còn lâu mới là đối thủ của Thường Tiễn !
Thế nhưng là, Sở Thanh Tiêu chỉ vừa mới động, trên không đã xuất hiện một đạo hùng vĩ chưởng ấn, cường thế ấn xuống.
- Hải Dương Nghịch !
Sở Thanh Tiêu toàn lực thôi động Thiên Thanh Đạo Quyết, đạo đạo văn tự hiện thế, hai tay vận dụng nhu kình như nước chảy, muốn hóa giải chưởng ấn.
Thế nhưng chưởng ấn lực lượng quá mức khủng bố, trực tiếp đem Sở Thanh Tiêu ép cho không ngừng lui lại.
Sở Thanh Tiêu cắn chặt răng, điên cuồng vận lực vào hai tay, nhu kình cuồn cuộn như sóng thần, cuối cùng thành công cưỡng ép đẩy đi chưởng ấn.
Từ đầu đến cuối, hắn lui lại trọn vẹn hơn 30 bước !
Sở Thanh Tiêu cố gắng xua đi cảm giác mỏi nhừ nơi hai tay, trong lòng càng thêm nặng nề.
Quá mạnh !
Đối phương chỉ là tiện tay một kích, hơn nữa còn là từ khoảng cách xa như vậy mà đã khiến hắn phải vô cùng vất vả mới có thể hóa giải . . . vậy nếu là đối đầu chính diện, hắn liệu có thể chống đỡ được bao lâu ?
Thường Tiễn quả nhiên không chỉ có hư danh !
- Thời gian qua sống thế nào ?
Hình Nhân cười đáp:
- Rất tốt, nơi này điều kiện tu luyện rất tuyệt vời, đại ca và nhị ca đều đã đột phá đến Vũ Linh, ta ngược lại có chút không đuổi kịp bọn hắn cước bộ, đến giờ vẫn còn kẹt tại Vũ Sư đỉnh phong !
Vũ Linh không có được tiến vào Đệ Thất Phong trong khoảng thời gian này, trừ phi bọn hắn là tại đó đột phá, vì thế Hình Thiên và Hình Địa mới không có mặt ở nơi này.
- Ta nói ngươi a, tu luyện cũng tiết chế một điểm ! Dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho chúng ta !
Hình Nhân nhìn Vương Hạo Thần vô lực nói.
Hắn nhớ rất rõ, lần cuối gặp Vương Hạo Thần đối phương chỉ là một vị Thất Tinh Vũ Sĩ, mấy tháng không gặp, không ngờ đã là Ngũ Tinh Vũ Sư, chiến lực đều nhanh đuổi kịp hắn.
Hắn biết Vương Hạo Thần là thiên tài, thế nhưng có cần phải khoa trương như vậy không ?
- Tình huống của ta có chút đặc thù !
Vương Hạo Thần chỉ có thể nói như vậy, bản thân hắn không nhận ra chính mình tiến bộ rất mình, ít nhất . . . là cho đến khi hắn có thể quang minh chính đại ở bên cạnh người mình yêu.
- Ngươi nghĩ Đồ Nguyên khi nào sẽ đến gặp chúng ta ?
Hình Nhân hỏi.
- Có lẽ là hôm nay !
Vương Hạo Thần cười cười.
………
Cùng thời điểm này, Đông Hoa hoàng triều biên cảnh bất ngờ có kinh biến.
Đại lượng quân đội xuất phát từ lân cận Tử Kinh hoàng triều bất ngờ đột kích, chỉ trong vòng một canh giờ liền xuyên phá thành trì trấn thủ biên cương là Đoạn Thiên Thành, tướng sĩ trong thành toàn bộ chiến tử !
Cả hoàng triều chấn động, Đông Hoa hoàng tộc giận dữ, hoàng chủ cuồng nộ thét lệnh đại quân xuất chinh nghênh chiến, Đại tướng quân đích thân lĩnh đội.
Ba ngày, hai quân tại Thiên Chung Sơn gặp nhau, nổ ra đại chiến với quy mô nhiều năm chưa từng có.
Hai quân giao chiến một ngày một đêm, đồng thời tiếp nhận tổn thất nặng nề, nhưng chung quy bất phân thắng bại, đành phải lấy Thiên Chung Sơn làm ranh giới chia cắt, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tử Kinh hoàng triều và Đông Hoa hoàng triều buộc phải vận động các tông môn phái cao thủ đến trợ chiến.
Thiên Sinh Môn cũng không phải ngoại lệ, trọn vẹn phái đi ba vị Vũ Vương đi đến chiến trường.
………..
Hai ngày qua tại Đệ Thất Phong mọi chuyện xảy ra đúng như dự tính của Vương Hạo Thần, Đồ Nguyên xác thực trực tiếp đến tìm hắn.
Đồ Nguyên người này có chút không giống với tưởng tượng của Vương Hạo Thần, tuy bề ngoài giống như một đại hán thô cuồng nhưng tính tình lại rất dễ nói chuyện, thân thiện lại gần gũi.
Việc thuyết phục Đồ Nguyên dễ dàng hơn nhiều so với Vương Hạo Thần dự đoán, người trước từ đầu đến cuối chỉ ngồi nghe hắn nói sau đó gật đầu đồng ý, hoàn toàn không có chút phản đối.
Chính vì như vậy, mới khiến Vương Hạo Thần thật sự có chút nghi ngờ đối phương có dụng tâm khác.
Chỉ có thể nói, cái tên này che giấu quá tốt.
Bất quá hắn cũng không để ý, dù sao hắn không nghĩ ra được kế hoạch nào tốt hơn, thực lực chênh lệch quá lớn, nếu thành công thì là may mắn, không thành công thì cũng không có gì nuối tiếc.
…….
Hai ngày đã trôi qua, trên Đệ Thất Phong linh khí cuồn cuộn, đây là dấu hiệu của việc linh tuyền sắp được mở ra toàn bộ.
Vương Hạo Thần cùng mọi người sớm đã chuẩn bị xong.
Ngày hôm qua, Tiêu Ngọc Huyên bởi vì sớm đã tích lũy đầy đủ, thành công bước vào Bát Tinh Vũ Sư cảnh giới, khiến cho tinh thần của mọi người càng lên cao.
- Đi thôi !
Vương Hạo Thần nhận thấy thời cơ đã đến, liền dẫn theo đồng bạn rời đi.
Bọn hắn không có ý định muốn tử thủ nơi này.
Cho dù thực lực thua kém kẻ địch rất nhiều, cũng phải chiếm được tiên cơ.
Không lâu sau đó, ở chỗ Thanh Nguyên Phong đoàn đội, Thường Tiễn đích thân dẫn người xuất trận, mục tiêu chính là địa bàn của tổ đội Vương Hạo Thần.
Đồ Nguyên thì dẫn theo gần như toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, dáng vẻ là muốn chơi một canh bạc tất tay.
Duy nhất không có hành động, chỉ có đám người Lâm Hải.
Vương Hạo Thần tổ đội xuất phát đầu tiên, mục tiêu chính là đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền do Thanh Nguyên Phong đoàn đội chấn thủ mà bọn hắn đã tiến đánh trước đó.
Bọn hắn tới rất kịp lúc, bởi lẽ linh tuyền ở nơi này chỉ vừa mới được khai mở phong ấn, Thanh Nguyên Phong đệ tử còn chưa kịp sử dụng.
Thanh Nguyên Phong đệ tử ở nơi này canh giác vừa mới nhìn Vương Hạo Thần mấy người còn tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm, bởi lẽ bọn hắn biết Thường Tiễn sư huynh đang dẫn người đi đến tập kích địa bàn của Vương Hạo Thần tổ đội, đám người kia ở nhà cố thủ còn không kịp, sao có gan dám đến tấn công bọn hắn ?
Thế nhưng là . . . ngọa tào !
Đám điên kia thế mà thật đến rồi !
Cái này hoàn toàn không có tuân theo đạo lý thông thường !
Thanh Nguyên Phong đệ tử sau khi xác định bản thân không có nhìn nhầm liền cuống cuồng mở ra Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận vừa được tu sửa lại xong, nghênh chiến cường địch, một bên lại vội vàng báo tin cho Thường Tiễn, để hắn mau chóng đến đây cứu viện.
Thế nhưng là, nơi này hiện không có Bát Tinh Vũ Sư trấn thủ, chỉ dựa vào một Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận, làm sao có thể đỡ nổi Vương Hạo Thần mấy người công kích.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Thiên Thanh Lôi Trận bị cưỡng ép xé nát, ngay cả trận bàn đều bị lực lượng khủng bố phá hủy hoàn toàn.
Thanh Nguyên Phong đệ tử tất cả đều bị đánh gục.
Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm, Hình Nhân, Chu Thông, Đường Chấn, Kiều Linh, Lâm Vũ Hình lập tức đi vào trong linh tuyền, dùng hết khả năng hấp thu linh khí, tận lực đột phá cảnh giới.
Sở Thanh Tiêu, Ôn Linh Mật và Tiêu Ngọc Huyên thì ở bên ngoài canh gác.
Đây chính là kế hoạch của bọn hắn, thay vì ở nhà cố thủ thì mạo hiểm tấn công chiếm giữ linh tuyền của Thanh Nguyên Phong, vừa khiến đối phương bất ngờ vừa tranh thủ được thêm chút thời gian, thuận tiện có thể nhân cơ hội này tăng lên thực lực của tổ đội.
Sở dĩ làm vậy, là vì Thường Tiễn nếu là người cẩn thận, khẳng định sẽ chọn thời điểm linh tuyền vừa xuất thế để tấn công bọn hắn, không cho bọn hắn có cơ hội tăng lên thực lực.
Một khi đã tranh thủ được một chút thời gian, phần thắng của bọn hắn sẽ lớn hơn nhiều.
Điểm mấu chốt chính là, để cho Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm, hoặc Hình Nhân đột phá tu vi !
Bọn hắn cùng với Sở Thanh Tiêu chính là những người mạnh nhất ở nơi này, một khi bọn hắn có chỗ đột phá thì cơ hội xoay chuyển tình thế sẽ càng lớn !
Khoan hãy nói đến Tư Mộ Liêm và Hình Nhân, chỉ riêng Vương Hạo Thần đã hứa chắc rằng, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, hắn khẳng định có thể trăm phần trăm đột phá.
Mặc dù mọi người cũng không hiểu hắn vì cái gì lại tự tin đến như vậy, thế nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng hắn.
Lưu lại ba người canh gác, là bởi vì bọn hắn đều không có tiềm năng đột phá tu vi.
Sở Thanh Tiêu bởi vì một chút nguyên nhân đặc biệt, tu vi cảnh giới từ lâu đã đình trệ không tiến.
Tiêu Ngọc Huyên thì vừa mới bước vào Bát Tinh Vũ Sư chi cảnh, trong thời gian ngắn khó có khả năng lại có đột phá.
Ôn Linh Mật lại là tinh thần lực võ giả, linh khí trong linh tuyền cơ hồ vô dụng đối với nàng.
………..
Thường Tiễn dẫn người xông đến chỗ địa bàn của tổ đội Vương Hạo Thần nhưng lại không thấy nửa cái bóng người, trong lòng còn đang ngơ ngác không hiểu thấu thì đã nhận được tin báo khẩn cấp.
Vừa xem tin báo, Thường Tiễn trong đầu lập tức hiện lên liên tiếp dấu chấm hỏi, ngay sau đó chính là nổi giận.
Khá lắm !
Ta còn chưa tìm đến nơi, các ngươi vậy mà mẹ nó đã chạy đi tập kích địa bàn của chúng ta !
Thường Tiễn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lập tức dẫn người quay trở về.
Mặc kệ đối phương đang mưu tính cái gì, lần này nhất định phải chấm dứt mọi chuyện !
……….
- Đến rồi !
Sở Thanh Tiêu canh giữ ở phía trước linh tuyền, cũng là người đầu tiên phát hiện ra khí tức của Thường Tiễn.
Ôn Linh Mật và Tiêu Ngọc Huyên trong lòng hồi hộp, đến rồi sao ?
Thật nhanh !
Các nàng thực sự không thể không lo lắng cùng e ngại, dù sao kẻ địch chính là đệ nhất nhân tại Đệ Thất Phong ở thời điểm hiện tại.
- Hắn chỉ có một mình, các ngươi ở lại đây, ta đến ngăn hắn !
Sở Thanh Tiêu thần sắc cũng ngưng trọng chưa từng có, lập tức dẫm lên bộ pháp lao tới, quanh người xuất hiện một đạo thanh sắc khí trụ.
Thiên Thanh Đạo Quyết !
Đối thủ đang đến quá mạnh, Sở Thanh Tiêu không thể không dốc toàn lực ngay từ đầu, hơn nữa cũng chỉ là hi vọng có thể cầm cự kéo dài chút thời gian.
Hắn thừa biết, một mình hắn còn lâu mới là đối thủ của Thường Tiễn !
Thế nhưng là, Sở Thanh Tiêu chỉ vừa mới động, trên không đã xuất hiện một đạo hùng vĩ chưởng ấn, cường thế ấn xuống.
- Hải Dương Nghịch !
Sở Thanh Tiêu toàn lực thôi động Thiên Thanh Đạo Quyết, đạo đạo văn tự hiện thế, hai tay vận dụng nhu kình như nước chảy, muốn hóa giải chưởng ấn.
Thế nhưng chưởng ấn lực lượng quá mức khủng bố, trực tiếp đem Sở Thanh Tiêu ép cho không ngừng lui lại.
Sở Thanh Tiêu cắn chặt răng, điên cuồng vận lực vào hai tay, nhu kình cuồn cuộn như sóng thần, cuối cùng thành công cưỡng ép đẩy đi chưởng ấn.
Từ đầu đến cuối, hắn lui lại trọn vẹn hơn 30 bước !
Sở Thanh Tiêu cố gắng xua đi cảm giác mỏi nhừ nơi hai tay, trong lòng càng thêm nặng nề.
Quá mạnh !
Đối phương chỉ là tiện tay một kích, hơn nữa còn là từ khoảng cách xa như vậy mà đã khiến hắn phải vô cùng vất vả mới có thể hóa giải . . . vậy nếu là đối đầu chính diện, hắn liệu có thể chống đỡ được bao lâu ?
Thường Tiễn quả nhiên không chỉ có hư danh !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.