Chương 269: Đại Chiến Thường Tiễn (4)
Huyết Tu La
23/06/2021
- Vương Hạo Thần sư đệ ! Ngươi rốt cuộc đến !
Thường Tiễn chăm chú nhìn xem người đến, hắn mặc dù chưa từng gặp qua Vương Hạo Thần, thế nhưng thân phận của một kẻ chỉ có tu vi Lục Tinh Vũ Sư nhưng lại cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm thì rất dễ đoán.
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn Thường Tiễn, cho dù chưa giao thủ, vẫn có thể cảm nhận được thực lực đáng sợ của đối phương, tựa như hố sâu không đáy.
- Thường sư huynh ! Trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ !
Vương Hạo Thần cười nói.
- Khách sáo thì miễn đi ! Vương sư đệ, không thể không nói lá gan của ngươi rất lớn ! Thực lực không đến đâu nhưng lòng tham quả nhiên không phải người thường có thể sánh kịp !
Thường Tiễn nói.
- Người luôn có lòng tham, nếu có thực lực, vì sao không thể tham lam một chút ?
Vương Hạo Thần cười cười, hắn không có phủ nhận việc mình là kẻ tham lam, thế nhưng là, trên đời có người không có lòng tham sao ?
Toàn bộ hành động của hắn từ đầu đến cuối đều vì mục tiêu lớn nhất đó là lợi ích của bản thân, thế nhưng hắn cũng lượng sức mà làm, không cố đấm ăn xôi, lần này dự định giao thủ với Thường Tiễn nhìn qua có vẻ không biết tự lượng sức, thế nhưng nếu tận dụng tốt thời cơ cộng thêm chút may mắn, điều này không phải không có khả năng.
Đệ Thất Phong mở ra, ý nghĩa đương nhiên là để tranh đoạt, người có thực lực càng mạnh thì chỗ tốt càng nhiều, là nơi cạnh tranh sòng phẳng.
Phần lớn thời gian, không có lòng tham, thì sẽ không có động lực !
Tham lam nhưng biết điểm mấu chốt và giữ vững lý trí thì chẳng phải chuyện gì xấu !
- Nói rất đúng, đã đến Đệ Thất Phong thì phải làm tốt tâm lý khắp nơi đều là cạnh tranh vì lợi ích ! Tham lam cũng không phải chuyện xấu, nhưng, ngươi có thực lực để tham lam sao ?
Thường Tiễn từng chữ nói ra, trên người khí thế cũng bạo khởi, Quán Hồng Thương lập tức nhắm ngay Vương Hạo Thần đâm tới.
Hắn muốn tự mình kiểm nghiệm một chút, vị này Tuyệt Thế cấp thiên tài đến cùng có bao nhiêu cân lượng.
Loại thiên tài này, một khi được phát hiện sẽ lập tức trở thành trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, chính là để chuẩn bị cho vị trí người lãnh đạo trong tương lai, vì thế số lượng ít đến thương cảm.
Thiên Sinh Môn trước khi Vương Hạo Thần xuất hiện, căn bản không có Tuyệt Thế cấp thiên tài !
Thường Tiễn cũng muốn xem, Vương Hạo thần liệu có thể lấy Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới chiến Vũ Linh hay không !
Vương Hạo Thần nhìn trọng thương đã đến gần, thân hình vững vàng như thái sơn, một quyền đấm ra, cùng trọng thương đối cứng.
Lần sơ bộ giao thủ này Vương Hạo Thần tự nhiên là rơi xuống hạ phong, hắn bị bức cho lui lại năm bước, thế nhưng như vậy trong mắt Thường Tiễn cũng đã rất lợi hại.
Hai người vừa rồi dùng bao nhiêu lực lượng thì chỉ có bản thân cả hai mới rõ, nhưng chắc chắn không có dùng hết toàn lực.
Một thương của Thường Tiễn, cho dù chỉ là tùy tiện nhất kích, nhưng coi như là Cửu Tinh Vũ Sư muốn đỡ cũng sẽ không dễ dàng, Vương Hạo Thần có thể tiếp mà chỉ lui năm bước, chứng tỏ thực lực không tầm thường.
- Thường sư huynh không hổ là nhân vật đời tiếp theo tề danh Võ Bảng ! Lợi hại !
Vương Hạo Thần ngoài cười nhưng trong không cười, vừa rồi giao thủ sơ bộ nhìn qua tựa hồ là hắn chỉ hơi thua một chút, thế nhưng không phải người trong cuộc thì không hiểu Thường Tiễn thực lực đáng sợ đến mức nào.
Gọi là sâu không thấy đáy cũng không đủ !
Đừng nói là hiện tại, coi như hắn đột phá đến Thất Tinh Vũ Sư đều chưa hẳn có thể nắm chắc phần thắng !
Nhưng thua người không thua trận, Vương Hạo Thần ngoài mặt ung dung bình thản, lời nói cũng rất cứng, nhưng trong lòng thì đang tính toán, đám người bọn hắn phải liên thủ như thế nào mới hạ được vị siêu cấp cường giả trước mặt này.
- Vương sư đệ ! Các ngươi một mực chỉ cùng ta dây dưa kéo dài, mục đích dường như chỉ có một, chính là đang đợi viện quân đúng không ?
Đúng lúc này, Thường Tiễn bỗng nhiên nói, thanh âm tựa hồ là mang hàm ý khác.
Lời nói của hắn, không khỏi khiến cho Hình Nhân, Tư Mộ Liêm và Sở Thanh Tiêu ở gần đó giật mình.
Chẳng lẽ . . . Thường Tiễn sớm đã đoán được kế hoạch của bọn hắn ?
Đây chính là lý do Đồ Nguyên mãi vẫn chưa đến tiếp viện ?
- Thường sư huynh sớm đã biết rồi ?
Vương Hạo Thần là người duy nhất không có chút nào kinh ngạc.
- Không phải rất dễ đoán sao ? Mặc cho ngươi lá gan có to lớn đến mức nào, nếu không phải kẻ ngốc thì sẽ không chỉ dựa vào chút nhân thủ bên cạnh mà dám khiêu khích Thanh Nguyên Phong đoàn đội chúng ta, trừ phi các ngươi cùng người khác hợp tác ! Lâm Hải chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ, căn bản không dám mạo hiểm, vậy ngoài Đồ Nguyên ra thì còn có ai khác ?
- Nếu như ta đoán không sai, theo kế hoạch hẳn là các ngươi đến đây dụ địch, sau đó Đồ Nguyên dẫn người đến tiếp ứng, hai mặt giáp công chúng ta, có đúng không ?
Thường Tiễn chắp tay sau lưng, thong thả nói.
Tất cả mọi người nghe Thường Tiễn nói chuyện, từng cái trong lòng đều khẽ run rẩy, bởi lẽ, lời của hắn nói thật không sai chút nào !
- Đáng tiếc các ngươi không hiểu Đồ Nguyên, tên đó sao lại dễ dàng làm theo ý người khác như vậy, điều hắn muốn nhìn thấy nhất không phải là ta và đoàn đội của ta bị đánh bại, mà là chúng ta và các ngươi quyết một trận sống chết ! Cả hai đánh đến lưỡng bại cầu thương, còn hắn chỉ việc đi ra nhặt cái tiện nghi !
Thường Tiễn lại nói, trong lòng thì đang cười lạnh, ngay cả hắn đều không dám hợp tác với Đồ Nguyên, Vương Hạo Thần tên tiểu tử này lại vọng tưởng muốn điều khiển Đồ Nguyên làm theo ý hắn ?
Đúng là tiểu tử chưa trải sự đời, thiên phú tu luyện có thể cao nhưng chung quy vẫn quá non nớt !
- Đổi lại là ta, ta đương nhiên cũng sẽ không chịu làm theo ý kẻ khác ! Nếu ta là Đồ Nguyên, hiện tại nhất định đang dẫn người đến tập kích địa bàn quan trọng nhất của Thanh Nguyên Phong đoàn đội ! Thường sư huynh, ngươi nói có đúng hay không ?
Vương Hạo Thần không có kinh khoảng giống như trong tưởng tượng của Thường Tiễn, ngược lại có chút ung dung nói, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của đối phương.
Không lẽ . . .
Thường Tiễn chăm chú nhìn Vương Hạo Thần, muốn xác nhận suy đoán của mình.
Tiểu tử này . . . không phải là cũng sớm đã đoán ra được chuyện Đồ Nguyên sẽ làm đi a ?
Tương kế tựu kế ?
Nhưng nếu đã biết Đồ Nguyên sẽ không đến tiếp ứng, tiểu tử này dựa vào cái gì lại dám dẫn người đi tập kích địa bàn của Thanh Nguyên Phong đoàn đội ?
Hơn nữa lại còn dám chính diện đối đầu với hắn !
- Thường sư huynh không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi ! Ta chưa từng đem hi vọng gửi gắm vào Đồ Nguyên, nhưng hắn và người của hắn xác thực đã giúp ta kiềm chế rất nhiều lực lượng của Thanh Nguyên Phong đoàn đội ! Khiến cho đám người chúng ta có thể có đủ sức cùng các ngươi đấu một trận ở nơi này !
Vương Hạo Thần trước đó đã suy nghĩ rất lâu, hắn cũng đã chơi một canh bạc tất tay, đặt cược vào việc Đồ Nguyên sẽ không làm theo kế hoạch mà cả hai đã đề ra trước đó mà tự mình dẫn người của hắn tự mình hành động, cũng đặt cược vào việc Thường Tiễn có đủ đầu óc để đoán ra được việc hắn và Đồ Nguyên kết minh nhưng lại tự mình hành động, từ đó phải lưu lại phần lớn nhân thủ để bảo vệ mấy đầu linh tuyền cao cấp, từ đó chế tạo cơ hội cho tổ đội của Vương Hạo Thần hắn.
Lần tập kích đầu tiên nhắm vào địa bàn của Thanh Nguyên Phong đoàn đội không chỉ là để cho Đồ Nguyên nhìn thấy thực lực của bọn hắn, mà còn muốn khởi dậy sự nghi ngờ của Thường Tiễn.
Đại loại kiểu như “ nếu không cùng Đồ Nguyên liên thủ, Vương Hạo Thần sao dám to gan lớn mật khiêu khích kẻ địch mạnh mẽ hơn tổ đội của hắn gấp mấy chục lần? “
Kết quả, Vương Hạo Thần cược thắng ! Mọi việc đều xảy ra đúng như hắn dự đoán !
Đây hoàn toàn là một trò chơi may rủi, khả năng thành công thực sự không cao, nhưng đây đã là kế hoạch tốt nhất mà Vương Hạo Thần có thể nghĩ ra, dù sao thực lực bọn hắn so với cả hai chi đội ngũ kia là yếu hơn quá nhiều, không dựa vào kế sách và may mắn thì không có chút cơ hội nào.
Như vậy, có thể làm hắn đều đã làm, nếu như vận may không đủ mà thất bại thì hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh !
- Thường sư huynh, ta trước giờ không hề nghĩ đến chuyện cùng Đồ Nguyên liên thủ ! Bởi vì ta tin tưởng dựa vào chúng ta mấy người liên thủ, nhất định có thể đánh bại ngươi !!!
Vương Hạo Thần lời nói vừa dứt, khí thế trên người liền toàn diện bùng nổ, Thái Thượng Viêm Lôi Quyết được vận dụng, hiện ra lôi hỏa hình thái, cùng Thường Tiễn nhìn qua rất tương đồng.
Thường Tiễn dù mạnh, nhưng chắc chắn còn chưa đến mức không thể bị đánh bại !
Vương Hạo Thần tin tưởng, dựa vào hắn, Hình Nhân, Tư Mộ Liêm, Sở Thanh Tiêu bốn người liên thủ, nhất định có cơ hội đánh bại Thường Tiễn !
- Vương sư đệ, tự tin là chuyện tốt, nhưng không nên tự đại cuồng vọng !
Thường Tiễn cười lạnh, hoàn toàn không có chút nào e ngại.
Mặc kệ đối phương có quỷ kế gì, hắn tự tin chính mình có thể trấn áp hết thảy !
Vương Hạo Thần trí tuệ hơn người thì sao ? Không đánh bại được hắn, hết thảy đều là vô nghĩa !
Hắn chân dẫm bộ pháp lao về phía Vương Hạo Thần, một thương bạo ngược đâm ra, lôi hỏa gầm thét thiêu đốt một mảnh không gian.
- Ầm !
Một thương này bá đạo tuyệt luân, đem Vương Hạo Thần đánh bay đi mấy trượng.
- Vương sư đệ, đừng tưởng mình là Tuyệt Thế cấp thiên tài thì thật có thể khiêu chiến ta ! Chí ít hiện tại ngươi không có năng lực đó !
Thường Tiễn chăm chú nhìn xem người đến, hắn mặc dù chưa từng gặp qua Vương Hạo Thần, thế nhưng thân phận của một kẻ chỉ có tu vi Lục Tinh Vũ Sư nhưng lại cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm thì rất dễ đoán.
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn Thường Tiễn, cho dù chưa giao thủ, vẫn có thể cảm nhận được thực lực đáng sợ của đối phương, tựa như hố sâu không đáy.
- Thường sư huynh ! Trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ !
Vương Hạo Thần cười nói.
- Khách sáo thì miễn đi ! Vương sư đệ, không thể không nói lá gan của ngươi rất lớn ! Thực lực không đến đâu nhưng lòng tham quả nhiên không phải người thường có thể sánh kịp !
Thường Tiễn nói.
- Người luôn có lòng tham, nếu có thực lực, vì sao không thể tham lam một chút ?
Vương Hạo Thần cười cười, hắn không có phủ nhận việc mình là kẻ tham lam, thế nhưng là, trên đời có người không có lòng tham sao ?
Toàn bộ hành động của hắn từ đầu đến cuối đều vì mục tiêu lớn nhất đó là lợi ích của bản thân, thế nhưng hắn cũng lượng sức mà làm, không cố đấm ăn xôi, lần này dự định giao thủ với Thường Tiễn nhìn qua có vẻ không biết tự lượng sức, thế nhưng nếu tận dụng tốt thời cơ cộng thêm chút may mắn, điều này không phải không có khả năng.
Đệ Thất Phong mở ra, ý nghĩa đương nhiên là để tranh đoạt, người có thực lực càng mạnh thì chỗ tốt càng nhiều, là nơi cạnh tranh sòng phẳng.
Phần lớn thời gian, không có lòng tham, thì sẽ không có động lực !
Tham lam nhưng biết điểm mấu chốt và giữ vững lý trí thì chẳng phải chuyện gì xấu !
- Nói rất đúng, đã đến Đệ Thất Phong thì phải làm tốt tâm lý khắp nơi đều là cạnh tranh vì lợi ích ! Tham lam cũng không phải chuyện xấu, nhưng, ngươi có thực lực để tham lam sao ?
Thường Tiễn từng chữ nói ra, trên người khí thế cũng bạo khởi, Quán Hồng Thương lập tức nhắm ngay Vương Hạo Thần đâm tới.
Hắn muốn tự mình kiểm nghiệm một chút, vị này Tuyệt Thế cấp thiên tài đến cùng có bao nhiêu cân lượng.
Loại thiên tài này, một khi được phát hiện sẽ lập tức trở thành trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, chính là để chuẩn bị cho vị trí người lãnh đạo trong tương lai, vì thế số lượng ít đến thương cảm.
Thiên Sinh Môn trước khi Vương Hạo Thần xuất hiện, căn bản không có Tuyệt Thế cấp thiên tài !
Thường Tiễn cũng muốn xem, Vương Hạo thần liệu có thể lấy Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới chiến Vũ Linh hay không !
Vương Hạo Thần nhìn trọng thương đã đến gần, thân hình vững vàng như thái sơn, một quyền đấm ra, cùng trọng thương đối cứng.
Lần sơ bộ giao thủ này Vương Hạo Thần tự nhiên là rơi xuống hạ phong, hắn bị bức cho lui lại năm bước, thế nhưng như vậy trong mắt Thường Tiễn cũng đã rất lợi hại.
Hai người vừa rồi dùng bao nhiêu lực lượng thì chỉ có bản thân cả hai mới rõ, nhưng chắc chắn không có dùng hết toàn lực.
Một thương của Thường Tiễn, cho dù chỉ là tùy tiện nhất kích, nhưng coi như là Cửu Tinh Vũ Sư muốn đỡ cũng sẽ không dễ dàng, Vương Hạo Thần có thể tiếp mà chỉ lui năm bước, chứng tỏ thực lực không tầm thường.
- Thường sư huynh không hổ là nhân vật đời tiếp theo tề danh Võ Bảng ! Lợi hại !
Vương Hạo Thần ngoài cười nhưng trong không cười, vừa rồi giao thủ sơ bộ nhìn qua tựa hồ là hắn chỉ hơi thua một chút, thế nhưng không phải người trong cuộc thì không hiểu Thường Tiễn thực lực đáng sợ đến mức nào.
Gọi là sâu không thấy đáy cũng không đủ !
Đừng nói là hiện tại, coi như hắn đột phá đến Thất Tinh Vũ Sư đều chưa hẳn có thể nắm chắc phần thắng !
Nhưng thua người không thua trận, Vương Hạo Thần ngoài mặt ung dung bình thản, lời nói cũng rất cứng, nhưng trong lòng thì đang tính toán, đám người bọn hắn phải liên thủ như thế nào mới hạ được vị siêu cấp cường giả trước mặt này.
- Vương sư đệ ! Các ngươi một mực chỉ cùng ta dây dưa kéo dài, mục đích dường như chỉ có một, chính là đang đợi viện quân đúng không ?
Đúng lúc này, Thường Tiễn bỗng nhiên nói, thanh âm tựa hồ là mang hàm ý khác.
Lời nói của hắn, không khỏi khiến cho Hình Nhân, Tư Mộ Liêm và Sở Thanh Tiêu ở gần đó giật mình.
Chẳng lẽ . . . Thường Tiễn sớm đã đoán được kế hoạch của bọn hắn ?
Đây chính là lý do Đồ Nguyên mãi vẫn chưa đến tiếp viện ?
- Thường sư huynh sớm đã biết rồi ?
Vương Hạo Thần là người duy nhất không có chút nào kinh ngạc.
- Không phải rất dễ đoán sao ? Mặc cho ngươi lá gan có to lớn đến mức nào, nếu không phải kẻ ngốc thì sẽ không chỉ dựa vào chút nhân thủ bên cạnh mà dám khiêu khích Thanh Nguyên Phong đoàn đội chúng ta, trừ phi các ngươi cùng người khác hợp tác ! Lâm Hải chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ, căn bản không dám mạo hiểm, vậy ngoài Đồ Nguyên ra thì còn có ai khác ?
- Nếu như ta đoán không sai, theo kế hoạch hẳn là các ngươi đến đây dụ địch, sau đó Đồ Nguyên dẫn người đến tiếp ứng, hai mặt giáp công chúng ta, có đúng không ?
Thường Tiễn chắp tay sau lưng, thong thả nói.
Tất cả mọi người nghe Thường Tiễn nói chuyện, từng cái trong lòng đều khẽ run rẩy, bởi lẽ, lời của hắn nói thật không sai chút nào !
- Đáng tiếc các ngươi không hiểu Đồ Nguyên, tên đó sao lại dễ dàng làm theo ý người khác như vậy, điều hắn muốn nhìn thấy nhất không phải là ta và đoàn đội của ta bị đánh bại, mà là chúng ta và các ngươi quyết một trận sống chết ! Cả hai đánh đến lưỡng bại cầu thương, còn hắn chỉ việc đi ra nhặt cái tiện nghi !
Thường Tiễn lại nói, trong lòng thì đang cười lạnh, ngay cả hắn đều không dám hợp tác với Đồ Nguyên, Vương Hạo Thần tên tiểu tử này lại vọng tưởng muốn điều khiển Đồ Nguyên làm theo ý hắn ?
Đúng là tiểu tử chưa trải sự đời, thiên phú tu luyện có thể cao nhưng chung quy vẫn quá non nớt !
- Đổi lại là ta, ta đương nhiên cũng sẽ không chịu làm theo ý kẻ khác ! Nếu ta là Đồ Nguyên, hiện tại nhất định đang dẫn người đến tập kích địa bàn quan trọng nhất của Thanh Nguyên Phong đoàn đội ! Thường sư huynh, ngươi nói có đúng hay không ?
Vương Hạo Thần không có kinh khoảng giống như trong tưởng tượng của Thường Tiễn, ngược lại có chút ung dung nói, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của đối phương.
Không lẽ . . .
Thường Tiễn chăm chú nhìn Vương Hạo Thần, muốn xác nhận suy đoán của mình.
Tiểu tử này . . . không phải là cũng sớm đã đoán ra được chuyện Đồ Nguyên sẽ làm đi a ?
Tương kế tựu kế ?
Nhưng nếu đã biết Đồ Nguyên sẽ không đến tiếp ứng, tiểu tử này dựa vào cái gì lại dám dẫn người đi tập kích địa bàn của Thanh Nguyên Phong đoàn đội ?
Hơn nữa lại còn dám chính diện đối đầu với hắn !
- Thường sư huynh không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi ! Ta chưa từng đem hi vọng gửi gắm vào Đồ Nguyên, nhưng hắn và người của hắn xác thực đã giúp ta kiềm chế rất nhiều lực lượng của Thanh Nguyên Phong đoàn đội ! Khiến cho đám người chúng ta có thể có đủ sức cùng các ngươi đấu một trận ở nơi này !
Vương Hạo Thần trước đó đã suy nghĩ rất lâu, hắn cũng đã chơi một canh bạc tất tay, đặt cược vào việc Đồ Nguyên sẽ không làm theo kế hoạch mà cả hai đã đề ra trước đó mà tự mình dẫn người của hắn tự mình hành động, cũng đặt cược vào việc Thường Tiễn có đủ đầu óc để đoán ra được việc hắn và Đồ Nguyên kết minh nhưng lại tự mình hành động, từ đó phải lưu lại phần lớn nhân thủ để bảo vệ mấy đầu linh tuyền cao cấp, từ đó chế tạo cơ hội cho tổ đội của Vương Hạo Thần hắn.
Lần tập kích đầu tiên nhắm vào địa bàn của Thanh Nguyên Phong đoàn đội không chỉ là để cho Đồ Nguyên nhìn thấy thực lực của bọn hắn, mà còn muốn khởi dậy sự nghi ngờ của Thường Tiễn.
Đại loại kiểu như “ nếu không cùng Đồ Nguyên liên thủ, Vương Hạo Thần sao dám to gan lớn mật khiêu khích kẻ địch mạnh mẽ hơn tổ đội của hắn gấp mấy chục lần? “
Kết quả, Vương Hạo Thần cược thắng ! Mọi việc đều xảy ra đúng như hắn dự đoán !
Đây hoàn toàn là một trò chơi may rủi, khả năng thành công thực sự không cao, nhưng đây đã là kế hoạch tốt nhất mà Vương Hạo Thần có thể nghĩ ra, dù sao thực lực bọn hắn so với cả hai chi đội ngũ kia là yếu hơn quá nhiều, không dựa vào kế sách và may mắn thì không có chút cơ hội nào.
Như vậy, có thể làm hắn đều đã làm, nếu như vận may không đủ mà thất bại thì hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh !
- Thường sư huynh, ta trước giờ không hề nghĩ đến chuyện cùng Đồ Nguyên liên thủ ! Bởi vì ta tin tưởng dựa vào chúng ta mấy người liên thủ, nhất định có thể đánh bại ngươi !!!
Vương Hạo Thần lời nói vừa dứt, khí thế trên người liền toàn diện bùng nổ, Thái Thượng Viêm Lôi Quyết được vận dụng, hiện ra lôi hỏa hình thái, cùng Thường Tiễn nhìn qua rất tương đồng.
Thường Tiễn dù mạnh, nhưng chắc chắn còn chưa đến mức không thể bị đánh bại !
Vương Hạo Thần tin tưởng, dựa vào hắn, Hình Nhân, Tư Mộ Liêm, Sở Thanh Tiêu bốn người liên thủ, nhất định có cơ hội đánh bại Thường Tiễn !
- Vương sư đệ, tự tin là chuyện tốt, nhưng không nên tự đại cuồng vọng !
Thường Tiễn cười lạnh, hoàn toàn không có chút nào e ngại.
Mặc kệ đối phương có quỷ kế gì, hắn tự tin chính mình có thể trấn áp hết thảy !
Vương Hạo Thần trí tuệ hơn người thì sao ? Không đánh bại được hắn, hết thảy đều là vô nghĩa !
Hắn chân dẫm bộ pháp lao về phía Vương Hạo Thần, một thương bạo ngược đâm ra, lôi hỏa gầm thét thiêu đốt một mảnh không gian.
- Ầm !
Một thương này bá đạo tuyệt luân, đem Vương Hạo Thần đánh bay đi mấy trượng.
- Vương sư đệ, đừng tưởng mình là Tuyệt Thế cấp thiên tài thì thật có thể khiêu chiến ta ! Chí ít hiện tại ngươi không có năng lực đó !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.