Chương 202: Lại Đến Đệ Thất Phong
Huyết Tu La
31/05/2020
- Ngoài những người này ra, ngươi cũng không nên xem thường những đệ tử
khác, bọn hắn thiên phú có lẽ không bằng những thiên tài đứng đầu của
tông môn, thế nhưng dù sao thời gian tu luyện không ngắn, bất kể là tu
vi hay chiến lực đều không thể xem nhẹ !
- Lại nói, những người ta vừa kể chỉ là những thiên tài trên mặt nổi, ngoài ra còn có một chút hắc mã, bọn hắn thanh danh không hiện, thế nhưng thực lực chưa hẳn đã kém hơn những thiên tài kia !
- Ví dụ như thái trưởng lão đệ tử Tư Mộ Liêm, người này thiên phú tại tông môn có thể xem là số một số hai, tu vi tuy chỉ là Lục Tinh Vũ Sư, thế nhưng chiến lực lại không kém gì Bát Tinh Vũ Sư, tương lai Võ Bảng Thập Tú tất có một chỗ của hắn, chỉ là hiện tại không có bao nhiêu người biết đến người này !
Nhạc Thi Dao nghiêm túc nói.
Vương Hạo Thần tán đồng suy nghĩ của nàng, không phải tất cả thiên tài đều thích được vạn người chú mục, rất nhiều trong số họ ngược lại chỉ muốn yên lặng tu luyện, loại thiên tài này, thông thường còn đáng sợ hơn thiên tài bình thường.
- Hạo Thần ! Lần đi đến Đệ Thất Phong, đại sư huynh ngươi không tiện ra mặt, nếu như ngươi thật sự gặp rắc rối không thể giải quyết, ngươi có thể đi tìm ngươi tam sư huynh, hắn hẳn là có thể giúp ngươi !
Nhạc Thi Dao chần chờ một lúc, vẫn là nói.
- Tam sư huynh ?
Vương Hạo Thần hơi bất ngờ, hắn đối với vị tam sư huynh này thật sự rất nhạt, giữa hai người càng là không có cái gì giao tình.
- Không nên xem thường ngươi tam sư huynh, kỳ thực nếu không phải hắn có tâm kết, trong đám đệ tử Minh Thiên Phong người mạnh nhất nhất định sẽ là hắn !
Nhạc Thi Dao cười nói.
Vương Hạo Thần càng thêm kinh ngạc.
Tại Minh Thiên Phong, thực lực mạnh nhất phải kể đến đại sư huynh Tống Nhất Phàm tu vi Vũ Linh, sau đó là nhị sư huynh Chu Thông, thiên phú mạnh nhất lại là tiểu sư tỷ Tiêu Ngọc Huyên, còn thần bí nhất, lại là tam sư huynh Sở Thanh Tiêu.
Sở Thanh Tiêu tính cách quái dị lại cô độc, rất ít khi xuất hiện, thông thường nếu không phải hạ sơn du ngoạn thì cũng bế quan tu luyện, Vương Hạo Thần ở Minh Thiên Phong đã có 8 năm thời gian, thế nhưng cũng chỉ gặp qua hắn vẻn vẹn ba lần, lần cuối nhìn thấy hắn đã là thời điểm 4 năm trước.
Lúc đó Vương Hạo Thần tuổi còn nhỏ, thực sự có chút e ngại vị tam sư huynh này, tuy rằng đối phương cũng không có nhục mạ hắn như những sư huynh khác, thế nhưng hắn chung quy là không dám tiếp xúc với người này.
Không chỉ Vương Hạo Thần, mà tất cả những người khác cũng vậy, có lẽ cũng chỉ có đại sư huynh Tống Nhất Phàm mới có thể nói với Sở Thanh Tiêu mấy câu.
Vương Hạo Thần chưa bao giờ nghĩ tới, vị tam sư huynh tính cách quái dị này, lại được Nhạc Thi Dao đánh giá cao như vậy.
- Ta nói với ngươi nhiều như vậy cũng chỉ là để đề phòng bất trắc, bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, dù sao Thiên Sinh Môn là có luật lệ, không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau !
Nhạc Thi Dao nói.
Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi :
- Thi Dao ! Vũ Linh chẳng lẽ thật sự không thể tiến vào Đệ Thất Phong hay sao ?
Nhạc Thi Dao hơi suy nghĩ một chút, đáp :
- Cũng không phải là không thể, bất quá linh tuyền ở trên Đệ Thất Phong đối với Vũ Linh tác dụng rất nhỏ ! Hơn nữa nếu như có Vũ Linh gia nhập, vậy thì còn tranh cái gì nữa ? Vì thế lục phong đều nhất trí cho rằng, ở trên Đệ Thất Phong nhất định sẽ không có Vũ Linh cấp bậc đệ tử xuất hiện, đây là một cái quy luật bất thành văn !
Vương Hạo Thần nghe nàng nói vậy, xem như có chút an tâm, hắn không e ngại Vũ Sư, cho dù tu vi của những người kia hiện tại cao hơn hắn nhiều, bất quá hắn vẫn có tự tin có thể trong thời gian ngắn đuổi kịp họ, thế nhưng Vũ Linh thì khác, hắn thật không dám vỗ ngực nói mình trong tương lai gần có thể đối kháng.
Không phải hắn sợ, chỉ là biết tự lượng sức mình.
Kỳ thực, trong nội tâm Vương Hạo Thần quả thực có chút mong đợi, hắn rất muốn xem thử thiên tài của Thiên Sinh Môn đến cùng có bao nhiêu phân lượng.
………
Sáng hôm sau,
Vương Hạo Thần rời khỏi Nhạc Thi Dao gian phòng từ sớm, hướng Đệ Thất Phong đi tới.
Hắn không muốn cùng những đệ tử của Minh Thiên Phong tụ họp, dù sao biết rõ gặp nhau sẽ không vui, vậy thì không đến làm gì.
Minh Thiên Phong từ lâu đã không thiếu hắn người đệ tử này.
Tổ đội hành động quá mức phiền toái, Vương Hạo Thần càng thích đơn độc hành động.
Cho dù thực sự phải lập tổ đội, hắn cũng sẽ chỉ ở cùng với những người hắn có thể tin tưởng, tỷ như Hình gia ba huynh đệ.
Nếu như Vương Hạo Thần đoán không sai, ba người bọn họ nói không chừng cũng sẽ đi tới Đệ Thất Phong, dù sao bọn hắn cũng cần có linh tuyền trợ giúp đột phá đến Vũ Linh cảnh.
Đương nhiên cái này không thể chắc chắn, cũng có thể ba người trong hai tháng này sớm đã bước ra một bước kia.
Đệ Thất Phong nằm tách biệt với lục phong, nhìn qua không chỉ nhỏ hơn nhiều, cảnh vật cũng không có giống như lục phong thơ mộng như vậy.
Lúc này ở Đệ Thất Phong sơn môn phía trước, đã có rất nhiều đạo thân ảnh phân biệt rõ ràng đứng đó.
Bọn hắn tu vi thấp nhất đều là Vũ Sĩ, cao nhất thì có Vũ Sư cao giai, long xà hỗn tạp.
Thiên Sinh Môn không hổ là ngũ đại tông môn một trong, tùy tiện lựa ra một người đệ tử, đều có thực lực mạnh hơn Tử Dương Tông thiếu tông chủ Hoàng Thiếu Phong không biết bao nhiêu lần.
- Vương sư đệ !
Vương Hạo Thần đang quan sát, bỗng nhiên lại nghe được một đạo nam tử thanh âm, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đến ngược lại không phải ai xa lạ, chính là mấy tháng trước từng cùng hắn đánh một trận Tư Mộ Liêm.
Tư Mộ Liêm thân vận thanh y, tay cầm một thanh bích lục bảo kiếm, dung mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất ôn nhã không có vẻ kiêu ngạo thường thấy ở thiên tài.
Thái thượng trưởng lão đệ tử, quả nhiên không thể lấy thiên tài bình thường làm thước đo so sánh hắn.
Hai tháng không gặp, khí tức của Tư Mộ Liêm đã mạnh hơn trước không ít, hẳn là trong thời gian gần đây tu vi có chỗ đột phá.
Trước đó Vương Hạo Thần còn là Vũ Sĩ, không nhìn ra được tu vi sâu cạn của Tư Mộ Liêm, lúc này hắn đã bước vào Vũ Sư, phát hiện người sau thực lực vậy mà đạt tới Thất Tinh Vũ Sư cảnh giới, tại Đệ Thất Phong có thể nói là cường giả hàng đầu.
- Tư Mộ sư huynh !
Vương Hạo Thần đối với Tư Mộ Liêm chào hỏi, người sau bất luận là thực lực hay tính cách, đều đạt được hắn tôn trọng.
Người như vậy, không nên làm địch nhân, có thể làm bằng hữu là tốt nhất.
- Chỉ mới hai tháng không thấy, Vương sư đệ vậy mà đã từ Thất Tinh Vũ Sĩ đột phá đến Vũ Sư ! Tốc độ tu luyện như vậy thật là khiến sư huynh phải hổ thẹn !
Tư Mộ Liêm cười nói, thanh âm có ý chúc mừng.
Thú thật, khi Tư Mộ Liêm vừa nhìn thấy Vương Hạo Thần, hắn quả thực là bị dọa sợ, trong vòng hai tháng tu vi liền đột phá trọn vẹn ba cái cảnh giới, nếu không phải Tư Mộ Liêm nhìn rõ Vương Hạo Thần cảnh giới phi thường vững chắc, hắn thật sẽ hoài nghi đối phương là dùng đan dược cưỡng ép đột phá tu vi đấy.
Vương Hạo Thần chỉ cười không đáp, hắn đối với tu vi của mình tăng lên nhanh như vậy cũng có chút mơ hồ, từ Cửu Tinh Vũ Sĩ đột phá đến Vũ Sư dựa vào Bạch Nguyên Đan hắn không có gì để nói, thế nhưng trước đó hắn là như thế nào từ Vũ Sĩ bảy sao nhảy lên đến Vũ Sĩ chín sao ?
Kỳ thực muốn lý giải chuyện này, phải nói đến đêm đầu tiên giữa Vương Hạo Thần và Nhạc Thi Dao . . .
Nguyên nhân kia hai người căn bản không hiểu rõ, vì thế không mới mù tịt như vậy . . . không đúng, thực ra một người sớm đã đoán ra chút gì đó, chỉ là da mặt mỏng không dám nói ra mà thôi.
- Tư Mộ sư huynh, lấy thân phận của ngươi cũng cần phải đi tranh linh tuyền trên Đệ Thất Phong sao ?
Vương Hạo Thần chủ động nói sang chuyện khác.
Tư Mộ Liêm thân là thái thượng trưởng lão đệ tử, hắn cái gì cũng có thể thiếu chứ tuyệt đối không thiếu tài nguyên tu luyện, linh tuyền trên Đệ Thất Phong đối với người khác có thể coi là trân quý, thế nhưng trong mắt Lữ Thuần Quân căn bản không tính là cái gì, người sau tùy tiện lấy ra chút đồ tốt cũng có thể khiến cho Tư Mộ Liêm tu vi tăng lên nhanh chóng.
- Không thể nói như vậy ! Sư phụ ta dạy một mực ở trong Thanh Thiên Điện không phải chuyện tốt, cần phải ra ngoài lịch luyện nhiều hơn, mới có thể chân chính trưởng thành ! Ta cũng cảm thấy ta năng lực thực chiến có chỗ thiếu sót lớn, lần này đến Đệ Thất Phong chính là bù đắp một chút, sau khi trở về lại xin sư phụ đi ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút, có lẽ có thể để cho ta tiến bộ càng nhanh !
Tư Mộ Liêm nghiêm túc nói.
Xác thực, thiên tài muốn trưởng thành, tiến bộ nhanh hơn người khác, đồng thời được thực lực mạnh hơn người khác, nhất định không thể chỉ biết ngồi trong nhà tu luyện, như vậy chung quy chỉ là một cái chim trong lồng, là một dạng thiên tài không thể lớn, căn bản không thể trở thành cường giả chân chính.
Thiên tài đều là người thông minh, hầu hết đều sẽ không tự hạn chế khả năng của mình như vậy, cho dù tông môn có được điều kiện tu luyện càng tốt, thế nhưng phần lớn đều sẽ lựa chọn ra ngoài lịch luyện, ở trong phong ba tôi luyện chính mình.
Con đường này không thể nghi ngờ là càng thêm nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần có thể vượt qua, sau này cơ hội trở thành cường giả sẽ càng lớn.
Về điểm này, Vương Hạo Thần đồng ý với Tư Mộ Liêm.
Hai người tính cách không quá tương đồng, Vương Hạo Thần khá kiệm lời đối với người không thân thiết, vì thế phần lớn thời gian đều là Tư Mộ Liêm nói chuyện, bất quá bởi vì cả hai nhìn người kia tương đối hợp mắt, thành ra nói chuyện cũng rất dễ dàng.
- Lại nói, những người ta vừa kể chỉ là những thiên tài trên mặt nổi, ngoài ra còn có một chút hắc mã, bọn hắn thanh danh không hiện, thế nhưng thực lực chưa hẳn đã kém hơn những thiên tài kia !
- Ví dụ như thái trưởng lão đệ tử Tư Mộ Liêm, người này thiên phú tại tông môn có thể xem là số một số hai, tu vi tuy chỉ là Lục Tinh Vũ Sư, thế nhưng chiến lực lại không kém gì Bát Tinh Vũ Sư, tương lai Võ Bảng Thập Tú tất có một chỗ của hắn, chỉ là hiện tại không có bao nhiêu người biết đến người này !
Nhạc Thi Dao nghiêm túc nói.
Vương Hạo Thần tán đồng suy nghĩ của nàng, không phải tất cả thiên tài đều thích được vạn người chú mục, rất nhiều trong số họ ngược lại chỉ muốn yên lặng tu luyện, loại thiên tài này, thông thường còn đáng sợ hơn thiên tài bình thường.
- Hạo Thần ! Lần đi đến Đệ Thất Phong, đại sư huynh ngươi không tiện ra mặt, nếu như ngươi thật sự gặp rắc rối không thể giải quyết, ngươi có thể đi tìm ngươi tam sư huynh, hắn hẳn là có thể giúp ngươi !
Nhạc Thi Dao chần chờ một lúc, vẫn là nói.
- Tam sư huynh ?
Vương Hạo Thần hơi bất ngờ, hắn đối với vị tam sư huynh này thật sự rất nhạt, giữa hai người càng là không có cái gì giao tình.
- Không nên xem thường ngươi tam sư huynh, kỳ thực nếu không phải hắn có tâm kết, trong đám đệ tử Minh Thiên Phong người mạnh nhất nhất định sẽ là hắn !
Nhạc Thi Dao cười nói.
Vương Hạo Thần càng thêm kinh ngạc.
Tại Minh Thiên Phong, thực lực mạnh nhất phải kể đến đại sư huynh Tống Nhất Phàm tu vi Vũ Linh, sau đó là nhị sư huynh Chu Thông, thiên phú mạnh nhất lại là tiểu sư tỷ Tiêu Ngọc Huyên, còn thần bí nhất, lại là tam sư huynh Sở Thanh Tiêu.
Sở Thanh Tiêu tính cách quái dị lại cô độc, rất ít khi xuất hiện, thông thường nếu không phải hạ sơn du ngoạn thì cũng bế quan tu luyện, Vương Hạo Thần ở Minh Thiên Phong đã có 8 năm thời gian, thế nhưng cũng chỉ gặp qua hắn vẻn vẹn ba lần, lần cuối nhìn thấy hắn đã là thời điểm 4 năm trước.
Lúc đó Vương Hạo Thần tuổi còn nhỏ, thực sự có chút e ngại vị tam sư huynh này, tuy rằng đối phương cũng không có nhục mạ hắn như những sư huynh khác, thế nhưng hắn chung quy là không dám tiếp xúc với người này.
Không chỉ Vương Hạo Thần, mà tất cả những người khác cũng vậy, có lẽ cũng chỉ có đại sư huynh Tống Nhất Phàm mới có thể nói với Sở Thanh Tiêu mấy câu.
Vương Hạo Thần chưa bao giờ nghĩ tới, vị tam sư huynh tính cách quái dị này, lại được Nhạc Thi Dao đánh giá cao như vậy.
- Ta nói với ngươi nhiều như vậy cũng chỉ là để đề phòng bất trắc, bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, dù sao Thiên Sinh Môn là có luật lệ, không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau !
Nhạc Thi Dao nói.
Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi :
- Thi Dao ! Vũ Linh chẳng lẽ thật sự không thể tiến vào Đệ Thất Phong hay sao ?
Nhạc Thi Dao hơi suy nghĩ một chút, đáp :
- Cũng không phải là không thể, bất quá linh tuyền ở trên Đệ Thất Phong đối với Vũ Linh tác dụng rất nhỏ ! Hơn nữa nếu như có Vũ Linh gia nhập, vậy thì còn tranh cái gì nữa ? Vì thế lục phong đều nhất trí cho rằng, ở trên Đệ Thất Phong nhất định sẽ không có Vũ Linh cấp bậc đệ tử xuất hiện, đây là một cái quy luật bất thành văn !
Vương Hạo Thần nghe nàng nói vậy, xem như có chút an tâm, hắn không e ngại Vũ Sư, cho dù tu vi của những người kia hiện tại cao hơn hắn nhiều, bất quá hắn vẫn có tự tin có thể trong thời gian ngắn đuổi kịp họ, thế nhưng Vũ Linh thì khác, hắn thật không dám vỗ ngực nói mình trong tương lai gần có thể đối kháng.
Không phải hắn sợ, chỉ là biết tự lượng sức mình.
Kỳ thực, trong nội tâm Vương Hạo Thần quả thực có chút mong đợi, hắn rất muốn xem thử thiên tài của Thiên Sinh Môn đến cùng có bao nhiêu phân lượng.
………
Sáng hôm sau,
Vương Hạo Thần rời khỏi Nhạc Thi Dao gian phòng từ sớm, hướng Đệ Thất Phong đi tới.
Hắn không muốn cùng những đệ tử của Minh Thiên Phong tụ họp, dù sao biết rõ gặp nhau sẽ không vui, vậy thì không đến làm gì.
Minh Thiên Phong từ lâu đã không thiếu hắn người đệ tử này.
Tổ đội hành động quá mức phiền toái, Vương Hạo Thần càng thích đơn độc hành động.
Cho dù thực sự phải lập tổ đội, hắn cũng sẽ chỉ ở cùng với những người hắn có thể tin tưởng, tỷ như Hình gia ba huynh đệ.
Nếu như Vương Hạo Thần đoán không sai, ba người bọn họ nói không chừng cũng sẽ đi tới Đệ Thất Phong, dù sao bọn hắn cũng cần có linh tuyền trợ giúp đột phá đến Vũ Linh cảnh.
Đương nhiên cái này không thể chắc chắn, cũng có thể ba người trong hai tháng này sớm đã bước ra một bước kia.
Đệ Thất Phong nằm tách biệt với lục phong, nhìn qua không chỉ nhỏ hơn nhiều, cảnh vật cũng không có giống như lục phong thơ mộng như vậy.
Lúc này ở Đệ Thất Phong sơn môn phía trước, đã có rất nhiều đạo thân ảnh phân biệt rõ ràng đứng đó.
Bọn hắn tu vi thấp nhất đều là Vũ Sĩ, cao nhất thì có Vũ Sư cao giai, long xà hỗn tạp.
Thiên Sinh Môn không hổ là ngũ đại tông môn một trong, tùy tiện lựa ra một người đệ tử, đều có thực lực mạnh hơn Tử Dương Tông thiếu tông chủ Hoàng Thiếu Phong không biết bao nhiêu lần.
- Vương sư đệ !
Vương Hạo Thần đang quan sát, bỗng nhiên lại nghe được một đạo nam tử thanh âm, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đến ngược lại không phải ai xa lạ, chính là mấy tháng trước từng cùng hắn đánh một trận Tư Mộ Liêm.
Tư Mộ Liêm thân vận thanh y, tay cầm một thanh bích lục bảo kiếm, dung mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất ôn nhã không có vẻ kiêu ngạo thường thấy ở thiên tài.
Thái thượng trưởng lão đệ tử, quả nhiên không thể lấy thiên tài bình thường làm thước đo so sánh hắn.
Hai tháng không gặp, khí tức của Tư Mộ Liêm đã mạnh hơn trước không ít, hẳn là trong thời gian gần đây tu vi có chỗ đột phá.
Trước đó Vương Hạo Thần còn là Vũ Sĩ, không nhìn ra được tu vi sâu cạn của Tư Mộ Liêm, lúc này hắn đã bước vào Vũ Sư, phát hiện người sau thực lực vậy mà đạt tới Thất Tinh Vũ Sư cảnh giới, tại Đệ Thất Phong có thể nói là cường giả hàng đầu.
- Tư Mộ sư huynh !
Vương Hạo Thần đối với Tư Mộ Liêm chào hỏi, người sau bất luận là thực lực hay tính cách, đều đạt được hắn tôn trọng.
Người như vậy, không nên làm địch nhân, có thể làm bằng hữu là tốt nhất.
- Chỉ mới hai tháng không thấy, Vương sư đệ vậy mà đã từ Thất Tinh Vũ Sĩ đột phá đến Vũ Sư ! Tốc độ tu luyện như vậy thật là khiến sư huynh phải hổ thẹn !
Tư Mộ Liêm cười nói, thanh âm có ý chúc mừng.
Thú thật, khi Tư Mộ Liêm vừa nhìn thấy Vương Hạo Thần, hắn quả thực là bị dọa sợ, trong vòng hai tháng tu vi liền đột phá trọn vẹn ba cái cảnh giới, nếu không phải Tư Mộ Liêm nhìn rõ Vương Hạo Thần cảnh giới phi thường vững chắc, hắn thật sẽ hoài nghi đối phương là dùng đan dược cưỡng ép đột phá tu vi đấy.
Vương Hạo Thần chỉ cười không đáp, hắn đối với tu vi của mình tăng lên nhanh như vậy cũng có chút mơ hồ, từ Cửu Tinh Vũ Sĩ đột phá đến Vũ Sư dựa vào Bạch Nguyên Đan hắn không có gì để nói, thế nhưng trước đó hắn là như thế nào từ Vũ Sĩ bảy sao nhảy lên đến Vũ Sĩ chín sao ?
Kỳ thực muốn lý giải chuyện này, phải nói đến đêm đầu tiên giữa Vương Hạo Thần và Nhạc Thi Dao . . .
Nguyên nhân kia hai người căn bản không hiểu rõ, vì thế không mới mù tịt như vậy . . . không đúng, thực ra một người sớm đã đoán ra chút gì đó, chỉ là da mặt mỏng không dám nói ra mà thôi.
- Tư Mộ sư huynh, lấy thân phận của ngươi cũng cần phải đi tranh linh tuyền trên Đệ Thất Phong sao ?
Vương Hạo Thần chủ động nói sang chuyện khác.
Tư Mộ Liêm thân là thái thượng trưởng lão đệ tử, hắn cái gì cũng có thể thiếu chứ tuyệt đối không thiếu tài nguyên tu luyện, linh tuyền trên Đệ Thất Phong đối với người khác có thể coi là trân quý, thế nhưng trong mắt Lữ Thuần Quân căn bản không tính là cái gì, người sau tùy tiện lấy ra chút đồ tốt cũng có thể khiến cho Tư Mộ Liêm tu vi tăng lên nhanh chóng.
- Không thể nói như vậy ! Sư phụ ta dạy một mực ở trong Thanh Thiên Điện không phải chuyện tốt, cần phải ra ngoài lịch luyện nhiều hơn, mới có thể chân chính trưởng thành ! Ta cũng cảm thấy ta năng lực thực chiến có chỗ thiếu sót lớn, lần này đến Đệ Thất Phong chính là bù đắp một chút, sau khi trở về lại xin sư phụ đi ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút, có lẽ có thể để cho ta tiến bộ càng nhanh !
Tư Mộ Liêm nghiêm túc nói.
Xác thực, thiên tài muốn trưởng thành, tiến bộ nhanh hơn người khác, đồng thời được thực lực mạnh hơn người khác, nhất định không thể chỉ biết ngồi trong nhà tu luyện, như vậy chung quy chỉ là một cái chim trong lồng, là một dạng thiên tài không thể lớn, căn bản không thể trở thành cường giả chân chính.
Thiên tài đều là người thông minh, hầu hết đều sẽ không tự hạn chế khả năng của mình như vậy, cho dù tông môn có được điều kiện tu luyện càng tốt, thế nhưng phần lớn đều sẽ lựa chọn ra ngoài lịch luyện, ở trong phong ba tôi luyện chính mình.
Con đường này không thể nghi ngờ là càng thêm nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần có thể vượt qua, sau này cơ hội trở thành cường giả sẽ càng lớn.
Về điểm này, Vương Hạo Thần đồng ý với Tư Mộ Liêm.
Hai người tính cách không quá tương đồng, Vương Hạo Thần khá kiệm lời đối với người không thân thiết, vì thế phần lớn thời gian đều là Tư Mộ Liêm nói chuyện, bất quá bởi vì cả hai nhìn người kia tương đối hợp mắt, thành ra nói chuyện cũng rất dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.