Chương 188: Lửa Tình
Huyết Tu La
05/05/2020
- Tiểu Thần Thần ! Ngươi nói cho ta biết, vì sao vừa rồi thái trưởng lão muốn thu ngươi làm đồ đệ ngươi lại không đồng ý ?
Nhạc Thi Dao nghiêm mặt nhìn Vương Hạo Thần hỏi.
Vương Hạo Thần thần sắc hơi cứng đờ, hắn do dự một chút rồi nói :
-Bởi vì ta đã có sư phụ ! A . . .
Hắn vừa nói xong, đầu đã bị Nhạc Thi Dao dùng tay gõ một cái đau điếng.
-Nói thật !
Nhạc Thi Dao trầm giọng nói.
Thực sự thì có quỷ mới tin câu trả lời của Vương Hạo Thần, ai cũng biết Tiêu Hàn Dư từ lâu đã không còn xem hắn là đệ tử, cũng đã ngầm tuyên bố Vương Hạo Thần không phải là đệ tử hắn.
Lúc này Vương Hạo Thần còn có thể ở lại Minh Thiên Phong, kỳ thực là bởi vì Nhạc Thi Dao quan hệ, chính xác mà nói, nàng là nửa cái sư phụ của hắn, chỉ là không có chứng thực mà thôi.
Vương Hạo Thần đành phải nghiêm túc, giọng điệu lần này vô cùng trang trọng, nói :
-Bởi vì nếu ta trở thành đệ tử của thái trưởng lão, ta nhất định phải đến Lôi Ngục Phong tu luyện ! Nếu như vậy, ta liền không thể gặp sư nương mỗi ngày được nữa, không thể nói chuyện, cũng không thể nấu ăn cho ngươi . . . ai nha
-Ngươi nghiêm túc một chút cho ta !
Nhạc Thi Dao khuôn mặt đỏ ửng, lại lấy tay gõ lên đầu hắn ba cái, bực bội nói.
-Sư nương, đệ tử đây là đang nói thật !
Vương Hạo Thần vẻ mặt đáng thương nói.
Nhạc Thi Dao nhìn hắn một chút, sau đó lấy tay xoa xoa mi tâm, nàng biết đây không phải lý do thực sự, thế nhưng hắn đã không muốn nói thật, nàng cũng không tiện ép hắn.
Lại nói, lấy tính cách cứng đầu của tiểu tử này, chỉ cần là chuyện hắn không muốn, người khác căn bản không thể ép buộc hắn, đây chính là lý do Nhạc Thi Dao không có khuyên hắn ở trước mặt Lữ Thuần Quân.
Nàng quá hiểu tính cách của hắn.
-Tiểu Thần Thần ! Ngươi ra ngoài lâu như vậy mới trở về, sắp tới ngươi liền ở cùng ta, ta dẫn ngươi đi đến một chỗ bảo địa để tu luyện !
Nhạc Thi Dao nhìn Vương Hạo Thần dịu dàng nói.
Nàng biết, Vương Hạo Thần khởi điểm chậm hơn người rất nhiều, vì thế hắn phải cố gắng gấp bội, con đường của hắn khó khăn hơn người khác rất nhiều, vì thế nàng muốn tận lực giúp hắn một tay, nàng muốn hắn biết nàng có thể làm chỗ dựa của hắn, giúp hắn chia sẻ áp lực.
-Sư nương ! Ta thật sự có thể cùng ngươi luyện võ sao ?
Vương Hạo Thần hai mắt sáng lên, đây là điều tuyệt vời nhất hắn từng nghe trong một khoảng thời gian dài.
-Ừm !
Nhạc Thi Dao mỉm cười gật đầu.
Nụ cười của nàng, tựa như bách hoa đua nở, đẹp đến kinh tâm động phách, khó trách trên đời có những hoàng đế cam nguyện đánh đổi cả giang sơn chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Vương Hạo Thần bị nụ cười của nàng thu hút đến mức không thể dời mắt, si ngốc nhìn Nhạc Thi Dao không chớp mắt.
Không thể trách hắn, đây là vì nàng quá đẹp.
Nhạc Thi Dao bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nàng nhìn ra được, trong mắt của hắn, có lửa nóng tình ý đang thiêu đốt.
-Ngươi . . . ngươi nghỉ sớm đi, ta quay về trước !
Nhạc Thi Dao vội đứng lên rời đi, thế nhưng còn chưa đợi nàng cất bước, đã có một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay trắng như ngọc của nàng, chủ nhân của cánh tay đó hơi dùng sức, kéo nàng về phía mình.
Nhạc Thi Dao không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã xuống, lại bị một vòng tay cường tráng đỡ lấy.
Vương Hạo Thần tuy là mới 17 tuổi, nhưng cơ thể đã phát triển vô cùng tốt, cao lớn mà cân đối duy mỹ, hắn thâm tình nhìn Nhạc Thi Dao, hai cánh tay trường kiện trực tiếp đem nàng ôm vào lòng.
Nhạc Thi Dao ngồi trong lòng hắn, thần sắc trở nên có chút bối rối, ấp úng nói :
-Ngươi muốn làm gì ?
Vương Hạo Thần nhìn người ngọc ở trong lòng, dung nhan của nàng cho dù là dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả, nàng đẹp thánh khiết nhưng cũng quyến rũ động lòng người.
Vương Hạo Thần không đáp lại câu hỏi của Nhạc Thi Dao, chỉ im lặng ngắm nàng.
Dần dần, Nhạc Thi Dao phát hiện ánh mắt của Vương Hạo Thần vậy mà nóng rực lên, hơi thở trở nên dồn dập, hai tay của hắn trong vô thức vậy mà khẽ xiết chặt nàng.
Vương Hạo Thần định lực luôn luôn rất tốt, thế nhưng ở trước mặt Nhạc Thi Dao thì khác, định lực của hắn không ngờ trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, hai mắt nhìn nhau, ở trong mắt nơi đó có một loại tình cảm không cần ai phải nói cũng biết rõ.
Vương Hạo Thần cảm giác chính mình đã bắt đầu mất kiểm soát, đầu óc của hắn không suy nghĩ được gì vào lúc đó, hắn chỉ biết là, bờ môi hắn không biết từ lúc nào đã tìm đến bờ môi đỏ mọng của Nhạc Thi Dao, chậm rãi hôn nàng.
Nhạc Thi Dao thần trí cũng trở nên có chút mơ hồ, ở trước mặt nam nhân khác, nàng luôn giữ khoảng cách, thế nhưng đối với Vương Hạo Thần thì không như vậy, nàng ngồi im nhìn ngắm dung mạo tuấn tú của hắn, để mặc cho môi hắn in lên môi nàng.
Vương Hạo Thần hôn không giỏi, thế nhưng mỗi khi hắn và Nhạc Thi Dao hôn đều kéo dài rất lâu, nụ hôn của bọn họ rất nhẹ nhàng, bởi vì họ đều yêu quý và tôn trọng đối phương, hôn chưa bao giờ là nhàm chán với họ.
Vương Hạo Thần thưởng thức hương vị ngọt lịm nơi miệng của Nhạc Thi Dao, đây là thứ hiếm hoi trên đời khiến hắn mê mẩn không bao giờ chán.
Cũng chẳng biết hai người đã hôn nhau bao lâu, chỉ biết là cả hai người bọn họ đều bị cuốn vào nụ hôn đó đến mức không thể tự thoát ra.
Phải đến khi cả hai thực sự không còn không khí để thở, bọn họ mới miễn cưỡng buông nhau, khó khăn hít thở từng ngụm.
Nụ hôn vừa rồi dường như đã giải phóng tình cảm chất chứa trong lòng Vương Hạo Thần, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Nhạc Thi Dao, khuôn mặt tuấn tú vùi vào ngực nàng, thanh âm khàn khàn đứt quãng nói :
-Sư nương, nửa năm qua . . . ta không có lúc nào là không nhớ ngươi ! Ta thực sự nhớ ngươi . . . rất nhớ ngươi . . .
Giọng nói của hắn chứa đầy tình cảm, khiến cho người trong lòng hắn không thể không cảm động.
Thì ra, nàng đối với hắn quan trọng như vậy !
Nhạc Thi Dao bạo dạng dang tay ôm lấy Vương Hạo Thần, một tay khẽ xoa tóc hắn, ôn nhu nói nhỏ :
-Tiểu Thần Thần ! Ta cũng rất nhớ ngươi !
Vương Hạo Thần hít hà hương thơm trên người Nhạc Thi Dao không biết chán, nàng đối với hắn tựa như là chất gây nghiện, một khi bước vào liền không cách nào tự thoát ra.
Vương Hạo Thần cả người bị dục hoả thiêu đốt, hắn ở bên tai nàng thì thầm nói :
-Sư nương, chúng ta . . . làm tiếp chuyện đêm hôm đó đi !
Nhạc Thi Dao nghe xong thì sửng sờ, tiếp sau đó, khuôn mặt nàng lập tức biến thành thành đỏ bừng như máu.
Vương Hạo Thần hoàn toàn không còn kiềm chế được chính mình, hắn chỉ làm theo bản năng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó là hắn muốn nàng.
Vương Hạo Thần dùng tay bấm từng chiếc cúc áo của Nhạc Thi Dao, nhanh nhẹn cởi ra y phục màu trắng phần thân trên của nàng, chỉ để lại một kiện nội y đơn bạc.
Vương Hạo Thần không thường xuyên đi đánh giá thân thể hay vóc dáng của nữ nhân, đơn giản là hắn không rảnh rỗi như vậy.
Thế nhưng khi nhìn Nhạc Thi Dao, hắn liền không thể không thừa nhận, nàng thực sự đẹp một cách hoàn mỹ.
Quá quyến rũ, cũng quá mê người.
Thực lòng mà nói, nội y ở trên người Nhạc Thi Dao ở trong mắt Vương Hạo Thần dường như chỉ một công dụng đó là khiến cho cặp tuyết lê của nàng trở nên nhỏ hơn.
Nhạc Thi Dao thân hình thon dài, khi mặc y phục vòng 1 của nàng đúng là vẫn rất đẫy đà, thế nhưng sau khi thoát đi y phục của nàng Vương Hạo Thần mới biết, mình trước kia chỉ là thấy được một góc băng sơn mà thôi.
Cặp tuyết lê của nàng lớn hơn cả của Lý Mộ Tinh và Bạch Nhược Trần, tựa như muốn phá tan lớp áo lót mà thoát ra ngoài, hơn nữa còn vô cùng cân đối và săn chắc, đẹp không chút tỳ vết, khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ điên cuồng.
Tuy rằng vẫn còn có nội y ngăn cách, thế nhưng đã đủ khiến cho Vương Hạo Thần cả người khí huyết sôi sục.
Vương Hạo Thần cảm giác lý trí đều đã bỏ mình mà đi, lúc này trong người hắn chỉ còn một thứ đó là dục vọng.
Hắn trực tiếp cởi phăng chiếc áo lót đem vứt qua một bên, để cặp tuyết lê của Nhạc Thi Dao hoàn toàn hiện ra trước mắt mình, sau đó không nói hai lời vùi mặt đó, nhấm nháp hương vị tuyệt vời ở nơi đó.
Ngực nàng mềm mại như nhung, lại có hương thơm xử nữ khiến hắn trầm luân.
Nhạc Thi Dao chưa bao giờ trần truồng như vậy trước mặt nam nhân, không khỏi có chút kinh hoảng, dùng tay cố gắng che đi bộ ngực ngạo nhân của nàng.
Vương Hạo Thần đem biểu cảm của nàng thu vào, hai mắt đều hoá thành màu đỏ, hắn chưa bao giờ thấy chính mình lâm vào tình trạng như vậy, căn bản không thể khống chế nổi dục vọng của mình.
Có lẽ là bởi vì, người trước mắt, là nữ nhân mà hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Hắn đối với nàng, có một thứ tình yêu nguyên thuỷ nhất, chân thành nhất, và sâu nặng nhất.
LTG: Hôm nay có lẽ còn có một chương . . .
Nhạc Thi Dao nghiêm mặt nhìn Vương Hạo Thần hỏi.
Vương Hạo Thần thần sắc hơi cứng đờ, hắn do dự một chút rồi nói :
-Bởi vì ta đã có sư phụ ! A . . .
Hắn vừa nói xong, đầu đã bị Nhạc Thi Dao dùng tay gõ một cái đau điếng.
-Nói thật !
Nhạc Thi Dao trầm giọng nói.
Thực sự thì có quỷ mới tin câu trả lời của Vương Hạo Thần, ai cũng biết Tiêu Hàn Dư từ lâu đã không còn xem hắn là đệ tử, cũng đã ngầm tuyên bố Vương Hạo Thần không phải là đệ tử hắn.
Lúc này Vương Hạo Thần còn có thể ở lại Minh Thiên Phong, kỳ thực là bởi vì Nhạc Thi Dao quan hệ, chính xác mà nói, nàng là nửa cái sư phụ của hắn, chỉ là không có chứng thực mà thôi.
Vương Hạo Thần đành phải nghiêm túc, giọng điệu lần này vô cùng trang trọng, nói :
-Bởi vì nếu ta trở thành đệ tử của thái trưởng lão, ta nhất định phải đến Lôi Ngục Phong tu luyện ! Nếu như vậy, ta liền không thể gặp sư nương mỗi ngày được nữa, không thể nói chuyện, cũng không thể nấu ăn cho ngươi . . . ai nha
-Ngươi nghiêm túc một chút cho ta !
Nhạc Thi Dao khuôn mặt đỏ ửng, lại lấy tay gõ lên đầu hắn ba cái, bực bội nói.
-Sư nương, đệ tử đây là đang nói thật !
Vương Hạo Thần vẻ mặt đáng thương nói.
Nhạc Thi Dao nhìn hắn một chút, sau đó lấy tay xoa xoa mi tâm, nàng biết đây không phải lý do thực sự, thế nhưng hắn đã không muốn nói thật, nàng cũng không tiện ép hắn.
Lại nói, lấy tính cách cứng đầu của tiểu tử này, chỉ cần là chuyện hắn không muốn, người khác căn bản không thể ép buộc hắn, đây chính là lý do Nhạc Thi Dao không có khuyên hắn ở trước mặt Lữ Thuần Quân.
Nàng quá hiểu tính cách của hắn.
-Tiểu Thần Thần ! Ngươi ra ngoài lâu như vậy mới trở về, sắp tới ngươi liền ở cùng ta, ta dẫn ngươi đi đến một chỗ bảo địa để tu luyện !
Nhạc Thi Dao nhìn Vương Hạo Thần dịu dàng nói.
Nàng biết, Vương Hạo Thần khởi điểm chậm hơn người rất nhiều, vì thế hắn phải cố gắng gấp bội, con đường của hắn khó khăn hơn người khác rất nhiều, vì thế nàng muốn tận lực giúp hắn một tay, nàng muốn hắn biết nàng có thể làm chỗ dựa của hắn, giúp hắn chia sẻ áp lực.
-Sư nương ! Ta thật sự có thể cùng ngươi luyện võ sao ?
Vương Hạo Thần hai mắt sáng lên, đây là điều tuyệt vời nhất hắn từng nghe trong một khoảng thời gian dài.
-Ừm !
Nhạc Thi Dao mỉm cười gật đầu.
Nụ cười của nàng, tựa như bách hoa đua nở, đẹp đến kinh tâm động phách, khó trách trên đời có những hoàng đế cam nguyện đánh đổi cả giang sơn chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Vương Hạo Thần bị nụ cười của nàng thu hút đến mức không thể dời mắt, si ngốc nhìn Nhạc Thi Dao không chớp mắt.
Không thể trách hắn, đây là vì nàng quá đẹp.
Nhạc Thi Dao bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nàng nhìn ra được, trong mắt của hắn, có lửa nóng tình ý đang thiêu đốt.
-Ngươi . . . ngươi nghỉ sớm đi, ta quay về trước !
Nhạc Thi Dao vội đứng lên rời đi, thế nhưng còn chưa đợi nàng cất bước, đã có một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay trắng như ngọc của nàng, chủ nhân của cánh tay đó hơi dùng sức, kéo nàng về phía mình.
Nhạc Thi Dao không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã xuống, lại bị một vòng tay cường tráng đỡ lấy.
Vương Hạo Thần tuy là mới 17 tuổi, nhưng cơ thể đã phát triển vô cùng tốt, cao lớn mà cân đối duy mỹ, hắn thâm tình nhìn Nhạc Thi Dao, hai cánh tay trường kiện trực tiếp đem nàng ôm vào lòng.
Nhạc Thi Dao ngồi trong lòng hắn, thần sắc trở nên có chút bối rối, ấp úng nói :
-Ngươi muốn làm gì ?
Vương Hạo Thần nhìn người ngọc ở trong lòng, dung nhan của nàng cho dù là dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả, nàng đẹp thánh khiết nhưng cũng quyến rũ động lòng người.
Vương Hạo Thần không đáp lại câu hỏi của Nhạc Thi Dao, chỉ im lặng ngắm nàng.
Dần dần, Nhạc Thi Dao phát hiện ánh mắt của Vương Hạo Thần vậy mà nóng rực lên, hơi thở trở nên dồn dập, hai tay của hắn trong vô thức vậy mà khẽ xiết chặt nàng.
Vương Hạo Thần định lực luôn luôn rất tốt, thế nhưng ở trước mặt Nhạc Thi Dao thì khác, định lực của hắn không ngờ trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, hai mắt nhìn nhau, ở trong mắt nơi đó có một loại tình cảm không cần ai phải nói cũng biết rõ.
Vương Hạo Thần cảm giác chính mình đã bắt đầu mất kiểm soát, đầu óc của hắn không suy nghĩ được gì vào lúc đó, hắn chỉ biết là, bờ môi hắn không biết từ lúc nào đã tìm đến bờ môi đỏ mọng của Nhạc Thi Dao, chậm rãi hôn nàng.
Nhạc Thi Dao thần trí cũng trở nên có chút mơ hồ, ở trước mặt nam nhân khác, nàng luôn giữ khoảng cách, thế nhưng đối với Vương Hạo Thần thì không như vậy, nàng ngồi im nhìn ngắm dung mạo tuấn tú của hắn, để mặc cho môi hắn in lên môi nàng.
Vương Hạo Thần hôn không giỏi, thế nhưng mỗi khi hắn và Nhạc Thi Dao hôn đều kéo dài rất lâu, nụ hôn của bọn họ rất nhẹ nhàng, bởi vì họ đều yêu quý và tôn trọng đối phương, hôn chưa bao giờ là nhàm chán với họ.
Vương Hạo Thần thưởng thức hương vị ngọt lịm nơi miệng của Nhạc Thi Dao, đây là thứ hiếm hoi trên đời khiến hắn mê mẩn không bao giờ chán.
Cũng chẳng biết hai người đã hôn nhau bao lâu, chỉ biết là cả hai người bọn họ đều bị cuốn vào nụ hôn đó đến mức không thể tự thoát ra.
Phải đến khi cả hai thực sự không còn không khí để thở, bọn họ mới miễn cưỡng buông nhau, khó khăn hít thở từng ngụm.
Nụ hôn vừa rồi dường như đã giải phóng tình cảm chất chứa trong lòng Vương Hạo Thần, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Nhạc Thi Dao, khuôn mặt tuấn tú vùi vào ngực nàng, thanh âm khàn khàn đứt quãng nói :
-Sư nương, nửa năm qua . . . ta không có lúc nào là không nhớ ngươi ! Ta thực sự nhớ ngươi . . . rất nhớ ngươi . . .
Giọng nói của hắn chứa đầy tình cảm, khiến cho người trong lòng hắn không thể không cảm động.
Thì ra, nàng đối với hắn quan trọng như vậy !
Nhạc Thi Dao bạo dạng dang tay ôm lấy Vương Hạo Thần, một tay khẽ xoa tóc hắn, ôn nhu nói nhỏ :
-Tiểu Thần Thần ! Ta cũng rất nhớ ngươi !
Vương Hạo Thần hít hà hương thơm trên người Nhạc Thi Dao không biết chán, nàng đối với hắn tựa như là chất gây nghiện, một khi bước vào liền không cách nào tự thoát ra.
Vương Hạo Thần cả người bị dục hoả thiêu đốt, hắn ở bên tai nàng thì thầm nói :
-Sư nương, chúng ta . . . làm tiếp chuyện đêm hôm đó đi !
Nhạc Thi Dao nghe xong thì sửng sờ, tiếp sau đó, khuôn mặt nàng lập tức biến thành thành đỏ bừng như máu.
Vương Hạo Thần hoàn toàn không còn kiềm chế được chính mình, hắn chỉ làm theo bản năng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó là hắn muốn nàng.
Vương Hạo Thần dùng tay bấm từng chiếc cúc áo của Nhạc Thi Dao, nhanh nhẹn cởi ra y phục màu trắng phần thân trên của nàng, chỉ để lại một kiện nội y đơn bạc.
Vương Hạo Thần không thường xuyên đi đánh giá thân thể hay vóc dáng của nữ nhân, đơn giản là hắn không rảnh rỗi như vậy.
Thế nhưng khi nhìn Nhạc Thi Dao, hắn liền không thể không thừa nhận, nàng thực sự đẹp một cách hoàn mỹ.
Quá quyến rũ, cũng quá mê người.
Thực lòng mà nói, nội y ở trên người Nhạc Thi Dao ở trong mắt Vương Hạo Thần dường như chỉ một công dụng đó là khiến cho cặp tuyết lê của nàng trở nên nhỏ hơn.
Nhạc Thi Dao thân hình thon dài, khi mặc y phục vòng 1 của nàng đúng là vẫn rất đẫy đà, thế nhưng sau khi thoát đi y phục của nàng Vương Hạo Thần mới biết, mình trước kia chỉ là thấy được một góc băng sơn mà thôi.
Cặp tuyết lê của nàng lớn hơn cả của Lý Mộ Tinh và Bạch Nhược Trần, tựa như muốn phá tan lớp áo lót mà thoát ra ngoài, hơn nữa còn vô cùng cân đối và săn chắc, đẹp không chút tỳ vết, khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ điên cuồng.
Tuy rằng vẫn còn có nội y ngăn cách, thế nhưng đã đủ khiến cho Vương Hạo Thần cả người khí huyết sôi sục.
Vương Hạo Thần cảm giác lý trí đều đã bỏ mình mà đi, lúc này trong người hắn chỉ còn một thứ đó là dục vọng.
Hắn trực tiếp cởi phăng chiếc áo lót đem vứt qua một bên, để cặp tuyết lê của Nhạc Thi Dao hoàn toàn hiện ra trước mắt mình, sau đó không nói hai lời vùi mặt đó, nhấm nháp hương vị tuyệt vời ở nơi đó.
Ngực nàng mềm mại như nhung, lại có hương thơm xử nữ khiến hắn trầm luân.
Nhạc Thi Dao chưa bao giờ trần truồng như vậy trước mặt nam nhân, không khỏi có chút kinh hoảng, dùng tay cố gắng che đi bộ ngực ngạo nhân của nàng.
Vương Hạo Thần đem biểu cảm của nàng thu vào, hai mắt đều hoá thành màu đỏ, hắn chưa bao giờ thấy chính mình lâm vào tình trạng như vậy, căn bản không thể khống chế nổi dục vọng của mình.
Có lẽ là bởi vì, người trước mắt, là nữ nhân mà hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Hắn đối với nàng, có một thứ tình yêu nguyên thuỷ nhất, chân thành nhất, và sâu nặng nhất.
LTG: Hôm nay có lẽ còn có một chương . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.