Chương 226: Thiên Thanh Đạo Quyết
Huyết Tu La
27/07/2020
Lục Như Âm nhìn thấy Sở Thanh Tiêu dễ dàng ngăn lại thế công của mình,
nhưng trên mặt lại không có một tia không vui, ngược lại còn cười lớn
một tiếng, nói :
- Ha ha ! Giấu đầu lộ đuôi, ngươi đến cả tu vi cũng không bằng ta, cũng muốn khiến ta nhượng bộ ?
Sở Thanh Tiêu không động thủ, Lục Như Âm nhìn không ra tu vi của hắn, thế nhưng hắn vừa động, liền để lộ ra tu vi chỉ có Thất Tinh Vũ Sư, mặc dù nhìn qua thâm hậu hơn Tiêu Ngọc Huyên hay Chu Thông rất nhiều, thế nhưng lại không đủ khiến Lục Như Âm kiêng kị.
Xem ra, lời nói của mấy vị sư huynh kia đúng là không thể tin hoàn toàn.
Chu Thông nghe nàng nói vậy, liền vội vàng đưa mắt nhìn Sở Thanh Tiêu, phát hiện khí tức trên thân của hắn xác thực chỉ có Thất Tinh Vũ Sư cảnh giới, trong lòng không khỏi nao nao, trước đây khá lâu hắn đã gặp qua Sở Thanh Tiêu một lần, lúc đó người sau cũng là tu vi này, chỉ là đã qua lâu như vậy, lấy thiên phú của đối phương làm sao một chút tiến bộ cũng không có ?
Tiêu Ngọc Huyên khẽ thở dài, nàng tự nhiên là có thể đoán được Sở Thanh Tiêu tu vi trì trệ không tiến, chỉ sợ chín phần là bởi vì trong lòng có khúc mắc đi . . .
- Ta đến ngăn lại nàng, những người khác, các ngươi tự giải quyết !
Sở Thanh Tiêu khẽ nói, sau đó liền tiến về phía trước, cùng Lục Như Âm đối mặt.
- Chỉ là Thất Tinh Vũ Sư cũng đánh với ta một trận ! Không thể không nói, ngươi rất có gan !
Lục Như Âm trong lòng đối với Sở Thanh Tiêu không còn kiêng kị, lúc này khẽ cười gằn một tiếng, cũng tiến lên mấy bước, trên thân có một cỗ cường đại kiếm khí điên cuồng bùng nổ, khiến nàng nhìn qua tựa như một vị thiếu nữ kiếm tiên.
Lục Như Âm chủ tu kiếm đạo, nay kiếm đạo cảnh giới đã bước vào Lưỡng Trọng Kiếm Ý cảnh giới, kiếm đạo thiên phú tương đương không tầm thường.
- Kiếm Xuất Bồng Lai !
Lục Như Âm chân đạp bộ pháp, chớp mắt đã đi tới trước mặt Sở Thanh Tiêu, một kiếm nhanh như chớp đâm ra, vô số đạo kiếm hiển hóa mà đến, tựa như mãn thiên hoa vũ.
Sở Thanh Tiêu ung dung không vội, chỉ thấy hắn duỗi ra cánh tay, một chưởng nhẹ nhàng vỗ ra.
- Muốn chết !
Lục Như Âm thấy được động tác của hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Kiếm của nàng, là nhị phẩm huyền khí bảo kiếm, Sở Thanh Tiêu lại dám dùng tay không đón đỡ, đây không phải muốn chết thì là gì ?
Thế nhưng ngoài dự đoán của nàng, Sở Thanh Tiêu không có ý định cùng nàng đấu cứng, ngay vào lúc chưởng kiếm sắp đụng nhau, hắn liền lập tức biến chiêu, cỗ tay hơi vặn, một chưởng đánh lên thân kiếm.
- Thái Cực Quyển !
Sở Thanh Tiêu tâm niệm vừa động, chưởng kình nơi tay lập tức phát động, nhẹ nhàng đẩy đi một kiếm của Lục Như Âm.
Không chỉ có kiếm, ngay cả kiếm khí của đối phương đều bị hắn đẩy đi, trực tiếp tán loạn.
- Tá kình võ kỹ ?
Lục Như Âm sắc mặt không thay đổi, thua một chiêu không có nghĩa là thua cả trận.
- Truy Phong Tuyệt Ảnh !
Lục Như Âm biến chiêu, một kiếm nối tiếp một kiếm liên tục đâm ra, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm khí bàng bạc tỏa ra tứ phương, đem Sở Thanh Tiêu vây vào giữa.
- Sơn Như Cự Lãng !
Sở Thanh Tiêu song chưởng đẩy ra, chưởng kình liên miên bất tuyệt, thủ như tường đồng vách sắt.
Lượng lớn nguyên khí tựa như hóa thành từng đợt sóng lớn, liên kết cùng một chỗ tạo thành lớp phòng thủ vững chắc.
Chưởng pháp hắn tu luyện, tên gọi là Thái Thanh Bát Quái Thủ, cương nhu tịnh tế, chưởng pháp chế nhân, uy lực kinh người.
Kiếm chiêu của Lục Như Âm vô cùng đáng sợ, bình thường Thất Tinh Vũ Sư sớm đã không chịu nổi, không ngờ Sở Thanh Tiêu lại có thể ung dung ứng phó, nhìn qua còn có vẻ dư lực.
- Bộc Phá Cửu U !
Lục Như m biết rõ công kích bình thường không làm gì được đối phương, trực tiếp dùng một chiêu mạnh nhất trong Bạo Sát Kiếm Pháp, một kiếm tựa như kinh hồng đâm ra, vô số kiếm khí hội tụ nơi mũi kiếm, trong lúc mơ hồ tựa như hóa thành một đạo khổng lồ kiếm ảnh, khí thế không gì cản nổi, rốt cuộc thành công xuyên phá phòng ngự của Sở Thanh Tiêu.
- Lãng Thao Thiên !
Sở Thanh Tiêu song chưởng đánh ra, chưởng lực tựa như sóng thần, hùng hậu mà ổn định, trực tiếp phá tan kiếm khí của Lục Như Âm, đem nàng đánh lui.
Lục Như Âm sắc mặt cuối cùng lộ ra một tia ngưng trọng, đối phương thực lực mạnh hơn nàng tưởng rất nhiều, đặc biệt là một chưởng cuối cùng kia, chấn đến tay cầm kiếm của nàng tê dại.
Sở Thanh Tiêu võ kỹ cương nhu tịnh tế, lúc phòng thủ thì nhu nhuyễn như bông đẩy đi toàn bộ công kích của nàng, lúc tấn công thì trong nhu có cương, hùng hồn bá đạo, ép nàng xuống hạ phong.
Xem ra, Sở Thanh Tiêu người này không phải chỉ có hư danh, khó trách mấy vị sư huynh của nàng lại nhắc nhở nàng không nên chọc đến hắn.
Lục Như Âm không muốn dây dưa tiếp, vì thế quay đầu lại nhìn Hồng Thạch Phong chúng đệ tử, đối với bọn hắn trừng mắt nói :
- Các ngươi đến đây là để xem kịch sao ? Còn không mau xuất thủ ?
Ý định của nàng rất rõ ràng, Sở Thanh Tiêu nàng không dễ giải quyết, bất quá Minh Thiên Phong và Hồng Thạch Phong quân số chênh lệch quá nhiều, nếu như toàn diện khai chiến, phần thắng chắc chắn thuộc về bọn hắn.
Chỉ cần Hồng Thạch Phong chúng đệ tử giải quyết xong Minh Thiên Phong chúng đệ tử sau đó liên thủ với nàng giải quyết Sở Thanh Tiêu, vậy liền không còn gì phải lo lắng.
Hồng Thạch Phong chúng đệ tử nghe nàng nói mới sực tỉnh, rối rít gật đầu, tế ra binh khí hướng Minh Thiên Phong đoàn đội giết tới.
- Đánh !
Chu Thông biết rõ một trận chiến này là không thể tránh khỏi, tuy rằng thực lực hai bên cách xa, bất quá đã không thể không đánh.
Lại nói, trận chiến này thắng bại, chủ yếu là phụ thuộc vào đám người có chiến lực mạnh nhất như bọn hắn, chỉ còn một trong số bọn hắn có thể nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình, liền có thể lập tức thay đổi cục diện.
- Lăng Tu ! Ta tới gặp ngươi một lần !
Chu Thông gọi ra một thanh màu đen cự phủ, khí thế khóa chặt một tên nam tử có tu vi Thất Tinh Vũ Sư của Hồng Thạch Phong đội ngũ, hai người trong nháy mắt liền chiến thành một đoàn.
Tiêu Ngọc Huyên cũng lập tức cùng với một gã đệ tử tu vi Thất Tinh Vũ Sư khác của đối phương giao thủ, thực lực nàng so với Chu Thông còn mạnh hơn, càng có hi vọng có thể trong thời gian ngắn giải quyết kẻ địch.
Sở Thanh Tiêu khẽ liếc tràng chiến xung quanh mình một chút, không khỏi thở dài, Minh Thiên Phong thực lực quả thực quá yếu, đối đầu với Hồng Thạch Phong căn bản là lực bất tòng tâm.
Đã như vậy, hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Sở Thanh Tiêu lấy tay bắt quyết, ngưng kết từng đạo cỗ lão thủ ấn, tiếp sau đó, có một đạo thanh sắc nguyên khí chi trụ từ trên đỉnh đầu của hắn bay thẳng lên không trung, ở trong đạo thanh sắc khí trụ đó, có vô số đạo đạo ấn cổ xưa đem Sở Thanh Tiêu bao phủ ở bên trong, khiến hắn lúc này không khác gì nhất tôn đạo chủ.
Huyền công, Thiên Thanh Đạo Quyết !
Sở Thanh Tiêu cơ duyên xảo hợp đạt được thượng cổ huyền công Thiên Thanh Đạo Quyết, hắn khổ tu bộ huyền công này đến mức một đầu đầu tóc toàn bộ hóa thành thanh sắc, uy lực kinh thiên động địa, hoàn toàn không kém gì mấy môn tuyệt thế huyền công của Thiên Sinh Môn.
Sở Thanh Tiêu lúc bình thường muốn thắng Lục Như Âm cũng cần một ít thời gian, bất quá lúc này hắn thật là không thể đợi, vì thế chỉ có thể dùng đến át chủ bài của mình.
- Ha ha ! Giấu đầu lộ đuôi, ngươi đến cả tu vi cũng không bằng ta, cũng muốn khiến ta nhượng bộ ?
Sở Thanh Tiêu không động thủ, Lục Như Âm nhìn không ra tu vi của hắn, thế nhưng hắn vừa động, liền để lộ ra tu vi chỉ có Thất Tinh Vũ Sư, mặc dù nhìn qua thâm hậu hơn Tiêu Ngọc Huyên hay Chu Thông rất nhiều, thế nhưng lại không đủ khiến Lục Như Âm kiêng kị.
Xem ra, lời nói của mấy vị sư huynh kia đúng là không thể tin hoàn toàn.
Chu Thông nghe nàng nói vậy, liền vội vàng đưa mắt nhìn Sở Thanh Tiêu, phát hiện khí tức trên thân của hắn xác thực chỉ có Thất Tinh Vũ Sư cảnh giới, trong lòng không khỏi nao nao, trước đây khá lâu hắn đã gặp qua Sở Thanh Tiêu một lần, lúc đó người sau cũng là tu vi này, chỉ là đã qua lâu như vậy, lấy thiên phú của đối phương làm sao một chút tiến bộ cũng không có ?
Tiêu Ngọc Huyên khẽ thở dài, nàng tự nhiên là có thể đoán được Sở Thanh Tiêu tu vi trì trệ không tiến, chỉ sợ chín phần là bởi vì trong lòng có khúc mắc đi . . .
- Ta đến ngăn lại nàng, những người khác, các ngươi tự giải quyết !
Sở Thanh Tiêu khẽ nói, sau đó liền tiến về phía trước, cùng Lục Như Âm đối mặt.
- Chỉ là Thất Tinh Vũ Sư cũng đánh với ta một trận ! Không thể không nói, ngươi rất có gan !
Lục Như Âm trong lòng đối với Sở Thanh Tiêu không còn kiêng kị, lúc này khẽ cười gằn một tiếng, cũng tiến lên mấy bước, trên thân có một cỗ cường đại kiếm khí điên cuồng bùng nổ, khiến nàng nhìn qua tựa như một vị thiếu nữ kiếm tiên.
Lục Như Âm chủ tu kiếm đạo, nay kiếm đạo cảnh giới đã bước vào Lưỡng Trọng Kiếm Ý cảnh giới, kiếm đạo thiên phú tương đương không tầm thường.
- Kiếm Xuất Bồng Lai !
Lục Như Âm chân đạp bộ pháp, chớp mắt đã đi tới trước mặt Sở Thanh Tiêu, một kiếm nhanh như chớp đâm ra, vô số đạo kiếm hiển hóa mà đến, tựa như mãn thiên hoa vũ.
Sở Thanh Tiêu ung dung không vội, chỉ thấy hắn duỗi ra cánh tay, một chưởng nhẹ nhàng vỗ ra.
- Muốn chết !
Lục Như Âm thấy được động tác của hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Kiếm của nàng, là nhị phẩm huyền khí bảo kiếm, Sở Thanh Tiêu lại dám dùng tay không đón đỡ, đây không phải muốn chết thì là gì ?
Thế nhưng ngoài dự đoán của nàng, Sở Thanh Tiêu không có ý định cùng nàng đấu cứng, ngay vào lúc chưởng kiếm sắp đụng nhau, hắn liền lập tức biến chiêu, cỗ tay hơi vặn, một chưởng đánh lên thân kiếm.
- Thái Cực Quyển !
Sở Thanh Tiêu tâm niệm vừa động, chưởng kình nơi tay lập tức phát động, nhẹ nhàng đẩy đi một kiếm của Lục Như Âm.
Không chỉ có kiếm, ngay cả kiếm khí của đối phương đều bị hắn đẩy đi, trực tiếp tán loạn.
- Tá kình võ kỹ ?
Lục Như Âm sắc mặt không thay đổi, thua một chiêu không có nghĩa là thua cả trận.
- Truy Phong Tuyệt Ảnh !
Lục Như Âm biến chiêu, một kiếm nối tiếp một kiếm liên tục đâm ra, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm khí bàng bạc tỏa ra tứ phương, đem Sở Thanh Tiêu vây vào giữa.
- Sơn Như Cự Lãng !
Sở Thanh Tiêu song chưởng đẩy ra, chưởng kình liên miên bất tuyệt, thủ như tường đồng vách sắt.
Lượng lớn nguyên khí tựa như hóa thành từng đợt sóng lớn, liên kết cùng một chỗ tạo thành lớp phòng thủ vững chắc.
Chưởng pháp hắn tu luyện, tên gọi là Thái Thanh Bát Quái Thủ, cương nhu tịnh tế, chưởng pháp chế nhân, uy lực kinh người.
Kiếm chiêu của Lục Như Âm vô cùng đáng sợ, bình thường Thất Tinh Vũ Sư sớm đã không chịu nổi, không ngờ Sở Thanh Tiêu lại có thể ung dung ứng phó, nhìn qua còn có vẻ dư lực.
- Bộc Phá Cửu U !
Lục Như m biết rõ công kích bình thường không làm gì được đối phương, trực tiếp dùng một chiêu mạnh nhất trong Bạo Sát Kiếm Pháp, một kiếm tựa như kinh hồng đâm ra, vô số kiếm khí hội tụ nơi mũi kiếm, trong lúc mơ hồ tựa như hóa thành một đạo khổng lồ kiếm ảnh, khí thế không gì cản nổi, rốt cuộc thành công xuyên phá phòng ngự của Sở Thanh Tiêu.
- Lãng Thao Thiên !
Sở Thanh Tiêu song chưởng đánh ra, chưởng lực tựa như sóng thần, hùng hậu mà ổn định, trực tiếp phá tan kiếm khí của Lục Như Âm, đem nàng đánh lui.
Lục Như Âm sắc mặt cuối cùng lộ ra một tia ngưng trọng, đối phương thực lực mạnh hơn nàng tưởng rất nhiều, đặc biệt là một chưởng cuối cùng kia, chấn đến tay cầm kiếm của nàng tê dại.
Sở Thanh Tiêu võ kỹ cương nhu tịnh tế, lúc phòng thủ thì nhu nhuyễn như bông đẩy đi toàn bộ công kích của nàng, lúc tấn công thì trong nhu có cương, hùng hồn bá đạo, ép nàng xuống hạ phong.
Xem ra, Sở Thanh Tiêu người này không phải chỉ có hư danh, khó trách mấy vị sư huynh của nàng lại nhắc nhở nàng không nên chọc đến hắn.
Lục Như Âm không muốn dây dưa tiếp, vì thế quay đầu lại nhìn Hồng Thạch Phong chúng đệ tử, đối với bọn hắn trừng mắt nói :
- Các ngươi đến đây là để xem kịch sao ? Còn không mau xuất thủ ?
Ý định của nàng rất rõ ràng, Sở Thanh Tiêu nàng không dễ giải quyết, bất quá Minh Thiên Phong và Hồng Thạch Phong quân số chênh lệch quá nhiều, nếu như toàn diện khai chiến, phần thắng chắc chắn thuộc về bọn hắn.
Chỉ cần Hồng Thạch Phong chúng đệ tử giải quyết xong Minh Thiên Phong chúng đệ tử sau đó liên thủ với nàng giải quyết Sở Thanh Tiêu, vậy liền không còn gì phải lo lắng.
Hồng Thạch Phong chúng đệ tử nghe nàng nói mới sực tỉnh, rối rít gật đầu, tế ra binh khí hướng Minh Thiên Phong đoàn đội giết tới.
- Đánh !
Chu Thông biết rõ một trận chiến này là không thể tránh khỏi, tuy rằng thực lực hai bên cách xa, bất quá đã không thể không đánh.
Lại nói, trận chiến này thắng bại, chủ yếu là phụ thuộc vào đám người có chiến lực mạnh nhất như bọn hắn, chỉ còn một trong số bọn hắn có thể nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình, liền có thể lập tức thay đổi cục diện.
- Lăng Tu ! Ta tới gặp ngươi một lần !
Chu Thông gọi ra một thanh màu đen cự phủ, khí thế khóa chặt một tên nam tử có tu vi Thất Tinh Vũ Sư của Hồng Thạch Phong đội ngũ, hai người trong nháy mắt liền chiến thành một đoàn.
Tiêu Ngọc Huyên cũng lập tức cùng với một gã đệ tử tu vi Thất Tinh Vũ Sư khác của đối phương giao thủ, thực lực nàng so với Chu Thông còn mạnh hơn, càng có hi vọng có thể trong thời gian ngắn giải quyết kẻ địch.
Sở Thanh Tiêu khẽ liếc tràng chiến xung quanh mình một chút, không khỏi thở dài, Minh Thiên Phong thực lực quả thực quá yếu, đối đầu với Hồng Thạch Phong căn bản là lực bất tòng tâm.
Đã như vậy, hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Sở Thanh Tiêu lấy tay bắt quyết, ngưng kết từng đạo cỗ lão thủ ấn, tiếp sau đó, có một đạo thanh sắc nguyên khí chi trụ từ trên đỉnh đầu của hắn bay thẳng lên không trung, ở trong đạo thanh sắc khí trụ đó, có vô số đạo đạo ấn cổ xưa đem Sở Thanh Tiêu bao phủ ở bên trong, khiến hắn lúc này không khác gì nhất tôn đạo chủ.
Huyền công, Thiên Thanh Đạo Quyết !
Sở Thanh Tiêu cơ duyên xảo hợp đạt được thượng cổ huyền công Thiên Thanh Đạo Quyết, hắn khổ tu bộ huyền công này đến mức một đầu đầu tóc toàn bộ hóa thành thanh sắc, uy lực kinh thiên động địa, hoàn toàn không kém gì mấy môn tuyệt thế huyền công của Thiên Sinh Môn.
Sở Thanh Tiêu lúc bình thường muốn thắng Lục Như Âm cũng cần một ít thời gian, bất quá lúc này hắn thật là không thể đợi, vì thế chỉ có thể dùng đến át chủ bài của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.