Chương 95: Tiểu Long
Huyết Tu La
23/02/2019
Bắc Hải Trấn mấy ngày nay không lúc nào được yên tĩnh, khắp nơi đều có vũ giả đi qua, trong tửu lâu, lại có vô số người xúm lại bàn tán, thậm chí có kẻ còn thêm mắm thêm muối, nói quá sự thật, đổi trắng thay đen.
Vương Hạo Thần đi trên đường, nghe được không ít lời bàn tán sôi nổi, vẻ mặt không nhịn được trở nên có chút cổ quái.
Hắn không nghĩ tới, sự tình mấy hôm trước đã trở thành đề tài để cho mọi người bàn tán không ngừng nghỉ như vậy. Không ai biết được, kẻ gây ra động tĩnh mấy ngày trước lại đang thoải mái nằm trong ngực hắn.
Kẻ hắn đang nói tới tự nhiên là đầu ấu long vừa mới sinh ra không lâu, Vương Hạo Thần đặt tên cho nó là Tiểu Long.
Bởi vì người đầu tiên Tiểu Long nhìn thấy sau khi mở mắt chính là Vương Hạo Thần, khiến cho trong tiềm thức của nó hắn chính là người thân của mình, hơn nữa trải qua mấy ngày tiếp xúc, Vương Hạo Thần quả thực đối đãi với nó rất tốt, vì thế nó đối với hắn càng thêm thân thiết.
Huyền thú bản tính hoang dã, thế nhưng nếu như được huấn luyện thích hợp, vì thì chính là người bạn trung thành nhất của chủ nhân.
Lại nói, Tiểu Long thân có hoàn mỹ thượng cổ chân long huyết mạch, vừa mới sinh ra đã có chiến lực ngang ngửa với nhân loại Vũ Linh cảnh vũ giả, cái này lúc ban đầu còn doạ cho Vương Hạo Thần một trận kinh hoàng thất sắc.
Vừa mới sinh ra đã có thể so sánh với Vũ Linh,... cái này quả nhiên là được thượng thiên ưu ái, hơn nữa đây chỉ là bước đầu mà thôi, Tiểu Long là huyền thú bên trong vương giả, không gian phát triển là vô hạn, chỉ cần nó có đầy đủ cố gắng, muốn đạt tới cảnh giới của tổ tiên năm xưa cũng không phải không có khả năng.
Mà tốc độ tu luyện của tiểu tử này quả thực càng khiến người khác phải ghen ghét, trưởng thành nhanh đến mức khó tin, ngoại trừ chính bản thân Vương Hạo Thần ra, hắn còn chưa thấy được kẻ nào có tốc độ tu luyện nhanh hơn Tiểu Long.
Cứ như vậy, Vương Hạo Thần liền có được một cái bảo tiêu có thể so sánh với Vũ Linh cảnh, hơn nữa còn là loại bảo tiêu phi thường có tiềm lực, lại cực kỳ trung thành, tại Bắc Hải Trấn hầu như có thể hoành hành vô kỵ.
Bất quá, Vương Hạo Thần cũng không đem Tiểu Long coi là thuộc hạ hay bảo tiêu, ngược lại xem nó như người thân của mình.
Từ nhỏ hắn luôn là một người cô đơn, ngoại trừ sư nương thì hắn có rất ít bằng hữu, huynh đệ càng là không có ai, Tiểu Long xuất hiện, khiến cho hắn cảm giác như mình có thêm một cái đệ đệ, đối với nó chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Một người một thú, không mất bao nhiêu thời gian liền trở thành tri kỷ, không hề bởi vì chủng tộc khác biệt mà có chút ngăn cách.
Tiểu Long lúc này giống như con rắn nhỏ cuộn mình nằm trong ngực Vương Hạo Thần, hai mắt lim dim giống như đã ngủ, thỉnh thoảng lại dùng đầu thân mật cọ vào người hắn, hoàn toàn không có một chút chân long oai nghiêm phong phạm, ngược lại giống như một đầu tiểu thú thông thường đang làm nũng với chủ nhân.
Đối với việc này, Vương Hạo Thần chỉ khẽ lắc đầu cười, Tiểu Long lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh, hắn sao có thể trách nó?
……….
Trương Liêu gần đây tâm trạng có thể nói là rất tốt, bởi vì không lâu trước đó Vương Hạo Thần tặng hắn ba viên Liệu Thương Đan, giá trị tại nơi này có thể nói là liên thành,Trương Liêu cũng không dùng, sau khi đóng cửa tiệm sớm liền nhanh chóng tìm tới một quầy hàng bán đồ trang sức, dùng một viên Liệu Thương Đan đổi lấy một sợi dây chuyền đắt tiền thật đẹp mắt, sau đó hớn hở quay về nhà, ý định tặng cho vợ mình một món quà bất ngờ.
Vợ của Trương Liêu, tên là Liễu Ngọc, dung mạo khá xinh đẹp, rất thích vòi vĩnh chồng mình, bất quá Trương Liêu yêu vợ, vì thế chưa từng oán than một lời, ngược lại càng lấy đó làm động lực không ngừng cố gắng làm việc, có thể nói là chiều vợ hết mực.
Sợi dây chuyền kia, lúc bình thường coi như Trương Liêu dốc toàn bộ tài lực cũng không có khả năng cầm xuống, thế nhưng hắn trong tay lại có Liệu Thương Đan, một viên nhị phẩm đan dược đổi lại một món đồ trang sức, nếu như để Vương Hạo Thần biết được chắc chắn sẽ không nhịn được mà cười khổ một tiếng, nếu nói về độ phá của, tên Trương Liêu thực sự có thể được xem là bậc tông sư a!
Trương Liêu lại không quan tâm đến những chuyện này, hắn chỉ một lòng muốn làm vợ mình vui, tay cầm sợi dây chuyền chạy thật nhanh về nhà.
Trương Liêu không biết, thứ chờ đợi hắn ở nhà... lại chính là một trận phong ba bão táp thực sự!
……..
Trong lúc Trương Liêu đang trên đường quay về, liền có một người cái nam tử y phục hoa lệ đi tới nhà hắn phía trước đại môn, nam tử này tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Tiểu Ngọc! Ta tới rồi!
Nam tử cất giọng gọi lớn.
- Đồng Phi ca! Ngươi hôm nay làm sao lại đến sớm như vậy?
Từ trong nhà lập tức có một cái mặt đầy trang điểm phụ nhân bước ra, mị nhãn hướng nam tử tên Đồng Phi ném tới.
Loại ánh mắt này, giống như là đang nhìn mình trượng phu hoặc tình nhân đồng dạng.
Mà nữ tử này, chính là Trương Liêu thê tử - Liễu Ngọc.
- Ha ha! Không phải là nhớ muội không chịu nổi sao?
Đồng Phi cười ha hả mà nói, ánh mắt nóng bỏng không chút kiêng kị nhìn qua Liễu Ngọc trước ngực tuyết trắng da thịt, dục vọng không có chút nào che dấu từ trong mắt phun trào mà ra.
Liễu Ngọc không phải là thiếu nữ chưa hiểu sự đời, vả lại Đồng Phi cũng không phải là chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, sao nàng có thể không biết hắn đang nghĩ gì?
- Đồ quỷ! Mấy hôm trước không phải nhân gia đã chiều ngươi cả ngày trời hay sao?
Liễu Ngọc miệng nói như vậy, thế nhưng thần sắc lại không chút nào kháng cự, ngược lại còn có ý câu dẫn Đồng Phi.
Nhìn thấy Liễu Ngọc như vậy, Đồng Phi trong lòng dục hoả càng thịnh, lập tức vươn tay đem Liễu Ngọc eo thon ôm lấy, đi thẳng vào trong nhà.
- Hôm nay, ta nhất định để cho nàng không xuống giường được!
Đồng Phi cười tiện tiện nói, hai tay nhanh chóng giải khai Liễu Ngọc trên thân quần áo, mà Liễu Ngọc cũng rất biết cách phối hợp, không chút nào phản kháng để cho Đồng Phi tuỳ tiện lột đi quần áo của mình, mị nhãn như tơ nhìn y không chớp mắt.
Đồng Phi đem Liễu Ngọc đặt dưới thân về sau, trong phòng liền nhanh chóng truyền ra từng đạo nặng nề tiếng thở gấp.
Trương Liêu làm sao cũng không ngờ được, người vợ mình yêu thương hết mực lại lợi dụng lúc mình ra ngoài làm việc mà dan díu với người khác, hơn nữa còn trực tiếp làm chuyện đó trong phòng ngủ của hai vợ chồng.
Nguyên lại, Liễu Ngọc bản tính vốn ham vinh hoa phú quý, lại ỷ mình có nhan sắc bèn không chịu suốt đời ở với một người chồng tầm thường như Trương Liêu.
Đồng Phi thì là Đồng gia hậu nhân, một lần vô tình nhìn thấy Liễu Ngọc liền say mê nhan sắc của nàng, không bao lâu sau liền tự mình tìm đến cửa, Liễu Ngọc thấy Đồng Phi có thân phận là Đồng gia hậu nhân, vì thế cũng chẳng để tâm việc mình là nữ nhân đã có trượng phu, rất vui lòng cùng Đồng Phi ở cùng một chỗ, hai người tư tình cũng từ đó mà kết.
Đồng Phi một lần liền dễ dàng chiếm được Liễu Ngọc, càng thêm say mê nàng, bởi vì Trương Liêu ở bên ngoài làm việc nhiều khi cả tuần lễ đều không có thời gian trở về, vì thế hắn hầu như mỗi ngày đều tìm tới đây cùng Liễu Ngọc mây mưa, dần dần, cả hai hầu như đều quên mất Trương Liêu tồn tại.
………..
Mà lúc này, Trương Liêu đã cách nhà không xa.
Không hiểu sao, Trương Liêu trong lòng lại dâng lên từng trận bất an không thể lý giải.
Cước bộ của Trương Liêu càng lúc càng nhanh, thế nhưng nỗi lo sợ trong lòng lại không chút nào giảm bớt.
Khi cách đại môn chỉ còn 50 mét trái tim của Trương Liêu bắt đầu phanh phanh nhảy lên.
Nhìn thấy đại môn về sau, Trương Liêu sắc mặt soạt một cái liền trở nên trắng bệch.
Đại môn mở toang!
- Không phải đâu! Nhất định không phải giống như ta nghĩ!
Trương Liêu cố gắng tự trấn an mình, hít sâu một hơi bèn tiến vào trong nhà.
Thế nhưng chỉ vừa bước vào nhà, Trương Liêu liền nghe được từng đợt kiều mị rên rỉ thanh âm.
Mà chủ nhân của đạo thanh âm kia, không phải ai khác chính là thê tử của hắn, Liễu Ngọc!
Trương Liêu trong lòng hi vọng đều tại một giây phút này mà tan biến, chỉ còn lại vô tận thất vọng cùng đau thương.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, mình trước giờ một mực đối với Liễu Ngọc một tấm chân tình, thế nhưng kết quả lại khiến cho trái tim của hắn cơ hồ vỡ vụn! Thê tử của hắn, vậy mà lại nhân lúc hắn vắng nhà lăng nhăng với người khác, hơn nữa còn là ở trong gian phòng của hắn và nàng!
Vương Hạo Thần đi trên đường, nghe được không ít lời bàn tán sôi nổi, vẻ mặt không nhịn được trở nên có chút cổ quái.
Hắn không nghĩ tới, sự tình mấy hôm trước đã trở thành đề tài để cho mọi người bàn tán không ngừng nghỉ như vậy. Không ai biết được, kẻ gây ra động tĩnh mấy ngày trước lại đang thoải mái nằm trong ngực hắn.
Kẻ hắn đang nói tới tự nhiên là đầu ấu long vừa mới sinh ra không lâu, Vương Hạo Thần đặt tên cho nó là Tiểu Long.
Bởi vì người đầu tiên Tiểu Long nhìn thấy sau khi mở mắt chính là Vương Hạo Thần, khiến cho trong tiềm thức của nó hắn chính là người thân của mình, hơn nữa trải qua mấy ngày tiếp xúc, Vương Hạo Thần quả thực đối đãi với nó rất tốt, vì thế nó đối với hắn càng thêm thân thiết.
Huyền thú bản tính hoang dã, thế nhưng nếu như được huấn luyện thích hợp, vì thì chính là người bạn trung thành nhất của chủ nhân.
Lại nói, Tiểu Long thân có hoàn mỹ thượng cổ chân long huyết mạch, vừa mới sinh ra đã có chiến lực ngang ngửa với nhân loại Vũ Linh cảnh vũ giả, cái này lúc ban đầu còn doạ cho Vương Hạo Thần một trận kinh hoàng thất sắc.
Vừa mới sinh ra đã có thể so sánh với Vũ Linh,... cái này quả nhiên là được thượng thiên ưu ái, hơn nữa đây chỉ là bước đầu mà thôi, Tiểu Long là huyền thú bên trong vương giả, không gian phát triển là vô hạn, chỉ cần nó có đầy đủ cố gắng, muốn đạt tới cảnh giới của tổ tiên năm xưa cũng không phải không có khả năng.
Mà tốc độ tu luyện của tiểu tử này quả thực càng khiến người khác phải ghen ghét, trưởng thành nhanh đến mức khó tin, ngoại trừ chính bản thân Vương Hạo Thần ra, hắn còn chưa thấy được kẻ nào có tốc độ tu luyện nhanh hơn Tiểu Long.
Cứ như vậy, Vương Hạo Thần liền có được một cái bảo tiêu có thể so sánh với Vũ Linh cảnh, hơn nữa còn là loại bảo tiêu phi thường có tiềm lực, lại cực kỳ trung thành, tại Bắc Hải Trấn hầu như có thể hoành hành vô kỵ.
Bất quá, Vương Hạo Thần cũng không đem Tiểu Long coi là thuộc hạ hay bảo tiêu, ngược lại xem nó như người thân của mình.
Từ nhỏ hắn luôn là một người cô đơn, ngoại trừ sư nương thì hắn có rất ít bằng hữu, huynh đệ càng là không có ai, Tiểu Long xuất hiện, khiến cho hắn cảm giác như mình có thêm một cái đệ đệ, đối với nó chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Một người một thú, không mất bao nhiêu thời gian liền trở thành tri kỷ, không hề bởi vì chủng tộc khác biệt mà có chút ngăn cách.
Tiểu Long lúc này giống như con rắn nhỏ cuộn mình nằm trong ngực Vương Hạo Thần, hai mắt lim dim giống như đã ngủ, thỉnh thoảng lại dùng đầu thân mật cọ vào người hắn, hoàn toàn không có một chút chân long oai nghiêm phong phạm, ngược lại giống như một đầu tiểu thú thông thường đang làm nũng với chủ nhân.
Đối với việc này, Vương Hạo Thần chỉ khẽ lắc đầu cười, Tiểu Long lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh, hắn sao có thể trách nó?
……….
Trương Liêu gần đây tâm trạng có thể nói là rất tốt, bởi vì không lâu trước đó Vương Hạo Thần tặng hắn ba viên Liệu Thương Đan, giá trị tại nơi này có thể nói là liên thành,Trương Liêu cũng không dùng, sau khi đóng cửa tiệm sớm liền nhanh chóng tìm tới một quầy hàng bán đồ trang sức, dùng một viên Liệu Thương Đan đổi lấy một sợi dây chuyền đắt tiền thật đẹp mắt, sau đó hớn hở quay về nhà, ý định tặng cho vợ mình một món quà bất ngờ.
Vợ của Trương Liêu, tên là Liễu Ngọc, dung mạo khá xinh đẹp, rất thích vòi vĩnh chồng mình, bất quá Trương Liêu yêu vợ, vì thế chưa từng oán than một lời, ngược lại càng lấy đó làm động lực không ngừng cố gắng làm việc, có thể nói là chiều vợ hết mực.
Sợi dây chuyền kia, lúc bình thường coi như Trương Liêu dốc toàn bộ tài lực cũng không có khả năng cầm xuống, thế nhưng hắn trong tay lại có Liệu Thương Đan, một viên nhị phẩm đan dược đổi lại một món đồ trang sức, nếu như để Vương Hạo Thần biết được chắc chắn sẽ không nhịn được mà cười khổ một tiếng, nếu nói về độ phá của, tên Trương Liêu thực sự có thể được xem là bậc tông sư a!
Trương Liêu lại không quan tâm đến những chuyện này, hắn chỉ một lòng muốn làm vợ mình vui, tay cầm sợi dây chuyền chạy thật nhanh về nhà.
Trương Liêu không biết, thứ chờ đợi hắn ở nhà... lại chính là một trận phong ba bão táp thực sự!
……..
Trong lúc Trương Liêu đang trên đường quay về, liền có một người cái nam tử y phục hoa lệ đi tới nhà hắn phía trước đại môn, nam tử này tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Tiểu Ngọc! Ta tới rồi!
Nam tử cất giọng gọi lớn.
- Đồng Phi ca! Ngươi hôm nay làm sao lại đến sớm như vậy?
Từ trong nhà lập tức có một cái mặt đầy trang điểm phụ nhân bước ra, mị nhãn hướng nam tử tên Đồng Phi ném tới.
Loại ánh mắt này, giống như là đang nhìn mình trượng phu hoặc tình nhân đồng dạng.
Mà nữ tử này, chính là Trương Liêu thê tử - Liễu Ngọc.
- Ha ha! Không phải là nhớ muội không chịu nổi sao?
Đồng Phi cười ha hả mà nói, ánh mắt nóng bỏng không chút kiêng kị nhìn qua Liễu Ngọc trước ngực tuyết trắng da thịt, dục vọng không có chút nào che dấu từ trong mắt phun trào mà ra.
Liễu Ngọc không phải là thiếu nữ chưa hiểu sự đời, vả lại Đồng Phi cũng không phải là chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, sao nàng có thể không biết hắn đang nghĩ gì?
- Đồ quỷ! Mấy hôm trước không phải nhân gia đã chiều ngươi cả ngày trời hay sao?
Liễu Ngọc miệng nói như vậy, thế nhưng thần sắc lại không chút nào kháng cự, ngược lại còn có ý câu dẫn Đồng Phi.
Nhìn thấy Liễu Ngọc như vậy, Đồng Phi trong lòng dục hoả càng thịnh, lập tức vươn tay đem Liễu Ngọc eo thon ôm lấy, đi thẳng vào trong nhà.
- Hôm nay, ta nhất định để cho nàng không xuống giường được!
Đồng Phi cười tiện tiện nói, hai tay nhanh chóng giải khai Liễu Ngọc trên thân quần áo, mà Liễu Ngọc cũng rất biết cách phối hợp, không chút nào phản kháng để cho Đồng Phi tuỳ tiện lột đi quần áo của mình, mị nhãn như tơ nhìn y không chớp mắt.
Đồng Phi đem Liễu Ngọc đặt dưới thân về sau, trong phòng liền nhanh chóng truyền ra từng đạo nặng nề tiếng thở gấp.
Trương Liêu làm sao cũng không ngờ được, người vợ mình yêu thương hết mực lại lợi dụng lúc mình ra ngoài làm việc mà dan díu với người khác, hơn nữa còn trực tiếp làm chuyện đó trong phòng ngủ của hai vợ chồng.
Nguyên lại, Liễu Ngọc bản tính vốn ham vinh hoa phú quý, lại ỷ mình có nhan sắc bèn không chịu suốt đời ở với một người chồng tầm thường như Trương Liêu.
Đồng Phi thì là Đồng gia hậu nhân, một lần vô tình nhìn thấy Liễu Ngọc liền say mê nhan sắc của nàng, không bao lâu sau liền tự mình tìm đến cửa, Liễu Ngọc thấy Đồng Phi có thân phận là Đồng gia hậu nhân, vì thế cũng chẳng để tâm việc mình là nữ nhân đã có trượng phu, rất vui lòng cùng Đồng Phi ở cùng một chỗ, hai người tư tình cũng từ đó mà kết.
Đồng Phi một lần liền dễ dàng chiếm được Liễu Ngọc, càng thêm say mê nàng, bởi vì Trương Liêu ở bên ngoài làm việc nhiều khi cả tuần lễ đều không có thời gian trở về, vì thế hắn hầu như mỗi ngày đều tìm tới đây cùng Liễu Ngọc mây mưa, dần dần, cả hai hầu như đều quên mất Trương Liêu tồn tại.
………..
Mà lúc này, Trương Liêu đã cách nhà không xa.
Không hiểu sao, Trương Liêu trong lòng lại dâng lên từng trận bất an không thể lý giải.
Cước bộ của Trương Liêu càng lúc càng nhanh, thế nhưng nỗi lo sợ trong lòng lại không chút nào giảm bớt.
Khi cách đại môn chỉ còn 50 mét trái tim của Trương Liêu bắt đầu phanh phanh nhảy lên.
Nhìn thấy đại môn về sau, Trương Liêu sắc mặt soạt một cái liền trở nên trắng bệch.
Đại môn mở toang!
- Không phải đâu! Nhất định không phải giống như ta nghĩ!
Trương Liêu cố gắng tự trấn an mình, hít sâu một hơi bèn tiến vào trong nhà.
Thế nhưng chỉ vừa bước vào nhà, Trương Liêu liền nghe được từng đợt kiều mị rên rỉ thanh âm.
Mà chủ nhân của đạo thanh âm kia, không phải ai khác chính là thê tử của hắn, Liễu Ngọc!
Trương Liêu trong lòng hi vọng đều tại một giây phút này mà tan biến, chỉ còn lại vô tận thất vọng cùng đau thương.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, mình trước giờ một mực đối với Liễu Ngọc một tấm chân tình, thế nhưng kết quả lại khiến cho trái tim của hắn cơ hồ vỡ vụn! Thê tử của hắn, vậy mà lại nhân lúc hắn vắng nhà lăng nhăng với người khác, hơn nữa còn là ở trong gian phòng của hắn và nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.