Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao
Chương 20: Bắt Đầu Một Tháng Tu Luyện
An Le Kim Thao
15/03/2024
Một tuần sau khi vết thương đã lành hẳn, cô đã nói chuyện với Điềm Điềm về việc mình sẽ cùng nhị sư huynh luyện tập.
- Chuyện này rất tốt mà, trước giờ nhị sư huynh chưa từng chủ động giúp đỡ ai, nếu đây là lời đề nghị của huynh ấy thì cô nên đồng ý.
Mạnh Điềm nhìn có vẻ còn hào hứng hơn cô khi nghe cô được cùng nhị sư huynh luyện tập, vậy nên cô đã yên tâm cùng nhị sư huynh lên núi luyện tâp. Nhưng vị trí này còn cao và xa hơn vị trí lần trước cô cùng Mạnh Điềm Điềm luyện tập, nghe nói đi sâu vào trong còn có thể gặp thú dữ, càng đi lên cao không khí ở đây lại càng loãng đi làm cô hít thở không thông nhưng nhìn người đi đằng trước cô không có vẻ gì là đang chật vật như cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và thản nhiên.
- Chúng ta đến rồi!
Hắn dừng lại ở một mặt núi bằng phẳng, xung quanh cây cối rất nhiều, lại còn có vài cây bị đốn hạ, nhìn không có vẻ gì là dùng rìu mà giống dùng sức người hơn nhưng vấn đề ở đây là những cái cây này to gấp đôi những cái cây trước đây cô cùng Mạnh Điềm Điềm luyện tập, dùng rìu còn khó sao có thể dùng sức người đốn hạ, còn có hai tảng đá to hơn người cô đang ở giữa trung tâm mặt núi toàn cây cối này.
- Đây là nơi ta trước giờ hay luyện tập, rất ít người biết đến nó, mà dù có biết cũng chẳng ai dám đến đây đâu! - hắn nở nụ cười bí hiểm nhìn xung quanh.
- Tại sao? - cô thắc mắc nhìn hắn.
- Sâu trong khu rừng này có những động vật hoang dã rất nguy hiểm, bên ngoài thì có thể bắt gặp heo rừng hay là hổ nhưng bên trong còn có thể gặp cả sói và gấu, không chỉ một con mà là cả đàn, còn có những con vật trong truyền thuyết như mãng xà nữa đó, nhưng nguy hiểm hơn tất cả... Chính là đụng phải ta, vì ta rất ghét có người ngoài xâm nhập vào lãnh thổ của mình. - lúc nói hắn cũng làm ra vẻ ghét bỏ.
Cô phụt cười khẽ, bởi vì cô biết sâu bên trong núi rất nguy hiểm nhưng chưa từng nghe sâu trong núi này có cả một đàn sói hay mãng xà gì đó, cô cứ nghĩ hắn nói quá đặc biệt còn là xâm phạm lãnh thổ của hắn nữa chứ.
- Nếu vậy sao huynh còn để ta đi vào lãnh thổ của huynh?
- Bởi vì ta cho phép, muội nên cảm thấy biết ơn đi.
Cô thầm chửi hắn trong lòng.
Trước khi luyện tập Cung Kỳ đã giúp cô kìm hãm nội kình đang bạo loạn rồi mới bắt đầu chuỗi ngày luyện tập.
- Từ giờ cho tới ngày tỷ thí tông môn, chúng ta sẽ ở luôn trên núi này.
Cô trợn mắt nhìn hắn.
- Chúng ta sẽ ở đây hết một tháng sao? Nhưng còn thức ăn và nơi nghỉ ngơi thì sao? Đi lâu như vậy, Tông chủ có cho phép không?
- Ông ấy hiểu tính của ta, nên không cần xin phép đâu. Còn về chỗ ở, trước giờ ta cũng hay thường xuyên ở đây nên cứ tìm một cành cây to để nghỉ ngơi là được rồi, còn về thức ăn thì chúng ta phải đi săn những con thú nhỏ xung quanh đây, phải tự sinh tự diệt trong môi trường khắc khổ này mới có thể rèn tính nghị lực, chịu cam khổ.
- Nhưng còn về đồ đạc? Ta không mang theo gì.
- Ta đã nói với Điềm Điềm từ trước chuẩn bị đồ cho muội, còn đồ của ta thì đã chuẩn bị từ trước rồi. - hắn ném túi đồ trên tay cho cô còn mình thì đi đến một gốc gây lấy ra túi đồ khác.
Cô đưa tay chụp lấy túi đồ hắn ném đến, thầm nghĩ nãy giờ thắc mắc hắn cầm trên tay thứ gì thì ra là đồ cho mình.
- Huynh cũng không nói trước với ta.
- Sợ muội sẽ do dự nên ta chuẩn bị luôn..
Cô khẽ bĩu môi.
- Nhưng không khí ở đây rất loãng, nó làm phổi của ta rất khó chịu, nãy giờ ta cũng là gồng dữ lắm, nếu là người bình thường thì đã ngất từ lâu rồi, sao huynh có thể chịu được chứ?
- Bởi vì ta đã luyện tập như vậy từ nhỏ rồi, rồi muội sẽ quen thôi, nếu có thể thích ứng với môi trường này, phổi của muội sẽ tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, nếu sau này có gặp phải khí độc, muội sẽ chịu đựng được lâu hơn người khác, trước giờ cũng chưa từng có ai ở lại nơi này quá lâu, có lẽ từ đó đến giờ chỉ có tam sư đệ và muội là chịu được.
- Cái tên đó cũng đến đây sao? Ta tưởng huynh nói đây là địa bàn của huynh.
- Hắn là ngoại lệ, vì cái tính thích hơn thua của hắn nên lúc nào cũng tìm ta thách đấu.
- Kết quả thì sao?
- Tất nhiên là toàn thua, nhưng lòng tự trọng của hắn rất cao, nên lúc nào cũng muốn gia tăng thực lực để thắng ta còn đại sư huynh nữa nhưng đại sư huynh ngọc thụ, ôn nhu nên luôn từ chối hắn, chắc chỉ có ta là chịu được tính điên của hắn, nhưng mà không thể phủ nhận thực lực của hắn, chắc bây giờ hắn đang huấn luyện cho Mặc Khiêm như điên ở nơi nào đó để đánh bại muội.
Mặc Thâm ở nơi nào đó giống như cảm nhận được gì đó nên nhìn về phương hướng ngọn núi phía Cung Kỳ rồi nhìn Mặc Khiêm luyện võ trước mặt mình.
- Sư huynh, ta phải tập luyện tập như vậy đến khi nào? Mấy cục tạ này làm ta khi ra chiêu chậm hơn rất nhiều, tại sao huynh lại bắt ta phải luyện tâp như vầy? - Mặc Khiêm nhăn nhó mặt mày tiếp tục luyện võ nhưng vì bị cục tạ còng tay nên động tác ra chiêu của hắn rất buồn cười.
Mặc Thâm đã bắt hắn đeo hai cặp tạ, một cặp cho tay và một cặp cho chân và bắt hắn bắt đầu làm quen và luyện võ với hai cặp tạ này.
- Động tác ra chiêu của đệ đầy sơ hở và không nội lực, nếu làm quen với việc tập luyện với hai cặp tạ này sẽ giúp đệ khi ra chiêu nhẹ nhàng hơn và chính xác hơn, khi ra chiêu phải vận nội kình tấn công vào điểm yếu của đối phương một cách dứt khoác, ta sẽ giúp đệ rèn giũa tính tình và nâng cao nghị lực chiến đấu, chứ không phải làm một thằng lông bông suốt ngày đi gây chuyện, đừng để việc làm của đệ làm mất mặt Mặc gia. - hắn liếc mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Khiêm làm hắn im bặt luôn.
- Huynh làm vậy là để không bị mất mặt trước Lý Trường An sao? Sao huynh phải để ý nàng ta như vậy, dù sao với thực lực nàng ta cũng không thắng nổi ta. - hắn kiêu ngạo hất mặt nói.
- Đừng tự cho mình là đúng, sự kiêu ngạo của đệ ngày hôm nay có thể hại đệ thân bại danh liệt, Lý Trường An bây giờ không giống với trước kia, nếu đệ lơ là sẽ bị nàng ta bỏ xa, không ngước đầu lên được, nên cho tới ngày tỷ thí tông môn đệ phải làm quen với đống tạ này, ăn cũng phải mang theo nó, ngủ cũng phải mang theo nó!
Hắn dù không cam tâm nhưng cũng không thể cãi lại, ngoan ngoãn làm theo.
- Chuyện này rất tốt mà, trước giờ nhị sư huynh chưa từng chủ động giúp đỡ ai, nếu đây là lời đề nghị của huynh ấy thì cô nên đồng ý.
Mạnh Điềm nhìn có vẻ còn hào hứng hơn cô khi nghe cô được cùng nhị sư huynh luyện tập, vậy nên cô đã yên tâm cùng nhị sư huynh lên núi luyện tâp. Nhưng vị trí này còn cao và xa hơn vị trí lần trước cô cùng Mạnh Điềm Điềm luyện tập, nghe nói đi sâu vào trong còn có thể gặp thú dữ, càng đi lên cao không khí ở đây lại càng loãng đi làm cô hít thở không thông nhưng nhìn người đi đằng trước cô không có vẻ gì là đang chật vật như cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và thản nhiên.
- Chúng ta đến rồi!
Hắn dừng lại ở một mặt núi bằng phẳng, xung quanh cây cối rất nhiều, lại còn có vài cây bị đốn hạ, nhìn không có vẻ gì là dùng rìu mà giống dùng sức người hơn nhưng vấn đề ở đây là những cái cây này to gấp đôi những cái cây trước đây cô cùng Mạnh Điềm Điềm luyện tập, dùng rìu còn khó sao có thể dùng sức người đốn hạ, còn có hai tảng đá to hơn người cô đang ở giữa trung tâm mặt núi toàn cây cối này.
- Đây là nơi ta trước giờ hay luyện tập, rất ít người biết đến nó, mà dù có biết cũng chẳng ai dám đến đây đâu! - hắn nở nụ cười bí hiểm nhìn xung quanh.
- Tại sao? - cô thắc mắc nhìn hắn.
- Sâu trong khu rừng này có những động vật hoang dã rất nguy hiểm, bên ngoài thì có thể bắt gặp heo rừng hay là hổ nhưng bên trong còn có thể gặp cả sói và gấu, không chỉ một con mà là cả đàn, còn có những con vật trong truyền thuyết như mãng xà nữa đó, nhưng nguy hiểm hơn tất cả... Chính là đụng phải ta, vì ta rất ghét có người ngoài xâm nhập vào lãnh thổ của mình. - lúc nói hắn cũng làm ra vẻ ghét bỏ.
Cô phụt cười khẽ, bởi vì cô biết sâu bên trong núi rất nguy hiểm nhưng chưa từng nghe sâu trong núi này có cả một đàn sói hay mãng xà gì đó, cô cứ nghĩ hắn nói quá đặc biệt còn là xâm phạm lãnh thổ của hắn nữa chứ.
- Nếu vậy sao huynh còn để ta đi vào lãnh thổ của huynh?
- Bởi vì ta cho phép, muội nên cảm thấy biết ơn đi.
Cô thầm chửi hắn trong lòng.
Trước khi luyện tập Cung Kỳ đã giúp cô kìm hãm nội kình đang bạo loạn rồi mới bắt đầu chuỗi ngày luyện tập.
- Từ giờ cho tới ngày tỷ thí tông môn, chúng ta sẽ ở luôn trên núi này.
Cô trợn mắt nhìn hắn.
- Chúng ta sẽ ở đây hết một tháng sao? Nhưng còn thức ăn và nơi nghỉ ngơi thì sao? Đi lâu như vậy, Tông chủ có cho phép không?
- Ông ấy hiểu tính của ta, nên không cần xin phép đâu. Còn về chỗ ở, trước giờ ta cũng hay thường xuyên ở đây nên cứ tìm một cành cây to để nghỉ ngơi là được rồi, còn về thức ăn thì chúng ta phải đi săn những con thú nhỏ xung quanh đây, phải tự sinh tự diệt trong môi trường khắc khổ này mới có thể rèn tính nghị lực, chịu cam khổ.
- Nhưng còn về đồ đạc? Ta không mang theo gì.
- Ta đã nói với Điềm Điềm từ trước chuẩn bị đồ cho muội, còn đồ của ta thì đã chuẩn bị từ trước rồi. - hắn ném túi đồ trên tay cho cô còn mình thì đi đến một gốc gây lấy ra túi đồ khác.
Cô đưa tay chụp lấy túi đồ hắn ném đến, thầm nghĩ nãy giờ thắc mắc hắn cầm trên tay thứ gì thì ra là đồ cho mình.
- Huynh cũng không nói trước với ta.
- Sợ muội sẽ do dự nên ta chuẩn bị luôn..
Cô khẽ bĩu môi.
- Nhưng không khí ở đây rất loãng, nó làm phổi của ta rất khó chịu, nãy giờ ta cũng là gồng dữ lắm, nếu là người bình thường thì đã ngất từ lâu rồi, sao huynh có thể chịu được chứ?
- Bởi vì ta đã luyện tập như vậy từ nhỏ rồi, rồi muội sẽ quen thôi, nếu có thể thích ứng với môi trường này, phổi của muội sẽ tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, nếu sau này có gặp phải khí độc, muội sẽ chịu đựng được lâu hơn người khác, trước giờ cũng chưa từng có ai ở lại nơi này quá lâu, có lẽ từ đó đến giờ chỉ có tam sư đệ và muội là chịu được.
- Cái tên đó cũng đến đây sao? Ta tưởng huynh nói đây là địa bàn của huynh.
- Hắn là ngoại lệ, vì cái tính thích hơn thua của hắn nên lúc nào cũng tìm ta thách đấu.
- Kết quả thì sao?
- Tất nhiên là toàn thua, nhưng lòng tự trọng của hắn rất cao, nên lúc nào cũng muốn gia tăng thực lực để thắng ta còn đại sư huynh nữa nhưng đại sư huynh ngọc thụ, ôn nhu nên luôn từ chối hắn, chắc chỉ có ta là chịu được tính điên của hắn, nhưng mà không thể phủ nhận thực lực của hắn, chắc bây giờ hắn đang huấn luyện cho Mặc Khiêm như điên ở nơi nào đó để đánh bại muội.
Mặc Thâm ở nơi nào đó giống như cảm nhận được gì đó nên nhìn về phương hướng ngọn núi phía Cung Kỳ rồi nhìn Mặc Khiêm luyện võ trước mặt mình.
- Sư huynh, ta phải tập luyện tập như vậy đến khi nào? Mấy cục tạ này làm ta khi ra chiêu chậm hơn rất nhiều, tại sao huynh lại bắt ta phải luyện tâp như vầy? - Mặc Khiêm nhăn nhó mặt mày tiếp tục luyện võ nhưng vì bị cục tạ còng tay nên động tác ra chiêu của hắn rất buồn cười.
Mặc Thâm đã bắt hắn đeo hai cặp tạ, một cặp cho tay và một cặp cho chân và bắt hắn bắt đầu làm quen và luyện võ với hai cặp tạ này.
- Động tác ra chiêu của đệ đầy sơ hở và không nội lực, nếu làm quen với việc tập luyện với hai cặp tạ này sẽ giúp đệ khi ra chiêu nhẹ nhàng hơn và chính xác hơn, khi ra chiêu phải vận nội kình tấn công vào điểm yếu của đối phương một cách dứt khoác, ta sẽ giúp đệ rèn giũa tính tình và nâng cao nghị lực chiến đấu, chứ không phải làm một thằng lông bông suốt ngày đi gây chuyện, đừng để việc làm của đệ làm mất mặt Mặc gia. - hắn liếc mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Khiêm làm hắn im bặt luôn.
- Huynh làm vậy là để không bị mất mặt trước Lý Trường An sao? Sao huynh phải để ý nàng ta như vậy, dù sao với thực lực nàng ta cũng không thắng nổi ta. - hắn kiêu ngạo hất mặt nói.
- Đừng tự cho mình là đúng, sự kiêu ngạo của đệ ngày hôm nay có thể hại đệ thân bại danh liệt, Lý Trường An bây giờ không giống với trước kia, nếu đệ lơ là sẽ bị nàng ta bỏ xa, không ngước đầu lên được, nên cho tới ngày tỷ thí tông môn đệ phải làm quen với đống tạ này, ăn cũng phải mang theo nó, ngủ cũng phải mang theo nó!
Hắn dù không cam tâm nhưng cũng không thể cãi lại, ngoan ngoãn làm theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.