Chương 6: Cảm nhận được
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
"...À, còn nữa, khi nào con rảnh rỗi nhớ ghé qua Linh Pháp đảo chơi nhé, đấy chính là quê ngoại của con đó! Ở Linh Pháp đảo con muốn làm gì cũng được, chắc chắn sẽ có người bảo vệ cho con, mẹ khẳng định nhé!
Khi đọc xong bức thư này, hãy đốt nó đi, có một cái kinh hỉ ta dành tặng cho con đấy!
Lời cuối cùng, ta hi vọng con chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, không nên ngược đãi bản thân! Đừng bao giờ vì lời nói của người ngoài mà tự làm khổ mình, con nhé! Hãy tự do bay nhảy, tìm lấy lý tưởng sống và tình yêu của riêng con! Ta mong con có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc bên người con yêu thương.
Yêu con nhiều lắm, hài tử của mẹ!"
Trái tim lạnh lẽo chục năm qua bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. Mỗi khi đọc qua một hàng chữ, trong đầu Hàn Băng vô tri vô giác mà nghi nhớ lại những câu văn đó.
Thì ra... đây chính là tình thân! Sống một kiếp người, nàng còn chưa nhận được tình cảm của người thân đâu! Vậy mà, đi đến thế giới này, nàng lại có thể nhận được chỉ qua vài nét chữ!?
Hàn Băng lưu luyến, đọc lại một lần rồi một lần, đọc đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng mới nhẹ nhàng gấp phong thư lại rồi cất đi. Mặc dù mẫu thân đã nhắc nhở bảo nàng phải đốt lá thư đi nhưng nàng vẫn vô cùng lưu luyến, không lỡ đốt!
Suy nghĩ vừa động, lá thư trên tay liền biến mất, kiểm tra mảnh ngọc bội liền thấy lá thư nằm gọn trong đó. Hàn Băng thở phào yên tâm một cái, sau đó mới an lòng rút tinh thần ra ngoài.
Nhìn ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ, Hàn Băng thầm cảm thán thời gian trôi qua thật mau!
Thức khuya một đêm như vậy nhưng Hàn Băng không hề có cảm giác uể oải hay mệt mỏi gì, ngoại trừ cảm giác xương cốt cứng lại do ngồi lâu thì không còn cảm giác lạ nào cả!
Nhẹ nghiêng đầu qua hai bên, nghe tiếng "rắc rắc" truyền đến, Hàn Băng thoáng cảm thấy dễ chịu.
Bên ngoài, tiếng người qua lại ồn ào náo nhiệt vô cùng, bây giờ Hàn Băng có chợp mắt cũng khó đi vào giấc ngủ vậy nên nàng liền đứng dậy, rửa mặt súc miệng vệ sinh cá nhân sạch sẽ một chút rồi đi xuống dưới lầu.
Gọi một bàn đồ ăn sáng, Hàn Băng vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện bàn tán.
Có lẽ là ngày đặc biệt gì đó nên tửu lâu hôm nay có vẻ đông người, nhìn qua khá là náo nhiệt! Hàn Băng nhìn người ra người vào mà thầm cảm thán, sinh ý* của quán thật tốt!
*sinh ý: ý ở đây là làm ăn, thu nhập tốt.
"Này này, ngươi biết tin gì chưa?" Một đại hán từ bên ngoài hồ khởi chạy vào, nhanh chóng đến bàn cạnh Hàn Băng hỏi người ngồi ở đó.
"Ta biết rồi!" Một thanh niên áo tím vui vẻ nói.
"Tin gì?!" Đại hán nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại.
"Khoa khôi Ngọc Châu của Hồng Hương lâu hôm nay lên sân khấu chứ gì! Ta biết từ lâu rồi!" Thanh niên áo tím vừa ăn vừa nói.
"Ta không phải nói tin này!" Đại hán lắc đầu nói.
"Ồ, vậy tin gì?" Người ngồi cạnh thanh niên áo tím tò mò hỏi.
"Các người biết không, phủ Tể tướng bị cháy!" Đại hán nheo mắt lại nói.
"Cái gì!?" Vô số tiếng nói kêu lên. Tất cả ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung lên người đại hán vừa vào. Sau đó, cả tửu lâu đang ồn ào liền im bặt đi, một số người không tin bắt đầu hỏi lại.
"Ngươi không nói giỡn chứ! Mau mau kể ta nghe với!"
"Đại huynh, kể ta nghe đi, ta bao huynh bữa sáng."
"Huynh đài, mau kể cho mọi người biết đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao phủ Tể tướng lại cháy?"
Một vài người tò mò, nhanh chóng thúc giục đại hán kia kể tiếp, đại hán dưới con mắt của nhiều người như vậy, chậm rãi đặt tay lên miệng ho khan hai cái, giơ tay lên ý chỉ mọi người im lặng rồi mới bắt đầu đi vào chuyện.
"Sáng nay, ta vốn định đi mua chút đồ, mà đường ta đi lại ngang qua phủ Tể tướng! Các ngươi biết ta nhìn thấy gì không? Ta thấy phủ Tể tướng ngập trong khói lửa, mọi người bên trong thi nhau dập lửa nhưng ngọn lửa không những không tắt mà còn cháy lợi hại hơn! Còn nữa..."
Đại hán kể đến đây thì dừng lại, con mắt lướt qua mọi người một cái rồi mới kể tiếp:
"Ta nghe nói đám cháy này cháy rất lâu rồi, chắc từ ba giờ sáng đến tận bây giờ, không chỉ vậy thôi đâu, đám cháy này lan rộng khắp phủ Tể tướng, không bỏ sót nơi nào, từ nội viện đến đại sảnh, nhà kho, nhà bếp, viện nha hoàn hay cả nhà xí cũng bị cháy!"
Nghe đến đây, Hàn Băng bỗng dưng muốn bật cười, ngay cả nhà xí cũng bị cháy! Người này kể chuyện cũng kĩ quá đi!
"Đám cháy xảy ra lúc người trong phủ đang ngủ nên có rất nhiều người bị thương. Ta nghe gia đinh* trong phủ nói, ngay cả phu nhân tướng phủ cũng bị bỏng cả một cánh tay, mấy vị thiên kim cùng công tử cũng bị bỏng không nhẹ. Đồ đạc bị đốt cháy gần như thành tro, vô số bảo vật cũng bị đốt không chừa thứ gì! Mà còn một việc kì lạ nữa... "
*gia đinh: người làm, người hầu là con trai.
Đại hán tử dừng lại, cúi người rót một ly trà uống cho thông cổ mới kể tiếp:
"Chuyện kì lạ chính là, đám cháy không phải từ một nơi phát ra mà là từ nhiều nơi! Đám nha hoàn trong phủ nói viện này bắt đầu cháy thì viện kia cũng bắt đầu cháy, cứ liên tục như thế kéo dài hết cả phủ! Mọi người nói xem, tại sao lại như vậy?"
Đại hán vuốt cằm ra vẻ suy tư. Mọi người trong phòng lúc này cũng suy đoán, tự tìm câu hỏi.
"Chẳng lẽ... phủ Tể tướng chọc phải nhân vật nào khiến người ta tức giận trả thù?" Một người lên tiếng.
"Ta cũng nghĩ vậy đấy!" Ngay sau đó, một vài lời đồng tình phát ra.
"Ta thấy đây là khả năng cao nhất a! Nếu không phải cái này thì chỉ còn một cái!" Một nam tử khác ngồi góc bàn ra vẻ bí hiểm nói.
"Cái gì?" Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nam tử đó.
"Phủ Tể tướng làm quá nhiều chuyện ác nên bị quả báo!" Nam tử thâm sâu nói.
"Cũng có thể lắm!"
...............................
Hàn Băng nghe họ bình luận mà thầm nghĩ. Thật ra, nam nhân so với nữ nhân thì nhiều chuyện không kém hơn bao nhiêu đâu, theo nàng thấy có khi còn hơn luôn một phần nhỏ đấy chứ!
Nhưng sau khi nghe đại hán kia kể chuyện, Hàn Băng cũng biết được rằng, tự do ngôn ngữ ở cổ đại làm được rất nhiều chuyện a!
Bởi vì đã làm xong mọi chuyện, lại không có gì lưu luyến ở đây, hành lý lại được cất vào trữ nạp giới rồi nên Hàn Băng tính tiền xong liền bỏ đi.
Trên đường đi, Hàn Băng có ghé vào một tiệm vải, lựa chọn cho chính mình vài ba bộ quần áo nhưng màu sắc thuần trắng không hoa văn không thêu thùa, nàng đang có dự định để tang cho Kiều ma ma, theo thời gian để tang ở đại lục này cũng không lâu giống như những bộ phim cổ mà Hàn Băng hay xem là ba năm, đại lục này chỉ yêu cầu một năm mà thôi.
Khi đọc xong bức thư này, hãy đốt nó đi, có một cái kinh hỉ ta dành tặng cho con đấy!
Lời cuối cùng, ta hi vọng con chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, không nên ngược đãi bản thân! Đừng bao giờ vì lời nói của người ngoài mà tự làm khổ mình, con nhé! Hãy tự do bay nhảy, tìm lấy lý tưởng sống và tình yêu của riêng con! Ta mong con có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc bên người con yêu thương.
Yêu con nhiều lắm, hài tử của mẹ!"
Trái tim lạnh lẽo chục năm qua bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. Mỗi khi đọc qua một hàng chữ, trong đầu Hàn Băng vô tri vô giác mà nghi nhớ lại những câu văn đó.
Thì ra... đây chính là tình thân! Sống một kiếp người, nàng còn chưa nhận được tình cảm của người thân đâu! Vậy mà, đi đến thế giới này, nàng lại có thể nhận được chỉ qua vài nét chữ!?
Hàn Băng lưu luyến, đọc lại một lần rồi một lần, đọc đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng mới nhẹ nhàng gấp phong thư lại rồi cất đi. Mặc dù mẫu thân đã nhắc nhở bảo nàng phải đốt lá thư đi nhưng nàng vẫn vô cùng lưu luyến, không lỡ đốt!
Suy nghĩ vừa động, lá thư trên tay liền biến mất, kiểm tra mảnh ngọc bội liền thấy lá thư nằm gọn trong đó. Hàn Băng thở phào yên tâm một cái, sau đó mới an lòng rút tinh thần ra ngoài.
Nhìn ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ, Hàn Băng thầm cảm thán thời gian trôi qua thật mau!
Thức khuya một đêm như vậy nhưng Hàn Băng không hề có cảm giác uể oải hay mệt mỏi gì, ngoại trừ cảm giác xương cốt cứng lại do ngồi lâu thì không còn cảm giác lạ nào cả!
Nhẹ nghiêng đầu qua hai bên, nghe tiếng "rắc rắc" truyền đến, Hàn Băng thoáng cảm thấy dễ chịu.
Bên ngoài, tiếng người qua lại ồn ào náo nhiệt vô cùng, bây giờ Hàn Băng có chợp mắt cũng khó đi vào giấc ngủ vậy nên nàng liền đứng dậy, rửa mặt súc miệng vệ sinh cá nhân sạch sẽ một chút rồi đi xuống dưới lầu.
Gọi một bàn đồ ăn sáng, Hàn Băng vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện bàn tán.
Có lẽ là ngày đặc biệt gì đó nên tửu lâu hôm nay có vẻ đông người, nhìn qua khá là náo nhiệt! Hàn Băng nhìn người ra người vào mà thầm cảm thán, sinh ý* của quán thật tốt!
*sinh ý: ý ở đây là làm ăn, thu nhập tốt.
"Này này, ngươi biết tin gì chưa?" Một đại hán từ bên ngoài hồ khởi chạy vào, nhanh chóng đến bàn cạnh Hàn Băng hỏi người ngồi ở đó.
"Ta biết rồi!" Một thanh niên áo tím vui vẻ nói.
"Tin gì?!" Đại hán nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại.
"Khoa khôi Ngọc Châu của Hồng Hương lâu hôm nay lên sân khấu chứ gì! Ta biết từ lâu rồi!" Thanh niên áo tím vừa ăn vừa nói.
"Ta không phải nói tin này!" Đại hán lắc đầu nói.
"Ồ, vậy tin gì?" Người ngồi cạnh thanh niên áo tím tò mò hỏi.
"Các người biết không, phủ Tể tướng bị cháy!" Đại hán nheo mắt lại nói.
"Cái gì!?" Vô số tiếng nói kêu lên. Tất cả ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung lên người đại hán vừa vào. Sau đó, cả tửu lâu đang ồn ào liền im bặt đi, một số người không tin bắt đầu hỏi lại.
"Ngươi không nói giỡn chứ! Mau mau kể ta nghe với!"
"Đại huynh, kể ta nghe đi, ta bao huynh bữa sáng."
"Huynh đài, mau kể cho mọi người biết đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao phủ Tể tướng lại cháy?"
Một vài người tò mò, nhanh chóng thúc giục đại hán kia kể tiếp, đại hán dưới con mắt của nhiều người như vậy, chậm rãi đặt tay lên miệng ho khan hai cái, giơ tay lên ý chỉ mọi người im lặng rồi mới bắt đầu đi vào chuyện.
"Sáng nay, ta vốn định đi mua chút đồ, mà đường ta đi lại ngang qua phủ Tể tướng! Các ngươi biết ta nhìn thấy gì không? Ta thấy phủ Tể tướng ngập trong khói lửa, mọi người bên trong thi nhau dập lửa nhưng ngọn lửa không những không tắt mà còn cháy lợi hại hơn! Còn nữa..."
Đại hán kể đến đây thì dừng lại, con mắt lướt qua mọi người một cái rồi mới kể tiếp:
"Ta nghe nói đám cháy này cháy rất lâu rồi, chắc từ ba giờ sáng đến tận bây giờ, không chỉ vậy thôi đâu, đám cháy này lan rộng khắp phủ Tể tướng, không bỏ sót nơi nào, từ nội viện đến đại sảnh, nhà kho, nhà bếp, viện nha hoàn hay cả nhà xí cũng bị cháy!"
Nghe đến đây, Hàn Băng bỗng dưng muốn bật cười, ngay cả nhà xí cũng bị cháy! Người này kể chuyện cũng kĩ quá đi!
"Đám cháy xảy ra lúc người trong phủ đang ngủ nên có rất nhiều người bị thương. Ta nghe gia đinh* trong phủ nói, ngay cả phu nhân tướng phủ cũng bị bỏng cả một cánh tay, mấy vị thiên kim cùng công tử cũng bị bỏng không nhẹ. Đồ đạc bị đốt cháy gần như thành tro, vô số bảo vật cũng bị đốt không chừa thứ gì! Mà còn một việc kì lạ nữa... "
*gia đinh: người làm, người hầu là con trai.
Đại hán tử dừng lại, cúi người rót một ly trà uống cho thông cổ mới kể tiếp:
"Chuyện kì lạ chính là, đám cháy không phải từ một nơi phát ra mà là từ nhiều nơi! Đám nha hoàn trong phủ nói viện này bắt đầu cháy thì viện kia cũng bắt đầu cháy, cứ liên tục như thế kéo dài hết cả phủ! Mọi người nói xem, tại sao lại như vậy?"
Đại hán vuốt cằm ra vẻ suy tư. Mọi người trong phòng lúc này cũng suy đoán, tự tìm câu hỏi.
"Chẳng lẽ... phủ Tể tướng chọc phải nhân vật nào khiến người ta tức giận trả thù?" Một người lên tiếng.
"Ta cũng nghĩ vậy đấy!" Ngay sau đó, một vài lời đồng tình phát ra.
"Ta thấy đây là khả năng cao nhất a! Nếu không phải cái này thì chỉ còn một cái!" Một nam tử khác ngồi góc bàn ra vẻ bí hiểm nói.
"Cái gì?" Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nam tử đó.
"Phủ Tể tướng làm quá nhiều chuyện ác nên bị quả báo!" Nam tử thâm sâu nói.
"Cũng có thể lắm!"
...............................
Hàn Băng nghe họ bình luận mà thầm nghĩ. Thật ra, nam nhân so với nữ nhân thì nhiều chuyện không kém hơn bao nhiêu đâu, theo nàng thấy có khi còn hơn luôn một phần nhỏ đấy chứ!
Nhưng sau khi nghe đại hán kia kể chuyện, Hàn Băng cũng biết được rằng, tự do ngôn ngữ ở cổ đại làm được rất nhiều chuyện a!
Bởi vì đã làm xong mọi chuyện, lại không có gì lưu luyến ở đây, hành lý lại được cất vào trữ nạp giới rồi nên Hàn Băng tính tiền xong liền bỏ đi.
Trên đường đi, Hàn Băng có ghé vào một tiệm vải, lựa chọn cho chính mình vài ba bộ quần áo nhưng màu sắc thuần trắng không hoa văn không thêu thùa, nàng đang có dự định để tang cho Kiều ma ma, theo thời gian để tang ở đại lục này cũng không lâu giống như những bộ phim cổ mà Hàn Băng hay xem là ba năm, đại lục này chỉ yêu cầu một năm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.