Chương 124
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
"Thuộc hạ đã biết! Sẽ làm hết sức mình, chủ nhân hãy yên tâm đi ạ!" A Ngũ quỳ dưới sàn nhà, cung kính cúi đầu nhận mệnh không chút do dự.
Kết thúc hồi tưởng, A Ngũ nhìn nữ nhân đeo mặt nạ bạc ngồi đối diện hắn, chủ động nói chuyện.
"Chủ mẫu, đoạn đường tiếp theo người muốn đi đến đâu?!"
Hàn Băng buông chén trà trong tay xuống, nhìn hắn một hồi.
"Cứ tiến thẳng đến kinh thành là được rồi, qua nơi nào thú vị thì liền ở nơi đó nghỉ ngơi vài ngày tham thú rồi đi tiếp!"
"Vâng, thuộc hạ đã biết! Vậy chủ mẫu muốn đi trong hôm nay không?"
"Ừm, thu dọn xong liền đi."
"Daaa! Chúng ta tiếp tục đi ạ! Vui quá! Đệ đi dọn dẹp hành lí ngay đây!" Nam Thiên Sang vui vẻ hớn hở ra mặt, nhanh chân chạy lên phòng dọn dẹp đồ của hắn.
A Ngũ đi trả tiền thuê phòng xong liền dắt ngựa và xe ngựa đứng sẵn dưới cửa khách điếm chờ hai người bọn họ. Nam Thiên Sang chạy xuống đầu tiên, mãi sau Hàn Băng mới thong dong đi đến.
A Ngũ nhìn người tới có chút bất ngờ. Thiếu niên một thân bạch y, đầu đeo ngọc quan đính đá lam thạch, trên tay cầm theo chiết phiến* màu trắng có vẽ tranh sơn hà.
*chiết phiến: quạt giấy, quạt gấp.
Nam Thiên Sang nhìn Hàn Băng một lần nữa biến thành Băng Phong, cảm thán trong lòng lạch bạch chạy tới.
"Tỷ... ca ca, huynh lại thay mặt rồi! Thật kỳ diệu quá! Huynh dạy ta được không?!"
"..." Hàn Băng nghe từ 'thay mặt' mà câm nín, dùng quạt gõ nhẹ vào trán hắn một cái. "Đây gọi là thuật dịch dung, không phải là thay mặt, tiểu tử ngốc!"
"A! Đệ hiểu rồi! Ca ca, dạy đệ thuật dịch dung đi! Đi đi đi!" Nam Thiên Sang ôm trán rồi nắm ống tay áo nàng năn nỉ.
"Được!"
Nghe được câu đồng ý từ phía nàng, Nam Thiên Sang cười tươi chạy đến xe ngựa, chủ động leo lên trước.
Hàn Băng bước đến nhẹ nhàng trèo lên, A Ngũ sau khi thấy họ yên ổn trong xe ngựa liền điều khiển dây cương, cưỡi ngựa đi ra cổng thành.
Một lần nữa tiến vào khu rừng từng luyện tập, Nam Thiên Sang ghé đầu ra cửa sổ quan sát.
"Ca ca, đệ có phải tập luyện thêm không?"
Hàn Băng dời mắt khỏi trang sách, nhìn tiểu tử cao lớn ngang bản thân đang nhoài người ra ngoài.
"Nếu đệ muốn, chúng ta liền vừa đi vừa tập luyện."
"Muốn! Đệ muốn bản thân mạnh hơn! Như vậy đệ mới có thể bảo vệ tỷ!"
Hàn Băng nghe vậy chỉ nhấc môi cười nhạt, gật đầu một cái.
"Tiểu Hồ."
"Ta đây chủ nhân!" Tiểu Hồ trong thế giới khế ước ngay lập tức trả lời nàng.
"Tìm nơi luyện tập tốt cho Tiểu Sang, cả linh thú của hắn nữa!"
"Ta biết rồi! Chủ nhân thả ta ra ngoài đi!"
Vừa dứt lời, ánh sáng chợt lóe một cái, giấy khế ước của Tiểu Hồ liền xuất hiện trước mặt nàng.
Tiểu Hồ chui ra khỏi giấy khế ước, rũ rũ bộ lông của bản thân rồi nhảy vào lòng Hàn Băng làm nũng.
Hàn Băng cưng chiều vuốt ve bộ lông mềm mượt đó vài cái rồi thả nó xuống sàn xe. Tiểu Hồ nhắm mắt lại cảm nhận, linh thức tản ra xung quanh của nó cảm ứng những linh thú khác trong khu rừng.
"Có rồi! Phía tây nam ba trăm mét có một vùng đất ẩm, là nơi trú ẩn của Cự Hoàng Xà! Chủ nhân, có muốn đến đó không?!" Tiểu Hồ mở mắt nhìn nàng hỏi.
Hàn Băng suy nghĩ một chút liền gật đầu. Sau đó Tiểu Hồ liền chui ra khỏi xe, nhảy lên đầu tuấn mã giao tiếp.
A Ngũ giật mình nhìn Tuyết Thiên Hồ đột nhiên xuất hiện, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Ai ai cũng biết Tuyết Thiên Hồ là một bảo vật linh thú chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, vô cùng quý hiếm, vậy mà bây giờ nó xuất hiện ở nơi này, ngay trước mặt hắn!
"Công tử, có một linh thú xuất hiện, phải chăng là...?" A Ngũ cũng không ngốc. Hắn nhìn thấy Tuyết Thiên Hồ chui từ trong xe ngựa ra, chắc chắn là linh thú khế ước của người trong xe!
"Ừ, là khế ước thú của ta. Nó đang tìm nơi luyện tập cho Tiểu Sang." Hàn Băng bình thản thừa nhận.
"Vâng, thuộc hạ đã biết!" A Ngũ thả lỏng dây cương ngựa, tuấn mã theo Tiểu Hồ chỉ huy mà tiến về một hướng.
Đi khoảng hai khắc, xe ngựa dừng lại gần một đầm lầy lớn, xung quanh cây cối dây leo rậm rạp, không chút ánh sáng nào lọt vào.
Hàn Băng nghe được Tiểu Hồ thông báo đã đến nơi liền nhảy xuống xe ngựa, ôm Tiểu Hồ vào lòng, tiến đến gần đầm lầy đó.
Xung quanh nơi này mọc rất nhiều cây cỏ, một trong số đó cũng có thảo dược thường thấy, nhưng cỏ dại chiếm phần lớn nhất.
Nam Thiên Sang theo sát chân nàng tiến sâu vào rừng, cậu biết đây chính là nơi cậu rèn luyện mà tỷ tỷ tìm cho riêng cậu.
A Ngũ cột chắc dây ngựa vào cây gần đó, đôi chân vững vàng bước sau hai người, khả năng quan sát của sát thủ được bộc phát đến cực điểm.
Tiến đến gần sát đầm lầy Hàn Băng liền dừng lại. Đôi mắt sắc liếc qua một lượt liền biết được vị trí cụ thể của mục tiêu lần này, nàng xoay người cười nhạt nhìn Nam Thiên Sang.
"Nơi này có một Cự Hoàng Xà linh thú. Nhiệm vụ của đệ chính là đánh bại nó, đệ làm được không?!"
"Được ạ!" Nam Thiên Sang mím môi gật đầu chắc chắn, nắm chắc thanh kiếm mà nàng đưa cho.
"Để Bạo Phong hỗ trợ đệ, tăng thêm sự ăn ý đi."
"Vâng!"
Hàn Băng hài lòng cười, tìm một nơi an toàn tránh khỏi khoảng sân tranh đấu của Nam Thiên Sang, yên tĩnh ngồi xuống thảm trải trên đất mà quan sát.
A Ngũ cũng đi theo Hàn Băng, lẳng lặng đứng thẳng sau lưng nàng bảo hộ. Hắn biết đây là bài tập của tiểu tử kia nên không tham dự, chỉ chuyên tâm bảo hộ chủ mẫu tương lai này.
Mà bên kia Nam Thiên Sang cũng không ngay lập tức tìm kiếm Cự Hoàng Xà linh thú để khiêu chiến.
Tiểu tử này đầu tiên là triệu hồi khế ước thú của mình ra, sau đó dẫn theo Bạo Phong đi lòng vòng xung quanh đầm lầy, cúi người tìm kiếm thứ gì đó.
Tỷ tỷ từng dạy hắn, rắn sống ở nơi nào thì xung quanh nơi đó sẽ có một loại thảo dược đặc biệt có thể giải được độc tính của riêng nó!
Tìm một hồi, cuối cùng Nam Thiên Sang cũng đã thấy được loại thảo dược mà hắn cần! Sau khi nhổ lên, Nam Thiên Sang cẩn thận lau sạch đất cát bụi bẩn đi rồi cho vào miệng, nhai nhai một hồi mới nuốt xuống.
Làm xong hết các thao tác chuẩn bị, Nam Thiên Sang mới bắt đầu tiến gần đến đầm lầy quan sát.
A Ngũ đứng sau lưng Hàn Băng nhìn khế ước thú của Nam Thiên Sang có chút ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ một tiểu tử chưa tới mười tuổi như Nam Thiên Sang lại có một khế ước thú là Tật Phong Lang hơn ba mươi năm tuổi!
Mặc dù Tật Phong Lang này chưa thành niên nhưng từ khí chất nó tỏa ra, chờ đợi nó tu luyện hoàn chỉnh thì sau này có thể là vương của một vùng lãnh thổ!
Hoặc có thể nói, Bạo Phong tương lai có thể là một Tật Phong Lang Vương mạnh mẽ hung tàn.
Có lẽ là Hàn Băng cũng nhìn ra được điểm này nên đã mua lại rồi giúp tiểu tử đó đạt thành khế ước, tạo ra một trợ thủ đắc lực trong tương lai cho Nam Thiên Sang.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè! Nhớ đi ngủ sớm nhé! Chúc mọi người ngủ ngoan ???? ( ꈍᴗꈍ)
Kết thúc hồi tưởng, A Ngũ nhìn nữ nhân đeo mặt nạ bạc ngồi đối diện hắn, chủ động nói chuyện.
"Chủ mẫu, đoạn đường tiếp theo người muốn đi đến đâu?!"
Hàn Băng buông chén trà trong tay xuống, nhìn hắn một hồi.
"Cứ tiến thẳng đến kinh thành là được rồi, qua nơi nào thú vị thì liền ở nơi đó nghỉ ngơi vài ngày tham thú rồi đi tiếp!"
"Vâng, thuộc hạ đã biết! Vậy chủ mẫu muốn đi trong hôm nay không?"
"Ừm, thu dọn xong liền đi."
"Daaa! Chúng ta tiếp tục đi ạ! Vui quá! Đệ đi dọn dẹp hành lí ngay đây!" Nam Thiên Sang vui vẻ hớn hở ra mặt, nhanh chân chạy lên phòng dọn dẹp đồ của hắn.
A Ngũ đi trả tiền thuê phòng xong liền dắt ngựa và xe ngựa đứng sẵn dưới cửa khách điếm chờ hai người bọn họ. Nam Thiên Sang chạy xuống đầu tiên, mãi sau Hàn Băng mới thong dong đi đến.
A Ngũ nhìn người tới có chút bất ngờ. Thiếu niên một thân bạch y, đầu đeo ngọc quan đính đá lam thạch, trên tay cầm theo chiết phiến* màu trắng có vẽ tranh sơn hà.
*chiết phiến: quạt giấy, quạt gấp.
Nam Thiên Sang nhìn Hàn Băng một lần nữa biến thành Băng Phong, cảm thán trong lòng lạch bạch chạy tới.
"Tỷ... ca ca, huynh lại thay mặt rồi! Thật kỳ diệu quá! Huynh dạy ta được không?!"
"..." Hàn Băng nghe từ 'thay mặt' mà câm nín, dùng quạt gõ nhẹ vào trán hắn một cái. "Đây gọi là thuật dịch dung, không phải là thay mặt, tiểu tử ngốc!"
"A! Đệ hiểu rồi! Ca ca, dạy đệ thuật dịch dung đi! Đi đi đi!" Nam Thiên Sang ôm trán rồi nắm ống tay áo nàng năn nỉ.
"Được!"
Nghe được câu đồng ý từ phía nàng, Nam Thiên Sang cười tươi chạy đến xe ngựa, chủ động leo lên trước.
Hàn Băng bước đến nhẹ nhàng trèo lên, A Ngũ sau khi thấy họ yên ổn trong xe ngựa liền điều khiển dây cương, cưỡi ngựa đi ra cổng thành.
Một lần nữa tiến vào khu rừng từng luyện tập, Nam Thiên Sang ghé đầu ra cửa sổ quan sát.
"Ca ca, đệ có phải tập luyện thêm không?"
Hàn Băng dời mắt khỏi trang sách, nhìn tiểu tử cao lớn ngang bản thân đang nhoài người ra ngoài.
"Nếu đệ muốn, chúng ta liền vừa đi vừa tập luyện."
"Muốn! Đệ muốn bản thân mạnh hơn! Như vậy đệ mới có thể bảo vệ tỷ!"
Hàn Băng nghe vậy chỉ nhấc môi cười nhạt, gật đầu một cái.
"Tiểu Hồ."
"Ta đây chủ nhân!" Tiểu Hồ trong thế giới khế ước ngay lập tức trả lời nàng.
"Tìm nơi luyện tập tốt cho Tiểu Sang, cả linh thú của hắn nữa!"
"Ta biết rồi! Chủ nhân thả ta ra ngoài đi!"
Vừa dứt lời, ánh sáng chợt lóe một cái, giấy khế ước của Tiểu Hồ liền xuất hiện trước mặt nàng.
Tiểu Hồ chui ra khỏi giấy khế ước, rũ rũ bộ lông của bản thân rồi nhảy vào lòng Hàn Băng làm nũng.
Hàn Băng cưng chiều vuốt ve bộ lông mềm mượt đó vài cái rồi thả nó xuống sàn xe. Tiểu Hồ nhắm mắt lại cảm nhận, linh thức tản ra xung quanh của nó cảm ứng những linh thú khác trong khu rừng.
"Có rồi! Phía tây nam ba trăm mét có một vùng đất ẩm, là nơi trú ẩn của Cự Hoàng Xà! Chủ nhân, có muốn đến đó không?!" Tiểu Hồ mở mắt nhìn nàng hỏi.
Hàn Băng suy nghĩ một chút liền gật đầu. Sau đó Tiểu Hồ liền chui ra khỏi xe, nhảy lên đầu tuấn mã giao tiếp.
A Ngũ giật mình nhìn Tuyết Thiên Hồ đột nhiên xuất hiện, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Ai ai cũng biết Tuyết Thiên Hồ là một bảo vật linh thú chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, vô cùng quý hiếm, vậy mà bây giờ nó xuất hiện ở nơi này, ngay trước mặt hắn!
"Công tử, có một linh thú xuất hiện, phải chăng là...?" A Ngũ cũng không ngốc. Hắn nhìn thấy Tuyết Thiên Hồ chui từ trong xe ngựa ra, chắc chắn là linh thú khế ước của người trong xe!
"Ừ, là khế ước thú của ta. Nó đang tìm nơi luyện tập cho Tiểu Sang." Hàn Băng bình thản thừa nhận.
"Vâng, thuộc hạ đã biết!" A Ngũ thả lỏng dây cương ngựa, tuấn mã theo Tiểu Hồ chỉ huy mà tiến về một hướng.
Đi khoảng hai khắc, xe ngựa dừng lại gần một đầm lầy lớn, xung quanh cây cối dây leo rậm rạp, không chút ánh sáng nào lọt vào.
Hàn Băng nghe được Tiểu Hồ thông báo đã đến nơi liền nhảy xuống xe ngựa, ôm Tiểu Hồ vào lòng, tiến đến gần đầm lầy đó.
Xung quanh nơi này mọc rất nhiều cây cỏ, một trong số đó cũng có thảo dược thường thấy, nhưng cỏ dại chiếm phần lớn nhất.
Nam Thiên Sang theo sát chân nàng tiến sâu vào rừng, cậu biết đây chính là nơi cậu rèn luyện mà tỷ tỷ tìm cho riêng cậu.
A Ngũ cột chắc dây ngựa vào cây gần đó, đôi chân vững vàng bước sau hai người, khả năng quan sát của sát thủ được bộc phát đến cực điểm.
Tiến đến gần sát đầm lầy Hàn Băng liền dừng lại. Đôi mắt sắc liếc qua một lượt liền biết được vị trí cụ thể của mục tiêu lần này, nàng xoay người cười nhạt nhìn Nam Thiên Sang.
"Nơi này có một Cự Hoàng Xà linh thú. Nhiệm vụ của đệ chính là đánh bại nó, đệ làm được không?!"
"Được ạ!" Nam Thiên Sang mím môi gật đầu chắc chắn, nắm chắc thanh kiếm mà nàng đưa cho.
"Để Bạo Phong hỗ trợ đệ, tăng thêm sự ăn ý đi."
"Vâng!"
Hàn Băng hài lòng cười, tìm một nơi an toàn tránh khỏi khoảng sân tranh đấu của Nam Thiên Sang, yên tĩnh ngồi xuống thảm trải trên đất mà quan sát.
A Ngũ cũng đi theo Hàn Băng, lẳng lặng đứng thẳng sau lưng nàng bảo hộ. Hắn biết đây là bài tập của tiểu tử kia nên không tham dự, chỉ chuyên tâm bảo hộ chủ mẫu tương lai này.
Mà bên kia Nam Thiên Sang cũng không ngay lập tức tìm kiếm Cự Hoàng Xà linh thú để khiêu chiến.
Tiểu tử này đầu tiên là triệu hồi khế ước thú của mình ra, sau đó dẫn theo Bạo Phong đi lòng vòng xung quanh đầm lầy, cúi người tìm kiếm thứ gì đó.
Tỷ tỷ từng dạy hắn, rắn sống ở nơi nào thì xung quanh nơi đó sẽ có một loại thảo dược đặc biệt có thể giải được độc tính của riêng nó!
Tìm một hồi, cuối cùng Nam Thiên Sang cũng đã thấy được loại thảo dược mà hắn cần! Sau khi nhổ lên, Nam Thiên Sang cẩn thận lau sạch đất cát bụi bẩn đi rồi cho vào miệng, nhai nhai một hồi mới nuốt xuống.
Làm xong hết các thao tác chuẩn bị, Nam Thiên Sang mới bắt đầu tiến gần đến đầm lầy quan sát.
A Ngũ đứng sau lưng Hàn Băng nhìn khế ước thú của Nam Thiên Sang có chút ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ một tiểu tử chưa tới mười tuổi như Nam Thiên Sang lại có một khế ước thú là Tật Phong Lang hơn ba mươi năm tuổi!
Mặc dù Tật Phong Lang này chưa thành niên nhưng từ khí chất nó tỏa ra, chờ đợi nó tu luyện hoàn chỉnh thì sau này có thể là vương của một vùng lãnh thổ!
Hoặc có thể nói, Bạo Phong tương lai có thể là một Tật Phong Lang Vương mạnh mẽ hung tàn.
Có lẽ là Hàn Băng cũng nhìn ra được điểm này nên đã mua lại rồi giúp tiểu tử đó đạt thành khế ước, tạo ra một trợ thủ đắc lực trong tương lai cho Nam Thiên Sang.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè! Nhớ đi ngủ sớm nhé! Chúc mọi người ngủ ngoan ???? ( ꈍᴗꈍ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.