Chương 151
Miki Tinh Nghịch
01/08/2022
"Ôi, ta chịu không nổi nữa! Tầm ca, mau đến che mắt che tai cho người ta đi!" Mạch Chúc nhìn cảnh tượng đó mặt tái mét đi tới chỗ Tầm Niệm.
"..." Cơm chó đúng là có thể phát bất cứ lúc nào nhỉ?!
Mạch Kỳ Quân quan sát mọi việc, ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại là một mảnh hoảng hốt cùng bất ngờ, tay mở chiết phiến che nửa mặt, ánh mắt bình tĩnh.
Người đầu tiên ói xong liền có một nha đầu tiến lên bê thau đồng qua một bên, theo mệnh lệnh của Hàn Băng mà để ở một chỗ.
Thực Cốt Trùng sau khi bị ép ra khỏi cơ thể ký chủ sẽ bắt đầu tự cắn xé lẫn nhau để lấy năng lượng, cứ để chúng tự phát triển như vậy, cuối cùng trực tiếp diệt những cổ trùng mạnh nhất đó là được!
Ba mươi bảy người, một mình Nam Thiên Sang chữa trị có chút bị cố sức, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, hạ tay châm cứu.
Đừng hỏi hắn có sợ không! Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử chưa tới mười tuổi, nhìn hình ảnh nôn ra sâu như vậy, sợ đến run lẩy bẩy, mặt trắng toát không còn giọt máu, thời tiết mát mẻ lại chảy mồ hôi ròng ròng!
Nhưng vì tỷ tỷ từng nói, một khi đã cứu thì phải cứu đến cùng! Dù có sợ hãi, có ghê tởm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng phải nỗ lực mà vượt qua! Không phải chỉ có vượt qua tình huống của bệnh nhân, mà còn phải chiến thắng nỗi sợ của chính mình! Không những vậy, đây là cơ hội của tỷ tỷ tìm đến cho hắn, hắn phải cố gắng nắm bắt, hoàn thành thật tốt!
Hàn Băng nhìn Nam Thiên Sang ý chí kiên định, mặc dù có sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì thao tác châm cứu, mỉm cười hài lòng.
Sau khi chỉ dẫn ba người, Hàn Băng liền yên lặng cho Nam Thiên Sang tự động phát huy, bản thân thì đứng im quan sát.
Nhìn động tác ngày càng thuần thục của tiểu tử, Hàn Băng liền bước tới vị trí của mười năm người già đã được tách riêng kia.
Bởi vì tuổi tác đã cao, lại còn bị Thực Cốt Trùng làm tổn thương căn cốt, số người cứu được lại chỉ còn tám người!
Một nửa còn lại sau khi bức ép Thực Cốt Trùng ra sẽ để lại di căn, nhẹ thì sức khỏe yếu, ốm đau bệnh tật liên miên, nặng thì bại liệt toàn thân, sống không quá một năm nữa!
Hàn Băng trực tiếp nói ra vẫn đề này với Mạch Kỳ Quân. Sau khi biết điều này, Mạch Kỳ Quân liền trực tiếp lựa chọn cứu hết.
"Ốm đau bệnh tật cũng được, bại liệt cũng chẳng sao! Tại hạ sẽ chịu toàn bộ chi phí thuốc men cùng sinh hoạt trong tương lai của những lão nhân gia này!" Hắn đã nói như vậy.
Dù sao cũng có người nguyện ý bỏ tiền nuôi người khác, Hàn Băng liền gật đầu kê khai ra hai đơn thuốc khác nhau, phân chia cho hai nhóm nặng và nhẹ.
Đối với châm cứu này, Hàn Băng hoàn toàn là đứng từ xa, dùng nội khí* phi châm cắm lên lưng mười năm người cùng một lúc. Mỗi lần hạ châm đều chuẩn từng ***** ** đến độ nông sâu, không sai một ly!
*nội khí này là do Băng tỷ không biết tên của luồng khí kỳ lạ kia nên gọi trước là nội khí.
Nhìn động tác của Hàn Băng, ánh mắt mọi người hiện lên vẻ sùng bái tôn kính. Cách không bắt mạch đã vô cùng tài giỏi rồi, hiện tại còn có thể phi châm châm cứu một lúc nhiều người như vậy, chính là thần tiên trên trời rơi xuống a!
Dưới sự tập trung cao độ, khi kim châm cuối cùng ghim vào cơ thể, mười năm người liền nghiêng về phía trước, trực tiếp nôn ra Thực Cốt Trùng trong người.
Đợi đến khi quá trình đào thải cổ trùng ra khỏi cơ thể hoàn tất, Hàn Băng cẩn thận kiểm tra lại từng người, xem xét khả năng còn Thực Cốt Trùng sót lại trong cơ thể, không để bất kỳ một sai lầm nào xảy ra.
Sau khi chắc chắn trong người những lão nhân gia này hoàn toàn không còn nguy cơ tiềm ẩn nào nữa, Hàn Băng mới cho người nâng họ xuống nghỉ ngơi.
Trở lại vị trí của Nam Thiên Sang nhìn qua một lượt, Hàn Băng khám lại những tiểu hài tử đã được ép Thực Cốt Trùng thành công, gật đầu hài lòng di chuyển đến mục tiêu cuối cùng, bảy mươi chín người trưởng thành.
Đúng lúc Hàn Băng dự định bắt mạch cho bọn họ, Tạ Dũng liền từ xa chạy tới, trực tiếp đi đến chỗ nàng ngồi xuống.
"...?" Hàn Băng nghi hoặc nhìn nam tử tuấn tú ngồi cách mình hai bước chân.
"Không sao, đừng để ý đến ta, ta chỉ ngồi đây quan sát thôi, Băng tiểu đệ cứ tiếp tục đi." Tạ Dũng hướng nàng mỉm cười.
Hàn Băng gật đầu, bắn ra chỉ tơ bám vào những người cần khám bệnh.
"Người đó, đó, hắn, nàng ấy, người kia...." Sau khi biết được kết quả, Hàn Băng liên tục chỉ ra mười người. Thị vệ theo hướng nàng chỉ kéo những người đó ra một chỗ khác, đứng một bên nghiêm túc chờ lệnh tiếp theo.
Thành chủ đại nhân đã có lệnh, trong khoảng thời gian khám chữa bệnh thì lời nói của vị công tử trước mặt đây chính là mệnh lệnh cao nhất, chỉ có thể làm theo mà không được nghi ngờ!
Lúc đầu khi chưa biết thực lực của đối phương, thị vệ bọn họ còn có chút không cam lòng. Nhưng đến khi nhìn thấy một màn y thuật thần kỳ kia, bọn họ đã hoàn toàn bái phục, chỉ đâu nghe đó, không cãi một lời, không chậm một giây.
"Những người đó, không cứu được!" Sau khi chỉ ra một loại mười người, Hàn Băng trực tiếp nói thẳng.
Mười người được dẫn qua một bên nghe vậy liền xụi lơ xuống đất, người thì tuyệt vọng đến đờ đẫn, kẻ lại khóc lóc hướng nàng cầu xin.
"Không phải ta không muốn cứu các người! Là do Thực Cốt Trùng trong người các ngươi phân tách quá nhiều lần, không thể cứu chữa được nữa!" Dừng lại một chút, Hàn Băng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía họ.
"Các ngươi chính là người lây truyền Thực Cốt Trùng đúng không? Hoặc nói đúng ra, các ngươi chính là nguồn căn của sự lây nhiễm?!"
Nghe lời của nàng, tất cả đều im lặng lại. Hàn Băng cũng không vội đem mọi chuyện bóc mẽ xé toạc ra mà chậm rãi ngồi xuống ghế dựa ngay đó, từ tốn hơ kim châm khử trùng rồi lau sạch.
"Ta không biết lý do tại sao các ngươi còn có thể sống đến hiện tại với số lượng Thực Cốt Trùng lớn như vậy trong cơ thể! Là do thể chất đặc biệt hay là... có người nào đó đặc biệt chỉ dẫn?"
"Nhìn thấy những lão nhân gia kia không? Đó chính là hậu quả của Thực Cốt Trùng phân tách quá nhiều mà tạo nên! Cả đời sau này chỉ có thể ốm đau bại liệt. Nhưng số lượng Thực Cốt Trùng trong người các ngươi lại nhiều hơn không chỉ hai lần, tại sao vẫn còn sống được đến hiện tại?"
"Lại nói, sau khi Thực Cốt Trùng đồng loạt phân tách lần thứ mười* liền tiến vào trạng thái tự hấp thu máu thịt vật ký sinh, biến toàn bộ sự sống thành dinh dưỡng để nuôi sống chính nó, sau đó sẽ cắn xé da thịt của ký chủ mà chui ra ngoài! Các ngươi đã phân tách không dưới mười lần, tại sao lại chưa chết?"
*để mình tính lại cho mọi người xem nhé, phân tách chính là kiểu lũy thừa mũ hai, 1 lên 2, 4 lên 8, 16 lên 32. Vậy tính ra khi phân tách lần thứ mười chính là 1.024 con cổ trùng Thực Cốt. Trên mười lần là 1.024x2=2.048 lại x2=4.096, cứ vậy mà nhân lên. Có vẻ ghê ghê nhỉ, hix!
"..." Cơm chó đúng là có thể phát bất cứ lúc nào nhỉ?!
Mạch Kỳ Quân quan sát mọi việc, ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại là một mảnh hoảng hốt cùng bất ngờ, tay mở chiết phiến che nửa mặt, ánh mắt bình tĩnh.
Người đầu tiên ói xong liền có một nha đầu tiến lên bê thau đồng qua một bên, theo mệnh lệnh của Hàn Băng mà để ở một chỗ.
Thực Cốt Trùng sau khi bị ép ra khỏi cơ thể ký chủ sẽ bắt đầu tự cắn xé lẫn nhau để lấy năng lượng, cứ để chúng tự phát triển như vậy, cuối cùng trực tiếp diệt những cổ trùng mạnh nhất đó là được!
Ba mươi bảy người, một mình Nam Thiên Sang chữa trị có chút bị cố sức, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, hạ tay châm cứu.
Đừng hỏi hắn có sợ không! Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử chưa tới mười tuổi, nhìn hình ảnh nôn ra sâu như vậy, sợ đến run lẩy bẩy, mặt trắng toát không còn giọt máu, thời tiết mát mẻ lại chảy mồ hôi ròng ròng!
Nhưng vì tỷ tỷ từng nói, một khi đã cứu thì phải cứu đến cùng! Dù có sợ hãi, có ghê tởm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng phải nỗ lực mà vượt qua! Không phải chỉ có vượt qua tình huống của bệnh nhân, mà còn phải chiến thắng nỗi sợ của chính mình! Không những vậy, đây là cơ hội của tỷ tỷ tìm đến cho hắn, hắn phải cố gắng nắm bắt, hoàn thành thật tốt!
Hàn Băng nhìn Nam Thiên Sang ý chí kiên định, mặc dù có sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì thao tác châm cứu, mỉm cười hài lòng.
Sau khi chỉ dẫn ba người, Hàn Băng liền yên lặng cho Nam Thiên Sang tự động phát huy, bản thân thì đứng im quan sát.
Nhìn động tác ngày càng thuần thục của tiểu tử, Hàn Băng liền bước tới vị trí của mười năm người già đã được tách riêng kia.
Bởi vì tuổi tác đã cao, lại còn bị Thực Cốt Trùng làm tổn thương căn cốt, số người cứu được lại chỉ còn tám người!
Một nửa còn lại sau khi bức ép Thực Cốt Trùng ra sẽ để lại di căn, nhẹ thì sức khỏe yếu, ốm đau bệnh tật liên miên, nặng thì bại liệt toàn thân, sống không quá một năm nữa!
Hàn Băng trực tiếp nói ra vẫn đề này với Mạch Kỳ Quân. Sau khi biết điều này, Mạch Kỳ Quân liền trực tiếp lựa chọn cứu hết.
"Ốm đau bệnh tật cũng được, bại liệt cũng chẳng sao! Tại hạ sẽ chịu toàn bộ chi phí thuốc men cùng sinh hoạt trong tương lai của những lão nhân gia này!" Hắn đã nói như vậy.
Dù sao cũng có người nguyện ý bỏ tiền nuôi người khác, Hàn Băng liền gật đầu kê khai ra hai đơn thuốc khác nhau, phân chia cho hai nhóm nặng và nhẹ.
Đối với châm cứu này, Hàn Băng hoàn toàn là đứng từ xa, dùng nội khí* phi châm cắm lên lưng mười năm người cùng một lúc. Mỗi lần hạ châm đều chuẩn từng ***** ** đến độ nông sâu, không sai một ly!
*nội khí này là do Băng tỷ không biết tên của luồng khí kỳ lạ kia nên gọi trước là nội khí.
Nhìn động tác của Hàn Băng, ánh mắt mọi người hiện lên vẻ sùng bái tôn kính. Cách không bắt mạch đã vô cùng tài giỏi rồi, hiện tại còn có thể phi châm châm cứu một lúc nhiều người như vậy, chính là thần tiên trên trời rơi xuống a!
Dưới sự tập trung cao độ, khi kim châm cuối cùng ghim vào cơ thể, mười năm người liền nghiêng về phía trước, trực tiếp nôn ra Thực Cốt Trùng trong người.
Đợi đến khi quá trình đào thải cổ trùng ra khỏi cơ thể hoàn tất, Hàn Băng cẩn thận kiểm tra lại từng người, xem xét khả năng còn Thực Cốt Trùng sót lại trong cơ thể, không để bất kỳ một sai lầm nào xảy ra.
Sau khi chắc chắn trong người những lão nhân gia này hoàn toàn không còn nguy cơ tiềm ẩn nào nữa, Hàn Băng mới cho người nâng họ xuống nghỉ ngơi.
Trở lại vị trí của Nam Thiên Sang nhìn qua một lượt, Hàn Băng khám lại những tiểu hài tử đã được ép Thực Cốt Trùng thành công, gật đầu hài lòng di chuyển đến mục tiêu cuối cùng, bảy mươi chín người trưởng thành.
Đúng lúc Hàn Băng dự định bắt mạch cho bọn họ, Tạ Dũng liền từ xa chạy tới, trực tiếp đi đến chỗ nàng ngồi xuống.
"...?" Hàn Băng nghi hoặc nhìn nam tử tuấn tú ngồi cách mình hai bước chân.
"Không sao, đừng để ý đến ta, ta chỉ ngồi đây quan sát thôi, Băng tiểu đệ cứ tiếp tục đi." Tạ Dũng hướng nàng mỉm cười.
Hàn Băng gật đầu, bắn ra chỉ tơ bám vào những người cần khám bệnh.
"Người đó, đó, hắn, nàng ấy, người kia...." Sau khi biết được kết quả, Hàn Băng liên tục chỉ ra mười người. Thị vệ theo hướng nàng chỉ kéo những người đó ra một chỗ khác, đứng một bên nghiêm túc chờ lệnh tiếp theo.
Thành chủ đại nhân đã có lệnh, trong khoảng thời gian khám chữa bệnh thì lời nói của vị công tử trước mặt đây chính là mệnh lệnh cao nhất, chỉ có thể làm theo mà không được nghi ngờ!
Lúc đầu khi chưa biết thực lực của đối phương, thị vệ bọn họ còn có chút không cam lòng. Nhưng đến khi nhìn thấy một màn y thuật thần kỳ kia, bọn họ đã hoàn toàn bái phục, chỉ đâu nghe đó, không cãi một lời, không chậm một giây.
"Những người đó, không cứu được!" Sau khi chỉ ra một loại mười người, Hàn Băng trực tiếp nói thẳng.
Mười người được dẫn qua một bên nghe vậy liền xụi lơ xuống đất, người thì tuyệt vọng đến đờ đẫn, kẻ lại khóc lóc hướng nàng cầu xin.
"Không phải ta không muốn cứu các người! Là do Thực Cốt Trùng trong người các ngươi phân tách quá nhiều lần, không thể cứu chữa được nữa!" Dừng lại một chút, Hàn Băng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía họ.
"Các ngươi chính là người lây truyền Thực Cốt Trùng đúng không? Hoặc nói đúng ra, các ngươi chính là nguồn căn của sự lây nhiễm?!"
Nghe lời của nàng, tất cả đều im lặng lại. Hàn Băng cũng không vội đem mọi chuyện bóc mẽ xé toạc ra mà chậm rãi ngồi xuống ghế dựa ngay đó, từ tốn hơ kim châm khử trùng rồi lau sạch.
"Ta không biết lý do tại sao các ngươi còn có thể sống đến hiện tại với số lượng Thực Cốt Trùng lớn như vậy trong cơ thể! Là do thể chất đặc biệt hay là... có người nào đó đặc biệt chỉ dẫn?"
"Nhìn thấy những lão nhân gia kia không? Đó chính là hậu quả của Thực Cốt Trùng phân tách quá nhiều mà tạo nên! Cả đời sau này chỉ có thể ốm đau bại liệt. Nhưng số lượng Thực Cốt Trùng trong người các ngươi lại nhiều hơn không chỉ hai lần, tại sao vẫn còn sống được đến hiện tại?"
"Lại nói, sau khi Thực Cốt Trùng đồng loạt phân tách lần thứ mười* liền tiến vào trạng thái tự hấp thu máu thịt vật ký sinh, biến toàn bộ sự sống thành dinh dưỡng để nuôi sống chính nó, sau đó sẽ cắn xé da thịt của ký chủ mà chui ra ngoài! Các ngươi đã phân tách không dưới mười lần, tại sao lại chưa chết?"
*để mình tính lại cho mọi người xem nhé, phân tách chính là kiểu lũy thừa mũ hai, 1 lên 2, 4 lên 8, 16 lên 32. Vậy tính ra khi phân tách lần thứ mười chính là 1.024 con cổ trùng Thực Cốt. Trên mười lần là 1.024x2=2.048 lại x2=4.096, cứ vậy mà nhân lên. Có vẻ ghê ghê nhỉ, hix!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.