Chương 167
Miki Tinh Nghịch
01/08/2022
Hàn Băng đi lung tung khắp phố, sau vài lần rẽ trái phải liền tiến vào một ngõ nhỏ vắng lặng, thu đồ vào trữ nạp giới rồi theo một đường khác trở ra, tiếp tục tìm vài tiệm thảo dược khác.
Sau khi càn quét một lượt tất cả y quán cùng dược quán, Hàn Băng tâm tình thoải mái trở về khách điếm. Nam Thiên Sang đã luyện tập về từ lâu, đang nghiêm túc ngồi trong phòng học tập sách thuốc.
Nhìn tiểu tử chăm chỉ như vậy nàng rất hài lòng, chỉ dẫn hắn một hồi, ăn chung bữa trưa xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi xác định an toàn liền tiến vào không gian Vô Thần, tiến đến dược viên gieo trồng hạt giống hôm nay vừa thu hoạch được, mỗi một ô dược đều ghi chú tên thảo dược cẩn thận.
.................
Buổi sáng hôm ấy, nha hoàn theo thường lệ bưng theo nước ấm cùng khăn mặt tiến vào hầu hạ Kiều Đàm rời giường, nhìn thấy trên mặt đất bừa bãi toàn là xiêm y cùng tiết khố nam nhân, hoảng sợ hét lên thất thanh rồi vội vã chạy ra ngoài, đi bẩm báo với phu nhân.
Lúc Kiều phu nhân chạy đến liền nhìn thấy hình ảnh ba tên ăn này bẩn thỉu hôi hám đang nằm la liệt dưới đất rên rỉ, hạ thân bê bết toàn máu tươi, còn Kiều Đàm chỉ khoác một kiện áo ngoài, điên cuồng đâm kiếm vào vật thể hình trụ bị rơi dưới đất.
"Đàm Nhi! Con..." Kiều phu nhân nhìn thấy nữ nhi của mình như vậy lòng đau như cắt, tiến tới ôm con gái vào lòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Aaaaa! Giết bọn chúng! Ta phải giết hết bọn chúng! Aaa!" Kiều Đàm vẻ mặt điên cuồng gào thét, giãy giụa trong lòng Kiều phu nhân một lúc rồi bật khóc nức nở.
"Nương, con muốn giết hết bọn chúng! Muốn bọn chúng chết không chỗ chôn! Bọn chúng phải chết không được tử tế!"
"Ngoan, con gái của nương ngoan nào! Để nương trả thù cho con, có được không?" Kiều phu nhân vỗ về đầu tóc lộn xộn của nữ nhi, lời nói dịu dàng ánh mắt sắc bén.
Đợi Kiều Đàm bình tĩnh lại, Kiều phu nhân nuông chiều lau nước mắt cho ả, đỡ ả đứng dậy khoác thêm y phục.
"Người đâu! Mang ba tên ăn mày này ra sân tra hỏi, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau!" Dừng lại một chút, ánh mắt Kiều phu nhân lãnh lẽo nhìn một lượt người hầu trong viện. "Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài một chữ, bổn phu nhân sẽ móc mắt cắt lưỡi từng người một, sau đó biến thành nhân trệ* vứt vào chuồng lợn!"
*ờhm, không biết mình có giải thích qua chưa nhưng cứ chú thích một lần này nhé!
"Nhân trệ” là một hình phạt vô cùng tàn ác thời cổ đại, những người được xem là phạm nhân sẽ bị chặt chân tay, khoét mắt, chích đồng vào tai làm điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi hoặc hủy dây thanh để không nói được rồi ném vào nhà xí. Còn có trường hợp bị cắt mũi, cạo lông, cạo cả lông mày và lông mi sau đó bôi một loại thuốc phá hoại nang lông để sau này lông không còn mọc nữa. Đây được xem là một trong những hình phạt tàn khốc nhất trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, và đối tượng được áp dụng nhiều nhất chính là nữ giới.
"Bọn nô tỳ không dám!" Nha hoàn trong phòng sợ hãi quỳ gập xuống, dập đầu liên tục thể hiện lòng trung thành.
Kiều phu nhân phất tay cho bọn họ lui ra ngoài mang nước tắm cùng y phục mới đến, tự tay tắm cho nữ nhi thân sinh của mình.
"Nói! Là ai đứng sau sai xử các ngươi làm chuyện này?"
Kiều phu nhân ngồi trên ghế thái sư, thủ ngọc trắng nõn khẽ vuốt nắp tách trà, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ba nam tử người bê bết máu bị trói giữa sân.
"Bọn ta không biết! Phu nhân, bọn ta thật sự không biết! Đêm hôm qua bọn ta đang nằm ngủ ở ngoài miếu hoang ngoại thành, nhưng khi mở mắt ra, đã ở đây rồi! Cầu xin phu nhân tha mạng!"
Ba gã ăn mày bất chấp đau đớn trên người, điên cuồng đập đầu xuống đất cầu xin.
"Người đâu, lột da hai cẳng chân của chúng, sau đó xát muối ớt vào." Kiều Đàm hai mắt âm hiểm, độc ác nói ra hình phạt.
"Không! Đừng mà! Phu nhân, tiểu thư tha mạng! Tiểu nhân bị oan! Bị oan!"
"Aaaaaaaaa! Xin tha mạng aaa!"
Thị vệ thủ pháp thành thục lột bỏ lớp da trên chân ba người, từ trên đầu gối một gang tay trở xuống đều được lột bỏ sạch sẽ, sau lại trực tiếp lấy muối trộn lẫn ớt cay mà chà xát vào.
*hix, tự dưng viết đến đây thấy sợ sợ, cảm giác choáng váng buồn nôn là như nào nhỉ?
Tiếng kêu gào đầy đau đớn vang vọng cả sân viện, ma ma nha hoàn run rẩy cúi đầu sợ hãi, cố gắng làm cho bản thân trở lên vô hình.
Bên ngoài bức tường sân viện, một số nha hoàn tiến tới tìm hiểu tin tức, nghe tiếng gào thét trong viện ngay lập tức sợ mất mật, tái mét hoảng loạn chạy về bẩm báo với chủ tử.
"Hừ, tiện nhân đó không biết lại muốn làm gì?! Mới sáng sớm đã trừng phạt giày vò hạ nhân, đúng là ác phụ ti tiện!" Nhị phu nhân nhíu mày nghe nha hoàn thám thính bẩm báo, tức giận cắt bỏ bông hoa mẫu đơn trong chậu.
"Nương, trong viện của ả tiện nhân kia đều là người của đại phu nhân, chúng ta làm sao mà tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra bây giờ? Con nghĩ, chuyện lần này không hề đơn giản đâu a! Nếu biết được tất cả, chúng ta liền có thể đẩy mụ hồ ly độc ác kia xuống khỏi vị trí chính thê rồi!" Kiều Thi Ái nhíu mày đi lại trong phòng, nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Không cần lo lắng, ta có cách để biết được chuyện gì xảy ra, con cứ yên tâm. Ngày mẫu tử tiện nhân kia rơi đài sẽ chẳng còn bao xa nữa đâu!"
Nhị phu nhân vứt cái kéo trong tay xuống mặt bàn, nhẹ nhàng cầm bông hoa mẫu đơn vừa cắt xuống, chậm rãi bóp nát, vẻ mặt hiện lên sự toan tính vặn vẹo.
"Vâng nương! Con muốn tiện nhân Kiều Đàm kia không ngước đầu lên nổi, mãi mãi bị đạp dưới đế giày của con mà cầu xin!" Kiều Thi Ái mộng tưởng hình ảnh đó, trong con ngươi tràn đầy ác ý.
...................
Nam Thiên Sang dùng thời gian rảnh rỗi của bản thân để đi chơi, mỗi lần ra ngoài đều kéo Hàn Băng đi cùng, cảnh đẹp trong kinh thành đều phải chiêm ngưỡng qua một lần.
Tửu lâu nào lớn, món ăn nào ngon, trang sức nào đẹp đều sẽ dạo qua thưởng thức một lượt, vô cùng hưởng thụ.
Hàn Băng nhìn tiểu hài tử vui chơi tự do như vậy cũng cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm cảm thán, đây mới là thứ mà trẻ con nên có!
Sau sự kiện ám sát lần trước, A Ngũ đã thuê lại một tứ hợp viện nho nhỏ trong ngõ vắng, vô cùng thanh tĩnh cho ba người.
Biết rằng ngày hôm đó sẽ không qua mắt được A Ngũ nhưng hắn không hỏi nàng cũng không nói, cứ im lặng chấp nhận sự sắp xếp của đối phương.
Ngày thứ ba sau khi khám bệnh cho Tĩnh Khả Ngưng, đúng lúc Hàn Băng đang ăn tối thì Võ Triển Long vội vã chạy đến, trên tay chính là thê tử đang hôn mê của hắn.
"..."
"Băng thần y, Khả Khả nàng ấy đột nhiên ói ra máu đen rồi ngất đi, cho dù có gọi cách nào cũng không tỉnh dậy, ngài mau mau xem cho nàng đi!"
Hàn Băng cho hắn đặt Tĩnh Khả Ngưng lên giường của nàng, bình tĩnh bắt mạch xem bệnh.
Đơn thuốc nàng kê vốn chính là để ép bỏ độc tố có trong cơ thể Tĩnh Khả Ngưng ra, chỉ sau khi loại bỏ hết tất cả chất độc trong người mới có thể tiến hành tái tạo lại kinh mạch cùng cơ thể yếu ớt này.
"Không sao, chỉ là ép độc ra bình thường thôi, cứ theo đơn thuốc của ta kê mà uống đủ mười ngày là được. Không cần lo lắng quá." Hàn Băng đặt tay của bệnh nhân vào trong chăn, lạnh nhạt nhìn Võ Triển Long. "Nếu đã tin tưởng vào y thuật của ta thì nên yên lặng mà làm theo."
Hihi, cảm ơn lời góp ý của mọi người! Chúc mọi người một buổi tối an lành và ngủ thật ngoan nhé!
Sau khi càn quét một lượt tất cả y quán cùng dược quán, Hàn Băng tâm tình thoải mái trở về khách điếm. Nam Thiên Sang đã luyện tập về từ lâu, đang nghiêm túc ngồi trong phòng học tập sách thuốc.
Nhìn tiểu tử chăm chỉ như vậy nàng rất hài lòng, chỉ dẫn hắn một hồi, ăn chung bữa trưa xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi xác định an toàn liền tiến vào không gian Vô Thần, tiến đến dược viên gieo trồng hạt giống hôm nay vừa thu hoạch được, mỗi một ô dược đều ghi chú tên thảo dược cẩn thận.
.................
Buổi sáng hôm ấy, nha hoàn theo thường lệ bưng theo nước ấm cùng khăn mặt tiến vào hầu hạ Kiều Đàm rời giường, nhìn thấy trên mặt đất bừa bãi toàn là xiêm y cùng tiết khố nam nhân, hoảng sợ hét lên thất thanh rồi vội vã chạy ra ngoài, đi bẩm báo với phu nhân.
Lúc Kiều phu nhân chạy đến liền nhìn thấy hình ảnh ba tên ăn này bẩn thỉu hôi hám đang nằm la liệt dưới đất rên rỉ, hạ thân bê bết toàn máu tươi, còn Kiều Đàm chỉ khoác một kiện áo ngoài, điên cuồng đâm kiếm vào vật thể hình trụ bị rơi dưới đất.
"Đàm Nhi! Con..." Kiều phu nhân nhìn thấy nữ nhi của mình như vậy lòng đau như cắt, tiến tới ôm con gái vào lòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Aaaaa! Giết bọn chúng! Ta phải giết hết bọn chúng! Aaa!" Kiều Đàm vẻ mặt điên cuồng gào thét, giãy giụa trong lòng Kiều phu nhân một lúc rồi bật khóc nức nở.
"Nương, con muốn giết hết bọn chúng! Muốn bọn chúng chết không chỗ chôn! Bọn chúng phải chết không được tử tế!"
"Ngoan, con gái của nương ngoan nào! Để nương trả thù cho con, có được không?" Kiều phu nhân vỗ về đầu tóc lộn xộn của nữ nhi, lời nói dịu dàng ánh mắt sắc bén.
Đợi Kiều Đàm bình tĩnh lại, Kiều phu nhân nuông chiều lau nước mắt cho ả, đỡ ả đứng dậy khoác thêm y phục.
"Người đâu! Mang ba tên ăn mày này ra sân tra hỏi, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau!" Dừng lại một chút, ánh mắt Kiều phu nhân lãnh lẽo nhìn một lượt người hầu trong viện. "Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài một chữ, bổn phu nhân sẽ móc mắt cắt lưỡi từng người một, sau đó biến thành nhân trệ* vứt vào chuồng lợn!"
*ờhm, không biết mình có giải thích qua chưa nhưng cứ chú thích một lần này nhé!
"Nhân trệ” là một hình phạt vô cùng tàn ác thời cổ đại, những người được xem là phạm nhân sẽ bị chặt chân tay, khoét mắt, chích đồng vào tai làm điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi hoặc hủy dây thanh để không nói được rồi ném vào nhà xí. Còn có trường hợp bị cắt mũi, cạo lông, cạo cả lông mày và lông mi sau đó bôi một loại thuốc phá hoại nang lông để sau này lông không còn mọc nữa. Đây được xem là một trong những hình phạt tàn khốc nhất trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, và đối tượng được áp dụng nhiều nhất chính là nữ giới.
"Bọn nô tỳ không dám!" Nha hoàn trong phòng sợ hãi quỳ gập xuống, dập đầu liên tục thể hiện lòng trung thành.
Kiều phu nhân phất tay cho bọn họ lui ra ngoài mang nước tắm cùng y phục mới đến, tự tay tắm cho nữ nhi thân sinh của mình.
"Nói! Là ai đứng sau sai xử các ngươi làm chuyện này?"
Kiều phu nhân ngồi trên ghế thái sư, thủ ngọc trắng nõn khẽ vuốt nắp tách trà, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ba nam tử người bê bết máu bị trói giữa sân.
"Bọn ta không biết! Phu nhân, bọn ta thật sự không biết! Đêm hôm qua bọn ta đang nằm ngủ ở ngoài miếu hoang ngoại thành, nhưng khi mở mắt ra, đã ở đây rồi! Cầu xin phu nhân tha mạng!"
Ba gã ăn mày bất chấp đau đớn trên người, điên cuồng đập đầu xuống đất cầu xin.
"Người đâu, lột da hai cẳng chân của chúng, sau đó xát muối ớt vào." Kiều Đàm hai mắt âm hiểm, độc ác nói ra hình phạt.
"Không! Đừng mà! Phu nhân, tiểu thư tha mạng! Tiểu nhân bị oan! Bị oan!"
"Aaaaaaaaa! Xin tha mạng aaa!"
Thị vệ thủ pháp thành thục lột bỏ lớp da trên chân ba người, từ trên đầu gối một gang tay trở xuống đều được lột bỏ sạch sẽ, sau lại trực tiếp lấy muối trộn lẫn ớt cay mà chà xát vào.
*hix, tự dưng viết đến đây thấy sợ sợ, cảm giác choáng váng buồn nôn là như nào nhỉ?
Tiếng kêu gào đầy đau đớn vang vọng cả sân viện, ma ma nha hoàn run rẩy cúi đầu sợ hãi, cố gắng làm cho bản thân trở lên vô hình.
Bên ngoài bức tường sân viện, một số nha hoàn tiến tới tìm hiểu tin tức, nghe tiếng gào thét trong viện ngay lập tức sợ mất mật, tái mét hoảng loạn chạy về bẩm báo với chủ tử.
"Hừ, tiện nhân đó không biết lại muốn làm gì?! Mới sáng sớm đã trừng phạt giày vò hạ nhân, đúng là ác phụ ti tiện!" Nhị phu nhân nhíu mày nghe nha hoàn thám thính bẩm báo, tức giận cắt bỏ bông hoa mẫu đơn trong chậu.
"Nương, trong viện của ả tiện nhân kia đều là người của đại phu nhân, chúng ta làm sao mà tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra bây giờ? Con nghĩ, chuyện lần này không hề đơn giản đâu a! Nếu biết được tất cả, chúng ta liền có thể đẩy mụ hồ ly độc ác kia xuống khỏi vị trí chính thê rồi!" Kiều Thi Ái nhíu mày đi lại trong phòng, nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Không cần lo lắng, ta có cách để biết được chuyện gì xảy ra, con cứ yên tâm. Ngày mẫu tử tiện nhân kia rơi đài sẽ chẳng còn bao xa nữa đâu!"
Nhị phu nhân vứt cái kéo trong tay xuống mặt bàn, nhẹ nhàng cầm bông hoa mẫu đơn vừa cắt xuống, chậm rãi bóp nát, vẻ mặt hiện lên sự toan tính vặn vẹo.
"Vâng nương! Con muốn tiện nhân Kiều Đàm kia không ngước đầu lên nổi, mãi mãi bị đạp dưới đế giày của con mà cầu xin!" Kiều Thi Ái mộng tưởng hình ảnh đó, trong con ngươi tràn đầy ác ý.
...................
Nam Thiên Sang dùng thời gian rảnh rỗi của bản thân để đi chơi, mỗi lần ra ngoài đều kéo Hàn Băng đi cùng, cảnh đẹp trong kinh thành đều phải chiêm ngưỡng qua một lần.
Tửu lâu nào lớn, món ăn nào ngon, trang sức nào đẹp đều sẽ dạo qua thưởng thức một lượt, vô cùng hưởng thụ.
Hàn Băng nhìn tiểu hài tử vui chơi tự do như vậy cũng cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm cảm thán, đây mới là thứ mà trẻ con nên có!
Sau sự kiện ám sát lần trước, A Ngũ đã thuê lại một tứ hợp viện nho nhỏ trong ngõ vắng, vô cùng thanh tĩnh cho ba người.
Biết rằng ngày hôm đó sẽ không qua mắt được A Ngũ nhưng hắn không hỏi nàng cũng không nói, cứ im lặng chấp nhận sự sắp xếp của đối phương.
Ngày thứ ba sau khi khám bệnh cho Tĩnh Khả Ngưng, đúng lúc Hàn Băng đang ăn tối thì Võ Triển Long vội vã chạy đến, trên tay chính là thê tử đang hôn mê của hắn.
"..."
"Băng thần y, Khả Khả nàng ấy đột nhiên ói ra máu đen rồi ngất đi, cho dù có gọi cách nào cũng không tỉnh dậy, ngài mau mau xem cho nàng đi!"
Hàn Băng cho hắn đặt Tĩnh Khả Ngưng lên giường của nàng, bình tĩnh bắt mạch xem bệnh.
Đơn thuốc nàng kê vốn chính là để ép bỏ độc tố có trong cơ thể Tĩnh Khả Ngưng ra, chỉ sau khi loại bỏ hết tất cả chất độc trong người mới có thể tiến hành tái tạo lại kinh mạch cùng cơ thể yếu ớt này.
"Không sao, chỉ là ép độc ra bình thường thôi, cứ theo đơn thuốc của ta kê mà uống đủ mười ngày là được. Không cần lo lắng quá." Hàn Băng đặt tay của bệnh nhân vào trong chăn, lạnh nhạt nhìn Võ Triển Long. "Nếu đã tin tưởng vào y thuật của ta thì nên yên lặng mà làm theo."
Hihi, cảm ơn lời góp ý của mọi người! Chúc mọi người một buổi tối an lành và ngủ thật ngoan nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.