Chương 212
Miki Tinh Nghịch
02/11/2022
Hàn Băng gật đầu ăn thử, hải sâm mềm ngọt không tanh mùi cá, lại được mùi của những nguyên liệu khác hòa quyện vào tạo nên một mùi vị vô cùng độc đáo và khác lạ.
"Ngon lắm đúng không?" Kha Vũ vui vẻ hỏi lại, sau đó liên tục gắp những món ăn khác vào bát của nàng.
Tay nghề của ngự trù hoàng cung đúng là không thể coi thường! Chỉ một nguyên liệu là tôm thôi cũng có thể nấu thành một món ăn tràn đầy sắc vị hấp dẫn!
Đoàn vũ công cố gắng nhảy múa hoàn thành tiết mục của bản thân, mọi người rôm rả bình luận về vô số đề tài rồi vui vẻ cạn rượu.
Bởi vì tiếp theo vẫn còn một phần hoạt động trao hoa nên không có người nào dám uống quá chén, hầu hết chỉ ba ly là dừng lại.
Cũng có thể là dưới tác dụng thúc đẩy của cồn, không ít các công tử thế gia to gan hơn ngang nhiên nhìn về phía các thiên kim bên kia mà bình phẩm đánh giá.
Mà phía bên này, những tiểu thư lá ngọc cành vàng cũng e thẹn mà liếc nhìn qua bên đối diện, nhưng mục tiêu tập trung lại chỉ có những nhân vật lớn như Hoàng Tiêu Dương, Vương Minh Nguyên, Vũ Tiêu Kỳ,... đặc biệt là Tông chủ cao cao tại thượng, lạnh lùng tuyệt mỹ Tư Đồ Vũ Thiên kia!
Rất nhiều tiểu cô nương mặt đỏ tía tai phóng mị nhãn tới nhưng xung quanh Tư Đồ Vũ Thiên như dựng lên một bức tường trong suốt, ngăn cách tất cả âm thanh khuyên náo, ồn ào!
Hàn Ân Ý nhìn những nữ nhân bạo gan dám ngang nhiên tỏ rõ ý đồ, trong lòng thì tức giận muốn đem bọn họ băm thây trăm mảnh, bên ngoài lại vẫn điềm đạm duy trì sự thanh lãnh dịu dàng giả tạo.
'Những nữ nhân chết tiệt, lại dám có ý đồ với nam nhân của bổn tiểu thư! Đúng là không biết tự lượng sức mình! Hừ!'
"Nào, Ý Nhi ăn thêm món này đi!" Hàn Trịnh ôn hòa gắp cho muội muội mình một phần thịt gà hầm.
"Vâng, đại ca! Người cứ ăn đi, muội có thể tự gắp được mà!" Hàn Ân Ý kéo khóe môi dịu dàng cảm ơn.
"Muội ấy, gầy lắm rồi! Phải ăn uống tẩm bổ thêm thật nhiều vào!"
"Muội biết rồi mà! Ca, huynh cứ nói vấn đề này mãi thôi!"
Hai người thì thầm to nhỏ vài câu, sau lại dưới tiếng ho nhẹ nhắc nhở của Hàn Hải Nguyên mới yên tĩnh lại, bắt đầu chậm rãi ăn phần ăn của mình.
"Lệnh công tử và thiên kim đúng là tình cảm huynh muội gắn kết!" Hưng Công rót một ly trà khẽ nhấp môi.
"Để điện hạ chê cười rồi!" Hàn Hải Nguyên chắp hai tay hướng về phía hắn cúi người.
"Không không, Hàn tể tướng nghiêm trọng hóa vấn đề rồi! Bản hoàng tử chỉ là cảm thấy, bữa ăn như vậy mới có không khí ấm áp của gia đình."
"Dạ vâng."
Hưng Công cũng không nói thêm một câu nào nữa, bên ngoài tỏ ra tình cảm gắp vào bát Ưu Thu Phỉ một miếng thịt cá. "Tiểu Phỉ cũng phải ăn nhiều thêm một chút, đừng để bản thân bị thiếu chất!"
Ưu Thu Phỉ hoàn toàn không nhận ra đối phương tâm ý thật hay giả, vô cùng vui mừng mà ngại ngùng cúi đầu, ăn miếng cá giống như ngậm mật ngọt trong miệng.
Hưng Công đối với nữ nhân vẫn luôn vô cùng dịu dàng chu đáo, ở Ngạo Hùng quốc có vô số nữ quyến bị mê hoặc bởi vẻ ngoài lịch lãm ôn nhu này của hắn, và tất nhiên, trong đó cũng có Ưu Thu Phỉ nàng.
Hàn Ân Ý nhìn hành động dịu dàng của Hưng Công, trong đầu liên tưởng đến cảnh tượng Tư Đồ Vũ Thiên cũng dịu dàng ôn nhu như vậy, dùng ánh mắt nồng tình mật ý đối nàng ta tự đút ăn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Ngôn Ngữ Hoa Hồng
4. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
=====================================
Mới chỉ tưởng tượng như vậy thôi, trái tim nàng ta đã không khống chế nổi mà loạn nhịp, không biết nếu như thành sự thật, nàng ta sẽ hạnh phúc đến mức nào nữa!
Tư Đồ Vũ Thiên không quan tâm đến ánh mắt nóng cháy của những nữ nhân khác, ngay cả đồ ăn đặt trên bàn tràn đầy màu sắc hấp dẫn cũng không động vào một miếng nào, chỉ chậm rãi nhâm nhi ly rượu nhỏ.
A Nhất đứng ở sau lưng hắn yên lặng cúi đầu cảnh giác xung quanh, thực hiện chức trách bảo vệ chủ nhân một cách vô cùng nghiêm túc.
Sau nửa canh giờ ăn uống, dưới sự thông báo của Vũ Khắc Nhật, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy di chuyển về phía hoa viên ngay bên cạnh đó, chính thức bắt đầu lễ hội Tiên Đằng Hoa Tử.
Những bóng dáng thướt tha yểu điệu lướt qua trong rừng hoa, tiếng cười nói nhỏ nhẹ thanh thoát liên tục từ bốn phương tám hướng thi nhau truyền tới. Những thiếu gia công tử tụ tập thành từng nhóm lớn nhóm nhỏ khác nhau, bình phẩm thơ ca, hoa cỏ và mỹ nhân.
Tư Đồ Vũ Thiên hạ thấp tầm mắt không đứng dậy khỏi chỗ ngồi, A Nhất cũng càng không xê dịch dù chỉ một chút.
Bỗng nhiên, từ xa một bóng hồng tiến tới. "Tông chủ đại nhân!"
A Nhất thực hiện đúng thân phận của mình, ngay lập tức giơ tay chặn ngang người tới. "Xin vị tiểu thư này dừng bước."
"Là... tiểu nữ là Hàn Ân Ý, trước đây đã bị... là tông chủ đại nhân cứu tiểu nữ, hôm nay tiểu nữ đơn giản là muốn đến để cảm tạ ân tình, báo đáp ân công mà thôi!" Hàn Ân Ý khuôn mặt xinh đẹp hơi chút đỏ lên, e thẹn ấp úng giải thích, ánh mắt trực tiếp vượt qua A Nhất nhìn thẳng vào Tư Đồ Vũ Thiên phía sau.
"Chủ nhân hôm nay không muốn tiếp bất cứ người nào, vị tiểu thư này không cần tự làm mình xấu hổ." A Nhất lạnh nhạt nói thẳng.
"A...! Nhưng là... tiểu nữ chỉ muốn cảm tạ tông chủ đã từng cứu giúp thôi mà!" Hàn Ân Ý chỉ trong một giây đã thay đổi sắc mặt, hai mắt long lanh nước ưu buồn, khuôn mặt tinh xảo trắng nhợt yếu ớt. Nhìn từ đằng xa, thật giống như A Nhất đang làm khó bắt nạt tiểu cô nương yếu đuối người ta.
"Ta hiện đang nói tiếng người, nếu tiểu thư không hiểu, ta không ngại dùng hành động để giải thích."
A Nhất trầm mặt xuống, tiến lên một bước giống như thật sự muốn tóm cổ Hàn Ân Ý vứt đi, khiến nàng ta giật mình ngay lập tức lùi lại, khe khẽ cắn môi yếu ớt.
"Tiểu nữ đã hiểu rồi, vị bảo tiêu ca ca xin đừng nóng giận! Vậy đợi khi khác, tiểu nữ sẽ cảm tạ đại ân của tông chủ đại nhân thật tốt!"
Hàn Ân Ý hơi cúi người chào, trong nháy mắt khi xoay người rời đi ánh mắt thoáng hiện lên tia độc ác tối tăm rồi nhanh chóng bị che giấu đi.
Tên nô tài thấp kém không biết điều làm nàng ta mất mặt! Đợi sau này nàng ta trở thành Tông chủ mẫu, chắc chắn sẽ để Tư Đồ Vũ Thiên đem hắn cho nàng ta, mặc ý sai khiến hành hạ! Hừ!
Tuy trong lòng ôm suy nghĩ đáng sợ như vậy nhưng ngoài mặt, Hàn Ân Ý vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, ung dung tiến về phía trước như thể vừa rồi nàng ta không bị A Nhất chặn lại.
"Thiên Nữ của Ngạo Hùng quốc làm gì vậy?! Lá gan cũng thật lớn, dám bắt truyện với Tông chủ Thánh Diện tông môn a!"
"Hừ! Còn không phải là chủ động đến câu dẫn sao?! Cuối cùng thì vẫn là bị chặn lại, thật mất mặt quá đi!"
"Nếu ta là nàng ta, ta sẽ ngay lập tức ôm mặt trốn vào một góc nào đó hu hu khóc nha!"
"Ha ha, cơ mà Tông chủ cũng thật soái khí bức người, nếu là ta, ta cũng sẽ bị mê hoặc!"
"Nhìn mà xem, ngài ấy hẳn chưa đến ba mươi đâu! Nghe nói hình như chưa có ý trung nhân thì phải, vị trí Tông chủ mẫu vẫn còn để trống đấy!"
"Ngon lắm đúng không?" Kha Vũ vui vẻ hỏi lại, sau đó liên tục gắp những món ăn khác vào bát của nàng.
Tay nghề của ngự trù hoàng cung đúng là không thể coi thường! Chỉ một nguyên liệu là tôm thôi cũng có thể nấu thành một món ăn tràn đầy sắc vị hấp dẫn!
Đoàn vũ công cố gắng nhảy múa hoàn thành tiết mục của bản thân, mọi người rôm rả bình luận về vô số đề tài rồi vui vẻ cạn rượu.
Bởi vì tiếp theo vẫn còn một phần hoạt động trao hoa nên không có người nào dám uống quá chén, hầu hết chỉ ba ly là dừng lại.
Cũng có thể là dưới tác dụng thúc đẩy của cồn, không ít các công tử thế gia to gan hơn ngang nhiên nhìn về phía các thiên kim bên kia mà bình phẩm đánh giá.
Mà phía bên này, những tiểu thư lá ngọc cành vàng cũng e thẹn mà liếc nhìn qua bên đối diện, nhưng mục tiêu tập trung lại chỉ có những nhân vật lớn như Hoàng Tiêu Dương, Vương Minh Nguyên, Vũ Tiêu Kỳ,... đặc biệt là Tông chủ cao cao tại thượng, lạnh lùng tuyệt mỹ Tư Đồ Vũ Thiên kia!
Rất nhiều tiểu cô nương mặt đỏ tía tai phóng mị nhãn tới nhưng xung quanh Tư Đồ Vũ Thiên như dựng lên một bức tường trong suốt, ngăn cách tất cả âm thanh khuyên náo, ồn ào!
Hàn Ân Ý nhìn những nữ nhân bạo gan dám ngang nhiên tỏ rõ ý đồ, trong lòng thì tức giận muốn đem bọn họ băm thây trăm mảnh, bên ngoài lại vẫn điềm đạm duy trì sự thanh lãnh dịu dàng giả tạo.
'Những nữ nhân chết tiệt, lại dám có ý đồ với nam nhân của bổn tiểu thư! Đúng là không biết tự lượng sức mình! Hừ!'
"Nào, Ý Nhi ăn thêm món này đi!" Hàn Trịnh ôn hòa gắp cho muội muội mình một phần thịt gà hầm.
"Vâng, đại ca! Người cứ ăn đi, muội có thể tự gắp được mà!" Hàn Ân Ý kéo khóe môi dịu dàng cảm ơn.
"Muội ấy, gầy lắm rồi! Phải ăn uống tẩm bổ thêm thật nhiều vào!"
"Muội biết rồi mà! Ca, huynh cứ nói vấn đề này mãi thôi!"
Hai người thì thầm to nhỏ vài câu, sau lại dưới tiếng ho nhẹ nhắc nhở của Hàn Hải Nguyên mới yên tĩnh lại, bắt đầu chậm rãi ăn phần ăn của mình.
"Lệnh công tử và thiên kim đúng là tình cảm huynh muội gắn kết!" Hưng Công rót một ly trà khẽ nhấp môi.
"Để điện hạ chê cười rồi!" Hàn Hải Nguyên chắp hai tay hướng về phía hắn cúi người.
"Không không, Hàn tể tướng nghiêm trọng hóa vấn đề rồi! Bản hoàng tử chỉ là cảm thấy, bữa ăn như vậy mới có không khí ấm áp của gia đình."
"Dạ vâng."
Hưng Công cũng không nói thêm một câu nào nữa, bên ngoài tỏ ra tình cảm gắp vào bát Ưu Thu Phỉ một miếng thịt cá. "Tiểu Phỉ cũng phải ăn nhiều thêm một chút, đừng để bản thân bị thiếu chất!"
Ưu Thu Phỉ hoàn toàn không nhận ra đối phương tâm ý thật hay giả, vô cùng vui mừng mà ngại ngùng cúi đầu, ăn miếng cá giống như ngậm mật ngọt trong miệng.
Hưng Công đối với nữ nhân vẫn luôn vô cùng dịu dàng chu đáo, ở Ngạo Hùng quốc có vô số nữ quyến bị mê hoặc bởi vẻ ngoài lịch lãm ôn nhu này của hắn, và tất nhiên, trong đó cũng có Ưu Thu Phỉ nàng.
Hàn Ân Ý nhìn hành động dịu dàng của Hưng Công, trong đầu liên tưởng đến cảnh tượng Tư Đồ Vũ Thiên cũng dịu dàng ôn nhu như vậy, dùng ánh mắt nồng tình mật ý đối nàng ta tự đút ăn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Ngôn Ngữ Hoa Hồng
4. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
=====================================
Mới chỉ tưởng tượng như vậy thôi, trái tim nàng ta đã không khống chế nổi mà loạn nhịp, không biết nếu như thành sự thật, nàng ta sẽ hạnh phúc đến mức nào nữa!
Tư Đồ Vũ Thiên không quan tâm đến ánh mắt nóng cháy của những nữ nhân khác, ngay cả đồ ăn đặt trên bàn tràn đầy màu sắc hấp dẫn cũng không động vào một miếng nào, chỉ chậm rãi nhâm nhi ly rượu nhỏ.
A Nhất đứng ở sau lưng hắn yên lặng cúi đầu cảnh giác xung quanh, thực hiện chức trách bảo vệ chủ nhân một cách vô cùng nghiêm túc.
Sau nửa canh giờ ăn uống, dưới sự thông báo của Vũ Khắc Nhật, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy di chuyển về phía hoa viên ngay bên cạnh đó, chính thức bắt đầu lễ hội Tiên Đằng Hoa Tử.
Những bóng dáng thướt tha yểu điệu lướt qua trong rừng hoa, tiếng cười nói nhỏ nhẹ thanh thoát liên tục từ bốn phương tám hướng thi nhau truyền tới. Những thiếu gia công tử tụ tập thành từng nhóm lớn nhóm nhỏ khác nhau, bình phẩm thơ ca, hoa cỏ và mỹ nhân.
Tư Đồ Vũ Thiên hạ thấp tầm mắt không đứng dậy khỏi chỗ ngồi, A Nhất cũng càng không xê dịch dù chỉ một chút.
Bỗng nhiên, từ xa một bóng hồng tiến tới. "Tông chủ đại nhân!"
A Nhất thực hiện đúng thân phận của mình, ngay lập tức giơ tay chặn ngang người tới. "Xin vị tiểu thư này dừng bước."
"Là... tiểu nữ là Hàn Ân Ý, trước đây đã bị... là tông chủ đại nhân cứu tiểu nữ, hôm nay tiểu nữ đơn giản là muốn đến để cảm tạ ân tình, báo đáp ân công mà thôi!" Hàn Ân Ý khuôn mặt xinh đẹp hơi chút đỏ lên, e thẹn ấp úng giải thích, ánh mắt trực tiếp vượt qua A Nhất nhìn thẳng vào Tư Đồ Vũ Thiên phía sau.
"Chủ nhân hôm nay không muốn tiếp bất cứ người nào, vị tiểu thư này không cần tự làm mình xấu hổ." A Nhất lạnh nhạt nói thẳng.
"A...! Nhưng là... tiểu nữ chỉ muốn cảm tạ tông chủ đã từng cứu giúp thôi mà!" Hàn Ân Ý chỉ trong một giây đã thay đổi sắc mặt, hai mắt long lanh nước ưu buồn, khuôn mặt tinh xảo trắng nhợt yếu ớt. Nhìn từ đằng xa, thật giống như A Nhất đang làm khó bắt nạt tiểu cô nương yếu đuối người ta.
"Ta hiện đang nói tiếng người, nếu tiểu thư không hiểu, ta không ngại dùng hành động để giải thích."
A Nhất trầm mặt xuống, tiến lên một bước giống như thật sự muốn tóm cổ Hàn Ân Ý vứt đi, khiến nàng ta giật mình ngay lập tức lùi lại, khe khẽ cắn môi yếu ớt.
"Tiểu nữ đã hiểu rồi, vị bảo tiêu ca ca xin đừng nóng giận! Vậy đợi khi khác, tiểu nữ sẽ cảm tạ đại ân của tông chủ đại nhân thật tốt!"
Hàn Ân Ý hơi cúi người chào, trong nháy mắt khi xoay người rời đi ánh mắt thoáng hiện lên tia độc ác tối tăm rồi nhanh chóng bị che giấu đi.
Tên nô tài thấp kém không biết điều làm nàng ta mất mặt! Đợi sau này nàng ta trở thành Tông chủ mẫu, chắc chắn sẽ để Tư Đồ Vũ Thiên đem hắn cho nàng ta, mặc ý sai khiến hành hạ! Hừ!
Tuy trong lòng ôm suy nghĩ đáng sợ như vậy nhưng ngoài mặt, Hàn Ân Ý vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, ung dung tiến về phía trước như thể vừa rồi nàng ta không bị A Nhất chặn lại.
"Thiên Nữ của Ngạo Hùng quốc làm gì vậy?! Lá gan cũng thật lớn, dám bắt truyện với Tông chủ Thánh Diện tông môn a!"
"Hừ! Còn không phải là chủ động đến câu dẫn sao?! Cuối cùng thì vẫn là bị chặn lại, thật mất mặt quá đi!"
"Nếu ta là nàng ta, ta sẽ ngay lập tức ôm mặt trốn vào một góc nào đó hu hu khóc nha!"
"Ha ha, cơ mà Tông chủ cũng thật soái khí bức người, nếu là ta, ta cũng sẽ bị mê hoặc!"
"Nhìn mà xem, ngài ấy hẳn chưa đến ba mươi đâu! Nghe nói hình như chưa có ý trung nhân thì phải, vị trí Tông chủ mẫu vẫn còn để trống đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.