Chương 220
Miki Tinh Nghịch
02/12/2022
Ngay lúc Hàn Băng muốn nói chuyện thì Tư Đồ Vũ Thiên đột nhiên kéo tay nàng về phía hắn, không kịp để Hàn Băng thích ứng liền làm ra một hành động cực kỳ lớn mật.
"Ưm!"
Hàn Băng bị hắn cố định sau gáy không thể di chuyển, giật mình dùng tay không bị bắt giữ đẩy hắn ra nhưng không được.
Hoàng Tiêu Dương kinh ngạc đến đờ người, trong đầu như muốn nổ tung, vô số suy nghĩ lướt qua nhưng hắn lại chẳng thể nắm bắt được điều gì.
"Ngươi...!" Hàn Băng ngay lúc Tư Đồ Vũ Thiên tách ra muốn đứng lên, lại bị hai tay hắn kìm chặt ôm lại trong lòng, tạo thành tư thế nàng ngồi trên đùi hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên bá đạo giam Hàn Băng trong lòng mình, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Tiêu Dương tràn ngập cảnh cáo cùng kiêu ngạo, không tiếng động thể hiện chủ quyền.
Nhận được thông tin truyền tới từ đôi mắt đối phương, Hoàng Tiêu Dương ngay lập tức tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt, trong lòng khó chịu giống như có trăm ngàn con kiến gặm cắn.
Hàn Băng giãy giụa tránh thoát khỏi lòng Tư Đồ Vũ Thiên, cũng không liếc mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương lấy một cái liền tiến thẳng vào trong nhà tranh.
"Tam hoàng tử hôm nay đến thật không đúng lúc, thảo dân những ngày tiếp theo đều bận rộn quấn thân, không tiện tiếp đãi ngài. Còn chuyện ngài nói muốn thảo dân giúp đỡ, thảo dân sẽ đưa ra câu trả lời vào lần sau. Thứ lỗi thảo dân không thể tiễn, hoàng tử điện hạ đi thong thả."
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Hàn Băng đóng rầm cánh cửa lại. Tư Đồ Vũ Thiên liếm khóe môi của mình cảm nhận hương vị còn sót lại sau nụ hôn vừa rồi, ánh mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương không chút thiện cảm. "Nếu nàng ấy đã nói như vậy rồi, vậy Tam hoàng tử rời đi thong thả, không tiễn."
Hoàng Tiêu Dương nhìn cánh cửa đóng chặt lại nhìn về mỗ nam nhân vô sỉ đang lạnh lùng đuổi hắn, liền xoay người rời đi.
Như đã đạt được mục đích, Tư Đồ Vũ Thiên thoải mái chống cằm nhìn khung cảnh non nước xung quanh, khóe môi kéo lên một độ cong nhẹ khó nhận ra.
Hàn Băng quay trở lại trong phòng đóng chặt cửa, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn vào một vị trí, cảm xúc nhiệt độ trên môi vẫn còn rất rõ ràng.
Hình ảnh tiếp diễn vừa rồi liên tục tua đi tua lại khiến nàng vô cùng bối rối, muốn gạt phăng đi lại không thể.
Hàn Băng ôm đầu nhắm mắt cố gắng không suy nghĩ, thầm niệm Thanh Tâm chú để duy trì sự bình tĩnh.
"Thanh tâm nhu thủy, thanh thủy tức tâm.
Vì phong và khỏi, ba lan bất kinh,
U hoàng độc toa, trường khiếu minh cầm.
Thiền tịch nhập định, độc long độn hình.
Ngã tình hào dật, thiên địa quy tâm..."
Cốc cốc cốc!
"Hàn tiểu thư, nước nóng đã được chuẩn bị xong rồi." Vu Cầm ở bên ngoài gõ cửa thông báo.
Hàn Băng chậm rãi mở mắt ra ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, hít sâu một hơi rồi thở ra, nàng đứng dậy tiến lên mở cửa.
Vu Cầm cúi đầu chào nàng, sau khi được sự cho phép liền bắt đầu xách thùng nước nóng đi vào.
Hàn Băng đứng ở cửa, ánh mắt không khống chế được khẽ liếc ngang qua Tư Đồ Vũ Thiên, lại thấy hắn cũng đang dịu dàng nhìn về phía mình liền thu hồi tầm mắt, quay người bước lại vào trong.
.................
"Triệu thúc, Mạc thúc, Tư thúc, Kha thúc." Nam Thiên Sang ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.
"Ngoan lắm ngoan lắm! Lại đây cho đại thúc xem nào!" Triệu Sơn vẫy tay bảo tiểu tử lại gần, sau đó xoay người cậu một vòng tấm tắc. "Tiểu Sang nhìn không khác gì so với hai năm trước, phải ăn nhiều lên mới mau lớn!"
"Dạ vâng, Tiểu Sang biết rồi ạ!" Nam Thiên Sang ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười.
"Nào, lại đây đại thúc cho quà."
"Ta nữa ta nữa, Tiểu Sang mau qua đây, thúc thúc cũng có quà cho ngươi."
"Nào nào, lại chỗ thúc này!"
Nam Thiên Sang đi vòng một lượt, ôm nguyên một đống quà cáp trở về chỗ ngồi gần Hàn Băng.
Triệu Sơn híp mắt nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên đang ung dung ngồi ngay bên cạnh Hàn Băng. "Không biết vị huynh đài này với Tiểu Phong là...?"
"Tại hạ với nàng ấy chính là một loại quan hệ vô cùng thân mật." Ngay khi Hàn Băng không biết nên trả lời như thế nào, Tư Đồ Vũ Thiên đã thoải mái trả lời.
"À..." Nhìn khí thế và phong thái của đối phương, Triệu Sơn âm thầm suy đoán trong lòng, sau cùng liền mạnh dạn đoán hai người chính là đồng môn sư huynh sư đệ. "Hôm nay... tầm đầu giờ chiều sẽ bắt đầu bán đấu giá một vài vật phẩm không tệ, đệ cùng với.. vị huynh đài đây ở lại tham gia đi! Đệ có muốn xem trước những phẩm vật đấu giá không?"
"Không cần đâu. Nếu cần đệ sẽ đấu giá công bằng cùng những người khác là được." Hàn Băng lắc đầu từ chối. "Tiện đó, đệ cũng có đồ vật muốn mang đấu giá, Triệu ca xem có thể không?"
"Được thôi, đệ muốn đấu giá vật gì?"
Hàn Băng sờ từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ nhắn, sau đó trước mặt mọi người chậm rãi mở ra.
"Đây là..."
Mọi người kinh ngạc nhìn đồ vật ở trong hộp gỗ, đặc biệt là Mạc La, ngay sau khi nhìn rõ được vậy phẩm liền vô cùng vui vẻ, tiến lên nhận lấy đồ trong tay nàng.
"Đây là đá Tinh Tử, phẩm chất cao phẩm, là đệ vô tình phát hiện khi đi du ngoạn ở Thiên Linh quốc."
Tư Đồ Vũ Thiên liếc mắt nhìn qua đá Tinh Tử cũng không bộc lộ cảm xúc gì, đơn giản chính là nhìn một cái rồi bỏ qua.
Đá Tinh Tử cao phẩm này là do Tinh Tử nguyên ở trong không gian tạo ra, Hàn Băng chỉ lấy ra một hai viên, không dám lấy ra quá nhiều, sợ người có ý đồ ghi nhớ rồi ám toán.
"Đệ nghĩ vật phẩm này đấu giá chắc sẽ không tồi."
"Vật này quá trân quý! Tiểu Phong, nếu như đệ còn thì phải cất thật cẩn thận, không được để lộ ra bên ngoài" Mạc La sau một hồi ngắm vuốt đá Tinh Tử liền nghiêm túc nói với nàng.
"Mạc ca đừng lo, đệ chỉ tìm được hai viên duy nhất này thôi, muốn có thêm cũng chả tìm nổi." Hàn Băng lắc đầu mím môi.
"Nếu vậy thì đệ nên để lại cho chính bản thân dùng mới đúng! Không nên mang ra đấu giá như này!" Triệu Sơn nghe xong ngay lập tức từ chối, muốn trả lại cho nàng.
"Triệu ca đừng lo lắng! Đối với đệ, thứ này rất nguy hiểm, mang theo bên người càng thêm nguy cơ bị người khác để ý. Nếu thế thì chi bằng mang bán đi có khi còn ổn hơn giữ lại."
Triệu Sơn cũng hiểu điều này, trên người có đồ vật càng quý hiếm thì kẻ nhòm ngó muốn đánh cắp càng nhiều. Nếu đã biết không thể bảo vệ đồ của mình vậy thà bán ra ngoài còn hơn khư khư giữ lại!
"Vậy cũng được, ta sẽ để tiêng một phòng đấu giá cho đệ tối nay. Nếu mà khi đó gặp được món đồ đệ thích thì cứ đấu giá thoải mái." Về sau khi thanh toán hắn giảm một nửa hoặc hai phần ba cho Băng Phong là được! Triệu Sơn ha ha cười, trong đầu lại nghĩ khác.
Chỉ trong một buổi sáng, cả kinh thành Thiên Linh quốc đã truyền tai nhau vật phẩm đấu giá đặc biệt ngày hôm nay, rất nhiều người chen nhau vào hội đấu gia Triệu gia đăng ký nhận chỗ ngồi.
Cũng có không ít nô tài thân tín của những đại nhân vật tới âm thầm hỏi thăm, xác nhận tin tức sau đó về báo lại với chủ nhân.
"Ưm!"
Hàn Băng bị hắn cố định sau gáy không thể di chuyển, giật mình dùng tay không bị bắt giữ đẩy hắn ra nhưng không được.
Hoàng Tiêu Dương kinh ngạc đến đờ người, trong đầu như muốn nổ tung, vô số suy nghĩ lướt qua nhưng hắn lại chẳng thể nắm bắt được điều gì.
"Ngươi...!" Hàn Băng ngay lúc Tư Đồ Vũ Thiên tách ra muốn đứng lên, lại bị hai tay hắn kìm chặt ôm lại trong lòng, tạo thành tư thế nàng ngồi trên đùi hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên bá đạo giam Hàn Băng trong lòng mình, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Tiêu Dương tràn ngập cảnh cáo cùng kiêu ngạo, không tiếng động thể hiện chủ quyền.
Nhận được thông tin truyền tới từ đôi mắt đối phương, Hoàng Tiêu Dương ngay lập tức tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt, trong lòng khó chịu giống như có trăm ngàn con kiến gặm cắn.
Hàn Băng giãy giụa tránh thoát khỏi lòng Tư Đồ Vũ Thiên, cũng không liếc mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương lấy một cái liền tiến thẳng vào trong nhà tranh.
"Tam hoàng tử hôm nay đến thật không đúng lúc, thảo dân những ngày tiếp theo đều bận rộn quấn thân, không tiện tiếp đãi ngài. Còn chuyện ngài nói muốn thảo dân giúp đỡ, thảo dân sẽ đưa ra câu trả lời vào lần sau. Thứ lỗi thảo dân không thể tiễn, hoàng tử điện hạ đi thong thả."
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Hàn Băng đóng rầm cánh cửa lại. Tư Đồ Vũ Thiên liếm khóe môi của mình cảm nhận hương vị còn sót lại sau nụ hôn vừa rồi, ánh mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương không chút thiện cảm. "Nếu nàng ấy đã nói như vậy rồi, vậy Tam hoàng tử rời đi thong thả, không tiễn."
Hoàng Tiêu Dương nhìn cánh cửa đóng chặt lại nhìn về mỗ nam nhân vô sỉ đang lạnh lùng đuổi hắn, liền xoay người rời đi.
Như đã đạt được mục đích, Tư Đồ Vũ Thiên thoải mái chống cằm nhìn khung cảnh non nước xung quanh, khóe môi kéo lên một độ cong nhẹ khó nhận ra.
Hàn Băng quay trở lại trong phòng đóng chặt cửa, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn vào một vị trí, cảm xúc nhiệt độ trên môi vẫn còn rất rõ ràng.
Hình ảnh tiếp diễn vừa rồi liên tục tua đi tua lại khiến nàng vô cùng bối rối, muốn gạt phăng đi lại không thể.
Hàn Băng ôm đầu nhắm mắt cố gắng không suy nghĩ, thầm niệm Thanh Tâm chú để duy trì sự bình tĩnh.
"Thanh tâm nhu thủy, thanh thủy tức tâm.
Vì phong và khỏi, ba lan bất kinh,
U hoàng độc toa, trường khiếu minh cầm.
Thiền tịch nhập định, độc long độn hình.
Ngã tình hào dật, thiên địa quy tâm..."
Cốc cốc cốc!
"Hàn tiểu thư, nước nóng đã được chuẩn bị xong rồi." Vu Cầm ở bên ngoài gõ cửa thông báo.
Hàn Băng chậm rãi mở mắt ra ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, hít sâu một hơi rồi thở ra, nàng đứng dậy tiến lên mở cửa.
Vu Cầm cúi đầu chào nàng, sau khi được sự cho phép liền bắt đầu xách thùng nước nóng đi vào.
Hàn Băng đứng ở cửa, ánh mắt không khống chế được khẽ liếc ngang qua Tư Đồ Vũ Thiên, lại thấy hắn cũng đang dịu dàng nhìn về phía mình liền thu hồi tầm mắt, quay người bước lại vào trong.
.................
"Triệu thúc, Mạc thúc, Tư thúc, Kha thúc." Nam Thiên Sang ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.
"Ngoan lắm ngoan lắm! Lại đây cho đại thúc xem nào!" Triệu Sơn vẫy tay bảo tiểu tử lại gần, sau đó xoay người cậu một vòng tấm tắc. "Tiểu Sang nhìn không khác gì so với hai năm trước, phải ăn nhiều lên mới mau lớn!"
"Dạ vâng, Tiểu Sang biết rồi ạ!" Nam Thiên Sang ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười.
"Nào, lại đây đại thúc cho quà."
"Ta nữa ta nữa, Tiểu Sang mau qua đây, thúc thúc cũng có quà cho ngươi."
"Nào nào, lại chỗ thúc này!"
Nam Thiên Sang đi vòng một lượt, ôm nguyên một đống quà cáp trở về chỗ ngồi gần Hàn Băng.
Triệu Sơn híp mắt nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên đang ung dung ngồi ngay bên cạnh Hàn Băng. "Không biết vị huynh đài này với Tiểu Phong là...?"
"Tại hạ với nàng ấy chính là một loại quan hệ vô cùng thân mật." Ngay khi Hàn Băng không biết nên trả lời như thế nào, Tư Đồ Vũ Thiên đã thoải mái trả lời.
"À..." Nhìn khí thế và phong thái của đối phương, Triệu Sơn âm thầm suy đoán trong lòng, sau cùng liền mạnh dạn đoán hai người chính là đồng môn sư huynh sư đệ. "Hôm nay... tầm đầu giờ chiều sẽ bắt đầu bán đấu giá một vài vật phẩm không tệ, đệ cùng với.. vị huynh đài đây ở lại tham gia đi! Đệ có muốn xem trước những phẩm vật đấu giá không?"
"Không cần đâu. Nếu cần đệ sẽ đấu giá công bằng cùng những người khác là được." Hàn Băng lắc đầu từ chối. "Tiện đó, đệ cũng có đồ vật muốn mang đấu giá, Triệu ca xem có thể không?"
"Được thôi, đệ muốn đấu giá vật gì?"
Hàn Băng sờ từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ nhắn, sau đó trước mặt mọi người chậm rãi mở ra.
"Đây là..."
Mọi người kinh ngạc nhìn đồ vật ở trong hộp gỗ, đặc biệt là Mạc La, ngay sau khi nhìn rõ được vậy phẩm liền vô cùng vui vẻ, tiến lên nhận lấy đồ trong tay nàng.
"Đây là đá Tinh Tử, phẩm chất cao phẩm, là đệ vô tình phát hiện khi đi du ngoạn ở Thiên Linh quốc."
Tư Đồ Vũ Thiên liếc mắt nhìn qua đá Tinh Tử cũng không bộc lộ cảm xúc gì, đơn giản chính là nhìn một cái rồi bỏ qua.
Đá Tinh Tử cao phẩm này là do Tinh Tử nguyên ở trong không gian tạo ra, Hàn Băng chỉ lấy ra một hai viên, không dám lấy ra quá nhiều, sợ người có ý đồ ghi nhớ rồi ám toán.
"Đệ nghĩ vật phẩm này đấu giá chắc sẽ không tồi."
"Vật này quá trân quý! Tiểu Phong, nếu như đệ còn thì phải cất thật cẩn thận, không được để lộ ra bên ngoài" Mạc La sau một hồi ngắm vuốt đá Tinh Tử liền nghiêm túc nói với nàng.
"Mạc ca đừng lo, đệ chỉ tìm được hai viên duy nhất này thôi, muốn có thêm cũng chả tìm nổi." Hàn Băng lắc đầu mím môi.
"Nếu vậy thì đệ nên để lại cho chính bản thân dùng mới đúng! Không nên mang ra đấu giá như này!" Triệu Sơn nghe xong ngay lập tức từ chối, muốn trả lại cho nàng.
"Triệu ca đừng lo lắng! Đối với đệ, thứ này rất nguy hiểm, mang theo bên người càng thêm nguy cơ bị người khác để ý. Nếu thế thì chi bằng mang bán đi có khi còn ổn hơn giữ lại."
Triệu Sơn cũng hiểu điều này, trên người có đồ vật càng quý hiếm thì kẻ nhòm ngó muốn đánh cắp càng nhiều. Nếu đã biết không thể bảo vệ đồ của mình vậy thà bán ra ngoài còn hơn khư khư giữ lại!
"Vậy cũng được, ta sẽ để tiêng một phòng đấu giá cho đệ tối nay. Nếu mà khi đó gặp được món đồ đệ thích thì cứ đấu giá thoải mái." Về sau khi thanh toán hắn giảm một nửa hoặc hai phần ba cho Băng Phong là được! Triệu Sơn ha ha cười, trong đầu lại nghĩ khác.
Chỉ trong một buổi sáng, cả kinh thành Thiên Linh quốc đã truyền tai nhau vật phẩm đấu giá đặc biệt ngày hôm nay, rất nhiều người chen nhau vào hội đấu gia Triệu gia đăng ký nhận chỗ ngồi.
Cũng có không ít nô tài thân tín của những đại nhân vật tới âm thầm hỏi thăm, xác nhận tin tức sau đó về báo lại với chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.