Chương 226
Miki Tinh Nghịch
13/12/2022
"Mười một vạn một nghìn một trăm mười một lượng vàng!" Nữ tử thánh thót của phòng riêng chữ Ngọc giống như hoàn toàn không nhận ra không khí căng thẳng.
"Mười một vạn ba nghìn lượng." Hưng Công hạ mắt che giấu đi nội tâm đen tối của mình, bàn tính nhanh chóng lách cách vang lên, cảm nhận bàn tay của Ưu Thu Phỉ có chút nắm chặt lại, liền hiểu được nàng đã đến giới hạn, không thể vượt qua thêm nữa.
"Mười hai vạn." Vũ Uy Nghị cắn răng hô báo giá. Hắn đã đến mức cuối rồi, nếu cao hơn nữa chỉ sợ sẽ không được!
"Mười ba vạn." Nam tử phòng chữ Ký dường như vẫn không thấy chút ngăn trở, vô cùng thoải mái, một lần hô tăng cả vạn lượng vàng khiến những người khác phải sợ toát mồ hôi hột.
"Mười năm vạn." Phòng riêng chữ Phạm cũng không chịu kém cạnh, một lần tăng chính là hai vạn lượng vàng.
Chỉ qua hai lần hô giá, cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị của Thiên Linh quốc cùng đại hoàng tử Hưng Công của Ngạo Hùng quốc trực tiếp bị loại.
Chỉ còn bốn phòng chữ riêng là Ký, Ngọc, Phạm và Hoàng là còn có thể tham gia đấu giá.
Nhưng phòng chữ Hoàng từ đấu đến cuối ngoại trừ hô báo đấu giá bức tranh cổ ra thì hoàn toàn không thấy lên tiếng thêm, có lẽ là không hứng thú với những vật phẩm phía sau, hoặc cũng có thể là không có tiền!
Hai suy nghĩ này đều bị mọi người phủ nhận và bác bỏ ngay lập tức.
Đan dược và đá tinh thạch còn không lọt vào tầm mắt vậy vật gì mới xứng để họ quan tâm đây? Còn nếu nói không có tiền, vậy sao có thể dễ dàng bỏ ra trăm lượng để thuê phòng riêng như vậy, chẳng phải chính là vung tiền qua trán sao? Đúng là người kỳ quái a!
Hàn Băng không biết nàng đã biến thành người quái dị trong suy nghĩ của người khác, hiện tại đang yên tĩnh ngồi trong lòng Tư Đồ Vũ Thiên xem cuộc chiến đấu giá khốc liệt của những người có tiền.
"Mười sáu vạn." Nam tử phòng riêng chữ Ký không chút ngần ngại mà báo giá.
"Mười sáu vạn sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu lượng vàng." Nữ tử phòng chữ Ngọc đọc một loạt những số sáu lên.
"... Mười bảy vạn." Phòng riêng chữ Phạm không ngờ nữ tử lại phách lối tinh quái như vậy, hơi chần chừ bất ngờ một chút liền báo giá ngay sau đó.
"Mười tám vạn." Nam tử thần bí phòng chữ Ký đuổi theo sát một bước cũng không rời.
"Mười chín vạn lượng!" Nữ tử rất nhanh liền hô to giá.
"Hai mươi vạn."
Một số tiền khổng lồ lại được nói ra nhẹ nhàng như vậy khiến mọi người ở đại sảnh phải ngưỡng mộ ghen tỵ.
"Phòng riêng chữ Phạm ra giá hai mươi vạn, có vị khách quý nào ra giá cao hơn không?" Mạc La che giấu tâm tình kích động của chính mình xuống, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười giao tiếp, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay nắm chặt thể hiện nội tâm kích động của hắn.
Cả khán phòng yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng có thể trở lên rõ ràng, Mạc La nhận thấy không ai ra giá thêm liền hô chốt giá, cứ vật mà một viên đá Tinh Tử lấy giá hai mươi vạn lượng vàng bán đi.
"Tiếp theo, một viên đá Tinh Tử cuối cùng! Giá khởi điểm mười vạn, mỗi một lần tăng giá không có giới hạn!" Mạc La mỉm cười. "Không có giới hạn chính là, mọi người có thể tăng một lượng vàng, cũng có thể tăng một vạn lượng vàng!"
"Mười vạn một trăm lượng!"
"Mười một vạn!"
"Mười ba vạn lượng vàng!"
"....."
Phía trên phòng riêng, Tư Đồ Vũ Thiên đặt cằm trên bả vai nhỏ nhắn của Hàn Băng, nghiêng đầu nhìn nàng. "Băng Nhi thật giàu có, nếu sau này ta có phá sản nghèo khó, vậy phải nhờ vào Băng Nhi nuôi ta rồi!"
Hàn Băng mím môi im lặng nhìn phía trước, mặc dù biết đó là điều không thể nào nhưng trong đầu vẫn liên tưởng đến cảnh tượng nàng nuôi hắn, lại bỗng cảm thấy như vậy cũng không khó để có thể chấp nhận.
"Hửm?! Nương tử, nàng nuôi ta được không? Nàng trả lời đi." Tư Đồ Vũ Thiên siết chặt tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng hôn lên dấu vết đỏ hồng trên cổ Hàn Băng.
"Được, ngươi ngồi im đi, nếu không thì buông ta ra." Hàn Băng ngay lập tức trả lời, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán hắn đẩy, hơi nghiêng đầu nhíu mày cảnh cáo.
"Ha ha."
Tư Đồ Vũ Thiên trầm thấp cười hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên lại, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng trên một bên mặt của nàng.
Bỏ mặc ánh mắt nóng bỏng của hắn, Hàn Băng cố gắng tập trung vào diễn biến của buổi đấu giá cuối cùng.
"Mười năm vạn ba nghìn lượng."
"Mười năm vạn năm nghìn hai trăm lượng."
Những người ngồi ở đại sảnh khán phòng đều đồng nhất mà im lặng nhìn lên phía dãy các phòng bao, vừa hâm mộ vừa hưng phấn nghe những con số thiên văn được hô ra.
Dù là lần đầu hay lần sau thì Hưng Công cùng Vũ Uy Nghị đều là người bị loại ra khỏi buổi đấu giá nhanh nhất.
Hưng Công cho dù không cam lòng bao nhiêu thì vẫn phải cố giả vờ mỉm cười bỏ qua, trước mặt người ngoài tỏ ra bản thân là một người thẳng thắng dứt khoát, nắm được buông được.
Còn Vũ Uy Nghị thì ngược lại, gạt phăng tất cả đồ đạc trên mặt bàn uống nước xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu nhìn viên đá tinh thạch đang bị người khác cướp mất, bực tức đến muốn giết người.
"Mười sáu vạn." Phòng riêng chữ Ký, nam tử thần bí âm trầm vẫn đang đấu giá với nữ tử phóng khoáng của phòng riêng chữ Ngọc.
"Mười sáu vạn một trăm lượng."
"Mười bảy vạn."
"Mười bảy vạn một trăm lượng."
"Mười tám vạn."
"Mười tám vạn một trăm lượng." Nữ tử thoải mái bám sát theo giá được báo, mỗi một lần đều tăng thêm một trăm lượng.
"... mười chín vạn." Giọng nam tử có hơi hướng trầm hơn, cảm giác áp bức hiện lên vô cùng rõ rệt.
"Mười chín vạn một trăm lượng." Nữ tử giống như không nhận ra không khí thay đổi, vẫn cứ ra giá.
Nam tử thâm trầm ngồi trong phòng, bàn tay nắm chặt đến nổi rõ từng đường gân, thể hiện tâm trạng kìm nén bức bối của hắn.
"Chủ tử, chúng ta đã không đủ ngân lượng để ra giá như vậy nữa." Một thiếu niên khác trong phòng nhỏ giọng cúi đầu nhắc nhở hắn, bởi vì áp xuất thấp mà sợ hãi run rẩy, úp sấp người xuống nền phòng.
"Ha!" Thở hắt ra một hơi, nhìn hai đồ vật đấu giá thành công để trên bàn khẽ trầm ngâm, sau đó dường như đưa ra quyết định, nhắm mắt không nhìn nữa.
"Phòng riêng chữ Ngọc ra giá mười chín vạn một trăm lượng vàng, có vị khách quan nào muốn đấu giá tiếp tục không?" Mạc La mỉm cười nhanh chóng xuất hiện.
Sau khi chờ đợi tầm một phân (phút), thấy không có người nào lên tiếng thêm, Mạc La liền vui vẻ chốt hạ vật phẩm.
"Vậy viên đá Tinh Tử thứ hai này thuộc về quý tiểu thư xinh đẹp phòng riêng chữ Ngọc, xin chúc mừng tiểu thư a."
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía các phòng bao, trong lòng đều có suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn cực kỳ tò mò, đấu giá được những vật phẩm đắt tận trời xanh đó rốt cuộc là những đại nhân vật nào!
"Buổi đấu giá hôm nay đến đây kết thúc, hẹn gặp các vị khách quan vào lần đấu giá sau!" Mạc La tươi cười cúi chào, liên tục quảng bá.
"Nếu mọi người không thể chờ đến lần tiếp theo của Thiên Linh quốc, vậy hãy đến cơ sở chính ở Dực Hoàng quốc vào tháng sau, Mạc mỗ rất vui nếu được tiếp đón các vị khách quý thêm một lần nữa! Cuối cùng, vẫn xin cảm tạ mọi người đã giành thời gian để tham gia đấu giá này! Hội đấu giá có ít phần quà nhỏ cung tiễn các vị khách quan, mong mọi người không chê."
Các tiểu nhị nhanh chóng tiền lên, phân phát cho mỗi người trong khán phòng một phần điểm tâm ngọt nho nhỏ, luôn miệng nói. "Cảm ơn quý khách, quý khách đi thong thả, lần sau lại đến nhé!"
.
"Mười một vạn ba nghìn lượng." Hưng Công hạ mắt che giấu đi nội tâm đen tối của mình, bàn tính nhanh chóng lách cách vang lên, cảm nhận bàn tay của Ưu Thu Phỉ có chút nắm chặt lại, liền hiểu được nàng đã đến giới hạn, không thể vượt qua thêm nữa.
"Mười hai vạn." Vũ Uy Nghị cắn răng hô báo giá. Hắn đã đến mức cuối rồi, nếu cao hơn nữa chỉ sợ sẽ không được!
"Mười ba vạn." Nam tử phòng chữ Ký dường như vẫn không thấy chút ngăn trở, vô cùng thoải mái, một lần hô tăng cả vạn lượng vàng khiến những người khác phải sợ toát mồ hôi hột.
"Mười năm vạn." Phòng riêng chữ Phạm cũng không chịu kém cạnh, một lần tăng chính là hai vạn lượng vàng.
Chỉ qua hai lần hô giá, cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị của Thiên Linh quốc cùng đại hoàng tử Hưng Công của Ngạo Hùng quốc trực tiếp bị loại.
Chỉ còn bốn phòng chữ riêng là Ký, Ngọc, Phạm và Hoàng là còn có thể tham gia đấu giá.
Nhưng phòng chữ Hoàng từ đấu đến cuối ngoại trừ hô báo đấu giá bức tranh cổ ra thì hoàn toàn không thấy lên tiếng thêm, có lẽ là không hứng thú với những vật phẩm phía sau, hoặc cũng có thể là không có tiền!
Hai suy nghĩ này đều bị mọi người phủ nhận và bác bỏ ngay lập tức.
Đan dược và đá tinh thạch còn không lọt vào tầm mắt vậy vật gì mới xứng để họ quan tâm đây? Còn nếu nói không có tiền, vậy sao có thể dễ dàng bỏ ra trăm lượng để thuê phòng riêng như vậy, chẳng phải chính là vung tiền qua trán sao? Đúng là người kỳ quái a!
Hàn Băng không biết nàng đã biến thành người quái dị trong suy nghĩ của người khác, hiện tại đang yên tĩnh ngồi trong lòng Tư Đồ Vũ Thiên xem cuộc chiến đấu giá khốc liệt của những người có tiền.
"Mười sáu vạn." Nam tử phòng riêng chữ Ký không chút ngần ngại mà báo giá.
"Mười sáu vạn sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu lượng vàng." Nữ tử phòng chữ Ngọc đọc một loạt những số sáu lên.
"... Mười bảy vạn." Phòng riêng chữ Phạm không ngờ nữ tử lại phách lối tinh quái như vậy, hơi chần chừ bất ngờ một chút liền báo giá ngay sau đó.
"Mười tám vạn." Nam tử thần bí phòng chữ Ký đuổi theo sát một bước cũng không rời.
"Mười chín vạn lượng!" Nữ tử rất nhanh liền hô to giá.
"Hai mươi vạn."
Một số tiền khổng lồ lại được nói ra nhẹ nhàng như vậy khiến mọi người ở đại sảnh phải ngưỡng mộ ghen tỵ.
"Phòng riêng chữ Phạm ra giá hai mươi vạn, có vị khách quý nào ra giá cao hơn không?" Mạc La che giấu tâm tình kích động của chính mình xuống, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười giao tiếp, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay nắm chặt thể hiện nội tâm kích động của hắn.
Cả khán phòng yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng có thể trở lên rõ ràng, Mạc La nhận thấy không ai ra giá thêm liền hô chốt giá, cứ vật mà một viên đá Tinh Tử lấy giá hai mươi vạn lượng vàng bán đi.
"Tiếp theo, một viên đá Tinh Tử cuối cùng! Giá khởi điểm mười vạn, mỗi một lần tăng giá không có giới hạn!" Mạc La mỉm cười. "Không có giới hạn chính là, mọi người có thể tăng một lượng vàng, cũng có thể tăng một vạn lượng vàng!"
"Mười vạn một trăm lượng!"
"Mười một vạn!"
"Mười ba vạn lượng vàng!"
"....."
Phía trên phòng riêng, Tư Đồ Vũ Thiên đặt cằm trên bả vai nhỏ nhắn của Hàn Băng, nghiêng đầu nhìn nàng. "Băng Nhi thật giàu có, nếu sau này ta có phá sản nghèo khó, vậy phải nhờ vào Băng Nhi nuôi ta rồi!"
Hàn Băng mím môi im lặng nhìn phía trước, mặc dù biết đó là điều không thể nào nhưng trong đầu vẫn liên tưởng đến cảnh tượng nàng nuôi hắn, lại bỗng cảm thấy như vậy cũng không khó để có thể chấp nhận.
"Hửm?! Nương tử, nàng nuôi ta được không? Nàng trả lời đi." Tư Đồ Vũ Thiên siết chặt tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng hôn lên dấu vết đỏ hồng trên cổ Hàn Băng.
"Được, ngươi ngồi im đi, nếu không thì buông ta ra." Hàn Băng ngay lập tức trả lời, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán hắn đẩy, hơi nghiêng đầu nhíu mày cảnh cáo.
"Ha ha."
Tư Đồ Vũ Thiên trầm thấp cười hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên lại, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng trên một bên mặt của nàng.
Bỏ mặc ánh mắt nóng bỏng của hắn, Hàn Băng cố gắng tập trung vào diễn biến của buổi đấu giá cuối cùng.
"Mười năm vạn ba nghìn lượng."
"Mười năm vạn năm nghìn hai trăm lượng."
Những người ngồi ở đại sảnh khán phòng đều đồng nhất mà im lặng nhìn lên phía dãy các phòng bao, vừa hâm mộ vừa hưng phấn nghe những con số thiên văn được hô ra.
Dù là lần đầu hay lần sau thì Hưng Công cùng Vũ Uy Nghị đều là người bị loại ra khỏi buổi đấu giá nhanh nhất.
Hưng Công cho dù không cam lòng bao nhiêu thì vẫn phải cố giả vờ mỉm cười bỏ qua, trước mặt người ngoài tỏ ra bản thân là một người thẳng thắng dứt khoát, nắm được buông được.
Còn Vũ Uy Nghị thì ngược lại, gạt phăng tất cả đồ đạc trên mặt bàn uống nước xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu nhìn viên đá tinh thạch đang bị người khác cướp mất, bực tức đến muốn giết người.
"Mười sáu vạn." Phòng riêng chữ Ký, nam tử thần bí âm trầm vẫn đang đấu giá với nữ tử phóng khoáng của phòng riêng chữ Ngọc.
"Mười sáu vạn một trăm lượng."
"Mười bảy vạn."
"Mười bảy vạn một trăm lượng."
"Mười tám vạn."
"Mười tám vạn một trăm lượng." Nữ tử thoải mái bám sát theo giá được báo, mỗi một lần đều tăng thêm một trăm lượng.
"... mười chín vạn." Giọng nam tử có hơi hướng trầm hơn, cảm giác áp bức hiện lên vô cùng rõ rệt.
"Mười chín vạn một trăm lượng." Nữ tử giống như không nhận ra không khí thay đổi, vẫn cứ ra giá.
Nam tử thâm trầm ngồi trong phòng, bàn tay nắm chặt đến nổi rõ từng đường gân, thể hiện tâm trạng kìm nén bức bối của hắn.
"Chủ tử, chúng ta đã không đủ ngân lượng để ra giá như vậy nữa." Một thiếu niên khác trong phòng nhỏ giọng cúi đầu nhắc nhở hắn, bởi vì áp xuất thấp mà sợ hãi run rẩy, úp sấp người xuống nền phòng.
"Ha!" Thở hắt ra một hơi, nhìn hai đồ vật đấu giá thành công để trên bàn khẽ trầm ngâm, sau đó dường như đưa ra quyết định, nhắm mắt không nhìn nữa.
"Phòng riêng chữ Ngọc ra giá mười chín vạn một trăm lượng vàng, có vị khách quan nào muốn đấu giá tiếp tục không?" Mạc La mỉm cười nhanh chóng xuất hiện.
Sau khi chờ đợi tầm một phân (phút), thấy không có người nào lên tiếng thêm, Mạc La liền vui vẻ chốt hạ vật phẩm.
"Vậy viên đá Tinh Tử thứ hai này thuộc về quý tiểu thư xinh đẹp phòng riêng chữ Ngọc, xin chúc mừng tiểu thư a."
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía các phòng bao, trong lòng đều có suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn cực kỳ tò mò, đấu giá được những vật phẩm đắt tận trời xanh đó rốt cuộc là những đại nhân vật nào!
"Buổi đấu giá hôm nay đến đây kết thúc, hẹn gặp các vị khách quan vào lần đấu giá sau!" Mạc La tươi cười cúi chào, liên tục quảng bá.
"Nếu mọi người không thể chờ đến lần tiếp theo của Thiên Linh quốc, vậy hãy đến cơ sở chính ở Dực Hoàng quốc vào tháng sau, Mạc mỗ rất vui nếu được tiếp đón các vị khách quý thêm một lần nữa! Cuối cùng, vẫn xin cảm tạ mọi người đã giành thời gian để tham gia đấu giá này! Hội đấu giá có ít phần quà nhỏ cung tiễn các vị khách quan, mong mọi người không chê."
Các tiểu nhị nhanh chóng tiền lên, phân phát cho mỗi người trong khán phòng một phần điểm tâm ngọt nho nhỏ, luôn miệng nói. "Cảm ơn quý khách, quý khách đi thong thả, lần sau lại đến nhé!"
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.