Chương 237
Miki Tinh Nghịch
13/01/2023
Cùng suy nghĩ với hắn chính là Vương Minh Nguyên, ánh mắt y nhìn Hàn Băng tràn đầy tò mò. Một nữ tử có thể nói ra kế hoạch dùng đàn làm dịu linh thú giống nàng, vậy cầm nghệ có thể siêu quần đến mức nào?
Hắn không nghĩ có thể lọt vào mắt xanh và đứng bên cạnh một nhân vật trên đỉnh kim tự tháp như Tư Đồ Vũ Thiên sẽ chỉ là một nữ tử bình hoa vô dụng thôi đâu!
Đối với những chất vấn, nghi ngờ cùng khinh thường của mọi người, Hàn Băng cũng không nóng giận không giải thích, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của những kẻ không quan trọng.
Trong trữ nạp giới của Hàn Băng cũng có một cây cổ cầm nhưng nàng sẽ không lấy ra trước mặt mọi người, dù sao vật thần kỳ như trữ nạp giới hoặc nhẫn không gian thật sự mang lại không ít tranh đoạt cướp bóc a! Trước khi có sức mạnh áp đảo tứ phương, nàng chắc chắn sẽ thu mình lại rồi từ từ lớn mạnh.
Vũ Cầm rất nhanh đã mang theo một cây đàn tranh trở lại, Tư Đồ Vũ Thiên ôm đàn đưa đến tay nàng, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy dịu dàng và tin tưởng.
Hàn Băng nhận lấy ngọc cầm trong tay hắn, mặc dù không có nhiều thời gian để nhìn kỹ những chi tiết khắc trên mặt đàn nhưng nàng biết, ngọc cầm này chắc chắn có lai lịch không nhỏ.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn vị trí của Tiểu Mã trên không trung, bên eo ngay lập tức bị siết chặt, cả cơ thể bị một sức mạnh ôm lấy, ngay sau đó chính là tiếng gió thổi qua, chỉ trong chớp mắt nàng đã vững vàng ở trên lưng Tiểu Mã.
"..."
"Để ta hộ thuẫn cho nàng!" Tư Đồ Vũ Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng thâm tình.
Hai tai Hàn Băng bắt đầu đỏ lên, khe khẽ mím môi không nói gì, xếp bằng ngồi xuống đặt ngọc cầm trên đùi, những ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi di chuyển, từng âm thanh tinh tinh tang tang phát ra.
Tiểu Mã vỗ cánh chở hai người tiến vào giữa trung tâm thủy triều, duy trì một khoảng cách an toàn, vững vàng bất động đứng tại không trung, từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn bên dưới.
Hàn Băng bình tĩnh đưa từng dòng linh khí vào thân đàn khiến ngọc cầm giống như đang tỏa sáng, âm thanh đánh ra càng thêm vang dội sâu lắng.
Những âm thanh hỗn loạn kêu gào dường như ngay giây phút này đây đã biến mất, chỉ còn lại tiếng đàn trong trẻo thanh nhã, tựa như tiếng hát của thần tiên trên trời, chậm rãi xoa dịu an ủi nỗi hoảng loạn sợ hãi của vạn vật dưới nhân gian.
Những bá tánh chen lấn xô đẩy nhau cũng chậm chạp dừng lại hành động của mình, lắng nghe tiếng đàn êm dịu, đồng loạt ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khiến tâm tình bọn họ thanh thản bình yên.
"Âm thanh gì vậy? Là tiếng đàn đúng không?"
"Thật thanh bình, cảm giác như linh hồn được ngột rửa vậy!"
"Chẳng lẽ là tiếng đàn trời?"
"Đàn trời sao? Chính là tiếng đàn của tiên nhân đúng không? Phải chăng thần tiên trên trời nhìn thấy chúng ta gặp nguy hiểm lên đã hạ thân xuống đây cứu giúp chúng ta?"
"Nhìn kìa, trên bầu trời có gì đó!"
Tiếng hét vừa dứt, vô số ánh mắt dồn về chấm đen lơ lửng trên không trung, từ sâu trong con ngươi tràn ngập sự sùng bái kính sợ, âm thanh của tiếng đàn càng khiến tâm hồn của bọn họ mãnh liệt rung động, không biết rằng ai là người đầu tiên nhưng khi nhận ra, dân chúng đã thi nhau quỳ dưới đất, đồng loạt hướng về phía chấm đen mà rơi nước mắt cầu nguyện.
Hàn Băng không biết bản thân đã biến thành thần tiên cao thượng trong lòng của bá tánh bên dưới, nàng hiện tại đang rũ mi hạ mắt, tập trung gảy từng dây đàn, một bản Thanh Tâm Tịnh phổ khiến đầu óc thanh tĩnh an lành cứ đều đều mà thâm nhập vào từng hơi thở, sự sống xung quanh.
Mọi người đứng trên tường thành ngơ ngác nhìn theo bóng dáng tựa tiên nhân của Hàn Băng, đầu óc rối loạn cũng chậm rãi trở nên thanh tỉnh bình tĩnh, nội tâm nóng nảy bất an cũng lắng đọng tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Những cấm vệ quân lúc nãy cười nhạo khinh thường Hàn Băng mặt đỏ lên như bị ai đó đánh mười bạt tay, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
"Nhìn kìa! Những linh thú dường như không còn điên cuồng như trước nữa, bọn chúng đã bình tĩnh lại rồi!"
"Không thể tin nổi, chuyện này đúng là một phép màu kỳ diệu mà!"
"Nếu không tận mắt chứng kiến, cả đời này ta cũng không tin! Trên đời thế nhưng lại có người làm được đến như vậy!"
Bên dưới cổng thành, âm thanh mang theo linh khí làm chất dẫn nhanh chóng đả động vào tâm trí của linh thú đang hoảng loạn điên cuồng khiến bọn chúng chậm rãi an tĩnh trở lại, đồng loạt ngước mắt lên nhìn Hàn Băng ở giữa không trung, cũng không chủ động tấn công cổng thành sắp sụp đổ kia nữa.
Ngón tay thon dài của Hàn Băng cũng không bởi vì bọn chúng bình tĩnh mà dừng lại, vẫn duy trì tốc độ thong dong bình tĩnh lặp đi lặp lại Thanh Tâm Tịnh phổ, linh khí trong cơ thể từng chút từng chút được nàng dẫn dắt tiến vào ngọc cầm, đem tiếng đàn phát huy đến nhuần nhuyễn chấn động tâm hồn.
"Rúuuuuu!"
Từ xa trong khu rừng phát lên tiếng gầm vang trời, một bóng dáng màu tím giương cánh bay lên cao, những chiếc đuôi dài xinh đẹp cũng dần hiện rõ trong mắt mọi người.
Tử Loan Điểu Linh linh thú, là linh thú đứng đầu trong những loài linh điểu quý hiếm nhất!
Hàn Băng chớp chớp đôi mắt nhìn Tử Loan Điểu Linh linh thú đang bay ở đối diện nàng, ngón tay trên dây đàn cũng chậm lại rồi dừng hẳn.
Để ngọc cầm qua một bên, Hàn Băng đứng thẳng trên lưng Tiểu Mã, dưới chân nhanh chóng phát sáng, hiện lên một đồ đằng khế ước trận phức tạp, so với khế ước của Tiểu Mã càng thêm chi tiết xinh đẹp hơn.
Tiểu Hồ từ trong khế ước nhảy ra, chuẩn xác ngồi ở bên vai trái của Hàn Băng, nghiêng đầu cùng nàng trao đổi.
"Chủ nhân có việc gì sao?"
Hoàng Tiêu Dương cùng Vương Minh Nguyên nhìn thấy khế ước thú Tiểu Hồ của nàng liền vô cùng kinh ngạc, trong lòng rung động đến không thể kiềm chế.
Là nàng! Chính là nàng! Nàng là thiếu niên tài tuấn, trí tuệ vô song Băng Phong của đại hội thơ lần đó!
"Thật không thể ngờ, thì ra là nàng ấy!" Vương Minh Nguyên cảm thán ngước nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt tràn ngập sự thưởng thức cùng kinh ngạc.
Hoàng Tiêu Dương khe khẽ mím môi, đứng im bất động nhìn về phía nữ tử sáng chói trên không trung, cảm nhận rõ ràng trái tim giống như có hàng nghìn hàng vạn chiến mã chạy loạn, rung động mãnh liệt khiến hắn như muốn nổ tung thành trăm nghìn mảnh.
"Ngươi có thể cùng Tử Loan Điểu Linh linh thú trao đổi một chút không? Ta muốn biết lý do tại sao lại xảy ra thủy triều linh thú, sau đó tìm cách khắc phục, tránh xảy ra thảm họa có thể xảy ra." Hàn Băng nghiêng đầu nhìn Tiểu Hồ trên vai mình, dùng liên kết khế ước trao đổi với nó ở trong đầu.
"Để ta thử xem sao."
Tiểu Hồ từ trên vai nàng nhảy xuống, chạy thẳng đến ngồi trên đỉnh đầu Tiểu Mã, nhìn chằm chằm Tử Loan Điểu Linh đang bay phía trước mặt.
"Chít chít chi chít chi."
"Gràoooooo!"
"Chi chít chi chi."
"....."
Sau một hồi trao đổi, Tiểu Hồ quay người lại, nhanh chóng nhảy trở về vai Hàn Băng, bắt đầu kể cho nàng nghe nội dung nói chuyện vừa rồi của bọn chúng.
Hắn không nghĩ có thể lọt vào mắt xanh và đứng bên cạnh một nhân vật trên đỉnh kim tự tháp như Tư Đồ Vũ Thiên sẽ chỉ là một nữ tử bình hoa vô dụng thôi đâu!
Đối với những chất vấn, nghi ngờ cùng khinh thường của mọi người, Hàn Băng cũng không nóng giận không giải thích, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của những kẻ không quan trọng.
Trong trữ nạp giới của Hàn Băng cũng có một cây cổ cầm nhưng nàng sẽ không lấy ra trước mặt mọi người, dù sao vật thần kỳ như trữ nạp giới hoặc nhẫn không gian thật sự mang lại không ít tranh đoạt cướp bóc a! Trước khi có sức mạnh áp đảo tứ phương, nàng chắc chắn sẽ thu mình lại rồi từ từ lớn mạnh.
Vũ Cầm rất nhanh đã mang theo một cây đàn tranh trở lại, Tư Đồ Vũ Thiên ôm đàn đưa đến tay nàng, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy dịu dàng và tin tưởng.
Hàn Băng nhận lấy ngọc cầm trong tay hắn, mặc dù không có nhiều thời gian để nhìn kỹ những chi tiết khắc trên mặt đàn nhưng nàng biết, ngọc cầm này chắc chắn có lai lịch không nhỏ.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn vị trí của Tiểu Mã trên không trung, bên eo ngay lập tức bị siết chặt, cả cơ thể bị một sức mạnh ôm lấy, ngay sau đó chính là tiếng gió thổi qua, chỉ trong chớp mắt nàng đã vững vàng ở trên lưng Tiểu Mã.
"..."
"Để ta hộ thuẫn cho nàng!" Tư Đồ Vũ Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng thâm tình.
Hai tai Hàn Băng bắt đầu đỏ lên, khe khẽ mím môi không nói gì, xếp bằng ngồi xuống đặt ngọc cầm trên đùi, những ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi di chuyển, từng âm thanh tinh tinh tang tang phát ra.
Tiểu Mã vỗ cánh chở hai người tiến vào giữa trung tâm thủy triều, duy trì một khoảng cách an toàn, vững vàng bất động đứng tại không trung, từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn bên dưới.
Hàn Băng bình tĩnh đưa từng dòng linh khí vào thân đàn khiến ngọc cầm giống như đang tỏa sáng, âm thanh đánh ra càng thêm vang dội sâu lắng.
Những âm thanh hỗn loạn kêu gào dường như ngay giây phút này đây đã biến mất, chỉ còn lại tiếng đàn trong trẻo thanh nhã, tựa như tiếng hát của thần tiên trên trời, chậm rãi xoa dịu an ủi nỗi hoảng loạn sợ hãi của vạn vật dưới nhân gian.
Những bá tánh chen lấn xô đẩy nhau cũng chậm chạp dừng lại hành động của mình, lắng nghe tiếng đàn êm dịu, đồng loạt ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khiến tâm tình bọn họ thanh thản bình yên.
"Âm thanh gì vậy? Là tiếng đàn đúng không?"
"Thật thanh bình, cảm giác như linh hồn được ngột rửa vậy!"
"Chẳng lẽ là tiếng đàn trời?"
"Đàn trời sao? Chính là tiếng đàn của tiên nhân đúng không? Phải chăng thần tiên trên trời nhìn thấy chúng ta gặp nguy hiểm lên đã hạ thân xuống đây cứu giúp chúng ta?"
"Nhìn kìa, trên bầu trời có gì đó!"
Tiếng hét vừa dứt, vô số ánh mắt dồn về chấm đen lơ lửng trên không trung, từ sâu trong con ngươi tràn ngập sự sùng bái kính sợ, âm thanh của tiếng đàn càng khiến tâm hồn của bọn họ mãnh liệt rung động, không biết rằng ai là người đầu tiên nhưng khi nhận ra, dân chúng đã thi nhau quỳ dưới đất, đồng loạt hướng về phía chấm đen mà rơi nước mắt cầu nguyện.
Hàn Băng không biết bản thân đã biến thành thần tiên cao thượng trong lòng của bá tánh bên dưới, nàng hiện tại đang rũ mi hạ mắt, tập trung gảy từng dây đàn, một bản Thanh Tâm Tịnh phổ khiến đầu óc thanh tĩnh an lành cứ đều đều mà thâm nhập vào từng hơi thở, sự sống xung quanh.
Mọi người đứng trên tường thành ngơ ngác nhìn theo bóng dáng tựa tiên nhân của Hàn Băng, đầu óc rối loạn cũng chậm rãi trở nên thanh tỉnh bình tĩnh, nội tâm nóng nảy bất an cũng lắng đọng tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Những cấm vệ quân lúc nãy cười nhạo khinh thường Hàn Băng mặt đỏ lên như bị ai đó đánh mười bạt tay, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
"Nhìn kìa! Những linh thú dường như không còn điên cuồng như trước nữa, bọn chúng đã bình tĩnh lại rồi!"
"Không thể tin nổi, chuyện này đúng là một phép màu kỳ diệu mà!"
"Nếu không tận mắt chứng kiến, cả đời này ta cũng không tin! Trên đời thế nhưng lại có người làm được đến như vậy!"
Bên dưới cổng thành, âm thanh mang theo linh khí làm chất dẫn nhanh chóng đả động vào tâm trí của linh thú đang hoảng loạn điên cuồng khiến bọn chúng chậm rãi an tĩnh trở lại, đồng loạt ngước mắt lên nhìn Hàn Băng ở giữa không trung, cũng không chủ động tấn công cổng thành sắp sụp đổ kia nữa.
Ngón tay thon dài của Hàn Băng cũng không bởi vì bọn chúng bình tĩnh mà dừng lại, vẫn duy trì tốc độ thong dong bình tĩnh lặp đi lặp lại Thanh Tâm Tịnh phổ, linh khí trong cơ thể từng chút từng chút được nàng dẫn dắt tiến vào ngọc cầm, đem tiếng đàn phát huy đến nhuần nhuyễn chấn động tâm hồn.
"Rúuuuuu!"
Từ xa trong khu rừng phát lên tiếng gầm vang trời, một bóng dáng màu tím giương cánh bay lên cao, những chiếc đuôi dài xinh đẹp cũng dần hiện rõ trong mắt mọi người.
Tử Loan Điểu Linh linh thú, là linh thú đứng đầu trong những loài linh điểu quý hiếm nhất!
Hàn Băng chớp chớp đôi mắt nhìn Tử Loan Điểu Linh linh thú đang bay ở đối diện nàng, ngón tay trên dây đàn cũng chậm lại rồi dừng hẳn.
Để ngọc cầm qua một bên, Hàn Băng đứng thẳng trên lưng Tiểu Mã, dưới chân nhanh chóng phát sáng, hiện lên một đồ đằng khế ước trận phức tạp, so với khế ước của Tiểu Mã càng thêm chi tiết xinh đẹp hơn.
Tiểu Hồ từ trong khế ước nhảy ra, chuẩn xác ngồi ở bên vai trái của Hàn Băng, nghiêng đầu cùng nàng trao đổi.
"Chủ nhân có việc gì sao?"
Hoàng Tiêu Dương cùng Vương Minh Nguyên nhìn thấy khế ước thú Tiểu Hồ của nàng liền vô cùng kinh ngạc, trong lòng rung động đến không thể kiềm chế.
Là nàng! Chính là nàng! Nàng là thiếu niên tài tuấn, trí tuệ vô song Băng Phong của đại hội thơ lần đó!
"Thật không thể ngờ, thì ra là nàng ấy!" Vương Minh Nguyên cảm thán ngước nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt tràn ngập sự thưởng thức cùng kinh ngạc.
Hoàng Tiêu Dương khe khẽ mím môi, đứng im bất động nhìn về phía nữ tử sáng chói trên không trung, cảm nhận rõ ràng trái tim giống như có hàng nghìn hàng vạn chiến mã chạy loạn, rung động mãnh liệt khiến hắn như muốn nổ tung thành trăm nghìn mảnh.
"Ngươi có thể cùng Tử Loan Điểu Linh linh thú trao đổi một chút không? Ta muốn biết lý do tại sao lại xảy ra thủy triều linh thú, sau đó tìm cách khắc phục, tránh xảy ra thảm họa có thể xảy ra." Hàn Băng nghiêng đầu nhìn Tiểu Hồ trên vai mình, dùng liên kết khế ước trao đổi với nó ở trong đầu.
"Để ta thử xem sao."
Tiểu Hồ từ trên vai nàng nhảy xuống, chạy thẳng đến ngồi trên đỉnh đầu Tiểu Mã, nhìn chằm chằm Tử Loan Điểu Linh đang bay phía trước mặt.
"Chít chít chi chít chi."
"Gràoooooo!"
"Chi chít chi chi."
"....."
Sau một hồi trao đổi, Tiểu Hồ quay người lại, nhanh chóng nhảy trở về vai Hàn Băng, bắt đầu kể cho nàng nghe nội dung nói chuyện vừa rồi của bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.