Chương 239
Miki Tinh Nghịch
31/01/2023
Nam Thiên Sang lạch bạch theo sau bọn họ, Vu Cầm cùng Tố Phụng nháy mắt biến mất, hóa thân thành ám vệ trốn ở góc tối.
"Chuyện này là sao?" Ngồi xuống bàn tròn, Triệu Sơn nghiêm nghị nhìn về phía Hàn Băng.
"Du ngoạn ngoài giang hồ, nếu dùng thân phận nữ nhi sẽ gặp rất nhiều phiến toái không cần thiết." Hàn Băng bình tĩnh nói ra sự thật.
"Nếu vậy..." Triệu Sơn híp mắt nhìn Tư Đồ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nàng, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng đề phòng. "Quan hệ của hai người..."
Một khoảng không yên tĩnh đột ngột kéo dài, Tư Đồ Vũ Thiên không giống như mọi lần chủ động lên tiếng mà yên lặng nhìn Hàn Băng, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mu bàn tay nàng.
Ngay khi Triệu Sơn nghĩ Hàn Băng sẽ không trả lời, đang định chuyển đổi câu hỏi khác lại nghe thấy nàng nói. "Là một người bạn đặc biệt."
Mặc dù Hàn Băng khuôn mặt bình tĩnh, hơi thở đều đặn nhưng Tư Đồ Vũ Thiên vẫn tinh ý nhìn thấy được, vành tai nàng đang dần đỏ lên, trong lòng ngập tràn vui vẻ. "Ta là người theo đuổi Băng Nhi."
Những vấn đề thắc mắc muốn hỏi của Triệu Sơn sau khi nghe hai người nói xong liền biến mất không thấy tung tích, há miệng mấy lần lại chỉ ngập ngừng thốt ra được vài chữ.
Hắn trăm vạn lần không thể tin được, vị đại nhân cao cao tại thượng kia và huynh đệ kết nghĩa của hắn là loại quan hệ này.
"Vậy... ờmm..."
Đúng lúc này, Kha Vũ kéo theo Mạc La cùng Tư Gia Lâm vội vã tiến vào, chưa kịp nói chuyện đã bị khung cảnh kỳ quái trong phòng làm cứng họng.
"Triệu ca... đây là tiểu cô nương nhà nào vậy? Lại còn có..." tông chủ của Thánh Diện tông môn tại sao cũng ở nơi này?
Triệu Sơn ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống ghế tóm tắt kể lại, Kha Vũ sau khi nghe xong liền không nhịn được mà buộc miệng nói tục một câu, lại nhanh chóng nhìn về phía Nam Thiên Sang. "Tiểu Nam coi như vừa rồi không nghe thấy gì nhé! Sau này cũng không được học theo Kha thúc, không được nói những từ đó biết chưa?"
Nam Thiên Sang hơi mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Cậu trước kia đã nghe thấy những từ ngữ bẩn thỉu bậy bạ hơn rất nhiều, cho nên đối với từ vừa rồi cũng coi như không có gì quá ngạc nhiên.
"Vừa rồi đệ vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?"
Nghe thấy Triệu Sơn nói, Kha Vũ vỗ đùi một cái, nhanh chóng nhớ ra vấn đề quan trọng. "Bọn đệ vừa từ bên ngoài chen chúc về, thấy bá tánh nói rằng bên ngoài có thủy triều linh thú đang tấn công cổng thành chính, rất nhanh sẽ tiến công vào đây! Chúng ta có nên mau chóng...."
Ý tứ của Kha Vũ bọn họ chỉ nghe một nửa liền hiểu, Triệu Sơn lại không để ý mà khoát khoát tay.
"Chuyện đó đệ không cần lo lắng, rất nhanh sẽ bình ổn thôi, chúng ta cứ ở yên một chỗ, sau đó sắp xếp công việc xong liền trở về."
Ba người không hiểu, Triệu Sơn liền đơn giản mà giải thích qua cho bọn họ rằng Võ Triển Long đã vừa mang trứng linh thú đi trao đổi rồi, linh thú ngoài thành sẽ không tiếp tục tấn công vào đây nữa. Kha Vũ gật đầu đã hiểu, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Hàn Băng cùng Tư Ðồ Vũ Thiên.
"Không được rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, đầu óc ta không thể chịu đựng nổi nữa, ta phải về phòng nghỉ ngơi đây!" Vừa ôm đầu vừa đứng dậy, Kha Vũ kéo theo Tư Gia Lâm đi cùng.
"Gia Lâm thối, ngươi đỡ ta về phòng đi, sau đó mang theo ít rượu quý của ngươi qua giúp ta đỡ đau đầu luôn nhé!"
"...." Tư Gia Lâm bất đắc dĩ nhìn nam tử đang nắm tay hắn kéo đi, hướng về phía bọn họ gật đầu xem như thay lời xin phép.
"Khụ khụ, bên ngoài hỗn loạn như vậy, hôm nay mọi người ở lại đây đi, ta sẽ sai người chuẩn bị phòng trống." Triệu Sơn suy nghĩ chu toàn nhìn Hàn Băng, cũng không đợi nàng đồng ý đã phân phó xuống dưới.
Hàn Băng hiểu được lòng tốt của Triệu Sơn cũng không từ chối, sảng khoái mà ở lại. Dù sao thời điểm hiện tại nàng có trở về nhà gỗ ở ngoại ô cũng không quá thích hợp, bất quá nàng lại có thể nhân cơ hội này ra ngoài lịch luyện, tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu của bản thân a!
Suy nghĩ thì tốt nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc không như ý muốn, Tư Đồ Vũ Thiên một bước cũng không rời khỏi nàng, ngay cả khi Hàn Băng trở về phòng được dọn dẹp sẵn cũng không thể cắt đuôi hắn.
"Ngươi nên trở về phòng của mình."
"Nàng ở phòng nào nơi đó liền là phòng của ta." Tư Đồ Vũ Thiên mặt dày mỉm cười ngồi dính trên ghế thái sư, tiện tay nhặt một quân cờ đen đặt lên bàn ngay đó.
"Băng Nhi nếu rảnh rỗi liền bồi vi phu chơi một ván cờ đi!?"
Ngón tay nàng gõ trên mặt bàn trà, ánh mắt nhìn về phía nam nhân vô sỉ kia liên tục lướt qua vô số suy nghĩ, cuối cùng lại thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiến đến vị trí đối diện hắn, yên lặng cùng hắn đánh cờ.
Hai người hạ cờ rất chậm, mỗi một quân cờ hạ xuống đại biểu cho một kế hoạch trù tính tương lai, một lần hạ là một lần ý nghĩa, càng về sau tốc độ càng chậm.
"Nương tử?" Giữa thế cờ dầy đặc nguy hiểm cùng trù tính, Tư Đồ Vũ Thiên bỗng nhiên gọi nàng.
"..." Hàn Băng lạnh nhạt không thèm đếm xỉa gì đến y, ánh mắt di chuyển trên từng quân cờ, thủ ngọc nhanh chóng đặt xuống một nước đi.
"Nương tử."
"...."
"Nương tử, nàng không chú ý vi phu! Có phải chăng nàng đã hết thương ta rồi đúng không?" Tư Đồ Vũ Thiên tay phải chống ở thái dương, ánh mắt thoáng hiện tia trêu chọc.
Hàn Băng thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên hơi nhăn mày lại. "Nếu không muốn chơi cờ nữa vậy ngươi về đi thôi."
"..."Mặc dù biết sẽ ăn quả đắng nhưng hắn vẫn không nghĩ đến, Hàn Băng lại trực tiếp nói câu tiễn khách như vậy, bất quá cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng hiện tại, chậm rãi hỏi một câu mang tính khẳng định.
"Nàng là đại tiểu thư Hàn gia ở Ngạo Hùng quốc, người đã được đồn thổi rằng đã bị thiêu cháy cách đây hơn hai năm, Hàn Băng?"
"Phải thì sao, mà không phải thì sao?"
"Kẻ mang mệnh cách đặc biệt đó là nàng?" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười.
"Không biết." Hàn Băng thật sự không biết nàng có phải người manh mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên đó không, cái danh hão đó đối với nàng cũng chẳng có bao nhiêu trọng lượng đáng để cân nhắc.
"Nàng muốn đi Linh Pháp đảo?"
"Ừm."
"Ta đi cùng nàng."
Hàn Băng có chút kinh ngạc nhìn hắn, ngón tay vân vê quân cờ trắng, nhanh chóng hạ mắt nhìn bố cục bàn cờ đang giằng co không phân thắng bại, vô số suy nghĩ như dòng nước lũ ào ào chảy qua.
"Ngươi có thể bỏ được địa vị, tài sản, quyền lực ở nơi này sao?"
Tư Ðồ Vũ Thiên nở nụ cười tà mị, hoàn toàn không để tâm mà đặt xuống một quân cờ đen. "Nàng nghĩ sao?"
"....." Hàn Băng nhìn ván cờ vốn đang ngang bằng nhau, sau bước đi vừa rồi của hắn lại hoàn toàn lộ ra ý muốn nhường nhịn, thoáng nhìn qua đã thấy được mỗi một đường đi nước bước đều là dọn sẵn cho nàng tự do thu thập càn quét. "Nơi này chứa đựng tất cả công sức cùng cố gắng của ngươi, tương lai dưới sự dẫn dắt thống trị của ngươi sẽ càng trở lên huy hoàng chói lọi."
"Nhưng tương lai đó lại không có nàng."
Beta lần 1: 19/01/2023.
Mọi người đọc trx vui vẻ nhé! 29 tết r đã sắm tết đến đâu rùi nè, nhà Miki xng hết rùi đây kkkk!
.
"Chuyện này là sao?" Ngồi xuống bàn tròn, Triệu Sơn nghiêm nghị nhìn về phía Hàn Băng.
"Du ngoạn ngoài giang hồ, nếu dùng thân phận nữ nhi sẽ gặp rất nhiều phiến toái không cần thiết." Hàn Băng bình tĩnh nói ra sự thật.
"Nếu vậy..." Triệu Sơn híp mắt nhìn Tư Đồ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nàng, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng đề phòng. "Quan hệ của hai người..."
Một khoảng không yên tĩnh đột ngột kéo dài, Tư Đồ Vũ Thiên không giống như mọi lần chủ động lên tiếng mà yên lặng nhìn Hàn Băng, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mu bàn tay nàng.
Ngay khi Triệu Sơn nghĩ Hàn Băng sẽ không trả lời, đang định chuyển đổi câu hỏi khác lại nghe thấy nàng nói. "Là một người bạn đặc biệt."
Mặc dù Hàn Băng khuôn mặt bình tĩnh, hơi thở đều đặn nhưng Tư Đồ Vũ Thiên vẫn tinh ý nhìn thấy được, vành tai nàng đang dần đỏ lên, trong lòng ngập tràn vui vẻ. "Ta là người theo đuổi Băng Nhi."
Những vấn đề thắc mắc muốn hỏi của Triệu Sơn sau khi nghe hai người nói xong liền biến mất không thấy tung tích, há miệng mấy lần lại chỉ ngập ngừng thốt ra được vài chữ.
Hắn trăm vạn lần không thể tin được, vị đại nhân cao cao tại thượng kia và huynh đệ kết nghĩa của hắn là loại quan hệ này.
"Vậy... ờmm..."
Đúng lúc này, Kha Vũ kéo theo Mạc La cùng Tư Gia Lâm vội vã tiến vào, chưa kịp nói chuyện đã bị khung cảnh kỳ quái trong phòng làm cứng họng.
"Triệu ca... đây là tiểu cô nương nhà nào vậy? Lại còn có..." tông chủ của Thánh Diện tông môn tại sao cũng ở nơi này?
Triệu Sơn ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống ghế tóm tắt kể lại, Kha Vũ sau khi nghe xong liền không nhịn được mà buộc miệng nói tục một câu, lại nhanh chóng nhìn về phía Nam Thiên Sang. "Tiểu Nam coi như vừa rồi không nghe thấy gì nhé! Sau này cũng không được học theo Kha thúc, không được nói những từ đó biết chưa?"
Nam Thiên Sang hơi mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Cậu trước kia đã nghe thấy những từ ngữ bẩn thỉu bậy bạ hơn rất nhiều, cho nên đối với từ vừa rồi cũng coi như không có gì quá ngạc nhiên.
"Vừa rồi đệ vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?"
Nghe thấy Triệu Sơn nói, Kha Vũ vỗ đùi một cái, nhanh chóng nhớ ra vấn đề quan trọng. "Bọn đệ vừa từ bên ngoài chen chúc về, thấy bá tánh nói rằng bên ngoài có thủy triều linh thú đang tấn công cổng thành chính, rất nhanh sẽ tiến công vào đây! Chúng ta có nên mau chóng...."
Ý tứ của Kha Vũ bọn họ chỉ nghe một nửa liền hiểu, Triệu Sơn lại không để ý mà khoát khoát tay.
"Chuyện đó đệ không cần lo lắng, rất nhanh sẽ bình ổn thôi, chúng ta cứ ở yên một chỗ, sau đó sắp xếp công việc xong liền trở về."
Ba người không hiểu, Triệu Sơn liền đơn giản mà giải thích qua cho bọn họ rằng Võ Triển Long đã vừa mang trứng linh thú đi trao đổi rồi, linh thú ngoài thành sẽ không tiếp tục tấn công vào đây nữa. Kha Vũ gật đầu đã hiểu, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Hàn Băng cùng Tư Ðồ Vũ Thiên.
"Không được rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, đầu óc ta không thể chịu đựng nổi nữa, ta phải về phòng nghỉ ngơi đây!" Vừa ôm đầu vừa đứng dậy, Kha Vũ kéo theo Tư Gia Lâm đi cùng.
"Gia Lâm thối, ngươi đỡ ta về phòng đi, sau đó mang theo ít rượu quý của ngươi qua giúp ta đỡ đau đầu luôn nhé!"
"...." Tư Gia Lâm bất đắc dĩ nhìn nam tử đang nắm tay hắn kéo đi, hướng về phía bọn họ gật đầu xem như thay lời xin phép.
"Khụ khụ, bên ngoài hỗn loạn như vậy, hôm nay mọi người ở lại đây đi, ta sẽ sai người chuẩn bị phòng trống." Triệu Sơn suy nghĩ chu toàn nhìn Hàn Băng, cũng không đợi nàng đồng ý đã phân phó xuống dưới.
Hàn Băng hiểu được lòng tốt của Triệu Sơn cũng không từ chối, sảng khoái mà ở lại. Dù sao thời điểm hiện tại nàng có trở về nhà gỗ ở ngoại ô cũng không quá thích hợp, bất quá nàng lại có thể nhân cơ hội này ra ngoài lịch luyện, tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu của bản thân a!
Suy nghĩ thì tốt nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc không như ý muốn, Tư Đồ Vũ Thiên một bước cũng không rời khỏi nàng, ngay cả khi Hàn Băng trở về phòng được dọn dẹp sẵn cũng không thể cắt đuôi hắn.
"Ngươi nên trở về phòng của mình."
"Nàng ở phòng nào nơi đó liền là phòng của ta." Tư Đồ Vũ Thiên mặt dày mỉm cười ngồi dính trên ghế thái sư, tiện tay nhặt một quân cờ đen đặt lên bàn ngay đó.
"Băng Nhi nếu rảnh rỗi liền bồi vi phu chơi một ván cờ đi!?"
Ngón tay nàng gõ trên mặt bàn trà, ánh mắt nhìn về phía nam nhân vô sỉ kia liên tục lướt qua vô số suy nghĩ, cuối cùng lại thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiến đến vị trí đối diện hắn, yên lặng cùng hắn đánh cờ.
Hai người hạ cờ rất chậm, mỗi một quân cờ hạ xuống đại biểu cho một kế hoạch trù tính tương lai, một lần hạ là một lần ý nghĩa, càng về sau tốc độ càng chậm.
"Nương tử?" Giữa thế cờ dầy đặc nguy hiểm cùng trù tính, Tư Đồ Vũ Thiên bỗng nhiên gọi nàng.
"..." Hàn Băng lạnh nhạt không thèm đếm xỉa gì đến y, ánh mắt di chuyển trên từng quân cờ, thủ ngọc nhanh chóng đặt xuống một nước đi.
"Nương tử."
"...."
"Nương tử, nàng không chú ý vi phu! Có phải chăng nàng đã hết thương ta rồi đúng không?" Tư Đồ Vũ Thiên tay phải chống ở thái dương, ánh mắt thoáng hiện tia trêu chọc.
Hàn Băng thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên hơi nhăn mày lại. "Nếu không muốn chơi cờ nữa vậy ngươi về đi thôi."
"..."Mặc dù biết sẽ ăn quả đắng nhưng hắn vẫn không nghĩ đến, Hàn Băng lại trực tiếp nói câu tiễn khách như vậy, bất quá cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng hiện tại, chậm rãi hỏi một câu mang tính khẳng định.
"Nàng là đại tiểu thư Hàn gia ở Ngạo Hùng quốc, người đã được đồn thổi rằng đã bị thiêu cháy cách đây hơn hai năm, Hàn Băng?"
"Phải thì sao, mà không phải thì sao?"
"Kẻ mang mệnh cách đặc biệt đó là nàng?" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười.
"Không biết." Hàn Băng thật sự không biết nàng có phải người manh mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên đó không, cái danh hão đó đối với nàng cũng chẳng có bao nhiêu trọng lượng đáng để cân nhắc.
"Nàng muốn đi Linh Pháp đảo?"
"Ừm."
"Ta đi cùng nàng."
Hàn Băng có chút kinh ngạc nhìn hắn, ngón tay vân vê quân cờ trắng, nhanh chóng hạ mắt nhìn bố cục bàn cờ đang giằng co không phân thắng bại, vô số suy nghĩ như dòng nước lũ ào ào chảy qua.
"Ngươi có thể bỏ được địa vị, tài sản, quyền lực ở nơi này sao?"
Tư Ðồ Vũ Thiên nở nụ cười tà mị, hoàn toàn không để tâm mà đặt xuống một quân cờ đen. "Nàng nghĩ sao?"
"....." Hàn Băng nhìn ván cờ vốn đang ngang bằng nhau, sau bước đi vừa rồi của hắn lại hoàn toàn lộ ra ý muốn nhường nhịn, thoáng nhìn qua đã thấy được mỗi một đường đi nước bước đều là dọn sẵn cho nàng tự do thu thập càn quét. "Nơi này chứa đựng tất cả công sức cùng cố gắng của ngươi, tương lai dưới sự dẫn dắt thống trị của ngươi sẽ càng trở lên huy hoàng chói lọi."
"Nhưng tương lai đó lại không có nàng."
Beta lần 1: 19/01/2023.
Mọi người đọc trx vui vẻ nhé! 29 tết r đã sắm tết đến đâu rùi nè, nhà Miki xng hết rùi đây kkkk!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.