Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 306

Miki Tinh Nghịch

20/07/2023

Huyền y nam tử truyền nội lực pha lẫn hắc khí vào trong thân kiếm đánh tới, Hàn Băng đưa linh khí vào thân vũ khí đỡ lại, hai người chớp mắt đã qua hơn trăm chiêu mà chưa phân thắng bại.

Sau lần giao đấu thăm dò này, đối phương đều biết được thực lực của nhau, lần tiếp theo chính là giao đấu chính thức không thua không ngừng. Huyền y nam tử biết nếu y còn không dùng hết sức mình thì chắc chắn sẽ không thể đánh bại nữ tử thần bí trước mặt.

Thở dài một hơi, từ trong tay áo móc ra một viên hắc thạch nhỏ bằng móng tay cái, y chậm chạp ấn hắc thạch khảm vào chuôi kiếm, trong thoáng chốc, cả lưỡi kiếm màu bạc dần bị nhiễm một làn hắc khí mỏng manh, khẽ phất tay một cái, kiếm khí bắn ra chạm xuống mặt sàn lôi đài, sàn lôi đài liền bị hắc khí bao phủ, đến khi hắc khí tan ra đã bị ăn mòn thành một cái lỗ sâu hoắm.

Nhìn thấy kết quả khi chạm vào hắc khí, Hàn Băng nghiêm túc nhìn vào đối thủ, chuẩn bị cho lần giao đấu tiếp theo. Tô Quân cùng các sư đệ khi nhìn thấy hắc ma thạch trong tay huyền y nam tử liền nhíu mày nhìn nhau, trên mặt hiện lên tia ngưng trọng đề phòng.

Một sư đệ tiến đến bên cạnh dò hỏi ý kiến của Tô Quân, y lại khẽ lắc đầu. "Chuyện này sau khi trở lại Linh Pháp đảo tự ta sẽ báo lên với các trưởng lão."

"Vâng." Vị sư đệ hiển nhiên là rất tin tưởng và nghe lời sư huynh của mình, nhanh chóng lùi về vị trí cũ.

Trên lôi đài, Hàn Băng và nam tử mặt nạ quỷ lại một lần nữa giao chiến, những hắc kiếm khí bắn ra bốn phía ăn mòn khắp nơi trên lôi đài, mặt đất tràn đầy vết chém lồi lõm bị xói mòn đến không dám nhìn, luồng khí đen cũng dần phủ khắp lôi đài thoáng đãng trở thành một lớp mây sương đen mờ ảo.

Hai bóng dáng gần như luôn liên tục di chuyển không có vị trí nhất định, giao đấu hơn một khắc, một chiêu Hoa Vũ Tinh Không của Hàn Băng đánh ra khiến vũ khí của đối thủ gãy lìa, dưới ánh mắt ánh kinh ngạc đến không thể tin nổi, mũi kiếm của nàng trực tiếp đâm vào vai đối thủ, nếu không phải phản ứng cơ thể của nam tử nhanh, nơi bị đâm trúng chính là hầu kết của y.

Lật cổ tay rút kiếm lại, máu đỏ sẫm từ trên vai đối phương chảy ra rơi xuống sàn đấu lôi đài, nam tử huyền y bị linh khí trong mũi kiếm truyền vào cơ thể đấu đá lung tung, cả người lung lay quỳ xuống, không nhịn được mà phun ra một ngụm vào đỏ.

"Chít chít chít!" Ngay lúc Hàn Băng giơ kiếm định kết liễu kẻ tiềm tàng đầy nguy hiểm này, Tiểu Cầu đột nhiên chui thẳng ra từ tay áo của nàng kêu lên. Mũi kiếm dừng giữa không trung, Tiểu Cầu trắng như tuyết tròn trịa nhảy lên nhảy xuống trên đầu nam tử như đang thể hiện điều gì đó.

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người chứng kiến không khỏi sửng sốt, nhìn một con linh sủng đáng yêu đột nhiên xuất hiện mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàn Băng chậm rãi thu lại kiếm, lùi về một khoảng cách an toàn, không có thêm bất cứ động tác cũng như lời nói nào.

Tiểu Cầu thấy nàng dừng tay liền kêu lên 'chi chi' hai tiếng, móng vuốt nhỏ xíu đột nhiên vươn ra đánh rơi mặt nạ quỷ của nam tử, lộ ra khuôn mặt khôi ngô sắc bén của y, chưa kịp để mọi người kinh ngạc đã trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén đâm thẳng vào mi tâm của đối phương.

"A.... aaaaaaa!!" Huyền Thụy Lâm chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở trên đầu truyền khắp cơ thể, y muốn cử động cũng không được, chỉ có thể bất lực mà cảm nhận đau đớn như linh hồn bị cưỡng chế xe rách rồi ngột rửa.



Tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên khiến người nghe rợn tóc gáy nổi da gà, không hiểu được phải đau đến như nào mới có thể gào thét ra tiếng kêu tuyệt vọng sợ hãi đến như vậy.

Tô Quân nhìn cảnh tượng trên lôi đài cũng vô cùng bất ngờ, nhưng y cũng không biết con linh sủng bé tí kia đang làm gì.

Tiểu Cầu dừng trên mi tâm của Huyền Thụy Lâm khoảng một phút sau đó liền nhảy xuống phi về ống tay của Hàn Băng. Khi Tiểu Cầu rời đi, tiếng đối thủ đang há to miệng gào thét đột nhiên im bặt, cả người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ lên một cách bất thường, từ trong miệng y đột nhiên trào ra một đống chất lỏng đen xì hôi thối.

"Hộc... khụ khụ khụ..." Huyền Thụy Lâm sau khi ói ra một đống chất nhầy ghê tởm xong, sắc mặt liền khôi phục lại như bình thường, máu trên người chảy ra cũng trở lại thành màu đỏ tươi diễm lệ. Ngay lúc y còn chưa kịp phản ứng, một cước phong đã đá tới trực tiếp đạp y xuống khỏi lôi đài.

"...." Huyền Thụy Lâm.

"...." Mọi người chứng kiến.

"...." Tô Quân nhìn hành động không chút nể mặt đối thủ của Hàn Băng, khóe miệng hơi kéo rút một chút, sau liền giả vờ ho khan hai tiếng nhắc nhở vị sư đệ trên lôi đài.

"A à, người... người thắng cuộc ở trận đấu lôi đài lần thứ bảy, đại hiệp sở hữu thẻ trúc kí hiệu hai giành chiến thắng."

Nghe xong tuyên bố, Hàn Băng liền bước xuống khỏi lôi đài đi về phía Tư Đồ Vũ Thiên. Bởi vì lôi đài bị thiệt hại nặng nề nên trận đấu tiếp theo được chuyển qua lôi đài bên cạnh, vũ khí bị gãy của Huyền Thụy Lâm cũng bị một đệ tử dọn dẹp mang đi, tiện thể cũng mang luôn cả hắc ma thạch khảm trên chuôi kiếm đi.

"Băng Nhi giỏi quá, vi phu biết nàng sẽ thắng mà." Mỗ nam nhân ôm Hàn Băng vào lòng xong liền vui vẻ khen ngợi, bàn tay không chút nhàn rỗi mà xoa xoa đầu nàng. Ngay khi Tư Đồ Vũ Thiên còn muốn nói thêm vài câu tình tứ, đột nhiên một giọng nói chen ngang cắt đứt lời của hắn.

"Nữ hiệp... cô nương, chuyện vừa nãy, cảm tạ nàng." Huyền Thụy Lâm nhìn Hàn Băng đứng bên cạnh một nam nhân đeo mặt nạ, giữ đúng lễ tiết mà cúi đầu.

"Ra là đại hoàng tử của Vân Tinh quốc, không ngờ một trữ vương tương lai lại sẵn sàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế để tham gia một cuộc thi nhỏ bé như này." Bị cắt ngang, mỗ nam nhân không chút dè chừng mà bày ra một bộ mặt khó chịu.

"... Không phải tông chủ của Thánh Diện tông môn cũng như vậy sao?" Huyền Thụy Lâm bình tĩnh nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một cái, sau đó lại nhìn về phía Hàn Băng. "Cô nương, ta có thể cùng nàng nói chuyện riêng một chút được không?"



"Thái tử có chuyện gì cứ nói ở đây là được." Hàn Băng nhìn mỗ nam nhân ăn giấm đến chua lè ở bên cạnh, lắc đầu từ chối.

Huyền Thụy Lâm nhìn Tư Đồ Vũ Thiên rồi nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra mục đích của bản thân. "Linh sủng vừa rồi của cô nương, không biết có tiện cho ta nhìn một chút được không? Sau khi được nó... chữa trị, ta cảm giác cơ thể rất thoải mái. Nói thật, ta tham gia cuộc thi đấu này chủ yếu là vì muốn tìm cách giải quyết bệnh trạng đó chứ hoàn toàn không muốn đi tới Linh Pháp đảo gì đó."

Hàn Băng không tỏ vẻ gì với lời nói của y, chậm rãi lôi Tiểu Cầu đang rúc trong tay áo nàng ăn hạt điều không biết chộp từ đâu tới ra. Huyền Thụy Lâm nhìn chằm chằm vào linh sủng nhỏ xíu trên tay nàng, nhỏ giọng hỏi thử. "Linh sủng này có thể nghe hiểu tiếng người phải không? Ta có điều mạo phạm nhưng nàng có thể bán nó cho ta không?"

"Đây không phải linh sủng của ta, ta và nó không có khế ước ràng buộc." Hàn Băng lắc đầu.

"Vậy..." vậy có nghĩa là y dụ dỗ được linh sủng này đi theo cũng không ảnh hưởng gì đến vị cô nương này đúng không? "Tiểu linh thú, ngươi đi theo ta được không?"

Tiểu Cầu khinh thường nhìn nam nhân trước mắt một cái, trực tiếp quay mông hướng mặt y, hai tay nhỏ xíu phía trước ôm hạt điều tiếp tục gặm cắn. Huyền Thụy Lâm không ngờ tính cách linh sủng cao ngạo như thế, khuôn mặt bình tĩnh thoáng hiện lên sự lúng túng.

"Ha hả, đường đường là một đại hoàng tử vậy mà lại đi dụ dỗ một linh sủng của người khác, mặt đúng là không phải dày bình thường." Tư Đồ Vũ Thiên đứng ở bên cạnh vui vẻ chen một câu đâm chọc đối phương.

"...."

"Ta có biết một chút y thuật, nếu hoàng tử không chê, ta có thể chuẩn trị cho ngài một chút." Hàn Băng từ sau khi hắc khí trên người Huyền Thụy Lâm biến mất đã không còn cảm giác bài xích ghét bỏ y nữa, có lẽ cái cảm giác đó là do nàng phản ứng với hắc ma thạch.

"Vậy làm phiền cô nương rồi."

Trận đấu cuối cùng đang diễn ra cực kỳ quyết liệt, sau khi trận đấu kết thúc những người bị đánh bại sẽ phải rời khỏi nơi này ngay lập tức nên ba người không có thời gian tìm chỗ để chậm rãi đàm phán, Hàn Băng cho Tiểu Cầu vào lại bên trong tay áo, lấy ra một tấm khăn lụa trải lên cổ tay Huyền Thụy Lâm rồi bình tĩnh bắt mạch, linh khí cũng từ vị trí tiếp xúc nhẹ nhàng tiến vào kiểm tra cơ thể đối phương.

Bên trong cơ thể Huyền Thụy Lâm, các cơ quan nội tạng đang trong tình trạng suy kiệt vì hoạt động quá sức, đặc biệt là phần tim cùng dạ dày có dấu hiệu suy thoái trầm trọng. Hàn Băng thầm chuẩn đoán những tình trạng này của y là do hắc ma thạch gây lên, có lẽ là hắc khí xâm nhập bòn rút đi chất dinh dưỡng của ký chủ rồi nuôi bản thân, đồng thời tạo ra ảo giác cho ký chủ rằng y vẫn rất khỏe mạnh không hề suy yếu một chút nào.

Chậm rãi nói lại tình huống bên trong cơ thể cho bệnh nhân nghe, Hàn Băng nhắc nhở y chú ý uống nhiều thuốc bổ, bồi bổ cơ thể, hạn chế các loại vận động mạnh mẽ kịch liệt, thậm chí vấn đề phòng the có thể giảm thiểu đi thì càng tốt. Bởi vì các chất độc hại do hắc ma thạch đã được Tiểu Cầu cưỡng chế phân tách ra nên chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, Huyền Thụy Lâm chắc chắn sẽ khỏe lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook