Chương 91: Động biến (2)
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
Sau câu nói đó của Kiều Đàm, không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng lại hẳn. Không khí dường như lưu động sát khí đầy nặng nề, tất cả ánh mắt của mọi người đều đặt lên trên người nàng ta.
Kiều Đàm dường như không cảm thấy không khí quỷ dị đó, dùng dằng đứng dậy phủi bụi trên y phục nhem nhuốc, kiêu ngạo nói tiếp.
"Hừ! Các ngươi chỉ là kẻ nghèo hèn bán mạng kiếm tiền nuôi miệng qua ngày, chỉ cần có tiền thì các ngươi việc gì chả làm, giun dế! Nhìn lại bản thân xem, các ngươi có tư cách gì mà cười ta? Bổn tiểu thư chỉ cần bỏ tiền ra thuê, các ngươi còn chẳng phải sẽ quỳ gối dưới váy bổn tiểu thư sao?! Hừ!"
Thật ngu ngốc đến cực điểm mà!
Hàn Băng lắc đầu tiếc nuối nhìn con khổng tước kiêu ngạo kia, đoán chừng kết quả sẽ không mấy tốt đẹp.
"Ha ha ha! Sinh ra làm con nhà quan thì tốt lắm sao? Có tiền thì tốt lắm sao? Loại người như ngươi, chỉ xứng quỳ dưới háng gia đây mà hầu hạ thôi! Đúng không anh em!" Một đại hán đột nhiên đứng dậy tiến về phía Kiều Đàm.
"Đúng! Chỉ xứng làm kĩ nữ cầu xin dưới thân chúng ta thôi! Huynh đệ, hôm nay chúng ta có mồi ngon rồi!"
"Hãy cho con ả kiêu ngạo này biết thế nào là uy lực của người nghèo hèn! Gia đây hôm nay phải cho ả biết, thế nào là giun dế!"
Rất nhiều đại hán, nam tử đứng dậy, chậm rãi tiến bước về phía Kiều Đàm. Nàng ta có chút sợ hãi quát lên, lùi về phía sau.
"Các ngươi... các ngươi đừng đến đây! Ta nói cho các ngươi biết, nếu đụng đến một sợi tóc của ta, phụ mẫu ta sẽ không tha cho các ngươi! Mau tránh ra!"
"Ha ha ha, được! Hôm nay gia đây sẽ không động đến sợi tóc của ngươi, gia đây chỉ động đến người ngươi thôi! "
"Mau đuổi bọn chúng đi!" Kiều Đàm giữ tay một người trong đội ngũ của nàng ta vội vàng ra lệnh.
Bốn tên thuộc hạ thấy vậy cũng rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn những người đang tiến tới.
Những đại hán cũng cầm vũ khí trên tay, nhanh chóng lao vào bọn họ, tiếng kim loại chạm nhau chát chúa vang lên, từng chiêu từng chiêu được phô diễn ra.
Hàn Băng quay qua nhìn Nam Thiên Sang một cái, thấy vẻ mặt hắn đầy bình tĩnh liền yên tâm hơn một chút.
"Nếu không muốn nhìn thì nhắm mắt lại!"
"Không sao ạ, đệ thấy nhiều rồi, nhiều việc còn đáng sợ hơn nữa cơ!" Nam Thiên Sang lắc đầu nhìn nàng cười đáp, cũng không nhìn bọn họ nữa, tiếp tục đọc sách.
Hàn Băng gật gật đầu, rút ra một con dao nhỏ, tiến tới một chỗ trống gần đó bắt đầu thịt thỏ, được một nửa thì vật nhỏ liền kéo theo một con thỏ và một con gà về.
Mà bên kia, cuộc đánh nhau đã kết thúc. Những thuốc hạ đi theo Kiều Đàm đều chết hết, chỉ còn lại nàng ta.
"Các ngươi... mau buông ta ra! Áaaaaaaa.... Bọn đê tiện bẩn thỉu, đừng đến đây!"
Kiều Đàm bị một đại hán bắt lấy liền cực lực chống trả, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
"Ngoan nào, không ai cứu ngươi đâu! Hầu hạ các gia đây cho tốt, gia còn nhẹ nhàng với ngươi, đúng không anh em!?"
"Buông ta ra! Cứu ta với!"
"Ha ha ha, lát nữa ta cho ngươi kêu! Ta sẽ cho ngươi biết mùi vị của bọn nghèo hèn này là như thế nào!"
"Ha ha, đúng rồi!"
Kiều Đàm bị đám người thô bạo kéo đi đến một hướng khác có nhiều bụi rậm hơn, cỏ cao có thể che khuất nửa người, cách chỗ tụ tập của bọn họ không quá xa.
"Á! Tránh ra! Đê tiện bẩn thỉu! Á!"
Roẹtttt!
"Không! Cầu xin các người! Tha ta đi!"
Từ bên bụi cỏ truyền đến tiếng hét đầy hoảng sợ, tiếng vải bị xé rách, thậm chí có thể nhìn thấy mảnh y phục bay lên không trung. Tiếng la hét hòa lẫn tiếng cười đùa giỡn đầy dâm ô liên tục truyền đến bên này nhưng không một ai để tâm đến.
"Áaaa... Đừng mà! Xin các người..."
"Ngươi xem, không phải ngươi vẫn cầu xin bọn giun dế thấp hèn đầy bẩn thỉu này sao?! Ha ha ha!"
Tiếp đó truyền đến tiếng da thịt va chạm vào nhau, những âm thanh rên rỉ đau đớn cùng những tiếng thở dốc đầy trầm đục.
Mạch Chúc nhìn phía bên kia đám cỏ, cũng không nhìn thấy gì ngoài đám cỏ lâu lâu sẽ lay động, trong lòng không thấy khinh thường hay tiếc thương, tất cả đều là tự làm tự chịu!
Nàng đi đến bên cạnh Hàn Băng, rất thoải mái ngồi xổm xuống nhìn thao tác thịt thỏ và gà của thanh niên trẻ, chủ động bắt chuyện.
"Này tiểu tử, linh thú khế ước của ngươi thật dễ thương! Là loại linh thú nào vậy?"
Hàn Băng ngước nhìn nàng ta một cái, nhìn thấy trong mắt đối phương là sự tò mò thuần túy cùng sự thân thiện.
"Tại hạ không biết! Đó không phải khế ước thú của tại hạ."
"Hả? Không phải nó ở bên cạnh ngươi sao? Nếu không phải khế ước thú vậy..." Mạch Chúc khó hiểu gãi đầu.
"Nó chỉ là ham ăn mà tới, có đồ ăn ngon sẽ dụ dỗ được nó thôi!"
"Ha ha, thật sao?! Linh thú này thật thú vị nha! Ta có thể sờ một chút không?"
Mạch Chúc nhìn cục bông nhỏ trắng mịn trên vai Hàn Băng, hai mắt lấp lánh đầy yêu thích, vươn tay lên để cách nó xa nó một chút.
"Chít chít chít chít!" Muốn sờ ta sao? Không có cửa đâu!
Vật nhỏ chạy từ vai bên này qua vai bên kia của Hàn Băng, lấy hành động thể hiện thái độ từ chối của nó.
"Nó... thật có linh trí! Vậy là không cho ta sờ sao? Ta sờ một cái thôi, một cái xong ta cho ngươi khô bò nha, được không?"
Mạch Chúc di chuyển qua vai bên kia theo vật nhỏ, hai mắt phát sáng bắt đầu dụ dỗ. Hàn Băng khóe môi khẽ nhếch lên, mặc kệ một người một thú.
Lúc mà Hàn Băng nướng xong hết hai con thỏ một con gà thì đám người kéo Kiều Đàm đi cũng lục tục trở lại, nhưng lại không thấy bóng dáng nàng ta đâu.
Mạch Chúc liếc mắt nhìn đám người đó một cái cũng không nói gì, cướp một cái đùi thỏ từ tay Hàn Băng đang đưa cho cục bông kia, quơ quơ trước mặt nó dụ dỗ.
"Nào nào tiểu linh thú, ngươi cho ta sờ một cái đi, sờ xong ta trả ngươi cái đùi thỏ này! Ngươi xem này, vừa thơm vừa giòn, cắn một miếng thôi là ngon hết ý! Cho ta sờ cái đi!"
"Chít chít chít!" Đừng dụ dỗ, bổn tọa không bị dụ đâu!
Vật nhỏ kia quay người chạy đến phía đối diện Mạch Chúc, một mình gặm nhấm một con thỏ. Hàn Băng đưa cho Nam Thiên Sang một cái đùi gà và một cái chân thỏ, bản thân nàng thì đem bò khô của Mạch Chúc lên nướng rồi chậm rãi xé, ăn một hai miếng.
Mạch Chúc biết không dụ dỗ được vậy nhỏ kia liền chán nản, há miệng cắn cái đùi thỏ trên tay.
"Ưm ưm ưm! Ngon quá! Tiểu tử, ngươi cho thêm gì vào thịt vậy, chỉ ta với!"
Hai mắt Mạch Chúc lấp lánh đầu vui vẻ, cảm nhận vị thịt ngọt ngọt thơm thơm trong miệng, lập tức muốn học hỏi.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè! Ngày mới tốt lành nhé các bạn! ????????????
Kiều Đàm dường như không cảm thấy không khí quỷ dị đó, dùng dằng đứng dậy phủi bụi trên y phục nhem nhuốc, kiêu ngạo nói tiếp.
"Hừ! Các ngươi chỉ là kẻ nghèo hèn bán mạng kiếm tiền nuôi miệng qua ngày, chỉ cần có tiền thì các ngươi việc gì chả làm, giun dế! Nhìn lại bản thân xem, các ngươi có tư cách gì mà cười ta? Bổn tiểu thư chỉ cần bỏ tiền ra thuê, các ngươi còn chẳng phải sẽ quỳ gối dưới váy bổn tiểu thư sao?! Hừ!"
Thật ngu ngốc đến cực điểm mà!
Hàn Băng lắc đầu tiếc nuối nhìn con khổng tước kiêu ngạo kia, đoán chừng kết quả sẽ không mấy tốt đẹp.
"Ha ha ha! Sinh ra làm con nhà quan thì tốt lắm sao? Có tiền thì tốt lắm sao? Loại người như ngươi, chỉ xứng quỳ dưới háng gia đây mà hầu hạ thôi! Đúng không anh em!" Một đại hán đột nhiên đứng dậy tiến về phía Kiều Đàm.
"Đúng! Chỉ xứng làm kĩ nữ cầu xin dưới thân chúng ta thôi! Huynh đệ, hôm nay chúng ta có mồi ngon rồi!"
"Hãy cho con ả kiêu ngạo này biết thế nào là uy lực của người nghèo hèn! Gia đây hôm nay phải cho ả biết, thế nào là giun dế!"
Rất nhiều đại hán, nam tử đứng dậy, chậm rãi tiến bước về phía Kiều Đàm. Nàng ta có chút sợ hãi quát lên, lùi về phía sau.
"Các ngươi... các ngươi đừng đến đây! Ta nói cho các ngươi biết, nếu đụng đến một sợi tóc của ta, phụ mẫu ta sẽ không tha cho các ngươi! Mau tránh ra!"
"Ha ha ha, được! Hôm nay gia đây sẽ không động đến sợi tóc của ngươi, gia đây chỉ động đến người ngươi thôi! "
"Mau đuổi bọn chúng đi!" Kiều Đàm giữ tay một người trong đội ngũ của nàng ta vội vàng ra lệnh.
Bốn tên thuộc hạ thấy vậy cũng rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn những người đang tiến tới.
Những đại hán cũng cầm vũ khí trên tay, nhanh chóng lao vào bọn họ, tiếng kim loại chạm nhau chát chúa vang lên, từng chiêu từng chiêu được phô diễn ra.
Hàn Băng quay qua nhìn Nam Thiên Sang một cái, thấy vẻ mặt hắn đầy bình tĩnh liền yên tâm hơn một chút.
"Nếu không muốn nhìn thì nhắm mắt lại!"
"Không sao ạ, đệ thấy nhiều rồi, nhiều việc còn đáng sợ hơn nữa cơ!" Nam Thiên Sang lắc đầu nhìn nàng cười đáp, cũng không nhìn bọn họ nữa, tiếp tục đọc sách.
Hàn Băng gật gật đầu, rút ra một con dao nhỏ, tiến tới một chỗ trống gần đó bắt đầu thịt thỏ, được một nửa thì vật nhỏ liền kéo theo một con thỏ và một con gà về.
Mà bên kia, cuộc đánh nhau đã kết thúc. Những thuốc hạ đi theo Kiều Đàm đều chết hết, chỉ còn lại nàng ta.
"Các ngươi... mau buông ta ra! Áaaaaaaa.... Bọn đê tiện bẩn thỉu, đừng đến đây!"
Kiều Đàm bị một đại hán bắt lấy liền cực lực chống trả, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
"Ngoan nào, không ai cứu ngươi đâu! Hầu hạ các gia đây cho tốt, gia còn nhẹ nhàng với ngươi, đúng không anh em!?"
"Buông ta ra! Cứu ta với!"
"Ha ha ha, lát nữa ta cho ngươi kêu! Ta sẽ cho ngươi biết mùi vị của bọn nghèo hèn này là như thế nào!"
"Ha ha, đúng rồi!"
Kiều Đàm bị đám người thô bạo kéo đi đến một hướng khác có nhiều bụi rậm hơn, cỏ cao có thể che khuất nửa người, cách chỗ tụ tập của bọn họ không quá xa.
"Á! Tránh ra! Đê tiện bẩn thỉu! Á!"
Roẹtttt!
"Không! Cầu xin các người! Tha ta đi!"
Từ bên bụi cỏ truyền đến tiếng hét đầy hoảng sợ, tiếng vải bị xé rách, thậm chí có thể nhìn thấy mảnh y phục bay lên không trung. Tiếng la hét hòa lẫn tiếng cười đùa giỡn đầy dâm ô liên tục truyền đến bên này nhưng không một ai để tâm đến.
"Áaaa... Đừng mà! Xin các người..."
"Ngươi xem, không phải ngươi vẫn cầu xin bọn giun dế thấp hèn đầy bẩn thỉu này sao?! Ha ha ha!"
Tiếp đó truyền đến tiếng da thịt va chạm vào nhau, những âm thanh rên rỉ đau đớn cùng những tiếng thở dốc đầy trầm đục.
Mạch Chúc nhìn phía bên kia đám cỏ, cũng không nhìn thấy gì ngoài đám cỏ lâu lâu sẽ lay động, trong lòng không thấy khinh thường hay tiếc thương, tất cả đều là tự làm tự chịu!
Nàng đi đến bên cạnh Hàn Băng, rất thoải mái ngồi xổm xuống nhìn thao tác thịt thỏ và gà của thanh niên trẻ, chủ động bắt chuyện.
"Này tiểu tử, linh thú khế ước của ngươi thật dễ thương! Là loại linh thú nào vậy?"
Hàn Băng ngước nhìn nàng ta một cái, nhìn thấy trong mắt đối phương là sự tò mò thuần túy cùng sự thân thiện.
"Tại hạ không biết! Đó không phải khế ước thú của tại hạ."
"Hả? Không phải nó ở bên cạnh ngươi sao? Nếu không phải khế ước thú vậy..." Mạch Chúc khó hiểu gãi đầu.
"Nó chỉ là ham ăn mà tới, có đồ ăn ngon sẽ dụ dỗ được nó thôi!"
"Ha ha, thật sao?! Linh thú này thật thú vị nha! Ta có thể sờ một chút không?"
Mạch Chúc nhìn cục bông nhỏ trắng mịn trên vai Hàn Băng, hai mắt lấp lánh đầy yêu thích, vươn tay lên để cách nó xa nó một chút.
"Chít chít chít chít!" Muốn sờ ta sao? Không có cửa đâu!
Vật nhỏ chạy từ vai bên này qua vai bên kia của Hàn Băng, lấy hành động thể hiện thái độ từ chối của nó.
"Nó... thật có linh trí! Vậy là không cho ta sờ sao? Ta sờ một cái thôi, một cái xong ta cho ngươi khô bò nha, được không?"
Mạch Chúc di chuyển qua vai bên kia theo vật nhỏ, hai mắt phát sáng bắt đầu dụ dỗ. Hàn Băng khóe môi khẽ nhếch lên, mặc kệ một người một thú.
Lúc mà Hàn Băng nướng xong hết hai con thỏ một con gà thì đám người kéo Kiều Đàm đi cũng lục tục trở lại, nhưng lại không thấy bóng dáng nàng ta đâu.
Mạch Chúc liếc mắt nhìn đám người đó một cái cũng không nói gì, cướp một cái đùi thỏ từ tay Hàn Băng đang đưa cho cục bông kia, quơ quơ trước mặt nó dụ dỗ.
"Nào nào tiểu linh thú, ngươi cho ta sờ một cái đi, sờ xong ta trả ngươi cái đùi thỏ này! Ngươi xem này, vừa thơm vừa giòn, cắn một miếng thôi là ngon hết ý! Cho ta sờ cái đi!"
"Chít chít chít!" Đừng dụ dỗ, bổn tọa không bị dụ đâu!
Vật nhỏ kia quay người chạy đến phía đối diện Mạch Chúc, một mình gặm nhấm một con thỏ. Hàn Băng đưa cho Nam Thiên Sang một cái đùi gà và một cái chân thỏ, bản thân nàng thì đem bò khô của Mạch Chúc lên nướng rồi chậm rãi xé, ăn một hai miếng.
Mạch Chúc biết không dụ dỗ được vậy nhỏ kia liền chán nản, há miệng cắn cái đùi thỏ trên tay.
"Ưm ưm ưm! Ngon quá! Tiểu tử, ngươi cho thêm gì vào thịt vậy, chỉ ta với!"
Hai mắt Mạch Chúc lấp lánh đầu vui vẻ, cảm nhận vị thịt ngọt ngọt thơm thơm trong miệng, lập tức muốn học hỏi.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè! Ngày mới tốt lành nhé các bạn! ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.