Chương 50: Huyện thành Chiêu Tiêu (1)
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
Một người trong đám đông ném một viên đá về phía Hàn Băng, to miệng mắng chửi nàng.
"Đồ vô nhân tính! Đồ độc ác! Loại người như ngươi tại sao còn sống và tồn tại chứ! Đi chết đi!"
Hàn Băng hơi nghiêng người một cái, tay phải phất lên, hòn đá đã bay ngược về hướng người ném.
"Aaaaa!"
Tiếng hét vang lên, nghe vô cùng thê thảm. Người ném đá nàng bay ngược về phía sau, ngã mạnh xuống đất ôm ngực lăn lộn kêu gào.
Mọi người xung quanh sợ hãi lùi ra sau, im thin thít không dám nói thêm câu nào. Một vài người quá sợ hãi, trực tiếp chạy khỏi nơi đó, không dám ở lại nữa.
Hai vợ chồng cắn răng, nhanh chóng lao đến phía nàng, có ý động thủ muốn đưa Tiểu Công đi.
Hàn Băng cười lạnh, cúi người tránh đi một chiêu thức của đối phương rồi nhân cơ hội bế Tiểu Công lên, tránh qua một bên.
Người xung quanh thấy ba người đột nhiên đánh nhau thì sợ hãi toáng loạn chạy đi, không dám đứng trong vòng giao đấu nhiều chuyện nữa.
Hai vợ chồng kết hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi chiêu tung ra đều là sát chiêu, muốn nhanh chóng giết nàng rồi cướp lại đứa bé.
Tiểu Công hai tay ôm chặt cổ Hàn Băng, dính sát vào người nàng, sợ hãi không dám mở mắt nhưng cũng không rơi lệ.
Hàn Băng cười nhẹ, ôm đứa bé thật chặt, một tay ứng phó với những đòn đánh tới của hai người, nhẹ nhàng thong dong bình tĩnh.
Lấy chân đỡ bay cánh tay đang chuẩn bị chạm vào Tiểu Công đi, Hàn Băng một chưởng đánh vào lưng người vợ khiến ả ta bay xa mấy mét, ngã lộn xuống đất.
Tiếp đó, Hàn Băng cúi người quét chân người chồng, làm hắn mất trụ bay trên không trung, nàng liền bồi thêm một cước khiến hắn bay cao hơn rồi nhìn hắn nặng nề rơi xuống đất.
Giẫm chân đè lại người chồng muốn bò dậy bỏ trốn, tiện tay cầm lấy một viên sỏi trên mặt đất ném về phía người vợ đã chạy được vài bước, Hàn Băng phủi làn váy.
Tiểu Công từ trong lòng nàng ngó đầu ra, thấy hai vợ chồng xấu xa kia đã bị đánh bại, hai mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn nàng.
"Ca ca thật lợi hại! Ca ca là người giỏi nhất!"
Hàn Băng buông Tiểu Công ra, nhìn đứa trẻ phiền phức này, chán nản không muốn nói gì, một cước đá bay người chồng đến cạnh người vợ, đứng dậy rời đi.
"Khoan đã, ca ca! Ca ca người đừng rời đi!"
Tiểu Công níu lại áo choàng của nàng, lại nhất quyết ôm chân nàng không chịu buông ra.
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến, Hồ Chi Lăng từ trên thuyền hoa nhún người bay đến, theo bên cạnh hắn là hai tùy tùng, bắt giữ đôi "vợ chồng" kia.
"Cách xử lý tình huống vừa rồi của công tử đây thật khiến tại hạ bội phục! Võ công của công tử thật khiến tại hạ ngưỡng mộ! Không biết tại hạ liệu có cơ duyên cùng công tử kết giao?"
Hàn Băng nhìn Hồ Chi Lăng chớp mắt đã đến gần liền cảnh giác, khuôn mặt được giấu dưới lớp mặt nạ khiến người ta không suy đoán được gì, bình tĩnh nhìn hắn không nói.
Hàn Băng cúi xuống gỡ tay Tiểu Công ra rồi đẩy nhóc về Hồ Chi Lăng, không nói thêm lời nào liền vụt cái biến mất.
Hồ Chi Lăng nhìn theo bóng dáng Hàn Băng rời đi cười ý vị, sau đó nhìn Tiểu Công đang ngơ ngác tìm kiếm bóng dáng của nàng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi hắn.
"Nhà ngươi ở đâu?"
"Tiểu thúc, ca ca đâu rồi?! Nhà ta ở ngõ Kiều Kha, cha ta là Viên Thương."
"Thì ra là quý tử của nhà họ Viên. Gia đinh của ngươi đâu, sao lại đi cùng bọn họ?"
"Ta... Ta trốn bọn họ đi chơi, không ngờ gặp phải hai kẻ xấu xa kia! Họ tự nhận làm phụ mẫu của ta nữa chứ! May là có ca ca tốt bụng, nhưng mà ca ca đi đâu rồi? Chỉ mới đây thôi mà?"
Hồ Chi Lăng gật đầu không nói gì đứng dậy, mắt ra ám hiệu với hai tùy tùng thân cận. Hai tùy tùng gật đầu hiểu ý, đánh ngất đôi "vợ chồng" giả kia, sau đó đưa Tiểu Công về nhà hắn.
Hàn Băng sau khi rời đi cảm thấy nhàm chán liền trở về tửu điếm, thay y phục rồi làm ổ trên giường luyện công.
Sáng ngày hôm sau...
Hàn Băng trả lại phòng sau đó mua một con hắc mã khỏe mạnh, trực tiếp nhảy lên lưng nó rời khỏi huyện thành Tịnh Biên.
Đường đi về phía bắc tiến đến Dực Hoàng quốc trải qua vô cùng dễ dàng. Lần này nàng không cần phải ngồi thuyền qua sông nữa mà đi trên mặt cầu.
Hàn Băng từ trong thành trì cố thủ của Vân Tinh quốc mua một ít đồ dùng cần thiết để đi đến đất nước tiếp theo, nghe ngóng một chút thông tin hữu ích.
Nối liền giữa Dực Hoàng quốc cùng Vân Tinh quốc là cây cầu Hoàng An. Cây cầu được xây dựng hơn một trăm năm nay, là minh chứng rõ ràng nhất cho sự hợp tác lâu dài và tình hữu nghị giữa hai nước láng giềng.
Đi thêm hai khắc (nửa tiếng), cuối cùng Hàn Băng cũng nhìn thấy hình dáng cây cầu trong thông tin nàng hỏi được đó.
Cây cầu dài gần hai dặm đường, độ rộng hơn ba dẫn*. Cả cây cầu làm bằng gạch đen trông vô cùng kiên cố cùng vững chắc, không lo lắng có linh thú tấn công nhân loại. Người qua người lại trên cầu không nhiều cũng không ít, nhưng so với đi từ Minh Thần quốc đến Vân Tinh quốc, đã tốt hơn rất nhiều!
*1 dặm=1 lý= 15 dẫn=500m.
1 dẫn= 10 trượng= 33,33m.
Cây cầu dài gần 1000 m, độ rộng hơn 99,99m (tương đương với 100m).
Cưỡi hắc mã chậm rãi đi trên cầu Hoàng An, Hàn Băng nhìn cảnh sắc hai bên âm thầm cảm thán. Bên kia là tuyết rơi trắng xóa vùi lấp tất cả, bên này lại là sa mạc mênh mông không thấy điểm cuối cùng.
Trên đoạn cầu Hoàng An, lâu lâu sẽ bắt gặp một vài kẻ ăn xin bị dị tật. Những kẻ ăn xin không bị thiếu tay thì sẽ là thiếu chân, tóc tai bù xù nhếch nhác, khuôn mặt hốc hác đen nhẻm, hai mắt có chút đờ đẫn, chỉ biết giơ tay giữ một chiếc bát sứt mẻ xin tiền và đồ ăn.
Hàn Băng cưỡi hắc mã đi qua nhưng chân mày hơi nhăn lại, cảm giác có chuyện kì lạ nào đó không nói lên lời.
Chạy hơn ba canh giờ nữa, Hàn Băng cũng đã nhìn thấy cổng thành cố thủ của Dực Hoàng quốc_huyện thành Chiêu Tiêu.
Thành Chiêu Tiêu có bức tường thành vô cùng kiên cố, kéo dài miên man không thấy điểm cuối, trên tường thành có lính gác canh giữ cùng những tấm cờ in hình quốc huy Dực Hoàng quốc. Cổng thành to lớn nguy nga mở ra chào đón người qua kẻ lại, các lính gác đứng nghiêm trang như tượng gỗ.
Hàn Băng ngồi trên lưng hắc mã chậm rãi đi qua, lính gác nhìn nàng cũng không cho dừng lại kiểm tra, cứ thể bỏ qua cho nàng vào.
Vào thành, Hàn Băng tìm một tửu điếm nhìn có vẻ khang trang sạch sẽ dừng chân. Tiểu nhị sai vặt trong quán thấy có khách liền nhanh chóng chạy ra, giúp nàng dắt ngựa hỏi thăm.
"Khách quan, ngài là từ Vân Tinh quốc đến đúng không? Ha ha, ngài muốn ở lại nơi này bao lâu? Ngài muốn thuê gian phòng như nào?"
"Đồ vô nhân tính! Đồ độc ác! Loại người như ngươi tại sao còn sống và tồn tại chứ! Đi chết đi!"
Hàn Băng hơi nghiêng người một cái, tay phải phất lên, hòn đá đã bay ngược về hướng người ném.
"Aaaaa!"
Tiếng hét vang lên, nghe vô cùng thê thảm. Người ném đá nàng bay ngược về phía sau, ngã mạnh xuống đất ôm ngực lăn lộn kêu gào.
Mọi người xung quanh sợ hãi lùi ra sau, im thin thít không dám nói thêm câu nào. Một vài người quá sợ hãi, trực tiếp chạy khỏi nơi đó, không dám ở lại nữa.
Hai vợ chồng cắn răng, nhanh chóng lao đến phía nàng, có ý động thủ muốn đưa Tiểu Công đi.
Hàn Băng cười lạnh, cúi người tránh đi một chiêu thức của đối phương rồi nhân cơ hội bế Tiểu Công lên, tránh qua một bên.
Người xung quanh thấy ba người đột nhiên đánh nhau thì sợ hãi toáng loạn chạy đi, không dám đứng trong vòng giao đấu nhiều chuyện nữa.
Hai vợ chồng kết hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi chiêu tung ra đều là sát chiêu, muốn nhanh chóng giết nàng rồi cướp lại đứa bé.
Tiểu Công hai tay ôm chặt cổ Hàn Băng, dính sát vào người nàng, sợ hãi không dám mở mắt nhưng cũng không rơi lệ.
Hàn Băng cười nhẹ, ôm đứa bé thật chặt, một tay ứng phó với những đòn đánh tới của hai người, nhẹ nhàng thong dong bình tĩnh.
Lấy chân đỡ bay cánh tay đang chuẩn bị chạm vào Tiểu Công đi, Hàn Băng một chưởng đánh vào lưng người vợ khiến ả ta bay xa mấy mét, ngã lộn xuống đất.
Tiếp đó, Hàn Băng cúi người quét chân người chồng, làm hắn mất trụ bay trên không trung, nàng liền bồi thêm một cước khiến hắn bay cao hơn rồi nhìn hắn nặng nề rơi xuống đất.
Giẫm chân đè lại người chồng muốn bò dậy bỏ trốn, tiện tay cầm lấy một viên sỏi trên mặt đất ném về phía người vợ đã chạy được vài bước, Hàn Băng phủi làn váy.
Tiểu Công từ trong lòng nàng ngó đầu ra, thấy hai vợ chồng xấu xa kia đã bị đánh bại, hai mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn nàng.
"Ca ca thật lợi hại! Ca ca là người giỏi nhất!"
Hàn Băng buông Tiểu Công ra, nhìn đứa trẻ phiền phức này, chán nản không muốn nói gì, một cước đá bay người chồng đến cạnh người vợ, đứng dậy rời đi.
"Khoan đã, ca ca! Ca ca người đừng rời đi!"
Tiểu Công níu lại áo choàng của nàng, lại nhất quyết ôm chân nàng không chịu buông ra.
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến, Hồ Chi Lăng từ trên thuyền hoa nhún người bay đến, theo bên cạnh hắn là hai tùy tùng, bắt giữ đôi "vợ chồng" kia.
"Cách xử lý tình huống vừa rồi của công tử đây thật khiến tại hạ bội phục! Võ công của công tử thật khiến tại hạ ngưỡng mộ! Không biết tại hạ liệu có cơ duyên cùng công tử kết giao?"
Hàn Băng nhìn Hồ Chi Lăng chớp mắt đã đến gần liền cảnh giác, khuôn mặt được giấu dưới lớp mặt nạ khiến người ta không suy đoán được gì, bình tĩnh nhìn hắn không nói.
Hàn Băng cúi xuống gỡ tay Tiểu Công ra rồi đẩy nhóc về Hồ Chi Lăng, không nói thêm lời nào liền vụt cái biến mất.
Hồ Chi Lăng nhìn theo bóng dáng Hàn Băng rời đi cười ý vị, sau đó nhìn Tiểu Công đang ngơ ngác tìm kiếm bóng dáng của nàng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi hắn.
"Nhà ngươi ở đâu?"
"Tiểu thúc, ca ca đâu rồi?! Nhà ta ở ngõ Kiều Kha, cha ta là Viên Thương."
"Thì ra là quý tử của nhà họ Viên. Gia đinh của ngươi đâu, sao lại đi cùng bọn họ?"
"Ta... Ta trốn bọn họ đi chơi, không ngờ gặp phải hai kẻ xấu xa kia! Họ tự nhận làm phụ mẫu của ta nữa chứ! May là có ca ca tốt bụng, nhưng mà ca ca đi đâu rồi? Chỉ mới đây thôi mà?"
Hồ Chi Lăng gật đầu không nói gì đứng dậy, mắt ra ám hiệu với hai tùy tùng thân cận. Hai tùy tùng gật đầu hiểu ý, đánh ngất đôi "vợ chồng" giả kia, sau đó đưa Tiểu Công về nhà hắn.
Hàn Băng sau khi rời đi cảm thấy nhàm chán liền trở về tửu điếm, thay y phục rồi làm ổ trên giường luyện công.
Sáng ngày hôm sau...
Hàn Băng trả lại phòng sau đó mua một con hắc mã khỏe mạnh, trực tiếp nhảy lên lưng nó rời khỏi huyện thành Tịnh Biên.
Đường đi về phía bắc tiến đến Dực Hoàng quốc trải qua vô cùng dễ dàng. Lần này nàng không cần phải ngồi thuyền qua sông nữa mà đi trên mặt cầu.
Hàn Băng từ trong thành trì cố thủ của Vân Tinh quốc mua một ít đồ dùng cần thiết để đi đến đất nước tiếp theo, nghe ngóng một chút thông tin hữu ích.
Nối liền giữa Dực Hoàng quốc cùng Vân Tinh quốc là cây cầu Hoàng An. Cây cầu được xây dựng hơn một trăm năm nay, là minh chứng rõ ràng nhất cho sự hợp tác lâu dài và tình hữu nghị giữa hai nước láng giềng.
Đi thêm hai khắc (nửa tiếng), cuối cùng Hàn Băng cũng nhìn thấy hình dáng cây cầu trong thông tin nàng hỏi được đó.
Cây cầu dài gần hai dặm đường, độ rộng hơn ba dẫn*. Cả cây cầu làm bằng gạch đen trông vô cùng kiên cố cùng vững chắc, không lo lắng có linh thú tấn công nhân loại. Người qua người lại trên cầu không nhiều cũng không ít, nhưng so với đi từ Minh Thần quốc đến Vân Tinh quốc, đã tốt hơn rất nhiều!
*1 dặm=1 lý= 15 dẫn=500m.
1 dẫn= 10 trượng= 33,33m.
Cây cầu dài gần 1000 m, độ rộng hơn 99,99m (tương đương với 100m).
Cưỡi hắc mã chậm rãi đi trên cầu Hoàng An, Hàn Băng nhìn cảnh sắc hai bên âm thầm cảm thán. Bên kia là tuyết rơi trắng xóa vùi lấp tất cả, bên này lại là sa mạc mênh mông không thấy điểm cuối cùng.
Trên đoạn cầu Hoàng An, lâu lâu sẽ bắt gặp một vài kẻ ăn xin bị dị tật. Những kẻ ăn xin không bị thiếu tay thì sẽ là thiếu chân, tóc tai bù xù nhếch nhác, khuôn mặt hốc hác đen nhẻm, hai mắt có chút đờ đẫn, chỉ biết giơ tay giữ một chiếc bát sứt mẻ xin tiền và đồ ăn.
Hàn Băng cưỡi hắc mã đi qua nhưng chân mày hơi nhăn lại, cảm giác có chuyện kì lạ nào đó không nói lên lời.
Chạy hơn ba canh giờ nữa, Hàn Băng cũng đã nhìn thấy cổng thành cố thủ của Dực Hoàng quốc_huyện thành Chiêu Tiêu.
Thành Chiêu Tiêu có bức tường thành vô cùng kiên cố, kéo dài miên man không thấy điểm cuối, trên tường thành có lính gác canh giữ cùng những tấm cờ in hình quốc huy Dực Hoàng quốc. Cổng thành to lớn nguy nga mở ra chào đón người qua kẻ lại, các lính gác đứng nghiêm trang như tượng gỗ.
Hàn Băng ngồi trên lưng hắc mã chậm rãi đi qua, lính gác nhìn nàng cũng không cho dừng lại kiểm tra, cứ thể bỏ qua cho nàng vào.
Vào thành, Hàn Băng tìm một tửu điếm nhìn có vẻ khang trang sạch sẽ dừng chân. Tiểu nhị sai vặt trong quán thấy có khách liền nhanh chóng chạy ra, giúp nàng dắt ngựa hỏi thăm.
"Khách quan, ngài là từ Vân Tinh quốc đến đúng không? Ha ha, ngài muốn ở lại nơi này bao lâu? Ngài muốn thuê gian phòng như nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.