Chương 110: Mua trâm
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
Đi ra khỏi mật thất Tư Đồ Vũ Thiên tĩnh lặng đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời có chút âm u.
Bầu trời của Thiên Tinh quốc vẫn luôn như vậy! Mọi lúc mọi nơi đều bao trùm trong sương mù mờ ảo, để có thể nhìn ngắm được mặt trời chính là một điều rất hiếm có.
A Nhất cùng A Nhị rất nhanh bước tới, yên lặng đứng sau lưng Tư Đồ Vũ Thiên, không dám lên tiếng gọi hắn.
"Đi, đến Ngọc Mãn lầu!"
Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt thốt ra một câu, đôi chân sải dài trên mặt đất, tiến về phía trước.
Trên đường dài tấp lập người quá lại, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà đặt lên người bọn họ.
"Ôi, nam tử kia thật thần bí quá!"
"Phong thái khí chất đều rất xuất chúng, hẳn là một người có địa vị quyền thế!"
"Nếu được gả cho chàng ấy ta chết cũng mãn nguyện!"
"Ai biết được sau lớp mặt nạ kia là gì chứ! Có khi xấu xí quá nên mới đeo mặt nạ vào thôi!"
"Ngươi đừng có mà..."
Tiếng xì xào bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến ba người. Tư Đồ Vũ Thiên liếc mắt nhìn qua một tiệm trang sức, đột nhiên dừng lại.
Nàng ấy thường xuyên mặc nam trang, có lẽ không có trang sức của nữ nhân, hắn hẳn là nên mua tặng nàng một bộ!
Suy nghĩ chắc chắn rồi, Tư Đồ Vũ Thiên liền quay hướng tiến vào Ngọc Các. A Nhất cùng A Nhị khó hiểu nhìn nhau rồi cũng nối gót theo sau hắn.
Tiểu nhị đôn đả nhiệt tình đón tiếp ba người, nụ cười trên mặt tươi rói.
"Khách quan ghé thăm, khách quan ghé thăm! Ngọc Các chúng tôi chế tác tinh xảo nhất ở huyện Lưu Ly này đấy! Ngài xem...."
Tiểu nhị dẫn hắn tới một bàn trưng bày, cẩn thận cầm lên một cây trâm bạch ngọc, đưa đến trước mặt Tư Đồ Vũ Thiên.
"Ngài xem, cây trâm này rất hợp với khí chất của ngài! Bạch ngọc nơi chúng tôi là thượng đẳng, xinh đẹp không một tạp chất! Thợ điêu khắc tay nghề lão luyện, chính là bơi trong nghề mà khắc ra!"
Tư Đồ Vũ Thiên không nhìn cây trâm đó, tiến tới nơi để trang sức nữ nhân, cẩn thận xem xét.
Tiểu nhị nhìn thấy vậy vội vàng đặt cây châm lại chỗ cũ, nhiệt tình giới thiệu tiếp.
"Ai da khách quan, ngài đây là muốn mua cho muội muội hay phu nhân? Để ta tư vấn cho ngài, ngài xem.." Tiểu nhị từ trên quầy trưng bày cầm lên một cây trâm hoa mai nổi bật.
"Đây là mẫu mới ra của Ngọc Các chúng tôi! Hãy nhìn cây trâm này xem, màu sắc tươi tắn rạng rỡ, vô cùng sinh động! Rất thích hợp để tặng cho các tiểu muội và tiểu nữ tử!"
Tư Đồ Vũ Thiên cầm lấy cây trâm đó, cẩn thận nhìn ngắm rồi suy ngẫm. Với tính cách lạnh nhạt kia của nàng, có lẽ không thích những cây trâm như vậy đâu nhỉ?!
"Đây, đây là kiểu đặc biệt nhất! Cả thành Lưu Ly này chỉ có một bộ!" Tiểu nhị vừa nhìn đã biết suy nghĩ của khách hàng, cầm lên một bộ trang sức khác.
"Bộ trang sức Thủy Ngọc này rất thích hợp với những nữ tử dịu dàng thanh nhã! Ngài hãy nhìn độ trong suốt của chúng này, vô cùng xinh đẹp đúng không?"
Cây trâm Thủy Ngọc có màu xanh lam nhạt và hơi trong suốt. Cả cây trâm điêu khắc hình sóng nước nhẹ nhàng, đầu trâm được trạm trổ một bông hoa quỳnh trắng, bên dưới rủ xuống vài hàng chân châu nhỏ, thật sự rất xinh đẹp.
Tư Đồ Vũ Thiên hài lòng cầm lấy hộp trang sức đó, thầm nghĩ sau này có thời gian, sẽ tìm người chế tác cho nàng thêm vài bộ nữa.
"Ta lấy bộ này!"
Một giọng nữ chen ngang tới, sau đó một bàn tay vươn đến muốn cầm hộp trang sức trong tay Tư Đồ Vũ Thiên đi.
Tư Đồ Vũ Thiên không cần tránh né, A Nhất đã tiến lên, giơ kiếm ngăn giữa hai người, mắt lạnh nhìn đối tượng to gan kia.
Người tới là một nữ tử xinh đẹp, một thân hồng phấn quý phái thêu hoa mẫu đơn trắng, vô cùng kiều diễm.
Nữ tử mắt phượng mày ngài, mũi cao thon gọn, môi hồng chúm chím, quả là một mỹ nhân hiếm thấy.
"Công tử, nếu đã có duyên cùng muốn mua bộ trang sức đó, hay là ngài nhường lại cho tiểu nữ?!" Nữ tử đó ánh mắt khẽ chớp, như muốn câu hồn đoạt phách người khác, giọng nói trong suốt như tiếng hạt châu rơi.
Tư Đồ Vũ Thiên mắt cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, ra hiệu cho A Nhị trả tiền cho tiểu nhị sau đó xoay người rời đi.
A Nhất nhìn thấy chủ tử rời đi liền bám theo, dường như đối với họ, nữ tử đó chỉ là không khí.
Ân Viên Ý ngơ ngác nhìn bóng dáng của Tư Đồ Vũ Thiên rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Ở thành Lưu Ly này, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân, nam tử đều quỳ gục dưới gối nàng, người cầu hôn nàng đếm chẳng bao giờ hết, vậy mà hôm nay lại có người ngó lơ nàng?
Hận hực dậm chân hai cái, Ân Viên Ý tức giận liếc nhìn tiểu nhị kia một cái, quay người rời đi.
Tiểu nhị không hiểu điều gì, ngơ ngác một hồi rồi lại tiếp tục công việc chào đón khách của mình. Lần này bán được một món trang sức đắt tiền như vậy, tháng này không lo lắng bị đói rồi!
Mà Tư Đồ Vũ Thiên sau khi mua xong bộ trang sức đó liền một đường đi thẳng đến Ngọc Mãn lầu, trong lòng lại mong muốn nhanh chóng xong việc, trở về gặp Hàn Băng.
Quản sự của Ngọc Mãn lầu tinh mắt nhìn thấy ba người bọn họ, ngay lập tức ra chào đón, dẫn họ đến một gian phòng tốt nhất, cho người dâng trà phục vụ.
Tư Đồ Vũ Thiên vừa bước vào không lâu, bên ngoài nhanh chóng tiến vào hai nam tử lạ mặt.
"Thuộc hạ Chi Hạ cùng Chi Tư bái kiến chủ tử!" Hai người quỳ một gối xuống, cúi người bái kiến Tư Đồ Vũ Thiên.
Chi Hạ và Chi Tư là anh em song sinh, được Tư Đồ Vũ Thiên trong một lần đi làm nhiệm vụ bên ngoài bắt gặp, sau đó thu nhận.
Lúc gặp được hai huynh đệ, hai người thương tích đầy mình, gầy còm ốm yếu như sắp chết đến nơi, cả người bẩn thỉu đến không thể chịu nổi.
Sau khi đi theo Tư Đồ Vũ Thiên mới dần tốt lên, cho đến hiện tại vẫn luôn trung thành với hắn, tận tâm tận lực hoàn thành tất cả nhiệm vụ được giao phó.
Chi Hạ móc từ bên trong tay áo ra một cuộn giấy, cẩn thận để lên bàn trà, từ từ mở ra.
"Chủ tử, đây là bản đồ của nơi đó! Đã được ghi chép rõ ràng nơi bố trí canh gác, đường lối, nơi ở chi tiết!"
Để có thể vẽ được bản đồ này, Chi Hạ hắn đã phải lẻn vào nơi đó làm người hầu, di chuyển liên tục trong nửa năm mới hoàn thành được!
Tư Đồ Vũ Thiên gật đầu nhìn xuống tấm bản đồ đó, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, lãnh đạm nhấp môi ly trà ấm.
Sau khi xem hết một lượt bản đồ và ghi nhớ vị trí, Tư Đồ Vũ Thiên chỉ vào một vài điểm trên bản đồ rồi sắp xếp.
Theo lời hứa lì xì mọi người, mình bão nà! (๑╹◡╹๑)ノ
Bầu trời của Thiên Tinh quốc vẫn luôn như vậy! Mọi lúc mọi nơi đều bao trùm trong sương mù mờ ảo, để có thể nhìn ngắm được mặt trời chính là một điều rất hiếm có.
A Nhất cùng A Nhị rất nhanh bước tới, yên lặng đứng sau lưng Tư Đồ Vũ Thiên, không dám lên tiếng gọi hắn.
"Đi, đến Ngọc Mãn lầu!"
Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt thốt ra một câu, đôi chân sải dài trên mặt đất, tiến về phía trước.
Trên đường dài tấp lập người quá lại, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà đặt lên người bọn họ.
"Ôi, nam tử kia thật thần bí quá!"
"Phong thái khí chất đều rất xuất chúng, hẳn là một người có địa vị quyền thế!"
"Nếu được gả cho chàng ấy ta chết cũng mãn nguyện!"
"Ai biết được sau lớp mặt nạ kia là gì chứ! Có khi xấu xí quá nên mới đeo mặt nạ vào thôi!"
"Ngươi đừng có mà..."
Tiếng xì xào bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến ba người. Tư Đồ Vũ Thiên liếc mắt nhìn qua một tiệm trang sức, đột nhiên dừng lại.
Nàng ấy thường xuyên mặc nam trang, có lẽ không có trang sức của nữ nhân, hắn hẳn là nên mua tặng nàng một bộ!
Suy nghĩ chắc chắn rồi, Tư Đồ Vũ Thiên liền quay hướng tiến vào Ngọc Các. A Nhất cùng A Nhị khó hiểu nhìn nhau rồi cũng nối gót theo sau hắn.
Tiểu nhị đôn đả nhiệt tình đón tiếp ba người, nụ cười trên mặt tươi rói.
"Khách quan ghé thăm, khách quan ghé thăm! Ngọc Các chúng tôi chế tác tinh xảo nhất ở huyện Lưu Ly này đấy! Ngài xem...."
Tiểu nhị dẫn hắn tới một bàn trưng bày, cẩn thận cầm lên một cây trâm bạch ngọc, đưa đến trước mặt Tư Đồ Vũ Thiên.
"Ngài xem, cây trâm này rất hợp với khí chất của ngài! Bạch ngọc nơi chúng tôi là thượng đẳng, xinh đẹp không một tạp chất! Thợ điêu khắc tay nghề lão luyện, chính là bơi trong nghề mà khắc ra!"
Tư Đồ Vũ Thiên không nhìn cây trâm đó, tiến tới nơi để trang sức nữ nhân, cẩn thận xem xét.
Tiểu nhị nhìn thấy vậy vội vàng đặt cây châm lại chỗ cũ, nhiệt tình giới thiệu tiếp.
"Ai da khách quan, ngài đây là muốn mua cho muội muội hay phu nhân? Để ta tư vấn cho ngài, ngài xem.." Tiểu nhị từ trên quầy trưng bày cầm lên một cây trâm hoa mai nổi bật.
"Đây là mẫu mới ra của Ngọc Các chúng tôi! Hãy nhìn cây trâm này xem, màu sắc tươi tắn rạng rỡ, vô cùng sinh động! Rất thích hợp để tặng cho các tiểu muội và tiểu nữ tử!"
Tư Đồ Vũ Thiên cầm lấy cây trâm đó, cẩn thận nhìn ngắm rồi suy ngẫm. Với tính cách lạnh nhạt kia của nàng, có lẽ không thích những cây trâm như vậy đâu nhỉ?!
"Đây, đây là kiểu đặc biệt nhất! Cả thành Lưu Ly này chỉ có một bộ!" Tiểu nhị vừa nhìn đã biết suy nghĩ của khách hàng, cầm lên một bộ trang sức khác.
"Bộ trang sức Thủy Ngọc này rất thích hợp với những nữ tử dịu dàng thanh nhã! Ngài hãy nhìn độ trong suốt của chúng này, vô cùng xinh đẹp đúng không?"
Cây trâm Thủy Ngọc có màu xanh lam nhạt và hơi trong suốt. Cả cây trâm điêu khắc hình sóng nước nhẹ nhàng, đầu trâm được trạm trổ một bông hoa quỳnh trắng, bên dưới rủ xuống vài hàng chân châu nhỏ, thật sự rất xinh đẹp.
Tư Đồ Vũ Thiên hài lòng cầm lấy hộp trang sức đó, thầm nghĩ sau này có thời gian, sẽ tìm người chế tác cho nàng thêm vài bộ nữa.
"Ta lấy bộ này!"
Một giọng nữ chen ngang tới, sau đó một bàn tay vươn đến muốn cầm hộp trang sức trong tay Tư Đồ Vũ Thiên đi.
Tư Đồ Vũ Thiên không cần tránh né, A Nhất đã tiến lên, giơ kiếm ngăn giữa hai người, mắt lạnh nhìn đối tượng to gan kia.
Người tới là một nữ tử xinh đẹp, một thân hồng phấn quý phái thêu hoa mẫu đơn trắng, vô cùng kiều diễm.
Nữ tử mắt phượng mày ngài, mũi cao thon gọn, môi hồng chúm chím, quả là một mỹ nhân hiếm thấy.
"Công tử, nếu đã có duyên cùng muốn mua bộ trang sức đó, hay là ngài nhường lại cho tiểu nữ?!" Nữ tử đó ánh mắt khẽ chớp, như muốn câu hồn đoạt phách người khác, giọng nói trong suốt như tiếng hạt châu rơi.
Tư Đồ Vũ Thiên mắt cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, ra hiệu cho A Nhị trả tiền cho tiểu nhị sau đó xoay người rời đi.
A Nhất nhìn thấy chủ tử rời đi liền bám theo, dường như đối với họ, nữ tử đó chỉ là không khí.
Ân Viên Ý ngơ ngác nhìn bóng dáng của Tư Đồ Vũ Thiên rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Ở thành Lưu Ly này, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân, nam tử đều quỳ gục dưới gối nàng, người cầu hôn nàng đếm chẳng bao giờ hết, vậy mà hôm nay lại có người ngó lơ nàng?
Hận hực dậm chân hai cái, Ân Viên Ý tức giận liếc nhìn tiểu nhị kia một cái, quay người rời đi.
Tiểu nhị không hiểu điều gì, ngơ ngác một hồi rồi lại tiếp tục công việc chào đón khách của mình. Lần này bán được một món trang sức đắt tiền như vậy, tháng này không lo lắng bị đói rồi!
Mà Tư Đồ Vũ Thiên sau khi mua xong bộ trang sức đó liền một đường đi thẳng đến Ngọc Mãn lầu, trong lòng lại mong muốn nhanh chóng xong việc, trở về gặp Hàn Băng.
Quản sự của Ngọc Mãn lầu tinh mắt nhìn thấy ba người bọn họ, ngay lập tức ra chào đón, dẫn họ đến một gian phòng tốt nhất, cho người dâng trà phục vụ.
Tư Đồ Vũ Thiên vừa bước vào không lâu, bên ngoài nhanh chóng tiến vào hai nam tử lạ mặt.
"Thuộc hạ Chi Hạ cùng Chi Tư bái kiến chủ tử!" Hai người quỳ một gối xuống, cúi người bái kiến Tư Đồ Vũ Thiên.
Chi Hạ và Chi Tư là anh em song sinh, được Tư Đồ Vũ Thiên trong một lần đi làm nhiệm vụ bên ngoài bắt gặp, sau đó thu nhận.
Lúc gặp được hai huynh đệ, hai người thương tích đầy mình, gầy còm ốm yếu như sắp chết đến nơi, cả người bẩn thỉu đến không thể chịu nổi.
Sau khi đi theo Tư Đồ Vũ Thiên mới dần tốt lên, cho đến hiện tại vẫn luôn trung thành với hắn, tận tâm tận lực hoàn thành tất cả nhiệm vụ được giao phó.
Chi Hạ móc từ bên trong tay áo ra một cuộn giấy, cẩn thận để lên bàn trà, từ từ mở ra.
"Chủ tử, đây là bản đồ của nơi đó! Đã được ghi chép rõ ràng nơi bố trí canh gác, đường lối, nơi ở chi tiết!"
Để có thể vẽ được bản đồ này, Chi Hạ hắn đã phải lẻn vào nơi đó làm người hầu, di chuyển liên tục trong nửa năm mới hoàn thành được!
Tư Đồ Vũ Thiên gật đầu nhìn xuống tấm bản đồ đó, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, lãnh đạm nhấp môi ly trà ấm.
Sau khi xem hết một lượt bản đồ và ghi nhớ vị trí, Tư Đồ Vũ Thiên chỉ vào một vài điểm trên bản đồ rồi sắp xếp.
Theo lời hứa lì xì mọi người, mình bão nà! (๑╹◡╹๑)ノ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.