Chương 95: Vào động
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
Mùi máu tanh nồng cùng mùi đất ẩm ướt hòa quyện lại với nhau, tạo nên một chất mùi riêng biệt đáng sợ, Hàn Băng nhíu mày lại cố gắng ghìm dây cương.
Nam Thiên Sang theo sau một đoạn rất xa, nhắm chặt mắt lại nằm rạp xuống lưng lừa nhỏ, để mặc nó chở hắn qua đoạn đường kinh khủng này.
Phía trước bỗng nhiên có một linh thú chống người ngồi dậy, hai mắt đầy tơ máu cùng giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó liền phát động tấn công, ma trảo trực tiếp hướng về phía nàng.
"Gàooooo!"
Tuấn mã giống như không biết sợ hãi, chỉ biết gục đầu chạy về phía trước, không vì bất cứ lí do gì mà dừng lại. Tгuyện hay? Tìm ngay tгang chính ﹎ T????uMT????UYe ????.V???? ﹎
Hàn Băng quay đầu về phía sau nhìn Nam Thiên Sang lại nhìn linh thú trước mắt, nhanh chóng từ trữ nạp giới lấy ra một thanh kiếm, truyền nội lực vào kiếm rồi một đường vung ra.
Kiếm khí xé gió mà lao đến, một chiêu liền cắt ngay đầu của linh thú đó xuống. Linh thú mất đi ý thức, chậm chạm đổ rạp xuống, máu lại bắt đầu chảy ra.
Hàn Băng tra kiếm vào vỏ, cả người nghiêng về phía trước giữ thăng bằng, lại quay về phía sau nhìn cậu nhóc kia, sau đó lại nhìn về phía vật nhỏ im lặng nằm trên đầu ngựa.
Một phát túm lấy cục bông trắng đó, Hàn Băng nhíu mày gằn giọng.
"Mau cho ngựa dừng lại, nếu không ta sẽ không đem theo ngươi nữa."
Dường như vật nhỏ kia biết nàng nói thật, tuấn mã bên dưới tốc độ cũng chậm lại nhưng không có ý định sẽ dừng hẳn.
Nam Thiên Sang phía sau rất nhanh liền đuổi kịp nàng, ánh mắt không dám nhìn lung tung, đăm đăm dính chặt người nàng.
"Theo sát ta!"
"Vâng!"
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, nàng cuối cùng đã lấy lại được quyền điều khiển ngựa từ vật nhỏ kia. Bây giờ quay lại thì cũng không được, đành phải tiếp tục đi về phía trước. Sau lần này, trở về nàng sẽ cạo sạch lông của nó!
Vật nhỏ kia thấy nàng đi theo nó nói liền vô cùng vui vẻ, nhảy lên vai nàng làm đồ trang sức.
Băng qua một đoạn đường xương máu xác thịt lẫn lộn, hai người cuối cùng đã đến dưới chân núi.
"Chít chít chít!"
Hàn Băng từ dưới nhìn lên cái dốc núi dường như dựng đứng trước mặt đánh giá. Nhìn từ xa có vẻ không cao lắm, nhưng khi đứng dưới nó mới biết, nó không thấp một chút nào!
"Ngươi muốn đỉnh núi hay Động Quỷ kia?!" Hàn Băng nhảy xuống ngựa, lại cẩn thận buộc hai vật cưỡi lại một chỗ.
"Chít chít chít!" Bản tôn muốn vào hang động kia.
"Hang động à?"
Vật nhỏ nhảy lên nhảy xuống như gật đầu, sau đó nằm im bất động. Hàn Băng thở dài một hơi, có chút bất lực với vật nhỏ này, kéo theo Nam Thiên Sang nhún chân nhẹ nhàng phi lên.
Qua hai lần mượn lực đạp của những gò đá, Hàn Băng cuối cùng cũng lên đến cửa động. Cửa động lúc này không một bóng người, cánh cửa vẫn mở rộng như chào đón người ta khám phá.
Hàn Băng phủi bụi trên quần áo, móc ra vài viên thuốc chia ra cho hai người uống vào. Bởi vì Động Quỷ rất nguy hiểm, nàng cần phải chuẩn bị cẩn thận, không thể để bất cứ chuyện tắc trách nào xảy ra.
Thuốc nàng vừa uống là Bách Độc Hoàn, Tụ Lực Đan và Hoàn Lực Đan, Nam Thiên Sang không có nội lực nên uống Bách Độc Hoàn cùng Thiên Lộ Đan.
Nam Thiên Sang sau khi uống vào Thiên Lộ Đan liền cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, một luồng khí nóng từ bên trong phân tán ra khắp cơ thể, rất kỳ diệu!
"Bây giờ chúng ta sẽ tiến vào trong đệ nhớ phải đi sát ta, đi theo bước chân của ta, biết chưa?"
"Vâng, đệ biết rồi!" Nam Thiên Sang gật đầu chắc chắn, sau đó tiến lại gần nàng, nắm lấy tà áo phía sau nàng, cẩn thận quan sát xung quanh.
Hàn Băng dựa vào ánh sáng bầu trời hắt vào nhìn quanh hang động một lượt, sau đó nhặt dưới chân lên vài hòn đá, cầm chắc trong tay.
Đứng ngay chỗ cánh cửa, Hàn Băng ném một viên đá vào một ô gạch phía xa trên tường. Khi viên đá vừa chạm vào viên gạch, vô số mũi tên bay ra như mưa bão, dày đặc chi chít.
Mỗi một mũi tên bắn ra khi đều ghim sâu vào lòng đất nửa tấc, đủ để thấy lực bắn lớn thế nào! Nếu mũi tên này bắn vào cơ thể người, chắc chắn cơ thể sẽ bị đục ra như một tổ ong.
Trận mưa tên kéo dài gần nửa khắc mới dừng lại, Hàn Băng sau khi xác nhận đã an toàn mới dẫn Nam Thiên Sang đi qua.
Hang động rất sâu, càng vào sâu bên trong càng tăm tối mịt mờ không nhìn rõ phương hướng. Hàn Băng lấy ra hai viên dạ minh châu, đưa cho cậu nhóc kia một viên, còn mình thì cầm một viên soi đường.
Sau khi có ánh sáng rồi, Hàn Băng lại tiếp tục quan sát thêm một lượt. Bức tường nơi này đều được điêu khắc rất tỉ mỉ và cẩn thận, vô số hình ảnh cùng chữ viết được khắc họa rất chân thực, càng bất ngờ hơn rằng trên vách động có rất nhiều bài thơ cực kỳ hay, những linh thú tuyệt tích cả ngàn năm cũng được khắc ghi trên này.
Hàn Băng cũng không vội vàng đi qua, nàng cẩn thận đứng lại quan sát và đọc chúng, sau đó nhân cơ hội giảng dậy cho Nam Thiên Sang ý nghĩa của chúng.
Nam Thiên Sang theo lời nàng nói đến đâu ánh mắt di chuyển đến đó, rất mực chăm chú lắng nghe và học hỏi.
Cuối đường hai người nhìn thấy vài xác chết la liệt cùng hài cốt trắng xóa. Xác chết vẫn chảy ra máu tươi, hẳn là vừa bị giết cách đây không lâu, trang phục trên người là của những kẻ mạo hiểm vừa chiến đấu ngoài kia. Còn những hài cốt hẳn là đã ở nơi này nhiều năm, y phục cũng mục nát không ít, nhìn qua có chút đáng sợ.
Hàn Băng cẩn thận tiến lên xem xét những cơ thể và bộ xương đó. Trên cơ thể bọn họ không có vết thương do đao kiếm hay vật sắc nhọn để lại, vậy có nghĩa là không phải do mâu thuẫn chém giết mà chết!
Môi bọn họ thâm tím một màu, khóe mắt trũng sâu xuống, con ngươi hơi lồi ra bên ngoài, lỗ tai cùng lỗ mũi tràn ra máu đỏ sậm pha lẫn màu đen, móng tay cũng chuyển thành màu đen xám.
Những bộ hài cốt thì khúc xương có chút mục nát, trên bộ xương trắng hiện lên rất nhiều chấm đen li ti, đặc biệt là vùng xương đầu, càng nhiều chấm đen rõ ràng hơn.
"Là trúng độc đúng không ca?!"
Hàn Băng gật đầu một cái sau đó đứng dậy. Đây là độc Ngũ Hoàng Chi Độc, một khi hít phải nó liền mờ mắt khó thở, thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn một cách nhanh chóng. Đặc biệt là loại độc này có thể lây lan, chỉ cần chạm vào liền trúng độc, vô cùng đáng sợ.
Hàn Băng lấy ra một lọ thuốc, chậm rãi rắc lên trên cơ thể bọn họ. Những cơ thể trúng thuốc bột của nàng bắt đầu phân hủy và tiêu tán, cả cơ thể nhanh chóng biến mất hóa thành một vũng máu loãng.
Giáng sinh vui vẻ nhé! Chúc mọi người một mùa giáng sinh ấm áp và hạnh phúc bên người thân! ????????????
Nam Thiên Sang theo sau một đoạn rất xa, nhắm chặt mắt lại nằm rạp xuống lưng lừa nhỏ, để mặc nó chở hắn qua đoạn đường kinh khủng này.
Phía trước bỗng nhiên có một linh thú chống người ngồi dậy, hai mắt đầy tơ máu cùng giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó liền phát động tấn công, ma trảo trực tiếp hướng về phía nàng.
"Gàooooo!"
Tuấn mã giống như không biết sợ hãi, chỉ biết gục đầu chạy về phía trước, không vì bất cứ lí do gì mà dừng lại. Tгuyện hay? Tìm ngay tгang chính ﹎ T????uMT????UYe ????.V???? ﹎
Hàn Băng quay đầu về phía sau nhìn Nam Thiên Sang lại nhìn linh thú trước mắt, nhanh chóng từ trữ nạp giới lấy ra một thanh kiếm, truyền nội lực vào kiếm rồi một đường vung ra.
Kiếm khí xé gió mà lao đến, một chiêu liền cắt ngay đầu của linh thú đó xuống. Linh thú mất đi ý thức, chậm chạm đổ rạp xuống, máu lại bắt đầu chảy ra.
Hàn Băng tra kiếm vào vỏ, cả người nghiêng về phía trước giữ thăng bằng, lại quay về phía sau nhìn cậu nhóc kia, sau đó lại nhìn về phía vật nhỏ im lặng nằm trên đầu ngựa.
Một phát túm lấy cục bông trắng đó, Hàn Băng nhíu mày gằn giọng.
"Mau cho ngựa dừng lại, nếu không ta sẽ không đem theo ngươi nữa."
Dường như vật nhỏ kia biết nàng nói thật, tuấn mã bên dưới tốc độ cũng chậm lại nhưng không có ý định sẽ dừng hẳn.
Nam Thiên Sang phía sau rất nhanh liền đuổi kịp nàng, ánh mắt không dám nhìn lung tung, đăm đăm dính chặt người nàng.
"Theo sát ta!"
"Vâng!"
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, nàng cuối cùng đã lấy lại được quyền điều khiển ngựa từ vật nhỏ kia. Bây giờ quay lại thì cũng không được, đành phải tiếp tục đi về phía trước. Sau lần này, trở về nàng sẽ cạo sạch lông của nó!
Vật nhỏ kia thấy nàng đi theo nó nói liền vô cùng vui vẻ, nhảy lên vai nàng làm đồ trang sức.
Băng qua một đoạn đường xương máu xác thịt lẫn lộn, hai người cuối cùng đã đến dưới chân núi.
"Chít chít chít!"
Hàn Băng từ dưới nhìn lên cái dốc núi dường như dựng đứng trước mặt đánh giá. Nhìn từ xa có vẻ không cao lắm, nhưng khi đứng dưới nó mới biết, nó không thấp một chút nào!
"Ngươi muốn đỉnh núi hay Động Quỷ kia?!" Hàn Băng nhảy xuống ngựa, lại cẩn thận buộc hai vật cưỡi lại một chỗ.
"Chít chít chít!" Bản tôn muốn vào hang động kia.
"Hang động à?"
Vật nhỏ nhảy lên nhảy xuống như gật đầu, sau đó nằm im bất động. Hàn Băng thở dài một hơi, có chút bất lực với vật nhỏ này, kéo theo Nam Thiên Sang nhún chân nhẹ nhàng phi lên.
Qua hai lần mượn lực đạp của những gò đá, Hàn Băng cuối cùng cũng lên đến cửa động. Cửa động lúc này không một bóng người, cánh cửa vẫn mở rộng như chào đón người ta khám phá.
Hàn Băng phủi bụi trên quần áo, móc ra vài viên thuốc chia ra cho hai người uống vào. Bởi vì Động Quỷ rất nguy hiểm, nàng cần phải chuẩn bị cẩn thận, không thể để bất cứ chuyện tắc trách nào xảy ra.
Thuốc nàng vừa uống là Bách Độc Hoàn, Tụ Lực Đan và Hoàn Lực Đan, Nam Thiên Sang không có nội lực nên uống Bách Độc Hoàn cùng Thiên Lộ Đan.
Nam Thiên Sang sau khi uống vào Thiên Lộ Đan liền cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, một luồng khí nóng từ bên trong phân tán ra khắp cơ thể, rất kỳ diệu!
"Bây giờ chúng ta sẽ tiến vào trong đệ nhớ phải đi sát ta, đi theo bước chân của ta, biết chưa?"
"Vâng, đệ biết rồi!" Nam Thiên Sang gật đầu chắc chắn, sau đó tiến lại gần nàng, nắm lấy tà áo phía sau nàng, cẩn thận quan sát xung quanh.
Hàn Băng dựa vào ánh sáng bầu trời hắt vào nhìn quanh hang động một lượt, sau đó nhặt dưới chân lên vài hòn đá, cầm chắc trong tay.
Đứng ngay chỗ cánh cửa, Hàn Băng ném một viên đá vào một ô gạch phía xa trên tường. Khi viên đá vừa chạm vào viên gạch, vô số mũi tên bay ra như mưa bão, dày đặc chi chít.
Mỗi một mũi tên bắn ra khi đều ghim sâu vào lòng đất nửa tấc, đủ để thấy lực bắn lớn thế nào! Nếu mũi tên này bắn vào cơ thể người, chắc chắn cơ thể sẽ bị đục ra như một tổ ong.
Trận mưa tên kéo dài gần nửa khắc mới dừng lại, Hàn Băng sau khi xác nhận đã an toàn mới dẫn Nam Thiên Sang đi qua.
Hang động rất sâu, càng vào sâu bên trong càng tăm tối mịt mờ không nhìn rõ phương hướng. Hàn Băng lấy ra hai viên dạ minh châu, đưa cho cậu nhóc kia một viên, còn mình thì cầm một viên soi đường.
Sau khi có ánh sáng rồi, Hàn Băng lại tiếp tục quan sát thêm một lượt. Bức tường nơi này đều được điêu khắc rất tỉ mỉ và cẩn thận, vô số hình ảnh cùng chữ viết được khắc họa rất chân thực, càng bất ngờ hơn rằng trên vách động có rất nhiều bài thơ cực kỳ hay, những linh thú tuyệt tích cả ngàn năm cũng được khắc ghi trên này.
Hàn Băng cũng không vội vàng đi qua, nàng cẩn thận đứng lại quan sát và đọc chúng, sau đó nhân cơ hội giảng dậy cho Nam Thiên Sang ý nghĩa của chúng.
Nam Thiên Sang theo lời nàng nói đến đâu ánh mắt di chuyển đến đó, rất mực chăm chú lắng nghe và học hỏi.
Cuối đường hai người nhìn thấy vài xác chết la liệt cùng hài cốt trắng xóa. Xác chết vẫn chảy ra máu tươi, hẳn là vừa bị giết cách đây không lâu, trang phục trên người là của những kẻ mạo hiểm vừa chiến đấu ngoài kia. Còn những hài cốt hẳn là đã ở nơi này nhiều năm, y phục cũng mục nát không ít, nhìn qua có chút đáng sợ.
Hàn Băng cẩn thận tiến lên xem xét những cơ thể và bộ xương đó. Trên cơ thể bọn họ không có vết thương do đao kiếm hay vật sắc nhọn để lại, vậy có nghĩa là không phải do mâu thuẫn chém giết mà chết!
Môi bọn họ thâm tím một màu, khóe mắt trũng sâu xuống, con ngươi hơi lồi ra bên ngoài, lỗ tai cùng lỗ mũi tràn ra máu đỏ sậm pha lẫn màu đen, móng tay cũng chuyển thành màu đen xám.
Những bộ hài cốt thì khúc xương có chút mục nát, trên bộ xương trắng hiện lên rất nhiều chấm đen li ti, đặc biệt là vùng xương đầu, càng nhiều chấm đen rõ ràng hơn.
"Là trúng độc đúng không ca?!"
Hàn Băng gật đầu một cái sau đó đứng dậy. Đây là độc Ngũ Hoàng Chi Độc, một khi hít phải nó liền mờ mắt khó thở, thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn một cách nhanh chóng. Đặc biệt là loại độc này có thể lây lan, chỉ cần chạm vào liền trúng độc, vô cùng đáng sợ.
Hàn Băng lấy ra một lọ thuốc, chậm rãi rắc lên trên cơ thể bọn họ. Những cơ thể trúng thuốc bột của nàng bắt đầu phân hủy và tiêu tán, cả cơ thể nhanh chóng biến mất hóa thành một vũng máu loãng.
Giáng sinh vui vẻ nhé! Chúc mọi người một mùa giáng sinh ấm áp và hạnh phúc bên người thân! ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.