Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 14: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (14)
Chỉ Thích Ăn Chay
22/07/2019
An Quân Quân bị Lâm Ly nắm chặt cổ tay, sắc mặt không kiên nhẫn nhìn cô ta: Này em gái, tôi đang rất bận, không rảnh nói chuyện với cô! Cô còn chưa đăng chương mới đâu, nữ phụ của cô còn phải nhanh chóng động lòng với nữ chính nữa đấy!
Lâm Ly cắn môi, rũ đầu xuống, nước mắt bỗng nhiên trào ra: Chị Quân Quân, em không có ý muốn bám vào Mộc thiếu nên chị làm ơn đừng giận dỗi Mộc thiếu nữa... Nếu chị muốn trách thì cứ trách em đây này... hu hu hu... Chỉ cần chị đừng bướng bỉnh nữa, Mộc thiếu sẽ không giận chi đâu...
Những người xung quanh nghe vậy liền vây quanh lại bắt đầu không an phận chỉ chỏ bàn tán. Giọng của Lâm Ly lại vừa vặn vang lên rõ ràng, càng khiến một đám người công tử tiểu thư rảnh rỗi không có gì làm chuyên bát quái này nghị luận.
Khuôn mặt bình thường của Lâm Ly vốn đã có vài nét đáng yêu dễ thương, nay lại được cô ta chăm chút son phấn tỉ mỉ càng trở nên chọc lòng người. Nói thật, Lâm Ly là một cô gái rất thông minh... Chỉ đáng tiếc sự thông minh này của cô ta đã dùng không đúng chỗ rồi!
An Quân Quân hai mắt sáng lên như hiểu ra điều gì, châm chọc nói :Đừng kêu loạn, trước giờ mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, đâu lại lòi ra đứa em là Lâm tiểu thư cô chứ? Chẳng lẽ...
Cô hốt hoảng :Chẳng lẽ cô là con ngoài giá thú của ba tôi?
Lời cô vừa dứt, một đám người liền cười rộ lên. Miệng mồm cô gái An gia này cũng đáng sợ thật, thoáng một cái biến người ta thành con riêng cha mình rồi!
Lâm Ly tái mặt, lắp bắp: Cô đừng nói bậy! Sao tôi có thể là con của cha cô được?
Người nào đó gật đầu tỏ vẻ tán thành: Cô nói cũng đúng! Sao cha tôi lại có thể có một đứa con kém cỏi như vậy được chứ?
Bàn về độc miệng, có ai bằng cô đâu?
Lúc này, Lâm Ly mới sực tỉnh ra là mình đã bị An Quân Quân dắt mũi nãy giờ. Cô ta xoắn chặt tay áo, bàn tay nắm cổ tay cô siết mạnh, năm ngón tay đâm vào da thịt cô.
An Quân Quân nhướng mày vẫy tay ra, không biết cô dùng lực thế nào mà Lâm Ly lại ngã mạnh lên mặt đất. Ma xui quỷ khiến làm nam chính xuất hiện chứng kiến hết thảy.
Hắn nhanh chân chạy tới đỡ lấy Lâm Ly, cẩn thận chăm chút cho cô ta.
An Quân Quân âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lâm Ly. Mẹ nó, nữ chính đại nhân có sức hút thật nguy hiểm. Ở đâu có cô ta, ở đó có phiền phức!
Mà phiền phức này... lại cứ dẫn lên người cô!
Mộc Ảnh tức giận hai mắt đỏ lên nhìn An Quân Quân: An Quân Quân, sao cô lại có thể quá đáng như vậy hả?
Cô buồn cười liếc hắn một cái, chậm rãi giơ cổ tay bị Lâm Ly bấu đến rỉ máu: Mộc Ảnh, cẩn thận cái miệng thối của anh, con mắt nào của anh thấy tôi quá đáng hả?
Là nữ chính tự ngã được không? Tôi rất thiện lương, các người đừng có thích hắt nước bẩn lên người bản cô nương như vậy chứ?
Hệ thống :[...] Ký chủ thật không biết xấu hổ!
Mộc Ảnh bỏ qua tầm mắt, nhất quyết muốn nắm lấy thóp của cô: Cô đừng có vu oan giá họa cho Ly Nhi, rõ ràng là cô đẩy cô ấy!
An Quân Quân trợn mắt. Hệ thống, mi mau ra đây xem! Rõ ràng là nam chính còn vô sỉ hơn ta đấy!
Mở miệng là ta sai, người đúng là Ly Nhi! CMN, ta là chính thê đấy! Phiền tên này có lòng tự trọng chút đi!
Thấy cô im lặng, hắn lại cho là cô sợ hãi, tiếp tục nói: Rõ ràng là cô ghen ghét Ly Nhi ở cạnh tôi, nên mới sắp đặt tất cả muốn tôi chú ý đến cô!
An Quân Quân: !!!
Khoan khoan khoan! Nam chính đại nhân, tôi cần thời gian tiêu hóa lời anh nói một chút!
Thời buổi này, đàn ông cặn bã rất thích tự luyến sao?
Ai cho anh lá gan nói bản cô nương thích anh vậy?
Còn nữa, người bản cô nương để ý, tuyệt đối không cần làm rườm rà như vậy! Đơn giản đánh ngất xỉu rồi ném lên giường, gạo nấu thành cơm! Cách này bổn cô nương tin rằng rất hiệu quả!
Hệ thống :[...] Ký chủ sao lại đen tối như vậy chứ? Nó âm thầm cầu nguyện cho nam nhân xui xẻo bị ký chủ để ý...
An Quân Quân tôi muốn cô phải xin lỗi Ly Nhi, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận đau khổ!
Đừng nghĩ cô ỷ thói nhà giàu là có thể thắng được Ly Nhi, tôi nói cho cô biết, đời này, không phải Ly Nhi tôi không lấy!
An Quân Quân, đừng mong tôi sẽ thích cô!
An Quân Quân đứng đó híp mắt nhìn hắn nói. Với tư duy thông minh của nam chính, không có chuyện lại nghĩ là cô thích hắn... trừ phi... có người đầu độc hắn!
Ừm! Là người tình của hắn chứ ai? Nữ chính đại nhân đây mà!
Đám người xung quanh càng ngày càng chỉ chỉ trỏ trỏ, lời bàn tán độc địa như mũi dao nhắm thẳng vào An Quân Quân. Cái gì mà độc phụ, cái gì mà đàn bà chanh chua điêu ngoa...
Lâm Ly suy yếu nằm trong lòng của Mộc Ảnh nhếch môi nở một nụ cười đắc ý không dễ phát hiện. Đơn giản một cái bẫy của cô ta cũng dư sức đánh chết An Quân Quân... còn sợ cái gì nữa chứ?
Mộc Ảnh nói đến đỏ mặt, hắn thở hì hục, ánh mắt tàn nhẫn như có thâm cừu đại hận với cô: An Quân Quân, cô còn gì để nói nữa không? Bây giờ, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho Ly Nhi!
An Quân Quân đang khoanh tay đứng đó bỗng nhiên cười rộ lên. Nụ cười xinh đẹp như có thể làm băng sơn tan chảy, thật sự đúng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành! Mọi người đều bị tiếng cười này làm ngây ngẩn, nhất thời bốn bề trở nên im lặng đến quỷ dị...
Âm thanh lạnh lẽo của cô vang lên giữa không gian yên tĩnh: Nói xong chưa?
Lâm Ly cắn môi, rũ đầu xuống, nước mắt bỗng nhiên trào ra: Chị Quân Quân, em không có ý muốn bám vào Mộc thiếu nên chị làm ơn đừng giận dỗi Mộc thiếu nữa... Nếu chị muốn trách thì cứ trách em đây này... hu hu hu... Chỉ cần chị đừng bướng bỉnh nữa, Mộc thiếu sẽ không giận chi đâu...
Những người xung quanh nghe vậy liền vây quanh lại bắt đầu không an phận chỉ chỏ bàn tán. Giọng của Lâm Ly lại vừa vặn vang lên rõ ràng, càng khiến một đám người công tử tiểu thư rảnh rỗi không có gì làm chuyên bát quái này nghị luận.
Khuôn mặt bình thường của Lâm Ly vốn đã có vài nét đáng yêu dễ thương, nay lại được cô ta chăm chút son phấn tỉ mỉ càng trở nên chọc lòng người. Nói thật, Lâm Ly là một cô gái rất thông minh... Chỉ đáng tiếc sự thông minh này của cô ta đã dùng không đúng chỗ rồi!
An Quân Quân hai mắt sáng lên như hiểu ra điều gì, châm chọc nói :Đừng kêu loạn, trước giờ mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, đâu lại lòi ra đứa em là Lâm tiểu thư cô chứ? Chẳng lẽ...
Cô hốt hoảng :Chẳng lẽ cô là con ngoài giá thú của ba tôi?
Lời cô vừa dứt, một đám người liền cười rộ lên. Miệng mồm cô gái An gia này cũng đáng sợ thật, thoáng một cái biến người ta thành con riêng cha mình rồi!
Lâm Ly tái mặt, lắp bắp: Cô đừng nói bậy! Sao tôi có thể là con của cha cô được?
Người nào đó gật đầu tỏ vẻ tán thành: Cô nói cũng đúng! Sao cha tôi lại có thể có một đứa con kém cỏi như vậy được chứ?
Bàn về độc miệng, có ai bằng cô đâu?
Lúc này, Lâm Ly mới sực tỉnh ra là mình đã bị An Quân Quân dắt mũi nãy giờ. Cô ta xoắn chặt tay áo, bàn tay nắm cổ tay cô siết mạnh, năm ngón tay đâm vào da thịt cô.
An Quân Quân nhướng mày vẫy tay ra, không biết cô dùng lực thế nào mà Lâm Ly lại ngã mạnh lên mặt đất. Ma xui quỷ khiến làm nam chính xuất hiện chứng kiến hết thảy.
Hắn nhanh chân chạy tới đỡ lấy Lâm Ly, cẩn thận chăm chút cho cô ta.
An Quân Quân âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lâm Ly. Mẹ nó, nữ chính đại nhân có sức hút thật nguy hiểm. Ở đâu có cô ta, ở đó có phiền phức!
Mà phiền phức này... lại cứ dẫn lên người cô!
Mộc Ảnh tức giận hai mắt đỏ lên nhìn An Quân Quân: An Quân Quân, sao cô lại có thể quá đáng như vậy hả?
Cô buồn cười liếc hắn một cái, chậm rãi giơ cổ tay bị Lâm Ly bấu đến rỉ máu: Mộc Ảnh, cẩn thận cái miệng thối của anh, con mắt nào của anh thấy tôi quá đáng hả?
Là nữ chính tự ngã được không? Tôi rất thiện lương, các người đừng có thích hắt nước bẩn lên người bản cô nương như vậy chứ?
Hệ thống :[...] Ký chủ thật không biết xấu hổ!
Mộc Ảnh bỏ qua tầm mắt, nhất quyết muốn nắm lấy thóp của cô: Cô đừng có vu oan giá họa cho Ly Nhi, rõ ràng là cô đẩy cô ấy!
An Quân Quân trợn mắt. Hệ thống, mi mau ra đây xem! Rõ ràng là nam chính còn vô sỉ hơn ta đấy!
Mở miệng là ta sai, người đúng là Ly Nhi! CMN, ta là chính thê đấy! Phiền tên này có lòng tự trọng chút đi!
Thấy cô im lặng, hắn lại cho là cô sợ hãi, tiếp tục nói: Rõ ràng là cô ghen ghét Ly Nhi ở cạnh tôi, nên mới sắp đặt tất cả muốn tôi chú ý đến cô!
An Quân Quân: !!!
Khoan khoan khoan! Nam chính đại nhân, tôi cần thời gian tiêu hóa lời anh nói một chút!
Thời buổi này, đàn ông cặn bã rất thích tự luyến sao?
Ai cho anh lá gan nói bản cô nương thích anh vậy?
Còn nữa, người bản cô nương để ý, tuyệt đối không cần làm rườm rà như vậy! Đơn giản đánh ngất xỉu rồi ném lên giường, gạo nấu thành cơm! Cách này bổn cô nương tin rằng rất hiệu quả!
Hệ thống :[...] Ký chủ sao lại đen tối như vậy chứ? Nó âm thầm cầu nguyện cho nam nhân xui xẻo bị ký chủ để ý...
An Quân Quân tôi muốn cô phải xin lỗi Ly Nhi, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận đau khổ!
Đừng nghĩ cô ỷ thói nhà giàu là có thể thắng được Ly Nhi, tôi nói cho cô biết, đời này, không phải Ly Nhi tôi không lấy!
An Quân Quân, đừng mong tôi sẽ thích cô!
An Quân Quân đứng đó híp mắt nhìn hắn nói. Với tư duy thông minh của nam chính, không có chuyện lại nghĩ là cô thích hắn... trừ phi... có người đầu độc hắn!
Ừm! Là người tình của hắn chứ ai? Nữ chính đại nhân đây mà!
Đám người xung quanh càng ngày càng chỉ chỉ trỏ trỏ, lời bàn tán độc địa như mũi dao nhắm thẳng vào An Quân Quân. Cái gì mà độc phụ, cái gì mà đàn bà chanh chua điêu ngoa...
Lâm Ly suy yếu nằm trong lòng của Mộc Ảnh nhếch môi nở một nụ cười đắc ý không dễ phát hiện. Đơn giản một cái bẫy của cô ta cũng dư sức đánh chết An Quân Quân... còn sợ cái gì nữa chứ?
Mộc Ảnh nói đến đỏ mặt, hắn thở hì hục, ánh mắt tàn nhẫn như có thâm cừu đại hận với cô: An Quân Quân, cô còn gì để nói nữa không? Bây giờ, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho Ly Nhi!
An Quân Quân đang khoanh tay đứng đó bỗng nhiên cười rộ lên. Nụ cười xinh đẹp như có thể làm băng sơn tan chảy, thật sự đúng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành! Mọi người đều bị tiếng cười này làm ngây ngẩn, nhất thời bốn bề trở nên im lặng đến quỷ dị...
Âm thanh lạnh lẽo của cô vang lên giữa không gian yên tĩnh: Nói xong chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.