Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 2: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (2)
Chỉ Thích Ăn Chay
22/07/2019
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/75-19885-1#ixzz5rpMvoLbV
Cơn đau từ đầu ập đến, An Quân Quân từ giường ngồi dậy bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
Đây là một bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, trong đó nữ chính là Lâm Ly, nam chính là Mộc Ảnh. Theo mô tiếp cũ của hàng trăm bản tiểu thuyết tương tự, nữ chính là kiểu người dung mạo bình thường, gia thế bình thường, học lực bình thường, đứng trong dòng người không lấy một điểm đặc biệt, nhưng lại có một tâm hồn ngây thơ, lương thiện, lương thiện đến nỗi có thể coi là lo chuyện bao đồng. Cố tình nam chính lại cảm thấy tính cách như vậy thật đáng yêu!
Khác với nữ chính, nam chính có thể coi là kiểu người nhân trung long phượng, điển hình của một nam thần cao lãnh. Không chỉ có khuôn mặt đẹp mắt, lại còn có gia thế tốt, là một trong tứ đại gia tộc của thành phố A. Đương nhiên cũng là một học bá chân chính.
Lúc đầu, nam nữ chính chỉ là người chỉ là người qua đường. Nhưng nhờ bàn tay vàng của tác giả ban cho, nữ chính đại nhân đi bắt cướp nhưng bắt không được ngược lại còn bị thương cuối cùng gặp nam chính, được nam chính cứu. Từ đó, nam nữ chính mới bắt đầu quen nhau.
Sau đó, gia đình nữ chính gặp khó khăn, cần một số tiền lớn. Nam chính bắt gặp nữ chính đang làm việc ở quán bar liền đi điều tra. Nữ chính chịu không nổi sự lợi dụng của đám người kia liền quay sang nghỉ việc mượn tiền nam chính. Nam chính vốn không muốn cho nhưng ai bảo tác giả quá trâu bò? Thế là không muốn cho cũng phải cho.
Nữ chính không có tiền trả đành vào ở nhà nam chính làm giúp việc trả nợ. Mà nam chính lúc đầu khinh thường cũng dần dần bị cảm hóa bởi tính cách của nữ chính. Hai người trải qua sóng gió cuối cùng cũng đến được với nhau.
Mà nguyên chủ lại là đại tiểu thư của An gia, An Quân Quân. Vốn có hôn ước với Mộc Ảnh. Nguyên chủ với Mộc Ảnh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Lúc đó, nguyên chủ mới cảm thấy Mộc Ảnh đẹp trai nên mới thích hắn, lúc nào cũng bám dính hắn như keo. Còn bản thân Mộc Ảnh lúc nào cũng phớt lờ cô, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu. Dần dần lớn lên, nguyên chủ thật lòng thích hắn. Nhưng năm nguyên chủ 15 tuổi, An gia gặp khó khăn, nhanh chóng tụt dốc. Nguyên chủ phải qua nước ngoài du học tận 3 năm liền.
Sau 3 năm nguyên chủ trở về thì phát hiện bên nam chính đã có nữ chính. Lúc đầu nguyên chủ không có ý định làm khó nữ chính, chỉ là vô cùng đau khổ. Nhưng nam chính lại nhiều lần bắt gặp tình cảnh dễ gây hiểu lầm giữa nguyên chủ với nữ chính, từ đó sinh ra hiểu lầm, chán ghét nguyên chủ, lại còn nhiều lần bênh vực nữ chính.
Nguyên chủ muốn giải thích nhưng không có cơ hội, dần dần cũng chẳng muốn giải thích nữa. Mà nữ chính lại nói chuyện ấp a ấp úng, giống như đang nói cô không thù với nguyên chủ nhưng nguyên chủ lại cứ muốn hại cô. Kể từ đó, bất cứ chuyện gì gây hại đến nữ chính, nam chính lại cho là nguyên chủ làm.
Một lần nữ chính bị người ta đánh thuốc mê trong bữa tiệc ở trường. Nam chính lại cho là nguyên chủ làm nên ghi hận nguyên chủ. Sau đó, nữ chính và nam chính lại trải qua một hồi mây mưa.
Nguyên chủ lúc này muốn buông tay, nhưng ngay sau đó nam chính liền tấn công An gia. An gia tụt dốc không phanh, nhanh chóng phá sản. Nguyên chủ vô cùng hối hận lúc trước không nghe lời An phụ, An mẫu.
Mà sau khi phá sản, An phụ phát bệnh qua đời, An mẫu cũng vì buồn bực mà chết. Nguyên chủ tứ cố vô thân, lại bị nữ chính cho người truy sát. Trước khi giết còn làm nhục nguyên chủ.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng:
Thứ nhất là ngăn cản nam nữ chính đến với nhau.
Thứ hai là phụng dưỡng An phụ, An mẫu phục hồi An gia.
An Quân Quân nhận xong cốt truyện liền đen mặt. Đại khái vì nguyên chủ quá ngốc nghếch. Vậy mà chỉ muốn phá CP không muốn báo thù. Vị này cũng quá lương thiện đi?
Chỉ là càng nghĩ tới đôi nam nữ chính đó, cô không nhịn được khinh bỉ.
Nữ chính yếu ớt tầm thường gì đó chỉ là bề ngoài... Thực chất chính là một đóa bạch liên hoa. Đâu phải cứ trùng hợp là bắt gặp nam chính trong tình trạng dễ hiểu lầm như vậy? Đương nhiên phải tính toán kĩ lưỡng mới được...
Mà tên khốn nam chính nữa! Nếu có tình yêu nhỏ bé thì cũng nói cho nguyên chủ biết chứ! Thân phận là chính thê mà lại hết lần này đến lần khác bị tì thiếp ngược đãi... Đúng là tên thiểu năng!
Nguyên chủ xinh đẹp như hoa, dịu dàng lương thiện lại cứ bị hắn ngó lơ, còn đóa bạch liên vấy đầy bùn thì hắn coi trọng nâng niu như gia bảo. Không phải thiểu năng thì là gì đây?!
Nguyên chủ yên tâm, nếu được thì cô sẽ thuận tiện giải quyết luôn đôi tra nam tiện nữ này miễn cho hao phí đất đai nhà nước. An Quân Quân nhếch môi, tà ác cười...
Nữ chính đại nhân... Xem bổn đại gia chỉnh ngươi thành dạng gì...
[Quy tắc hệ thống cấm ký chủ giết nam nữ chính. Nam nữ chính là trụ cột không gian, nếu người chơi tự tiện giết nhân vật thì nhiệm vụ cưỡng chế thất bại, ký chủ phải nhận trừng phạt của hệ thống!!!] Nó chỉ mới chợp mắt, tại sao ký chủ lại dẫn sát ý lên nhân vật chính rồi?!
An Quân Quân bĩu môi khinh thường: Không giết thì thôi... Dù sao nhân vật chính có kỹ năng plug-in đâu phải muốn giết là giết được?
Nhắc tới plug-in, hai mắt An Quân Quân sáng lên: Hệ thống, nhân vật phụ không có bàn tay vàng, vậy thì cho ta ngón tay vàng đi, về phần quà tặng tân thủ ta sẽ không tính toán nữa!
[Ký chủ nghĩ ngón tay vàng thực dễ kiếm như vậy à?] Hơn nữa từ lúc nào nó hứa cho cô quà tặng tân thủ vậy?
Có cho không? An Quân Quân nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
[Không cho]
Không cho thì ta không làm nhiệm vụ nữa!
[!!!] Hệ thống sững sờ. Ký chủ uy hiếp nó? Thân làm hệ thống như nó quả thật rất mệt mỏi...
Nói xong An Quân Quân liền đắp chăn đi ngủ.
Hừ, ngươi thuê công nhân mà không tặng phúc lợi? Kia công nhân liền phản cho ngươi coi!
Cơn đau từ đầu ập đến, An Quân Quân từ giường ngồi dậy bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
Đây là một bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, trong đó nữ chính là Lâm Ly, nam chính là Mộc Ảnh. Theo mô tiếp cũ của hàng trăm bản tiểu thuyết tương tự, nữ chính là kiểu người dung mạo bình thường, gia thế bình thường, học lực bình thường, đứng trong dòng người không lấy một điểm đặc biệt, nhưng lại có một tâm hồn ngây thơ, lương thiện, lương thiện đến nỗi có thể coi là lo chuyện bao đồng. Cố tình nam chính lại cảm thấy tính cách như vậy thật đáng yêu!
Khác với nữ chính, nam chính có thể coi là kiểu người nhân trung long phượng, điển hình của một nam thần cao lãnh. Không chỉ có khuôn mặt đẹp mắt, lại còn có gia thế tốt, là một trong tứ đại gia tộc của thành phố A. Đương nhiên cũng là một học bá chân chính.
Lúc đầu, nam nữ chính chỉ là người chỉ là người qua đường. Nhưng nhờ bàn tay vàng của tác giả ban cho, nữ chính đại nhân đi bắt cướp nhưng bắt không được ngược lại còn bị thương cuối cùng gặp nam chính, được nam chính cứu. Từ đó, nam nữ chính mới bắt đầu quen nhau.
Sau đó, gia đình nữ chính gặp khó khăn, cần một số tiền lớn. Nam chính bắt gặp nữ chính đang làm việc ở quán bar liền đi điều tra. Nữ chính chịu không nổi sự lợi dụng của đám người kia liền quay sang nghỉ việc mượn tiền nam chính. Nam chính vốn không muốn cho nhưng ai bảo tác giả quá trâu bò? Thế là không muốn cho cũng phải cho.
Nữ chính không có tiền trả đành vào ở nhà nam chính làm giúp việc trả nợ. Mà nam chính lúc đầu khinh thường cũng dần dần bị cảm hóa bởi tính cách của nữ chính. Hai người trải qua sóng gió cuối cùng cũng đến được với nhau.
Mà nguyên chủ lại là đại tiểu thư của An gia, An Quân Quân. Vốn có hôn ước với Mộc Ảnh. Nguyên chủ với Mộc Ảnh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Lúc đó, nguyên chủ mới cảm thấy Mộc Ảnh đẹp trai nên mới thích hắn, lúc nào cũng bám dính hắn như keo. Còn bản thân Mộc Ảnh lúc nào cũng phớt lờ cô, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu. Dần dần lớn lên, nguyên chủ thật lòng thích hắn. Nhưng năm nguyên chủ 15 tuổi, An gia gặp khó khăn, nhanh chóng tụt dốc. Nguyên chủ phải qua nước ngoài du học tận 3 năm liền.
Sau 3 năm nguyên chủ trở về thì phát hiện bên nam chính đã có nữ chính. Lúc đầu nguyên chủ không có ý định làm khó nữ chính, chỉ là vô cùng đau khổ. Nhưng nam chính lại nhiều lần bắt gặp tình cảnh dễ gây hiểu lầm giữa nguyên chủ với nữ chính, từ đó sinh ra hiểu lầm, chán ghét nguyên chủ, lại còn nhiều lần bênh vực nữ chính.
Nguyên chủ muốn giải thích nhưng không có cơ hội, dần dần cũng chẳng muốn giải thích nữa. Mà nữ chính lại nói chuyện ấp a ấp úng, giống như đang nói cô không thù với nguyên chủ nhưng nguyên chủ lại cứ muốn hại cô. Kể từ đó, bất cứ chuyện gì gây hại đến nữ chính, nam chính lại cho là nguyên chủ làm.
Một lần nữ chính bị người ta đánh thuốc mê trong bữa tiệc ở trường. Nam chính lại cho là nguyên chủ làm nên ghi hận nguyên chủ. Sau đó, nữ chính và nam chính lại trải qua một hồi mây mưa.
Nguyên chủ lúc này muốn buông tay, nhưng ngay sau đó nam chính liền tấn công An gia. An gia tụt dốc không phanh, nhanh chóng phá sản. Nguyên chủ vô cùng hối hận lúc trước không nghe lời An phụ, An mẫu.
Mà sau khi phá sản, An phụ phát bệnh qua đời, An mẫu cũng vì buồn bực mà chết. Nguyên chủ tứ cố vô thân, lại bị nữ chính cho người truy sát. Trước khi giết còn làm nhục nguyên chủ.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng:
Thứ nhất là ngăn cản nam nữ chính đến với nhau.
Thứ hai là phụng dưỡng An phụ, An mẫu phục hồi An gia.
An Quân Quân nhận xong cốt truyện liền đen mặt. Đại khái vì nguyên chủ quá ngốc nghếch. Vậy mà chỉ muốn phá CP không muốn báo thù. Vị này cũng quá lương thiện đi?
Chỉ là càng nghĩ tới đôi nam nữ chính đó, cô không nhịn được khinh bỉ.
Nữ chính yếu ớt tầm thường gì đó chỉ là bề ngoài... Thực chất chính là một đóa bạch liên hoa. Đâu phải cứ trùng hợp là bắt gặp nam chính trong tình trạng dễ hiểu lầm như vậy? Đương nhiên phải tính toán kĩ lưỡng mới được...
Mà tên khốn nam chính nữa! Nếu có tình yêu nhỏ bé thì cũng nói cho nguyên chủ biết chứ! Thân phận là chính thê mà lại hết lần này đến lần khác bị tì thiếp ngược đãi... Đúng là tên thiểu năng!
Nguyên chủ xinh đẹp như hoa, dịu dàng lương thiện lại cứ bị hắn ngó lơ, còn đóa bạch liên vấy đầy bùn thì hắn coi trọng nâng niu như gia bảo. Không phải thiểu năng thì là gì đây?!
Nguyên chủ yên tâm, nếu được thì cô sẽ thuận tiện giải quyết luôn đôi tra nam tiện nữ này miễn cho hao phí đất đai nhà nước. An Quân Quân nhếch môi, tà ác cười...
Nữ chính đại nhân... Xem bổn đại gia chỉnh ngươi thành dạng gì...
[Quy tắc hệ thống cấm ký chủ giết nam nữ chính. Nam nữ chính là trụ cột không gian, nếu người chơi tự tiện giết nhân vật thì nhiệm vụ cưỡng chế thất bại, ký chủ phải nhận trừng phạt của hệ thống!!!] Nó chỉ mới chợp mắt, tại sao ký chủ lại dẫn sát ý lên nhân vật chính rồi?!
An Quân Quân bĩu môi khinh thường: Không giết thì thôi... Dù sao nhân vật chính có kỹ năng plug-in đâu phải muốn giết là giết được?
Nhắc tới plug-in, hai mắt An Quân Quân sáng lên: Hệ thống, nhân vật phụ không có bàn tay vàng, vậy thì cho ta ngón tay vàng đi, về phần quà tặng tân thủ ta sẽ không tính toán nữa!
[Ký chủ nghĩ ngón tay vàng thực dễ kiếm như vậy à?] Hơn nữa từ lúc nào nó hứa cho cô quà tặng tân thủ vậy?
Có cho không? An Quân Quân nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
[Không cho]
Không cho thì ta không làm nhiệm vụ nữa!
[!!!] Hệ thống sững sờ. Ký chủ uy hiếp nó? Thân làm hệ thống như nó quả thật rất mệt mỏi...
Nói xong An Quân Quân liền đắp chăn đi ngủ.
Hừ, ngươi thuê công nhân mà không tặng phúc lợi? Kia công nhân liền phản cho ngươi coi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.