Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 32: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (32)
Chỉ Thích Ăn Chay
29/03/2020
Ngày hôm sau thức dậy, Phạm Kính theo bản năng nhìn qua giường bên cạnh lại phát hiện không thấy An Quân Quân đâu.
Hắn lập tức xuống giường tìm y tá.
Cô y tá bị Phạm Kính chộp lấy mới đầu còn khó chịu nhưng thấy là người đẹp liền lập tức dịu dàng.
Cái đó bạn gái anh... lúc sáng cô ấy đi rồi. Cô gái đỏ mặt lắp bắp.
Trong lòng bởi vì hoa đã có chủ mà thổn thức không thôi.
Phạm Kính nói một tiếng cảm ơn rồi gọi cho An Quân Quân.
Sau đó lại phát hiện mình chẳng có gì để nói cho cô.
Khuôn mặt đẹp trai hiện vẻ lúng túng.
Em... rời đi rồi sao?
Có một chút công chuyện. Có vấn đề gì sao?
Không... có.
Ồ!
Sau đó liền im lặng. Nhưng màn hình vẫn hiển thị đang kết nối. Nhất thời Phạm Kính không biết phải nói gì.
Cuối cùng vẫn đánh liều hỏi: Chiều nay tôi xuất viện. Em đến đón tôi chứ?
An Quân Quân nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi: Không phải chiều mai sao?
Phạm Kính cắn chặt răng, thái độ kiên quyết: Em nhớ nhầm. Chiều nay.
An Quân Quân: ...
Ngươi coi ta là con nít ba tuổi dễ lừa như vậy?
Ta lại không thể phản bác.
Hắn nói cái gì cũng đúng.
Không sai!
Ta phải giả vờ như vậy!
Chiều nay ta tới.
Nói xong cũng không đợi hắn nói thêm cái gì, trực tiếp cúp máy.
Bên đây, An Quân Quân sắp sửa lên máy bay đi công tác. Lại bởi vì cuộc gọi của hắn mà hủy chuyến bay.
Thư ký cũ càng ngày càng không hiểu tác phong của cô: Vậy còn dự án này...
An Quân Quân liếc hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng.
Liên lạc bảo muốn hợp tác thì bay qua đây. Không thì hủy.
Giọng nói tùy ý không nể nang ai.
Thư ký cũ: ...
Ngươi có tiền ngươi có lí!
Chuyến làm ăn tốt cứ như vậy bị An Quân Quân dễ dàng hủy làm khí chết một đám người trong An thị.
Bọn họ không làm gì được cô nên bí mật nói cho An phụ.
Cứ thế An Quân Quân bị An phụ bắt về nhà dạy dỗ một trận.
An phụ ngồi trên ghế lớn, nét mặt nghiêm túc dạy bảo cô: Con nói cho ta biết rốt cuộc là lí do gì?
An thị ta giao cho con chính là để con phát triển nó.
Có tiền con cũng không thể tiêu như vậy!
Nếu như con không muốn tiếp quản An thị cũng được. Vậy mau chóng tìm về cho ta một đứa con rể. Ta lập tức cho con muốn làm gì thì làm.
An phụ nói một tràng dài, dây mơ rễ má kéo tới việc kết hôn của cô.
An Quân Quân bị ông hư hư thực thực thúc cưới: ...
An phụ thấy cô không có chút nào để ý ông, tức giận đập bàn: Nghe rõ chưa?
An Quân Quân: Rõ.
Sắc mặt cô nghiêm túc làm ông cũng không tiện nói gì.
Lúc đóng cửa phòng đi ra, An Quân Quân lại bị An mẫu khuyên bảo.
Con gái à, cha con nói rất đúng. Con làm việc vất vả như vậy cũng nên có người phụ giúp đi. Tốt nhất là lấy chồng!
An Quân Quân: ...
Bọn họ rốt cuộc thèm khát con rể đến cỡ nào?
Rốt cuộc cô có phải là con gái ruột không? Hận không thể mau chóng gả đi như vậy?
An mẫu ngồi dỗ con gái một lúc lâu, các loại đối với cô nói về lợi ích của việc lấy chồng.
An Quân Quân bị nói đến nhức đầu, căng khuôn mặt nhỏ ra lại không thể nói gì.
Không gấp như vậy chứ?
Cô vừa nói vừa xoa xoa huyệt thái dương.
An mẫu: Cái gì mà không gấp. Ngươi cũng đã lớn tuổi, lại chưa có một người bạn trai. Cái kia Mộc tiểu tử thúi là cặn bã không đáng nhắc tới. Trên thế gian còn bao nhiêu người đàn ông tốt. Ngươi cũng không nên bi quan như vậy!
An Quân Quân: ...
Ngươi nơi nào nhìn thấy ta bi quan?
Cô cũng không vội, đợi An mẫu phát biểu xong mới hắng giọng nói: Không phải chỉ là bạn trai sao? Ta cũng có một cái!
An mẫu: ...
An phụ vừa xuống lầu: ...
Sau đó, An Quân Quân lập tức liền hối hận về hành vi của mình.
An phụ và An mẫu ngồi trên ghế mặt nghiêm trọng đối với cô tiến hành các loại thẩm vấn, hận không thể đem lý lịch mười tám đời tổ tông nhà đối phương đào ra.
An Quân Quân sắp sửa hoài nghi mình là sát nhân hàng loạt.
Cuối cùng cô vẫn là không chịu được hai người dày vò, cuốn đồ chạy đi.
Chỉ để lại hai vợ chồng cãi nhau.
An mẫu thở dài: Đều sắp lấy chồng rồi...
An phụ: Còn không phải tại bà?
Cái gì là lỗi của tôi? Nếu không phải tôi sợ con gái sẽ có chướng ngại tâm lý...
Đó cũng là do bà!
Nói nhảm, rõ ràng là do ông dẫn sói vào nhà!
An phụ: ...
Chiều hôm đó, An Quân Quân đang trên đường đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của An phụ.
Cái con nhóc thối tha này, nếu hôm nay mà mày không để con rể tới nhà. Mày liền chết với tao! Mày không thương má mày cũng nên thương tao chứ!
An Quân Quân: ...
Lần đầu tiên trong cuộc đời An phụ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô. Khiến cho tâm tình cô... có chút vi diệu.
An Quân Quân vốn định nhắm mắt làm ngơ, nhưng hệ thống nào chịu để yên cho cô?
Hiếm khi có việc làm ký chủ tức giận, nó liền phát nhiệm vụ.
An Quân Quân: ...
#Sát hệ thống có bị xóa bỏ không? Online các loại đợi, rất gấp!
Xe cô dừng trước cổng bệnh viện, ở đó đã có người chờ sẵn.
Phạm Kính nhìn thấy cô mặt liền tươi như hoa, còn hướng cô vẫy tay chào.
An Quân Quân mặt không đổi sắc đi ra, như thường ôm bó hoa trong ngực đưa cho hắn.
Cùng dĩ vãng chính là lần này cô không có thô lỗ nhét vào lòng hắn, mà lại nhẹ nhàng đưa.
Hai mắt Phạm Kính hơi lóe lóe.
Cảm ơn. Giọng nói khàn khàn nam tính.
An Quân Quân vô vị nhún vai, có chút đẹp trai giúp hắn mở cửa xe, tư thế bá đạo như tổng tài sủng tiểu tâm can.
Phạm Kính không để ý đến việc này, dù sao hắn cũng đã quen như cơm bữa.
Cô hiếm khi hỏi một câu: Ăn cơm chưa?
Chưa. Phạm Kính thành thật đáp.
An Quân Quân gian nan nói: Vậy ta đưa ngươi đi ăn.
Phạm Kính cảm thấy tình huống không đúng lắm nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Đợi xe dừng trước biệt thự An gia, Phạm Kính mới giật mình, chộp lưng ghế cảnh giác: Sao lại đưa tôi đến đây?
Sẽ không phải là cô định ra mặt phụ huynh đó chứ?
An Quân Quân liếc hắn một cái, căng miệng: Không phải nói ăn cơm sao?
Muốn chạy? Không có cửa!
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
Nhưng mà sao lại đến đây? Khuôn mặt đẹp trai của hắn hiếm khi thất thố, có chút rối rắm và ngượng ngùng.
An Quân Quân lại một mặt lí lẽ hùng hồn: Có gì không tốt? Ngươi là bạn trai ta, lại đến ăn một bữa cơm thì đã sao?
Phạm Kính: ...
Cô nói có đạo lí! Hắn không phản bác được!
Nhưng mà hắn vẫn chưa chuẩn bị cái gì hết nha!
Đùng một cái lại bảo gặp cha mẹ, lá gan hắn lại không có lớn như vậy!
Đến quà cáp còn chưa có đâu!
Phạm Kính cố gắng khuyên cô: Chúng ta kết giao chưa lâu, cái này không thích hợp lắm.
An Quân Quân chặt hết đường lui của hắn: Không sao, cha mẹ ta không ngại.
Phạm Kính: ...
Nhưng ta ngại!
Hắn lập tức xuống giường tìm y tá.
Cô y tá bị Phạm Kính chộp lấy mới đầu còn khó chịu nhưng thấy là người đẹp liền lập tức dịu dàng.
Cái đó bạn gái anh... lúc sáng cô ấy đi rồi. Cô gái đỏ mặt lắp bắp.
Trong lòng bởi vì hoa đã có chủ mà thổn thức không thôi.
Phạm Kính nói một tiếng cảm ơn rồi gọi cho An Quân Quân.
Sau đó lại phát hiện mình chẳng có gì để nói cho cô.
Khuôn mặt đẹp trai hiện vẻ lúng túng.
Em... rời đi rồi sao?
Có một chút công chuyện. Có vấn đề gì sao?
Không... có.
Ồ!
Sau đó liền im lặng. Nhưng màn hình vẫn hiển thị đang kết nối. Nhất thời Phạm Kính không biết phải nói gì.
Cuối cùng vẫn đánh liều hỏi: Chiều nay tôi xuất viện. Em đến đón tôi chứ?
An Quân Quân nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi: Không phải chiều mai sao?
Phạm Kính cắn chặt răng, thái độ kiên quyết: Em nhớ nhầm. Chiều nay.
An Quân Quân: ...
Ngươi coi ta là con nít ba tuổi dễ lừa như vậy?
Ta lại không thể phản bác.
Hắn nói cái gì cũng đúng.
Không sai!
Ta phải giả vờ như vậy!
Chiều nay ta tới.
Nói xong cũng không đợi hắn nói thêm cái gì, trực tiếp cúp máy.
Bên đây, An Quân Quân sắp sửa lên máy bay đi công tác. Lại bởi vì cuộc gọi của hắn mà hủy chuyến bay.
Thư ký cũ càng ngày càng không hiểu tác phong của cô: Vậy còn dự án này...
An Quân Quân liếc hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng.
Liên lạc bảo muốn hợp tác thì bay qua đây. Không thì hủy.
Giọng nói tùy ý không nể nang ai.
Thư ký cũ: ...
Ngươi có tiền ngươi có lí!
Chuyến làm ăn tốt cứ như vậy bị An Quân Quân dễ dàng hủy làm khí chết một đám người trong An thị.
Bọn họ không làm gì được cô nên bí mật nói cho An phụ.
Cứ thế An Quân Quân bị An phụ bắt về nhà dạy dỗ một trận.
An phụ ngồi trên ghế lớn, nét mặt nghiêm túc dạy bảo cô: Con nói cho ta biết rốt cuộc là lí do gì?
An thị ta giao cho con chính là để con phát triển nó.
Có tiền con cũng không thể tiêu như vậy!
Nếu như con không muốn tiếp quản An thị cũng được. Vậy mau chóng tìm về cho ta một đứa con rể. Ta lập tức cho con muốn làm gì thì làm.
An phụ nói một tràng dài, dây mơ rễ má kéo tới việc kết hôn của cô.
An Quân Quân bị ông hư hư thực thực thúc cưới: ...
An phụ thấy cô không có chút nào để ý ông, tức giận đập bàn: Nghe rõ chưa?
An Quân Quân: Rõ.
Sắc mặt cô nghiêm túc làm ông cũng không tiện nói gì.
Lúc đóng cửa phòng đi ra, An Quân Quân lại bị An mẫu khuyên bảo.
Con gái à, cha con nói rất đúng. Con làm việc vất vả như vậy cũng nên có người phụ giúp đi. Tốt nhất là lấy chồng!
An Quân Quân: ...
Bọn họ rốt cuộc thèm khát con rể đến cỡ nào?
Rốt cuộc cô có phải là con gái ruột không? Hận không thể mau chóng gả đi như vậy?
An mẫu ngồi dỗ con gái một lúc lâu, các loại đối với cô nói về lợi ích của việc lấy chồng.
An Quân Quân bị nói đến nhức đầu, căng khuôn mặt nhỏ ra lại không thể nói gì.
Không gấp như vậy chứ?
Cô vừa nói vừa xoa xoa huyệt thái dương.
An mẫu: Cái gì mà không gấp. Ngươi cũng đã lớn tuổi, lại chưa có một người bạn trai. Cái kia Mộc tiểu tử thúi là cặn bã không đáng nhắc tới. Trên thế gian còn bao nhiêu người đàn ông tốt. Ngươi cũng không nên bi quan như vậy!
An Quân Quân: ...
Ngươi nơi nào nhìn thấy ta bi quan?
Cô cũng không vội, đợi An mẫu phát biểu xong mới hắng giọng nói: Không phải chỉ là bạn trai sao? Ta cũng có một cái!
An mẫu: ...
An phụ vừa xuống lầu: ...
Sau đó, An Quân Quân lập tức liền hối hận về hành vi của mình.
An phụ và An mẫu ngồi trên ghế mặt nghiêm trọng đối với cô tiến hành các loại thẩm vấn, hận không thể đem lý lịch mười tám đời tổ tông nhà đối phương đào ra.
An Quân Quân sắp sửa hoài nghi mình là sát nhân hàng loạt.
Cuối cùng cô vẫn là không chịu được hai người dày vò, cuốn đồ chạy đi.
Chỉ để lại hai vợ chồng cãi nhau.
An mẫu thở dài: Đều sắp lấy chồng rồi...
An phụ: Còn không phải tại bà?
Cái gì là lỗi của tôi? Nếu không phải tôi sợ con gái sẽ có chướng ngại tâm lý...
Đó cũng là do bà!
Nói nhảm, rõ ràng là do ông dẫn sói vào nhà!
An phụ: ...
Chiều hôm đó, An Quân Quân đang trên đường đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của An phụ.
Cái con nhóc thối tha này, nếu hôm nay mà mày không để con rể tới nhà. Mày liền chết với tao! Mày không thương má mày cũng nên thương tao chứ!
An Quân Quân: ...
Lần đầu tiên trong cuộc đời An phụ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô. Khiến cho tâm tình cô... có chút vi diệu.
An Quân Quân vốn định nhắm mắt làm ngơ, nhưng hệ thống nào chịu để yên cho cô?
Hiếm khi có việc làm ký chủ tức giận, nó liền phát nhiệm vụ.
An Quân Quân: ...
#Sát hệ thống có bị xóa bỏ không? Online các loại đợi, rất gấp!
Xe cô dừng trước cổng bệnh viện, ở đó đã có người chờ sẵn.
Phạm Kính nhìn thấy cô mặt liền tươi như hoa, còn hướng cô vẫy tay chào.
An Quân Quân mặt không đổi sắc đi ra, như thường ôm bó hoa trong ngực đưa cho hắn.
Cùng dĩ vãng chính là lần này cô không có thô lỗ nhét vào lòng hắn, mà lại nhẹ nhàng đưa.
Hai mắt Phạm Kính hơi lóe lóe.
Cảm ơn. Giọng nói khàn khàn nam tính.
An Quân Quân vô vị nhún vai, có chút đẹp trai giúp hắn mở cửa xe, tư thế bá đạo như tổng tài sủng tiểu tâm can.
Phạm Kính không để ý đến việc này, dù sao hắn cũng đã quen như cơm bữa.
Cô hiếm khi hỏi một câu: Ăn cơm chưa?
Chưa. Phạm Kính thành thật đáp.
An Quân Quân gian nan nói: Vậy ta đưa ngươi đi ăn.
Phạm Kính cảm thấy tình huống không đúng lắm nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Đợi xe dừng trước biệt thự An gia, Phạm Kính mới giật mình, chộp lưng ghế cảnh giác: Sao lại đưa tôi đến đây?
Sẽ không phải là cô định ra mặt phụ huynh đó chứ?
An Quân Quân liếc hắn một cái, căng miệng: Không phải nói ăn cơm sao?
Muốn chạy? Không có cửa!
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
Nhưng mà sao lại đến đây? Khuôn mặt đẹp trai của hắn hiếm khi thất thố, có chút rối rắm và ngượng ngùng.
An Quân Quân lại một mặt lí lẽ hùng hồn: Có gì không tốt? Ngươi là bạn trai ta, lại đến ăn một bữa cơm thì đã sao?
Phạm Kính: ...
Cô nói có đạo lí! Hắn không phản bác được!
Nhưng mà hắn vẫn chưa chuẩn bị cái gì hết nha!
Đùng một cái lại bảo gặp cha mẹ, lá gan hắn lại không có lớn như vậy!
Đến quà cáp còn chưa có đâu!
Phạm Kính cố gắng khuyên cô: Chúng ta kết giao chưa lâu, cái này không thích hợp lắm.
An Quân Quân chặt hết đường lui của hắn: Không sao, cha mẹ ta không ngại.
Phạm Kính: ...
Nhưng ta ngại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.