Chương 51: Độc chiến tam đại thế gia
Tịnh Vô Ngân
27/04/2015
Ngày thứ hai, sự việc truyền đến tai người đứng đầu của tam đại thế gia. Ngoài việc mắng chửi thậm tệ đám con cháu vô dụng đã tham gia nghênh chiến ở trên võ đài ra, họ cũng dắt thêm một đàn hậu bối có thực lực tới võ đài để dạy dỗ cho tên tiểu tử hỗn xược kia, dám mở võ đài thách thức tam đại thế gia.
Nhưng việc ngoài dự đoán là, lúc dắt theo đám hậu bối đi nghênh chiến thì hoành tráng, oai phong lẫm liệt, mà lúc về thì te tua phờ phạc, không mặ mày nở hoa thì cũng răng lợi rụng rời, chân tay gãy từng khúc .Vì vậy tam đại thế gia bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, cần biết rằng đám hậu bối mà họ mang ra thi đấu đều được coi là những người có thực lực trong dòng tộc, thậm chí còn là giáo kỹ bậc cao, vậy mà khi trở về lại trở thành như vậy, tinh thần ủ rột, theo như họ nói thì không ai có khả năng chống nổi qua ba chiêu của người thiếu niên mở võ đài kia.
- Xem ra, có người cố tình bày chuyện. - Những người đứng đầu trong ba gia tộc đều không hẹn mà đồng thời có suy nghĩ đó. Cũng không thể trách bọn họ phản ứng chậm chạp, nếu như nói một cậu thiếu niên mười bốn tuổi lại tới phá vỡ địa bàn của tam đại thế gia quyền uy nhất phong thành, nếu như không phải là tận mắt chứng kiến thì sẽ chẳng có ai tin cả.
Ngày thứ ba, bốn phía chung quanh võ đài chật ních người xem đầy tò mò kích thích, nếu như nói người đứng xem ở đây chỉ cần giơ tay áo lên thì mồ hôi rơi như mưa cũng không có gì là thái quá.
- Nhìn kìa, Hà gia chủ và Lưu gia chủ cũng đích thân mang người tới rồi kìa. Ngay cả Lưu tổng quản Lưu Vẫn cũng tới rồi. Xem ra, lần này cần phải động thủ thật rồi. - Những người đứng ở xung quanh nói.
- Đó là đương nhiên, hai ngày này cậu thiếu niên đã đánh cho đám hậu bối của cả ba nhà họ một trận, khiến họ mất thể diện ở phong thành. Nếu như không cho cậu ta biết thực lực thực sự của tam đại thế gia này thì tam đại thế gia này làm gì còn mặt mũi để lăn lộn ở phong thành nữa. Đường đường là tam đại thế gia lại bị một tên tiểu tử giẫm lên mặt. -Một người qua đường nói.
Đột nhiên, ba người qua đường hung hăng đi tới võ đài, đoàn người phía sau tự động đứng lui ra nhường chỗ. Người của ba nhà gặp nhau, chào hỏi nhau một tiếng. Một vị quản gia của Tống gia bước lên võ đài, hắn nhìn Hàn Phong Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần tỏ rõ vẻ mặt không vui liếc một cái, nói một cách giả tạo:
- Không biết đại danh của vị tiểu huynh đệ đây, là tráng sĩ phương nào. - Hàn Phong Tuyết của bốn năm trước đã thay đổi rất nhiều, dù năm ấy có nhìn thấy hắn thì bây giờ cũng đã không thể nhận ra rồi. Hàn Phong Tuyết khẽ mở mắt, lờ đờ nói:
- Tiểu tử Tuyết Phong, chỉ có một ý niệm đơn giản là muốn gặp gỡ giao lưu với những anh tài của tam đại thế gia, không hề có ý đồ gì khác, cũng không có ai đứng đằng sau, các người có thể yên tâm được rồi, cũng không cần thăm dò làm gì, không có can đảm thì sớm muộn gì cũng cuốn xéo thôi.
Những người đứng xung quanh bắt đầu cười rộ lên, những năm gần đây tam đại thế gia hung hăng phách lối rất nhiều, những người bách tính thường dân vô cùng giận mà không dám lên tiếng, bây giờ nhìn thấy bọn họ bị chọc tức, khó tránh khỏi cảm giác vui sướng trong lòng.
Nghe những lời của Hàn Phong Tuyết, sắc mặt của quản gia trong nháy mắt liền thay đổi, vừa nãy còn giữ bộ mặt tươi cười giả tạo, bây giờ đôi mắt hình tam giác kia biến thành một đường, tốc độ đó thật khiến cho người ta xem thế là đủ , âm trầm nói:
- Đồ không biết phải trái nhà ngươi, không biết từ đâu chạy tới, dám tới đây gây rối, thế thì đừng trách ta đây không khách sáo.
- Các người không cần khách sáo, có bản lĩnh thì cứ việc lên đài, ông đây chấp hết, không cần tốn hơi thừa sức như mấy con chó cứ cắn gâu gâu ẳng ẳng mãi không chịu dừng. - Hàn Phong Tuyết chế giễu bọn họ tới tận cùng. Đối với tam đại thế gia kia cậu càn gì phải khiêm nhường nữa.
Sắc mặt của quản gia trầm xuống, ống tay áo vung lên, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi đợi đấy.
Sau khi ba nhà bàn bạc xong xuôi, quyết định để một người trong số đám hậu bối của Tống gia lên nghênh chiến thử, để thăm dò thực lực đối phương. Một cậu thiếu gia thanh tú bước lên võ đài, nói với Hàn Phong Tuyết:
- Tiểu tử, Tống Việt ta tới đây tiễn ngươi một đoạn đường.
Đối với loại người nói khoác không biết ngượng mà nói, Hàn Phong Tuyết coi như không nghe thấy, từ từ nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Hừ, đối phó với ngươi mà cần chuẩn bị sao?
Tống Việt vừa nói xong, chỉ nhìn thấy bóng người lóe lên, Hàn Phong Tuyết vừa ngồi kia đã không thấy đâu nữa, phần bụng bị lõm xuống, sau đó thì như cưỡi mây cưỡi gió mà bị bay ra ngoài. Hàn Phong Tuyết lại trở về vị trí cũ, lạnh nhạt nói:
- Miệng vẫn còn hôi sữa mà đã học người ta ra ngoài đánh lộn hả.
Tốc độ thật nhanh, lực thật mạnh, đó là đánh giá của mọi người về Hàn Phong Tuyết.
Sắc mặt của tộc trưởng nhà họ Tống vô cùng khó coi, cho dù bị ai đánh cho một cái tát cũng sẽ vô cùng khó chịu, mặc dù không phải là đánh thật, nhưng hành động của Hàn Phong Tuyết biểu lộ một cách rõ ràng không phải nghi ngờ gì nữa.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng Tống gia chủ vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, cũng không có ý định đem thêm bất kì một người nào trong Tống gia lên đài nữa, những người trong võ trường bây giờ, ai ai cũng biết được sức mạnh của Hàn Phong Tuyết.
Quả nhiên, lão già xảo quyệt Tống gia quyết định lôi theo Hà gia và Lưu gia cùng xuống nước, yêu cầu mỗi nhà cử ra một người, luân phiên ra trận, những kẻ xung phong đi đầu trong đám con cháu của Hà gia và Lưu gia, đều gặp phải tình cảnh giống như của Tống Việt.
Quản gia họ Lưu - Lưu Vẫn sau khi xem kết quả của hai vòng đấu nhận thấy không ai có thể vượt qua được đối phương, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Xem ra chúng ta cần phải cử ra một người có thực lực mạnh đứng ra, tiếp tục như vậy thì sẽ không còn mặt mũi nào cả.
- Thế Viễn, dựa vào thực lực một giáo kỹ hai sao như con, có thể đánh bại được hắn rồi. Ta muốn xem tên tiểu tử này, có phải có ba đầu sáu tay thật sự hay không. - Hà gia chủ đã cử ra con át chủ bài của Hà gia, Hà Thế Viễn lên đài, như vậy họ Hà cũng có thể càng oai phong hơn.
- Được, Hà gia chủ quả thật là thẳng thắn, với tu luyện của Thế Viễn, nhất định có thể bắt được tên tiểu tử kia. - Mặc dù ngoài miệng khen Hà Thế Viễn, nhưng trong lòng Lưu Vẫn lại than thầm một tiếng đáng tiếc. Tiếc là hai vị thiếu gia không có ở đây, cho dù là tiểu thư cũng tốt, nếu không thì hào quang đâu đến lượt của Hà gia. Bọn họ không hề nghĩ tới việc Hàn Phong Tuyết có thể thắng lợi, mặc dù biểu hiện của Hàn Phong Tuyết vô cùng mạnh, nhưng nếu phải so sánh với một cao thủ ít nhất là giáo kỹ thổ sáu sao, họ không dám tin ràng một cậu bé mười bốn tuổi lại có giáo kỹ tu luyện, đó là điều quá mơ hồ.
Hà Thế Viễn bước lễn võ đài, giống như một con mãnh hổ săn mồi đích thực, hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Phong Tuyết, lúc nào cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công. Hàn Phong Tuyết lộ ra nụ cười ấm áp:
- Trước hết hãy chơi với ngươi một lát đã nào.
- Goàm....... - một tiếng hét lớn, hai chân của Hà Thế Viễn đạp xuống đất, đầu giống như một con báo hướng về phía Hàn Phong Tuyết. Cảm nhận được sự rung chuyển của lôi đài, người của tam đại thế gia không kìm nén được lớn tiếng khen " Tốt lắm! ".
Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của Hà Thế Viễn, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, như nàng tiên nữ khiêu vũ, lại giống như Phượng Vũ Cửu Thiên. Hà Thế Viễn di chuyển cẩn thận, mỗi quyền đều mang theo kình phong, nhưng ngay cả áo của Hàn Phong Tuyết cũng chưa chạm được vào.
"Bộ pháp này là lăng ba vi bộ, hèn chi ngay cả long chiến cũng có phần tôn sùng, dựa vào võ sĩ bậc trung mà thi triển ra lại có thể nhẹ nhàng ung dung đem ra công kích Hà Thế Viễn, sau này phải tu luyện nhiều hơn mới được." - Phong Tuyết thầm khen.
Nếu như Hà Thế Viễn biết được Hàn Phong Tuyết lại đem lăng ba vi bộ ra công kích hắn, không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Những người đứng xung quanh chứng kiến bộ pháp ưu mỹ của Hàn Phong Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: "Thì ra đi bộ lại có thể đi như thế”. Người của tam đại thế gia lại nhíu mày, chứng kiến Hà Thế Viễn không cách nào động đến đối thủ, trong lòng không khỏi quýnh lên, thậm chí một số đứa còn chửi thành tiếng, hô to Hàn Phong Tuyết là con rùa đen rụt đầu. Hà Thế Viễn ngừng công kích, nhìn Hàn Phong Tuyết cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ biết trốn thôi sao.
- Muốn đụng độ sao, vậy thì chuẩn bị đi nhé. Nói xong nguyên tố hỏa phun ra ngoài, hai tay Hàn Phong Tuyết thành hai quả đấm đỏ ngầu.
Cảm nhận được khí nồng nặc của nguyên tố hỏa, Hà Thế Viễn nghiêm túc lại, nguyên tố băng cũng được xuất ra từ hai quả đấm, chuẩn bị quyết đấu mãnh liệt một lần.
- Một quyền định thắng bại. - Hàn Phong Tuyết nói, chân khẽ mở, nhẹ nhàng bay về phía Hà Thế Viễn
Hà Thế Viễn bắt chước sự mãnh liệt đó, mang theo khí thế chưa từng có từ trước tới nay, chạy hướng về phía Hàn Phong Tuyết.
Nhưng việc ngoài dự đoán là, lúc dắt theo đám hậu bối đi nghênh chiến thì hoành tráng, oai phong lẫm liệt, mà lúc về thì te tua phờ phạc, không mặ mày nở hoa thì cũng răng lợi rụng rời, chân tay gãy từng khúc .Vì vậy tam đại thế gia bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, cần biết rằng đám hậu bối mà họ mang ra thi đấu đều được coi là những người có thực lực trong dòng tộc, thậm chí còn là giáo kỹ bậc cao, vậy mà khi trở về lại trở thành như vậy, tinh thần ủ rột, theo như họ nói thì không ai có khả năng chống nổi qua ba chiêu của người thiếu niên mở võ đài kia.
- Xem ra, có người cố tình bày chuyện. - Những người đứng đầu trong ba gia tộc đều không hẹn mà đồng thời có suy nghĩ đó. Cũng không thể trách bọn họ phản ứng chậm chạp, nếu như nói một cậu thiếu niên mười bốn tuổi lại tới phá vỡ địa bàn của tam đại thế gia quyền uy nhất phong thành, nếu như không phải là tận mắt chứng kiến thì sẽ chẳng có ai tin cả.
Ngày thứ ba, bốn phía chung quanh võ đài chật ních người xem đầy tò mò kích thích, nếu như nói người đứng xem ở đây chỉ cần giơ tay áo lên thì mồ hôi rơi như mưa cũng không có gì là thái quá.
- Nhìn kìa, Hà gia chủ và Lưu gia chủ cũng đích thân mang người tới rồi kìa. Ngay cả Lưu tổng quản Lưu Vẫn cũng tới rồi. Xem ra, lần này cần phải động thủ thật rồi. - Những người đứng ở xung quanh nói.
- Đó là đương nhiên, hai ngày này cậu thiếu niên đã đánh cho đám hậu bối của cả ba nhà họ một trận, khiến họ mất thể diện ở phong thành. Nếu như không cho cậu ta biết thực lực thực sự của tam đại thế gia này thì tam đại thế gia này làm gì còn mặt mũi để lăn lộn ở phong thành nữa. Đường đường là tam đại thế gia lại bị một tên tiểu tử giẫm lên mặt. -Một người qua đường nói.
Đột nhiên, ba người qua đường hung hăng đi tới võ đài, đoàn người phía sau tự động đứng lui ra nhường chỗ. Người của ba nhà gặp nhau, chào hỏi nhau một tiếng. Một vị quản gia của Tống gia bước lên võ đài, hắn nhìn Hàn Phong Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần tỏ rõ vẻ mặt không vui liếc một cái, nói một cách giả tạo:
- Không biết đại danh của vị tiểu huynh đệ đây, là tráng sĩ phương nào. - Hàn Phong Tuyết của bốn năm trước đã thay đổi rất nhiều, dù năm ấy có nhìn thấy hắn thì bây giờ cũng đã không thể nhận ra rồi. Hàn Phong Tuyết khẽ mở mắt, lờ đờ nói:
- Tiểu tử Tuyết Phong, chỉ có một ý niệm đơn giản là muốn gặp gỡ giao lưu với những anh tài của tam đại thế gia, không hề có ý đồ gì khác, cũng không có ai đứng đằng sau, các người có thể yên tâm được rồi, cũng không cần thăm dò làm gì, không có can đảm thì sớm muộn gì cũng cuốn xéo thôi.
Những người đứng xung quanh bắt đầu cười rộ lên, những năm gần đây tam đại thế gia hung hăng phách lối rất nhiều, những người bách tính thường dân vô cùng giận mà không dám lên tiếng, bây giờ nhìn thấy bọn họ bị chọc tức, khó tránh khỏi cảm giác vui sướng trong lòng.
Nghe những lời của Hàn Phong Tuyết, sắc mặt của quản gia trong nháy mắt liền thay đổi, vừa nãy còn giữ bộ mặt tươi cười giả tạo, bây giờ đôi mắt hình tam giác kia biến thành một đường, tốc độ đó thật khiến cho người ta xem thế là đủ , âm trầm nói:
- Đồ không biết phải trái nhà ngươi, không biết từ đâu chạy tới, dám tới đây gây rối, thế thì đừng trách ta đây không khách sáo.
- Các người không cần khách sáo, có bản lĩnh thì cứ việc lên đài, ông đây chấp hết, không cần tốn hơi thừa sức như mấy con chó cứ cắn gâu gâu ẳng ẳng mãi không chịu dừng. - Hàn Phong Tuyết chế giễu bọn họ tới tận cùng. Đối với tam đại thế gia kia cậu càn gì phải khiêm nhường nữa.
Sắc mặt của quản gia trầm xuống, ống tay áo vung lên, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi đợi đấy.
Sau khi ba nhà bàn bạc xong xuôi, quyết định để một người trong số đám hậu bối của Tống gia lên nghênh chiến thử, để thăm dò thực lực đối phương. Một cậu thiếu gia thanh tú bước lên võ đài, nói với Hàn Phong Tuyết:
- Tiểu tử, Tống Việt ta tới đây tiễn ngươi một đoạn đường.
Đối với loại người nói khoác không biết ngượng mà nói, Hàn Phong Tuyết coi như không nghe thấy, từ từ nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Hừ, đối phó với ngươi mà cần chuẩn bị sao?
Tống Việt vừa nói xong, chỉ nhìn thấy bóng người lóe lên, Hàn Phong Tuyết vừa ngồi kia đã không thấy đâu nữa, phần bụng bị lõm xuống, sau đó thì như cưỡi mây cưỡi gió mà bị bay ra ngoài. Hàn Phong Tuyết lại trở về vị trí cũ, lạnh nhạt nói:
- Miệng vẫn còn hôi sữa mà đã học người ta ra ngoài đánh lộn hả.
Tốc độ thật nhanh, lực thật mạnh, đó là đánh giá của mọi người về Hàn Phong Tuyết.
Sắc mặt của tộc trưởng nhà họ Tống vô cùng khó coi, cho dù bị ai đánh cho một cái tát cũng sẽ vô cùng khó chịu, mặc dù không phải là đánh thật, nhưng hành động của Hàn Phong Tuyết biểu lộ một cách rõ ràng không phải nghi ngờ gì nữa.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng Tống gia chủ vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, cũng không có ý định đem thêm bất kì một người nào trong Tống gia lên đài nữa, những người trong võ trường bây giờ, ai ai cũng biết được sức mạnh của Hàn Phong Tuyết.
Quả nhiên, lão già xảo quyệt Tống gia quyết định lôi theo Hà gia và Lưu gia cùng xuống nước, yêu cầu mỗi nhà cử ra một người, luân phiên ra trận, những kẻ xung phong đi đầu trong đám con cháu của Hà gia và Lưu gia, đều gặp phải tình cảnh giống như của Tống Việt.
Quản gia họ Lưu - Lưu Vẫn sau khi xem kết quả của hai vòng đấu nhận thấy không ai có thể vượt qua được đối phương, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Xem ra chúng ta cần phải cử ra một người có thực lực mạnh đứng ra, tiếp tục như vậy thì sẽ không còn mặt mũi nào cả.
- Thế Viễn, dựa vào thực lực một giáo kỹ hai sao như con, có thể đánh bại được hắn rồi. Ta muốn xem tên tiểu tử này, có phải có ba đầu sáu tay thật sự hay không. - Hà gia chủ đã cử ra con át chủ bài của Hà gia, Hà Thế Viễn lên đài, như vậy họ Hà cũng có thể càng oai phong hơn.
- Được, Hà gia chủ quả thật là thẳng thắn, với tu luyện của Thế Viễn, nhất định có thể bắt được tên tiểu tử kia. - Mặc dù ngoài miệng khen Hà Thế Viễn, nhưng trong lòng Lưu Vẫn lại than thầm một tiếng đáng tiếc. Tiếc là hai vị thiếu gia không có ở đây, cho dù là tiểu thư cũng tốt, nếu không thì hào quang đâu đến lượt của Hà gia. Bọn họ không hề nghĩ tới việc Hàn Phong Tuyết có thể thắng lợi, mặc dù biểu hiện của Hàn Phong Tuyết vô cùng mạnh, nhưng nếu phải so sánh với một cao thủ ít nhất là giáo kỹ thổ sáu sao, họ không dám tin ràng một cậu bé mười bốn tuổi lại có giáo kỹ tu luyện, đó là điều quá mơ hồ.
Hà Thế Viễn bước lễn võ đài, giống như một con mãnh hổ săn mồi đích thực, hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Phong Tuyết, lúc nào cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công. Hàn Phong Tuyết lộ ra nụ cười ấm áp:
- Trước hết hãy chơi với ngươi một lát đã nào.
- Goàm....... - một tiếng hét lớn, hai chân của Hà Thế Viễn đạp xuống đất, đầu giống như một con báo hướng về phía Hàn Phong Tuyết. Cảm nhận được sự rung chuyển của lôi đài, người của tam đại thế gia không kìm nén được lớn tiếng khen " Tốt lắm! ".
Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của Hà Thế Viễn, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, như nàng tiên nữ khiêu vũ, lại giống như Phượng Vũ Cửu Thiên. Hà Thế Viễn di chuyển cẩn thận, mỗi quyền đều mang theo kình phong, nhưng ngay cả áo của Hàn Phong Tuyết cũng chưa chạm được vào.
"Bộ pháp này là lăng ba vi bộ, hèn chi ngay cả long chiến cũng có phần tôn sùng, dựa vào võ sĩ bậc trung mà thi triển ra lại có thể nhẹ nhàng ung dung đem ra công kích Hà Thế Viễn, sau này phải tu luyện nhiều hơn mới được." - Phong Tuyết thầm khen.
Nếu như Hà Thế Viễn biết được Hàn Phong Tuyết lại đem lăng ba vi bộ ra công kích hắn, không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Những người đứng xung quanh chứng kiến bộ pháp ưu mỹ của Hàn Phong Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: "Thì ra đi bộ lại có thể đi như thế”. Người của tam đại thế gia lại nhíu mày, chứng kiến Hà Thế Viễn không cách nào động đến đối thủ, trong lòng không khỏi quýnh lên, thậm chí một số đứa còn chửi thành tiếng, hô to Hàn Phong Tuyết là con rùa đen rụt đầu. Hà Thế Viễn ngừng công kích, nhìn Hàn Phong Tuyết cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ biết trốn thôi sao.
- Muốn đụng độ sao, vậy thì chuẩn bị đi nhé. Nói xong nguyên tố hỏa phun ra ngoài, hai tay Hàn Phong Tuyết thành hai quả đấm đỏ ngầu.
Cảm nhận được khí nồng nặc của nguyên tố hỏa, Hà Thế Viễn nghiêm túc lại, nguyên tố băng cũng được xuất ra từ hai quả đấm, chuẩn bị quyết đấu mãnh liệt một lần.
- Một quyền định thắng bại. - Hàn Phong Tuyết nói, chân khẽ mở, nhẹ nhàng bay về phía Hà Thế Viễn
Hà Thế Viễn bắt chước sự mãnh liệt đó, mang theo khí thế chưa từng có từ trước tới nay, chạy hướng về phía Hàn Phong Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.