Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 150: 1 vs 500, vén màn bí mật

Bạch Chi Yêu Yêu

09/01/2021

Dược xá.

"Thế nào rồi?"

Đại phu phất tay: "Ngoại thương mà thôi, đã băng bó, không nguy hiểm tính mạng."

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Phụng Chi: "Đại phu, cứu mạng!"

"Tới ngay đây." Đại phu nói với Phượng Miên Miên: "Chăm sóc cho hắn, ta ra ngoài chữa trị cho người khác."

Phượng Miên Miên kéo hắn lại: "Ta... Chăm sóc là làm thế nào?" Nàng trước giờ luôn sống một mình, cái này... không kinh nghiệm a.

Đại phu cũng không biết trả lời ra sao: "Cô nương canh chừng hắn, chờ hắn tỉnh lại thì hắn cần cái gì cô nương giúp hắn làm cái đó, không thể động tới vết thương."

"Nga, là vậy sao..." Phượng Miên Miên gật đầu nhìn về phía nam tử trên giường, nghe có vẻ không khó lắm.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Dung Mị nhìn 500 học sinh trung ban, còn có các tân sinh bị đánh nằm đầy đất. Nàng nhíu mày: "Các ngươi còn cử động được không, mau lui ra."

"Dung Mị, cẩn thận."

"Hay là ngươi chạy đi, bọn họ nhiều người, không được đâu."

Tống Khiêm cười lạnh: "Chạy? Ngươi còn có thể chạy đằng nào?"

Dung Mị triệu hồi Cổ Linh kiếm nắm trong tay, "Ai nói ta muốn chạy? Ngược lại các ngươi, hôm nay một người cũng không thể đi!"

Tống Khiêm căn bản không để ý lời nàng, các học sinh trung ban cũng cười nhạo:

"Sợ quá nha, không lẽ ngươi nghĩ mình có thể đánh bại 500 người chúng ta?"

"Ngông cuồng!"

"Uổng cho một khuôn mặt xinh đẹp, hay là làm bạn gái ta đi, tha cho ngươi một mạng, thế nà..."

Oanh!



Không đợi hắn dứt lời, Dung Mị trực tiếp ra quyền. Tên học sinh vừa lên tiếng lập tức bị đánh văng chục mét, bất tỉnh!

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cường hãn! Không phải nói Dung Mị là phế vật sao? Không phải nói Dung Mị vào được Thánh Viện là nhờ vào may mắn sao? Thế trước mắt là cái gì?

Năm người, mười người, một trăm người cùng lúc xông lên, Dung Mị chỉ cần vung kiếm một cái là ngựa ngã người đổ, đơn giản giống như như thái rau cắt cỏ!

"Cho nên... Lúc trước thú triều... Thú triều gần ngàn yêu thú..." Tống Khiêm lung lay sắp đổ, đầu óc một mảnh hỗn loạn: "Là ngươi? Là ngươi?!"

Nhìn các học trưởng đều ngã dưới đất bò không dậy nổi, trong miệng còn không ngừng kêu đau, quần chúng bị sự thật này làm cho ngốc quay vòng vòng, "Nàng nàng nàng... Nàng có phải là người hay không a!"

Dung Mị hồng y phi dương, tà mị không thể kiềm chế được, trong một khắc làm cho mọi người hoa cả mắt.

"Tống Khiêm, cút về nói với Dung Cầm, muốn báo thù thì tự mình tìm đến, đừng có chơi trò trốn đầu trốn đuôi!"

Tống Khiêm khiếp sợ: "Ngươi!" Nàng làm sao biết!

Dung Mị cười nhạo, trò tiểu xiếc, nếu không có Dung Cầm "nữ thần" đứng sau giật dây, một mình Tống Khiêm có thể kêu gọi toàn bộ học sinh trung ban sao?

Đúng lúc này, một tiếng nói bàng bạc vang lên\-\-\-

"Đây là có chuyện gì! Các ngươi đi học hay đi đánh trận vậy hả!?" Lãnh Tuyết tiên tử từ trên không đáp xuống, khí thế uy nghiêm nhìn chằm chằm Dung Mị.

"Phó viện trưởng." Các học sinh sôi nổi lên tiếng.

Lãnh Tuyết tiên tử lúc này trong mắt chỉ có một mình Dung Mị, hoặc là nói, đã bị dung mạo của nàng làm khiếp sợ, "Lam Vọng Nguyệt!!"

Đột nhiên nghe được tên của mỹ nhân mẫu thân, Dung Mị hơi sửng sốt, Lãnh Tuyết tiên tử... Quen mẫu thân của nàng?

Lãnh Tuyết tiên tử đôi mắt đỏ lên: "Mau nói! Ngươi có quan hệ gì với nàng! Chẳng lẽ là con gái... Không, nàng đã chết từ 16 năm trước rồi, hơn nữa..." Dung Mị là con của Dung Hầu làm sao có thể... Trừ khi!!

Dung Mị không phải con ruột của Dung hầu!

Lãnh Tuyết tiên tử nôn nóng muốn xác minh chuyện này, nàng rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, đâm thẳng hướng Dung Mị!

"Dừng tay!" Một âm thanh hồn hậu vang lên.

Keng\-\-\-

"Mị Nhi!" Dung Kỳ đứng bên cạnh nàng, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"



Dung Mị lắc đầu: "Không sao, người đó là ai?" Dung Mị nhìn về phía nam nhân vừa mới ngăn cản Lãnh Tuyết tiên tử.

Dung Kỳ: "Là Phong phó viện trưởng."

Phong phó viện trưởng: "Lam phó viện trưởng, ngươi muốn làm gì?"

Lãnh Tuyết tiên tử: "Ta chỉ muốn lấy chút máu của nàng mà thôi, việc gì phải nghiêm trọng?"

Lãnh Tuyết tiên tử quét mắt các học sinh trung ban một cái: "Còn không mau trở về, còn ở đây làm mất mặt xấu hổ sao!"

"Vâng, vâng..."

Lãnh Tuyết tiên tử cũng phất áo bỏ đi, trong mắt ám quang lưu động. Lam Vọng Nguyệt, chết rồi mà vẫn còn ám ta, quả nhiên là tiện nhân! Xem ra, Dung Mị không thể lưu!

Mặc dù mọi chuyện xảy ra rất nhanh nhưng Dung Mị đã mau chóng bắt được trọng điểm. Lãnh Tuyết tiên tử cho dù là đối mặt với đồ đệ cưng của nàng gặp chuyện, sắc mặt cũng không đổi, thế nhưng chỉ vừa nhắc tới mỹ nhân mẫu thân thì nàng ta lại vô cùng kích động, hơn nữa không phải ý tốt! Rốt cuộc mẫu thân và nàng có thù oán gì? Lúc nãy nghe Phong phó viện trưởng gọi nàng là... Lam phó viện trưởng? Họ Lam?

"Nha đầu, suy nghĩ cái gì vậy?" Phong phó viện trưởng cười nhìn nàng, "Quả nhiên rất giống, không những dung mạo, mà còn giống phong phạm của Lãnh Nguyệt tiên tử lúc đó."

"Lãnh Nguyệt... Tiên tử?" Dung Mị nghi hoặc, không phải đang nói đến mỹ nhân mẫu thân đấy chứ?

"Ha ha ha" Phong phó viện trưởng phất tay, "Đi theo ta, có một số việc, ngươi cũng nên biết rồi. Dung Kỳ thật quá mức cẩn thận, nhiều năm nay đều âm thầm thay ngươi giải quyết mọi việc, nhưng giờ nhìn thấy thực lực của ngươi, ta cũng yên tâm."

Phong phó viện trưởng dẫn hai người đến một căn phòng nhỏ, lấy ra một bức hoạ đưa cho Dung Mị. Dung Mị liếc mắt nữ tử trong tranh giống y hệt mình, chỉ khác một đôi mắt. Nàng là hồ ly mị mắt, còn mắt của Lam Vọng Nguyệt băng lãnh cao quý, khá giống... Dung Kỳ!

Phong phó viện trưởng: "Nhớ năm đó, mẫu thân của ngươi cũng là như vậy, đứng lên bục giảng đạo, làm cho rất nhiều người tấn chức thành tiên, trong đó, có ta."

Dung Mị: "Mẫu thân quả nhiên không ngốc!"

"Hừ, sao có thể? Nàng năm đó phong hoa tuyệt đại, danh xưng Lãnh Nguyệt tiên tử không người không biết, vô số người ái mộ, ngay cả.... Khụ khụ, ngay cả cha ngươi."

Dung Mị khẳng định nói: "Dung Tề không phải cha ta."

Phong phó viện trưởng gật đầu, "Ngươi quả nhiên đã biết. Nói nghe xem, ngươi đoán được những gì?"

Dung Mị bình tĩnh cuộn bức tranh lại, đáp án này, nàng chờ rất lâu rồi!

"Ở thư phòng Minh Vương phủ, ta đã từng vô tình đọc được một cuốn sách cổ, nói về tam đại gia tộc ẩn thế, Mục gia, Lăng gia và... Lam gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook