Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Chương 174: Ca ca, ngươi là nhà tiên tri sao?
Bạch Chi Yêu Yêu
09/01/2021
Chỉ thấy trên người Vân thái hậu toát ra những luồng khí đen quỷ dị, chúng nó dường như đang ăn mòn sinh cơ của nàng, khiến sinh mệnh lực ngày càng yếu đi.
Nếu đám người Dung Mị ở đây, khẳng định sẽ nhận ra khí tức này giống hệt với hơi thở tử vong xuất hiện trong thú triều lúc khảo hạch vào Thánh Viện. Mà Dạ Mặc Thần hiển nhiên đã sớm biết, vì vậy hắn mới chắc chắn thú triều không phải ma tộc gây ra. Đây không phải ma khí, so với ma khí thì càng thêm đáng sợ!
"Tử vong chi khí?" Đế Liên Vận không xác định nói.
Trong cơ thể của thái hậu Đông Nguyệt Quốc làm sao lại có thứ này? Đây hẳn là nguyên nhân diện mạo của nàng lúc thì trẻ trung lúc thì lão niên?
Thượng Quan Lạc còn chưa phục hồi sau kinh ngạc thì bỗng dưng đồng tử trừng càng lớn, nàng nhìn thấy gì? Dạ Mặc Thần truyền linh khí vào cơ thể Vân thái hậu, nhưng cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là linh khí đó thế nhưng phát sáng!
Quang nguyên tố trong truyền thuyết!
Ta má ơi! Thượng Quan Lạc dùng tay bịt miệng, sợ nhịn không được hô ra tiếng. Quang nguyên tố vạn năm có một a, nam nhân này là yêu nghiệt sao? Nàng ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Mặc Thần, càng thêm quyết tâm nhất định phải được.
Nhưng thật ra Đế Liên Vận lại không có quá kích động, nàng không giống những công chúa bình thường. Nam Tuyết Quốc cho phép nữ tử trở thành hoàng đế, mà nàng, hiển nhiên cũng là một trong các ứng cử viên, thậm chí đã bước một nửa chân lên ngai vàng! Vì vậy, những chuyện cơ mật của tứ quốc, nàng đều biết.
Sau một lúc, Dạ Mặc Thần thu tay lại, bước ra ngoài, Thượng Quan Lạc và Đế Liên Vận tự nhiên cũng theo ra khỏi nội thất.
Đông Nguyệt Hoàng trước tiên hỏi: "Đã ổn chưa?"
Ngoài ý muốn, Dạ Mặc Thần lắc đầu: "Không có tác dụng, miễn dịch."
Mọi người sửng sốt, Đông Nguyệt Hoàng vội vàng chạy vào trong xem, quả nhiên thấy tử vong chi khí không chút nào giảm bớt.
"Sao lại như vậy?"
Mấy năm qua, mỗi lần tử khí bộc phát đều nhờ quang nguyên tố đẩy lùi, thật hiển nhiên hai loại khó tức này là khắc tinh của nhau. Nhưng hiện tại, miễn dịch... Không còn tác dụng nữa, phải làm sao đây.
Dạ Mặc Thần vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Chúng ta đã dùng biện pháp tạm thời này quá lâu, chỉ có cách tìm được gốc rễ của nó mới có thể chữa trị hoàn toàn."
"Gốc rễ? Thái Hậu nói với trẫm nhiều năm trước từng bị một kẻ thần bí đả thương, từ đó mới tạo ra di chứng. Nhưng chúng ta đã tìm khắp nơi cũng không thấy sự tồn tại của loại tử khí này."
Đại lục chỉ có ba loại: linh khí, tiên khí, ma khí, chưa từng xuất hiện loại khí tức nào quỷ dị như vậy, ngay cả tử khí cũng là tên bọn họ tự đặt dựa theo tính chất của nó thôi, hoàn toàn không có khái niệm.
"Không. Ta từng thấy ở Thánh Viện, chỉ tiếc tìm kiếm như cũ không có kết quả."
Một mảnh mờ mịt...
Lúc này, âm thanh giọng nữ vang lên: "Liên Vận cũng từng thấy tử khí."
"!!!"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Đế Liên Vận, nàng gật đầu: "Trên đường đến Đông Nguyệt Quốc, ta xác thật đã cảm nhận được nó."
Đông Nguyệt Hoàng ủ rũ bỗng giống như tìm thấy tia hy vọng: "Vậy..."
Đế Liên Vận cười: "Ta có thể dẫn đường cho các vị."
"Thật tốt quá!"
Lâm ngự y: "Có điều, đường xá xa xôi, thái hậu sợ là chờ không được."
Đế Liên Vận lấy ra một chiếc hộp, mở nắp, nhiệt độ xung quanh bất ngờ giảm xuống.
"Đây là Băng Tằm ngàn năm, cùng với Tuyết Liên là tuyệt phối."
"Chuyện này..." Đông Nguyệt Hoàng do dự, Băng Tằm đối với Nam Tuyết Quốc cũng giống như Tuyết Liên đối với Đông Nguyệt Quốc, là vật quý giá. Đế Liên Vận có thể tùy thân mang theo nó chứng tỏ quyền lực của nàng ở Nam Tuyết Quốc không hề nhỏ. Nàng đã tặng một cây Tuyết Liên, bây giờ lại là Băng Tằm, vậy có hơi...
Trong lúc hắn khó xử, Dạ Mặc Thần đã dứt khoát nhận lấy, dù có thế nào, an nguy của hoàng tổ mẫu mới là quan trọng nhất.
"Bổn vương nợ ngươi một ân tình."
Đế Liên Vận xinh đẹp nở nụ cười, Băng Tằm và Tuyết Liên đổi lấy một ân tình của hắn, đáng giá!
Bàn bạc xong, mọi người đều trở về công việc của mình, Đế Liên Vận và Thượng Quan Lạc thu sếp hành lý chuẩn bị khởi hành.
Đông Nguyệt Hoàng càng nhìn càng vừa lòng Đế Liên Tuyền, hắn ngồi xuống bên cạnh Vân thái hậu.
"Mẫu hậu, xem ra lần này nhi thần đã đoán đúng rồi."
"Người xem, Đế Liên Vận vừa xinh đẹp, thiên phú lại cao, tấm lòng cũng thiện lương như vậy, hơn nữa nàng chính là nữ hoàng tương lai của Nam Tuyết. Thiên tuyển chi nữ chỉ có thể là nàng mà thôi."
"Haizz."
"Dị tộc giáng thế, tai ương ập đến
Thần Ma hỗn chiến, thiên hạ đại loạn
Quang Minh chi tử, thiên tuyển chi nữ
Bình ổn thiên hạ tứ phương\-\-\-"
"Chúng ta hãy cùng rửa mắt mong chờ đi..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nửa tháng sau.
"Ách chù~"
"Mị Nhi, mấy ngày nay ngươi cứ hắt hơi mãi, có phải bị cảm rồi không?"
Nghe được Phượng Miên Miên hỏi, Dung Mị ngượng ngùng sờ mũi: "Yên tâm, ta không sao."
Biết đâu là Tiểu Cửu đang nhớ nàng? Hắc hắc~
Kể ra cũng lạ, nàng biết Dạ Mặc Thần nhất định có thể tìm được vị trí của mình cho nên trước khi đi mới để lại lời nhắn bảo hắn không cần tìm nàng. Không ngờ nửa tháng trôi qua hắn thật sự không đuổi theo nàng? Cái này có chút kỳ quái!
Có điều mặc kệ, vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng đang bắt đầu hành trình rèn luyện của mình, hắn không ở đây càng hợp ý nàng.
Dung Mị cười cười nhìn bên cạnh có Phượng Miên Miên, Tiểu Mạch, Tĩnh Hàm đồng học, và cả Dung Kỳ đang đi tít ở trước. Lúc đó nàng trở về Thánh Viện, trùng hợp có một nhiệm vụ thực hành dành cho học sinh, trùng hợp hơn chính là, người phụ trách nhiệm vụ là Dung Kỳ, vì vậy bốn người các nàng liền thuận buồm xuôi gió được chọn.
Dung Mị tốc độ nhanh hơn đi về phía trước: "Ca ca."
"Ừm."
"Ngươi là nhà tiên tri sao?"
"...."
Dung Mị ung dung nói: "Khi thân thế của ta vẫn còn là một điều mơ hồ, ngươi nói cho ta về bốn mảnh bản đồ."
"Khi ta mất manh mối, ngươi dẫn đường cho ta vào Thánh Viện."
"Khi ta tìm ra đạo của mình, lại trùng hợp có một nhiệm vụ đi ra ngoài thực hành."
"Tất cả chỉ là vô tình sao, ca ca?"
Dung Mị cười như không cười nhìn Dung Kỳ, ngày đó nàng ngộ đạo, ngộ ra rất nhiều thứ mà trước đây nàng không nhận ra. Vì sao kiếp này của nàng lại nhẹ nhàng như vậy? Đáp án chính là: Dung Kỳ!
Hắn luôn xuất hiện khi nàng bế tắc, mở cho nàng một con đường, làm tất cả mọi thứ trong yên lặng. Giống như biết trước nàng sẽ như vậy!
Nếu đám người Dung Mị ở đây, khẳng định sẽ nhận ra khí tức này giống hệt với hơi thở tử vong xuất hiện trong thú triều lúc khảo hạch vào Thánh Viện. Mà Dạ Mặc Thần hiển nhiên đã sớm biết, vì vậy hắn mới chắc chắn thú triều không phải ma tộc gây ra. Đây không phải ma khí, so với ma khí thì càng thêm đáng sợ!
"Tử vong chi khí?" Đế Liên Vận không xác định nói.
Trong cơ thể của thái hậu Đông Nguyệt Quốc làm sao lại có thứ này? Đây hẳn là nguyên nhân diện mạo của nàng lúc thì trẻ trung lúc thì lão niên?
Thượng Quan Lạc còn chưa phục hồi sau kinh ngạc thì bỗng dưng đồng tử trừng càng lớn, nàng nhìn thấy gì? Dạ Mặc Thần truyền linh khí vào cơ thể Vân thái hậu, nhưng cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là linh khí đó thế nhưng phát sáng!
Quang nguyên tố trong truyền thuyết!
Ta má ơi! Thượng Quan Lạc dùng tay bịt miệng, sợ nhịn không được hô ra tiếng. Quang nguyên tố vạn năm có một a, nam nhân này là yêu nghiệt sao? Nàng ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Mặc Thần, càng thêm quyết tâm nhất định phải được.
Nhưng thật ra Đế Liên Vận lại không có quá kích động, nàng không giống những công chúa bình thường. Nam Tuyết Quốc cho phép nữ tử trở thành hoàng đế, mà nàng, hiển nhiên cũng là một trong các ứng cử viên, thậm chí đã bước một nửa chân lên ngai vàng! Vì vậy, những chuyện cơ mật của tứ quốc, nàng đều biết.
Sau một lúc, Dạ Mặc Thần thu tay lại, bước ra ngoài, Thượng Quan Lạc và Đế Liên Vận tự nhiên cũng theo ra khỏi nội thất.
Đông Nguyệt Hoàng trước tiên hỏi: "Đã ổn chưa?"
Ngoài ý muốn, Dạ Mặc Thần lắc đầu: "Không có tác dụng, miễn dịch."
Mọi người sửng sốt, Đông Nguyệt Hoàng vội vàng chạy vào trong xem, quả nhiên thấy tử vong chi khí không chút nào giảm bớt.
"Sao lại như vậy?"
Mấy năm qua, mỗi lần tử khí bộc phát đều nhờ quang nguyên tố đẩy lùi, thật hiển nhiên hai loại khó tức này là khắc tinh của nhau. Nhưng hiện tại, miễn dịch... Không còn tác dụng nữa, phải làm sao đây.
Dạ Mặc Thần vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Chúng ta đã dùng biện pháp tạm thời này quá lâu, chỉ có cách tìm được gốc rễ của nó mới có thể chữa trị hoàn toàn."
"Gốc rễ? Thái Hậu nói với trẫm nhiều năm trước từng bị một kẻ thần bí đả thương, từ đó mới tạo ra di chứng. Nhưng chúng ta đã tìm khắp nơi cũng không thấy sự tồn tại của loại tử khí này."
Đại lục chỉ có ba loại: linh khí, tiên khí, ma khí, chưa từng xuất hiện loại khí tức nào quỷ dị như vậy, ngay cả tử khí cũng là tên bọn họ tự đặt dựa theo tính chất của nó thôi, hoàn toàn không có khái niệm.
"Không. Ta từng thấy ở Thánh Viện, chỉ tiếc tìm kiếm như cũ không có kết quả."
Một mảnh mờ mịt...
Lúc này, âm thanh giọng nữ vang lên: "Liên Vận cũng từng thấy tử khí."
"!!!"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Đế Liên Vận, nàng gật đầu: "Trên đường đến Đông Nguyệt Quốc, ta xác thật đã cảm nhận được nó."
Đông Nguyệt Hoàng ủ rũ bỗng giống như tìm thấy tia hy vọng: "Vậy..."
Đế Liên Vận cười: "Ta có thể dẫn đường cho các vị."
"Thật tốt quá!"
Lâm ngự y: "Có điều, đường xá xa xôi, thái hậu sợ là chờ không được."
Đế Liên Vận lấy ra một chiếc hộp, mở nắp, nhiệt độ xung quanh bất ngờ giảm xuống.
"Đây là Băng Tằm ngàn năm, cùng với Tuyết Liên là tuyệt phối."
"Chuyện này..." Đông Nguyệt Hoàng do dự, Băng Tằm đối với Nam Tuyết Quốc cũng giống như Tuyết Liên đối với Đông Nguyệt Quốc, là vật quý giá. Đế Liên Vận có thể tùy thân mang theo nó chứng tỏ quyền lực của nàng ở Nam Tuyết Quốc không hề nhỏ. Nàng đã tặng một cây Tuyết Liên, bây giờ lại là Băng Tằm, vậy có hơi...
Trong lúc hắn khó xử, Dạ Mặc Thần đã dứt khoát nhận lấy, dù có thế nào, an nguy của hoàng tổ mẫu mới là quan trọng nhất.
"Bổn vương nợ ngươi một ân tình."
Đế Liên Vận xinh đẹp nở nụ cười, Băng Tằm và Tuyết Liên đổi lấy một ân tình của hắn, đáng giá!
Bàn bạc xong, mọi người đều trở về công việc của mình, Đế Liên Vận và Thượng Quan Lạc thu sếp hành lý chuẩn bị khởi hành.
Đông Nguyệt Hoàng càng nhìn càng vừa lòng Đế Liên Tuyền, hắn ngồi xuống bên cạnh Vân thái hậu.
"Mẫu hậu, xem ra lần này nhi thần đã đoán đúng rồi."
"Người xem, Đế Liên Vận vừa xinh đẹp, thiên phú lại cao, tấm lòng cũng thiện lương như vậy, hơn nữa nàng chính là nữ hoàng tương lai của Nam Tuyết. Thiên tuyển chi nữ chỉ có thể là nàng mà thôi."
"Haizz."
"Dị tộc giáng thế, tai ương ập đến
Thần Ma hỗn chiến, thiên hạ đại loạn
Quang Minh chi tử, thiên tuyển chi nữ
Bình ổn thiên hạ tứ phương\-\-\-"
"Chúng ta hãy cùng rửa mắt mong chờ đi..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nửa tháng sau.
"Ách chù~"
"Mị Nhi, mấy ngày nay ngươi cứ hắt hơi mãi, có phải bị cảm rồi không?"
Nghe được Phượng Miên Miên hỏi, Dung Mị ngượng ngùng sờ mũi: "Yên tâm, ta không sao."
Biết đâu là Tiểu Cửu đang nhớ nàng? Hắc hắc~
Kể ra cũng lạ, nàng biết Dạ Mặc Thần nhất định có thể tìm được vị trí của mình cho nên trước khi đi mới để lại lời nhắn bảo hắn không cần tìm nàng. Không ngờ nửa tháng trôi qua hắn thật sự không đuổi theo nàng? Cái này có chút kỳ quái!
Có điều mặc kệ, vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng đang bắt đầu hành trình rèn luyện của mình, hắn không ở đây càng hợp ý nàng.
Dung Mị cười cười nhìn bên cạnh có Phượng Miên Miên, Tiểu Mạch, Tĩnh Hàm đồng học, và cả Dung Kỳ đang đi tít ở trước. Lúc đó nàng trở về Thánh Viện, trùng hợp có một nhiệm vụ thực hành dành cho học sinh, trùng hợp hơn chính là, người phụ trách nhiệm vụ là Dung Kỳ, vì vậy bốn người các nàng liền thuận buồm xuôi gió được chọn.
Dung Mị tốc độ nhanh hơn đi về phía trước: "Ca ca."
"Ừm."
"Ngươi là nhà tiên tri sao?"
"...."
Dung Mị ung dung nói: "Khi thân thế của ta vẫn còn là một điều mơ hồ, ngươi nói cho ta về bốn mảnh bản đồ."
"Khi ta mất manh mối, ngươi dẫn đường cho ta vào Thánh Viện."
"Khi ta tìm ra đạo của mình, lại trùng hợp có một nhiệm vụ đi ra ngoài thực hành."
"Tất cả chỉ là vô tình sao, ca ca?"
Dung Mị cười như không cười nhìn Dung Kỳ, ngày đó nàng ngộ đạo, ngộ ra rất nhiều thứ mà trước đây nàng không nhận ra. Vì sao kiếp này của nàng lại nhẹ nhàng như vậy? Đáp án chính là: Dung Kỳ!
Hắn luôn xuất hiện khi nàng bế tắc, mở cho nàng một con đường, làm tất cả mọi thứ trong yên lặng. Giống như biết trước nàng sẽ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.