Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Chương 130: Đệ tử dẫn đầu
Bạch Chi Yêu Yêu
09/01/2021
Dung Mị và Tiểu Mạch đã ra cửa từ sáng sớm, hôm nay chính là ngày khảo hạch\-\-\-
Trước cửa Thánh Viện.
"Tiểu thư, sao lại nhiều người như vậy, căn bản không thể chen vào nổi!" Tiểu Mạch nhảy lên, nhưng trước mắt dòng người đông nghẹt, không chừa một kẽ hở.
Dung Mị kéo nàng một phen, "Lại đây, đằng kia có dựng sạp, qua đó uống một ngụm nước đã."
"Tiểu nhị, cho một bình trà!"
Tiểu nhị vội hô:"Tới đây, tới đây."
Một tiếng gọi này, nháy mắt hấp dẫn đám người xung quanh. Bọn họ vốn chỉ liếc một cái, nhưng sau đó lại không thể nào dời mắt.
"Thật đẹp quá...."
"Cô nương nhà ai vậy?"
Một thanh niên chen vào nói:"Hôm trước báo danh có gặp qua, nàng chính là Dung Mị."
"Thật hay giả, không ngờ cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc khuôn mặt nàng...."
Bàn của đám người ngồi cách hai người không xa lắm, Tiểu Mạch đem hết lời bọn họ nói thu vào trong tai. Nàng tức giận suýt chút nữa đập cái bàn:"Tiểu thư, ngươi nghe kìa! Bọn họ.... Bọn họ....! Rõ ràng ngươi đã khôi phục dung mạo, vì sao vẫn đeo khăn che mặt thế?"
Dung Mị cười nhạt trấn an nàng:"Đừng vội, ta đều có tính toán. Tiểu thư nhà ngươi là người sẽ chịu thiệt thòi sao?"
Tiểu Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy rất đúng, "Vậy được rồi, ta liền chờ ngày tiểu thư quang mang nở rộ, kinh diễm tứ toà, sáng mù mắt bọn họ!"
"Ngươi a...."
Dung Mị chưa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng cười ti bỉ. Quay đầu lại vừa thấy, là người quen nha!
Dạ Kim Tài mang theo hai hộ vệ bước về phía này, "He he, tiểu cô nương xinh đẹp, không biết ngươi tên họ là gì, nhà ở nơi đâu?"
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi. Kinh thành khi nào thì có mỹ nữ đẹp đến bậc này chứ? Khẳng định là từ các thành nhỏ khác tới để khảo hạch, kia liền đơn giản.
Dung Mị hơi híp mắt, thù làm nàng trọng thương nàng còn chưa báo, hiện giờ còn dám xuất hiện trước mặt nàng?
Dung Mị trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại giả vờ không quen biết, dù sao hắn cũng không biết nàng giả nam trang là Ly công tử, nếu không cho hắn mười lá gan chưa chắc đã dám lại gần.
"Ngươi là ai?" Nàng hỏi.
Dạ Kim Tài hầm hè xoa tay:"Bổn thế tử là trưởng tử của Bình Vương phủ, cháu trai của đương kim thánh thượng. Tiểu cô nương mới đến kinh thành, hẳn là phải giao lưu một chút nơi này, ta dẫn ngươi đi chơi, thế nào?"
Dạ Kim Tài thân hình vốn là béo, cười lên ngay cả mỡ mặt đều nhăn lại, Dung Mị nhìn mà đen mặt.
Kinh tởm!
Nàng có chút tò mò, rõ ràng ngày đó đã một đao xử lý cái 'món đồ chơi' kia của hắn rồi, rốt cuộc tên này lấy đâu ra tự tin đi ghẹo gái vậy? Có được cô nương rồi để ngắm à?
Dạ Kim Tài bị ánh mắt của nàng nhìn đến lông tơ dựng ngược, sao đột nhiên lại lạnh như vậy?
Dung Mị bỏ chén trà xuống bàn:"Không cần, thế tử có lẽ không biết, ta là Dung Mị, là người kinh thành."
Dạ Kim Tài quả thật không biết, hình như nghe qua ở đâu rồi.
Một tên hộ vệ tiến lên thì thầm bên tai hắn, Dạ Kim Tài ánh mắt bỗng dưng thay đổi.
Hắn cười gượng vài tiếng:"Thì ra là vậy, đều là người kinh thành a. Hiểu lầm, hiểu lầm!"
Hắn để lại hai câu rồi xoay người đi mất. Cũng không phải là chê bai Dung Mị, nghĩ tới dáng người ma quỷ, còn có mị ý không kiềm chế được của nàng, thân thể đó đúng là một cái vưu vật! Nếu là đeo khăn che mặt thật ra cũng không phải không thể chấp nhận.
Chẳng qua.... Nàng dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của Thành vương, ở trước mặt công chúng làm bậy thì không tốt lắm, nhưng mà một khi đã tách ra.... Ha hả~
Nhìn ba người rời đi, Tiểu Mạch đỏ mắt!
"Tiểu thư, ta giết hắn!" Tên mập đó sao dám dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn chằm chằm tiểu thư nhà nàng chứ! Còn dám mơ ước tiểu thư, chán sống!
Dung Mị lắc đầu:"Đừng manh động."
Nàng hớp một ngụm trà, ánh mắt trong một giây trở nên vô cùng sắc lạnh, một đạo sát ý xẹt qua.
Dạ Kim Tài thế tử đại nhân à, ta cũng rất mong chờ được cùng ngươi 'gặp mặt riêng tư' nha~
Tiểu Mạch tức giận phình má, có chút đáng yêu, "Tiểu thư thật là, không hiểu người đang nghĩ gì nữa!"
Dung Mị chỉ cười không nói.
Tiểu Mạch bỗng cúi người nhỏ giọng hỏi:"Tiểu thư, lần này nếu khảo hạch thành công là sẽ trực tiếp vào Thánh Viện luôn đó, sau này sẽ không dễ ra ngoài được đâu, ngươi không có gì muốn làm nữa sao?"
Dung Mị nhướng mày, kì quái hỏi:"Làm gì là làm gì? Ngươi bỏ quên hay thiếu đồ gì sao?"
Tiểu Mạch bĩu môi, tiểu thư nhà mình thật chậm tiêu:"Còn có thể là gì, ví dụ như từ biệt ai đó chẳng hạn...."
"Có ai đâu mà từ với chả biệt." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong đầu nàng lại vô cớ hiện lên bộ dáng cường thế không ai bì nổi của nam nhân kia.
Có lẽ do tới thế giới này tiếp xúc quá ít người, lại ở chung với hắn quá lâu nên mới sinh ra ảo giác!
Rốt cuộc cũng vào Thánh Viện, rời khỏi hắn, nhất định phải trải qua cuộc sống của chính mình. Biết đâu chỉ cần một khoảng thời gian, lần sau gặp lại sẽ như người xa lạ?
Đang lúc Dung Mị thất thần, cửa viện chậm chạp mở ra\-\-\-\-
Một đài cao tức khắc xuất hiện, khi mọi người nhìn lại đã thấy một nữ tử áo tím đứng ở trên.
Thánh Viện có một vị viện trưởng, hai phó viện trưởng.
Viện trưởng đại nhân thần bí khó lường, rất ít xuất hiện trước mặt người khác, lần này cũng không ngoại lệ.
Mà Phong phó viện trưởng cũng là người lãnh đạm, không thích náo nhiệt, vì vậy gần như mọi hoạt động đều là do Lãnh Tuyết tiên tử làm chủ.
Lãnh Tuyết tiên tử nhàn nhạt liếc nhìn bốn phía, lạnh giọng nói:"Ta cũng không muốn nhiều lời, khảo hạch chắc ai cũng biết, thông qua mới được nhập học, thành bại chỉ trong 7 ngày thi này đây!"
"Không phải trường hợp đặc biệt, các đạo sư cũng không nhúng tay, chỉ do các sư huynh sư tỷ của các ngươi giám sát. Chi tiết thì để đệ tử dẫn đầu lần này nói đi."
Mọi người tức khắc xôn xao!
"Trời ạ! Nghe nói khảo hạch vô cùng nguy hiểm, thế nhưng không hề có đạo sư giám sát?"
"Đệ tử dẫn đầu? Ai vậy a?"
"Ta có huynh trưởng học trong Thánh Viện, hắn nói chủ trì giám sát lần này chính là đồ đệ của phó viện trưởng!"
"Đồ đệ!? Vậy chẳng phải là...."
Trước cửa Thánh Viện.
"Tiểu thư, sao lại nhiều người như vậy, căn bản không thể chen vào nổi!" Tiểu Mạch nhảy lên, nhưng trước mắt dòng người đông nghẹt, không chừa một kẽ hở.
Dung Mị kéo nàng một phen, "Lại đây, đằng kia có dựng sạp, qua đó uống một ngụm nước đã."
"Tiểu nhị, cho một bình trà!"
Tiểu nhị vội hô:"Tới đây, tới đây."
Một tiếng gọi này, nháy mắt hấp dẫn đám người xung quanh. Bọn họ vốn chỉ liếc một cái, nhưng sau đó lại không thể nào dời mắt.
"Thật đẹp quá...."
"Cô nương nhà ai vậy?"
Một thanh niên chen vào nói:"Hôm trước báo danh có gặp qua, nàng chính là Dung Mị."
"Thật hay giả, không ngờ cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc khuôn mặt nàng...."
Bàn của đám người ngồi cách hai người không xa lắm, Tiểu Mạch đem hết lời bọn họ nói thu vào trong tai. Nàng tức giận suýt chút nữa đập cái bàn:"Tiểu thư, ngươi nghe kìa! Bọn họ.... Bọn họ....! Rõ ràng ngươi đã khôi phục dung mạo, vì sao vẫn đeo khăn che mặt thế?"
Dung Mị cười nhạt trấn an nàng:"Đừng vội, ta đều có tính toán. Tiểu thư nhà ngươi là người sẽ chịu thiệt thòi sao?"
Tiểu Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy rất đúng, "Vậy được rồi, ta liền chờ ngày tiểu thư quang mang nở rộ, kinh diễm tứ toà, sáng mù mắt bọn họ!"
"Ngươi a...."
Dung Mị chưa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng cười ti bỉ. Quay đầu lại vừa thấy, là người quen nha!
Dạ Kim Tài mang theo hai hộ vệ bước về phía này, "He he, tiểu cô nương xinh đẹp, không biết ngươi tên họ là gì, nhà ở nơi đâu?"
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi. Kinh thành khi nào thì có mỹ nữ đẹp đến bậc này chứ? Khẳng định là từ các thành nhỏ khác tới để khảo hạch, kia liền đơn giản.
Dung Mị hơi híp mắt, thù làm nàng trọng thương nàng còn chưa báo, hiện giờ còn dám xuất hiện trước mặt nàng?
Dung Mị trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại giả vờ không quen biết, dù sao hắn cũng không biết nàng giả nam trang là Ly công tử, nếu không cho hắn mười lá gan chưa chắc đã dám lại gần.
"Ngươi là ai?" Nàng hỏi.
Dạ Kim Tài hầm hè xoa tay:"Bổn thế tử là trưởng tử của Bình Vương phủ, cháu trai của đương kim thánh thượng. Tiểu cô nương mới đến kinh thành, hẳn là phải giao lưu một chút nơi này, ta dẫn ngươi đi chơi, thế nào?"
Dạ Kim Tài thân hình vốn là béo, cười lên ngay cả mỡ mặt đều nhăn lại, Dung Mị nhìn mà đen mặt.
Kinh tởm!
Nàng có chút tò mò, rõ ràng ngày đó đã một đao xử lý cái 'món đồ chơi' kia của hắn rồi, rốt cuộc tên này lấy đâu ra tự tin đi ghẹo gái vậy? Có được cô nương rồi để ngắm à?
Dạ Kim Tài bị ánh mắt của nàng nhìn đến lông tơ dựng ngược, sao đột nhiên lại lạnh như vậy?
Dung Mị bỏ chén trà xuống bàn:"Không cần, thế tử có lẽ không biết, ta là Dung Mị, là người kinh thành."
Dạ Kim Tài quả thật không biết, hình như nghe qua ở đâu rồi.
Một tên hộ vệ tiến lên thì thầm bên tai hắn, Dạ Kim Tài ánh mắt bỗng dưng thay đổi.
Hắn cười gượng vài tiếng:"Thì ra là vậy, đều là người kinh thành a. Hiểu lầm, hiểu lầm!"
Hắn để lại hai câu rồi xoay người đi mất. Cũng không phải là chê bai Dung Mị, nghĩ tới dáng người ma quỷ, còn có mị ý không kiềm chế được của nàng, thân thể đó đúng là một cái vưu vật! Nếu là đeo khăn che mặt thật ra cũng không phải không thể chấp nhận.
Chẳng qua.... Nàng dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của Thành vương, ở trước mặt công chúng làm bậy thì không tốt lắm, nhưng mà một khi đã tách ra.... Ha hả~
Nhìn ba người rời đi, Tiểu Mạch đỏ mắt!
"Tiểu thư, ta giết hắn!" Tên mập đó sao dám dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn chằm chằm tiểu thư nhà nàng chứ! Còn dám mơ ước tiểu thư, chán sống!
Dung Mị lắc đầu:"Đừng manh động."
Nàng hớp một ngụm trà, ánh mắt trong một giây trở nên vô cùng sắc lạnh, một đạo sát ý xẹt qua.
Dạ Kim Tài thế tử đại nhân à, ta cũng rất mong chờ được cùng ngươi 'gặp mặt riêng tư' nha~
Tiểu Mạch tức giận phình má, có chút đáng yêu, "Tiểu thư thật là, không hiểu người đang nghĩ gì nữa!"
Dung Mị chỉ cười không nói.
Tiểu Mạch bỗng cúi người nhỏ giọng hỏi:"Tiểu thư, lần này nếu khảo hạch thành công là sẽ trực tiếp vào Thánh Viện luôn đó, sau này sẽ không dễ ra ngoài được đâu, ngươi không có gì muốn làm nữa sao?"
Dung Mị nhướng mày, kì quái hỏi:"Làm gì là làm gì? Ngươi bỏ quên hay thiếu đồ gì sao?"
Tiểu Mạch bĩu môi, tiểu thư nhà mình thật chậm tiêu:"Còn có thể là gì, ví dụ như từ biệt ai đó chẳng hạn...."
"Có ai đâu mà từ với chả biệt." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong đầu nàng lại vô cớ hiện lên bộ dáng cường thế không ai bì nổi của nam nhân kia.
Có lẽ do tới thế giới này tiếp xúc quá ít người, lại ở chung với hắn quá lâu nên mới sinh ra ảo giác!
Rốt cuộc cũng vào Thánh Viện, rời khỏi hắn, nhất định phải trải qua cuộc sống của chính mình. Biết đâu chỉ cần một khoảng thời gian, lần sau gặp lại sẽ như người xa lạ?
Đang lúc Dung Mị thất thần, cửa viện chậm chạp mở ra\-\-\-\-
Một đài cao tức khắc xuất hiện, khi mọi người nhìn lại đã thấy một nữ tử áo tím đứng ở trên.
Thánh Viện có một vị viện trưởng, hai phó viện trưởng.
Viện trưởng đại nhân thần bí khó lường, rất ít xuất hiện trước mặt người khác, lần này cũng không ngoại lệ.
Mà Phong phó viện trưởng cũng là người lãnh đạm, không thích náo nhiệt, vì vậy gần như mọi hoạt động đều là do Lãnh Tuyết tiên tử làm chủ.
Lãnh Tuyết tiên tử nhàn nhạt liếc nhìn bốn phía, lạnh giọng nói:"Ta cũng không muốn nhiều lời, khảo hạch chắc ai cũng biết, thông qua mới được nhập học, thành bại chỉ trong 7 ngày thi này đây!"
"Không phải trường hợp đặc biệt, các đạo sư cũng không nhúng tay, chỉ do các sư huynh sư tỷ của các ngươi giám sát. Chi tiết thì để đệ tử dẫn đầu lần này nói đi."
Mọi người tức khắc xôn xao!
"Trời ạ! Nghe nói khảo hạch vô cùng nguy hiểm, thế nhưng không hề có đạo sư giám sát?"
"Đệ tử dẫn đầu? Ai vậy a?"
"Ta có huynh trưởng học trong Thánh Viện, hắn nói chủ trì giám sát lần này chính là đồ đệ của phó viện trưởng!"
"Đồ đệ!? Vậy chẳng phải là...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.