Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Chương 206: Mị Nhi, Tiểu Cửu...
Bạch Chi Yêu Yêu
09/01/2021
Cộp cộp---
Dung Mị bước một bước, kiên nhẫn chờ đợi nhưng ngoài tiếng bước chân thì không có bất kỳ âm thanh nào khác, yên tĩnh đến lạ thường. Trong lòng nàng càng thêm cảnh giác, trên trán vì tinh thần căng chặt mà rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì?!"
Xung quanh toàn là màu đen, Dung Kỳ ca ca và Mục Thiếu Trì cũng không thấy đâu. Nàng vẫn luôn đi bộ, không biết đã qua bao lâu, nơi này hoàn toàn không có khái niệm thời gian, chỉ có thể tính bằng cảm giác đã qua hơn ba ngày.
"Tiểu chủ nhân, thật xin lỗi, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ."
Tiểu Bạch ở trong không gian Ẩn Linh ngọc có thể cảm nhận tình huống bên ngoài, nhưng mà nghĩ nát óc cũng không thể tìm được cách ra khỏi nơi này. Chẳng lẽ...
Tiểu Bạch dường như nghĩ tới cái gì: "Là không gian? Nơi này là một không gian kín thu nhỏ!"
Dung Mị ánh mắt ngưng trọng, "Một bí cảnh vô danh thế nhưng lại có sự tồn tại như tiểu không gian, chưa biết chừng vẫn còn nhiều cái tương tự, xem ra chuyến này không chỉ là rèn luyện đơn giản như vậy."
Ầm ầm---
Trong không gian an tĩnh đột nhiên sinh ra áp lực cực lớn!
Áp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến, Dung Mị cảm thấy thân thể giống như bị đè nặng ngàn cân, ngay cả nâng một cánh tay lên cũng khó khăn vô cùng. Bộ bộ kinh tâm, đi không được, không đi càng không được!
Không đi, nàng nhất định sẽ nhanh chóng mất đi tri giác, vô thanh vô tức mà chết!
Quả nhiên, bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, nguy hiểm hơn vẫn còn ở phía sau!
Dung Mị cắn răng, gian nan bước chân phải về phía trước!
Xoạt--- Âm thanh cơ bắp nứt toạt vang lên.
Đau đớn kịch liệt từ thân thể truyền đến cơ hồ làm đại não của nàng trống rỗng. Trước mắt dần dần tối lại, Dung Mị hung hăng cắn đầu lưỡi, huyết tinh nồng đậm làm nàng nháy mắt thanh tỉnh.
Máu, không ngừng chảy.
Một bước lại một bước, đầu óc hơi mơ hồ.
Không biết là vài ngày hay là vài năm, nàng tiếp tục đi, nơi xa cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng lập loè, cảnh vật toàn bộ biến hoá.
....
"Hức hức..."
Đó là một đêm mùa đông, tuyết bay tán loạn. Phía bên kia là những toà nhà cao tầng tràn ngập ánh đèn, mà bên cạnh bờ sông lạnh băng có một nữ hài bị vứt bỏ đang phát ra tiếng khóc gần như không thể nghe thấy...
Lại là một ngày hè nắng chói chang, thân ảnh nhỏ yếu không ngừng chạy vội trên sân huấn luyện hoang vắng, bị đá, bị quần ẩu, lại lần lượt bướng bỉnh bò lên, không rên một tiếng, đã không có nước mắt, chỉ còn một con ngươi lãnh khốc, dần dần mất đi độ ấm...
"Tiểu chủ nhân, nữ hài này thật đáng thương. Nàng là ai? Vì sao chúng ta lại nhìn thấy nàng?"
"..." Dung Mị khẽ hé môi, rồi lại mím chặt, không nói.
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi, nhưng nó không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào, cảm giác bất an ngày càng dữ dội.
"Tiểu chủ nhân! Ngươi có nghe ta nói chuyện không? Tiểu chủ nhân!" Tiểu Bạch nhảy loạn xạ, xong con bê, bí cảnh chết tiệt thế nhưng có thể cắt đứt cảm ứng khế ước của nó với Dung Mị, đáng giận!
Đêm đen như mực, dưới ánh nến náo nhiệt, nàng lưu loát giơ tay chém xuống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo bị máu tươi bắn đến, đem đôi môi tái nhợt nhiễm đến đỏ tươi, quỷ mị mà thê lương.
Vô số giết chóc, vô số truy đuổi, càng ngày càng nhiều người sùng bái, càng ít âm thanh phản đối, mà thân ảnh kia, càng lúc càng cô độc...
Nguyên bản cho rằng, cuộc sống luôn nhàm chán như vậy, cho đến khi lồng ngực bị xuyên qua, một kích mất mạng.
Không ai biết, lúc đó nhảy xuống vực nàng đã nghĩ gì...
Nàng nghĩ, chết, có lẽ là một loại giải thoát...
"Vậy ngươi đi chết đi....."
......................
Cùng lúc đó, trong một tiểu không gian khác.
Một toà cung điện thần bí lơ lửng trên mây, 999 bậc thang xếp dài như vô tận, kiến trúc cổ xưa mà uy nghiêm. Trước cửa có ba người, thình lình là Dạ Nhất, Dạ Mặc Phong và Phượng Miên Miên. Ba người giờ phút này đang chăm chú nhìn vào nam tử đĩnh bạt ngồi xếp bằng lặng im bên trong bảo điện.
Phượng Miên Miên trầm mặc, Minh Vương này quả nhiên không phải người thường, vừa vào bí cảnh đã gặp bảo điện truyền thừa, vận khí không khỏi quá tốt? Chỉ có thể nói, thiên kiêu chi tử là có thật!
(\*) thiên kiêu chi tử: con cưng của trời
Bỗng nhiên, giữa mày hơi động, lông mi run lên, hắn mở bừng mắt.
"Mị Nhi, không được!"
Âm thanh trầm thấp mang theo kinh hoảng, động tác này làm sương mù vây quanh hắn tức khắc tản ra, tiêu tán!
"Cửu ca!"
"Vương gia!"
Dạ Nhất và Dạ Mặc Phong không hiểu ra sao, vừa muốn đi vào thì đã thấy bóng người màu đen chớp mắt liền tới trước cửa, nhấc chân muốn ra ngoài.
Dạ Nhất cả kinh: "Vương gia ngươi đi đâu vậy? Không phải ngươi đang tiếp thu truyền thừa sao?"
Dạ Mặc Thần không rảnh phản ứng bọn họ, bây giờ hắn chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh Dung Mị. Tuy rằng không biết hiện tại Dung Mị gặp phải chuyện gì, nhưng thông qua Đồng Tâm Kết, hắn vô cùng xác định nàng đang gặp nguy hiểm rất lớn!
"Mị Nhi!"
Dạ Mặc Thần trong lòng không ngừng kêu gọi, hy vọng có thể nghe thấy Dung Mị đáp lại, dù sao công dụng lớn nhất của Đồng Tâm kết đó là tâm linh tương thông, chỉ là không biết cụ thể cách sử dụng mà thôi. Lúc này chỉ mong kì tích xảy ra.
Sau một lúc nóng lòng chờ đợi, bên kia rốt cuộc truyền đến một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Tiểu Cửu..."
"Mị Nhi!" Hô hấp của hắn cứng lại, vô tận đau lòng tràn ngập, giống như có người cầm dao thọc dao vào tim hắn. Hắn chưa bao giờ nghe âm thanh của nàng suy yếu đến vậy.
Không, không phải suy yếu, mà là---
Yếu ớt.
Dung Mị là một nữ tử độc lập, nàng sát phạt quyết đoán, kiên định vô cùng, cho dù là khoảng khắc sinh tử nàng cũng bình tĩnh đối mặt. Nhưng hiện tại, âm thanh của nàng yếu ớt đến thế, giống như từ vực sâu vọng lại, mang theo bi thương vô tận.
Dạ Mặc Thần chưa bao giờ hận bản thân như vậy. Nàng ở ngoài vạn dặm gặp thống khổ nguy hiểm, mà hắn ở chỗ này, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể làm!
"Mị Nhi, nàng đang ở đâu? Nàng nghe thấy ta không? Mị Nhi!" Âm cuối run nhè nhẹ, hắn không chờ được bất kỳ đáp lại nào.
"Mị Nhi, ngoan ngoãn ở yên đó chờ ta, biết không? Ta lập tức đến bên cạnh nàng! Chờ ta!"
Dứt lời, Dạ Mặc Thần biến mất tại chỗ.
...----------------...
Dung Mị chỉ cảm thấy như lâm vào hôn mê, cả người mất đi khống chế. Tựa hồ có âm thanh đang lôi kéo nàng làm chuyện gì.
"Sống thật đau khổ, thật mệt mỏi a? Chết rồi liền sẽ giải thoát..."
"Dâng linh hồn của ngươi cho ta..."
"Rất nhẹ nhàng thôi..."
Một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay Dung Mị, giơ mũi nhọn lên đặt ở cần cổ, chỉ cần hơi dùng sức liền sẽ cắt qua.
Sinh tử trong chớp mắt.
"Mị Nhi! Không được!"
Một đạo âm thanh quen thuộc khó che dấu được kinh hoảng và sợ hãi vang lên, đem thần trí của nàng gọi về. Động tác trong tay đình chỉ trong gang tấc!
Đôi mắt không có tiêu cự hơi điểm lên ánh sáng. Hai chữ "Tiểu Cửu" không chịu khống chế, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng chảy xuôi. Những tình cảm bị giấu ở chỗ sâu nhất như tìm được cơ hội dâng trào.
Âm thanh kia vẫn nôn nóng kêu gọi:
"Mị Nhi, nàng đang ở đâu? Nàng nghe thấy ta không? Mị Nhi!"
"Mị Nhi, ngoan ngoãn ở yên đó chờ ta, biết không? Ta lập tức đến bên cạnh nàng! Chờ ta!"
"Mị Nhi!"
Mị Nhi? Đó là ai? Không phải nàng tên là Mị Sát sao? Nam tử đó đang gọi ai? Nàng ư?
Tiểu Cửu lại là ai? Vì sao nàng sẽ nhớ tên hắn?
Là ai? Là ai!?
"A!!" Dung Mị thống khổ ôm đầu, đau đớn như muốn nổ tung, nhưng nàng muốn biết, thật sự rất muốn biết, hắn là ai!
Ầm ầm---
Không gian tối tăm bỗng dưng bị ngọn lửa bừng sáng!
Dao nhỏ vốn đặt trên cổ nàng, lấy khí thế mãnh liệt chém ra màn đêm vô tận!
Dung Mị ngẩng đầu, ánh mắt thanh tỉnh chưa từng có!
"Sao có thể?!---"
Âm thanh thần bí hơi kinh ngạc nhẹ hô, theo màn đêm dần tan rã, rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng động, tiểu không gian đã bị phá vỡ, nàng trở lại khu rừng trước khi rơi vào khe hở.
Dung Mị thở dốc, bây giờ còn có gì không rõ, nàng hẳn là rơi vào ảo cảnh, thế nhưng có thể đem kí ức bị phủi bụi của nàng đào lên, thậm chí dụ dỗ nàng suýt chút nữa tự sát!
Cũng may có Tiểu Cửu kịp thời kêu gọi nàng. Dung Mị khẽ vuốt cổ tay, không biết hiện giờ hắn thế nào.
Dung Mị lắc lắc đầu, thân thể không chống đỡ nổi ngã xuống.
"Phịch."
Dung Kỳ xuyên qua bụi mù nhìn thấy thân ảnh thon dài nhẹ nhàng đỡ lấy Dung Mị.
Hình như hắn, lại tới chậm một bước.
Dung Mị bước một bước, kiên nhẫn chờ đợi nhưng ngoài tiếng bước chân thì không có bất kỳ âm thanh nào khác, yên tĩnh đến lạ thường. Trong lòng nàng càng thêm cảnh giác, trên trán vì tinh thần căng chặt mà rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì?!"
Xung quanh toàn là màu đen, Dung Kỳ ca ca và Mục Thiếu Trì cũng không thấy đâu. Nàng vẫn luôn đi bộ, không biết đã qua bao lâu, nơi này hoàn toàn không có khái niệm thời gian, chỉ có thể tính bằng cảm giác đã qua hơn ba ngày.
"Tiểu chủ nhân, thật xin lỗi, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ."
Tiểu Bạch ở trong không gian Ẩn Linh ngọc có thể cảm nhận tình huống bên ngoài, nhưng mà nghĩ nát óc cũng không thể tìm được cách ra khỏi nơi này. Chẳng lẽ...
Tiểu Bạch dường như nghĩ tới cái gì: "Là không gian? Nơi này là một không gian kín thu nhỏ!"
Dung Mị ánh mắt ngưng trọng, "Một bí cảnh vô danh thế nhưng lại có sự tồn tại như tiểu không gian, chưa biết chừng vẫn còn nhiều cái tương tự, xem ra chuyến này không chỉ là rèn luyện đơn giản như vậy."
Ầm ầm---
Trong không gian an tĩnh đột nhiên sinh ra áp lực cực lớn!
Áp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến, Dung Mị cảm thấy thân thể giống như bị đè nặng ngàn cân, ngay cả nâng một cánh tay lên cũng khó khăn vô cùng. Bộ bộ kinh tâm, đi không được, không đi càng không được!
Không đi, nàng nhất định sẽ nhanh chóng mất đi tri giác, vô thanh vô tức mà chết!
Quả nhiên, bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, nguy hiểm hơn vẫn còn ở phía sau!
Dung Mị cắn răng, gian nan bước chân phải về phía trước!
Xoạt--- Âm thanh cơ bắp nứt toạt vang lên.
Đau đớn kịch liệt từ thân thể truyền đến cơ hồ làm đại não của nàng trống rỗng. Trước mắt dần dần tối lại, Dung Mị hung hăng cắn đầu lưỡi, huyết tinh nồng đậm làm nàng nháy mắt thanh tỉnh.
Máu, không ngừng chảy.
Một bước lại một bước, đầu óc hơi mơ hồ.
Không biết là vài ngày hay là vài năm, nàng tiếp tục đi, nơi xa cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng lập loè, cảnh vật toàn bộ biến hoá.
....
"Hức hức..."
Đó là một đêm mùa đông, tuyết bay tán loạn. Phía bên kia là những toà nhà cao tầng tràn ngập ánh đèn, mà bên cạnh bờ sông lạnh băng có một nữ hài bị vứt bỏ đang phát ra tiếng khóc gần như không thể nghe thấy...
Lại là một ngày hè nắng chói chang, thân ảnh nhỏ yếu không ngừng chạy vội trên sân huấn luyện hoang vắng, bị đá, bị quần ẩu, lại lần lượt bướng bỉnh bò lên, không rên một tiếng, đã không có nước mắt, chỉ còn một con ngươi lãnh khốc, dần dần mất đi độ ấm...
"Tiểu chủ nhân, nữ hài này thật đáng thương. Nàng là ai? Vì sao chúng ta lại nhìn thấy nàng?"
"..." Dung Mị khẽ hé môi, rồi lại mím chặt, không nói.
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi, nhưng nó không nghe được bất kỳ lời đáp lại nào, cảm giác bất an ngày càng dữ dội.
"Tiểu chủ nhân! Ngươi có nghe ta nói chuyện không? Tiểu chủ nhân!" Tiểu Bạch nhảy loạn xạ, xong con bê, bí cảnh chết tiệt thế nhưng có thể cắt đứt cảm ứng khế ước của nó với Dung Mị, đáng giận!
Đêm đen như mực, dưới ánh nến náo nhiệt, nàng lưu loát giơ tay chém xuống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo bị máu tươi bắn đến, đem đôi môi tái nhợt nhiễm đến đỏ tươi, quỷ mị mà thê lương.
Vô số giết chóc, vô số truy đuổi, càng ngày càng nhiều người sùng bái, càng ít âm thanh phản đối, mà thân ảnh kia, càng lúc càng cô độc...
Nguyên bản cho rằng, cuộc sống luôn nhàm chán như vậy, cho đến khi lồng ngực bị xuyên qua, một kích mất mạng.
Không ai biết, lúc đó nhảy xuống vực nàng đã nghĩ gì...
Nàng nghĩ, chết, có lẽ là một loại giải thoát...
"Vậy ngươi đi chết đi....."
......................
Cùng lúc đó, trong một tiểu không gian khác.
Một toà cung điện thần bí lơ lửng trên mây, 999 bậc thang xếp dài như vô tận, kiến trúc cổ xưa mà uy nghiêm. Trước cửa có ba người, thình lình là Dạ Nhất, Dạ Mặc Phong và Phượng Miên Miên. Ba người giờ phút này đang chăm chú nhìn vào nam tử đĩnh bạt ngồi xếp bằng lặng im bên trong bảo điện.
Phượng Miên Miên trầm mặc, Minh Vương này quả nhiên không phải người thường, vừa vào bí cảnh đã gặp bảo điện truyền thừa, vận khí không khỏi quá tốt? Chỉ có thể nói, thiên kiêu chi tử là có thật!
(\*) thiên kiêu chi tử: con cưng của trời
Bỗng nhiên, giữa mày hơi động, lông mi run lên, hắn mở bừng mắt.
"Mị Nhi, không được!"
Âm thanh trầm thấp mang theo kinh hoảng, động tác này làm sương mù vây quanh hắn tức khắc tản ra, tiêu tán!
"Cửu ca!"
"Vương gia!"
Dạ Nhất và Dạ Mặc Phong không hiểu ra sao, vừa muốn đi vào thì đã thấy bóng người màu đen chớp mắt liền tới trước cửa, nhấc chân muốn ra ngoài.
Dạ Nhất cả kinh: "Vương gia ngươi đi đâu vậy? Không phải ngươi đang tiếp thu truyền thừa sao?"
Dạ Mặc Thần không rảnh phản ứng bọn họ, bây giờ hắn chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh Dung Mị. Tuy rằng không biết hiện tại Dung Mị gặp phải chuyện gì, nhưng thông qua Đồng Tâm Kết, hắn vô cùng xác định nàng đang gặp nguy hiểm rất lớn!
"Mị Nhi!"
Dạ Mặc Thần trong lòng không ngừng kêu gọi, hy vọng có thể nghe thấy Dung Mị đáp lại, dù sao công dụng lớn nhất của Đồng Tâm kết đó là tâm linh tương thông, chỉ là không biết cụ thể cách sử dụng mà thôi. Lúc này chỉ mong kì tích xảy ra.
Sau một lúc nóng lòng chờ đợi, bên kia rốt cuộc truyền đến một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Tiểu Cửu..."
"Mị Nhi!" Hô hấp của hắn cứng lại, vô tận đau lòng tràn ngập, giống như có người cầm dao thọc dao vào tim hắn. Hắn chưa bao giờ nghe âm thanh của nàng suy yếu đến vậy.
Không, không phải suy yếu, mà là---
Yếu ớt.
Dung Mị là một nữ tử độc lập, nàng sát phạt quyết đoán, kiên định vô cùng, cho dù là khoảng khắc sinh tử nàng cũng bình tĩnh đối mặt. Nhưng hiện tại, âm thanh của nàng yếu ớt đến thế, giống như từ vực sâu vọng lại, mang theo bi thương vô tận.
Dạ Mặc Thần chưa bao giờ hận bản thân như vậy. Nàng ở ngoài vạn dặm gặp thống khổ nguy hiểm, mà hắn ở chỗ này, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể làm!
"Mị Nhi, nàng đang ở đâu? Nàng nghe thấy ta không? Mị Nhi!" Âm cuối run nhè nhẹ, hắn không chờ được bất kỳ đáp lại nào.
"Mị Nhi, ngoan ngoãn ở yên đó chờ ta, biết không? Ta lập tức đến bên cạnh nàng! Chờ ta!"
Dứt lời, Dạ Mặc Thần biến mất tại chỗ.
...----------------...
Dung Mị chỉ cảm thấy như lâm vào hôn mê, cả người mất đi khống chế. Tựa hồ có âm thanh đang lôi kéo nàng làm chuyện gì.
"Sống thật đau khổ, thật mệt mỏi a? Chết rồi liền sẽ giải thoát..."
"Dâng linh hồn của ngươi cho ta..."
"Rất nhẹ nhàng thôi..."
Một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay Dung Mị, giơ mũi nhọn lên đặt ở cần cổ, chỉ cần hơi dùng sức liền sẽ cắt qua.
Sinh tử trong chớp mắt.
"Mị Nhi! Không được!"
Một đạo âm thanh quen thuộc khó che dấu được kinh hoảng và sợ hãi vang lên, đem thần trí của nàng gọi về. Động tác trong tay đình chỉ trong gang tấc!
Đôi mắt không có tiêu cự hơi điểm lên ánh sáng. Hai chữ "Tiểu Cửu" không chịu khống chế, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng chảy xuôi. Những tình cảm bị giấu ở chỗ sâu nhất như tìm được cơ hội dâng trào.
Âm thanh kia vẫn nôn nóng kêu gọi:
"Mị Nhi, nàng đang ở đâu? Nàng nghe thấy ta không? Mị Nhi!"
"Mị Nhi, ngoan ngoãn ở yên đó chờ ta, biết không? Ta lập tức đến bên cạnh nàng! Chờ ta!"
"Mị Nhi!"
Mị Nhi? Đó là ai? Không phải nàng tên là Mị Sát sao? Nam tử đó đang gọi ai? Nàng ư?
Tiểu Cửu lại là ai? Vì sao nàng sẽ nhớ tên hắn?
Là ai? Là ai!?
"A!!" Dung Mị thống khổ ôm đầu, đau đớn như muốn nổ tung, nhưng nàng muốn biết, thật sự rất muốn biết, hắn là ai!
Ầm ầm---
Không gian tối tăm bỗng dưng bị ngọn lửa bừng sáng!
Dao nhỏ vốn đặt trên cổ nàng, lấy khí thế mãnh liệt chém ra màn đêm vô tận!
Dung Mị ngẩng đầu, ánh mắt thanh tỉnh chưa từng có!
"Sao có thể?!---"
Âm thanh thần bí hơi kinh ngạc nhẹ hô, theo màn đêm dần tan rã, rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng động, tiểu không gian đã bị phá vỡ, nàng trở lại khu rừng trước khi rơi vào khe hở.
Dung Mị thở dốc, bây giờ còn có gì không rõ, nàng hẳn là rơi vào ảo cảnh, thế nhưng có thể đem kí ức bị phủi bụi của nàng đào lên, thậm chí dụ dỗ nàng suýt chút nữa tự sát!
Cũng may có Tiểu Cửu kịp thời kêu gọi nàng. Dung Mị khẽ vuốt cổ tay, không biết hiện giờ hắn thế nào.
Dung Mị lắc lắc đầu, thân thể không chống đỡ nổi ngã xuống.
"Phịch."
Dung Kỳ xuyên qua bụi mù nhìn thấy thân ảnh thon dài nhẹ nhàng đỡ lấy Dung Mị.
Hình như hắn, lại tới chậm một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.