Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Chương 50: Ngươi truy ta chạy(2)
Bạch Chi Yêu Yêu
04/01/2021
Hiện giờ chạy, tuyệt đối chạy không lại bọn họ, cho nên... liều một phen!
Dung Mị dừng lại động tác bỏ chạy, ngược lại xoay người vào góc tường ngồi xuống, rũ đầu, trước mặt còn có một cái chén mẻ... Nhìn thế nào đều thấy là một tên ăn mày chính hiệu!
Mà đoàn người cũng cùng lúc đi đến, dẫn đầu chính là Dạ Nhất.
"Rõ ràng là ở hướng này a, sao lại không thấy người đâu?" Hắn liếc nhìn xung quanh, mày nhíu chặt, căn bản không có để ý tới 'tiểu ăn mày'.
Dung Mị nghe thế khẩn trương, chuyện gì xảy ra? Làm thế nào bọn họ lại biết được phương hướng của nàng?! Không có khoa học!
Sau đó lại nghe Dạ Nhất nói tiếp:"Chủ tử có khi nào đã đoán sai rồi không? Ngươi, đi tìm chủ tử tới đây đi." Hắn tùy tiện chỉ tay vào một người, người nọ lãnh mệnh rời đi.
Dung Mị nghe vậy kích động, đầu quả tim đều run lên.
Tên kia còn có phải là người không a! Như vậy cũng có thể cảm giác được?!
Vậy nếu hắn đến đây, khẳng định trăm phần trăm sẽ nhận ra nàng!
Không được! Dung Mị đứng lên muốn bỏ chạy. Chỉ là, còn chưa đợi nàng đứng hẳn dậy, Dạ Nhất đã đi đến trước mặt nàng.
Dung Mị:"!!!"
"Này, ta hỏi ngươi, nãy giờ có nhìn thấy nữ tử nào đi qua đây không?" Hắn nhìn chằm chằm nàng.
Dung Mị trong lòng thở phào, quả thật hận không thể mọc cánh bay mất luôn cho rồi. Quá mệt tim~
Thấy nàng không trả lời, Dạ Nhất lấy ra một túi đồng vàng, dụ dỗ nói:"Nhìn thấy không? Đây chính là đồng vàng nga~ Trả lời ta, nó sẽ là của ngươi."
Dung Mị âm thầm trợn mắt, ngươi dụ con nít ba tuổi à? Thật sự coi nàng thành tiểu ăn mày sao?
Nhưng mặt ngoài, ảnh hậu Dung Mị lại tỏ vẻ kích động, đôi mắt sáng lấp lánh. Bởi có tên ăn mày nào lại không thích đồng vàng đâu chứ?
"Có có có! Ta vừa mới thấy một thiếu nữ váy đỏ xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy! Nàng chạy về hướng bên kia kìa." Chỉ vào hướng của nữ khất cái ban nãy.
Dạ Nhất ném đồng vàng vào tay nàng, đắc ý cười, xem, hắn thật thông minh mà!
Tiểu ăn mày sẽ không lừa người, lần này tuyệt không sai được!
Sau đó, Dạ Nhất liền dẫn mọi người đi qua hướng ngỏ hẻm khác.
Chờ bọn họ rời khỏi, Dung Mị lập tức chạy nhanh về hướng tương phản.
Nói giỡn! Nam nhân đáng sợ kia sắp tới rồi, ngồi đó căn bản không an toàn, hắn nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở.
Dạ Nhất đuổi theo một đường, quả thật gặp được hồng y nữ tử, có điều, đây căn bản không phải người bọn họ cần tìm a!
Hắn bực mình quay lại chỗ tiểu ăn mày, tính hỏi xem nàng có còn nhìn thấy ai khác không. Nhưng mà, lúc tới nơi, ngoài một cái chén mẻ, thì chẳng còn bóng dáng ai nữa...
"Nhanh như vậy đã đi rồi?" Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc sai chỗ nào nha?
Dung Mị giờ phút này đang cắm đầu chạy như điên về phía trước, bỗng nhiên\-\-\-
Rầm!
Nàng đụng trúng một người, vì đang chạy quá nhanh nên cả hai đều bị đụng ngã ngồi xuống đất.
Dung Mị xoa xoa cái trán, đau a!
Đối diện, nam tử tuấn tú mặc thanh y cũng ôm ngực đứng dậy.
"Tiểu ăn mày ở đâu ra!?"
Dung Mị vốn đã nghẹn nãy giờ, lại mới vừa bị u đầu, không khỏi khó chịu quát ầm lên:"Ăn mày cái đầu ngươi! Ngươi mới là ăn mày! Cả nhà người đều là ăn mày!"
Thanh y nam tử:"...." Hắn lớn như vậy còn chưa từng bị ai ngoài phụ hoàng và Cửu ca mắng nha!
Ăn mày thời nay đều to gan thế này à?! Sao ngươi không leo lên trời luôn đi!
Hắn không tin chính mình đường đường Thập Nhất hoàng tử lại không thể thu thập cái tiểu khất cái này!
Không sai, nam tử này chính là người lúc nãy ngồi cùng Dạ Mặc Thần \- Thập Nhất hoàng tử Dạ Mặc Phong. Năm nay 19 tuổi, thiên phú cực tốt nhưng tính tình lại cà lơ phất phơ, là ăn chơi trác táng số một kinh thành, vì vậy đến nay còn chưa được phong vương.
Dung Mị đứng dậy phủi phủi bụi trên áo, nhấc chân liền phải tiếp tục chạy. Nàng không quên là còn có người đuổi theo phía sau đâu.
Nhưng Dạ Mặc Phong làm sao cứ như thế bỏ qua cho nàng? Hắn chính là tiểu tổ tông của kinh thành, nếu bị một tên ăn mày chỉ vào mũi mắng, vậy thì quá hao tổn danh tiếng của hắn!
Cho nên tình huống biến thành như thế này: Dung Mị bước tới trước, hắn chặn lại. Dung Mị bước qua phải, hắn liền bước qua phải. Nàng tránh sang trái, hắn cũng đi theo sang trái. Căn bản không cho nàng rời đi!
Mị cô nương:"...." Ấu trĩ! Tên này nhây ghê!!
Nàng còn phải chạy trốn, không rảnh đùa với hắn đâu!
Thần thức của nàng hơi động, trong tay liền có vài cái ngân châm. Đây cũng là ngày ấy mua dược liệu sẵn tiện mua bỏ vào Ẩn Linh ngọc, không ngờ lại dùng trong trường hợp này.
Nhưng nàng cảm nhận được, tu vi của thanh y nam tử thế nhưng không đơn giản! Ít nhất cũng Trúc cơ kỳ!
Không xài ám chiêu, nàng mặc dù cũng có thể thắng nhưng tốn rất nhiều thời gian. Dung Mị chờ không được!
Tiên hạ thủ vi cường \(\*\)!
\[\*\]tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm thế mạnh
Tay phải nắm thành quyền nhanh như chớp đánh qua, mang theo tiếng xé gió\-\-\-
Dung Mị dừng lại động tác bỏ chạy, ngược lại xoay người vào góc tường ngồi xuống, rũ đầu, trước mặt còn có một cái chén mẻ... Nhìn thế nào đều thấy là một tên ăn mày chính hiệu!
Mà đoàn người cũng cùng lúc đi đến, dẫn đầu chính là Dạ Nhất.
"Rõ ràng là ở hướng này a, sao lại không thấy người đâu?" Hắn liếc nhìn xung quanh, mày nhíu chặt, căn bản không có để ý tới 'tiểu ăn mày'.
Dung Mị nghe thế khẩn trương, chuyện gì xảy ra? Làm thế nào bọn họ lại biết được phương hướng của nàng?! Không có khoa học!
Sau đó lại nghe Dạ Nhất nói tiếp:"Chủ tử có khi nào đã đoán sai rồi không? Ngươi, đi tìm chủ tử tới đây đi." Hắn tùy tiện chỉ tay vào một người, người nọ lãnh mệnh rời đi.
Dung Mị nghe vậy kích động, đầu quả tim đều run lên.
Tên kia còn có phải là người không a! Như vậy cũng có thể cảm giác được?!
Vậy nếu hắn đến đây, khẳng định trăm phần trăm sẽ nhận ra nàng!
Không được! Dung Mị đứng lên muốn bỏ chạy. Chỉ là, còn chưa đợi nàng đứng hẳn dậy, Dạ Nhất đã đi đến trước mặt nàng.
Dung Mị:"!!!"
"Này, ta hỏi ngươi, nãy giờ có nhìn thấy nữ tử nào đi qua đây không?" Hắn nhìn chằm chằm nàng.
Dung Mị trong lòng thở phào, quả thật hận không thể mọc cánh bay mất luôn cho rồi. Quá mệt tim~
Thấy nàng không trả lời, Dạ Nhất lấy ra một túi đồng vàng, dụ dỗ nói:"Nhìn thấy không? Đây chính là đồng vàng nga~ Trả lời ta, nó sẽ là của ngươi."
Dung Mị âm thầm trợn mắt, ngươi dụ con nít ba tuổi à? Thật sự coi nàng thành tiểu ăn mày sao?
Nhưng mặt ngoài, ảnh hậu Dung Mị lại tỏ vẻ kích động, đôi mắt sáng lấp lánh. Bởi có tên ăn mày nào lại không thích đồng vàng đâu chứ?
"Có có có! Ta vừa mới thấy một thiếu nữ váy đỏ xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy! Nàng chạy về hướng bên kia kìa." Chỉ vào hướng của nữ khất cái ban nãy.
Dạ Nhất ném đồng vàng vào tay nàng, đắc ý cười, xem, hắn thật thông minh mà!
Tiểu ăn mày sẽ không lừa người, lần này tuyệt không sai được!
Sau đó, Dạ Nhất liền dẫn mọi người đi qua hướng ngỏ hẻm khác.
Chờ bọn họ rời khỏi, Dung Mị lập tức chạy nhanh về hướng tương phản.
Nói giỡn! Nam nhân đáng sợ kia sắp tới rồi, ngồi đó căn bản không an toàn, hắn nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở.
Dạ Nhất đuổi theo một đường, quả thật gặp được hồng y nữ tử, có điều, đây căn bản không phải người bọn họ cần tìm a!
Hắn bực mình quay lại chỗ tiểu ăn mày, tính hỏi xem nàng có còn nhìn thấy ai khác không. Nhưng mà, lúc tới nơi, ngoài một cái chén mẻ, thì chẳng còn bóng dáng ai nữa...
"Nhanh như vậy đã đi rồi?" Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc sai chỗ nào nha?
Dung Mị giờ phút này đang cắm đầu chạy như điên về phía trước, bỗng nhiên\-\-\-
Rầm!
Nàng đụng trúng một người, vì đang chạy quá nhanh nên cả hai đều bị đụng ngã ngồi xuống đất.
Dung Mị xoa xoa cái trán, đau a!
Đối diện, nam tử tuấn tú mặc thanh y cũng ôm ngực đứng dậy.
"Tiểu ăn mày ở đâu ra!?"
Dung Mị vốn đã nghẹn nãy giờ, lại mới vừa bị u đầu, không khỏi khó chịu quát ầm lên:"Ăn mày cái đầu ngươi! Ngươi mới là ăn mày! Cả nhà người đều là ăn mày!"
Thanh y nam tử:"...." Hắn lớn như vậy còn chưa từng bị ai ngoài phụ hoàng và Cửu ca mắng nha!
Ăn mày thời nay đều to gan thế này à?! Sao ngươi không leo lên trời luôn đi!
Hắn không tin chính mình đường đường Thập Nhất hoàng tử lại không thể thu thập cái tiểu khất cái này!
Không sai, nam tử này chính là người lúc nãy ngồi cùng Dạ Mặc Thần \- Thập Nhất hoàng tử Dạ Mặc Phong. Năm nay 19 tuổi, thiên phú cực tốt nhưng tính tình lại cà lơ phất phơ, là ăn chơi trác táng số một kinh thành, vì vậy đến nay còn chưa được phong vương.
Dung Mị đứng dậy phủi phủi bụi trên áo, nhấc chân liền phải tiếp tục chạy. Nàng không quên là còn có người đuổi theo phía sau đâu.
Nhưng Dạ Mặc Phong làm sao cứ như thế bỏ qua cho nàng? Hắn chính là tiểu tổ tông của kinh thành, nếu bị một tên ăn mày chỉ vào mũi mắng, vậy thì quá hao tổn danh tiếng của hắn!
Cho nên tình huống biến thành như thế này: Dung Mị bước tới trước, hắn chặn lại. Dung Mị bước qua phải, hắn liền bước qua phải. Nàng tránh sang trái, hắn cũng đi theo sang trái. Căn bản không cho nàng rời đi!
Mị cô nương:"...." Ấu trĩ! Tên này nhây ghê!!
Nàng còn phải chạy trốn, không rảnh đùa với hắn đâu!
Thần thức của nàng hơi động, trong tay liền có vài cái ngân châm. Đây cũng là ngày ấy mua dược liệu sẵn tiện mua bỏ vào Ẩn Linh ngọc, không ngờ lại dùng trong trường hợp này.
Nhưng nàng cảm nhận được, tu vi của thanh y nam tử thế nhưng không đơn giản! Ít nhất cũng Trúc cơ kỳ!
Không xài ám chiêu, nàng mặc dù cũng có thể thắng nhưng tốn rất nhiều thời gian. Dung Mị chờ không được!
Tiên hạ thủ vi cường \(\*\)!
\[\*\]tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm thế mạnh
Tay phải nắm thành quyền nhanh như chớp đánh qua, mang theo tiếng xé gió\-\-\-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.