Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Chương 223: Trước khổ sau ngọt
Bạch Chi Yêu Yêu
09/01/2021
Khi Dung Mị tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong thau tắm, dưới thân có hơi nước bốc lên cùng với hương vị thảo dược nhàn nhạt. Nàng khẽ nhúc nhích, cảm thấy cả người cũng không phải rất đau như lúc ở bí cảnh, chỉ là nàng như cũ không hề nhìn thấy.
Nghe được động tĩnh, Dạ Mặc Thần vội vàng từ sau bình phong đi đến bên cạnh năng, "Mị Nhi, nàng tỉnh?"
"Đây là đâu? Ta hôn mê mấy ngày rồi?" Dung Mị chỉ có thể bằng cảm giác biết hắn ở nơi nào.
"Chúng ta đã quay lại doanh trại, nàng hôn mê ba ngày rồi."
"Vậy quỷ tộc không có theo ra tới? Bọn chúng..."
"Được rồi, không nói cái này. Nàng thấy thương thế sao rồi?" Dạ Mặc Thần cắt ngang lời Dung Mị.
"Khá tốt, trừ bỏ mắt vẫn không nhìn thấy." Khuôn mặt nhỏ nhiều một mạt ảm đạm.
Dạ Mặc Thần nhấp môi: "Ta nhất định sẽ tìm cách trị khỏi hai mắt của nàng."
"Được, ta tin chàng." Dung Mị bất đắc dĩ cười cười, "Nếu ngay cả chàng cũng không thể tin, trên đời này ta còn có thể tin tưởng ai chứ?"
"Mị Nhi, không cần cười như vậy, ta tình nguyện nàng khóc ra cũng được." Dạ Mặc Thần ôm lấy nàng, đau lòng nói.
"Có gì đáng khóc, là ta tự thân thực lực không bằng Huyết Âm, mạng nhỏ còn ở đã là tốt rồi, lại nói, khóc cũng không có tác dụng gì." Dung Mị hơi mỉm cười, dựa đầu vào ngực hắn.
"Thuốc tắm ngâm đủ rồi, ta ôm nàng đi lên." Dạ Mặc Thần ôm Dung Mị đi tới giường, dùng khăn nhẹ nhàng lau bọt nước trên người nàng.
Dung Mị phản ứng lại đây, nhớ ra chính mình vẫn còn trần như nhộng, "Thân thể ta có phải rất xấu hay không? Khắp nơi đều là vết sẹo?"
Dung Mị vốn yêu xinh đẹp, nếu không lúc trước cũng không mạo hiểm vào Minh Vương phủ tìm Cỏ Bảy Màu trị mặt. Huống chi bây giờ Dạ Mặc Thần trong lòng nàng đã không giống như trước. Nàng cũng sẽ giống như một nữ nhân bình thường lo lắng thân thể mình trước mặt người yêu, sợ hắn cảm thấy những vết thương đó khó coi.
"Sẽ không, một chút cũng không xấu. Những vết thương lớn nhỏ này giống như nhắc nhở ta sự thật đã không bảo vệ nàng cho tốt."
Dung Mị còn muốn nói cái gì, giây tiếp theo đã cảm giác được sau lưng chợt nóng bỏng, môi hắn mềm mại phủ lên.
Dung Mị chỉ cảm thấy sau lưng tê dại, giống như có một dòng điện lưu theo môi hắn di chuyển, từng tấc từng tấc chạy đến trái tim nàng.
Tay nàng vô thức níu chặt khăn trải giường, ưm... thật nhột...
"A~"
"Mị Nhi, sao vậy? Là ta đụng đến vết thương sao? Thật xin lỗi..." Dạ Mặc Thần sửng sốt. Hắn trong lòng rầu rĩ, lời trước đó cũng không phải nói để an ủi nàng mà thôi, hắn thật sự không cảm thấy xấu, ngược lại thân thể nàng còn rất dụ hoặc, hôn một cái liền không kiềm chế được.
Dung Mị mặt đỏ bừng, cuống sờ soạng tìm quần áo mặc lên. Ban ngày ban mặt làm gì vậy chứ, ngượng ngùng muốn chết.
Mặc quần áo, trước kia chỉ là một động tác đơn giản, hài tử ba tuổi cũng làm được, nhưng lúc này Dung Mị lại cảm thấy nó thật là phiền phức. Váy áo cổ đại nhiều nút nhiều kết như vậy làm gì!
Dạ Mặc Thần bắt lấy tay nàng, tự mình hầu hạ nàng mặc quần áo, "Nàng không nhìn thấy cũng không sao, sau này ta sẽ đảm đương đôi mắt của nàng."
Dung Mị cười tủm tỉm: "Được thôi, sau này không cho phép chàng ghét bỏ bổn cô nương đâu đấy!"
"Không ghét bỏ." Hắn muốn sủng nàng còn không kịp đâu. Về sau tuyệt đối không để cho nàng đi mạo hiểm nữa!
"Vương gia, hoàng thượng muốn gặp ngươi." Dạ Nhất gõ cửa nói.
Dạ Mặc Thần ngữ khí không tốt: "Làm hắn chờ."
Dạ Nhất khó xử nói: "Vương gia, trừ Nam Tuyết, hoàng đế tam quốc đều đến, ngươi xem..."
Dung Mị nhướng mày, hoàng đế tam quốc? Thế trận lớn như vậy?
Dạ Mặc Thần nghe xong sắc mặt trầm xuống, "Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Dung Mị ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng hiếu kỳ cằng lúc càng lớn, vì sao cứ cảm thấy chuyện này có liên quan tới nàng nhỉ?
Nghĩ, Dung Mị quyết định đi theo, nhưng vừa mở cửa đã bị Dạ Nhất chặn lại.
"Vương phi, ngươi hiện tại không thể ra ngoài."
"Vì sao? Là Tiểu Cửu ra lệnh?" Dung Mị nghi hoặc.
"Đúng vậy."
Dạ Nhất gần đây tâm trạng không tốt, nói chuyện khá là hàm xúc. Dung Mị cũng không để ý lắm, nàng nhíu mày xoay người vào phòng, tiết tấu này... là muốn giam lỏng nàng?
Hết cách, Dung Mị đành phải trở lại giường nằm, nhưng chỉ một lát liền nghe được động tĩnh ngoài cửa, sau đó hết thảy lại im lặng.
"Dạ Nhất?" Dung Mị thử gọi hai tiếng, không có người đáp lại.
Đi rồi? Như vậy nàng có thể ra ngoài, nàng phải xem xem Dạ Mặc Thần muốn giấu nàng chuyện gì!
Dung Mị hoàn toàn là di chuyển dựa vào trí nhớ, phòng của Đông Nguyệt Hoàng hình như là hướng tây.
Soạt! Xuy---
"Ai!"
"Thế nhưng tránh được? Ngươi không phải bị mù rồi sao?" Một trận tiếng bước chân đi tới, trên tay Thượng Quan Chính vẫn còn sót lại linh lực, mới vừa rồi chính là hắn ra tay đánh lén Dung Mị, chỉ là không ngờ trong tình trạng hai mắt không thấy nàng vẫn có thể tránh được.
Dung Mị hiển nhiên cũng nhận ra giọng nói này, "Ngươi cũng bình an ra khỏi bí cảnh?"
Thượng Quan Chính cười lạnh một tiếng: "Thế nào, thực ngoài ý muốn? Ngươi rất hy vọng chúng ta chết bên trong sao?"
Ngữ khí này nghe có vẻ không đúng!
"Dung Mị, đền mạng cho các sư huynh đệ của ta đi!" Lại một đạo ám phong bay tới chỗ nàng!
Có điều lần này không có may mắn như vậy, Dung Mị phát hiện mình đã bị bao vây, "Các ngươi làm gì!"
"Tử Hà tông chúng ta nhiều người chết như vậy ngươi còn giả vờ không biết?!"
Tử Hà tông? Đám người chặn đường nàng ở Cực Hàn tiểu không gian?
Dung Mị: "Cái gì giả vờ? Là người của Tử Hà tông tìm ta gây sự trước, hơn nữa bọn họ là do đánh nhau với các tông phái khác bỏ mạng liên quan gì đến ta?"
"Nói bừa! Vạn Hoả môn cũng chết thật nhiều người, sao có thể giả được!"
"Không sai, Vô Ưu các cũng vậy!"
"Dung Mị! Ngươi dám giết chết muội muội của ta, Tây Hoa Quốc cùng ngươi thề không để yên!" Thượng Quan Chính phẫn nộ quát.
Dung Mị lạnh lẽo đáp: "Ta đã nói là không phải ta làm! Các ngươi ngang ngược vô lý như vậy là muốn ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt một người mù như ta sao?"
"Mấy tông phái các người có bằng chứng không? Còn có Thượng Quan Chính, muội muội của ngươi rõ ràng là bị Băng Phượng Vương giết, ngươi hỏi Đế Liên Vận, nàng ta rõ ràng nhất!"
Nghe nhắc tên, lúc này Đế Liên Vận mới đứng ra ngăn cản Thượng Quan Chính: "Thái tử, Dung Mị cô nương nói là sự thật... Nàng... Lạc lạc chính là bị Băng Phượng Vương..."
Đế Liên Vận lời nói ngập ngừng, đôi mắt đỏ ướt át, nhưng càng là vậy, mọi người càng cảm thấy nàng chột dạ giấu giếm cho Dung Mị!
Mỹ nhân nhu nhược chọc người thương tiếc, ai sẽ trách nàng đâu? Thượng Quan Chính nói chuyện với nàng, giọng nói cũng mềm nhẹ nhiều:
"Liên Vận, ngươi chính là quá thiện lương, nhưng Lạc Lạc là tỷ muội tốt của ngươi, ngươi nhẫn tâm để nàng chết không rõ ràng sao?"
Đế Liên Vận cúi đầu trầm mặc, mà trong mắt đám người, nàng đây là thừa nhận!
Nghe được động tĩnh, Dạ Mặc Thần vội vàng từ sau bình phong đi đến bên cạnh năng, "Mị Nhi, nàng tỉnh?"
"Đây là đâu? Ta hôn mê mấy ngày rồi?" Dung Mị chỉ có thể bằng cảm giác biết hắn ở nơi nào.
"Chúng ta đã quay lại doanh trại, nàng hôn mê ba ngày rồi."
"Vậy quỷ tộc không có theo ra tới? Bọn chúng..."
"Được rồi, không nói cái này. Nàng thấy thương thế sao rồi?" Dạ Mặc Thần cắt ngang lời Dung Mị.
"Khá tốt, trừ bỏ mắt vẫn không nhìn thấy." Khuôn mặt nhỏ nhiều một mạt ảm đạm.
Dạ Mặc Thần nhấp môi: "Ta nhất định sẽ tìm cách trị khỏi hai mắt của nàng."
"Được, ta tin chàng." Dung Mị bất đắc dĩ cười cười, "Nếu ngay cả chàng cũng không thể tin, trên đời này ta còn có thể tin tưởng ai chứ?"
"Mị Nhi, không cần cười như vậy, ta tình nguyện nàng khóc ra cũng được." Dạ Mặc Thần ôm lấy nàng, đau lòng nói.
"Có gì đáng khóc, là ta tự thân thực lực không bằng Huyết Âm, mạng nhỏ còn ở đã là tốt rồi, lại nói, khóc cũng không có tác dụng gì." Dung Mị hơi mỉm cười, dựa đầu vào ngực hắn.
"Thuốc tắm ngâm đủ rồi, ta ôm nàng đi lên." Dạ Mặc Thần ôm Dung Mị đi tới giường, dùng khăn nhẹ nhàng lau bọt nước trên người nàng.
Dung Mị phản ứng lại đây, nhớ ra chính mình vẫn còn trần như nhộng, "Thân thể ta có phải rất xấu hay không? Khắp nơi đều là vết sẹo?"
Dung Mị vốn yêu xinh đẹp, nếu không lúc trước cũng không mạo hiểm vào Minh Vương phủ tìm Cỏ Bảy Màu trị mặt. Huống chi bây giờ Dạ Mặc Thần trong lòng nàng đã không giống như trước. Nàng cũng sẽ giống như một nữ nhân bình thường lo lắng thân thể mình trước mặt người yêu, sợ hắn cảm thấy những vết thương đó khó coi.
"Sẽ không, một chút cũng không xấu. Những vết thương lớn nhỏ này giống như nhắc nhở ta sự thật đã không bảo vệ nàng cho tốt."
Dung Mị còn muốn nói cái gì, giây tiếp theo đã cảm giác được sau lưng chợt nóng bỏng, môi hắn mềm mại phủ lên.
Dung Mị chỉ cảm thấy sau lưng tê dại, giống như có một dòng điện lưu theo môi hắn di chuyển, từng tấc từng tấc chạy đến trái tim nàng.
Tay nàng vô thức níu chặt khăn trải giường, ưm... thật nhột...
"A~"
"Mị Nhi, sao vậy? Là ta đụng đến vết thương sao? Thật xin lỗi..." Dạ Mặc Thần sửng sốt. Hắn trong lòng rầu rĩ, lời trước đó cũng không phải nói để an ủi nàng mà thôi, hắn thật sự không cảm thấy xấu, ngược lại thân thể nàng còn rất dụ hoặc, hôn một cái liền không kiềm chế được.
Dung Mị mặt đỏ bừng, cuống sờ soạng tìm quần áo mặc lên. Ban ngày ban mặt làm gì vậy chứ, ngượng ngùng muốn chết.
Mặc quần áo, trước kia chỉ là một động tác đơn giản, hài tử ba tuổi cũng làm được, nhưng lúc này Dung Mị lại cảm thấy nó thật là phiền phức. Váy áo cổ đại nhiều nút nhiều kết như vậy làm gì!
Dạ Mặc Thần bắt lấy tay nàng, tự mình hầu hạ nàng mặc quần áo, "Nàng không nhìn thấy cũng không sao, sau này ta sẽ đảm đương đôi mắt của nàng."
Dung Mị cười tủm tỉm: "Được thôi, sau này không cho phép chàng ghét bỏ bổn cô nương đâu đấy!"
"Không ghét bỏ." Hắn muốn sủng nàng còn không kịp đâu. Về sau tuyệt đối không để cho nàng đi mạo hiểm nữa!
"Vương gia, hoàng thượng muốn gặp ngươi." Dạ Nhất gõ cửa nói.
Dạ Mặc Thần ngữ khí không tốt: "Làm hắn chờ."
Dạ Nhất khó xử nói: "Vương gia, trừ Nam Tuyết, hoàng đế tam quốc đều đến, ngươi xem..."
Dung Mị nhướng mày, hoàng đế tam quốc? Thế trận lớn như vậy?
Dạ Mặc Thần nghe xong sắc mặt trầm xuống, "Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Dung Mị ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng hiếu kỳ cằng lúc càng lớn, vì sao cứ cảm thấy chuyện này có liên quan tới nàng nhỉ?
Nghĩ, Dung Mị quyết định đi theo, nhưng vừa mở cửa đã bị Dạ Nhất chặn lại.
"Vương phi, ngươi hiện tại không thể ra ngoài."
"Vì sao? Là Tiểu Cửu ra lệnh?" Dung Mị nghi hoặc.
"Đúng vậy."
Dạ Nhất gần đây tâm trạng không tốt, nói chuyện khá là hàm xúc. Dung Mị cũng không để ý lắm, nàng nhíu mày xoay người vào phòng, tiết tấu này... là muốn giam lỏng nàng?
Hết cách, Dung Mị đành phải trở lại giường nằm, nhưng chỉ một lát liền nghe được động tĩnh ngoài cửa, sau đó hết thảy lại im lặng.
"Dạ Nhất?" Dung Mị thử gọi hai tiếng, không có người đáp lại.
Đi rồi? Như vậy nàng có thể ra ngoài, nàng phải xem xem Dạ Mặc Thần muốn giấu nàng chuyện gì!
Dung Mị hoàn toàn là di chuyển dựa vào trí nhớ, phòng của Đông Nguyệt Hoàng hình như là hướng tây.
Soạt! Xuy---
"Ai!"
"Thế nhưng tránh được? Ngươi không phải bị mù rồi sao?" Một trận tiếng bước chân đi tới, trên tay Thượng Quan Chính vẫn còn sót lại linh lực, mới vừa rồi chính là hắn ra tay đánh lén Dung Mị, chỉ là không ngờ trong tình trạng hai mắt không thấy nàng vẫn có thể tránh được.
Dung Mị hiển nhiên cũng nhận ra giọng nói này, "Ngươi cũng bình an ra khỏi bí cảnh?"
Thượng Quan Chính cười lạnh một tiếng: "Thế nào, thực ngoài ý muốn? Ngươi rất hy vọng chúng ta chết bên trong sao?"
Ngữ khí này nghe có vẻ không đúng!
"Dung Mị, đền mạng cho các sư huynh đệ của ta đi!" Lại một đạo ám phong bay tới chỗ nàng!
Có điều lần này không có may mắn như vậy, Dung Mị phát hiện mình đã bị bao vây, "Các ngươi làm gì!"
"Tử Hà tông chúng ta nhiều người chết như vậy ngươi còn giả vờ không biết?!"
Tử Hà tông? Đám người chặn đường nàng ở Cực Hàn tiểu không gian?
Dung Mị: "Cái gì giả vờ? Là người của Tử Hà tông tìm ta gây sự trước, hơn nữa bọn họ là do đánh nhau với các tông phái khác bỏ mạng liên quan gì đến ta?"
"Nói bừa! Vạn Hoả môn cũng chết thật nhiều người, sao có thể giả được!"
"Không sai, Vô Ưu các cũng vậy!"
"Dung Mị! Ngươi dám giết chết muội muội của ta, Tây Hoa Quốc cùng ngươi thề không để yên!" Thượng Quan Chính phẫn nộ quát.
Dung Mị lạnh lẽo đáp: "Ta đã nói là không phải ta làm! Các ngươi ngang ngược vô lý như vậy là muốn ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt một người mù như ta sao?"
"Mấy tông phái các người có bằng chứng không? Còn có Thượng Quan Chính, muội muội của ngươi rõ ràng là bị Băng Phượng Vương giết, ngươi hỏi Đế Liên Vận, nàng ta rõ ràng nhất!"
Nghe nhắc tên, lúc này Đế Liên Vận mới đứng ra ngăn cản Thượng Quan Chính: "Thái tử, Dung Mị cô nương nói là sự thật... Nàng... Lạc lạc chính là bị Băng Phượng Vương..."
Đế Liên Vận lời nói ngập ngừng, đôi mắt đỏ ướt át, nhưng càng là vậy, mọi người càng cảm thấy nàng chột dạ giấu giếm cho Dung Mị!
Mỹ nhân nhu nhược chọc người thương tiếc, ai sẽ trách nàng đâu? Thượng Quan Chính nói chuyện với nàng, giọng nói cũng mềm nhẹ nhiều:
"Liên Vận, ngươi chính là quá thiện lương, nhưng Lạc Lạc là tỷ muội tốt của ngươi, ngươi nhẫn tâm để nàng chết không rõ ràng sao?"
Đế Liên Vận cúi đầu trầm mặc, mà trong mắt đám người, nàng đây là thừa nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.