Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Chương 143: Vả mặt quy mô lớn(3)
Bạch Chi Yêu Yêu
09/01/2021
Chẳng lẽ Dung Mị đã phát hiện ra cái gì? Dung Cầm trong lòng kinh hoảng, cố ra vẻ trấn định nói: "Ta... Hiện trường hỗn loạn như vậy, thẻ gỗ đương nhiên là bị hủy trong lúc chiến đấu rồi!"
"Thế sao?" Dung Mị cười tà nói: "Vậy ngươi nhìn xem, đây là cái gì?"
Tiểu Mạch vác một cái bao bố to đùng đi ra, trong ánh mắt tò mò kinh ngạc của mọi người, một phen trút ngược cái bao!
Lạch cạch\-\-\-\-
Toàn trường trừng to mắt, há hốc mồm nhìn thẻ gỗ bị chất thành một ngọn núi nhỏ lẫn lộn với nhau. Từ mười điểm, một trăm điểm, ba trăm, năm trăm, một ngàn đều có đủ!
Trời xanh a\-\-\-
Mây trắng a\-\-\-
Chuyện gì đang xảy ra?!!
"Không... Không thể nào..." Dung Cầm cả người run rẩy, ngay cả miệng cũng run không nói nên lời. Vì sao mấy thứ này lại ở trong tay Dung Mị!?
"Đại tỷ, mấy thẻ gỗ không phải đều ở đây ư? Sao ngươi lại nói là đã bị hủy?"
"Dung Mị! Ngươi muốn làm gì!?" Lãnh Tuyết tiên tử bỗng nhiên quát to, ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn Dung Mị! Uy áp khủng bố đè ép về phía nàng! Nàng có dự cảm không tốt về chuyện này!
Nhưng mà Dung Mị hoàn toàn không sợ: "Phó viện trưởng muốn giết người diệt khẩu sao? Quả thật rất yêu thương đồ đệ nha, ngay cả khi nàng lừa đời lấy tiếng, khi quân phạm thượng, ngươi vẫn bao che cho nàng sao!"
Đông Nguyệt Hoàng thân là hoàng đế, tự nhiên không ngốc, hắn giận dữ quát: "Chuyện này rốt cuộc là sao!?"
Không chỉ hắn, mọi người ở đây cũng không phải đồ ngốc, rất mau liền phát hiện vấn đề!
"Thẻ gỗ ở trong tay Dung Mị?"
"Dung Cầm nói dối?"
"Nàng căn bản không phải là người ngăn chặn thú triều!?"
"Tất cả hào quang của nàng đều là giả, nàng ta dám vô sỉ lừa gạt mọi người, trắng trợn cướp công!"
......
Sắc mặt của Dung Cầm tức khắc tái nhợt! Nàng không nghĩ tới lại bị Dung Mị nắm thóp, lúc này biện hộ e là đen càng thêm đen, chính vì như vậy, Dung Cầm vừa thẹn vừa giận. Nàng chính là thiên tài cao cao tại thượng, có bao giờ bị chật vật như thế này!
Nếu ngay từ đầu Dung Mị đã biết nàng mạo nhận chiến công vì sao lại không vạch trần mà phải đợi tới lúc này! Dung Cầm nhìn xung quanh, toàn bộ tân sinh, lão sinh, đạo sư, còn có hoàng thượng, Đức phi... Quan trọng nhất chính là! Minh Vương điện hạ người trong mộng của nàng cũng ở đây aaaaaa!
Dung Cầm trong lòng đã là điên cuồng hận chết Dung Mị! Tiểu tiện nhân, phế vật, ngươi thế nhưng rắp tâm như vậy!!!
Dung Mị cười lạnh đối mắt với Dung Cầm, dám cướp vinh quang của tỷ, đơn giản vả mặt là xong sao? Đối nghịch với ta, làm tốt công tác chuẩn bị chết đi là vừa!
Lãnh Tuyết tiên tử ngây người rồi, đồ đệ mà nàng tự hào.... Cư nhiên là giả mạo công tích! Nàng hết sức tin tưởng bảo vệ Dung Cầm, kết quả lại bị nàng đánh mặt!?
Giờ phút này, Đông Nguyệt Hoàng đã mất đi kiên nhẫn: "Dung Cầm!! Ngươi tốt nhất cho trẫm một lời giải thích!"
Sau lưng Dung Cầm đã bị ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đứng không vững, nàng căng da đầu nói: "Ta... Ta... Ta chưa từng thừa nhận mình giết chết yêu thú!"
"!!!"
Dung Cầm bất chấp tất cả, bằng bất cứ giá nào nói: "Đúng là như vậy! Là mọi người tự hiểu lầm, ta chưa từng thừa nhận, ta không có nói dối!"
Bốp bốp bốp! Mọi người nghe lời này, mặt lập tức một trận nóng rát!
"Vô sỉ! Cướp công thì được, vả mặt liền đẩy cho bọn ta!"
"Uổng công chúng ta còn hâm mộ ngươi, thật là có mắt như mù a! Không nghĩ tới Dung Cầm lại là loại người này!!"
Dung Cầm biết qua hôm nay danh tiếng của mình xem như xong rồi, nhưng mà tội khi quân... Nàng gánh không nổi! Chỉ có thể chống chế cãi lại mà thôi!
"Chát!!"
"Đủ rồi, còn không mau câm miệng cho ta!" Lãnh Tuyết tiên tử không khách khí cho nàng một bạt tai, đánh đến mặt Dung Cầm đều sưng đỏ lên, có thể thấy nàng lúc này có bao nhiêu tức giận!
Lãnh Tuyết tiên tử hít sâu một hơi, cúi người nói: "Hoàng thượng, là đồ nhi của ta tuổi trẻ hồ đồ, nhưng quả thật là do hiểu lầm. Ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ trừng phạt nàng thích đáng, tuyệt không nhẹ tay!"
Hoàng đế thật sự tức giận! Nhưng Lãnh Tuyết tiên tử là phó viện trưởng Thánh Viện, thực lực cũng là cao thủ trong cao thủ, trụ cột của Đông Nguyệt Quốc, không thể vì một nữ tử nhỏ bé mà nảy sinh hiềm khích được...
Cho nên Đông Nguyệt Hoàng chỉ có thể phất tay áo, tức giận bỏ đi!
Dung Cầm thật sự tuyệt vọng sắp hỏng mất!
Lúc bị lôi đi, đôi mắt nàng đỏ tươi trừng Dung Mị, độc ác dữ tợn! Tiện nhân, ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!
Nhân vật chính đều đi hết chỉ còn lại quần chúng cũng lục tục giải tán.
Một người bỗng nhiên nói: "Này, ngươi có để ý thấy có chỗ nào là lạ..."
"Cái gì?"
"Là núi thẻ gỗ a! Vì sao lại ở trong tay Dung Mị?"
"!!!"
"Dừng dừng dừng!!! Hôm nay nhiêu đây là được rồi, ta say xe, choáng váng..." Làm quần chúng ăn dưa lâu như vậy, lần đầu tiên bị rối não thật sự!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hôm nay, Dung Hầu gia có việc đến hoàng cung, giữa đường đồng nghiệp không ngừng chấp tay chúc mừng.
"Dung đại nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
"Chúc mừng cái gì?" Dung Tề bị khen có chút lâng lâng, những quan lại này xưa nay không hợp với hắn, là đối thủ mà, đột nhiên lại ân cần như vậy, thật khó hiểu.
"Ai dô, đừng khiêm tốn! Nữ nhi của ngài thật là kinh người, lần này quá chi là nổi bật!"
Nữ nhi? Kinh người? Nổi bật? Dung Tề lập tức nghĩ tới Dung Cầm. Hắn đắc ý bật cười, thì ra là ngưỡng mộ nữ nhi của hắn, ha ha ha, mấy lão cáo già này cuối cùng cũng chịu thua!
"Kể ra cũng thật là là, hai vị nữ nhi, một người sáng như minh châu, người kia lại chật vật bất kham, hơn nữa nhân phẩm còn có vấn đề, gia môn bất hạnh a..."
Dung Tề nghe vậy tối sầm mặt, Dung Mị quả nhiên là mối sỉ nhục trong Hầu phủ, hắn âm trầm nói: "Hừ, đề cập tới Dung Mị làm gì, cứ coi nàng không tồn tại là được!"
Đám quan lại liếc mắt nhau, cười trộm: "Nga? Dung đại nhân hiểu lầm gì à? Minh châu mà chúng ta nói là Dung Mị tiểu thư nha!"
"Năm nay khảo hạch Thánh Viện, nàng đứng đầu bảng nha! Thật lợi hại!"
"Ngược lại Dung Cầm... Chậc chậc, trắng trợn cướp công, có chút thiên phú thì ghê ghớm, dám đem toàn bộ kinh thành ra làm trò cười, còn lừa cả bệ hạ!"
Cái gì?!
Dung Tề đương trường bị sét đánh trúng đầu!
"Dung đại nhân tự giải quyết cho tốt đi! Ha ha ha\-\-\-" Nói rồi đám người kéo nhau bỏ đi.
Sắc mặt của Dung Tề trở nên vô cùng khó coi! Xanh đỏ tím vàng... rực rỡ vô cùng! Gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên.
Các nàng ở ngoại ô, hắn ở kinh thành, xa như vậy mà cũng bị vả mặt?!!
"Thế sao?" Dung Mị cười tà nói: "Vậy ngươi nhìn xem, đây là cái gì?"
Tiểu Mạch vác một cái bao bố to đùng đi ra, trong ánh mắt tò mò kinh ngạc của mọi người, một phen trút ngược cái bao!
Lạch cạch\-\-\-\-
Toàn trường trừng to mắt, há hốc mồm nhìn thẻ gỗ bị chất thành một ngọn núi nhỏ lẫn lộn với nhau. Từ mười điểm, một trăm điểm, ba trăm, năm trăm, một ngàn đều có đủ!
Trời xanh a\-\-\-
Mây trắng a\-\-\-
Chuyện gì đang xảy ra?!!
"Không... Không thể nào..." Dung Cầm cả người run rẩy, ngay cả miệng cũng run không nói nên lời. Vì sao mấy thứ này lại ở trong tay Dung Mị!?
"Đại tỷ, mấy thẻ gỗ không phải đều ở đây ư? Sao ngươi lại nói là đã bị hủy?"
"Dung Mị! Ngươi muốn làm gì!?" Lãnh Tuyết tiên tử bỗng nhiên quát to, ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn Dung Mị! Uy áp khủng bố đè ép về phía nàng! Nàng có dự cảm không tốt về chuyện này!
Nhưng mà Dung Mị hoàn toàn không sợ: "Phó viện trưởng muốn giết người diệt khẩu sao? Quả thật rất yêu thương đồ đệ nha, ngay cả khi nàng lừa đời lấy tiếng, khi quân phạm thượng, ngươi vẫn bao che cho nàng sao!"
Đông Nguyệt Hoàng thân là hoàng đế, tự nhiên không ngốc, hắn giận dữ quát: "Chuyện này rốt cuộc là sao!?"
Không chỉ hắn, mọi người ở đây cũng không phải đồ ngốc, rất mau liền phát hiện vấn đề!
"Thẻ gỗ ở trong tay Dung Mị?"
"Dung Cầm nói dối?"
"Nàng căn bản không phải là người ngăn chặn thú triều!?"
"Tất cả hào quang của nàng đều là giả, nàng ta dám vô sỉ lừa gạt mọi người, trắng trợn cướp công!"
......
Sắc mặt của Dung Cầm tức khắc tái nhợt! Nàng không nghĩ tới lại bị Dung Mị nắm thóp, lúc này biện hộ e là đen càng thêm đen, chính vì như vậy, Dung Cầm vừa thẹn vừa giận. Nàng chính là thiên tài cao cao tại thượng, có bao giờ bị chật vật như thế này!
Nếu ngay từ đầu Dung Mị đã biết nàng mạo nhận chiến công vì sao lại không vạch trần mà phải đợi tới lúc này! Dung Cầm nhìn xung quanh, toàn bộ tân sinh, lão sinh, đạo sư, còn có hoàng thượng, Đức phi... Quan trọng nhất chính là! Minh Vương điện hạ người trong mộng của nàng cũng ở đây aaaaaa!
Dung Cầm trong lòng đã là điên cuồng hận chết Dung Mị! Tiểu tiện nhân, phế vật, ngươi thế nhưng rắp tâm như vậy!!!
Dung Mị cười lạnh đối mắt với Dung Cầm, dám cướp vinh quang của tỷ, đơn giản vả mặt là xong sao? Đối nghịch với ta, làm tốt công tác chuẩn bị chết đi là vừa!
Lãnh Tuyết tiên tử ngây người rồi, đồ đệ mà nàng tự hào.... Cư nhiên là giả mạo công tích! Nàng hết sức tin tưởng bảo vệ Dung Cầm, kết quả lại bị nàng đánh mặt!?
Giờ phút này, Đông Nguyệt Hoàng đã mất đi kiên nhẫn: "Dung Cầm!! Ngươi tốt nhất cho trẫm một lời giải thích!"
Sau lưng Dung Cầm đã bị ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đứng không vững, nàng căng da đầu nói: "Ta... Ta... Ta chưa từng thừa nhận mình giết chết yêu thú!"
"!!!"
Dung Cầm bất chấp tất cả, bằng bất cứ giá nào nói: "Đúng là như vậy! Là mọi người tự hiểu lầm, ta chưa từng thừa nhận, ta không có nói dối!"
Bốp bốp bốp! Mọi người nghe lời này, mặt lập tức một trận nóng rát!
"Vô sỉ! Cướp công thì được, vả mặt liền đẩy cho bọn ta!"
"Uổng công chúng ta còn hâm mộ ngươi, thật là có mắt như mù a! Không nghĩ tới Dung Cầm lại là loại người này!!"
Dung Cầm biết qua hôm nay danh tiếng của mình xem như xong rồi, nhưng mà tội khi quân... Nàng gánh không nổi! Chỉ có thể chống chế cãi lại mà thôi!
"Chát!!"
"Đủ rồi, còn không mau câm miệng cho ta!" Lãnh Tuyết tiên tử không khách khí cho nàng một bạt tai, đánh đến mặt Dung Cầm đều sưng đỏ lên, có thể thấy nàng lúc này có bao nhiêu tức giận!
Lãnh Tuyết tiên tử hít sâu một hơi, cúi người nói: "Hoàng thượng, là đồ nhi của ta tuổi trẻ hồ đồ, nhưng quả thật là do hiểu lầm. Ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ trừng phạt nàng thích đáng, tuyệt không nhẹ tay!"
Hoàng đế thật sự tức giận! Nhưng Lãnh Tuyết tiên tử là phó viện trưởng Thánh Viện, thực lực cũng là cao thủ trong cao thủ, trụ cột của Đông Nguyệt Quốc, không thể vì một nữ tử nhỏ bé mà nảy sinh hiềm khích được...
Cho nên Đông Nguyệt Hoàng chỉ có thể phất tay áo, tức giận bỏ đi!
Dung Cầm thật sự tuyệt vọng sắp hỏng mất!
Lúc bị lôi đi, đôi mắt nàng đỏ tươi trừng Dung Mị, độc ác dữ tợn! Tiện nhân, ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!
Nhân vật chính đều đi hết chỉ còn lại quần chúng cũng lục tục giải tán.
Một người bỗng nhiên nói: "Này, ngươi có để ý thấy có chỗ nào là lạ..."
"Cái gì?"
"Là núi thẻ gỗ a! Vì sao lại ở trong tay Dung Mị?"
"!!!"
"Dừng dừng dừng!!! Hôm nay nhiêu đây là được rồi, ta say xe, choáng váng..." Làm quần chúng ăn dưa lâu như vậy, lần đầu tiên bị rối não thật sự!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hôm nay, Dung Hầu gia có việc đến hoàng cung, giữa đường đồng nghiệp không ngừng chấp tay chúc mừng.
"Dung đại nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
"Chúc mừng cái gì?" Dung Tề bị khen có chút lâng lâng, những quan lại này xưa nay không hợp với hắn, là đối thủ mà, đột nhiên lại ân cần như vậy, thật khó hiểu.
"Ai dô, đừng khiêm tốn! Nữ nhi của ngài thật là kinh người, lần này quá chi là nổi bật!"
Nữ nhi? Kinh người? Nổi bật? Dung Tề lập tức nghĩ tới Dung Cầm. Hắn đắc ý bật cười, thì ra là ngưỡng mộ nữ nhi của hắn, ha ha ha, mấy lão cáo già này cuối cùng cũng chịu thua!
"Kể ra cũng thật là là, hai vị nữ nhi, một người sáng như minh châu, người kia lại chật vật bất kham, hơn nữa nhân phẩm còn có vấn đề, gia môn bất hạnh a..."
Dung Tề nghe vậy tối sầm mặt, Dung Mị quả nhiên là mối sỉ nhục trong Hầu phủ, hắn âm trầm nói: "Hừ, đề cập tới Dung Mị làm gì, cứ coi nàng không tồn tại là được!"
Đám quan lại liếc mắt nhau, cười trộm: "Nga? Dung đại nhân hiểu lầm gì à? Minh châu mà chúng ta nói là Dung Mị tiểu thư nha!"
"Năm nay khảo hạch Thánh Viện, nàng đứng đầu bảng nha! Thật lợi hại!"
"Ngược lại Dung Cầm... Chậc chậc, trắng trợn cướp công, có chút thiên phú thì ghê ghớm, dám đem toàn bộ kinh thành ra làm trò cười, còn lừa cả bệ hạ!"
Cái gì?!
Dung Tề đương trường bị sét đánh trúng đầu!
"Dung đại nhân tự giải quyết cho tốt đi! Ha ha ha\-\-\-" Nói rồi đám người kéo nhau bỏ đi.
Sắc mặt của Dung Tề trở nên vô cùng khó coi! Xanh đỏ tím vàng... rực rỡ vô cùng! Gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên.
Các nàng ở ngoại ô, hắn ở kinh thành, xa như vậy mà cũng bị vả mặt?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.