Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo
Chương 2: Cấm Địa Của Hồ Ly Trắng
Đại Mạch Tuệ Nhi
25/02/2024
Nơi cấm địa của Vạn Yêu cốc, ánh trăng từ mái vòm chiếu xuống địa cung.
Bạch hồ ly nhìn thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, tròng mắt của hắn mở lớn, cả người cứng đờ, xù lông từ đầu đến đuôi.
Hắn phẫn nộ nhìn người con gái đang đè trên người hắn.
Người con gái này, dám chạm vào hắn, đúng là tự tìm cái chết!
Bên trong linh quan, người con gái này vừa rơi xuống đã đè hắn đến gắt gao, bây giờ bạch hồ ly là hoàn toàn không động đậy nổi.
Hơn nữa, người con gái này còn đang giả chết!
Hắn cảm nhận được thân thể mềm yếu không xương và đường cong thướt tha của thiếu nữ, tay của nàng còn đặt ở chỗ thẹn thùng của hắn mà cầm nắm loạn xạ.
Trong khoảnh khắc, tai của bạch hồ ly đỏ lên.
“Người phụ nữ này, ngươi còn không tỉnh lại, bản tôn nhất định sẽ giết ngươi!”
Hắn nhìn thấy trên sườn mặt của nàng có sẹo, vừa mới khép lại không lâu, bởi vì nàng lớn lên khuynh thành tuyệt sắc, vài vết sẹo do bị chém cũng không đáng sợ.
Mùi máu tươi trên người nàng xộc vào xoang mũi của tiểu hồ ly, máu của nàng thật là thơm.
Hương vị này thanh nhã nhẹ nhàng, chính là đánh vào nội tâm của hắn.
Một người con gái như vậy, thế mà lại khơi dậy cảm hứng của hắn!
Làm sao có thể!
Hắn ghét nhất là phụ nữ tiếp cận hắn.
Chiến Cửu Âm khó có được cơ hội nằm trên làn da thoải mái như vậy, liền cọ cọ trước ngực bạch hồ ly.
“Ục ục......”
Trong bụng thiếu nữ truyền đến âm thanh bụng đói.
“Đói quá!”
Chiến Cửu Âm đột nhiên bò lên từ trên người tiểu hồ ly, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm tiểu hồ ly.
Bốn mắt nhìn nhau, Chiến Cửu Âm chớp chớp mắt.
Chiến Cửu Âm: Hồ ly đẹp trai thật đấy, nướng lên nào!
Nhìn Chiến Cửu Âm rời khỏi thân thể mình, bạch hồ ly thầm nghĩ: Người phụ nữ ngu xuẩn này rốt cuộc lương tâm cũng phát hiện rồi sao, nàng ta không biết mình rất nặng sao?
Chiến Cửu Âm đứng lên, ra khỏi linh quan, chà xát cánh tay, mới phát hiện nơi này giống như địa ngục, âm trầm đáng sợ.
Cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ từ phía sau lưng nàng truyền đến, bò lên trên cổ nàng.
“Tiểu hồ ly, ngươi nhất định là rất lạnh phải không?”
Chiến Cửu Âm dịu dàng nhìn hồ ly, trong lòng nghĩ nó nhất định không phải là một con thú đơn giản.
Có thể nhẹ nhàng đỡ được nàng từ trên trời rơi xuống như thế!
Chiến Cửu Âm búng tay một cái, một ngọn lửa bắn ra từ đầu ngón tay của nàng.
Dưới chân nàng giống như dẫm phải bông, nàng tìm một ít nhánh cây khô, đánh lửa.
Bạch hồ ly: Coi như ngươi có lương tâm, còn biết bản tôn lạnh, lát nữa lúc giết ngươi, bản tôn sẽ xuống tay nhanh hơn một chút.
Không đợi bạch hồ ly cảm khái xong, chỉ thấy Chiến Cửu Âm nhặt một hòn đá trên mặt đất nắm trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, từng bước tới gần.
Giờ phút này, khả năng đặc biệt của nàng sắp hao hết.
“Xin lỗi, ta thật sự là quá đói bụng!” Chiến Cửu Âm mím môi, thiếu chút nữa không kìm chế được là rớt nước miếng!
Nàng thế mà lại muốn ăn hắn!
Bạch hồ ly hung hăng trừu trừu khóe môi:Người phụ nữ kia, chờ bản tôn bế quan ra ngoài rồi, thân thủ của ta nhất định sẽ một đao một đao chém ngươi!
Hòn đá trong tay thiếu nữ hung hăng ném ra, trên người bạch hồ ly phát ra một luồng ánh sáng, tẩu hỏa nhập ma vô cùng nguy hiểm, hắn một khắc đều không thể đợi, giết người phụ nữ này đi!
“Thỏ con, vào chén của gia nào !”
Thấy được hòn đá cũng không rơi xuống, bạch hồ ly lập tức thu lại linh lực của mình.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy: Người phụ nữ đáng chết này đang tươi cười xán lạn nhặt một con thỏ hoang màu xám trên mặt đất lên.
Con thỏ hoang đã chết hai chân banh thẳng, bị người con gái xách bằng một tay mảnh khảnh.
Người con gái dùng động tác thuần thục lột da con thỏ hoang rồi rửa thật sạch sẽ, bắt đầu nướng BBQ.
Không đến nửa canh giờ, trong cả sơn động mùi hương bốn phía, mùi thịt thơm phức bay vào mũi tiểu hồ ly.
Chiến Cửu Âm cắn một miếng thịt thỏ hoang nhỏ, tuy rằng thiếu chút muối, nhưng đối với một người đã đói bụng mấy ngày mà nói, món thịt thỏ này chẳng khác nào mỹ vị trên nhân gian.
Quả nhiên là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất.
“Tiểu hồ ly, chúng ta cũng coi như có duyên.”
Chiến Cửu Âm chậm rãi đi theo hướng băng quan trong suốt, nhìn bạch hồ ly đang làm mặt lạnh.
Không màng tới ánh mắt ghét bỏ của hắn, nàng dùng một tay kéo hắn từ băng quan ra ngoài.
Ngồi trước đống lửa, Chiến Cửu Âm đem thịt thỏ trong tay hào phóng mà nhét vào miệng bạch hồ ly.
“Ăn ngon đi! Ngươi lớn lên đẹp như vậy, thế mà lại là một con hồ ly ngốc, thấy thịt thơm như vậy mà cũng không biết vẫy đuôi làm nũng sao?”
Quai hàm của Chiến Cửu Âm phình phình giống một con hamster, một bên ăn, một bên dùng tay dính nhớp nhớp, vuốt lông hồ ly từ đầu đến đuôi.
Bạch hồ ly dựng thẳng cái đuôi, làm càn, người phụ nữ đáng chết này đang làm cái gì!
Chiến Cửu Âm càng sờ càng có cảm giác, hắc! Cảm giác sờ lông con hồ ly này thật phấn khích.
“Phốc!”
Tiểu hồ ly kiêu ngạo phun miếng thịt Chiến Cửu Âm nhét vào miệng hắn ra.
5 năm, hắn dựa vào linh lực của trời đất mà sinh tồn, chưa bao giờ ăn qua bất kỳ đồ ăn nào.
Cũng không cần!
Hắn nghiến chặt hàm răng, sau khi nghĩ kỹ rồi mới khôi phục cảm xúc như ban đầu, người phụ nữ này có hàng trăm cách để chết!
“Tiểu hồ ly, không hợp khẩu vị phải không?” Chiến Cửu Âm đánh giá xung quanh khắp nơi một chút, vùng đất này cũng thật là hoang vu!
Nàng cúi đầu nhìn về phía bạch hồ ly mặt đang đỏ lên, cầm lấy cái đuôi của hắn mà xoa xoa miệng.
Bạch hồ ly: Bản tôn nhịn không nổi nữa, đao của ta đâu!
Chiến Cửu Âm đột nhiên ôm hắn vào trong ngực, cọ cọ bên má của bạch hồ ly, nheo lại đôi mắt cười nói: “A hồ, tỷ tỷ ta sống lại một đời, ngươi là vật còn sống đầu tiên mà ta gặp, về sau ta có một miếng cơm, thì ngươi sẽ có một miếng canh!”
Ở trong ngực của nàng, tiểu hồ ly bị ngực của Chiến Cửu Âm ép đến mức hít thở không thông: Người phụ nữ kia, ngươi chết chắc rồi!
Đột nhiên, một giọng nói âm u truyền đến.
“U hồn, ngươi còn không mau rời khỏi thân thể của thiếu nữ kia!” Chiến Cửu Âm vừa mở mắt, nhìn thấy hai âm sai đang bay bổng giữa không gian.
Một tên có cái lưỡi dài, một tên có cái tai to.
Hai người cầm khóa hồn câu đánh úp về phía nàng.
Một khắc lúc Chiến Cửu Âm ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh nhạt, nàng bế bạch hồ ly lên, đứng lên.
“Hai vị công sai đại ca vất vả rồi, trở về đi, ta đã sống lại rồi.” Nàng đạm nhiên cười.
Hai tên âm sai ngẩn người: Người phụ nữ này thật lớn mặt.
“Ngươi nói không tính!” Âm sai lắc khóa hồn câu kêu vang.
“Vậy ngươi tới đi!” Chiến Cửu Âm đứng thẳng dậy, biểu tình lạnh nhạt ngoắc ngón tay về phía hai người.
“Mẹ nó, làm âm sai nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy qua người phụ nữ nào kiêu ngạo như vậy!”
“Mau cướp đoạt hồn phách của cô ta!”
Lúc khóa hồn câu sắp tới trước mặt Chiến Cửu Âm, một ánh sáng màu đỏ phát ra từ giữa mày của Chiến Cửu Âm, giữa trán của nàng, một ký hiệu như ngọn lửa màu đỏ đằng xuất hiện.
Nàng giơ tay, trong tay thình lình xuất hiện một cái lục lạc màu vàng.
‘ leng keng leng keng......’
Sau một tiếng vang, mấy trăm vong linh xuất hiện ở giữa không trung.
Phanh!
Một tia lửa như điện xuyên qua, khóa hồn câu vỡ vụn, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang lớn.
Nàng chỉ dùng một bước đã tiến sát người âm sai, âm sai bị Chiến Cửu Âm tóm một cái đã bắt được lưỡi dài, một tay kia dùng sức đánh hắn ngã như chó ăn ***.
Động tác của Chiến Cửu Âm sạch sẽ lưu loát, trong khoảnh khắc, nàng nhấc một bàn tay, đứng về phía nguyên địa.
Một quỷ hồn đầu trọc lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lục lạc, cung kính nói: “Chiến gia, mời!”
Chiến Cửu Âm cao lãnh mà vươn tay, quỷ hồn kia lập tức cúi đầu khom lưng lau tay cho nàng, theo sau lanh lẹ mà về trong lục lạc.
“Khóa hồn linh!” Bạch hồ ly nheo đôi mắt màu xanh băng lại, gắt gao mà nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm.
Hai âm sai mặt trắng bệch, đã mất đi một tia huyết sắc cuối cùng, sao có thể có người có thể trực tiếp bắt lấy linh hồn của bọn họ.
Chiến Cửu Âm thu hồi những vong linh nhe răng trợn mắt đó.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Âm sai tai to đánh bạo hỏi.
Chiến Cửu Âm dùng ngón tay vuốt tai hồ ly nói: “Các ngươi không xứng biết.”
“Sau này nếu còn quấy rầy ta, ta liền thả toàn bộ đám vong linh này đi, tăng công trạng cho các ngươi, như thế nào?” Nàng lạnh như băng nói.
Hai người nhìn người con gái này cả người vết thương chồng chất, thực lực lại là cao thâm khó đoán.
Lại nhìn thấy bạch hồ ly trong lòng người con gái này, hai âm sai sợ tới mức hồn cũng lìa khỏi xác.
Hắn sao lại ở chỗ này, sao lại cam tâm tình nguyện cho người con gái này ôm vào ngực???
Địa cung u ám này, chẳng lẽ bọn họ….
Kích thích!
Hai người liếc nhau, hôm nay ra cửa không xem ngày rồi, sao lại gặp được hai vị la sát vậy!
Hai người không dám nhìn ánh mắt muốn giết người của bạch hồ ly, vội vàng gật đầu như giã tỏi trả lời nói: “Vâng vâng vâng!”
Chiến Cửu Âm lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng!” Hai âm sai giơ chân chạy mất, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Giờ phút này, đầu bên kia Vạn Yêu cốc, cóc gia xem xong tất cả những chuyện phát sinh trong địa cung, nuốt ực một ngụm nước miếng, hắn vội vàng báo cho tất cả các nhóm lão độc vật của Vạn Yêu cốc
“Tất cả các nhóm chú ý, mau mau mau, mau mang tiểu tổ tông từ cấm địa ra, tên hồ ly điên kia tỉnh rồi!”
Bạch hồ ly nhìn thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, tròng mắt của hắn mở lớn, cả người cứng đờ, xù lông từ đầu đến đuôi.
Hắn phẫn nộ nhìn người con gái đang đè trên người hắn.
Người con gái này, dám chạm vào hắn, đúng là tự tìm cái chết!
Bên trong linh quan, người con gái này vừa rơi xuống đã đè hắn đến gắt gao, bây giờ bạch hồ ly là hoàn toàn không động đậy nổi.
Hơn nữa, người con gái này còn đang giả chết!
Hắn cảm nhận được thân thể mềm yếu không xương và đường cong thướt tha của thiếu nữ, tay của nàng còn đặt ở chỗ thẹn thùng của hắn mà cầm nắm loạn xạ.
Trong khoảnh khắc, tai của bạch hồ ly đỏ lên.
“Người phụ nữ này, ngươi còn không tỉnh lại, bản tôn nhất định sẽ giết ngươi!”
Hắn nhìn thấy trên sườn mặt của nàng có sẹo, vừa mới khép lại không lâu, bởi vì nàng lớn lên khuynh thành tuyệt sắc, vài vết sẹo do bị chém cũng không đáng sợ.
Mùi máu tươi trên người nàng xộc vào xoang mũi của tiểu hồ ly, máu của nàng thật là thơm.
Hương vị này thanh nhã nhẹ nhàng, chính là đánh vào nội tâm của hắn.
Một người con gái như vậy, thế mà lại khơi dậy cảm hứng của hắn!
Làm sao có thể!
Hắn ghét nhất là phụ nữ tiếp cận hắn.
Chiến Cửu Âm khó có được cơ hội nằm trên làn da thoải mái như vậy, liền cọ cọ trước ngực bạch hồ ly.
“Ục ục......”
Trong bụng thiếu nữ truyền đến âm thanh bụng đói.
“Đói quá!”
Chiến Cửu Âm đột nhiên bò lên từ trên người tiểu hồ ly, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm tiểu hồ ly.
Bốn mắt nhìn nhau, Chiến Cửu Âm chớp chớp mắt.
Chiến Cửu Âm: Hồ ly đẹp trai thật đấy, nướng lên nào!
Nhìn Chiến Cửu Âm rời khỏi thân thể mình, bạch hồ ly thầm nghĩ: Người phụ nữ ngu xuẩn này rốt cuộc lương tâm cũng phát hiện rồi sao, nàng ta không biết mình rất nặng sao?
Chiến Cửu Âm đứng lên, ra khỏi linh quan, chà xát cánh tay, mới phát hiện nơi này giống như địa ngục, âm trầm đáng sợ.
Cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ từ phía sau lưng nàng truyền đến, bò lên trên cổ nàng.
“Tiểu hồ ly, ngươi nhất định là rất lạnh phải không?”
Chiến Cửu Âm dịu dàng nhìn hồ ly, trong lòng nghĩ nó nhất định không phải là một con thú đơn giản.
Có thể nhẹ nhàng đỡ được nàng từ trên trời rơi xuống như thế!
Chiến Cửu Âm búng tay một cái, một ngọn lửa bắn ra từ đầu ngón tay của nàng.
Dưới chân nàng giống như dẫm phải bông, nàng tìm một ít nhánh cây khô, đánh lửa.
Bạch hồ ly: Coi như ngươi có lương tâm, còn biết bản tôn lạnh, lát nữa lúc giết ngươi, bản tôn sẽ xuống tay nhanh hơn một chút.
Không đợi bạch hồ ly cảm khái xong, chỉ thấy Chiến Cửu Âm nhặt một hòn đá trên mặt đất nắm trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, từng bước tới gần.
Giờ phút này, khả năng đặc biệt của nàng sắp hao hết.
“Xin lỗi, ta thật sự là quá đói bụng!” Chiến Cửu Âm mím môi, thiếu chút nữa không kìm chế được là rớt nước miếng!
Nàng thế mà lại muốn ăn hắn!
Bạch hồ ly hung hăng trừu trừu khóe môi:Người phụ nữ kia, chờ bản tôn bế quan ra ngoài rồi, thân thủ của ta nhất định sẽ một đao một đao chém ngươi!
Hòn đá trong tay thiếu nữ hung hăng ném ra, trên người bạch hồ ly phát ra một luồng ánh sáng, tẩu hỏa nhập ma vô cùng nguy hiểm, hắn một khắc đều không thể đợi, giết người phụ nữ này đi!
“Thỏ con, vào chén của gia nào !”
Thấy được hòn đá cũng không rơi xuống, bạch hồ ly lập tức thu lại linh lực của mình.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy: Người phụ nữ đáng chết này đang tươi cười xán lạn nhặt một con thỏ hoang màu xám trên mặt đất lên.
Con thỏ hoang đã chết hai chân banh thẳng, bị người con gái xách bằng một tay mảnh khảnh.
Người con gái dùng động tác thuần thục lột da con thỏ hoang rồi rửa thật sạch sẽ, bắt đầu nướng BBQ.
Không đến nửa canh giờ, trong cả sơn động mùi hương bốn phía, mùi thịt thơm phức bay vào mũi tiểu hồ ly.
Chiến Cửu Âm cắn một miếng thịt thỏ hoang nhỏ, tuy rằng thiếu chút muối, nhưng đối với một người đã đói bụng mấy ngày mà nói, món thịt thỏ này chẳng khác nào mỹ vị trên nhân gian.
Quả nhiên là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất.
“Tiểu hồ ly, chúng ta cũng coi như có duyên.”
Chiến Cửu Âm chậm rãi đi theo hướng băng quan trong suốt, nhìn bạch hồ ly đang làm mặt lạnh.
Không màng tới ánh mắt ghét bỏ của hắn, nàng dùng một tay kéo hắn từ băng quan ra ngoài.
Ngồi trước đống lửa, Chiến Cửu Âm đem thịt thỏ trong tay hào phóng mà nhét vào miệng bạch hồ ly.
“Ăn ngon đi! Ngươi lớn lên đẹp như vậy, thế mà lại là một con hồ ly ngốc, thấy thịt thơm như vậy mà cũng không biết vẫy đuôi làm nũng sao?”
Quai hàm của Chiến Cửu Âm phình phình giống một con hamster, một bên ăn, một bên dùng tay dính nhớp nhớp, vuốt lông hồ ly từ đầu đến đuôi.
Bạch hồ ly dựng thẳng cái đuôi, làm càn, người phụ nữ đáng chết này đang làm cái gì!
Chiến Cửu Âm càng sờ càng có cảm giác, hắc! Cảm giác sờ lông con hồ ly này thật phấn khích.
“Phốc!”
Tiểu hồ ly kiêu ngạo phun miếng thịt Chiến Cửu Âm nhét vào miệng hắn ra.
5 năm, hắn dựa vào linh lực của trời đất mà sinh tồn, chưa bao giờ ăn qua bất kỳ đồ ăn nào.
Cũng không cần!
Hắn nghiến chặt hàm răng, sau khi nghĩ kỹ rồi mới khôi phục cảm xúc như ban đầu, người phụ nữ này có hàng trăm cách để chết!
“Tiểu hồ ly, không hợp khẩu vị phải không?” Chiến Cửu Âm đánh giá xung quanh khắp nơi một chút, vùng đất này cũng thật là hoang vu!
Nàng cúi đầu nhìn về phía bạch hồ ly mặt đang đỏ lên, cầm lấy cái đuôi của hắn mà xoa xoa miệng.
Bạch hồ ly: Bản tôn nhịn không nổi nữa, đao của ta đâu!
Chiến Cửu Âm đột nhiên ôm hắn vào trong ngực, cọ cọ bên má của bạch hồ ly, nheo lại đôi mắt cười nói: “A hồ, tỷ tỷ ta sống lại một đời, ngươi là vật còn sống đầu tiên mà ta gặp, về sau ta có một miếng cơm, thì ngươi sẽ có một miếng canh!”
Ở trong ngực của nàng, tiểu hồ ly bị ngực của Chiến Cửu Âm ép đến mức hít thở không thông: Người phụ nữ kia, ngươi chết chắc rồi!
Đột nhiên, một giọng nói âm u truyền đến.
“U hồn, ngươi còn không mau rời khỏi thân thể của thiếu nữ kia!” Chiến Cửu Âm vừa mở mắt, nhìn thấy hai âm sai đang bay bổng giữa không gian.
Một tên có cái lưỡi dài, một tên có cái tai to.
Hai người cầm khóa hồn câu đánh úp về phía nàng.
Một khắc lúc Chiến Cửu Âm ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh nhạt, nàng bế bạch hồ ly lên, đứng lên.
“Hai vị công sai đại ca vất vả rồi, trở về đi, ta đã sống lại rồi.” Nàng đạm nhiên cười.
Hai tên âm sai ngẩn người: Người phụ nữ này thật lớn mặt.
“Ngươi nói không tính!” Âm sai lắc khóa hồn câu kêu vang.
“Vậy ngươi tới đi!” Chiến Cửu Âm đứng thẳng dậy, biểu tình lạnh nhạt ngoắc ngón tay về phía hai người.
“Mẹ nó, làm âm sai nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy qua người phụ nữ nào kiêu ngạo như vậy!”
“Mau cướp đoạt hồn phách của cô ta!”
Lúc khóa hồn câu sắp tới trước mặt Chiến Cửu Âm, một ánh sáng màu đỏ phát ra từ giữa mày của Chiến Cửu Âm, giữa trán của nàng, một ký hiệu như ngọn lửa màu đỏ đằng xuất hiện.
Nàng giơ tay, trong tay thình lình xuất hiện một cái lục lạc màu vàng.
‘ leng keng leng keng......’
Sau một tiếng vang, mấy trăm vong linh xuất hiện ở giữa không trung.
Phanh!
Một tia lửa như điện xuyên qua, khóa hồn câu vỡ vụn, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang lớn.
Nàng chỉ dùng một bước đã tiến sát người âm sai, âm sai bị Chiến Cửu Âm tóm một cái đã bắt được lưỡi dài, một tay kia dùng sức đánh hắn ngã như chó ăn ***.
Động tác của Chiến Cửu Âm sạch sẽ lưu loát, trong khoảnh khắc, nàng nhấc một bàn tay, đứng về phía nguyên địa.
Một quỷ hồn đầu trọc lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lục lạc, cung kính nói: “Chiến gia, mời!”
Chiến Cửu Âm cao lãnh mà vươn tay, quỷ hồn kia lập tức cúi đầu khom lưng lau tay cho nàng, theo sau lanh lẹ mà về trong lục lạc.
“Khóa hồn linh!” Bạch hồ ly nheo đôi mắt màu xanh băng lại, gắt gao mà nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm.
Hai âm sai mặt trắng bệch, đã mất đi một tia huyết sắc cuối cùng, sao có thể có người có thể trực tiếp bắt lấy linh hồn của bọn họ.
Chiến Cửu Âm thu hồi những vong linh nhe răng trợn mắt đó.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Âm sai tai to đánh bạo hỏi.
Chiến Cửu Âm dùng ngón tay vuốt tai hồ ly nói: “Các ngươi không xứng biết.”
“Sau này nếu còn quấy rầy ta, ta liền thả toàn bộ đám vong linh này đi, tăng công trạng cho các ngươi, như thế nào?” Nàng lạnh như băng nói.
Hai người nhìn người con gái này cả người vết thương chồng chất, thực lực lại là cao thâm khó đoán.
Lại nhìn thấy bạch hồ ly trong lòng người con gái này, hai âm sai sợ tới mức hồn cũng lìa khỏi xác.
Hắn sao lại ở chỗ này, sao lại cam tâm tình nguyện cho người con gái này ôm vào ngực???
Địa cung u ám này, chẳng lẽ bọn họ….
Kích thích!
Hai người liếc nhau, hôm nay ra cửa không xem ngày rồi, sao lại gặp được hai vị la sát vậy!
Hai người không dám nhìn ánh mắt muốn giết người của bạch hồ ly, vội vàng gật đầu như giã tỏi trả lời nói: “Vâng vâng vâng!”
Chiến Cửu Âm lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng!” Hai âm sai giơ chân chạy mất, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Giờ phút này, đầu bên kia Vạn Yêu cốc, cóc gia xem xong tất cả những chuyện phát sinh trong địa cung, nuốt ực một ngụm nước miếng, hắn vội vàng báo cho tất cả các nhóm lão độc vật của Vạn Yêu cốc
“Tất cả các nhóm chú ý, mau mau mau, mau mang tiểu tổ tông từ cấm địa ra, tên hồ ly điên kia tỉnh rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.