Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 23: Bị Phong lão sư ‘ám toán’

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zi Trải qua một ngày bận rộn, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh cũng có thể về tới tiểu viện của mình, Phong lão sư vẫn đang theo đuổi hồ điệp của mình, nàng cười như không cười, đi về phòng, ngày hôm nay nàng quá mệt rồi, sáng sớm định đi nhìn khu khiếu chiến một chút thì gặp một Ninh Kiền, vất vả lắm mới tới được khiêu chiến khu, còn chưa nhìn rõ gì đã bị người ta khiêu chiến, sau đó lại lòi ra thêm một Hàn Ngạo Thần. Câu nói kia của hắn là ý tứ gì nhỉ? Cái gì sớm đã thay đổi người? Đột nhiên có một thân ảnh chắn tầm mắt của nàng.

“Lão sư?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn người đối diện, không biết hắn muốn làm gì.

“Hồng hồ điệp, mau tới đây, qua đây qua đây. Xuỵt! Đừng để người khác nghe thấy, cũng không thể cho người khác biết được.” Phong lão sư như một tiểu hài tử, nhìn Quân Mộ Khuynh với ánh mắt khờ dại nhưng lại vô cùng rực rỡ, còn lộ ra vài phần nghiêm túc, ít nhất Quân Mộ Khuynh cho là như thế, nàng nghĩ mình cũng điên rồi mới cảm thấy như vậy.

Chân không tự chủ đi theo Phong lão sư, Quân Mộ Khuynh mang theo một vẻ mặt nghi hoặc, hướng tới một góc trong viện đi đến, nàng nhớ đó là một nơi âm u vô cùng thê lương, từ lúc tới đây nàng chưa tới đó bao giờ, có điều lão sư sao lại mang nàng tới đây?

“Hồng hồ điệp đừng sợ, qua đây đi nào!” Phong lão sư đứng ở góc tường âm u, vẫy Quân Mộ Khuynh lại, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ trong sáng.

Quân Mộ Khuynh thở dài, nàng không nghĩ là lão sư có chuyện gì quan trọng, không biết chừng là bắt bướm đi, rõ ràng lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, trong lòng có một cảm giác vô cùng kỳ quái, đây chính là nguyên nhân khiến nàng muốn bái hắn làm lão sư, nhưng cảm giác đó giờ một chút cũng không còn, không lẽ nàng bị ảo giác sao?

Có điều, dù gì cũng đã bái sư rồi. Quân Mộ Khuynh cũng không muốn nuốt lời, dù gì thì hắn cũng là sư phụ đầu tiên của nàng, nàng sẽ chiếu cố hắn thật tốt.

Nàng đi tới bên cạnh Phong lão sư, mỉm cười hỏi: “Lão sư, có phải là nơi này có hồ điệp không?”

“Hồng hồ điệp nhất định phải trở về đấy!” Phong lão sư nói xong, cười híp mắt, dùng hai bàn tay bẩn đen thui đẩy Quân Mộ Khuynh một cái, chỉ thấy nàng lảo đảo một cái, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, đã bị một cỗ lực lượng hút vào.

‘Nàng bị tính kế!’ đây chính là suy nghĩ duy nhất của Quân Mộ Khuynh vào lúc này.

“Hồng hồ điệp, nhớ trở về sớm nha!” Phong lão sư hướng Quân Mộ Khuynh phất phất tay, nụ cười trên mặt vẫn hồn nhiên nhưng lại có vài phần nghiêm túc.

“Ngươi làm cái gì thế này?” Thanh âm vội vàng truyền đến từ phía sau, Phong lão sư sửng sốt một chút, sau đó lại vui mừng nhảy tới bên cạnh người vừa tới.

“Hắc hồ điệp, ngươi đã về rồi! Ha ha… Hắc hồ điệp đã trở về!” Phong lão sư mừng rỡ kêu to, không đếm xỉa đến người tới đầu đầy hắc tuyến, nhảy tưng tưng một chỗ.

“Đừng có mà đóng kịch trước mặt ta. Ngươi đã làm chuyện tốt gì vậy hả? Đáng chết! Nàng sao có thể vào đó sớm như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết ở trong đó nguy hiểm như thế nào sao? Cứ như vậy mà đẩy nàng xuống, lỡ nàng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Thật là đáng chết, sớm biết vậy hắn không nên ly khai mới đúng.

Hàn Ngạo Thần tràn đầy sốt ruột, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cái góc âm u, đem người bên cạnh bơ hẳn.



“Còn là chuyện tốt gì nữa? Không phải là để nàng tới chỗ đó sao? Trong lòng ngươi rất rõ, sao lại hỏi ta?” Thanh âm mang theo một chút nguy hiểm chậm rãi vang lên, Phong lão sư thưởng thức ngón tay mình, cúi đầu nói, không hề còn cái bộ dáng điên khùng kia nữa.

Hàn Ngạo Thần thu hồi bộ dáng lạnh lùng, trừng người bên cạnh một cái: “Ngươi còn dám nói thế…”

“Ngươi lo lắng? Ha ha… Hắc hồ điệp lo lắng cho hồng hồ điệp.” Phong lão sư đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra sư hiếu kỳ, sau khi cười xong, hắn quay trở về bộ dáng điên khùng kia, tất cả vừa rồi như chỉ là ảo giác.

“Hắc hồ điệp lo lắng cho hồng hồ điệp.” đứng ngây người một hồi, trên mặt Phong lão sư một lần nữa hiện lên nụ cười ngây ngô, một bạch quang thoáng qua, thân ảnh hắn liền biến mất, trong viện lại yên lặng, trong không khí vẫn còn lưu lại tiếng cười của hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỗ kia vẫn hoàn toàn yên tĩnh, trong viện vắng vẻ không một bóng người, ngay cả thân ảnh của lão sư cũng không có.

“Quân Mộ Khuynh! Quân Mộ Khuynh…” Một thanh âm vội vã truyền đến, Hạng Võ bỗng đẩy cửa xông vào, gọi khắp nơi.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi đi ra cho ta, hôm nay ta tới là để khiêu chiến ngươi. Uy! Quân Mộ Khuynh nha đầu!” nhìn sân viện vắng vẻ, Hạng Võ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gào to, nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng gió vi vu,

“Vẫn chưa về sao?” Hạng Võ cau mày tìm từng phòng một, vẫn không thấy nàng đâu. Người này rốt cuộc đã đi đâu. Hôm qua hắn đã đi tìm hết mọi nơi có thể so đấu, cũng không tìm được bóng dáng hai người kia đâu, một ngày rồi vẫn chưa về, kỳ quái. Hàn Ngạo Thần quả nhiên đã trở về, lại còn đem người của hắn bắt đi mất, hắn cùng Quân Mộ Khuynh vẫn chưa tỉ thí xong, Hàn Ngạo Thần hắn chẳng lẽ không biết sao?

Hạng Võ rất không biết xấu hổ đã tự đem Quân Mộ Khuynh thành người của hắn, còn rất vô sỉ muốn so tài với Quân Mộ Khuynh một lần nữa, hoàn toàn không nhớ mình đã bị phạt vì cái gì.

“Hạng Võ, ngươi tới đây làm gì?” Long Thiên tức giận trừng Hạng Võ, ánh mắt không ngừng quét xung quanh.

“Long Thiên đại nhân, đệ tử là tới tìm Quân Mộ Khuynh, hôm qua Hàn Ngạo Thần khiêu chiến nàng, sau đó hai người biến đi đâu chẳng tìm được.” Hạng Võ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức cung kính trả lời, trong lòng không khỏi mắng, lão đầu thích sĩ diện, rõ ràng cũng đến đây tìm người, hỏi hắn làm gì chứ.

“Cái gì? Bọn họ đánh nhau? Là chuyện lúc nào? Sao lại đánh nhau?” Long Thiên lắc mìn một cái liền xuất hiện trước mặt Hạng Võ, nắm lấy cổ áo của Hạng Võ, khuôn mặt vốn đang đỏ của hắn lại càng đỏ hơn.

“Hàn Ngạo Thần cư nhiên dám bắt nạ nàng, có phải là chán sống rồi hay không? Hắn chẳng lẽ không biết Quân Mộ Khuynh chỉ là một kỹ linh sư thôi sao?” Nếu tiểu nha đầu kia có chuyện gì, hắn nhất định sẽ liều mạng với tiểu tử kia. Long Thiên vô cùng tức giận chẳng còn một chút lý trí nào, hai tay bóp chặt cổ Hạng Võ.

Hạng Võ lè lưỡi, ho khan không ngừng, cổ hắn bị Long Thiên bóp chặt, nói không nên lời, hai tay không ngừng chỉ chỉ vào tay của Long Thiên… Lão nhân này thật là kích động, muốn ngộ sát a. Thần a, mau cứu con dân của ngươi đi! Trong lòng hắn không ngừng reo hò.

Long Thiên đang kích động đâu còn biết lực của hắn mạnh thế nào, dùng sức lắc lắc cổ Hạng Võ, không ngừng hỏi: “Ngươi sao không ngăn cản, làm cái gì mà không chịu ngăn cản?”



Hạng Võ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, hắn là rất muốn ngăn cản, nhưng Hàn Ngạo Thần dù sao cũng là đệ nhất phong vân bảng hơn năm năm nay, huống hồ nha đầu kia cũng là tự nguyện, hắn có biện pháp nào ngăn cản được?

“Tắt… tắt thở…” Hạng Võ dùng hết khí lực toàn thân, phun ra ba chữ.

Long Thiên vốn đang kích động liền nhìn lại, hắn buông tay ngay lập tức, hai tay chắp ra sau lưng, xoay người vô tội ngửa đầu nhìn trời, huýt sáo. (Tỉnh lạy luôn =)))

Hắn cái gì cũng không làm, cái gì cũng chưa làm…

‘Khụ khụ…’ Hạng Võ tham lam hít lấy hít để, vô lực nằm thẳng cẳng trên mặt đất, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là hắn đã cáo biệt thế giới này rồi.

“Đại nhân, ngươi xác định ngươi không có ý muốn mưu sát?” Hạng Võ nằm trên mặt đất, thở hồng hộc hỏi.

“Khụ khụ, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Uống chút rượu liền xúc động, xem ra hắn đã già rồi.

“Còn có thể là chuyện gì, những chuyện ngài nghe được, cộng thêm những gì ta nói, cũng không sai biệt lắm. Có điều, xem ra Quân Mộ Khuynh vẫn chưa trở về, ngài có thấy Hàn Ngạo Thần không?” lão đầu sĩ diện.

Lúc Long Thiên nghe thấy ba chữ ‘Hàn Ngạo Thần’, sắc mặt hắn liền đen thui, “Không có!” Tiểu tử thối kia, ngay cả cái bóng cũng không thấy, nói đồng ý ở lại làm lão sư, kết quả lại chạy đi khiêu chiến tân sinh! Hắn có còn đem người phụ trách này để vào mắt. (rõ ràng là không nha!)

“Kỳ quái, ta nghe nói Hàn Ngạo Thần đã là kỹ tôn sư quang nguyên tố, hơn nữa hình như năm nay hắn đến đây để nhận chức Nhâm lão sư, phụ trách…”

“Đủ rồi!” Long Thiên xoay người liếc Hạng Võ một cái, rồi ly khai.

Tiểu tử thối! Nói muốn tới gặp hắn lại chẳng thấy tăm hơi đâu, cùng tên Xích Quân kia y như nhau, hai cái tiểu tử thối. Không đúng, nói không chừng Xích Quân tiểu tử kia chính là Quân Mộ Khuynh, vậy bọn họ đánh nhau… trên mặt chợt lóe ra phần hưng phấn, cuối cùng lại thành vẻ mặt tiếc hận, đáng tiếc, hắn không được thấy kết quả cuối cùng, chẳng lẽ là còn đánh?

Có điều hắn nghe được vài chuyện ‘hot’ của nàng, hắn phải điều tra một chút xem thử là lỗi của ai mới được, vừa đúng lúc rãnh rỗi, không tệ không tệ.

Long Thiên đi ra khỏi viện của Phong lão sư, hèn mọn nhìn xung quanh một lượt, trên mặt lập tức treo một nụ cười quen thuộc, chậm rãi đi ra.

Hạng Võ im lặng lắc đầu, quả nhiên là một lão đầu thích sĩ diện nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook