Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 41: Chẳng lẽ nó là cao cấp ma thú sao?

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zi

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, nàng vốn định nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại nghe được tin tức này. Cao cấp ma thú sao? Thảo nào Hoa Thiên Nhiêu, còn có cả lính đánh thuê công xã đều lần lượt xuất hiện ở đây, Hàn Ngạo Thần là vì Long Đằng mà tới, chắc hắn cũng không biết chuyện ma thú cao cấp xuất thế, nhưng sao hai người này lại biết nhỉ?

Hai người này, một kẻ hèn mọn, một kẻ thật thà, Quân Mộ Khuynh nghĩ mãi chẳng thể hiểu được, chuyện này rất ít người biết, họ làm sao mà biết?

“Không có!” hèn mọn nam tử lập tức nói, trong lòng đã sớm ảo não, chuyện này càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm, người này nhìn qua trông vô cùng lợi hại. nếu như cao cấp ma thú bị ‘hắn’ đoạt thì phải làm sao bây giờ?

“Phải không?” thanh âm lạnh như băng không đổi, con ngươi đỏ đậm nhìn chằm chằm hai người.

“Đúng vậy.” Hèn mọn nam tử lập tức đáp, nhưng vẻ hoảng loạn trên mặt hắn đã bán đứng hắn rồi.

Nam tử thật thà chọt chọt vai người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Lời chúng ta vừa nói ‘hắn’ chắc chắn đã nghe được.” ý tứ rất rõ ràng, có giấu cũng không còn kịp đâu, người ta cũng đã biết rồi.

“Câm miệng!” hèn mọn nam tử nghiến răng nghiến lợi mắng, hắn sao lại tìm được một kẻ đồng hành ngu như vậy chứ?

“Ngươi nói hắn ngốc, nhưng ta thấy hắn còn thông minh hơn ngươi đó.” Quân Mộ Khuynh cười cười nói, tay chỉ chỉ vào tên khờ kia, nói không có nàng sẽ tin chắc, đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.

“Mẹ nó! Tiểu tử thối ngươi vừa nói cái gì đó? Hắn thông minh? Ngươi không thấy bộ dáng hắn ngu như vậy à, nếu thông minh thì đã không đi cùng ta rồi.” lần đầu tiên bị nói là kẻ ngốc, hèn mọn nam tử kia đương nhiên lập tức nổi đóa, cho tới giờ đều là hắn chê người khác ngốc, cũng chỉ có hắn mắng người ta, hôm nay vậy mà lại bị một tên tiểu tử không quen biết mắng là ngốc.

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó chỉ có thể nghe thấy hai tiếng vang lên, hèn mọn nam tử lập tức ngốc lăng đứng im tại chỗ, run rẩy chỉ vào Quân Mộ Khuynh: “Ngươi…” sao hắn lại có tốc độ nhanh đến vậy? ‘Hắn’ qua đây kiểu gì vậy? Vì sao ngay cả mình cũng không nhìn thấy?

“Ta nói rồi, ngươi ngốc hơn hắn nhiều.” Quân Mộ Khuynh lại lần nữa chỉ tên ngốc đứng bên cạnh hèn mọn nam tử, hắn vội vàng che hai cái má lại, lui về sau mấy bước.

“Hắn đều biết sẽ bị đòn, ngươi lại không biết, đây không phải là ngốc thì là gì?” Quân Mộ Khuynh lắ lắc đầu, đồng tình nhìn hèn mon nam tử.

“Đáng ghét… Quýnh Ngưu, ngươi còn nhìn cái gì, giáo huấn ‘hắn’ cho ta!” hèn mọn nam tử vẻ mặt dữ tợn nói, trong lòng lại đang run rẩy, vừa rồi hắn thật sự không thể nhìn ra người này di động lúc nào, thì đã bị nhận hai cái bạt tai, người này nhất định không phải là người đơn giản.

Quân Mộ Khuynh lại một lần nữa lắc lắc đầu, hỏa cầu trong tay chậm rãi to dần lên: “Cho các ngươi hai con đường, một là ngoan ngoãn đem tất cả những gì các ngươi biết nói hết ra, hai là sẽ bị ta đánh cho tới khi nào nguyện ý nói.”

“Đừng giết ta, ta nói, ta nói!” hèn mọn nam tử xoay tròn hai tròng mắt một cái, lập tức hoảng sợ quỳ xuống, sợ hãi nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Nói!” Quân Mộ Khuynh không có thu hồi hỏa cầu, trong con mắt nàng không có chút nhiệt độ nào, quả nhiên là kẻ ngốc, hắn tưởng có thể ám toán được mình sao?

Hèn mọn nam tử người ngùng cười nói, chỉ chỉ hỏa cầu trong tay Quân Mộ Khuynh: “Có cái này ở đây, ta sợ…” trên mặt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng lại đang có chút tính toán.

Quân Mộ Khuynh vung tay lên, hỏa cầu liền tan mất, lạnh lùng nói: “Nói.”

“Liên Tí.” Quýnh Ngưu kêu lên một tiếng, ý bảo hắn không được làm càn.

“Ta muốn nói chính là… Ngươi…Đi tìm chết đi!” trong tay hèn mọn nam tử đột nhiên xuất hiện một chủy thủ màu lam, hướng Quân Mộ Khuynh đâm tới, chủy thủ đến càng gần, trên mặt Liên Tí tràn đầy sự hưng phấn.

Chủy thủy nhanh chóng hướng tới người Quân Mộ Khuynh, ngay lúc Liên Tí cho rằng mình sẽ thắng người này, đột nhiên lưỡi thanh chủy thủ bị ngón trỏ và ngón giữ thon dài kẹp lấy, mặc kệ Liên Tí dùng hết toàn bộ sức lực đều không thể tiến thêm, ngay cả muốn kéo lại cũng không được.

“Liên Tí! Mau buông tay!” Quýnh Ngưu sợ hãi la lên, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.

“Ngươi sao còn không chịu ra tay?” Liên Tí tức đến đỏ mặt, hắn không dám buông tay ra, ai biết hắn thả ra rồi người này có dùng chủy thủ này tấn công hắn hay không, chuyện mạo hiểm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

“Ta nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu, buông tay ra chẳng phải là sẽ không có chuyện gì sao?” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hồng sắc nguyên tố xẹt qua, nàng đem tinh thần lực chuyển lên tay, vung tay tùy tiện một cái, Liên Tí ngay lập tức bị văng ra xa, lưng đập vào cây đại thụ cách đó không xa.

Quýnh Ngưu kích động nhìn Quân Mộ Khuynh, hai bàn tay nắm chặt thành đấm, trong lòng vô cùng khẩn trương: “Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được tổn thương hắn.” Quýnh Ngưu vừa nói vừa chỉ Liên Tí ở đằng xa.

“Tại sao?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, người này ngoại trừ thật thà cũng thật là đáng yêu đi.

“Hắn là người tốt, lúc ta bị người ta bắt nạt, là hắn đã cứu ta, hơn nữa ta đã từng nói sẽ bảo vệ hắn.” Quýnh Ngưu vỗ ngực, khuôn mặt đỏ bừng, hắn sợ nhất là khi phải nói chuyện với người lạ, mỗi lần như thế hắn đều đỏ mặt.



Ta sẽ bảo vệ ngươi.

Trong đầu Quân Mộ Khuynh chợt thoáng qua câu nói này, khuôn mặt quen thuộc thoáng qua trong đầu: “Ngươi nói ra, ta sẽ để cho các ngươi đi, đồng ý?”

“Thật chứ?” Quýnh Ngưu có chút không dám tin.

“Lời ta đã nói tuyệt sẽ không rút lại.” giết bọn họ ở đây cũng chẳng có gì tốt.

“Lúc chúng ta đi ăn trộm vô tình nghe được có mấy người nói rằng gần đây trong hắc rừng rậm có thứ gì đó xuất hiện, người khác lại nói đó là ma thú cấp cao, chỉ cần đoạt được nó như vậy có thể tung hoành khắp Thiên Không đại lục này, địa vị cũng sẽ nhờ đó mà được tăng cao.” Quýnh Ngưu đem một năm một mười sự tình toàn bộ nói ra hết, hai má còn chút ửng đỏ.

“Ngu ngốc, đó không phải là trộm, chỉ là mượn thôi.” Liên Tí biết không thể nào giấu được nữa nhưng cũng không muốn Quýnh Ngưu kể huỵch tẹt ra như vậy, tức giận rống lên.

“Câm miệng…” Quân Mộ Khuynh liếc Liên Tí một cái, hai tay khoanh trước ngực tiếp tục hỏi Quýnh Ngưu: “Vậy các ngươi biết mấy người đó là ai không?” nàng muốn xác định đó có phải là người của Hỏa Dung thành hay là của lính đánh thuê công xã hay không, hay ngoài hai bên đó còn có người khác biết.

Quýnh Ngưu lắc lắc đầu, cúi đầu không dám nhìn thẳng Quân Mộ Khuynh, trong lòng vẫn còn một chút lo sợ.

“Bọn họ có nói là đi hướng nào không?” Quân Mộ Khuynh hỏi thêm lần nữa, hắc rừng rậm lớn như vậy, nàng biết đi đâu mà tìm, đi theo Hoa Thiên Nhiêu chắc có thể sẽ tìm được, nhưng nàng lại không muốn dựa vào lực lượng của người khác.

“Nghe nói là ở trong một cái hồ nhỏ ở sâu trong hắc rừng rậm.” Quýnh Ngưu gãi gãi đầu, càng nhìn càng thấy ngốc.

“Các ngươi có thể đi.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh liền xoay người đi vào bên trong, đó là hướng Hoa Thiên Nhiêu đã đi, hai người kia không có lừa nàng.

Nàng vừa bước được hai bước, Liên Tí lập tức đứng lên: “Khoan đã, chúng ta đã nói cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy, đổi lại ngươi phải dẫn chúng ta theo vào chứ. Thiên hạ không có bữa ăn nào…”

“Nếu các ngươi có thể đuổi kịp ta thì cứ đi theo.” Hồng thân ảnh thoáng qua, người trước mặt đã cách một khoảng rất xa.

“A?” Quýnh Ngưu ngây ngốc nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, có chút ngây người, nhanh quá.

“A cái gì mà a, còn không mau đuổi theo.” Liên Tí đập đầu Quýnh Ngưu một cái, lập tức đuổi theo, người này lợi hại như vậy, hắn còn tưởng ‘hắn’ sẽ làm khó dễ chứ, xem ra lần này bọn họ có thể bình an tới nơi rồi.

Hồng sắc thân ảnh thoáng qua rất nhanh ở trong rừng, quấy nhiễu rất nhiều ma thú, chúng nó muốn tìm kẻ để tính sổ nhưng chỉ thấy một tàn ảnh, vừa vặn ở phía sau lại xuất hiện hai người, chúng nó thẳng thắn đem lửa giận đổ hết lên người hai người kia, Quýnh Ngưu chắn ở đằng trước chém giết, Liên Tí thì hỗ trợ chỉ huy ở phía sau, hai người hợp tác vô cùng ăn ý, nhưng cũng bị thương rất nhiều.

Đánh lùi được con ma thú cuối cùng, Liên Tí thở hồng hộc chỉ vào bóng lưng Quân Mộ Khuynh ở đằng trước: “Mẹ nó, ‘hắn’ ta nhất định là cố ý. Mệt chết đi được.” Nàng đi thì cứ đi đi, việc gì quấy nhiễu ma thú làm chi, muốn chặt đuôi bọn họ sao? Bọn họ há có thể dễ dàng chịu thua như vậy sao?

“Liên Tí, ngươi ổn chứ?” Quýnh Ngưu vỗ vỗ lưng Liên Tí.

“Không có việc gì, đuổi…” Liên Tí cảm giác hắn chỉ còn có nửa cái mạng, nhưng lại nghĩ tới tương lai ngày sau nên cắn răng đứng dậy, nhấc hai cái chân mỏi nhừ, quyết tâm sống chết đuổi theo, hắn tuyệt đối sẽ không chịu thua, hắn nhất định phải vươn tới những ngày tháng ước mơ kia.

“Được.” Quýnh Ngưu khuôn mặt vô cùng phấn chán, kéo Liên Tí chạy nhanh đuổi theo, vất vả lắm mới nhìn được một vạt áo đỏ rực thì trước mặt lại đột nhiên xuất hiện ma thú.

“Dựa vào! Người này nhất định là cố ý!” Liên Tí đều cảm giác mạng đã muốn mất rồi, nhưng ma thú vẫn không buông tha cho bọn hắn.

“Liên Tí, hay là chúng ta quay về đi?” Quýnh Ngưu nhìn thấy bộ dáng chật vật của Liên Tí, có chút không nỡ, cuộc sống hiện giờ của bọn họ cũng đã khá tốt rồi, không cần phải liều mạng vẫn có thể sống tốt, so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Liên Tí trừng Quýnh Ngưu một cái: “Chúng ta không thể buông tha, nhất định phải đạt được ma thú kia, nhất định.” Hắn nhất định sẽ không buông tay, nhất định.

“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta đi tiếp chứ?” Quýnh Ngưu nhìn con ma thú to lớn đang đứng trước mặt, giật giật thân thể một chút, mấy vết thương trên người chưa kịp đóng vảy lập tức rách ra, máu chảy đầm đìa.

“Còn phải hỏi sao, đi!” Liên Tí đi phía sau Quýnh Ngưu, hai người lại tiếp tục một trận chiến đấu kịch liệt, cuối cùng Liên Tí trực tiếp nằm bò trên mặt đất, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.

“Liên Tí…”

“Đỡ ta với…” Liên Tí lắc lắc đầu làm cho bản thân tỉnh táo lại, hắn nhất định không thể chịu thua, nhất định có thể đuổi theo kịp tên kia.

“Mới đi một chút xíu đã thành ra thế này rồi. nếu ngươi đi vào bên trong hắc rừng rậm nhất định sẽ mất mạng.” thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai, Quýnh Ngưu lập tức cảm thấy cứu tinh tới rồi, hắn đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.



“Ngươi mau cứu hắn.”

“Tại sao ta phải cứu hắn? Hắn là tự muốn theo ta tới đây, ta không có ép buộc các ngươi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, trong giọng không có một chút cảm xúc nào.

“Ngươi… Quýnh Ngưu mau đỡ ta dậy.”

“Nhưng mà…”

“Lời của ta ngươi không nghe sao?” Liên Tí giãy dụa đứng lên, nhưng hai chân hắn mềm nhũn, hắn lập tức té lăn trên mặt đất.

“A!” Quýnh Ngưu hết cách, chỉ có thể đỡ Liên Tí đứng dậy.

“Ta không có thời gian chơi với các ngươi đâu, theo kịp thì sẽ tới được nơi muốn tới, theo không kịp thì cứ việc để xác lại đây, không liên quan tới ta.” Quân Mộ Khuynh hờ hững quét mắt một vòng xung quanh, cũng không lập tức phóng nhanh như lúc trước mà đi từng bước một tiến vào.

Quýnh Ngưu nhìn Liên Tí cười hắc hắc, người kia trông rất tốt mà, vì sao Liên Tí lại cứ thích đối chọi với ‘hắn’.

“Tiêu Ngự Phong, ngươi sao lại kéo ta rời đi, ngươi biết rõ những người kia quen biết thân với Xích Quân công tử, nếu đi theo bọn họ nói không chừng chúng ta có thể được gặp Xích Quân công tử.” Vương Gia phẫn nộ quát người đối diện, một cơ hội tốt như vậy nàng lại bỏ lỡ mất, bây giờ Xích Quân công tử nhất định là hiểu lầm nàng rất nhiều.

“Gia Gia, Xích Quân công tử không thích hợp ngươi đâu.” Tiêu Ngự Phong liếc nữ tử một cái, trong mắt thoáng qua một tia bi thương.

“Xích Quân công tử không thích hợp với ta vậy thì ai hợp với ta? Ngươi à? Ngươi không xem lại bản thân mình là ai sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó mà cha ta nuôi bên người mà thôi.” Vương Gia không chút khách khí buông lời châm chọc, nàng lại không biết những lời này, từng chữ một đều rơi vào trong tai người mà nàng lúc nào cũng nhớ mong.

Tiêu Ngự Phong lúng túng cúi đầu, không nói gì thêm.

“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn hai người cách đó không xa, nhanh chóng ly khai.

“Ngươi biết bọn họ sao? Xích Quân công tử, nghe quen quen…” Liên Tí đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, cẩn thận suy nghĩ, Xích Quân công tử rốt cuộc là ai, nghe tên rất quen…

“Liên Tí, ngươi quên rồi hả? Ngày đó không phải chúng ta cũng nghe được mấy người kia nói là phải tìm cho được Xích Quân công tử, nhờ hắn giúp đỡ bọn họ sao?” Quýnh Ngưu thì thào nói, gãi gãi đầu, hắn có cảm giác người này cùng Xích Quân có chút giông giống.

“Phải a!” Liên Tí vỗ đùi một cái.

Quân Mộ Khuynh đi ở trước mặt hai người đột nhiên dừng bước, nàng quét mắt nhìn xung quanh, cứ như không hề nghe thấy lời của hai người đằng sau.

“Làm sao vậy?” Liên Tí không thoải mái dò hỏi.

“Các ngươi tự lo cho bản thân đi.” Quân Mộ Khuynh không nói gì thêm, bước từng bước thận trọng, chậm rãi đi về phía trước.

Phía trước đột nhiên có tiếng ‘xàn xạt’, làm Quân Mộ Khuynh dừng bước, hai con mắt ở sau vi mạo chậm rãi khép lại, khi nàng cảm giác được một cái gì đó, một con rắn ba đầu đột nhiên xuất hiện, không kịp đợi nàng mở mắt, cái đuôi to lớn của nó liề đem nàng cuốn lấy, con rắn ba đầu kia lập tức kéo nàng biến mất.

Liên Tí cùng Quýnh Ngưu chớp chớp mắt, hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra đột nhiên hai mắt trừng lớn, lập tức co giò chạy về hướng ngược lại, chạy được vài bước, đột nhiên chợt nhớ tới hình Quân Mộ Khuynh còn đang ở trong tay ma thú, bọn họ lại dừng lại.

“Liên Tí, ta nghĩ chúng ta nên đi cứu ‘hắn’.” Quýnh Ngưu nhìn hướng Quân Mộ Khuynh bị mất tích chần chừ nói, hắn biết Liên Tí nhất định sẽ mắng hắn ngốc nhưng hắn thực sự rất muốn đi cứu người.

“Ta biết, ta cũng muốn đi.” Liên Tí cũng ngây người nhìn về cùng một phía với Quýnh Ngưu, có điều chỉ có hai bọn họ, cứu kiểu gì a,,,

“Vậy chúng ta đi thôi.” Hai mắt Quýnh Ngưu đột nhiên sáng rực lên, kéo Liên Tí chạy ngược về bên trong.

“Ngươi chờ chút… Ta chỉ nói muốn thôi, chứ không có ý định đi.” Liên Tí giật tay lại, trong lòng lại vô cùng hỗn loạn, hắn cũng muốn vào trong, nhưng không có người kèm theo, bên trong lại nguy hiểm như thế, bọn họ đi vào kiểu gì đây, cứu người, bọn họ làm sao mới cứu được chứ.

Ngay khi hai người đang vô cùng ‘sầu não’, đột nhiên ba thân ảnh đập vào mắt bọn họ, mang theo thanh âm ồn ào.

“Này, nhân yêu, ngươi thế nào lại bám theo ta làm gì? Ta không có hứng thú với nam nhân.” Hạng Võ phất tay một cái, ghét bỏ cách xa một chút, không thèm nhìn Hoa Thiên Nhiêu.

“Đồ lưu manh, ngươi muốn ta còn không có chịu đâu, ta phải thủ thân như ngọc cho Quân Quân của ta a.” Hoa Thiên Nhiêu nói xong còn e thẹn cười, trên người mang theo một chút quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook