Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 30: Chi Chi

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zi Trong sơn cốc trống trải đôi khi truyền ra vài tiếng kêu quái dị, đây chính là nơi mà tổ đội của Quân Mộ Khuynh phải ở lại lịch luyện năm nay – hắc rừng rậm. Nơi này chỉ là bìa rừng thôi, vì vậy chỉ có một ít ma thú cấp thấp xuất hiện. Chưa từng có ai dám đi vào trong sâu hắc rừng rậm, theo truyền thuyết, bên trong đó có ma thú cấp bậc Thánh Thú.

Thánh Thú đó, ở Thiên Không đại lục, Thần thú đã được xem là ma thú cao cấp, thậm chí chưa từng có ai có thể nhìn thấy được thần thú, thần thú đã là rất hiếm hoi, cho nên Thánh Thú có thể được xem là không tồn tại. Nghe nói nhân loại khi tới nơi của Thánh Thú cũng phải đi đường vòng, nghe đồn chỉ cần một tiếng rống của Thánh Thú thôi có thể làm cho mấy cao thủ kỹ tôn sư chết ngay lập tức.

Không có người nào có gan đi vào trong hắc rừng rậm để tìm xem rốt cuộc ở trong đó có Thánh thú hay không, chẳng có ai dại đến nỗi lấy tính mạng của mình ra đùa.

Quân Mộ Khuynh nằm ngủ say trên tảng đá bằng phẳng, bỗng nhiên ngồi dậy, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn màu đỏ, khi nàng nhìn thấy bầu trời đầy ưng sư thú thì cúi đầu nhìn xung quanh lại thấy Hàn Ngạo Thần đang ngồi trước mặt, mắt nhìn về hướng chân trời xa xa.

“Ta ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu?” Quân Mộ Khuynh đứng dậy đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, nhìn về hướng Hàn Ngạo Thần đang nhìn, mấy người kia tới rồi sao?

“Không lâu lắm, đây là địa phương lịch luyện của các ngươi ở hắc rừng rậm năm nay.” Hàn Ngạo Thần trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, mày hơi nhíu lại, trong lòng thầm mắng mấy tên kia đã đánh thức nàng.

“Hắc rừng rậm? Nghe không tệ lắm, xem ra lão nhân kia là cố ý bảo ngươi tới đây đi.” Lão đầu kia từng nói, ở Nam Ngưng học viện có một tiểu tử kiêu ngạo y như nàng, lúc đó nàng hỏi là ai thì hắn lại không trả lời, hiện tại không cần hỏi cũng biết là người nào. Lão nhân kia mong chờ nàng như vậy, không phải là trông cho Xích Quân vào Nam Ngưng học viện mà chính là để bọn họ so tài thử ai lợi hại hơn, một quang hệ kỹ tôn sư, một song hệ kỹ linh sư, ai thắng ai thua, rất khó nói.

Đã từng có lúc nàng cho rằng như thế, nhưng khi nhìn thấy Hàn Ngạo Thần, nàng liền cho rằng hắn chính là một mục tiêu không tệ, một mục tiêu mà nàng phải vượt lên trên.

“Ngươi đoán ra được sao?” Hàn Ngạo Thần ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt không có một chút kinh ngạc, hắn như đã biết được rằng Quân Mộ Khuynh sẽ đoán được.

“Lão đầu còn nói cái gì nữa?” Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vầy.

“Hắn dùng một điều kiện trao đổi, kêu ta xác minh một chuyện.” Có điều đáp án kia hắn đã sớm biết rồi, căn bản không cần xác định.

“Ngươi đã đoán được, sao lại không nói cho hắn?” Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Ngạo Thần, trên mặt thoáng qua một tia nghi hoặc, từ lúc Hàn Ngạo Thần khiêu chiến nàng hắn hẳn là biết nàng chính là Xích Quân đi, nhưng lại không nói cho lão đầu kia biết chính là việc ngoài liệu tính của nàng.

“Ngươi không cảm thấy lão đầu kia rất không vừa mắt hay sao?” Hàn Ngạo Thần cười mỉm, chậm rãi đứng dậy.

“Chính xác.” Quân Mộ Khuynh cười một cái đáp lễ.

Hai người nói chuyện, người bên ngoài nghe được thì chỉ nghĩ đây chỉ là một cuộc trò chuyện phiếm mà thôi. Nhưng bản thân hai người lại khẳng định được rất nhiều chuyện, chuyện quan trọng nhất chính là bọn họ tuyệt đối sẽ không trở thành địch nhân, còn có thể trở thành bằng hữu hay không thì phải đợi qua một thời gian đã.

Hơn trăm con ưng sư thú từ bầu trời hạ xuống, lão sư chỉ huy vừa xuống tới mặt đất liền phóng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh hét lớn: “Quân Mộ Khuynh, nếu như lịch luyện lần này ngươi còn không nghe lời, ta có thể đuổi ngươi trở về!” Hắn không thể đụng tới Hàn Ngạo Thần vậy thì cứ đem hết lửa giận phóng tới trên người Quân Mộ Khuynh là được, một kẻ ngu ngốc như nàng sao có thể so với Hàn Ngạo Thần.

Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, ném cho lão sư chỉ huy kia một bóng lưng lạnh lẽo, ngay khi lão sư chỉ huy kia chuẩn bị nổi bão, một âm thanh lạnh như băng truyền tới: “Ta không sao, đến lúc đó, người trở về, chỉ sợ không phải là ta.” Muốn cáo trạng nàng thì cứ việc, còn hậu quả, nàng không quan tâm.

“Ngươi!” Lão sư chỉ huy nghẹn họng đứng tại chỗ, trừng lớn hai mắt, hắn không thể tin được một Quân Mộ Khuynh ngu ngốc lại có gan nói như thế.

“Lam lão sư, Long Thiên đại nhân chỉ nhờ ngươi phụ trách an toàn cho tân sinh thôi.” Kiếm Phi đi tới bên cạnh Lam Sở, cũng chính là lão sư chỉ huy, cao giọng nói, cáo trạng? Chiêu này không thể xài được với Quân Mộ Khuynh đâu, sự tình nàng đả thương Ninh Kiền, Lam Sở không nghe tới à? Kết quả nàng chẳng bị gì, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối không phải là một người ngu ngốc như trong lời đồn, truyệt đối không.

Lam Sở sắc mặt cứng đờ, nhìn hai mươi mấy tân sinh nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, đành phải nuốt xuống lửa giận: “Kiếm Phi lão sư, dựa theo quy tắc, mỗi một lão sư mang theo sáu đệ tử, bảo hộ an toàn cho họ, Quân Mộ Khuynh ở tổ ngươi.” Lam Sở nói xong, vung tay áo rời đi.

“Ta muốn cùng ở một tổ với Quân Mộ Khuynh.” Bạch Tử Kỳ đi tới trước mặt Kiếm Phi, nhỏ giọng nói.

“Chúng ta không muốn cùng một tổ với nàng ta.” Hai mươi tám đệ tử còn lại trăm miệng một lời nói, điều này làm cho Lam Sở hòa hoãn không ít.



“Các ngươi cứ tự phân tổ đi, an toàn của nàng, ta phụ trách.” Thanh âm ôn nhuận của Hàn Ngạo Thần vang lên, một thân bạch y như đứa con của ánh sáng, làm cho người ta thấy ấm áp ôn hòa, còn có dung nhan tuyệt thế kia, làm người ta trầm mê.

“Năm nay, tổ các ngươi, không cần chia, cùng nhau rèn luyện.” Thanh âm nghiêm túc truyền ra từ trong áo Lam Sở, hắn lập tức đem đá truyền âm lấy ra.

“Long Thiên đại nhân, chuyện này sao có thể… Quân Mộ Khuynh…”

“Ta nói có thể là có thể, Lam Sở lão sư có ý kiến gì sao? Hả?” Thanh âm tiếp tục truyền ra.

“Không có.” Lam Sở dù có thể nào cũng không dám làm trái ý Long Thiên.

Long Thiên không chỉ là cao thủ, còn là người duy nhất có thể lớn tiếng với hoàng đế, hơn nữa hiệu trưởng đã từng nói, lời của Long Thiên đại nhân cũng chính là lời của hắn, mặc kệ Long Thiên đại nhân nói gì, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được.

“Hừ!” một tiếng hừ làm Lam Sở giật mình sợ hãi, sự chán ghét đối với Quân Mộ Khuynh liền tăng cao.

“Trước hết nghỉ ngơi, tùy thời gian thích hợp có thể rèn luyện, Vô cốc này chính là thuộc hắc rừng rậm, là nơi có khả năng có Thánh Thú ở Thiên Không đại lục này, các ngươi không được tự tiện rời đi, nếu các ngươi không tuân theo, sẽ bị hủy bỏ tư cách rèn luyện, sẽ được ưng sư hộ tống về học viện.” một khi gặp phải Thánh thú, đám người bọn họ sợ là không đủ nhét kẽ răng của nó.

“Rõ.” Thánh Thú là cái gì? Bọn họ tới bây giờ chỉ mới nghe nói qua thần thú, nghe tên chắc hẳn là phải lợi hại hơn thần thú rất nhiều.

Hàn Ngạo Thần lắc mình một cái liền biến mất trên không, hắn muốn đi đâu, chưa tới lượt những lão sư này quản, bọn họ còn chưa có đủ tư cách.

Quân Mộ Khuynh quay đầu, liền thấy bóng lưng Hàn Ngạo Thần đang ly khai, thấy mọi người đang nghỉ ngơi tịa chỗ, nàng cũng cất bước đi, hướng tới mấy chỗ trống xung quanh, đứng ở đây không bằng đi xung quanh nhìn một lát xem sao.

“Tiểu Khuynh!” Bạch Tử Kỳ lớn tiếng kêu lên, lão sư không bảo nói là bọn họ không được đi loạn hay sao? Tiểu Khuynh là muốn đi đâu?

“Quân Mộ Khuynh!” Lam Sở lắc mình một cái, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, mấy đệ tử có mặt vẻ mặt đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, hiện Hàn Ngạo Thần không có ở đây, ai có thể che chở cho nàng ta?

“Ngươi làm gì?” Quân Mộ Khuynh mí mắt cũng không thèm nâng lên, không kiên nhẫn hỏi, nàng đã nhịn một lần rồi, tên họ Lam này sao không chịu từ bỏ ý định muốn kiếm chuyện với nàng? Thấy Hàn Ngạo Thần không có ở đây liền càng lớn lối, cũng không biết Hàn Ngạo Thần đã làm gì mà mấy lão sư ở đây lại e ngại hắn đến vậy.

“Lam Sở lão sư…” Kiếm Phi không đành lòng đi tới bên cạnh Lam Sở, lôi kéo cánh tay hắn.

“Kiếm Phi lão sư, người chỉ huy ở đây là ta, không phải ngươi, ngươi không thể che chở cho Quân Mộ Khuynh để nàng ta chạy loạn khắp noi được.” Lam Sở phẫn hận liếc Kiếm Phi một cái, hướng Quân Mộ Khuynh đi tới.

Kiếm Phi bất đắc dĩ thở dài, hắn tuyệt đối không phải che chở cho Quân Mộ Khuynh, mà là không muốn Lam Sở vì Quân Mộ Khuynh mà bị xử phạt, hắn cho rằng không đắc tội tới Hàn Ngạo Thần là sẽ không có việc gì sao? Người chân chính không thể đắc tội chính là nữ oa trước mắt này a. Hàn Ngạo Thần có khả năng làm người ta chết không còn xác, nhưng nữ oa trước mắt này, có thể làm người ta muốn chết cũng không được, mà muốn sống cũng không xong, cái gì gọi là giả heo ăn thịt hổ, Quân Mộ Khuynh nàng chính là một ví dụ to đùng a, sự kiện của Ninh Kiền, hắn còn chưa rõ sao?

“Ngươi nói quá nhiều!” Quân Mộ Khuynh nâng lên mí mắt, liếc Kiếm Phi một cái, xoay người đi.

“…” Kiếm Phi đứng sững một chỗ, nha đầu này thế nào lại còn lạnh hơn Hàn Ngạo Thần a, chẳng lẽ người có thiên phú cực cao đều giống nhau như vậy sao?

“Tiểu Khuynh…”

“Đồng học, ngươi hẳn là nên ở lại đây đi.” Kiếm Phi ngăn Bạch Tử Kỳ lại, không cho nàng đi theo. (Nói thật ta không thích Bạch Tử Kỳ, nếu không phải nàng ta la lên thì tên LS kia cũng không để ý tới Khuynh tỷ, dù biết nàng ta có ý tốt nhưng ta ghét những nhân vật chắn đường như thế này lắm)



“Thế nhưng…”

“Nàng sẽ không có việc gì.” Có Hàn Ngạo Thần ở đây kia mà.

Bạch Tử Kỳ bất đắc dĩ gật gật đầu, bị Kiếm Phi kéo trở về, kỳ thực nàng là muốn đi cùng tiểu Khuynh xem thử, tiểu Khuynh lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ được mình, có điều lão sư lại không cho nàng đi.

Quân Mộ Khuynh một mình một người chậm rãi đi tham quan cốc, ở đây chỉ có một lối vào, hai lối ra, bọn họ hẳn là cố ý chọn nơi này chính là phòng ngừa ma thú cao cấp công kích, lại không thể bảo vệ được mấy đệ tử thì còn có đường thoát thân, ba tháng tới chỉ sợ là cũng sẽ ở đây đi.

“Nơi này có Thánh thú sao?” Nàng cũng từng cho rằng cao nhất chính là thần thú, nhưng Phong Nhận lại nói cho nàng biết rằng, trên thần thú còn có Thánh Thú, Thánh thú so với Thần thú còn lợi hại hơn rất nhiều, nhưng ở Thiên Không đại lục này, thần thú đã rất thấy, huống chi là Thánh thú.

Ở trước mặt Thánh Thú, thần thú cũng chỉ có thể khuất phục,… A! Cái ngũ trảo kim long kia mới chỉ là ấu thú, nhưng lại có huyết thống cao quý, lại lợi hại hơn so với ma thú bình thường một chút.

“Thật muốn đi xem Thánh thú là cái dạng gì.” Nhưng Phong Nhận đã từng nói, chúng nó thấy Thánh Thú đều phải khuất phục, nên khuyên nàng khi thấy Thánh thú thì nên chạy đi xa một chút.

Bên chân đột nhiên nhột nhột, kéo mạch suy nghĩ của Quân Mộ Khuynh về, nàng cúi đầu liền thấy một viên tiểu cầu màu tím (gọi là tử cầu nhé) nằm bò trên chân nàng, trên đầu tiểu cầu còn có hai thanh tia chớp. (giống cái đuôi của pikachu á, có điều này là hai cái tai của nó :v)

Quân Mộ Khuynh tò mò ngồi xổm xuống, dùng tay chọt chọt viên tiểu cầu, đột nhiên viên tiểu cầu kia động thân thể một cái, ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh liền lộ ra một nụ cười manh vô cùng, hai mắt to tròn óng ánh như thủy tinh nhìn Quân Mộ Khuynh, hai đạo tia chớp trên đầu nhích tới nhích lui.

“Ở đâu tới cục thịt này vậy ta?” Nhìn có vẻ lạ quá, nàng còn tưởng kia là hai thanh tia chớp chứ, nguyên lai là tai của nó, hai cái tai còn to hơn cả người nó.

“Chi chi, Chi chi.” Tử cầu bất mãn kêu lên, như là đang kháng nghị, nó không gọi là cục thịt.

“Mặc kệ ngươi là cái gì, cũng nhanh đi đi, nếu không ta sẽ đào ma hạch của ngươi đó.” Quân Mộ Khuynh uy hiếp nói, nhưng trên mặt chẳng có chút sát ý, một vật nhỏ đáng yêu như vậy, ai mà nỡ giết.

“Chi chi, Chi chi.” Tử cầu tiếp tục kêu.

“Xem ra chỉ mới là ấu thú thôi, ngươi hãy mau đi đi.” Quân Mộ Khuynh nói xong liền xoa xoa đầu tiểu cầu, lại cảm giác được một đạo tia chớp từ trên người tử cầu truyền dến, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện một vết thương.

“Tiểu gia hỏa, ngươi muốn làm gì?”

“Chi chi, chi chi!” tử cầu xoay cái thân mập mạp lại, ném cho Quân Mộ Khuynh một bóng lưng khốc khốc, như đang nói, nó dỗi, ngươi phải dỗ nó.

Quân Mộ Khuynh hắc tuyến nhìn bóng lưng tử cầu kiêu ngạo, sờ sờ vết thương trên tay, đứng dậy định ly khai, tên này có vẻ nguy hiểm, nàng hẳn là nên về nghỉ ngơi một chút, địa hình xung quanh nàng đã ghi nhớ hết trong đầu rồi.

Quân Mộ Khuynh vừa mới bước một bước liền cảm thấy trên chân nặng nặng, nàng cau mày nhìn xuống, liền thấy cái tử cầu lúc này còn kiêu ngạo lại dùng hai tai kéo ống quần nàng, con ngươi đen láy to tròn rưng rưng nước mắt, ở dưới cái mũi xinh xắn là cái miệng méo ủy khuất.

“…” Quân Mộ Khuynh nói không được, nàng xác định là chưa làm gì mà? Tiểu gia hỏa này thế nào lại bám theo nàng?

“Oa, ma thú thật đáng yêu.” Một thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền tới, tử cầu toàn thân lông dựng đứng, biểu tình ngốc manh đột nhiên biến mất, mắt hung ác trừng người đối diện, bộ dáng nhe răng trợn mắt có vài phần dữ tợn, cùng với bộ dáng manh hóa vừa nãy kia quả là một trời một vực.

“Quân Mộ Khuynh, ma thú này là của ngươi sao? Ta bỏ tiền mua nó.” Người tới đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy chế nhạo.

“Chi chi!” Tử cầu hung ác kêu lên, lông toàn thân dựng thẳng, mắt to cảnh giác nhìn người tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook