Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 68

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit : Hoa Thiên

Beta : Zi

Lạc Du nhẹ nhàng gật đầu, vừa vặn hắn cũng có chuyện muốn nói với nàng, cũng không biết bọn họ muốn nói không phải cùng một chuyện.

Hai người chậm rãi đi qua bên cạnh, điều này làm cho những người phía sau càng thêm nghi hoặc, vương? Thú nhân? Thú tộc? Có phải Quân Mộ Khuynh biết một chút chuyện mà bọn họ không biết hay không, tại sao lại có người nửa người nửa thú ở đây, mà nàng, tại sao Lạc Du lại gọi thành vương?

Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lạc Du, hai tay để ở sau lưng, “Ngươi hẳn là có thể đoán được ta tìm ngươi là có chuyện gì, dẫn bọn hắn quay về.” Hiện tại thế giới nhân loại, không thích hợp thú nhân sinh tồn, vả lại hiện tại trong lòng bọn họ oán hận quá lớn, không thích hợp ở lại thế giới nhân loại.

Sắc mặt Lạc Du âm trầm, gật gật đầu, hiện tại đây cũng là biện pháp tốt nhất, bọn họ bị loài người đối đãi như thế, đối với nhân loại oán hận cực kỳ, lúc này bọn họ đích thực là không thích hợp ở lại thế giới nhân loại, phải nhanh chóng trở lại thú nhân tộc, để trưởng lão cảm hóa bọn họ, nhưng mà hắn rời đi, Hỏa Liêm cũng đã rời đi, nếu như nàng có chuyện gì, thì làm sao bây giờ?

“Ngươi không cần lo lắng cho ta, đừng quên, ngươi cũng đã từng thua ở trên tay ta.” Quân Mộ Khuynh cười cười nói, kỳ thực trên người thú nhân này vẫn có điểm tốt, còn rất thông minh, lão Lộc chọn hắn làm người kế thừa, thật đúng là một lựa chọn tốt, ban đầu hắn không phục mình, cũng không phải nói không đúng, dù sao nếu không phải mình xuất hiện, rất có thể hắn chính là vương thú nhân tộc.

“Ngươi yên tâm, ta nói thần phục, đó chính là thần phục, hơn nữa chuyện mấy ngày nay, ta cũng nhìn thấy, ngươi và lúc ngươi ở thú nhân tộc không giống nhau.” Ở thú nhân tộc nàng thường thường mang theo tươi cười, lực lượng trên người cũng không phải rất lớn, để cho mọi người xem thường nàng.

Đi tới thế giới nhân loại, hắn mới phát hiện, đẳng cấp Quân Mộ Khuynh ở thú nhân tộc không cao, nhưng ở thế giới nhân loại, đã là nghịch thiên trong nghịch thiên, sau đó hắn mới biết, nàng đã trở thành kỹ linh sư, đến bây giờ là kỹ tôn sư, chỉ dùng thời gian một năm.

“Mang theo nhiều thú nhân như vậy, trên đường cũng sẽ có phiền phức, ngươi cứ yên tâm quay về, ta sẽ giúp ngươi tra một chút Mặc Liên kia là xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng cảm giác hắn không giống vậy.” Một thú nhân trên người lại tỏa ra khí tử vong, đôi mắt cũng thấy không rõ lắm, nàng cũng muốn biết là vì sao.

“Được, đợi lát nữa ta liền dẫn bọn hắn rời đi, vương.” Lạc Du trịnh trọng kêu lên, một tiếng này bao hàm rất nhiều, đây đích thực chính là Lạc Du thần phục, đây là hắn chân chính tin phục, nếu như lúc ở thú nhân tộc, nói cho hắn biết, không cần hai tháng, hắn sẽ tự mình thần phục Quân Mộ Khuynh, nhất định đánh chết hắn cũng không tin, nhưng bây giờ đích thực là hắn thần phục, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.

Quân Mộ Khuynh bĩu môi một cái, bị Lạc Du gọi như vậy, nàng thật có chút không quen, “Hai bình này ngươi cầm lấy dùng trên đường đi.” Trong tay Quân Mộ Khuynh xuất hiện hai cái bình màu đen, trực tiếp nhét vào trong tay Lạc Du, rồi xoay người đi về.

Lạc Du nhìn cái bình trong tay, hắn biết bên trong là cái gì, hiện tại hắn mới biết trưởng lão đúng.

Hạng Võ tò mò hướng Lạc Du bên này nhìn lại, thấy Quân Mộ Khuynh đi tới, hắn hiếu kỳ hỏi, “Ngươi biết ta vì sao lại té xỉu không? Lúc ta té xỉu đã xảy ra chuyện gì? Ngươi biết không?” Vô duyên vô cớ hắn liền té xỉu, hơn nữa còn không biết xảy ra chuyện gì, này thực sự là quá kỳ quái, quá kỳ quái.

Quân Mộ Khuynh nhìn Hạng Võ, thân ảnh màu trắng từ phía đối diện đi tới, nàng lắc lắc đầu, “Ta không biết.” Chẳng lẽ nói với hắn Hàn Ngạo Thần đã tới, tên kia đã đem Hạng Võ đánh bất tỉnh, việc này chính là không muốn để cho Hạng Võ biết hắn đã tới, còn dùng ám nguyên tố.

Nếu như Hạng Võ biết, vậy thì khác gì toàn bộ Thương Khung đại lục này đều biết, chuyện Hàn Ngạo Thần là quang nguyên tố rất nhiều người đều biết, thế nhưng hắc ám lực, khả năng bọn họ sẽ cho rằng là ám nguyên tố, người biết không nhiều, tin tức này nếu như truyền đi, chỉ sợ là một chấn động lớn.

“Phải không?” Hạng Võ tò mò nhìn ba người phía sau, bọn họ cũng đều lắc lắc đầu, hắn càng nghi ngờ hơn.

Kỳ thực ngay lúc Hạng Võ quay đầu, Quân Mộ Khuynh đã ra hiệu để cho bọn họ đừng nói, ba người mới có thể rất ăn ý không có nói cho Hạng Võ, người kia mặc dù bọn họ không biết là ai, thế nhưng ít nhất cũng giúp bọn họ rất nhiều, bằng không lực lượng mấy người bọn họ, cũng không thể đánh lại thập đại trưởng lão của Quang Minh thánh điện, còn có Thánh Linh.

“Ban nãy bọn họ chỉ là thăm dò ngươi mà thôi.” Âm thanh lạnh như băng truyền đến, Mặc Ngạo Tà xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Ngạo Tà, ngươi vừa rồi là thế nào, vậy mà lại thực sự rời đi?” Hạ Trúc Thanh không hiểu, Ngạo Tà không phải là người như thế, người Quang Minh thánh điện tới, hắn liền rời đi, bọn họ mới vừa đi, hắn lại xuất hiện, hắn thật sự sợ hãi người Quang Minh thánh điện như vậy sao?

Hàn Ngạo Thần không nói gì, chỉ là lẳng lặng đối mặt lời chất vấn của bạn chí cốt, hắn cũng muốn nói cho bọn họ biết, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể nói.

“Các ngươi không nhìn thấy tay sai của Quang Minh thánh điện một người cũng không có xuất hiện sao? Đó đều là hắn đi ngăn cản.” Quân Mộ Khuynh lập tức nói, nói xong nàng hơi sững sờ, bọn họ hiểu lầm thì hiểu lầm, liên quan gì đến nàng, nàng vậy mà lại giúp người này giải vây, đây là làm sao vậy.

Hạ Trúc Thanh đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, hoài nghi nhìn hắn, “Phải không?” Mặc dù ngoài miệng hắn hỏi như vậy, kỳ thực trong lòng cũng đã tin, để hắn tin Mặc Ngạo Tà lâm trận bỏ chạy, hắn càng tin lời nói của Quân Mộ Khuynh, hắn là đi ngăn cản người Quang Minh thánh điện.

Hàn Ngạo Thần không gật đầu, cũng không có lắc đầu, càng không lên tiếng, tay sai của Quang Minh thánh điện là hắn ngăn cản không sai, nhưng mà…

“Được rồi được rồi, tin ngươi, cũng biết huynh đệ đầy nghĩa khí.” Hạ Trúc Thanh cười nói, trong lòng không có một chút hoài nghi.

Chu hỏa bay ở trên không, nhìn Hàn Ngạo Thần, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, nó ngửi được một mùi vị quen thuộc.

Lạc Du chậm rãi đi tới trước mặt mấy người, một nửa mặt nạ màu bạc đã mang lên mặt, hắn mỉm cười nói, “Nếu đã không có việc gì, vậy ta liền đi trước một bước.” Hắn phải mau chóng trở lại thú nhân tộc thật nhanh, nghe Thánh Huy nói, Quang Minh thánh điện sẽ không bỏ qua cho Quân Mộ Khuynh, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, bọn họ đích thực là đi càng sớm càng tốt, người Quang Minh thánh điện sẽ không từ bỏ ý định, giết Mạc Tuyết Lan, nhất định là có âm mưu gì đó.

“Này! Các ngươi không nói là có chuyện gì xảy ra sao?” La Tắc vội vàng hỏi, những người này, việc này, còn có vương kia, bọn họ đều không rõ là có chuyện gì xảy ra, tốt xấu gì cũng là bằng hữu, ít nhất cũng phải nói cho bọn hắn biết mới được nha.

“Sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ biết, nàng chính là vương của chúng ta.” Lạc Du như có điều suy nghĩ nói, thú nhân tộc sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thế giới nhân loại, khi đó bọn họ sẽ hiểu rõ tất cả những chuyện hôm nay, bọn họ cũng sẽ không có giữ lại chút nào mà đem tất cả đều nói cho bọn hắn biết.



“Được rồi được rồi, mỗi người đều có bí mật, vậy chúng ta sẽ không giữ các ngươi, chỉ có điều lần sau gặp mặt, chúng ta lại so một trận thì thế nào?” La Tắc mỉm cười nói, nghĩ đến vừa rồi, hắn vẫn là không phục, vì sao hắn lại thua, thứ tư a, thứ ba cũng không có chen vào được.

“Có thể.” Lạc Du gật gật đầu, sẽ có một ngày bọn họ sẽ còn gặp lại.

“Chúng ta nên về nhà.” Lạc Du thật sâu nhìn mấy người La Tắc bọn hắn một cái, xoay người nói với mấy thú nhân đang quần ẩu Thánh Huy.

“Vâng.” Các thú nhân lập tức dừng chân đang đạp, đồng thanh nói, trên mặt cũng không giấu được hưng phấn, về nhà, hai chữ xa xôi bao nhiêu, thế nhưng bây giờ bọn họ đích thực là muốn về nhà, về nhà.

Lạc Du liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh ở phía sau, nở một nụ cười, xoay người đi về phía trước, thú nhân đứng ở tại chỗ nhìn Lạc Du rời đi, chần chừ nhìn Quân Mộ Khuynh, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.

“Nghe Lạc Du nói, ngươi là vương của chúng ta, nhìn đến việc ngươi cứu chúng ta, sau này chúng ta cũng sẽ gọi ngươi là vương.” Thú nhân có lá gan hơi lớn một chút chậm rì rì nói, tuy rằng bọn họ không biết tại sao muốn gọi một nhân loại là vương, nhưng lời Lạc Du nói, nhất định sẽ không lừa bọn họ .

“Ừm.” Quân Mộ Khuynh nhẹ giọng đáp, một loại gọi là vui sướng gì đó, tràn đầy trong lòng.

Thú nhân đều lộ ra nụ cười thân thiết với Quân Mộ Khuynh, quát to một tiếng. “Vương!” Rồi cũng vội vã đuổi theo.

Vương? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đầu óc bốn người đều mơ hồ.

“Lại hỏi ngươi một vấn đề.” Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, bình tĩnh hỏi.

“Được.”

“Bọn họ nói lúc các ngươi bị vây ở chỗ này, biến mất một ngày, ngươi vì sao lại biết có nguy hiểm?” Khoảng cách vách Tuyệt Mạt cùng nơi này cách rất xa, hắn làm sao mà biết được?

“Hắc ám.” Hắn có hắc ám lực, bất kỳ hắc ám nào, cũng là mắt của hắn, đặc biệt là ở ban đêm, hắn có thể cảm giác được một ít chuyện mà ban ngày không cảm giác được, chỉ có điều đây chẳng qua là ngẫu nhiên, lực lượng của hắn còn chưa đủ cường đại, vẫn không thể tùy ý điều khiển hắc ám lực.

Hắc ám? Đây gọi là đáp án gì?

Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần một cái, không nói thì thôi, nàng còn không thích nghe.

“Hiện tại Mạc Tuyết Lan đã chết, nên làm cái gì bây giờ?” La Tắc đi tới trước mặt Mạc Tuyết Lan, đem nàng ném ở đây là không thể nào, đem nàng ôm trở về, chỉ sợ Mạc gia muốn truy cứu trách nhiệm, Mạc Tuyết Lan vẫn là một đại phiền toái, lúc sống cũng vậy, lúc chết cũng thế.

Quân Mộ Khuynh lãnh đạm liếc mắt nhìn Mạc Tuyết Lan, thời gian nàng ở chung với nữ nhân này không lâu, những chuyện đó cũng không phải nàng giải quyết, nàng không thể trở về hoàng thành được, hiện tại việc duy nhất có thể làm, chính là rời đi chỗ này, tránh làm liên lụy đến mấy người bọn hắn.

“Chuyện này các ngươi giải quyết là được rồi, mặc kệ Quang Minh thánh điện truyền ra cái gì, các ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, dù sao người muốn giết ta, cũng không chỉ là Quang Minh thánh điện.” Ngũ đại gia tộc trong khi nghĩ mượn sức của nàng, cũng tìm mọi cách muốn giết nàng, hiện tại lại thêm một Quang Minh thánh điện, nhiều cũng không nhiều, thiếu một cũng không ít.

“Ừm.” Hàn Ngạo Thần thật sâu liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh vươn tay, nhíu nhíu đầu mày, “Ngươi có món khác quên đưa ta.” Nàng vẫn chưa quên điều kiện mình vào ở Mặc phủ, Hàn Ngạo Thần đáng chết này, trong nhà rõ ràng có tiền như vậy, còn muốn lừa gạt ba trăm vạn mặc khoáng của nàng.

Hàn Ngạo Thần mỉm cười, trong tay xuất hiện một lệnh bài hình dạng giống như ngọc thạch, “Ngươi cầm nó, ở bất kỳ chỗ sản nghiệp nào của Mặc cũng có thể lấy được, lấy bao nhiêu cũng được.” Một tia giảo hoạt ở trong mắt của hắn phóng ra rồi biến mất.

Lại là lệnh bài, chẳng lẽ bọn họ ngoài lệnh bài ra, sẽ không có đồ vật gì tốt để cho hay sao?

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, tùy ý cầm lấy ngọc thạch, ném vào bên trong tay áo, “Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.” Lấy bao nhiêu cũng được, đó không phải là kim khố, cũng không tệ lắm.

“Sẽ không.”

Nhìn khóe miệng Hàn Ngạo Thần cong lên, Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người đi qua bên Thánh Huy đang hấp hối kia, “Ta bây giờ mới phát hiện, quả nhiên kéo bè kéo lũ đánh nhau vẫn tốt hơn.” Âm thanh trêu tức chậm rãi vang lên, khiến mấy người phía sau khẽ run lên.

Ác ma a, kéo bè kéo lũ đánh nhau vẫn tốt hơn, này cái gọi là quần ẩu, là một đám người đánh một người đi! Nhìn xem, trên người Thánh Huy bị đám người vừa rồi kia đánh đến không có một chỗ hoàn hảo, cũng chỉ còn lại có nửa giọng nói còn lại nơi này, tàn nhẫn, quá độc ác!

“Chi Chi, nên đi rồi, ngươi đã nói, ngươi sẽ bảo vệ ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng kêu một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, nở một nụ cười sau đó xoay người rời đi, chùm tia sáng màu tím thoáng qua, Chi Chi béo tròn vững vàng đứng ở trên vai Quân Mộ Khuynh, một người một thú từ từ biến mất ở trước mặt mấy người.

Hàn Ngạo Thần nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, kìm nén lắm mới không đuổi theo nàng, chuyện đêm nay, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, hắn còn phải ở lại hoàng thành, sau khi đem tất cả những chuyện này giải quyết xong, nàng muốn vứt bỏ mình, cũng bỏ không được.

Trước đây đều là hắn xoay người rời đi, lần này rốt cuộc đổi thành Khuynh Khuynh, Hàn Ngạo Thần không khỏi có chút ai oán, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt ai oán lại trở nên kiên định.

Hạng Võ đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, nghi ngờ hỏi, “Ngươi để nàng rời đi như thế, không sợ có nguy hiểm sao?” Chuyện đêm nay Quang Minh thánh điện nhất định sẽ không chịu để yên, Quân Mộ Khuynh cứ như vậy rời đi, vậy sẽ có nguy hiểm .

Không sợ? Hai mắt Hàn Ngạo Thần vẫn nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, nàng ở lại hoàng thành càng nguy hiểm hơn, lúc này rời đi, ít nhất, người Quang Minh thánh điện sẽ không tìm được nàng nhanh như vậy.



“Chừng nào mới được gặp lại nàng a~?” Thấy Hàn Ngạo Thần không nói lời nào, Hạng Võ sờ sờ mũi, dời đi đề tài, trả lời hắn vẫn là trầm mặc.

La Tắc khinh bỉ liếc mắt nhìn Hạng Võ, chậm rãi đi tới, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, thần bí hỏi, “Ngạo Tà, ta nhớ cái vật kia, không phải ngươi nói muốn đưa cho thiếu phu nhân Mặc gia sao?” Thực là xấu xa, Quân Mộ Khuynh không biết chuyện này, liền gài người ta, sao trước giờ hắn lại không nhận ra Mặc Ngạo Tà lại xấu xa đến vậy nhỉ.

“Ngươi nhìn lầm rồi.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, sải bước đi nhanh về phía trước.

“Nhìn lầm rồi?” La Tắc nhìn ba người phía sau, hắn khẳng định không có nhìn lầm!

“Tắc tử, ngươi bây giờ mới biết sao? Quân Mộ Khuynh sớm đã bị Mặc đại thiếu gia chúng ta nhìn trúng.” Hạ Trúc Thanh lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai La Tắc, lộ ra biểu tình thông cảm, chuyện rõ ràng như thế, người có mắt đều nhìn ra, La Tắc hắn lại còn hỏi, nên nói hắn như thế nào mới tốt, lúc này Chu hỏa đã được triệu hoán trở về vòng tay.

La Tắc nhìn bóng lưng Hạ Trúc Thanh, đi tới trước mặt Lam Phong, “Người điên, ngươi nói một chút, ta giống như là nhìn không ra tình hình sao?” Kỳ thực hắn đã sớm nhìn ra, chỉ là vẫn chưa nói.

Lam Phong gật gật đầu, đi về, chuyện đêm nay còn chưa kết thúc đâu, cũng không biết một mình Khuynh nhi, có thể gặp chuyện gì nguy hiểm hay không, Ngạo Tà bằng lòng để cho nàng đi, vậy thì sẽ không có chuyện gì.

Quang Minh thánh điện nhất định sẽ lấy chuyện đêm nay trắng trợn tuyên dương, còn có Mạc Tuyết Lan, nhất mạch Mạc gia …

“Này, các ngươi có ý gì, mặc kệ Mạc Tuyết Lan ở chỗ này sao?” Mạc Tuyết Lan chính là một đại phiền toái, ngươi ở nơi này liền ở nơi này đi, tự nhiên lại đi ra, động tĩnh lớn như vậy nàng cũng không biết nguy hiểm sao?

“Quang Minh thánh điện sẽ giải quyết, phải lưu lại một chút gì đó cho bọn họ, bọn họ mới có thể đem chuyện đêm nay làm cho càng thêm sinh động như thật, biến thành một phiên bản khác.” Lam Phong sâu kín mở miệng, Thánh Linh giết người Mạc gia mà chân mày cũng không nháy một chút, vậy thì có thể nói rõ cái gì, hắn đã tìm được một lý do trốn tránh trách nhiệm rất tốt, nếu hôm nay bọn họ đem thi thể Mạc Tuyết Lan đi, nói không chừng còn có thể chọc phải phiền phức, để ở chỗ này, người Mạc gia tìm không được, Quang Minh thánh điện cũng sẽ chủ động đem nàng giao tới tay Mạc gia.

Cho đến khi tất cả mọi người rời đi, thân ảnh màu trắng mới lóe ra, nắm lấy Thánh huy đang hôn mê nằm trên mặt đất cùng thi thể Mạc Tuyết Lan, rồi nhanh chóng biến mất.

Kim sắc quang mang sớm đã tiêu tan, dân chúng bên trong hoàng thành, đều tò mò nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy được kim sắc quang mang kia đốt cháy ở trên trời, một màn kinh hãi như thế, ngay cả hoàng đế ở chỗ sâu nhất trong hoàng thành cũng bị kinh động .

Thấy quang mang không còn xuất hiện nữa, tất cả mọi người mới chậm rãi tản đi, cũng ngay lúc đó, thân ảnh màu trắng xuyên qua ở hoàng thành, không trung trôi mà đứng người câu dẫn ra một mạt cười lạnh, từng bước hướng về phía Quang Minh thánh điện đi đến.

Ngày hôm sau, người trong hoàng thành ngủ dậy, liền nhìn thấy một màn khát máu này, phía trước mỗi nhà đều xuất hiện một vũng máu, mọi người còn chưa hết từ trong hoảng sợ đi ra, liền truyền đến tin tức tiểu thư Mạc gia Mạc Tuyết Lan bị giết.

Tin tức là từ Quang Minh thánh điện truyền tới, nghe nói là một nữ tử tóc đỏ mắt đỏ giết chết tiểu thư Mạc gia, nghe nói, người này là người quấy nhiễu quang minh, cho nên sáng sớm hôm nay, trước cửa từng nhà ở hoàng thành, mới có một vũng máu, bởi vì cô gái kia là sát nữ, ma nữ, nhìn thấy người này, nhất định phải lập tức giết chết, nếu không sẽ có họa sát thân, điều này làm cho mọi người ở hoàng thành đều sợ hãi, mọi người đều đi Quang Minh thánh điện, cầu quang minh chi thần bảo vệ che chở bọn họ.

Sợ hãi khiến cho tất cả mọi người đối với người tóc đỏ mắt đỏ này, dâng lên sát ý.

Mà quang minh thánh chủ tôn quý, đã phái người Quang Minh thánh điện, đuổi theo giết nữ tử này, điều này làm cho mọi người đều thoáng an tâm không ít.

“Đáng hận!” Âm thanh vỗ bàn ở hồng phong biệt viện vang lên, La Tắc phẫn nộ hung hăng hừ một tiếng, trên mặt đều là bực bội.

Chuyện hồi sáng này, bọn họ đều nghe nói, Quang Minh thánh điện đem đen nói thành trắng, tất cả chuyện này rõ ràng đều là bọn họ làm, vậy mà bọn họ lại đổ vấy lên Quân Mộ Khuynh, ghê tởm, đáng xấu hổ, nếu như bây giờ quang minh thánh chủ đứng ở trước mặt bọn họ, nhất định sẽ đập chết hắn!

“Không phải sớm cũng đã có chuẩn bị tâm lý hay sao?” Lam Phong khẽ nói, bọn họ suy nghĩ đủ loại lý do, lại không nghĩ rằng, Quang Minh thánh điện sẽ dùng lý do này, đem tất cả trách nhiệm đẩy tới trên người Khuynh nhi, Quang Minh thánh điện quả nhiên không biết xấu hổ.

Hạ Trúc Thanh khoanh hai tay trước ngực, dựa vào một bên, trong mắt tràn đầy sát khí, Thánh Linh, sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ để cho Chu hỏa ăn cái người không biết xấu hổ kia!

“Quang Minh thánh điện dùng lý do này, chỉ là muốn tìm một lý do trốn tránh trách nhiệm tốt nhất, để cho tất cả tín chúng Quang Minh thánh điện, đều cho rằng Quang Minh thánh điện đuổi giết nàng, là vì toàn bộ con dân, mà không phải là chuyện của bản thân.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm nói, loại tình huống này, hắn đã sớm biết, Quang Minh thánh điện dùng loại thủ đoạn này, cũng không phải là một hai lần.

La Tắc lập tức đứng lên, tức giận nói, “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, chuyện này mấy người chúng ta đều tham dự, Quang Minh thánh điện dùng thủ đoạn hèn hạ này, chẳng lẽ chúng ta mặc kệ đứng nhìn hay sao?” Ngày đó Quân Mộ Khuynh nên một đuốc đốt hết toàn bộ Quang Minh thánh điện, mà không chỉ là một quang minh các! Thật tiện nghi cho bọn họ!

“Quang minh thánh điện có thể gây ra lời đồn, chúng ta cũng có thể kể lại sự thật.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, lần này, hắn sẽ không để cho Quang Minh thánh điện được như ý.

“Ngươi có biện pháp?” Ba người lập tức vây quanh, tò mò nhìn Hàn Ngạo Thần.

“Không có.” Quang Minh thánh điện!

“Gì chứ!”

“Các ngươi nghe nói không, nghe nói không? Dựa vào! Hắn là tôn tử Quang Minh thánh điện, tìm một lý do như vậy, lão tử thật muốn bắt được Thánh Linh, sau đó tháo ra tám khối!” Hạng Võ vội vã từ bên ngoài đi vào, tâm tình phẫn nộ, khiến mặt hắn cũng trở nên đỏ bừng.

Ba người khinh bỉ liếc mắt nhìn Hạng Võ, trở lại vị trí của mỗi người, không nói thêm gì nữa, ngay cả Mặc Ngạo Tà cũng không có cách nào, vậy nhìn Quang Minh thánh điện làm như thế nào, bọn họ đã sớm vô kế khả thi.

Hàn Ngạo Thần nhìn trời, hắn còn đang suy nghĩ lời nói tối hôm qua của Thánh Huy, quang minh chi thần vì sao lại biết Khuynh Khuynh tồn tại, còn là mười năm trước…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook